Đối với chuyện này, Dạ Sâm đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý từ lúc ông nội thấy cậu và Nhậm Cảnh ở cùng nhau.
Qua mắt Thái Hậu thì dễ chứ qua mắt ông nội thì không dễ tí nào. Mặc dù bên ngoài ông không tỏ ra bất kì thái độ gì, nhưng chắc chắn kiểu gì ông cũng sẽ cho người đi bí mật điều tra…
Quan hệ giữa Dạ Sâm và Nhậm Cảnh cũng không còn là điều quá mức cấm kị. Tuy cả hai lấy cớ quay phim để ngụy trang, nhưng loại ngụy trang này ngoại trừ đạo diễn Lý ra, những người khác… E là chả ngụy được!
Mà ông nội một khi đã biết thì nhất định sẽ nói với ba mẹ…
Trong gia đình Dạ Sâm, chuyện giáo dục con cái trên cơ bản là một tay Thái Hậu chủ trương, thế cho nên, người vừa xuống máy bay đã vội vã gọi ngay cho cậu.
Mẹ Dạ nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Dạ Sâm, quay đầu nhìn chồng nói “Thằng bé muốn gặp mặt nói chuyện!”
Lông mày ba Dạ dựng ngược lên, hầm hè “Gặp càng tốt, tôi phải đánh chết cái tên bất hiếu này!”
Mẹ Dạ đảo mắt, lười không thèm đáp.
Nhưng rất nhanh, ba Dạ đã khó nhịn hỏi “Cơ mà, Sâm Sâm thích đàn ông thật hả?”
Cái tâm trạng có con trai comeout này…
Mẹ Dạ trừng ông “Cho ông cười nhạo lão Cố này! Giờ thì xem ông cười thế nào nhé!”
Năm đó, khi Cố Khê comeout, ba Cố giận đến mức “bỏ nhà ra đi”, ba Dạ phải đến “khuyên bảo” không ngớt lời, câu nào câu nấy đượm mùi đạo lí, rằng thì là mà ông phải sống thoáng ra chút đỉnh, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta đâu thể sống thay cuộc đời của chúng nó, bla bla một đống… Giờ thì hay rồi, tất cả đều trát lại hết trên mặt mình!
Ba Dạ giống như còn nhớ đến chuyện gì đó, nháy mắt nghẹn đỏ cả mặt, bộ dáng thấp thỏm bất an.
Sau khi hẹn xong địa điểm với cha mẹ, Dạ Sâm liền đón xe rời đi dưới sự hướng dẫn của Tiểu Lưu.
Trước lúc đi, cậu nói với Nhậm Cảnh “Chắc là ba mẹ em biết chuyện rồi.”
Nhậm Cảnh lo lắng siết chặt tay cậu.
Dạ Sâm trấn an anh “Biết cũng tốt, dù gì em cũng đang tính nói rõ với cả hai.”
Nhậm Cảnh chớp chớp mắt, hiển nhiên là đang hết sức bất an.
Dạ Sâm nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù. Cậu hôn hôn anh “Đừng lo mà, mẹ em thích anh lắm, còn mê anh nhiều năm rồi.”
Nhậm Cảnh cười khổ “Anh tranh bảo bối với dì, chắc giờ…”
Nghe được hai chữ bảo bối, Dạ Sâm đỏ bừng cả mặt, ngọt ngào nói “Thật sự không cần lo đâu, em đảm bảo ba mẹ em sẽ chấp nhận chúng ta.”
Nhậm Cảnh cũng không biết tại sao Dạ Sâm có thể tự tin như thế.
Dù gì, gặp phải mấy chuyện như comeout này, các bậc cha mẹ bình thường hầu như đều sẽ lửa giận ngút trời.
Xã hội, nói gì thì nói, vẫn chưa thật sự mở ra con đường bình đẳng cho những người đồng tính…
Hai mắt Dạ Sâm trong veo, sáng bừng, kiên định nói “Nhậm Cảnh tốt nhất thiên hạ thuộc về em, ba mẹ sẽ mừng cho em.”
Nhậm Cảnh không nhịn được bật cười “Tốt chỗ nào chứ?”
Dạ Sâm cong cong hai mắt, miệng dẻo như kẹo kéo “Chỗ nào cũng tốt hết á, ngoại hình tốt nè, tính cách tốt nè, diễn xuất tốt nè, kiếm tiền tốt nè, còn…”
Nhậm Cảnh không dám nghe nữa. Nghe nữa, chắc anh không nỡ buông tay cậu mất!
“Đi đi thôi…” Nhậm Cảnh chạm khẽ vào môi cậu “Anh chờ tin của em.”
Dạ Sâm sửa lại cho đúng “Là chờ tin tốt của em.”
Bất an trong lòng Nhậm Cảnh dịu đi rất nhiều, anh nhỏ giọng đáp “Ừ.”
Dạ Sâm vui vẻ ra ngoài, cùng Tiểu Lưu tiến tới chiến trường.
Nếu như Thái Hậu tìm cậu trước ngày hôm nay, có lẽ cậu sẽ ném điện thoại đi rồi phi thân lên máy bay chạy trốn tới một nơi chân trời góc biển nào đấy.
Cũng hết cách rồi, vì cậu sợ bị đánh chết mà!
Nhưng giờ, lòng cậu tràn đầy dũng khí. Cho dù có phải ăn một bữa “thịt xào măng”, cậu cũng không thấy lo tí nào.
Nhậm Cảnh đã làm nhiều thứ vì cậu như thế, cậu sao có thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ? Cậu muốn mình mạnh mẽ, muốn bước một bước đầu tiên trên con đường xây dựng tương lai cho cả hai.
Cậu muốn thẳng thắn với ba mẹ. Những chuyện không thể cho Nhậm Cảnh biết, cậu sẽ cho ba mẹ biết!
Mặc kệ khó tin đến cỡ nào, nó chung quy vẫn là sự thật!
Dạ Sâm hùng dũng quay về căn nhà riêng của ba mẹ Dạ nằm ở ngoại thành. Sau khi dừng xe, cậu có chút hồi hộp.
Dù sao ba Dạ giận lên cũng khá là đáng sợ.
Mặc dù mẹ Dạ chính là một chiếc “bình cứu hỏa”, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ Dạ phải về phe cậu cái đã.
Còn nếu như mẹ Dạ mà về phe ba Dạ, vậy thì trình độ nóng nảy của ba Dạ chả khác nào đạt tới mức đối đa!
Điều khiến Dạ Sâm lo nhất chính là mình vừa vào nhà đã bị ba Dạ không nói không rằng tẩn cho một trận!
Nhưng trên thực tế, đôi vợ chồng ở bên trong cũng đang rất căng thẳng và sốt sắng. Tâm trạng của ba Dạ thậm chí còn một lời khó mà diễn tả cho hết.
Chi tiết chính là…
Ba Dạ đi lại vài vòng trong nhà, nhịn không được hỏi lại lần thứ bảy tám “Em nói xem, nó mà thích đàn ông thật thì phải làm sao bây giờ?”
Mẹ Dạ đáp “Còn làm sao? Đây cũng đâu phải bệnh đâu mà muốn chữa là chữa!”
Ba Dạ tiếp tục xoay tròn, vòng vo nói “Anh… Anh…”
Mẹ Dạ cắt ngang “Anh đánh cũng chả có ích gì đâu, lại chẳng phải mấy chuyện như lên lớp ngủ gật không làm được bài kiểm tra rồi ăn trứng ngỗng mang về!”
Ba Dạ thở dài, không ngừng đảo qua đảo lại, đảo đến mẹ Dạ choáng đầu hoa mắt “Nếu như anh nghiêm khắc quá… Có phải, nó cũng… Cũng sẽ giống như Tiểu Khê…”
Mẹ Dạ đứng phắt dậy, mặt mày trắng bệch, quát chồng “Anh bình tĩnh lại cho em! Sâm Sâm nếu như có chuyện gì không hay, em liều mạng với anh!”
Ba Dạ mềm nhũn cả chân…
Chuyện Cố Khê tự sát, đến cả cha mẹ Cố Khê cũng không biết, chỉ có Dạ Sâm và ba mẹ Dạ biết. Lí do là do lúc đó Dạ Sâm quá mức sợ hãi, không nghĩ ra được người nào có thể giúp đỡ, mới chạy tới tìm ba mình.
Ba Dạ cũng không rõ ngọn ngành, chỉ cho là Cố Khê thất vọng về gia đình.
Giờ nghĩ lại, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy ròng!
Dạ Sâm vào nhà, nhỏ giọng hô “Ba mẹ, con về rồi.”
Cậu vốn tưởng mình sẽ nghe được một tiếng gầm đầy giận dữ “Thằng bất hiếu! Mày về làm gì!” của ba.
Nhưng kết quả, ba mẹ cậu lại xuất hiện một cách đầy dè dặt.
Dạ Sâm ngẩn người.
Ba Dạ không lên tiếng, mẹ Dạ mở lời gọi “Về rồi à, mau vào đi.”
Sau khi vào nhà, Dạ Sâm len lén liếc nhìn ba mình.
Ba Dạ buồn bực không nói không rằng, chỉ dùng khóe mắt đảo qua phía vợ rồi ngồi thẳng tắp.
Dạ Sâm thấy thế, nháy mắt hiểu hơn phân nửa.
Đi chết đi hừ một tiếng nói “Cậu đó, đúng là kẻ được lớn lên trong bình mật!”
Viền mắt Dạ Sâm có chút cay, lời ra đến miệng lại không tài nào thốt lên được.
Cứ nghĩ ba sẽ giận lắm. Nhưng ông lại không những không giận mà còn có vẻ lo lắng.
Là do… Chuyện của Cố Khê đi?
Dạ Sâm thật không ngờ, ba mẹ cậu lại nghĩ được đến những chuyện này khi đang giận dữ.
Nếu vậy thì kể cả không có sự thật mà đi chết đi cho cậu, ba mẹ cậu cũng sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà hay ép cậu thỏa hiệp…
Con trai mình thích một người đàn ông đâu phải chuyện mà đa số các ông bố bà mẹ đều chấp nhận được?
Cơ mà, so với an nguy của con, thì tất cả đều chả đáng là gì.
Tâm trạng của Dạ Sâm quả thực khó mà diễn tả được hết. Cậu lắc đầu, thẳng thắn nói “Ba mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.”
Nghe đến chuyện ngốc nghếch, ba Dạ nháy mắt căng thẳng lén nhìn mẹ Dạ.
Mẹ Dạ đang định mở miệng, Dạ Sâm đã hít sâu nói tiếp “Có chuyện con muốn nói cho ba mẹ biết, tuy là rất khó tin, nhưng chúng thật sự đã xảy ra với con.”
Sau đó, Dạ Sâm không ngừng kể lại mọi chuyện.
Từ khi cậu chết đi rồi sống lại cho đến khi mọi chuyện được phơi bày.
Ba Dạ mẹ Dạ nghe mà ngẩn người.
Không sai, phàm là ai, nghe được chuyện này đều sẽ ngẩn ngơ.
Dạ Sâm thở dài “Rất khó tin đúng không ạ? Nhưng chân tướng… Đúng là như thế.”
Mẹ Dạ sửng sốt mãi mới thốt lên được mấy từ ngắt quãng “Nhậm Cảnh… Thằng bé…” Bà nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn không thể nói xong.
Đau lòng…
Một Nhậm Cảnh có tuổi thơ đầy bất hạnh, lại vì một ánh sáng mang tên Dạ Sâm mà trở nên tốt đẹp.
Hai chữ nhân duyên, quả là hết sức kỳ diệu.
Ba Dạ lên tiếng cảm thán “Chuyện này… Thật không thực tế!”
Người bình thường chắc chắn không thể chấp nhận mấy chuyện phi lí thế được!
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên. Ông nội Dạ chắp tay đi tới, một câu vào thẳng vấn đề “Vậy là, ông khỏe lại cũng là nhờ thế sao?”
Qua mắt Thái Hậu thì dễ chứ qua mắt ông nội thì không dễ tí nào. Mặc dù bên ngoài ông không tỏ ra bất kì thái độ gì, nhưng chắc chắn kiểu gì ông cũng sẽ cho người đi bí mật điều tra…
Quan hệ giữa Dạ Sâm và Nhậm Cảnh cũng không còn là điều quá mức cấm kị. Tuy cả hai lấy cớ quay phim để ngụy trang, nhưng loại ngụy trang này ngoại trừ đạo diễn Lý ra, những người khác… E là chả ngụy được!
Mà ông nội một khi đã biết thì nhất định sẽ nói với ba mẹ…
Trong gia đình Dạ Sâm, chuyện giáo dục con cái trên cơ bản là một tay Thái Hậu chủ trương, thế cho nên, người vừa xuống máy bay đã vội vã gọi ngay cho cậu.
Mẹ Dạ nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Dạ Sâm, quay đầu nhìn chồng nói “Thằng bé muốn gặp mặt nói chuyện!”
Lông mày ba Dạ dựng ngược lên, hầm hè “Gặp càng tốt, tôi phải đánh chết cái tên bất hiếu này!”
Mẹ Dạ đảo mắt, lười không thèm đáp.
Nhưng rất nhanh, ba Dạ đã khó nhịn hỏi “Cơ mà, Sâm Sâm thích đàn ông thật hả?”
Cái tâm trạng có con trai comeout này…
Mẹ Dạ trừng ông “Cho ông cười nhạo lão Cố này! Giờ thì xem ông cười thế nào nhé!”
Năm đó, khi Cố Khê comeout, ba Cố giận đến mức “bỏ nhà ra đi”, ba Dạ phải đến “khuyên bảo” không ngớt lời, câu nào câu nấy đượm mùi đạo lí, rằng thì là mà ông phải sống thoáng ra chút đỉnh, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta đâu thể sống thay cuộc đời của chúng nó, bla bla một đống… Giờ thì hay rồi, tất cả đều trát lại hết trên mặt mình!
Ba Dạ giống như còn nhớ đến chuyện gì đó, nháy mắt nghẹn đỏ cả mặt, bộ dáng thấp thỏm bất an.
Sau khi hẹn xong địa điểm với cha mẹ, Dạ Sâm liền đón xe rời đi dưới sự hướng dẫn của Tiểu Lưu.
Trước lúc đi, cậu nói với Nhậm Cảnh “Chắc là ba mẹ em biết chuyện rồi.”
Nhậm Cảnh lo lắng siết chặt tay cậu.
Dạ Sâm trấn an anh “Biết cũng tốt, dù gì em cũng đang tính nói rõ với cả hai.”
Nhậm Cảnh chớp chớp mắt, hiển nhiên là đang hết sức bất an.
Dạ Sâm nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù. Cậu hôn hôn anh “Đừng lo mà, mẹ em thích anh lắm, còn mê anh nhiều năm rồi.”
Nhậm Cảnh cười khổ “Anh tranh bảo bối với dì, chắc giờ…”
Nghe được hai chữ bảo bối, Dạ Sâm đỏ bừng cả mặt, ngọt ngào nói “Thật sự không cần lo đâu, em đảm bảo ba mẹ em sẽ chấp nhận chúng ta.”
Nhậm Cảnh cũng không biết tại sao Dạ Sâm có thể tự tin như thế.
Dù gì, gặp phải mấy chuyện như comeout này, các bậc cha mẹ bình thường hầu như đều sẽ lửa giận ngút trời.
Xã hội, nói gì thì nói, vẫn chưa thật sự mở ra con đường bình đẳng cho những người đồng tính…
Hai mắt Dạ Sâm trong veo, sáng bừng, kiên định nói “Nhậm Cảnh tốt nhất thiên hạ thuộc về em, ba mẹ sẽ mừng cho em.”
Nhậm Cảnh không nhịn được bật cười “Tốt chỗ nào chứ?”
Dạ Sâm cong cong hai mắt, miệng dẻo như kẹo kéo “Chỗ nào cũng tốt hết á, ngoại hình tốt nè, tính cách tốt nè, diễn xuất tốt nè, kiếm tiền tốt nè, còn…”
Nhậm Cảnh không dám nghe nữa. Nghe nữa, chắc anh không nỡ buông tay cậu mất!
“Đi đi thôi…” Nhậm Cảnh chạm khẽ vào môi cậu “Anh chờ tin của em.”
Dạ Sâm sửa lại cho đúng “Là chờ tin tốt của em.”
Bất an trong lòng Nhậm Cảnh dịu đi rất nhiều, anh nhỏ giọng đáp “Ừ.”
Dạ Sâm vui vẻ ra ngoài, cùng Tiểu Lưu tiến tới chiến trường.
Nếu như Thái Hậu tìm cậu trước ngày hôm nay, có lẽ cậu sẽ ném điện thoại đi rồi phi thân lên máy bay chạy trốn tới một nơi chân trời góc biển nào đấy.
Cũng hết cách rồi, vì cậu sợ bị đánh chết mà!
Nhưng giờ, lòng cậu tràn đầy dũng khí. Cho dù có phải ăn một bữa “thịt xào măng”, cậu cũng không thấy lo tí nào.
Nhậm Cảnh đã làm nhiều thứ vì cậu như thế, cậu sao có thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ? Cậu muốn mình mạnh mẽ, muốn bước một bước đầu tiên trên con đường xây dựng tương lai cho cả hai.
Cậu muốn thẳng thắn với ba mẹ. Những chuyện không thể cho Nhậm Cảnh biết, cậu sẽ cho ba mẹ biết!
Mặc kệ khó tin đến cỡ nào, nó chung quy vẫn là sự thật!
Dạ Sâm hùng dũng quay về căn nhà riêng của ba mẹ Dạ nằm ở ngoại thành. Sau khi dừng xe, cậu có chút hồi hộp.
Dù sao ba Dạ giận lên cũng khá là đáng sợ.
Mặc dù mẹ Dạ chính là một chiếc “bình cứu hỏa”, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ Dạ phải về phe cậu cái đã.
Còn nếu như mẹ Dạ mà về phe ba Dạ, vậy thì trình độ nóng nảy của ba Dạ chả khác nào đạt tới mức đối đa!
Điều khiến Dạ Sâm lo nhất chính là mình vừa vào nhà đã bị ba Dạ không nói không rằng tẩn cho một trận!
Nhưng trên thực tế, đôi vợ chồng ở bên trong cũng đang rất căng thẳng và sốt sắng. Tâm trạng của ba Dạ thậm chí còn một lời khó mà diễn tả cho hết.
Chi tiết chính là…
Ba Dạ đi lại vài vòng trong nhà, nhịn không được hỏi lại lần thứ bảy tám “Em nói xem, nó mà thích đàn ông thật thì phải làm sao bây giờ?”
Mẹ Dạ đáp “Còn làm sao? Đây cũng đâu phải bệnh đâu mà muốn chữa là chữa!”
Ba Dạ tiếp tục xoay tròn, vòng vo nói “Anh… Anh…”
Mẹ Dạ cắt ngang “Anh đánh cũng chả có ích gì đâu, lại chẳng phải mấy chuyện như lên lớp ngủ gật không làm được bài kiểm tra rồi ăn trứng ngỗng mang về!”
Ba Dạ thở dài, không ngừng đảo qua đảo lại, đảo đến mẹ Dạ choáng đầu hoa mắt “Nếu như anh nghiêm khắc quá… Có phải, nó cũng… Cũng sẽ giống như Tiểu Khê…”
Mẹ Dạ đứng phắt dậy, mặt mày trắng bệch, quát chồng “Anh bình tĩnh lại cho em! Sâm Sâm nếu như có chuyện gì không hay, em liều mạng với anh!”
Ba Dạ mềm nhũn cả chân…
Chuyện Cố Khê tự sát, đến cả cha mẹ Cố Khê cũng không biết, chỉ có Dạ Sâm và ba mẹ Dạ biết. Lí do là do lúc đó Dạ Sâm quá mức sợ hãi, không nghĩ ra được người nào có thể giúp đỡ, mới chạy tới tìm ba mình.
Ba Dạ cũng không rõ ngọn ngành, chỉ cho là Cố Khê thất vọng về gia đình.
Giờ nghĩ lại, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy ròng!
Dạ Sâm vào nhà, nhỏ giọng hô “Ba mẹ, con về rồi.”
Cậu vốn tưởng mình sẽ nghe được một tiếng gầm đầy giận dữ “Thằng bất hiếu! Mày về làm gì!” của ba.
Nhưng kết quả, ba mẹ cậu lại xuất hiện một cách đầy dè dặt.
Dạ Sâm ngẩn người.
Ba Dạ không lên tiếng, mẹ Dạ mở lời gọi “Về rồi à, mau vào đi.”
Sau khi vào nhà, Dạ Sâm len lén liếc nhìn ba mình.
Ba Dạ buồn bực không nói không rằng, chỉ dùng khóe mắt đảo qua phía vợ rồi ngồi thẳng tắp.
Dạ Sâm thấy thế, nháy mắt hiểu hơn phân nửa.
Đi chết đi hừ một tiếng nói “Cậu đó, đúng là kẻ được lớn lên trong bình mật!”
Viền mắt Dạ Sâm có chút cay, lời ra đến miệng lại không tài nào thốt lên được.
Cứ nghĩ ba sẽ giận lắm. Nhưng ông lại không những không giận mà còn có vẻ lo lắng.
Là do… Chuyện của Cố Khê đi?
Dạ Sâm thật không ngờ, ba mẹ cậu lại nghĩ được đến những chuyện này khi đang giận dữ.
Nếu vậy thì kể cả không có sự thật mà đi chết đi cho cậu, ba mẹ cậu cũng sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà hay ép cậu thỏa hiệp…
Con trai mình thích một người đàn ông đâu phải chuyện mà đa số các ông bố bà mẹ đều chấp nhận được?
Cơ mà, so với an nguy của con, thì tất cả đều chả đáng là gì.
Tâm trạng của Dạ Sâm quả thực khó mà diễn tả được hết. Cậu lắc đầu, thẳng thắn nói “Ba mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.”
Nghe đến chuyện ngốc nghếch, ba Dạ nháy mắt căng thẳng lén nhìn mẹ Dạ.
Mẹ Dạ đang định mở miệng, Dạ Sâm đã hít sâu nói tiếp “Có chuyện con muốn nói cho ba mẹ biết, tuy là rất khó tin, nhưng chúng thật sự đã xảy ra với con.”
Sau đó, Dạ Sâm không ngừng kể lại mọi chuyện.
Từ khi cậu chết đi rồi sống lại cho đến khi mọi chuyện được phơi bày.
Ba Dạ mẹ Dạ nghe mà ngẩn người.
Không sai, phàm là ai, nghe được chuyện này đều sẽ ngẩn ngơ.
Dạ Sâm thở dài “Rất khó tin đúng không ạ? Nhưng chân tướng… Đúng là như thế.”
Mẹ Dạ sửng sốt mãi mới thốt lên được mấy từ ngắt quãng “Nhậm Cảnh… Thằng bé…” Bà nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn không thể nói xong.
Đau lòng…
Một Nhậm Cảnh có tuổi thơ đầy bất hạnh, lại vì một ánh sáng mang tên Dạ Sâm mà trở nên tốt đẹp.
Hai chữ nhân duyên, quả là hết sức kỳ diệu.
Ba Dạ lên tiếng cảm thán “Chuyện này… Thật không thực tế!”
Người bình thường chắc chắn không thể chấp nhận mấy chuyện phi lí thế được!
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên. Ông nội Dạ chắp tay đi tới, một câu vào thẳng vấn đề “Vậy là, ông khỏe lại cũng là nhờ thế sao?”
/91
|