Là một trong các gia tộc lớn đứng đầu thành phố T, nhà Hoàng Phủ tổ chức tiệc mừng thọ xa xỉ như tiệc chiêu đại của chính phủ. Những người đến tham dự đều là những nhân vật có thân phận địa vị trong xã hội, không phú cũng quý. Đây là dịp may hiếm có để kết bạn với Thái tử. Thái tử rất khó được ở loại trường hợp không có an bài bạn.
Nên xã giao cũng đã xã giao xong, vẻ mặt Thái tử nghiêm túc gọi Trữ Dư Tịch ra ngoài.
Trữ Dư Tịch không thể giống như trước đây lảm tiểu thư nhà họ Trữ mặc lễ phục đắt tiền nhàn nhã thưởng thức các món ngon trong bữa tiệc. Phải chịu trách nhiệm an toàn của ngươi nào đó, không thể qua loa.
Cho là anh có chuyện gì phân phó, cẩn thận đi theo sau anh, nhưng không ngờ vừa mới cách xa đám người đã bị anh kéo mạnh qua hôn lên.
“Cả đêm không có thấy!” Anh liếm đôi môi đỏ như chưa thỏa mãn, tầm mắt như đang nhìn theo anh, nhưng kỳ thực đang không ngừng nhìn chung quanh anh, trường hợp như thế này càng phải đề cao cảnh giác.
Trữ Dư Tịch dở khóc dở cười. “Phải bảo vệ anh mà.”
Trong lòng Thái tử ngọt như rót mật, không mảy may cảm thấy được người bảo vệ có gì đáng xấu hổ. “Vệ sĩ nhỏ, không thoải mái.”
Cô cau mày, cho là thật, sắc mặt khẽ biến. Lại bị anh nắm lấy tay bao trùm lên nơi cứng rắn ở bụng dưới.
“Ở bên trong, không thoải mái, vệ sĩ nhỏ xem giúp một chút được không?”
“……” Gò má đỏ tươi, không biết phải làm sao. “Anh Thái tử, em hoài nghi khoảng thời gian đó anh làm sao có thể qua được.”
Dục vọng của anh quá mãnh liệt, lại luôn tùy tâm sở dục, sao có thể nhẫn nại kiềm chế?
“Trời xanh soi rõ, nhật nguyệt chứng giám!” Thái tử không khỏi uất ức, ôm hôn. “Chờ em nhiều năm như thế, chờ đằng đẵng, chờ em cam tâm tình nguyện tiếp nhận anh một lần nữa mới dám chạm vào em.”
Cô im lặng. “Nếu như dứt khoát không chấp nhận thì sao?”
“Thế thì nhịn, nếu không…… thì tự giải quyết.”
Yêu anh, yêu đến tận xương tủy, Thái tử biết rõ điều này nên cũng lấy làm kiêu ngạo.
Yêu anh. Không có chuyện gì có thể làm anh vui vẻ thỏa mãn hơn.
Mấy hôm nay anh thường xuyên nghĩ, cũng chỉ có tình yêu, mới có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện một mình đau khổ đợi chờ.
Giày vò cô một lần, anh mới hài lòng quay trở lại đại sảnh, anh nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp ở ngoài hành lang. Anh nheo mắt, nhìn rõ người kia.
Tình nhân của Phong Hạo, hình như có quan hệ với Lôi Khải. Tâm tình của anh cũng bị hù dọa một phen. Trên người cô ta có vẻ quật cường rất giống với Trữ Dư Tịch, rõ ràng sa sút đến mức phải làm người tình, ngoan ngoãn nghe lời ở mọi nơi nhưng lại mang vẻ phản kháng. Chắc hẳn, Phong Hạo xem như bảo bối cũng chỉ vì dục vọng chinh phục mà thôi.
Trước nay, phải tùy vào tâm trạng, anh mới có thể thương hương tiếc ngọc, lần trước, anh đã tát cô ta vài cái, may nhờ Phong Hạo kịp thời chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không tối hôm đó cũng có thể đã giết chết cô ta.
Dĩ Nhu bận việc học, một trong hai đứa cháu nhất định phải trở về. Hôm qua, Hoàng Phủ Nguyệt Như mới trở về. Bữa tiệc tiến hành hơn một nửa cũng không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Triệt, gọi Thái tử qua một bên, nhíu đôi mày mỏng.
“Triệt không đến sao? Nó và lão già thật sự là vì người kia?”
Thái tử nhún vai. “Có đến hay không nó không có nói. Lão già nuôi dưỡng Lolita để chơi đùa, không khéo Lolita lớn lên lại yêu nhị thiếu gia…”
Nguyệt Như nghe thế, sau đó chau mày. “Lolita bên cạnh cậu đâu, cũng đã nuôi xong rồi sao?”
Anh cười khẽ, Lolita của anh đã bị anh bắt về từ lâu rồi. “Có thể suy nghĩ xem đến lúc đó sẽ tặng quà gì rồi, đơn giản quá thì đừng mang ra ngoài.”
Quà tặng? Quà kết hôn?
Nguyệt Như kinh ngạc, Thái tử thật sự định kết hôn sao?
Chưa kịp hỏi, bên trong đã xôn xao, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Nên xã giao cũng đã xã giao xong, vẻ mặt Thái tử nghiêm túc gọi Trữ Dư Tịch ra ngoài.
Trữ Dư Tịch không thể giống như trước đây lảm tiểu thư nhà họ Trữ mặc lễ phục đắt tiền nhàn nhã thưởng thức các món ngon trong bữa tiệc. Phải chịu trách nhiệm an toàn của ngươi nào đó, không thể qua loa.
Cho là anh có chuyện gì phân phó, cẩn thận đi theo sau anh, nhưng không ngờ vừa mới cách xa đám người đã bị anh kéo mạnh qua hôn lên.
“Cả đêm không có thấy!” Anh liếm đôi môi đỏ như chưa thỏa mãn, tầm mắt như đang nhìn theo anh, nhưng kỳ thực đang không ngừng nhìn chung quanh anh, trường hợp như thế này càng phải đề cao cảnh giác.
Trữ Dư Tịch dở khóc dở cười. “Phải bảo vệ anh mà.”
Trong lòng Thái tử ngọt như rót mật, không mảy may cảm thấy được người bảo vệ có gì đáng xấu hổ. “Vệ sĩ nhỏ, không thoải mái.”
Cô cau mày, cho là thật, sắc mặt khẽ biến. Lại bị anh nắm lấy tay bao trùm lên nơi cứng rắn ở bụng dưới.
“Ở bên trong, không thoải mái, vệ sĩ nhỏ xem giúp một chút được không?”
“……” Gò má đỏ tươi, không biết phải làm sao. “Anh Thái tử, em hoài nghi khoảng thời gian đó anh làm sao có thể qua được.”
Dục vọng của anh quá mãnh liệt, lại luôn tùy tâm sở dục, sao có thể nhẫn nại kiềm chế?
“Trời xanh soi rõ, nhật nguyệt chứng giám!” Thái tử không khỏi uất ức, ôm hôn. “Chờ em nhiều năm như thế, chờ đằng đẵng, chờ em cam tâm tình nguyện tiếp nhận anh một lần nữa mới dám chạm vào em.”
Cô im lặng. “Nếu như dứt khoát không chấp nhận thì sao?”
“Thế thì nhịn, nếu không…… thì tự giải quyết.”
Yêu anh, yêu đến tận xương tủy, Thái tử biết rõ điều này nên cũng lấy làm kiêu ngạo.
Yêu anh. Không có chuyện gì có thể làm anh vui vẻ thỏa mãn hơn.
Mấy hôm nay anh thường xuyên nghĩ, cũng chỉ có tình yêu, mới có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện một mình đau khổ đợi chờ.
Giày vò cô một lần, anh mới hài lòng quay trở lại đại sảnh, anh nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp ở ngoài hành lang. Anh nheo mắt, nhìn rõ người kia.
Tình nhân của Phong Hạo, hình như có quan hệ với Lôi Khải. Tâm tình của anh cũng bị hù dọa một phen. Trên người cô ta có vẻ quật cường rất giống với Trữ Dư Tịch, rõ ràng sa sút đến mức phải làm người tình, ngoan ngoãn nghe lời ở mọi nơi nhưng lại mang vẻ phản kháng. Chắc hẳn, Phong Hạo xem như bảo bối cũng chỉ vì dục vọng chinh phục mà thôi.
Trước nay, phải tùy vào tâm trạng, anh mới có thể thương hương tiếc ngọc, lần trước, anh đã tát cô ta vài cái, may nhờ Phong Hạo kịp thời chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không tối hôm đó cũng có thể đã giết chết cô ta.
Dĩ Nhu bận việc học, một trong hai đứa cháu nhất định phải trở về. Hôm qua, Hoàng Phủ Nguyệt Như mới trở về. Bữa tiệc tiến hành hơn một nửa cũng không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Triệt, gọi Thái tử qua một bên, nhíu đôi mày mỏng.
“Triệt không đến sao? Nó và lão già thật sự là vì người kia?”
Thái tử nhún vai. “Có đến hay không nó không có nói. Lão già nuôi dưỡng Lolita để chơi đùa, không khéo Lolita lớn lên lại yêu nhị thiếu gia…”
Nguyệt Như nghe thế, sau đó chau mày. “Lolita bên cạnh cậu đâu, cũng đã nuôi xong rồi sao?”
Anh cười khẽ, Lolita của anh đã bị anh bắt về từ lâu rồi. “Có thể suy nghĩ xem đến lúc đó sẽ tặng quà gì rồi, đơn giản quá thì đừng mang ra ngoài.”
Quà tặng? Quà kết hôn?
Nguyệt Như kinh ngạc, Thái tử thật sự định kết hôn sao?
Chưa kịp hỏi, bên trong đã xôn xao, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
/149
|