Anh lật người, tiếp tục khôi phục tư thế vừa rồi, đem đầu cô ấn vào trong ngực, thở dài: "Em cũng biết rồi hả ?"
"Biết cái gì rồi hả ?" Cô giả vờ ngây ngốc thành thạo nhất.
"Dư Nhược Nhược, em tin tưởng anh không? Tin tưởng em lựa chọn anh không?" Anh ẩm ướt hôn lên trên trán, chính xác là vẫn chưa thỏa mãn dây dưa.
Dư Nhược Nhược tay nắm lấy nút áo ngủ của anh, cảm giác lạnh lẽo của kim loại lại giống như nhiệt độ cơ thể anh như có như không. Giây lát, lại gật đầu một cái: "Em tin tưởng."
Mặc dù việc tin tưởng anh cũng không phải nguyện vọng lúc đầu của cô, mặc dù anh cũng không phải mẫu hình hoàn mỹ trong lòng cô. Nhưng cô chính là có thể dễ dàng bật thốt lên như vậy, không hề giữ lại tin tưởng như vậy, tin tưởng anh.
"Nhan Bồi Nguyệt, em tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể đối với em không xa không rời, tin tưởng chúng ta có thể ở ông ngoại chúc phúc cùng nhau đi về phía trước. Nhưng cũng xin anh cho em chút thời gian, để em yêu anh, để cho em thanh thản ổn định không cố kỵ gì yêu anh. Trước kia em vẫn cho là em sẽ cùng người em yêu đến tê tâm liệt phế trôi qua cả đời, cho nên hôn nhân đối với em mà nói là tinh thuần mà trong suốt. Ông ngoại bởi vì nhớ thương bà, không có tái giá, ông đã nói với em, không phải là bởi vì người khác chưa đủ tốt, không phải là bởi vì không xứng với, mà bởi vì là không thể thay thế được, bởi vì độc nhất vô nhị, vì vậy trên đời này, bà là duy nhất. . . . . . Cho nên, anh có thể chờ em không? Chờ em cam tâm tình nguyện, chờ em từ từ yêu. . . . . ."
Dư Nhược Nhược bình thường giọng nói có chút bá đạo, hoàn toàn không giống như bây giờ an nhiên trầm tĩnh, giống như một mảng lá phong góc đường, ào ào trong gió thu, sột soạt , nhẹ nhàng.
Hai người nằm cạnh rất gần, rõ ràng nghe được hô hấp cùng nhịp tim của đối phương, cô lại chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được Nhan Bồi Nguyệt trả lời. Anh nhẹ nói, được.
Nhẹ như lông ngỗng vậy, rồi lại nặng tựa như Thái Sơn vậy.
"Cám ơn anh." Cô chủ động ôm lấy hông của anh, ỷ lại cọ cọ, vô điều kiện tin tưởng, tin tưởng anh nói được sẽ làm được.
. . . . . .
Ngày thứ hai thời điểm cô mới từ trong miệng Nhan Bắc Bắc biết được tầm quan trọng của Nhan Bồi Phong.
Bởi vì hiếm thấy không – lục hai quân kết hợp lại bắt đầu cuộc diễn tập sớm.
Dư Nhược Nhược cùng Nhan Bắc Bắc ngồi trên mặt đất cùng nhau ăn khoai tây chiên: "Bắc Bắc, làm sao em biết bọn họ là phải đi biên giới diễn tập a?"
"Nhan Bồi Phong nói a." Cô trả lời đương nhiên.
Dư Nhược Nhược nhớ tới thời điểm mỗi lần cô hỏi thăm, Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt chính khí nghiêm nghị đáp: "Quân cơ không thể tiết lộ ra ngoài." . . . . . . (>_<) Trong lòng buồn bực không chịu được, quả nhiên, nhìn xem người ta cưng chiều vợ nhiều hơn, không thể so a không thể so a. . . . . .
Cô đem khoai tây chiên nhai rắc rắc rắc rắc, trong lòng tức giận.
Mà giờ khắc này, hai không quân quan quân cùng sĩ quan bộ binh ở phòng họp mở hội nghị cả ngày.
Lúc đi ra đã là thời khắc nhà nhà đốt đèn, hai anh em đi dạo trên con đường chính ở quân khu.
"Con người Tiếu Tham mưu trưởng như thế nào?" Nhan Bồi Phong giữa lúc vô ý nhắc tới.
"Thế nào đột nhiên nhắc tới hắn?"
"Hắn xem ra không giống đơn giản như vậy, ánh mắt nhìn em, thế nào hình như không quá bình thường?"
"Thành môn thất hỏa rồi, cá trong chậu há có thể bình chân như vại?"
"Đừng quá xuất chúng, dù sao không phải căn cứ Hoàng Thành trước kia, cường long khó áp chế đầu xà." (ý là: rồng mạnh khó áp chế rắn độc)
"Thế nào lại ở nơi này, không muốn ở phòng mới mua?" Bây giờ Nhan Bồi Phong mới tranh thủ thời gian rảnh xem những cuộc điện thoại và tin nhắn liên tục của ai đó trong điện thoại., thuận miệng đổi đề tài nói chuyện.
"Nơi này cách gần, ở đó phiền toái." Nhan Bồi Nguyệt chắp tay sau lưng nói, vẻ mặt lười biếng.
"Lái xe chẳng qua gần mười phút cũng ngại xa, trước kia từ nhà cách đây gần thế nào ngày ngày ngại chen lấn ồn ào muốn ra ngoài ở?" Anh rõ ràng không quá tin tưởng.
"Phòng ở mới cách chỗ làm Dư Nhược Nhược quá xa, em không có phương tiện đưa cô ấy đi." Nhan Bồi Nguyệt cũng là nhàn nhạt trả lời.
Nhan Bồi Phong ngoắc ngoắc môi, trở về tin nhắn, nhét vào túi.
"Đi thôi, chỗ ở đã sửa sang tốt lắm."
Dư Nhược Nhược mới vừa về công ty liền nhận được điện thoại: "Chị Nhược Nhược, em ở Uất Kim Tây uyển, chị trực tiếp đến đây đi."
Cô giờ phút này hình tượng có chút mặt xám mày tro, bởi vì thời điểm nằm vùng áp sát tường đi rón rén không cẩn thận để đầu gối cùng trán phải quệt bị thương, trên mặt cũng là một mảng trắng một mảng đen, vội vội vàng vàng cùng biên tập giao bài viết tiếp đó liền vọt tới toilet đi rửa mặt. Cũng may bình thường cũng không có trang điểm, rửa mặt, buông tóc xuống bởi vì công việc mà cắt ngắn đi, vừa đúng đem vết thương che dấu cực kỳ tốt.
Cô giả tạo cảnh thái bình như vậy cũng không phải là không có đạo lý, Nhan Bồi Nguyệt mỗi lần tóm được cơ hội liền quở trách cô, ghét bỏ nghề nghiệp của cô không thích hợp phụ nữ làm, cô luôn vỗ ngực bảo đảm yêu bản thân mình hơn yêu công việc. Mà bây giờ, cho anh biết không phải tương đương với tự đánh mặt của mình. . . . . .
Phương Nam đối với ăn uống cực kỳ chú ý, cô cả đời sinh sống ở trong thành phố đã thành thói quen. Thời điểm lần đầu đi theo đồng học đi Tân Cương du lịch cái gì cũng ăn không quen, phản ứng cơ thể cũng cực kỳ nghiêm trọng, tiêu chảy, khó thở còn giống như Lâm Đại Ngọc động một chút là hoa mắt váng đầu.
Uất Kim Tây uyển là nơi nào trước đó cũng không hề biết, cùng tài xế taxi nói nửa ngày tìm khắp không thấy. Cũng may Nhan Bắc Bắc đủ thông minh, mở định vị vị trí kinh độ và vĩ độ của mình, cô mới căn cứ chỉ thị tìm được.
Lại là ở trong khu vực, Nhan Bắc Bắc ở cửa ra vào đợi cô.
"Tại sao lại ăn cơm ở chỗ này?"
"Đúng vậy, đây là nhà hàng gia đình năm đó bạn học của Nhan Bồi Phong mở, nghe nói mỗi ngày chỉ chiêu đãi ba bàn thôi, lớn lắm, em mới vừa nhìn những món ăn trên thực đơn kia đều là không dám mở răng đó a. . . . . ." Nhan Bắc Bắc thật là thổn thức.
Sau Dư Nhược Nhược mới biết, người bạn học này của Nhan Bồi Phong, là một người Nhật Bản chính gốc, lại vô cùng hứng thú với văn hóa ẩm thực sâu xa của Trung Quốc, chuẩn bị giới hạn cuộc sống để phát triển ẩm thực không giới hạn.. . . . . .
Nhà hàng thật ra chính là hình thức nhà chung cư bình thường, chỉ là hơn trăm bình (đơn vị đo lường của TQ), ba bàn chỗ ngồi chia ra chiếm cứ một cái phòng, mỗi bàn một phương, tạo thành thế chân vạc.
Phòng bếp cũng là kiểu mở , phục vụ cộng thêm đầu bếp cộng thêm ông chủ tổng cộng chỉ có bốn người, trên mặt mỗi người đều nhẹ cười, giống như có thể dung nhập vào mỗi món ăn.
Thời điểm cô ngồi xuống không cẩn thận đầu gối đụng vào bàn gỗ thật dầy, đau đến hít sâu một hơi.
Nhan Bắc Bắc vốn là đang cầm điện thoại chơi, giờ phút này ngẩng đầu quan tâm nói: "Sao vậy?"
"Không có việc gì, nơi này cái bàn quá bền chắc, đầu gối không cẩn thận đụng vào rồi." Cô ngẩng đầu đáp.
"Đầu gối đụng phải thế nào cái trán chảy máu?" Nhan Bồi Nguyệt đang đứng ở bên tay trái cô, tóc ngắn không ngăn nổi phương hướng, trong giọng nói có khí thế mười phần, xen lẫn trách cứ cùng thương yêu.
"Không có việc gì, thời điểm thắng xe không có để ý đụng phải." Cô che vết thương giấu đầu hở đuôi.
Nhan Bồi Nguyệt vén lên tóc của cô quan sát miệng vết thương rách da, cũng không nói nhiều, chỉ là sắc mặt khó coi. Dư Nhược Nhược quen nhìn anh mặt thối, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khẩu vị.
Thời điểm gọi thức ăn gặp phải tôm cua hải sản Nhan Bồi Nguyệt liền cố ý đường vòng, thời điểm thấy Bách Hoa Mẫu Đơn tiện tay gọi lên. Anh lớn lên ở phương Bắc, cũng không biết phương Nam có thói quen gọi "Gạch cua" là Mẫu Đơn, gọi "Tôm giao" là Bách Hoa.
Cho nên thời điểm mang thức ăn lên đôi đũa của Dư Nhược Nhược không ngừng đưa về phía mỹ vị Bách Hoa Mẫu Đơn tinh xảo bên này trong lòng anh liền kêu khổ không ngừng rồi, đây quả thực là lừa gạt người tiêu thụ a, tên gọi màu mè như vậy, nội dung lại như vậy, ách, có hoa không quả . . . . . .
Bây giờ không có biện pháp, anh chỉ có trước hạ đũa vì cố chấp.
Dư Nhược Nhược trừng mắt với anh, lại e ngại mặt mũi của đại ca cùng Nhan Bắc Bắc, chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo: "Thức ăn trên bàn cũng không phải là chỉ có một bàn này, làm sao anh khắp nơi cùng em giành?"
Nhìn lại Nhan Bắc Bắcở phía đối diện, nghiễm nhiên nghiêng mắt nhìn cũng không nghiêng mắt nhìn một cái, thẳng cúi đầu cầm điện thoại chơi game, cơm tới há mồm tùy Nhan Bồi Phong dịu dàng cho ăn. . . . . .
Dư Nhược Nhược trong lòng thở dài a, chồng một dạng gạo trắng giống nhau a, rõ ràng là một đôi anh em cha mẹ sinh, một đối với vợ dịu dàng đến chết, một cưỡng ép dân nữ giống như bá đạo.
Số tốt số con lừa, quả nhiên không hề do người a. . . . . .
Nhan Bồi Phong lại đem hết thảy thu vào trong mắt, trong lòng sáng tỏ.
Buổi tối trước ngày hôn lễ, Nhan Bồi Vân cùng vợ vì chuyện ly hôn làm cho thiên hạ đều biết, chỉ có hắn anh người anh cả này vì em trai tạm biệt độc thân.
Trong quán rượu ánh sáng chập chờn, hai anh em ngồi ở trong góc tối, chỉ có chất lỏng màu nâu trong ly tạo nên nhiều ánh sáng vụn vỡ.
"Dễ dàng thỏa hiệp cũng không phải là phong cách của em." Nhan Bồi Phong lắc lắc cái ly, thanh âm khối đá va vào nhau thanh thúy mà lạnh lùng.
"Em không giống anh, không thể không có Bắc Bắc, cũng không xoi mói giống anh hai. Dù sao là nguyện vọng của ông nội, em chỉ được chăng hay chớ mà thôi."
Đêm hôm đó Nhan Bồi Phong tóm tắt nói một câu, nếu như em thật sự gặp được người kia, nơi nào còn cho phép em được chăng hay chớ?
Nhan Bồi Nguyệt ở trong nhà là đứa nhỏ nhất trừ Nhan Bắc Bắc, làm sao mà có thể không nuông chiều ra ngoài. Anh luôn luôn tự phụ, đối với cái gì cũng cực kỳ bắt bẻ, hơi có không hài lòng thì không chút nào chịu nhân nhượng. Từ nhỏ liền hoành hành ngang ngược, chưa bao giờ vì người khác ngẫm nghĩ, thời kỳ phản nghịch còn từng ở trường hợp quan trọng khiến nhân vật quan trọng 囧 xuống đài không được. . . . . .
Mà một người như vậy, bắt đầu hiểu được, biết quan tâm, hiểu được săn sóc, thời điểm hiểu được bị thương không được tự nhiên bá đạo không để cho cô ăn hải sản, hiểu được nhân nhượng cô làm đường lối. . . . . .
Thì ra là có vài người, yêu cùng trưởng thành là cùng bước .
"Biết cái gì rồi hả ?" Cô giả vờ ngây ngốc thành thạo nhất.
"Dư Nhược Nhược, em tin tưởng anh không? Tin tưởng em lựa chọn anh không?" Anh ẩm ướt hôn lên trên trán, chính xác là vẫn chưa thỏa mãn dây dưa.
Dư Nhược Nhược tay nắm lấy nút áo ngủ của anh, cảm giác lạnh lẽo của kim loại lại giống như nhiệt độ cơ thể anh như có như không. Giây lát, lại gật đầu một cái: "Em tin tưởng."
Mặc dù việc tin tưởng anh cũng không phải nguyện vọng lúc đầu của cô, mặc dù anh cũng không phải mẫu hình hoàn mỹ trong lòng cô. Nhưng cô chính là có thể dễ dàng bật thốt lên như vậy, không hề giữ lại tin tưởng như vậy, tin tưởng anh.
"Nhan Bồi Nguyệt, em tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể đối với em không xa không rời, tin tưởng chúng ta có thể ở ông ngoại chúc phúc cùng nhau đi về phía trước. Nhưng cũng xin anh cho em chút thời gian, để em yêu anh, để cho em thanh thản ổn định không cố kỵ gì yêu anh. Trước kia em vẫn cho là em sẽ cùng người em yêu đến tê tâm liệt phế trôi qua cả đời, cho nên hôn nhân đối với em mà nói là tinh thuần mà trong suốt. Ông ngoại bởi vì nhớ thương bà, không có tái giá, ông đã nói với em, không phải là bởi vì người khác chưa đủ tốt, không phải là bởi vì không xứng với, mà bởi vì là không thể thay thế được, bởi vì độc nhất vô nhị, vì vậy trên đời này, bà là duy nhất. . . . . . Cho nên, anh có thể chờ em không? Chờ em cam tâm tình nguyện, chờ em từ từ yêu. . . . . ."
Dư Nhược Nhược bình thường giọng nói có chút bá đạo, hoàn toàn không giống như bây giờ an nhiên trầm tĩnh, giống như một mảng lá phong góc đường, ào ào trong gió thu, sột soạt , nhẹ nhàng.
Hai người nằm cạnh rất gần, rõ ràng nghe được hô hấp cùng nhịp tim của đối phương, cô lại chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được Nhan Bồi Nguyệt trả lời. Anh nhẹ nói, được.
Nhẹ như lông ngỗng vậy, rồi lại nặng tựa như Thái Sơn vậy.
"Cám ơn anh." Cô chủ động ôm lấy hông của anh, ỷ lại cọ cọ, vô điều kiện tin tưởng, tin tưởng anh nói được sẽ làm được.
. . . . . .
Ngày thứ hai thời điểm cô mới từ trong miệng Nhan Bắc Bắc biết được tầm quan trọng của Nhan Bồi Phong.
Bởi vì hiếm thấy không – lục hai quân kết hợp lại bắt đầu cuộc diễn tập sớm.
Dư Nhược Nhược cùng Nhan Bắc Bắc ngồi trên mặt đất cùng nhau ăn khoai tây chiên: "Bắc Bắc, làm sao em biết bọn họ là phải đi biên giới diễn tập a?"
"Nhan Bồi Phong nói a." Cô trả lời đương nhiên.
Dư Nhược Nhược nhớ tới thời điểm mỗi lần cô hỏi thăm, Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt chính khí nghiêm nghị đáp: "Quân cơ không thể tiết lộ ra ngoài." . . . . . . (>_<) Trong lòng buồn bực không chịu được, quả nhiên, nhìn xem người ta cưng chiều vợ nhiều hơn, không thể so a không thể so a. . . . . .
Cô đem khoai tây chiên nhai rắc rắc rắc rắc, trong lòng tức giận.
Mà giờ khắc này, hai không quân quan quân cùng sĩ quan bộ binh ở phòng họp mở hội nghị cả ngày.
Lúc đi ra đã là thời khắc nhà nhà đốt đèn, hai anh em đi dạo trên con đường chính ở quân khu.
"Con người Tiếu Tham mưu trưởng như thế nào?" Nhan Bồi Phong giữa lúc vô ý nhắc tới.
"Thế nào đột nhiên nhắc tới hắn?"
"Hắn xem ra không giống đơn giản như vậy, ánh mắt nhìn em, thế nào hình như không quá bình thường?"
"Thành môn thất hỏa rồi, cá trong chậu há có thể bình chân như vại?"
"Đừng quá xuất chúng, dù sao không phải căn cứ Hoàng Thành trước kia, cường long khó áp chế đầu xà." (ý là: rồng mạnh khó áp chế rắn độc)
"Thế nào lại ở nơi này, không muốn ở phòng mới mua?" Bây giờ Nhan Bồi Phong mới tranh thủ thời gian rảnh xem những cuộc điện thoại và tin nhắn liên tục của ai đó trong điện thoại., thuận miệng đổi đề tài nói chuyện.
"Nơi này cách gần, ở đó phiền toái." Nhan Bồi Nguyệt chắp tay sau lưng nói, vẻ mặt lười biếng.
"Lái xe chẳng qua gần mười phút cũng ngại xa, trước kia từ nhà cách đây gần thế nào ngày ngày ngại chen lấn ồn ào muốn ra ngoài ở?" Anh rõ ràng không quá tin tưởng.
"Phòng ở mới cách chỗ làm Dư Nhược Nhược quá xa, em không có phương tiện đưa cô ấy đi." Nhan Bồi Nguyệt cũng là nhàn nhạt trả lời.
Nhan Bồi Phong ngoắc ngoắc môi, trở về tin nhắn, nhét vào túi.
"Đi thôi, chỗ ở đã sửa sang tốt lắm."
Dư Nhược Nhược mới vừa về công ty liền nhận được điện thoại: "Chị Nhược Nhược, em ở Uất Kim Tây uyển, chị trực tiếp đến đây đi."
Cô giờ phút này hình tượng có chút mặt xám mày tro, bởi vì thời điểm nằm vùng áp sát tường đi rón rén không cẩn thận để đầu gối cùng trán phải quệt bị thương, trên mặt cũng là một mảng trắng một mảng đen, vội vội vàng vàng cùng biên tập giao bài viết tiếp đó liền vọt tới toilet đi rửa mặt. Cũng may bình thường cũng không có trang điểm, rửa mặt, buông tóc xuống bởi vì công việc mà cắt ngắn đi, vừa đúng đem vết thương che dấu cực kỳ tốt.
Cô giả tạo cảnh thái bình như vậy cũng không phải là không có đạo lý, Nhan Bồi Nguyệt mỗi lần tóm được cơ hội liền quở trách cô, ghét bỏ nghề nghiệp của cô không thích hợp phụ nữ làm, cô luôn vỗ ngực bảo đảm yêu bản thân mình hơn yêu công việc. Mà bây giờ, cho anh biết không phải tương đương với tự đánh mặt của mình. . . . . .
Phương Nam đối với ăn uống cực kỳ chú ý, cô cả đời sinh sống ở trong thành phố đã thành thói quen. Thời điểm lần đầu đi theo đồng học đi Tân Cương du lịch cái gì cũng ăn không quen, phản ứng cơ thể cũng cực kỳ nghiêm trọng, tiêu chảy, khó thở còn giống như Lâm Đại Ngọc động một chút là hoa mắt váng đầu.
Uất Kim Tây uyển là nơi nào trước đó cũng không hề biết, cùng tài xế taxi nói nửa ngày tìm khắp không thấy. Cũng may Nhan Bắc Bắc đủ thông minh, mở định vị vị trí kinh độ và vĩ độ của mình, cô mới căn cứ chỉ thị tìm được.
Lại là ở trong khu vực, Nhan Bắc Bắc ở cửa ra vào đợi cô.
"Tại sao lại ăn cơm ở chỗ này?"
"Đúng vậy, đây là nhà hàng gia đình năm đó bạn học của Nhan Bồi Phong mở, nghe nói mỗi ngày chỉ chiêu đãi ba bàn thôi, lớn lắm, em mới vừa nhìn những món ăn trên thực đơn kia đều là không dám mở răng đó a. . . . . ." Nhan Bắc Bắc thật là thổn thức.
Sau Dư Nhược Nhược mới biết, người bạn học này của Nhan Bồi Phong, là một người Nhật Bản chính gốc, lại vô cùng hứng thú với văn hóa ẩm thực sâu xa của Trung Quốc, chuẩn bị giới hạn cuộc sống để phát triển ẩm thực không giới hạn.. . . . . .
Nhà hàng thật ra chính là hình thức nhà chung cư bình thường, chỉ là hơn trăm bình (đơn vị đo lường của TQ), ba bàn chỗ ngồi chia ra chiếm cứ một cái phòng, mỗi bàn một phương, tạo thành thế chân vạc.
Phòng bếp cũng là kiểu mở , phục vụ cộng thêm đầu bếp cộng thêm ông chủ tổng cộng chỉ có bốn người, trên mặt mỗi người đều nhẹ cười, giống như có thể dung nhập vào mỗi món ăn.
Thời điểm cô ngồi xuống không cẩn thận đầu gối đụng vào bàn gỗ thật dầy, đau đến hít sâu một hơi.
Nhan Bắc Bắc vốn là đang cầm điện thoại chơi, giờ phút này ngẩng đầu quan tâm nói: "Sao vậy?"
"Không có việc gì, nơi này cái bàn quá bền chắc, đầu gối không cẩn thận đụng vào rồi." Cô ngẩng đầu đáp.
"Đầu gối đụng phải thế nào cái trán chảy máu?" Nhan Bồi Nguyệt đang đứng ở bên tay trái cô, tóc ngắn không ngăn nổi phương hướng, trong giọng nói có khí thế mười phần, xen lẫn trách cứ cùng thương yêu.
"Không có việc gì, thời điểm thắng xe không có để ý đụng phải." Cô che vết thương giấu đầu hở đuôi.
Nhan Bồi Nguyệt vén lên tóc của cô quan sát miệng vết thương rách da, cũng không nói nhiều, chỉ là sắc mặt khó coi. Dư Nhược Nhược quen nhìn anh mặt thối, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khẩu vị.
Thời điểm gọi thức ăn gặp phải tôm cua hải sản Nhan Bồi Nguyệt liền cố ý đường vòng, thời điểm thấy Bách Hoa Mẫu Đơn tiện tay gọi lên. Anh lớn lên ở phương Bắc, cũng không biết phương Nam có thói quen gọi "Gạch cua" là Mẫu Đơn, gọi "Tôm giao" là Bách Hoa.
Cho nên thời điểm mang thức ăn lên đôi đũa của Dư Nhược Nhược không ngừng đưa về phía mỹ vị Bách Hoa Mẫu Đơn tinh xảo bên này trong lòng anh liền kêu khổ không ngừng rồi, đây quả thực là lừa gạt người tiêu thụ a, tên gọi màu mè như vậy, nội dung lại như vậy, ách, có hoa không quả . . . . . .
Bây giờ không có biện pháp, anh chỉ có trước hạ đũa vì cố chấp.
Dư Nhược Nhược trừng mắt với anh, lại e ngại mặt mũi của đại ca cùng Nhan Bắc Bắc, chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo: "Thức ăn trên bàn cũng không phải là chỉ có một bàn này, làm sao anh khắp nơi cùng em giành?"
Nhìn lại Nhan Bắc Bắcở phía đối diện, nghiễm nhiên nghiêng mắt nhìn cũng không nghiêng mắt nhìn một cái, thẳng cúi đầu cầm điện thoại chơi game, cơm tới há mồm tùy Nhan Bồi Phong dịu dàng cho ăn. . . . . .
Dư Nhược Nhược trong lòng thở dài a, chồng một dạng gạo trắng giống nhau a, rõ ràng là một đôi anh em cha mẹ sinh, một đối với vợ dịu dàng đến chết, một cưỡng ép dân nữ giống như bá đạo.
Số tốt số con lừa, quả nhiên không hề do người a. . . . . .
Nhan Bồi Phong lại đem hết thảy thu vào trong mắt, trong lòng sáng tỏ.
Buổi tối trước ngày hôn lễ, Nhan Bồi Vân cùng vợ vì chuyện ly hôn làm cho thiên hạ đều biết, chỉ có hắn anh người anh cả này vì em trai tạm biệt độc thân.
Trong quán rượu ánh sáng chập chờn, hai anh em ngồi ở trong góc tối, chỉ có chất lỏng màu nâu trong ly tạo nên nhiều ánh sáng vụn vỡ.
"Dễ dàng thỏa hiệp cũng không phải là phong cách của em." Nhan Bồi Phong lắc lắc cái ly, thanh âm khối đá va vào nhau thanh thúy mà lạnh lùng.
"Em không giống anh, không thể không có Bắc Bắc, cũng không xoi mói giống anh hai. Dù sao là nguyện vọng của ông nội, em chỉ được chăng hay chớ mà thôi."
Đêm hôm đó Nhan Bồi Phong tóm tắt nói một câu, nếu như em thật sự gặp được người kia, nơi nào còn cho phép em được chăng hay chớ?
Nhan Bồi Nguyệt ở trong nhà là đứa nhỏ nhất trừ Nhan Bắc Bắc, làm sao mà có thể không nuông chiều ra ngoài. Anh luôn luôn tự phụ, đối với cái gì cũng cực kỳ bắt bẻ, hơi có không hài lòng thì không chút nào chịu nhân nhượng. Từ nhỏ liền hoành hành ngang ngược, chưa bao giờ vì người khác ngẫm nghĩ, thời kỳ phản nghịch còn từng ở trường hợp quan trọng khiến nhân vật quan trọng 囧 xuống đài không được. . . . . .
Mà một người như vậy, bắt đầu hiểu được, biết quan tâm, hiểu được săn sóc, thời điểm hiểu được bị thương không được tự nhiên bá đạo không để cho cô ăn hải sản, hiểu được nhân nhượng cô làm đường lối. . . . . .
Thì ra là có vài người, yêu cùng trưởng thành là cùng bước .
/50
|