Nhan Bồi Nguyệt đêm hôm đó bởi vì cố kỵ đây là lần đầu tiên, cho nên không dám dốc sức đánh cuộc, động tác lực độ cũng thu lại không ít, hoàn toàn không có tận hứng. Buổi tối ngày thứ hai bởi vì muốn tập hợp lên đường, không còn kịp giày vò cô nửa mê nửa tỉnh một lần nữa, đến bây giờ, cô sống động dựa ở trong ngực. . . . . .
Dư Nhược Nhược bị sợ đến không nhẹ, dáo dác liếc một vòng, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài: "Người khác nhìn đấy."
Mặc dù bên cạnh các chiến sĩ đi qua đều là nghiêm chỉnh huấn luyện mắt nhìn thẳng,cô vẫn là nhịn không được sắc mặt ửng đỏ.
Nhan Bồi Nguyệt ngày ngày bị gió thổi phơi thành màu mật ong trên mặt tràn đầy vẻ không để ý: "Anh ôm vợ của mình, ai dám có ý kiến hay sao?"
". . . . . ." Nhất định là thức ăn ở căn tin khó ăn đem da mặt của anh nuôi dày!
Chỉ là mặc kệ như thế nào, thời khắc ở trong lòng anh, cảm xúc cũng không tệ lắm.
Chuông điện thoại di động là “Nghĩa Dũng Quân khúc quân hành” sôi động kích động cổ vũ nhân tâm, thời điểm vang lên giống như sấm dậy đất bằng, đánh thức hai người đang yên lặng ôm nhau ở trong không khí phong nguyệt vô biên.
Là đồng nghiệp cùng nhau tới kêu cô đi căn tin ăn cơm, cô hàm hồ mấy câu miễn cưỡng. Điện thoại di động cũng bị Nhan Bồi Nguyệt đoạt rồi nhét vào túi, cô không có quá để ý, ngước đầu dẫn sói vào nhà: "Muốn đến phòng của em xem một chút hay không?"
Bởi vì buổi chiều buổi họp báo cùng ngày mai báo cáo tình hình thực tế ngày đầu tiên huấn luyện, Dư Nhược Nhược cần ở chỗ tiếp đãi này một đêm.
Nhan Bồi Nguyệt trong tâm một trăm vạn cái cầu cũng không được, trên mặt giả bộ bình tĩnh như bình thường, nâng lên tay trái cố làm ra vẻ khó khăn nhìn nhìn thời gian: "Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng là suy tính đến lệnh vợ không thể trái, anh liền đi ngó một chút vậy." (được tiện nghi còn khoe mẽ ^_^)
Dư Nhược Nhược đỉnh đầu bốc khói theo sát ở phía sau dậm chân, được tiện nghi còn ra vẻ! ( >_<)
Bởi vì cả đội cùng đi chỉ có cô là nữ giới, nên tự nhiên một mình độc chiếm một phòng. Cũng không phải quá rộng rãi, nhưng bởi vì phương hướng, đón ánh sáng rất tốt, nên vô cùng sáng rỡ.
Mộc mạc hào phóng, đơn giản chỉnh tề, là phong cách trước sau như một ở trong bộ đội.
Dư Nhược Nhược đi ở phía sau, mới vừa vào cửa bị anh chống đỡ ở trên ván cửa, tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ, đập vào tim cô.
Đầu cô đã bị anh từng bước từng bước ép sát mà dính vào trên ván cửa rồi, cắn môi, ánh mắt dao động chung quanh tìm không được điểm chạm đất, âm điệu khẽ run: "Anh đây là muốn. . . . . . làm gì?"
Nhan Bồi Nguyệt phát hiện hứng thú của mình trở nên rất tệ hại rồi, tỷ như, mê luyến bộ dáng cô khẩn trương đến tay chân luống cuống. . . . . .
Anh tiếp tục lại gần, hô hấp tất cả phun ở sau tai của cô, đó là một trong những địa phương có dây thần kinh dầy đặc nhất: "Anh muốn thân thể. . . . . . em. . . . . ."
Dư Nhược Nhược trên mặt đỏ như máu cũng sắp nhỏ ra ngoài, đáy lòng muốn mắng chửi anh, nhưng toàn thân hình như cũng bị giọng nói của anh đầu độc, trở nên mềm mại vô lực. Chân cũng bắt đầu không nghe sai bảo, bởi vì tay anh không an phận bắt đầu cởi nút, từ từ đứng không vững trượt xuống. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt đoán chừng cửa gian phòng này hiệu quả cách âm cũng sẽ không tốt ở chỗ nào đi, hai người dù trơ trẽn cũng không nguyện ý để cho người ta biết được trong phòng này diễn ra tình huống kiều diễm. Liền một tay ôm eo thon nhỏ của cô, hai người cùng nhau đi đến bên giường ngã xuống.
Ai ngờ rằng cái giường này cứng rắn giống như đá lát trên mặt đất, Nhan Bồi Nguyệt người này thời điểm ngã xuống đau đến kêu lên một tiếng. Dư Nhược Nhược cũng không tốt ở chỗ nào, bởi vì cơ bắp toàn thân anh tráng kiện có lực, toàn bộ bó chặt, rơi vào phía trên khắp nơi đụng làm đau. . . . . .
Té tới đau đớn như vậy gọi suy nghĩ của cô thanh tỉnh một chút, lần trước bị Nhan Bồi Nguyệt nửa dụ dỗ ăn sạch sành sanh, không có đạo lý lúc này còn để cho anh làm chủ a. Trong lúc hồn du (ý chỉ không tập trung) một cái trời đất quay cuồng, Dư Nhược Nhược lại bị đè ở phía dưới rồi, cô trợn to hai mắt: "Anh đây là lại tính toán Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"
Anh tà mị cười một tiếng, lần nữa lưu loát lật người, chống nạnh đem cô vây ở trên người: "Anh hoàn toàn không để ý. . . . . . Bị thượng. . . . . ." Tiếp theo lông mày hơi nhướng, vẻ mặt khiêu khích "Anh cá là em không có bản lãnh này".
Dư Nhược Nhược ở trên cao, áo khoác đã sớm bị người khác như lang như hổ lột đến tan tác rồi, bên trong mặc chính là áo cổ thấp bó sát người, nằm ở trong ngực anh như vậy, góc độ chính là cảnh xuân lộ ra ngoài. Hung dữ nhìn vào trong đôi mắt lóe sáng ý cười của anh, chỉ cảm thấy lẽ trời bất công, rõ ràng mặc quân trang chính khí mười phần, lại cố tình trên mặt không thể ức chế khí yêu nghiệt.
Cô trong nháy mắt khí huyết xông lên, trái tim đánh trống reo hò, chậm rãi thở ra một hơi: "Lão nương cũng không tin không chịu nổi ngươi yêu nghiệt này!"
Nói xong giống như sói đói ập xuống, hung hãn đấu tranh cùng quân trang của anh.
Nhan Bồi Nguyệt ngược lại không vội nuốt trọn miếng thịt đã đưa đến miệng này, gối lên hai cánh tay hết sức thanh thản, rũ con ngươi thưởng thức con mèo nhỏ xù lông này.
. . . . . .
Một hồi lâu, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, xé không ra cũng kéo không hết, trong miệng cô tràn ra thập phần ảo não oán giận: "Mẹ nó, nút áo này là dùng dây câu cá khâu đi . . . . . . Hơn nữa nhất định là loại dây câu cá voi nặng ký. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt không kịp đợi, dứt khoát không để cô mò mẫm giằng co, thuận tiện túm lấy cánh tay di chuyển lung tung của cô, giơ quá đỉnh đầu, dễ dàng liền đem quần áo trên người cô cởi xuống, trong miệng vẫn không quên khuyên giải: "Không có việc gì khó làm . . . . . . Tới, anh dạy em. . . . . ."
Dư Nhược Nhược vừa thương tiếc mình lần đầu ra quân chưa thắng trận đã chết bi tráng, vừa thừa nhận môi lưỡi như lửa của anh.
Trong phòng nhiệt độ thay đổi một chút nóng lên, Dư Nhược Nhược rốt cuộc biết sức mạnh thực sự của anh, cũng hiểu thời điểm lần đầu tiên, anh là có bao nhiêu xuống tay lưu tình. . . . . .
Mà giờ khắc này, những thứ năng lượng vận sức chờ phát động này, những sức mạnh được giấu đi, tất cả đều trong nháy mắt bạo phát ra, đem lấy cô hành hạ đến như muốn ngất đi.
Anh chỉ là phối hợp thắt lưng của cô chuyển động, một cái so một cái xâm nhập, một cái so một cái cứng cỏi, giống như đánh cuộc tánh mạng, muốn đem cô đập nát, vò vào trong thân thể. . . . . .
Dư Nhược Nhược cảm thấy cả người chính xác là ở một loại trạng thái hư vô, nhưng thỉnh thoảng truyền đến đau đớn thấu xương, thỉnh thoảng truyền đến mê hoặc đục khoét, nhắc nhở cô, cô đang dưới thân anh, nhận lấy khảo luyện như lửa như băng. . . . . .
Nơi này hàng xóm cũng là ký giả truyền thông cùng nhau tới, cô không dám hừ ra tiếng, như vậy nghẹn nước mắt tất cả đi ra rồi, cuối cùng thật sự không chịu nổi, chỉ có khẽ nâng thẳng người, cắn bờ vai của anh, ức chế sắp phá khẩu mà rên rỉ. . . . . .
Thời gian chầm chậm trôi qua, thời điểm tình hình trận này buông hạ màn che, đã là ba giờ chiều rồi.
Dư Nhược Nhược tê liệt ở trong ngực anh, trơ mắt nhìn ánh sáng chói lóa tà tà chiếu rọi ở chân giường, trơ mắt nhìn kim chỉ giây đi lòng vòng trên điện thoại di động không chút kiêng kỵ, không còn hơi sức than thở: "Em đại khái sẽ là người đầu tiên bởi vì loại chuyện khó có thể mở miệng này bị BOSS xào tái. . . . . ."
"Chỉ là, buổi họp này anh không cần đi sao? Tốt xấu gì cũng là một đoàn trưởng a."
Anh có một thói quen thường vuốt tóc đen bóng loáng như tơ lụa của cô: "Lo vớ vẩn cái gì, thiếu anh liền không thể họp hay sao? !"
Cô toàn thân chính là một chút hơi sức cũng không có rồi, cả người vẫn là giống như là ngủ một giấc trên đường ray, móng tay như có như không vẽ mạnh lên bộ ngực khẽ nổi lên cơ ngực của anh: "Này, có nên tráo cúp C không?"
Nhan Bồi Nguyệt bắt được tay của cô: "Thế nào không đâm đầu vào tường không quay lại à? Còn dám hướng về phía nhà cháy quạt lửa. . . . . ."
Điểm này cô chỉ có thể cúi đầu xưng thần, sau cuộc vận động kịch liệt tốn sức lực lớn như vậy anh thế nhưng lại giống như người không có sao việc gì, trừ trong quá trình góp chút mồ hôi cùng gì kia, lau mặt mặc quần áo vào hoàn toàn có thể thoải mái đường đường chính chính ra cửa, không giống cô, đoán chừng bây giờ là phải vịn tường đi ra ngoài, đi bộ hai chân tám phần vẫn là phát run dáng vẻ hình chữ O. . . . . .
Trên tay xúc cảm đột nhiên có chút thô ráp bất thường, cô cúi đầu, nghiêng nhìn địa phương phía sau bên eo thậm chí còn nhìn thấy vết sẹo ghê người, liếc mắt có ít nhất mười mấy cm, giống một con rết tráng kiện, nằm ở ngang eo, giương nanh múa vuốt diện mạo dữ tợn.
Không riêng gì nơi này, vài nơi trên bụng cũng có vết sẹo, đã khép lại, vẫn như cũ lưu lại dấu vết. . . . . .
"Những thứ này, đều là huy chương của anh?"
Cô đột nhiên trong lòng liền hoảng sợ, đầu ngón út tay trái của ông ngoại chỉ có chiều dài ba cm, cô khi còn bé không hiểu chuyện, thường thường đầy sinh lực hỏi, tại sao so người khác còn thiếu.
Sau lại trước khi hiểu chuyện anh họ mới nói cho cô biết, đây là huy chương, là tượng trưng kiên trung không đổi, là dấu hiệu trung quân đền nợ nước.
Còn nói cho cô biết, danh dự của quân nhân, chính là dùng tính mạng, dùng vết sẹo để chứng minh.
Ở trong khe hở thời gian thấm thoát thoi đưa, cô rốt cuộc hiểu rõ, cha mẹ cô đã từng chính là dùng tính mạng tới thuyết minh ý nghĩa quân nhân, vĩ đại như vậy, lại vô tình như vậy.
Nhan Bồi Nguyệt cảm nhận được cô phút chốc tâm tình suy sụp, đem cô ôm lên trên, nặng nề ở trên trán cô rơi xuống một nụ hôn sâu, giọng nói nhẹ giống như là sợ kinh động con bướm dừng lại ở trên đóa hoa: "Đây mới là huy chương của anh. . . . . ."
" Nhan Bồi Nguyệt, anh không cần phải liều mạng như thế được không? Em biết rõ em rất ích kỷ, em biết rõ em rất cố tình gây sự, nhưng em chính là trong tâm tư hi vọng anh không phải là một đại anh hùng đấu tranh anh dũng, không phải cái đó bất chấp tất cả, không phải cái đó quên sống chết, chỉ là chồng của em, đại anh hùng thuộc về một mình em. . . . . ."
"Em thấy được vết thương trên người anh trong lòng liền phát run, suy nghĩ lung tung, nếu là lần đó, vết thương này sâu hơn một cm, vết thương kia dài một tấc, có phải em liền không gặp được anh hay không. . . . . ."
"Anh biết không? Em từ khi hiểu chuyện, nguyện vọng duy nhất của em, chính là hi vọng có người không cần làm việc nghĩa như vậy, không được chùn bước vứt bỏ em, mà là vô luận lúc nào cũng nắm thật chặt tay của em, thề đều không buông ra. Sống chết, không xa không rời."
Dư Nhược Nhược cảm thấy vô cùng mệt mỏi, là tâm cùng thân mệt mỏi, mí mắt từ từ nặng nề, che đậy tầm mắt.
Nhan Bồi Nguyệt có chút đau lòng, Hạ Trường Canh trước khi chết đối với anh dặn đi dặn lại, vạn vạn không thể dạy cô thất vọng đau khổ. Cô bình thường tùy tùy tiện tiện như vậy, đối với cái gì cũng không để ý nhiều, tâm tư quả thật cực kỳ tinh tế, dính đến tình cảm, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng sẽ ở trong tư tưởng của cô tạo thành cảnh giới thần hồn nát thần tính.
Anh nhớ anh hứa hẹn qua, chỉ cần anh ở đây, liền sẽ không để cho cô lo được lo mất nữa, không để cho cô lo lắng lung tung nữa.
Trên đời này, cô là người phụ nữ duy nhất anh muốn đem hết toàn lực bảo vệ.
Cho dù là không nghe được, anh vẫn là nhẹ giọng đồng ý: "Anh sẽ cố gắng."
Trên thế giới này có một số lời thề nặng ngàn cân, rơi xuống là có thể vỡ trời đất, vĩnh viễn không thay đổi; có lời thề nhẹ nhàng, rơi xuống đất như tuyết, giây lát liền tan. . . . . .
Dư Nhược Nhược hình như nghe được, chân mày khóe mắt là nhu hòa giống như yên tâm thỏa mãn, khóe miệng cong lên, tinh tế ưm một tiếng.
Dư Nhược Nhược bị sợ đến không nhẹ, dáo dác liếc một vòng, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài: "Người khác nhìn đấy."
Mặc dù bên cạnh các chiến sĩ đi qua đều là nghiêm chỉnh huấn luyện mắt nhìn thẳng,cô vẫn là nhịn không được sắc mặt ửng đỏ.
Nhan Bồi Nguyệt ngày ngày bị gió thổi phơi thành màu mật ong trên mặt tràn đầy vẻ không để ý: "Anh ôm vợ của mình, ai dám có ý kiến hay sao?"
". . . . . ." Nhất định là thức ăn ở căn tin khó ăn đem da mặt của anh nuôi dày!
Chỉ là mặc kệ như thế nào, thời khắc ở trong lòng anh, cảm xúc cũng không tệ lắm.
Chuông điện thoại di động là “Nghĩa Dũng Quân khúc quân hành” sôi động kích động cổ vũ nhân tâm, thời điểm vang lên giống như sấm dậy đất bằng, đánh thức hai người đang yên lặng ôm nhau ở trong không khí phong nguyệt vô biên.
Là đồng nghiệp cùng nhau tới kêu cô đi căn tin ăn cơm, cô hàm hồ mấy câu miễn cưỡng. Điện thoại di động cũng bị Nhan Bồi Nguyệt đoạt rồi nhét vào túi, cô không có quá để ý, ngước đầu dẫn sói vào nhà: "Muốn đến phòng của em xem một chút hay không?"
Bởi vì buổi chiều buổi họp báo cùng ngày mai báo cáo tình hình thực tế ngày đầu tiên huấn luyện, Dư Nhược Nhược cần ở chỗ tiếp đãi này một đêm.
Nhan Bồi Nguyệt trong tâm một trăm vạn cái cầu cũng không được, trên mặt giả bộ bình tĩnh như bình thường, nâng lên tay trái cố làm ra vẻ khó khăn nhìn nhìn thời gian: "Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng là suy tính đến lệnh vợ không thể trái, anh liền đi ngó một chút vậy." (được tiện nghi còn khoe mẽ ^_^)
Dư Nhược Nhược đỉnh đầu bốc khói theo sát ở phía sau dậm chân, được tiện nghi còn ra vẻ! ( >_<)
Bởi vì cả đội cùng đi chỉ có cô là nữ giới, nên tự nhiên một mình độc chiếm một phòng. Cũng không phải quá rộng rãi, nhưng bởi vì phương hướng, đón ánh sáng rất tốt, nên vô cùng sáng rỡ.
Mộc mạc hào phóng, đơn giản chỉnh tề, là phong cách trước sau như một ở trong bộ đội.
Dư Nhược Nhược đi ở phía sau, mới vừa vào cửa bị anh chống đỡ ở trên ván cửa, tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ, đập vào tim cô.
Đầu cô đã bị anh từng bước từng bước ép sát mà dính vào trên ván cửa rồi, cắn môi, ánh mắt dao động chung quanh tìm không được điểm chạm đất, âm điệu khẽ run: "Anh đây là muốn. . . . . . làm gì?"
Nhan Bồi Nguyệt phát hiện hứng thú của mình trở nên rất tệ hại rồi, tỷ như, mê luyến bộ dáng cô khẩn trương đến tay chân luống cuống. . . . . .
Anh tiếp tục lại gần, hô hấp tất cả phun ở sau tai của cô, đó là một trong những địa phương có dây thần kinh dầy đặc nhất: "Anh muốn thân thể. . . . . . em. . . . . ."
Dư Nhược Nhược trên mặt đỏ như máu cũng sắp nhỏ ra ngoài, đáy lòng muốn mắng chửi anh, nhưng toàn thân hình như cũng bị giọng nói của anh đầu độc, trở nên mềm mại vô lực. Chân cũng bắt đầu không nghe sai bảo, bởi vì tay anh không an phận bắt đầu cởi nút, từ từ đứng không vững trượt xuống. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt đoán chừng cửa gian phòng này hiệu quả cách âm cũng sẽ không tốt ở chỗ nào đi, hai người dù trơ trẽn cũng không nguyện ý để cho người ta biết được trong phòng này diễn ra tình huống kiều diễm. Liền một tay ôm eo thon nhỏ của cô, hai người cùng nhau đi đến bên giường ngã xuống.
Ai ngờ rằng cái giường này cứng rắn giống như đá lát trên mặt đất, Nhan Bồi Nguyệt người này thời điểm ngã xuống đau đến kêu lên một tiếng. Dư Nhược Nhược cũng không tốt ở chỗ nào, bởi vì cơ bắp toàn thân anh tráng kiện có lực, toàn bộ bó chặt, rơi vào phía trên khắp nơi đụng làm đau. . . . . .
Té tới đau đớn như vậy gọi suy nghĩ của cô thanh tỉnh một chút, lần trước bị Nhan Bồi Nguyệt nửa dụ dỗ ăn sạch sành sanh, không có đạo lý lúc này còn để cho anh làm chủ a. Trong lúc hồn du (ý chỉ không tập trung) một cái trời đất quay cuồng, Dư Nhược Nhược lại bị đè ở phía dưới rồi, cô trợn to hai mắt: "Anh đây là lại tính toán Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"
Anh tà mị cười một tiếng, lần nữa lưu loát lật người, chống nạnh đem cô vây ở trên người: "Anh hoàn toàn không để ý. . . . . . Bị thượng. . . . . ." Tiếp theo lông mày hơi nhướng, vẻ mặt khiêu khích "Anh cá là em không có bản lãnh này".
Dư Nhược Nhược ở trên cao, áo khoác đã sớm bị người khác như lang như hổ lột đến tan tác rồi, bên trong mặc chính là áo cổ thấp bó sát người, nằm ở trong ngực anh như vậy, góc độ chính là cảnh xuân lộ ra ngoài. Hung dữ nhìn vào trong đôi mắt lóe sáng ý cười của anh, chỉ cảm thấy lẽ trời bất công, rõ ràng mặc quân trang chính khí mười phần, lại cố tình trên mặt không thể ức chế khí yêu nghiệt.
Cô trong nháy mắt khí huyết xông lên, trái tim đánh trống reo hò, chậm rãi thở ra một hơi: "Lão nương cũng không tin không chịu nổi ngươi yêu nghiệt này!"
Nói xong giống như sói đói ập xuống, hung hãn đấu tranh cùng quân trang của anh.
Nhan Bồi Nguyệt ngược lại không vội nuốt trọn miếng thịt đã đưa đến miệng này, gối lên hai cánh tay hết sức thanh thản, rũ con ngươi thưởng thức con mèo nhỏ xù lông này.
. . . . . .
Một hồi lâu, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, xé không ra cũng kéo không hết, trong miệng cô tràn ra thập phần ảo não oán giận: "Mẹ nó, nút áo này là dùng dây câu cá khâu đi . . . . . . Hơn nữa nhất định là loại dây câu cá voi nặng ký. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt không kịp đợi, dứt khoát không để cô mò mẫm giằng co, thuận tiện túm lấy cánh tay di chuyển lung tung của cô, giơ quá đỉnh đầu, dễ dàng liền đem quần áo trên người cô cởi xuống, trong miệng vẫn không quên khuyên giải: "Không có việc gì khó làm . . . . . . Tới, anh dạy em. . . . . ."
Dư Nhược Nhược vừa thương tiếc mình lần đầu ra quân chưa thắng trận đã chết bi tráng, vừa thừa nhận môi lưỡi như lửa của anh.
Trong phòng nhiệt độ thay đổi một chút nóng lên, Dư Nhược Nhược rốt cuộc biết sức mạnh thực sự của anh, cũng hiểu thời điểm lần đầu tiên, anh là có bao nhiêu xuống tay lưu tình. . . . . .
Mà giờ khắc này, những thứ năng lượng vận sức chờ phát động này, những sức mạnh được giấu đi, tất cả đều trong nháy mắt bạo phát ra, đem lấy cô hành hạ đến như muốn ngất đi.
Anh chỉ là phối hợp thắt lưng của cô chuyển động, một cái so một cái xâm nhập, một cái so một cái cứng cỏi, giống như đánh cuộc tánh mạng, muốn đem cô đập nát, vò vào trong thân thể. . . . . .
Dư Nhược Nhược cảm thấy cả người chính xác là ở một loại trạng thái hư vô, nhưng thỉnh thoảng truyền đến đau đớn thấu xương, thỉnh thoảng truyền đến mê hoặc đục khoét, nhắc nhở cô, cô đang dưới thân anh, nhận lấy khảo luyện như lửa như băng. . . . . .
Nơi này hàng xóm cũng là ký giả truyền thông cùng nhau tới, cô không dám hừ ra tiếng, như vậy nghẹn nước mắt tất cả đi ra rồi, cuối cùng thật sự không chịu nổi, chỉ có khẽ nâng thẳng người, cắn bờ vai của anh, ức chế sắp phá khẩu mà rên rỉ. . . . . .
Thời gian chầm chậm trôi qua, thời điểm tình hình trận này buông hạ màn che, đã là ba giờ chiều rồi.
Dư Nhược Nhược tê liệt ở trong ngực anh, trơ mắt nhìn ánh sáng chói lóa tà tà chiếu rọi ở chân giường, trơ mắt nhìn kim chỉ giây đi lòng vòng trên điện thoại di động không chút kiêng kỵ, không còn hơi sức than thở: "Em đại khái sẽ là người đầu tiên bởi vì loại chuyện khó có thể mở miệng này bị BOSS xào tái. . . . . ."
"Chỉ là, buổi họp này anh không cần đi sao? Tốt xấu gì cũng là một đoàn trưởng a."
Anh có một thói quen thường vuốt tóc đen bóng loáng như tơ lụa của cô: "Lo vớ vẩn cái gì, thiếu anh liền không thể họp hay sao? !"
Cô toàn thân chính là một chút hơi sức cũng không có rồi, cả người vẫn là giống như là ngủ một giấc trên đường ray, móng tay như có như không vẽ mạnh lên bộ ngực khẽ nổi lên cơ ngực của anh: "Này, có nên tráo cúp C không?"
Nhan Bồi Nguyệt bắt được tay của cô: "Thế nào không đâm đầu vào tường không quay lại à? Còn dám hướng về phía nhà cháy quạt lửa. . . . . ."
Điểm này cô chỉ có thể cúi đầu xưng thần, sau cuộc vận động kịch liệt tốn sức lực lớn như vậy anh thế nhưng lại giống như người không có sao việc gì, trừ trong quá trình góp chút mồ hôi cùng gì kia, lau mặt mặc quần áo vào hoàn toàn có thể thoải mái đường đường chính chính ra cửa, không giống cô, đoán chừng bây giờ là phải vịn tường đi ra ngoài, đi bộ hai chân tám phần vẫn là phát run dáng vẻ hình chữ O. . . . . .
Trên tay xúc cảm đột nhiên có chút thô ráp bất thường, cô cúi đầu, nghiêng nhìn địa phương phía sau bên eo thậm chí còn nhìn thấy vết sẹo ghê người, liếc mắt có ít nhất mười mấy cm, giống một con rết tráng kiện, nằm ở ngang eo, giương nanh múa vuốt diện mạo dữ tợn.
Không riêng gì nơi này, vài nơi trên bụng cũng có vết sẹo, đã khép lại, vẫn như cũ lưu lại dấu vết. . . . . .
"Những thứ này, đều là huy chương của anh?"
Cô đột nhiên trong lòng liền hoảng sợ, đầu ngón út tay trái của ông ngoại chỉ có chiều dài ba cm, cô khi còn bé không hiểu chuyện, thường thường đầy sinh lực hỏi, tại sao so người khác còn thiếu.
Sau lại trước khi hiểu chuyện anh họ mới nói cho cô biết, đây là huy chương, là tượng trưng kiên trung không đổi, là dấu hiệu trung quân đền nợ nước.
Còn nói cho cô biết, danh dự của quân nhân, chính là dùng tính mạng, dùng vết sẹo để chứng minh.
Ở trong khe hở thời gian thấm thoát thoi đưa, cô rốt cuộc hiểu rõ, cha mẹ cô đã từng chính là dùng tính mạng tới thuyết minh ý nghĩa quân nhân, vĩ đại như vậy, lại vô tình như vậy.
Nhan Bồi Nguyệt cảm nhận được cô phút chốc tâm tình suy sụp, đem cô ôm lên trên, nặng nề ở trên trán cô rơi xuống một nụ hôn sâu, giọng nói nhẹ giống như là sợ kinh động con bướm dừng lại ở trên đóa hoa: "Đây mới là huy chương của anh. . . . . ."
" Nhan Bồi Nguyệt, anh không cần phải liều mạng như thế được không? Em biết rõ em rất ích kỷ, em biết rõ em rất cố tình gây sự, nhưng em chính là trong tâm tư hi vọng anh không phải là một đại anh hùng đấu tranh anh dũng, không phải cái đó bất chấp tất cả, không phải cái đó quên sống chết, chỉ là chồng của em, đại anh hùng thuộc về một mình em. . . . . ."
"Em thấy được vết thương trên người anh trong lòng liền phát run, suy nghĩ lung tung, nếu là lần đó, vết thương này sâu hơn một cm, vết thương kia dài một tấc, có phải em liền không gặp được anh hay không. . . . . ."
"Anh biết không? Em từ khi hiểu chuyện, nguyện vọng duy nhất của em, chính là hi vọng có người không cần làm việc nghĩa như vậy, không được chùn bước vứt bỏ em, mà là vô luận lúc nào cũng nắm thật chặt tay của em, thề đều không buông ra. Sống chết, không xa không rời."
Dư Nhược Nhược cảm thấy vô cùng mệt mỏi, là tâm cùng thân mệt mỏi, mí mắt từ từ nặng nề, che đậy tầm mắt.
Nhan Bồi Nguyệt có chút đau lòng, Hạ Trường Canh trước khi chết đối với anh dặn đi dặn lại, vạn vạn không thể dạy cô thất vọng đau khổ. Cô bình thường tùy tùy tiện tiện như vậy, đối với cái gì cũng không để ý nhiều, tâm tư quả thật cực kỳ tinh tế, dính đến tình cảm, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng sẽ ở trong tư tưởng của cô tạo thành cảnh giới thần hồn nát thần tính.
Anh nhớ anh hứa hẹn qua, chỉ cần anh ở đây, liền sẽ không để cho cô lo được lo mất nữa, không để cho cô lo lắng lung tung nữa.
Trên đời này, cô là người phụ nữ duy nhất anh muốn đem hết toàn lực bảo vệ.
Cho dù là không nghe được, anh vẫn là nhẹ giọng đồng ý: "Anh sẽ cố gắng."
Trên thế giới này có một số lời thề nặng ngàn cân, rơi xuống là có thể vỡ trời đất, vĩnh viễn không thay đổi; có lời thề nhẹ nhàng, rơi xuống đất như tuyết, giây lát liền tan. . . . . .
Dư Nhược Nhược hình như nghe được, chân mày khóe mắt là nhu hòa giống như yên tâm thỏa mãn, khóe miệng cong lên, tinh tế ưm một tiếng.
/50
|