Lúc xế chiều Nhan Bồi Nguyệt coi như là phát hiện lương tâm, để cho cô an tâm ngủ cả giấc trưa.
Khi tỉnh lại đã là gần 4 giờ rồi, Nhan Bồi Nguyệt không có ở trong phòng. Thời điểm cô vừa muốn đi vào rửa mặt Nhan Bồi Nguyệt liền đẩy cửa tiến vào: "Con heo nhỏ lười biếng, rời giường?"
Theo như Nhan Bắc Bắc mà nói, thật là càng chung sống càng phát hiện là người này mặt dày rồi.
"Buổi tối bữa tiệc liên hoan ở nơi nào à? Ăn mặc không có yêu cầu khác à? Mặc sườn xám hay là lễ phục? Còn có là đồ ăn Trung Quốc còn là bữa ăn tây à? . . . . . ." Dư Nhược Nhược soi gương liền ném ra một đống vấn đề.
"Cũng không phải là tiếp kiến lãnh đạo quốc gia nào, coi như là ăn bữa cơm gia đình là được rồi." Nhan Bồi Nguyệt cười xoa xoa tóc của cô.
"Gặp những thân thích không dứt kia cũng không khác gì tương đương với tiếp kiến lãnh đạo quốc gia. . . . . ." Cô cắn một miệng bọt lầu bầu nói.
Một buổi sáng chúc tết mọi người cũng đã làm cho cô con mắt không nhàn hạ rồi.
Nhan Bồi Nguyệt không kiêng kỵ dựa theo bọt miệng của cô "Bá" một cái, lại lấy chén nước trong tay cô súc miệng ùng ục: "Không có chuyện gì, làm một quân tẩu, sẽ phải có năng lực tùy thời phòng bị tự giác cùng bình tĩnh ứng phó!"
. . . . . .
Dạ tiệc liên hoan là tiến hành trong sân biệt thự, thời điểm nghe nói đây là toàn bộ Nhan gia Dư Nhược Nhược vụng trộm bấm bấm hông của Nhan Bồi Nguyệt: "Vậy gia tài sản nghiệp của anh có phần của em hay không? Hay là giống như trên TV vậy cần phải sinh con trai mới có thể có quyền thừa kế?"
"Lúc nào thì cùng tiền vuông quan hệ thân thiết như thế rồi hả? Chỉ là, cũng không chắc, em liền cố gắng mà sống phấn đấu con trai đi Tiểu Quai. . . . . ." Nhan Bồi Nguyệt nháy mắt, cười xấu xa đáp lại.
Sinh em gái anh a, làm như em có thể sinh sản đơn tính (từ ngữ chuyên môn sinh vật, không hiểu hỏi Baidu = =) vậy? !
Gia tộc dùng cách như vậy gặp mặt, Dư Nhược Nhược liên tục dụi dụi con mắt, bản thân mình nhìn qua xem lại, mới xác định không phải mắt bị hỏng. Mà là, cái thế giới này điên cuồng rồi. . . . . .
Cô lại ở nơi này, nhìn thấy Cốc Tinh Hà?!
Từ sau sự kiện scandal lần đó, Vu Nhậm Tinh tuyên bố ẩn lui, từ đó tạm biệt làng giải trí huyên náo phồn hoa. Tạm biệt ký giả truyền thông sẽ đối với tất cả tiến hành nói rõ cùng giải thích, hơn nữa đã thẳng thắn từng cùng Cốc Tinh Hà tốt đẹp chính là thời kỳ vui vẻ nhất, đưa đến truyền thông đại chúng một mảnh thổn thức cùng đồng tình.
Mà Cốc Tinh Hà, tại thời khắc gió to sóng lớn như vậy phong ba biến hóa kỳ lạ lấy thế gió lốc vọt vào Giới Điện Ảnh và Truyền Hình, hơn nữa bởi vì phim lớn được quan tam, đĩa nhạc mới càng thêm hừng hực khí thế.
Theo tầm quan trọng mà nói, lần này nhấc lên sóng lớn đáng sợ, chẳng qua là cho hắn một ván trượt, để cho hắn theo gió vượt sóng, bỗng nhiên nổi tiếng.
Bây giờ Cốc Tinh Hà, nghiễm nhiên đã không phải là hoàng tử chỉ biết cầm mạch hát tình ca rồi, mà là một nghệ sĩ đa tình.
. . . . . .
Hình như cũng là liếc nhìn cô, cốc Tinh Hà tay cầm sâm banh, đi tới, một mực thản nhiên, phong thái mơ hồ lại có điểm hướng Nhan Bồi Nguyệt.
Ở trong mắt Nhược Nhược, hắn vẫn là đứa trẻ lớn trọng tình cảm nói nghĩa khí.
"Gần đây trải qua như thế nào a, chị dâu?" Hai chữ "Chị dâu" này hắn cố ý nghiến răng nặn ra, làm cho người ta thế nào cũng coi thường không được.
"Rất tốt a, anh cũng rất tốt đúng không? Mỗi lần nhìn thấy có Cốc đại soái phong quang tế nguyệt xuất hiện trước màn ảnh, trước màn ảnh sẽ có âm thanh kinh sợ thét chói tai. . . . . ." Dư Nhược Nhược nghiêng đầu quan sát hắn, hình như có mấy tháng không gặp, dường như phong cách cũng có chút thay đổi?
"A, không biết bên trong có chị dâu hay không đây?"
Dư Nhược Nhược thật sự là nhịn không được rồi, thời điểm đang muốn mở miệng hỏi Nhan Bồi Nguyệt bước tới: "Ở đó mát mẻ ngẩn ngơ ở đó, trái một câu chị dâu bên phải một câu chị dâu , đây là cậu gọi sao? !"
Phương thức nói chuyện quỷ dị này. . . . . . Dư Nhược Nhược vẫn là không hiểu ra sao.
"Ngoại trừ ban đầu anh đánh hắn một quyền, chẳng lẽ hai người các anh còn có giao tình?" Dư Nhược Nhược quay đầu nhìn Nhan Bồi Nguyệt, ánh mắt sáng quắc.
"Không có." Nhan Bồi Nguyệt như đinh chém sắt, tiếp theo lôi kéo cô xoay người rời đi.
Đây là màn đốt nóng trước cơm tối, Dư Nhược Nhược chỉ cảm thấy tiếng sấm ầm ầm.
Bởi vì Cốc Tinh Hà ở phía sau nói: "Hắn là anh tôi."
. . . . . .
"Nhan Bồi Nguyệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ! Em với anh kết hôn đã nửa năm rồi, đã sớm không phải thời kỳ tân hôn đối với đối phương không biết gì cả, chuyện lớn như vậy anh thế nhưng gạt em, đến bây giờ đều không nói cho em biết?! Anh cảm thấy anh lấy em để làm gì? Anh có tôn trọng em sao?!" Dư Nhược Nhược cơm nước xong trở về phòng đã nổi trận lôi đình, ngay cả áo khoác lông bên ngoài cũng không kịp cởi.
Nhan Bồi Nguyệt thật ra là trong tâm không nhận Cốc Tinh Hà người em trai tám can tử(*) ở ngoài (* mình k tra nghĩa của từ này đc, mình đoán đại loại như lưu lạc ở bên ngoài). Đây là do ông cụ Nhan gia thật lâu trước kia là một hoa đào, anh cũng không có rõ ràng, chỉ biết là người phụ nữ kia sinh con gái, được Nhan lão gia tử sủng ái. Sau con gái lấy chồng ở xa Đài Loan, lại sinh ra Cốc Tinh Hà, bởi vì nguyên nhân là cháu ngoại duy nhất, ông cụ Nhan gia càng thêm cực kỳ ưu ái.
Bởi vì rốt cuộc không có cưới vào cửa hợp pháp, các con lão gia tử đều không thừa nhận người phụ nữ ở bên ngoài này, vì vậy thân phận của Cốc Tinh Hà vẫn là không công khai ra bên ngoài. Không ai biết là chuyện đương nhiên, chuyện như vậy nếu để cho truyền thông biết, Nhan gia bọn họ thật sự là có thể mất hết cả mặt rồi.
Bởi vì cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên lúc mới bắt đầu cũng không có nghĩ tới cùng Dư Nhược Nhược nói chuyện râu ria này. Sau lại phát hiện mục đích của Cốc Tinh Hà mới phòng bị, một phen nhỏ cảnh cáo lớn răn đe sau đó cũng không có quan tâm quá nhiều.
Anh cũng biết Cốc Tinh Hà đối với bọn họ đều là ẩn ẩn ôm địch ý, bởi vì lúc còn nhỏ, đã làm không ít chuyện quấy rối ấu trĩ. Trước kia còn vụng trộm gian lận vu oan kiểm sát trưởng là con trai nhà chú anh nhận hối lộ, vì vậy chuyện ngấp nghé bà xã anh ban đầu chỉ cho là tính tình trẻ con .
Nhưng sau khi Cốc Tinh Hà thả tin tức cho truyền thông hơn nữa lưu lại manh mối hoàn mỹ, hai người kỳ thực có chính diện giao phong qua một lần.
Lúc huấn luyện anh gạt cấp trên chạy ra ngoài gặp Cốc Tinh Hà một lần, mặc dù lúc trở lại bị phát hiện hung hăng trừng phạt một trận.
Cốc Tinh Hà khi đó vẻ mặt nghiêm túc anh đều nhớ, hoàn toàn thoát khỏi bé trai ngây ngô, tản ra hơi thở mê người thành thục.
Hắn nói: "Tôi biết rõ Dư Nhược Nhược không yêu tôi, cô ấy đến gần tôi là bởi vì thân phận của cô ấy là paparazzi tôi cũng biết rõ. Tôi ban đầu không có bao nhiêu để ý tới cô ấy, cho đến khi anh khẩn trương vọt vào trong phòng đánh tôi một quyền. Khi đó tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy dường như không tệ."
"Tôi nghĩ thay đổi một chủ ý không tồi, tôi cuối cùng cảm thấy, không thể thương tổn được căn bản, cho dù là giết giết uy phong của anh cũng tốt. Người Nhan gia các anh không đem tôi để ở trong mắt như vậy, tôi liền để cho các người nhìn một chút. Tôi chính là có năng lực khiến cho các người long trời lở đất."
"Tôi bắt đầu đánh chính là đánh cuộc cả sự nghiệp của tôi chơi trò chơi này, tôi cho là, tôi dù không thắng lợi, cũng có thể phá hư thành tựu của địch quân."
"Nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, đến cuối cùng, lại là tôi, thất bại thảm hại. Bị mất tất cả lãnh thổ của tôi."
"Tôi chưa từng có cùng một paparazzi đối đãi vui vẻ như vậy, anh biết không? Tôi trong trí nhớ của cô ấy chỉ có ít như vậy, cũng không đến bằng anh một phần vạn, nhưng vật hiếm có mới là quý, anh không thể biết, đối với tôi mà nói, thứ này trân quý bao nhiêu không. . . . . ."
"Tôi không trách cô ấy, có lẽ loại phương thức này của cô ấy có chút quyết tuyệt, nhưng tôi không oán hận cô ấy. Cho dù từ đó về sau tôi sẽ bị tuyết vùi, sẽ bị làng giải trí vứt bỏ, bị người ái mộ của tôi vứt bỏ, tôi đều cảm thấy may mắn, bởi vì cô ấy." Cốc Tinh Hà trong con ngươi trước sau như một lóe lên ánh sáng lóng lánh giống như ở trên võ đài vậy, Nhan Bồi Nguyệt lại biết, lúc này, chỉ là liên quan đến Dư Nhược Nhược.
"Nhan Bồi Nguyệt, tôi biết rõ cô ấy một lòng buộc ở trên người anh, tôi thừa nhận tôi thua, vì vậy, anh phải quý trọng cô ấy."
. . . . . .
Môi trường làng giải trí, dễ dàng làm cho người ta mạnh mẽ. Dễ dàng nói yêu, giống như lời thề chỉ là ngoài miệng, nhưng Nhan Bồi Nguyệt lúc này lại thấy trong lời nói hời hợt chất phác, hình như lại thật sự cảm nhận được. . . . . .
Khi tỉnh lại đã là gần 4 giờ rồi, Nhan Bồi Nguyệt không có ở trong phòng. Thời điểm cô vừa muốn đi vào rửa mặt Nhan Bồi Nguyệt liền đẩy cửa tiến vào: "Con heo nhỏ lười biếng, rời giường?"
Theo như Nhan Bắc Bắc mà nói, thật là càng chung sống càng phát hiện là người này mặt dày rồi.
"Buổi tối bữa tiệc liên hoan ở nơi nào à? Ăn mặc không có yêu cầu khác à? Mặc sườn xám hay là lễ phục? Còn có là đồ ăn Trung Quốc còn là bữa ăn tây à? . . . . . ." Dư Nhược Nhược soi gương liền ném ra một đống vấn đề.
"Cũng không phải là tiếp kiến lãnh đạo quốc gia nào, coi như là ăn bữa cơm gia đình là được rồi." Nhan Bồi Nguyệt cười xoa xoa tóc của cô.
"Gặp những thân thích không dứt kia cũng không khác gì tương đương với tiếp kiến lãnh đạo quốc gia. . . . . ." Cô cắn một miệng bọt lầu bầu nói.
Một buổi sáng chúc tết mọi người cũng đã làm cho cô con mắt không nhàn hạ rồi.
Nhan Bồi Nguyệt không kiêng kỵ dựa theo bọt miệng của cô "Bá" một cái, lại lấy chén nước trong tay cô súc miệng ùng ục: "Không có chuyện gì, làm một quân tẩu, sẽ phải có năng lực tùy thời phòng bị tự giác cùng bình tĩnh ứng phó!"
. . . . . .
Dạ tiệc liên hoan là tiến hành trong sân biệt thự, thời điểm nghe nói đây là toàn bộ Nhan gia Dư Nhược Nhược vụng trộm bấm bấm hông của Nhan Bồi Nguyệt: "Vậy gia tài sản nghiệp của anh có phần của em hay không? Hay là giống như trên TV vậy cần phải sinh con trai mới có thể có quyền thừa kế?"
"Lúc nào thì cùng tiền vuông quan hệ thân thiết như thế rồi hả? Chỉ là, cũng không chắc, em liền cố gắng mà sống phấn đấu con trai đi Tiểu Quai. . . . . ." Nhan Bồi Nguyệt nháy mắt, cười xấu xa đáp lại.
Sinh em gái anh a, làm như em có thể sinh sản đơn tính (từ ngữ chuyên môn sinh vật, không hiểu hỏi Baidu = =) vậy? !
Gia tộc dùng cách như vậy gặp mặt, Dư Nhược Nhược liên tục dụi dụi con mắt, bản thân mình nhìn qua xem lại, mới xác định không phải mắt bị hỏng. Mà là, cái thế giới này điên cuồng rồi. . . . . .
Cô lại ở nơi này, nhìn thấy Cốc Tinh Hà?!
Từ sau sự kiện scandal lần đó, Vu Nhậm Tinh tuyên bố ẩn lui, từ đó tạm biệt làng giải trí huyên náo phồn hoa. Tạm biệt ký giả truyền thông sẽ đối với tất cả tiến hành nói rõ cùng giải thích, hơn nữa đã thẳng thắn từng cùng Cốc Tinh Hà tốt đẹp chính là thời kỳ vui vẻ nhất, đưa đến truyền thông đại chúng một mảnh thổn thức cùng đồng tình.
Mà Cốc Tinh Hà, tại thời khắc gió to sóng lớn như vậy phong ba biến hóa kỳ lạ lấy thế gió lốc vọt vào Giới Điện Ảnh và Truyền Hình, hơn nữa bởi vì phim lớn được quan tam, đĩa nhạc mới càng thêm hừng hực khí thế.
Theo tầm quan trọng mà nói, lần này nhấc lên sóng lớn đáng sợ, chẳng qua là cho hắn một ván trượt, để cho hắn theo gió vượt sóng, bỗng nhiên nổi tiếng.
Bây giờ Cốc Tinh Hà, nghiễm nhiên đã không phải là hoàng tử chỉ biết cầm mạch hát tình ca rồi, mà là một nghệ sĩ đa tình.
. . . . . .
Hình như cũng là liếc nhìn cô, cốc Tinh Hà tay cầm sâm banh, đi tới, một mực thản nhiên, phong thái mơ hồ lại có điểm hướng Nhan Bồi Nguyệt.
Ở trong mắt Nhược Nhược, hắn vẫn là đứa trẻ lớn trọng tình cảm nói nghĩa khí.
"Gần đây trải qua như thế nào a, chị dâu?" Hai chữ "Chị dâu" này hắn cố ý nghiến răng nặn ra, làm cho người ta thế nào cũng coi thường không được.
"Rất tốt a, anh cũng rất tốt đúng không? Mỗi lần nhìn thấy có Cốc đại soái phong quang tế nguyệt xuất hiện trước màn ảnh, trước màn ảnh sẽ có âm thanh kinh sợ thét chói tai. . . . . ." Dư Nhược Nhược nghiêng đầu quan sát hắn, hình như có mấy tháng không gặp, dường như phong cách cũng có chút thay đổi?
"A, không biết bên trong có chị dâu hay không đây?"
Dư Nhược Nhược thật sự là nhịn không được rồi, thời điểm đang muốn mở miệng hỏi Nhan Bồi Nguyệt bước tới: "Ở đó mát mẻ ngẩn ngơ ở đó, trái một câu chị dâu bên phải một câu chị dâu , đây là cậu gọi sao? !"
Phương thức nói chuyện quỷ dị này. . . . . . Dư Nhược Nhược vẫn là không hiểu ra sao.
"Ngoại trừ ban đầu anh đánh hắn một quyền, chẳng lẽ hai người các anh còn có giao tình?" Dư Nhược Nhược quay đầu nhìn Nhan Bồi Nguyệt, ánh mắt sáng quắc.
"Không có." Nhan Bồi Nguyệt như đinh chém sắt, tiếp theo lôi kéo cô xoay người rời đi.
Đây là màn đốt nóng trước cơm tối, Dư Nhược Nhược chỉ cảm thấy tiếng sấm ầm ầm.
Bởi vì Cốc Tinh Hà ở phía sau nói: "Hắn là anh tôi."
. . . . . .
"Nhan Bồi Nguyệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ! Em với anh kết hôn đã nửa năm rồi, đã sớm không phải thời kỳ tân hôn đối với đối phương không biết gì cả, chuyện lớn như vậy anh thế nhưng gạt em, đến bây giờ đều không nói cho em biết?! Anh cảm thấy anh lấy em để làm gì? Anh có tôn trọng em sao?!" Dư Nhược Nhược cơm nước xong trở về phòng đã nổi trận lôi đình, ngay cả áo khoác lông bên ngoài cũng không kịp cởi.
Nhan Bồi Nguyệt thật ra là trong tâm không nhận Cốc Tinh Hà người em trai tám can tử(*) ở ngoài (* mình k tra nghĩa của từ này đc, mình đoán đại loại như lưu lạc ở bên ngoài). Đây là do ông cụ Nhan gia thật lâu trước kia là một hoa đào, anh cũng không có rõ ràng, chỉ biết là người phụ nữ kia sinh con gái, được Nhan lão gia tử sủng ái. Sau con gái lấy chồng ở xa Đài Loan, lại sinh ra Cốc Tinh Hà, bởi vì nguyên nhân là cháu ngoại duy nhất, ông cụ Nhan gia càng thêm cực kỳ ưu ái.
Bởi vì rốt cuộc không có cưới vào cửa hợp pháp, các con lão gia tử đều không thừa nhận người phụ nữ ở bên ngoài này, vì vậy thân phận của Cốc Tinh Hà vẫn là không công khai ra bên ngoài. Không ai biết là chuyện đương nhiên, chuyện như vậy nếu để cho truyền thông biết, Nhan gia bọn họ thật sự là có thể mất hết cả mặt rồi.
Bởi vì cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên lúc mới bắt đầu cũng không có nghĩ tới cùng Dư Nhược Nhược nói chuyện râu ria này. Sau lại phát hiện mục đích của Cốc Tinh Hà mới phòng bị, một phen nhỏ cảnh cáo lớn răn đe sau đó cũng không có quan tâm quá nhiều.
Anh cũng biết Cốc Tinh Hà đối với bọn họ đều là ẩn ẩn ôm địch ý, bởi vì lúc còn nhỏ, đã làm không ít chuyện quấy rối ấu trĩ. Trước kia còn vụng trộm gian lận vu oan kiểm sát trưởng là con trai nhà chú anh nhận hối lộ, vì vậy chuyện ngấp nghé bà xã anh ban đầu chỉ cho là tính tình trẻ con .
Nhưng sau khi Cốc Tinh Hà thả tin tức cho truyền thông hơn nữa lưu lại manh mối hoàn mỹ, hai người kỳ thực có chính diện giao phong qua một lần.
Lúc huấn luyện anh gạt cấp trên chạy ra ngoài gặp Cốc Tinh Hà một lần, mặc dù lúc trở lại bị phát hiện hung hăng trừng phạt một trận.
Cốc Tinh Hà khi đó vẻ mặt nghiêm túc anh đều nhớ, hoàn toàn thoát khỏi bé trai ngây ngô, tản ra hơi thở mê người thành thục.
Hắn nói: "Tôi biết rõ Dư Nhược Nhược không yêu tôi, cô ấy đến gần tôi là bởi vì thân phận của cô ấy là paparazzi tôi cũng biết rõ. Tôi ban đầu không có bao nhiêu để ý tới cô ấy, cho đến khi anh khẩn trương vọt vào trong phòng đánh tôi một quyền. Khi đó tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy dường như không tệ."
"Tôi nghĩ thay đổi một chủ ý không tồi, tôi cuối cùng cảm thấy, không thể thương tổn được căn bản, cho dù là giết giết uy phong của anh cũng tốt. Người Nhan gia các anh không đem tôi để ở trong mắt như vậy, tôi liền để cho các người nhìn một chút. Tôi chính là có năng lực khiến cho các người long trời lở đất."
"Tôi bắt đầu đánh chính là đánh cuộc cả sự nghiệp của tôi chơi trò chơi này, tôi cho là, tôi dù không thắng lợi, cũng có thể phá hư thành tựu của địch quân."
"Nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, đến cuối cùng, lại là tôi, thất bại thảm hại. Bị mất tất cả lãnh thổ của tôi."
"Tôi chưa từng có cùng một paparazzi đối đãi vui vẻ như vậy, anh biết không? Tôi trong trí nhớ của cô ấy chỉ có ít như vậy, cũng không đến bằng anh một phần vạn, nhưng vật hiếm có mới là quý, anh không thể biết, đối với tôi mà nói, thứ này trân quý bao nhiêu không. . . . . ."
"Tôi không trách cô ấy, có lẽ loại phương thức này của cô ấy có chút quyết tuyệt, nhưng tôi không oán hận cô ấy. Cho dù từ đó về sau tôi sẽ bị tuyết vùi, sẽ bị làng giải trí vứt bỏ, bị người ái mộ của tôi vứt bỏ, tôi đều cảm thấy may mắn, bởi vì cô ấy." Cốc Tinh Hà trong con ngươi trước sau như một lóe lên ánh sáng lóng lánh giống như ở trên võ đài vậy, Nhan Bồi Nguyệt lại biết, lúc này, chỉ là liên quan đến Dư Nhược Nhược.
"Nhan Bồi Nguyệt, tôi biết rõ cô ấy một lòng buộc ở trên người anh, tôi thừa nhận tôi thua, vì vậy, anh phải quý trọng cô ấy."
. . . . . .
Môi trường làng giải trí, dễ dàng làm cho người ta mạnh mẽ. Dễ dàng nói yêu, giống như lời thề chỉ là ngoài miệng, nhưng Nhan Bồi Nguyệt lúc này lại thấy trong lời nói hời hợt chất phác, hình như lại thật sự cảm nhận được. . . . . .
/50
|