Đó là một buổi chiều khi hương vị mùa hè dần đậm đặc.
Cô đang thu hoạch đậu đũa, ánh mặt trời tràn trề, tỏa ra vẻ lười biếng, quyện cùng hương hoa bí ngô tươi mát và tiếng vo ve thôi miên của loài ong mật.
Cô ưỡn eo, xương sống phát ra tiếng răng rắc. Vô dụng quá. Làm có tí việc mà đã mệt muốn chết. Các cô gái trong làng, 13-14 tuổi đã có thể gánh nước chạy như bay nửa dặm đường. Trong vườn nhà cô có giếng nước, đi có mấy chục bước mà cô đã mệt bở hơi tai.
Đành vậy, nếu cô là đàn ông thì tắm rửa cạnh giếng cũng được. Nhưng dù nước mát lạnh, cô vẫn phải xách đổ vào lu nước trong phòng bếp.
Cô đột nhiên cảm nhận được mùi tanh ngọt trong không khí.
Bạch Dực quay đầu, sợ quá đánh rơi cả sọt tre. Một chàng trai xa lạ đứng rất gần cô, chỉ cách cô ba bước. Nhưng cô chưa hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, người kia cứ nhìn cô đăm đăm, cũng không giống như đang thở.
“Cô còn sống.” Chàng ta mở miệng, giọng rất khàn.
Cô chớp chớp mắt, cố sức nhận diện… “Anh, anh gầy giơ xương?” Bạch Dực hết hồn hết vía.
Anh chàng trơ xương nay ngày xưa đã có thêm da thịt, đang từ bộ xương khô chuyển qua Bạch Vô Thường, vậy nên cô không nhận ra chàng ta ngay.
(Bạch Vô Thường: trong bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường, chuyên đi câu hồn người chết về địa phủ. Hắc Bạch Vô Thường được miêu tả là cao gầy dong dỏng, Hắc Vô Thường mặc đồ đen, Bạch Vô Thường mặc đồ trắng.)
“Ta tên là Ô Vũ.” Trên người chàng ta có hai thanh kiếm, một thanh nhễu máu chàng ta cầm trong tay, thanh kia thì cắm trên cánh tay chàng ta, đương nhiên cũng đang nhễu máu, “Ta mượn nước được không?”
“…Giếng nước ở bên này.” Bạch Dực vội vàng dẫn chàng ta xuyên qua vườn rau, dùng hết sức bình sinh kéo nước lên. Nhưng Bạch Dực kéo nước chậm quá, Ô Vũ gạt cô qua bằng một tay, nhanh chóng kéo nước lên. Chàng ta bắt đầu uống thẳng từ xô nước giếng, phần còn lại thì đổ lên người, gột rửa vết máu.
“Cô có quần áo không?” Chàng ta hờ hững hỏi. Chàng ta không hề nhăn mày, rút thanh kiếm ra như thể cánh tay không phải là của mình, máu lập tức phun ra.
“…Có lẽ không vừa anh lắm đâu, để tôi đi lấy.” Bạch Dực xoay người vọt vào nhà lục lọi.
Để tiện làm việc, và cũng vì cô là một “cô gái nước ngoài” khá thảm hại, còn chẳng rõ cách mặc quần áo lắm, nên thông thường cô toàn mặc đồ nam. Người nhà quê hay may đồ to một chút, như thế mới tiện tháo ra sửa lại. Quần áo mà cô mặc chính là loại phải xắn gấu áo ống quần lên mấy lần này, bộ nào cũng rộng lùng thùng.
Cô vội vàng tháo đường may lên gấu, chạy ra cạnh giếng… rồi lại xấu hổ xoay người đi.
Ô Vũ thì lại rất thoải mái, chàng ta lột bằng sạch, đang xả nước bên giếng. Cô chẳng nhìn thấy gì hết… Cùng lắm thì thấy được tấm lưng thôi. Cao thủ võ lâm có khác, đường eo đẹp ghê… Nhưng có đẹp cũng dễ toi, làm ăn không ổn là ăn kiếm ngay.
“Ờ ừm, quần áo này.” Bạch Dực lúng ta lúng túng nói, cô ngồi xổm xuống thật cẩn thận, đặt quần áo và khăn vải lên tảng đá, “Tôi để đằng sau anh. Tôi, tôi đi nấu cơm…”
Tuy rằng giờ này ăn trưa thì quá muộn, ăn tối lại quá sớm.
Nhưng cô vẫn cố gắng thể hiện thành ý lớn nhất. Giỡn nhau à, ân nhân cứu mạng đấy. Nên cô thậm chí còn nhịn đau đập hai quả trứng gà, bỏ mấy tép tỏi vào cái nồi đã chiên trứng, xào một đĩa rau dền thơm ngào ngạt, nấu thêm một quả bí.
Cô thật sự không có bàn, nên phải kéo chiếc ghế dài thay tạm. Khi cô dọn cơm canh đồ ăn ra sân, Ô Vũ đã xong việc của mình, để tóc ướt sũng đi tới.
“Ngại ghê, đơn sơ vô lễ quá.” Cô liên tục xin lỗi, “Tôi chỉ có hai chiếc ghế dài…” Đoạn, cô đưa cho chàng ta một bát cơm tẻ.
Ô Vũ sửng sốt một lát mới nhận bát cơm, cầm đôi đũa, nhưng không ăn ngay.
Bạch Dực cũng bối rối, cô không rõ tục lệ ở nơi này lắm… Hay là chủ nhà phải động đũa trước? Cô gắp mỗi món một chút, “Mời anh ăn, mời anh ăn… Tôi không hiểu lễ nghi lắm, ngại quá.”
Vẻ mặt chàng ta dịu đi một chút, chàng ta tiêu diệt tất cả đồ ăn với tốc độ đáng sợ.
… Đã bao lâu không được ăn cơm rồi?
Cuối cùng, chàng ta còn uống sạch bách chỗ nước cơm Bạch Dực lưu trữ để làm bữa sáng ngày mai rồi mới gác đũa.
“…Ta sẽ trả tiền.” Chàng ta nói giọng khàn khàn.
Bạch Dực đang ngẩn ngơ hoàn hồn ngay, vội vàng xua tay, “Không không không, không có gì đâu… Tôi có đủ đồ ăn mà! Tại tôi không tính được lượng thức ăn… Ừm, tôi thấy anh rất gầy…” Cô nói năng lộn xộn một lát mới bình tĩnh lại được, “Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, anh cứ ăn thoải mái. Tôi lại đi nấu cơm…”
“Đủ rồi.” Chàng ta thu dọn chén bát, rồi đi rửa bát cạnh giếng.
… Tự giác ghê nhỉ. Bạch Dực gãi gãi đầu, vào nhà dọn dẹp một lát, lấy thêm một chiếc chăn bông. Căn nhà nhỏ cạnh vách núi này rất đơn sơ, chỉ có phòng bếp và nhà chính, mở cửa ra là thấy giường ngay. Phòng bếp còn chẳng có cửa, chỉ có một tấm mành.
“Ờ ừm, anh Ô Vũ này,” Bạch Dực gọi Ô Vũ đang cất bát đĩa vào phòng bếp, “Anh ngủ ở đây nhé, đành xin anh chịu khổ chút vậy.”
Ánh mắt lạnh lùng của chàng ta xiên tới, “Ta ở dưới hiên là được.”
“Anh đừng khách khí,” Bạch Dực xua tay, “Dù sao tôi chưa từng ngủ chiếc giường này bao giờ, tôi toàn ngủ ở lầu trên.”
Ô Vũ ngẩng đầu, nhìn trần của ngôi nhà tranh đơn sơ, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Tới lúc Bạch Dực trèo dọc lên thang dây, chàng ta mới biết “lầu trên” là gì. Đó là một dãy sạp tre, vốn dùng để bỏ đồ linh tinh, chỉ cách nóc nhà một khoảng bằng một cánh tay rưỡi, phải trèo lên mới vào được.
Bạch Dực trải chút cỏ khô lên chiếu trúc, ngủ ngay trên ấy.
“Thang dây nhẹ hơn nhiều, ngày xưa dùng thang trúc mới mệt.” Bạch Dực giải thích, “Chỗ này cũng ổn lắm… Không phải ở đâu cũng có lưu manh sao? Nếu tôi là đàn ông thì tốt biết bao… làm con gái phiền toái vậy đấy.”
“Ai cơ?” Giọng Ô Vũ càng khàn hơn, lại càng lạnh băng.
“Không biết… Cũng không quan trọng đâu.” Bạch Dực vội vàng nói, “Cùng lắm tới làm loạn thôi, có lên đây được đâu. Chúng ồn ào rồi đi thôi, không trộm cắp, cũng không mượn gió bẻ măng… ý tôi là phường mất dạy thôi. Không sao nữa rồi.”
(Phường mất dạy: gốc là “ăn cắp trâu”. Lấy tứ từ câu “Bé trộm bầu rượu, lớn ăn cắp trâu”. Nghĩa là còn nhỏ phạm lỗi bé mà không biết hối cải, lớn sẽ phạm sai lầm lớn hơn. Câu này ý chỉ phải dạy dỗ từ nhỏ thì lớn mới nên người.)
“Bắt nạt con gái.” Chàng ta hừ lạnh một tiếng.
“Gái ngoại lai thôi.”
“Cô không phải vậy.” Ô Vũ trả lời vô cùng dứt khoát. Chàng ta đi vào phòng, nằm lên giường.
“Ơ kìa… anh gầy… ý tôi là anh Ô ơi…”
“Không phải họ Ô.” Ô Vũ híp mắt nói.
“…Anh Ô Vũ, vết thương của anh sao rồi?”
“Bôi thuốc rồi.”
“Anh còn đói không?”
“Không đói.”
“Muốn uống nước không?”
“Không khát.”
Sau rất nhiều câu vô nghĩa, Bạch Dực siết chặt hai nắm tay, gom hết dũng khí mới hỏi được câu mà cô muốn hỏi, “Vậy, ừm thì… Anh gầy giơ xương này… Ý tôi là, anh Ô Vũ này… Tôi, tôi còn sống không?” Dù gì anh Ô Vũ đây cũng là người đầu tiên cô nhìn thấy… Người bị cô đè chết kia không tính.
Anh ta có lẽ cũng phải biết sự thật chứ nhỉ?
Lặng như tờ.
“Cô có thở không?” Ô Vũ lạnh lùng trả lời, xoay người đối mặt với vách tường, “Im lặng đi.”
Bạch Dực cũng kiểm tra lại hơi thở của mình thật.
[HẾT CHƯƠNG 2]
Cô đang thu hoạch đậu đũa, ánh mặt trời tràn trề, tỏa ra vẻ lười biếng, quyện cùng hương hoa bí ngô tươi mát và tiếng vo ve thôi miên của loài ong mật.
Cô ưỡn eo, xương sống phát ra tiếng răng rắc. Vô dụng quá. Làm có tí việc mà đã mệt muốn chết. Các cô gái trong làng, 13-14 tuổi đã có thể gánh nước chạy như bay nửa dặm đường. Trong vườn nhà cô có giếng nước, đi có mấy chục bước mà cô đã mệt bở hơi tai.
Đành vậy, nếu cô là đàn ông thì tắm rửa cạnh giếng cũng được. Nhưng dù nước mát lạnh, cô vẫn phải xách đổ vào lu nước trong phòng bếp.
Cô đột nhiên cảm nhận được mùi tanh ngọt trong không khí.
Bạch Dực quay đầu, sợ quá đánh rơi cả sọt tre. Một chàng trai xa lạ đứng rất gần cô, chỉ cách cô ba bước. Nhưng cô chưa hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, người kia cứ nhìn cô đăm đăm, cũng không giống như đang thở.
“Cô còn sống.” Chàng ta mở miệng, giọng rất khàn.
Cô chớp chớp mắt, cố sức nhận diện… “Anh, anh gầy giơ xương?” Bạch Dực hết hồn hết vía.
Anh chàng trơ xương nay ngày xưa đã có thêm da thịt, đang từ bộ xương khô chuyển qua Bạch Vô Thường, vậy nên cô không nhận ra chàng ta ngay.
(Bạch Vô Thường: trong bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường, chuyên đi câu hồn người chết về địa phủ. Hắc Bạch Vô Thường được miêu tả là cao gầy dong dỏng, Hắc Vô Thường mặc đồ đen, Bạch Vô Thường mặc đồ trắng.)
“Ta tên là Ô Vũ.” Trên người chàng ta có hai thanh kiếm, một thanh nhễu máu chàng ta cầm trong tay, thanh kia thì cắm trên cánh tay chàng ta, đương nhiên cũng đang nhễu máu, “Ta mượn nước được không?”
“…Giếng nước ở bên này.” Bạch Dực vội vàng dẫn chàng ta xuyên qua vườn rau, dùng hết sức bình sinh kéo nước lên. Nhưng Bạch Dực kéo nước chậm quá, Ô Vũ gạt cô qua bằng một tay, nhanh chóng kéo nước lên. Chàng ta bắt đầu uống thẳng từ xô nước giếng, phần còn lại thì đổ lên người, gột rửa vết máu.
“Cô có quần áo không?” Chàng ta hờ hững hỏi. Chàng ta không hề nhăn mày, rút thanh kiếm ra như thể cánh tay không phải là của mình, máu lập tức phun ra.
“…Có lẽ không vừa anh lắm đâu, để tôi đi lấy.” Bạch Dực xoay người vọt vào nhà lục lọi.
Để tiện làm việc, và cũng vì cô là một “cô gái nước ngoài” khá thảm hại, còn chẳng rõ cách mặc quần áo lắm, nên thông thường cô toàn mặc đồ nam. Người nhà quê hay may đồ to một chút, như thế mới tiện tháo ra sửa lại. Quần áo mà cô mặc chính là loại phải xắn gấu áo ống quần lên mấy lần này, bộ nào cũng rộng lùng thùng.
Cô vội vàng tháo đường may lên gấu, chạy ra cạnh giếng… rồi lại xấu hổ xoay người đi.
Ô Vũ thì lại rất thoải mái, chàng ta lột bằng sạch, đang xả nước bên giếng. Cô chẳng nhìn thấy gì hết… Cùng lắm thì thấy được tấm lưng thôi. Cao thủ võ lâm có khác, đường eo đẹp ghê… Nhưng có đẹp cũng dễ toi, làm ăn không ổn là ăn kiếm ngay.
“Ờ ừm, quần áo này.” Bạch Dực lúng ta lúng túng nói, cô ngồi xổm xuống thật cẩn thận, đặt quần áo và khăn vải lên tảng đá, “Tôi để đằng sau anh. Tôi, tôi đi nấu cơm…”
Tuy rằng giờ này ăn trưa thì quá muộn, ăn tối lại quá sớm.
Nhưng cô vẫn cố gắng thể hiện thành ý lớn nhất. Giỡn nhau à, ân nhân cứu mạng đấy. Nên cô thậm chí còn nhịn đau đập hai quả trứng gà, bỏ mấy tép tỏi vào cái nồi đã chiên trứng, xào một đĩa rau dền thơm ngào ngạt, nấu thêm một quả bí.
Cô thật sự không có bàn, nên phải kéo chiếc ghế dài thay tạm. Khi cô dọn cơm canh đồ ăn ra sân, Ô Vũ đã xong việc của mình, để tóc ướt sũng đi tới.
“Ngại ghê, đơn sơ vô lễ quá.” Cô liên tục xin lỗi, “Tôi chỉ có hai chiếc ghế dài…” Đoạn, cô đưa cho chàng ta một bát cơm tẻ.
Ô Vũ sửng sốt một lát mới nhận bát cơm, cầm đôi đũa, nhưng không ăn ngay.
Bạch Dực cũng bối rối, cô không rõ tục lệ ở nơi này lắm… Hay là chủ nhà phải động đũa trước? Cô gắp mỗi món một chút, “Mời anh ăn, mời anh ăn… Tôi không hiểu lễ nghi lắm, ngại quá.”
Vẻ mặt chàng ta dịu đi một chút, chàng ta tiêu diệt tất cả đồ ăn với tốc độ đáng sợ.
… Đã bao lâu không được ăn cơm rồi?
Cuối cùng, chàng ta còn uống sạch bách chỗ nước cơm Bạch Dực lưu trữ để làm bữa sáng ngày mai rồi mới gác đũa.
“…Ta sẽ trả tiền.” Chàng ta nói giọng khàn khàn.
Bạch Dực đang ngẩn ngơ hoàn hồn ngay, vội vàng xua tay, “Không không không, không có gì đâu… Tôi có đủ đồ ăn mà! Tại tôi không tính được lượng thức ăn… Ừm, tôi thấy anh rất gầy…” Cô nói năng lộn xộn một lát mới bình tĩnh lại được, “Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, anh cứ ăn thoải mái. Tôi lại đi nấu cơm…”
“Đủ rồi.” Chàng ta thu dọn chén bát, rồi đi rửa bát cạnh giếng.
… Tự giác ghê nhỉ. Bạch Dực gãi gãi đầu, vào nhà dọn dẹp một lát, lấy thêm một chiếc chăn bông. Căn nhà nhỏ cạnh vách núi này rất đơn sơ, chỉ có phòng bếp và nhà chính, mở cửa ra là thấy giường ngay. Phòng bếp còn chẳng có cửa, chỉ có một tấm mành.
“Ờ ừm, anh Ô Vũ này,” Bạch Dực gọi Ô Vũ đang cất bát đĩa vào phòng bếp, “Anh ngủ ở đây nhé, đành xin anh chịu khổ chút vậy.”
Ánh mắt lạnh lùng của chàng ta xiên tới, “Ta ở dưới hiên là được.”
“Anh đừng khách khí,” Bạch Dực xua tay, “Dù sao tôi chưa từng ngủ chiếc giường này bao giờ, tôi toàn ngủ ở lầu trên.”
Ô Vũ ngẩng đầu, nhìn trần của ngôi nhà tranh đơn sơ, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Tới lúc Bạch Dực trèo dọc lên thang dây, chàng ta mới biết “lầu trên” là gì. Đó là một dãy sạp tre, vốn dùng để bỏ đồ linh tinh, chỉ cách nóc nhà một khoảng bằng một cánh tay rưỡi, phải trèo lên mới vào được.
Bạch Dực trải chút cỏ khô lên chiếu trúc, ngủ ngay trên ấy.
“Thang dây nhẹ hơn nhiều, ngày xưa dùng thang trúc mới mệt.” Bạch Dực giải thích, “Chỗ này cũng ổn lắm… Không phải ở đâu cũng có lưu manh sao? Nếu tôi là đàn ông thì tốt biết bao… làm con gái phiền toái vậy đấy.”
“Ai cơ?” Giọng Ô Vũ càng khàn hơn, lại càng lạnh băng.
“Không biết… Cũng không quan trọng đâu.” Bạch Dực vội vàng nói, “Cùng lắm tới làm loạn thôi, có lên đây được đâu. Chúng ồn ào rồi đi thôi, không trộm cắp, cũng không mượn gió bẻ măng… ý tôi là phường mất dạy thôi. Không sao nữa rồi.”
(Phường mất dạy: gốc là “ăn cắp trâu”. Lấy tứ từ câu “Bé trộm bầu rượu, lớn ăn cắp trâu”. Nghĩa là còn nhỏ phạm lỗi bé mà không biết hối cải, lớn sẽ phạm sai lầm lớn hơn. Câu này ý chỉ phải dạy dỗ từ nhỏ thì lớn mới nên người.)
“Bắt nạt con gái.” Chàng ta hừ lạnh một tiếng.
“Gái ngoại lai thôi.”
“Cô không phải vậy.” Ô Vũ trả lời vô cùng dứt khoát. Chàng ta đi vào phòng, nằm lên giường.
“Ơ kìa… anh gầy… ý tôi là anh Ô ơi…”
“Không phải họ Ô.” Ô Vũ híp mắt nói.
“…Anh Ô Vũ, vết thương của anh sao rồi?”
“Bôi thuốc rồi.”
“Anh còn đói không?”
“Không đói.”
“Muốn uống nước không?”
“Không khát.”
Sau rất nhiều câu vô nghĩa, Bạch Dực siết chặt hai nắm tay, gom hết dũng khí mới hỏi được câu mà cô muốn hỏi, “Vậy, ừm thì… Anh gầy giơ xương này… Ý tôi là, anh Ô Vũ này… Tôi, tôi còn sống không?” Dù gì anh Ô Vũ đây cũng là người đầu tiên cô nhìn thấy… Người bị cô đè chết kia không tính.
Anh ta có lẽ cũng phải biết sự thật chứ nhỉ?
Lặng như tờ.
“Cô có thở không?” Ô Vũ lạnh lùng trả lời, xoay người đối mặt với vách tường, “Im lặng đi.”
Bạch Dực cũng kiểm tra lại hơi thở của mình thật.
[HẾT CHƯƠNG 2]
/18
|