"Hừ, mời ta ư, mời ta mà lại phải dùng thiết đao ư, Vong Nguyệt giáo các ngươi với Lục gia chúng ta từ lâu đã là kẻ thù không đội trời chung rồi"
_Lục Nam nghe thấy ba từ "Vong Nguyệt giáo" liền bực bội mà quát lên. Phải biết rằng thế lực của Lục không phải là nhỏ, ngoài thế lực chủ yếu ở Thanh Trúc thôn ra còn hai thế lực nhỏ phân bố ở Thái Hà thành, Bách Vân thành và một thế lực bí mật ở Bạch Xà cốc. Riêng thế lực Lục gia ở Thái Hà thành thường xuyên phải tranh đoạt điạ bàn với các thế lực khác mà đặc biệt là Vong Nguyệt giáo. Hằng năm, số người của Lục gia chết thảm trong các cuộc chiến đấu, tranh đoạt ở Thái Hà thành luôn lên đến con số hàng nghìn, vì vậy mà đối với Lục gia, Vong Nguyệt giáo dĩ nhiên trở thành kẻ thù lớn nhất.
Lời của Lục Nam vừa phát ra, người trung niên Ngụy trưởng lão bên kia đã cười to, nói:
" Haha, Lục thiếu chủ, lần này dù cho ngươi muốn hay không muốn cũng phải đi cùng với bọn ta, bằng không chỉ có con đường chết".
Nghe gã nói vậy, sắc mặt của Lục Nam cũng không có chút thay đổi, ánh mắt lành lạnh nhìn bọn người kia, đoạn tay năm thanh kiếm sau lưng đẩy ra một cái. Kiếm này ra khỏi vỏ liền hướng chính giữa hai chiếc bàn của Lục Nam và trung niên trưởng lão kia mà cắm sâu xuống. Một màn này khiến tất cả những người không liên quan trong quá bỏ chạy hết còn tiểu nhị và chủ quán thì chỉ biết đứng há hốc mồm kinh ngạc. Ánh kiếm loang loáng, sát khí trùng trùng, kiếm đã xuất ra, tuyệt không hối hận. Lục Nam chỉ tay vào thanh kiếm đang cắm dưới đất, nhàn nhạt nói :
" Nếu muốn đưa ta đi thì trước tiên hãy bẻ gãy thanh kiếm của ta đã", đoạn lại hướng về trung niên đệ tử bên cạnh nói nhỏ:
"Lục Biển, ngươi đưa Bạch Dao muội và Tiểu Phong về trước đi, ta ở đây cản bọn chúng lại".
"Nhưng mà thiếu chủ..."
_người đệ tử Lục Biển đang định nói thêm điều gì thì đám người bên kia cùng lúc cười to một trận rồi kẻ rút kiếm, người tuốt đao ào ào xông lên như ong vỡ tổ, duy chỉ có vị trưởng lão cuả Vong Nguyệt giáo kia vẫn đứng yên mà không có hành động nào.
Lục Nam thấy bọn người kia hành động nhanh như vậy cũng không bất ngờ gì, cả thân hình hoá thành một đoàn ảo ảnh nhanh như chớp đoạt lấy cây kiếm giắt dưới đất mà lao về phiá trước. Tên đệ tử Lục Biển dĩ nhiên không chịu ngồi yên, côn múa vun vún che chắn kín kẽ trước người Tiểu Phong và Bạch Dao, nhất thời lẫp nên một thế trận giằng co, không phân rõ thắng thua. Những tiếng va chạm rát tai vang lên! Thân hình người thiếu niên mặc áo trắng lúc bên Đông, lúc phiá Tây, kiếm trong tay hắn xuất ra ào ạt, giữa trùng trùng những thanh kiếm, cây đao khác mà không tỏ ra yếu thế. Lúc này người trưởng lão mặc áo vàng kia thấy cả một đám dưới quyền hắn vẫn không làm gì được một kẻ thiếu niên, trong lòng sinh nỗi buồn bực đoạn lại thầm nghĩ:
_ tên này tuổi còn trẻ mà võ công lại thượng thừa như vậy, nếu để hắn sống thì sau này nhất định là mối họa lớn không thể lường được!, nghĩ xong, hắn nhanh chóng rút cây kiếm bên hông rồi nhảy vào vùng loạn đấu.
Lục Nam thấy tên này lao đến, biết rõ gã không phải đối thủ tầm thường bèn thu kiếm lại. Lúc này cả đám người của Vong Nguyệt giáo cũng không ai dám tuỳ ý mà xông lên, tất cả tản ra để lộ một khoảng trống ở giữa.
"Giết"
_tên trưởng lão hét lên một tiếng rồi cây trường kiếm trong tay như bão táp mưa sa hướng Lục Nam mà đánh tới.
Sắc mặt Lục Nam lúc này tỏ vẻ ngưng trọng, nhanh chóng xoay người hướng cái cột phía sau đạp nhanh vài bước mà lên rồi tung người lộn qua sau lưng tên trưởng lão kia, sau đó lại bước về bên phải ba bước, mũi kiếm hướng bả vai gã mà đâm tới.
Tên Nguỵ trưởng lão kia dĩ nhiên không phải là tay vừa, thấy mình chém hụt biết rõ tình thế không ổn, liền cúi xuống, lăn dưới đất vài vòng mà thoát khỏi mũi kiếm của Lục Nam.
"Tế Nguyệt Tam thanh"_Lục Nam thấy kiếm xuất ra bị đối phương tránh được, cũng không thể lập tức thu lại bèn biến chiêu để tránh khỏi việc lộ ra sơ hở. Bóng kiếm trùng trùng, đất đá văng mù mịt, Tế Nguyệt Tam thanh quyết xuất ra lần này so với một tháng trước rõ ràng đã tăng lên một bậc. Trung niên trưởng lão kia vừa tránh được một đòn, chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã thấy kiếm quang như bão vũ lao đến, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa chửi rủa không thôi.
Tuy hoảng mà không loạn, hắn đường đường là trưởng lão của một giáo phái, làm sao có thể dễ dàng bị một thằng nhóc đánh bại, nghĩ vậy nhanh chóng hắn đã có quyết định. Chỉ nghe gã hét to một tiếng, kiếm trong tay cuồn cuộn xuất ra, tạo thành một lớp bóng kiếm mờ mịt che chắn trước người.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra vô số âm thanh "leng keeng" khiến người ta cảm thấy rờn rợn. Hai luồng kiếm quấn lấy nhau, kẻ đâm người đỡ vô cùng huyền diệu. Bên kia Lục Biển cũng đã ra tay đánh ngã bốn năm tên liền hướng ánh mắt về Lục Nam, thấy hắn đang chiếm ưu thế, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Nhưng vào lúc này bỗng có một tiếng xé gió phát ra, sau đó một người thanh niên áo xanh không biết từ đâu xuất hiện. Bạch Dao đứng bên cạnh Tiểu Phong khi nhìn thấy người này không hiểu vì sao ánh mắt híp lại tỏ vẻ thích thú rồi ghé sát tiểu thú mà thì thầm điều gì đó. Con thú này dường như cũng hiểu ý nên cái đầu nhỏ của nó gật gật liên tục, luôn miệng phát ra những tiếng kêu ư ư.
Tiểu Phong nhìn thấy gã trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên. Hắn ta là một người tu tiên!. Lại nói, một tháng nay tuy Nhậm Thiên chưa dạy cho hắn một công pháp gì nhưng cũng để đề phòng bất trắc, liền đem bí pháp nhìn thấu linh lực trong người kẻ khác cho hắn tu luyện. Dĩ nhiên bí pháp này cũng chỉ thuộc hàng sơ cấp mà thôi, đối với người có đạo hạnh quá cao hoặc có biện pháp thu lại khí tức thì hoàn toàn không có hiệu quả. Với việc này, Tiểu Phong rõ ràng cũng biết thêm một điều nữa: vị thanh niên kia chắc chắn tu vi không vượt quá nhất giai cảnh giới.
Giờ phút này, Lục Nam và tên trưởng lão kia đã tách nhau ra: một người áo trắng phấp phới, ánh mắt băng lạnh, một kẻ quần áo quần tả tơi, khuôn mặt nhợt nhạt. Người nếm phải quả đắng lần này không ngờ lại là trung niên trưởng lão của Vong Nguyệt giáo.
"Nguỵ Bất Tài, ta xem ngươi đúng là bất tài thật, ngay cả một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng đấu không lại, thử hỏi có bằng một con cẩu hay không?"
_người thanh niên vừa đến đã thấy cảnh ngộ của vị truểong lão kia, mặt lộ vẻ châm biếm, cười lớn nói. Nguỵ trưởng lão nghe vậy chỉ thở dài một cái, sau đó chắp tay nói:
"Tại hạ tuy nói có chút bất tài nhưng thằng nhóc trước mắt tuổi còn nhỏ mà đã không phải tay vừa, mối nhục này mong Trình hộ pháp giúp ta rửa đi vậy".
"Trình hộ pháp, ngươi, ngươi..là Trình Thăng?"_Lục Nam thốt lên một tiếng, khuôn mặt đỏ sậm lại, khoé mắt có chút run run, trong lòng đang nghĩ:
_ tên này lẽ nào là Trình Thăng, kẻ liên tiếp trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giết chết năm trong bảy vị thúc thúc cai quản thế lực Lục gia tại Thái Hà thành ư?.
_Lục Nam nghe thấy ba từ "Vong Nguyệt giáo" liền bực bội mà quát lên. Phải biết rằng thế lực của Lục không phải là nhỏ, ngoài thế lực chủ yếu ở Thanh Trúc thôn ra còn hai thế lực nhỏ phân bố ở Thái Hà thành, Bách Vân thành và một thế lực bí mật ở Bạch Xà cốc. Riêng thế lực Lục gia ở Thái Hà thành thường xuyên phải tranh đoạt điạ bàn với các thế lực khác mà đặc biệt là Vong Nguyệt giáo. Hằng năm, số người của Lục gia chết thảm trong các cuộc chiến đấu, tranh đoạt ở Thái Hà thành luôn lên đến con số hàng nghìn, vì vậy mà đối với Lục gia, Vong Nguyệt giáo dĩ nhiên trở thành kẻ thù lớn nhất.
Lời của Lục Nam vừa phát ra, người trung niên Ngụy trưởng lão bên kia đã cười to, nói:
" Haha, Lục thiếu chủ, lần này dù cho ngươi muốn hay không muốn cũng phải đi cùng với bọn ta, bằng không chỉ có con đường chết".
Nghe gã nói vậy, sắc mặt của Lục Nam cũng không có chút thay đổi, ánh mắt lành lạnh nhìn bọn người kia, đoạn tay năm thanh kiếm sau lưng đẩy ra một cái. Kiếm này ra khỏi vỏ liền hướng chính giữa hai chiếc bàn của Lục Nam và trung niên trưởng lão kia mà cắm sâu xuống. Một màn này khiến tất cả những người không liên quan trong quá bỏ chạy hết còn tiểu nhị và chủ quán thì chỉ biết đứng há hốc mồm kinh ngạc. Ánh kiếm loang loáng, sát khí trùng trùng, kiếm đã xuất ra, tuyệt không hối hận. Lục Nam chỉ tay vào thanh kiếm đang cắm dưới đất, nhàn nhạt nói :
" Nếu muốn đưa ta đi thì trước tiên hãy bẻ gãy thanh kiếm của ta đã", đoạn lại hướng về trung niên đệ tử bên cạnh nói nhỏ:
"Lục Biển, ngươi đưa Bạch Dao muội và Tiểu Phong về trước đi, ta ở đây cản bọn chúng lại".
"Nhưng mà thiếu chủ..."
_người đệ tử Lục Biển đang định nói thêm điều gì thì đám người bên kia cùng lúc cười to một trận rồi kẻ rút kiếm, người tuốt đao ào ào xông lên như ong vỡ tổ, duy chỉ có vị trưởng lão cuả Vong Nguyệt giáo kia vẫn đứng yên mà không có hành động nào.
Lục Nam thấy bọn người kia hành động nhanh như vậy cũng không bất ngờ gì, cả thân hình hoá thành một đoàn ảo ảnh nhanh như chớp đoạt lấy cây kiếm giắt dưới đất mà lao về phiá trước. Tên đệ tử Lục Biển dĩ nhiên không chịu ngồi yên, côn múa vun vún che chắn kín kẽ trước người Tiểu Phong và Bạch Dao, nhất thời lẫp nên một thế trận giằng co, không phân rõ thắng thua. Những tiếng va chạm rát tai vang lên! Thân hình người thiếu niên mặc áo trắng lúc bên Đông, lúc phiá Tây, kiếm trong tay hắn xuất ra ào ạt, giữa trùng trùng những thanh kiếm, cây đao khác mà không tỏ ra yếu thế. Lúc này người trưởng lão mặc áo vàng kia thấy cả một đám dưới quyền hắn vẫn không làm gì được một kẻ thiếu niên, trong lòng sinh nỗi buồn bực đoạn lại thầm nghĩ:
_ tên này tuổi còn trẻ mà võ công lại thượng thừa như vậy, nếu để hắn sống thì sau này nhất định là mối họa lớn không thể lường được!, nghĩ xong, hắn nhanh chóng rút cây kiếm bên hông rồi nhảy vào vùng loạn đấu.
Lục Nam thấy tên này lao đến, biết rõ gã không phải đối thủ tầm thường bèn thu kiếm lại. Lúc này cả đám người của Vong Nguyệt giáo cũng không ai dám tuỳ ý mà xông lên, tất cả tản ra để lộ một khoảng trống ở giữa.
"Giết"
_tên trưởng lão hét lên một tiếng rồi cây trường kiếm trong tay như bão táp mưa sa hướng Lục Nam mà đánh tới.
Sắc mặt Lục Nam lúc này tỏ vẻ ngưng trọng, nhanh chóng xoay người hướng cái cột phía sau đạp nhanh vài bước mà lên rồi tung người lộn qua sau lưng tên trưởng lão kia, sau đó lại bước về bên phải ba bước, mũi kiếm hướng bả vai gã mà đâm tới.
Tên Nguỵ trưởng lão kia dĩ nhiên không phải là tay vừa, thấy mình chém hụt biết rõ tình thế không ổn, liền cúi xuống, lăn dưới đất vài vòng mà thoát khỏi mũi kiếm của Lục Nam.
"Tế Nguyệt Tam thanh"_Lục Nam thấy kiếm xuất ra bị đối phương tránh được, cũng không thể lập tức thu lại bèn biến chiêu để tránh khỏi việc lộ ra sơ hở. Bóng kiếm trùng trùng, đất đá văng mù mịt, Tế Nguyệt Tam thanh quyết xuất ra lần này so với một tháng trước rõ ràng đã tăng lên một bậc. Trung niên trưởng lão kia vừa tránh được một đòn, chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã thấy kiếm quang như bão vũ lao đến, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa chửi rủa không thôi.
Tuy hoảng mà không loạn, hắn đường đường là trưởng lão của một giáo phái, làm sao có thể dễ dàng bị một thằng nhóc đánh bại, nghĩ vậy nhanh chóng hắn đã có quyết định. Chỉ nghe gã hét to một tiếng, kiếm trong tay cuồn cuộn xuất ra, tạo thành một lớp bóng kiếm mờ mịt che chắn trước người.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra vô số âm thanh "leng keeng" khiến người ta cảm thấy rờn rợn. Hai luồng kiếm quấn lấy nhau, kẻ đâm người đỡ vô cùng huyền diệu. Bên kia Lục Biển cũng đã ra tay đánh ngã bốn năm tên liền hướng ánh mắt về Lục Nam, thấy hắn đang chiếm ưu thế, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Nhưng vào lúc này bỗng có một tiếng xé gió phát ra, sau đó một người thanh niên áo xanh không biết từ đâu xuất hiện. Bạch Dao đứng bên cạnh Tiểu Phong khi nhìn thấy người này không hiểu vì sao ánh mắt híp lại tỏ vẻ thích thú rồi ghé sát tiểu thú mà thì thầm điều gì đó. Con thú này dường như cũng hiểu ý nên cái đầu nhỏ của nó gật gật liên tục, luôn miệng phát ra những tiếng kêu ư ư.
Tiểu Phong nhìn thấy gã trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên. Hắn ta là một người tu tiên!. Lại nói, một tháng nay tuy Nhậm Thiên chưa dạy cho hắn một công pháp gì nhưng cũng để đề phòng bất trắc, liền đem bí pháp nhìn thấu linh lực trong người kẻ khác cho hắn tu luyện. Dĩ nhiên bí pháp này cũng chỉ thuộc hàng sơ cấp mà thôi, đối với người có đạo hạnh quá cao hoặc có biện pháp thu lại khí tức thì hoàn toàn không có hiệu quả. Với việc này, Tiểu Phong rõ ràng cũng biết thêm một điều nữa: vị thanh niên kia chắc chắn tu vi không vượt quá nhất giai cảnh giới.
Giờ phút này, Lục Nam và tên trưởng lão kia đã tách nhau ra: một người áo trắng phấp phới, ánh mắt băng lạnh, một kẻ quần áo quần tả tơi, khuôn mặt nhợt nhạt. Người nếm phải quả đắng lần này không ngờ lại là trung niên trưởng lão của Vong Nguyệt giáo.
"Nguỵ Bất Tài, ta xem ngươi đúng là bất tài thật, ngay cả một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng đấu không lại, thử hỏi có bằng một con cẩu hay không?"
_người thanh niên vừa đến đã thấy cảnh ngộ của vị truểong lão kia, mặt lộ vẻ châm biếm, cười lớn nói. Nguỵ trưởng lão nghe vậy chỉ thở dài một cái, sau đó chắp tay nói:
"Tại hạ tuy nói có chút bất tài nhưng thằng nhóc trước mắt tuổi còn nhỏ mà đã không phải tay vừa, mối nhục này mong Trình hộ pháp giúp ta rửa đi vậy".
"Trình hộ pháp, ngươi, ngươi..là Trình Thăng?"_Lục Nam thốt lên một tiếng, khuôn mặt đỏ sậm lại, khoé mắt có chút run run, trong lòng đang nghĩ:
_ tên này lẽ nào là Trình Thăng, kẻ liên tiếp trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giết chết năm trong bảy vị thúc thúc cai quản thế lực Lục gia tại Thái Hà thành ư?.
/31
|