Cầu thủ kia sau khi thấy Trương Hải trúng phải quả cầu thì cũng bớt giận đi phần nào. Hắn từng bước tiến lại gần Trương Hải làm cho thằng bé đang khó chịu trong lòng càng cảm thấy bực bội. Ai mà biết được cầu thủ kia chỉ chạy lại để… nhặt quả cầu.
Trương Hải cố nén cảm xúc tức giận trong lòng xuống, nó không muốn gây sự, mà gây sự thì chính mình cũng không thể đánh lại người ta. Nhìn cầu thủ kia tuy không phải là to lớn gì so với đồng đội nhưng cũng đã hơn một mét năm, một thằng nhóc mười tuổi cao gần một mét bốn như Trương Hải thì đúng là thấp hơn hắn nhiều.
Nhưng mà cầu thủ kia hình như vẫn chưa hết bực, khi đi qua người Trương Hải, hắn mỉm cười, một nụ cười cực kỳ chế nhạo, không hề lưu tình mà đả kích Trương Hải:
- Thằng phế vật! Loại như mày đến bao giờ mới có thể làm được như tao? Mày không thể cười tao bởi vì mày không đủ tư cách! Vĩnh viễn cũng không đủ tư cách!
Trương Hải vốn đã muốn nhẫn nhịn nhưng lúc này nó không thể nhịn được nữa. Một đứa bé dù không nhận thức nhiều nhưng lòng tự tôn luôn rất lớn, Trương Hải có thể nhịn đến mức này đã là rất tốt rồi. Thằng cầu thủ kia nó cũng biết, thằng đó tên là Phạm Đức Linh, nó năm nay cũng chỉ mười tuổi, ngang với Trương Hải nhưng sức mạnh mà nó tiềm tàng trong người thì vô cùng mạnh mẽ. Ở trường học, Đức Linh không phải là một học sinh giỏi nhưng nó lại là một thằng xuất sắc nhất trong việc tập luyện. Nhiều giáo viên cũng đã nhận xét rằng sau này nó không thể làm lãnh đạo, mà chỉ có thể làm một chiến tướng mà thôi.
Ở trường, có hai người rất nổi tiếng, một là Phạm Đức Linh mạnh mẽ, hai là Trương Hải phế vật. Phạm Đức Linh vốn đã bất mãn việc mình bị xếp chung với thằng phế vật kia, bình thường nhìn thấy Trương Hải thì nó cũng chỉ cười lạnh khinh thường, bây giờ thấy thằng kia lại dám cười nhạo mình, làm sao mà còn nhịn được nữa.
Ở trong Lục Diệp thành này cũng chỉ có một người duy nhất biết được cố sự từ hồi sơ sinh của hai thằng bé này, đó chính là Đỗ Kim Hoa. Phạm Đức Linh chính là quả trứng to đùng đã bị Trương Hải đẩy rơi xuống đất khi còn đỏ hỏn, cũng không biết có phải do cái mâu thuẫn trời định ấy hay không mà từ nhỏ hai thằng này đã ghét nhau vô cùng. Nhưng Phạm Đức Linh mang trong người dòng máu của cha mẹ mình nên vô cùng to khỏe, trong chúng bạn đồng lứa luôn luôn là đứa khỏe nhất, vì thế mà Trương Hải cũng không dám động đến nó.
Nhưng vào tình thế này thì Trương Hải không nhịn được nữa:
- Mày vừa nói cái gì?
Phạm Đức Linh vừa mới đi tiếp để nhặt quả bóng chợt khựng lại, xoay người nhìn chằm chằm Trương Hải. Nó nói:
- Mày là thằng phế vật! Mãi mãi là phế vật! Một thằng không có thiên phú, không có sức mạnh thì ai cho mày đi tiếp nhận truyền thừa? Rồi cuộc đời mày mãi mãi sẽ chỉ sống dưới đáy xã hội, dù cho mày có tiền nhưng mày cũng mãi mãi không biết được cái gì mới là sức mạnh chân chính!
Hai tay của Trương Hải đã nắm chặt lại, những lời này mặc dù nó biết là thật nhưng mà chưa từng có ai nhắc đến trước mặt nó. Bởi vì nó là con của Trương Thái Cường, trên danh nghĩa chính là cháu của thành chủ Trương Thái Sơn, hơn nữa Trương Thái Cường còn là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành, cứu không ít người nên họ đều nể mặt ông, không đả kích gì đến Trương Hải cả.
Nhưng Phạm Đức Linh cũng chỉ là một đứa bé, nó cũng không cố kỵ nhiều như thế, có gì thì nói nấy, nó không cần phải nể mặt ai hết.
- Yaaaa!
Trương Hải đã không nhịn được nữa, nó vung chân lên theo một tư thế rất tiêu chuẩn. Đây là một chiêu đá cao đơn giản mà Trương Hải đã học được ở trường, lúc này nó muốn đánh Phạm Đức Linh nên đã dồn hết sức bình sinh của mình lại.
Nhưng mà Phạm Đức Linh chỉ hời hợt né tránh, nụ cười giễu cợt của nó càng thêm đậm:
- Thằng ngu! Có cái chiêu đơn giản như thế mà cũng làm không xong! Để tao cho mày biết như thế nào mới gọi là đá cao.
Dứt lời, Phạm Đức Linh tung một cước như trái phá thẳng về phía má trái của Trương Hải, Trex tộc có sở trường kinh khủng nhất trong cận chiến chính là đòn chân. Nên nhớ là Trex tộc tiến hóa từ khủng long bạo chúa cho nên đôi chân rất khỏe, nhưng đôi tay lại yếu đuối vô cùng (T-Rex có chân to đùng nhưng mà tay bé tẹo).
Nhìn thấy cú đá này, Trương Hải theo đúng bài bản được dạy để tránh đòn: thụp đầu xuống thật nhanh. Nhưng mà khi nó thụp xuống một đoạn thì lại cảm nhận được má trái đau đớn, thậm chí cả hàm răng cũng rung lên, cảm giác như sắp rụng ra vậy.
Trương Hải ngã vật ra đất, đầu óc choáng váng. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại đôi chút nhưng cũng phải gần một phút sau Trương Hải mới ngẩng đầu dậy được.
Đứng trước mặt nó là Phạm Đức Linh đang khoanh tay trước ngực, hàm hất hất chỉ về phía nó vừa nói với mấy thằng xung quanh:
- Mấy anh thấy sao hả? Em biết ngay là thằng ngu này sẽ máy móc sụp xuống nên mới đá thấp hơn một chút, không ngờ nó tự lao vào thật! Cũng không biết ở trường nó học được những cái gì nữa? Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Dù đang bị choáng váng đầu óc nhưng những lời này lại nghe được rất rõ ràng, chúng cũng như kim độc châm thẳng vào tai của Trương Hải, làm cho thằng bé trở nên chua xót. Nhưng mà nó không khóc, cặp mắt đã đỏ rực lên nhìn chằm chằm vào Phạm Đức Linh giống như dã thú. Thằng bé lúc này không cần biết gì nữa, nó lao thẳng vào Phạm Đức Linh, nắm đấm vung lên loạn xạ, ở trường mặc dù cũng có dạy quyền nhưng không quá chuyên chú, họ chỉ chuyên tâm dạy cước pháp mà thôi. Nhìn thấy mấy thứ quyền mèo cào của Trương Hải, Phạm Đức Linh không thèm né tránh mà áp sát lại, một quyền tung thẳng vào bụng Trương Hải.
Tay của Trương Hải ngay lập tức ngừng lại, bụng đau đớn, dạ dày như lộn ngược trở lại để đem những đồ ăn nó vừa mới thưởng thức buổi trưa đào thải hết ra. Nó không thể không ngừng lại mà đưa tay ôm bụng, nằm lăn lộn trên mặt đất.
- Đó mới gọi mà quyền! Loại như mày cước không được, quyền cũng không xong, tốt nhất là mày nên đi học mấy nghề kiếm ăn đi, đừng đi tập huấn nữa để thiên hạ người ta chê cười. Lần sau mà muốn gây sự với ai thì nhớ sờ lên ngực, lúc đó có thể mày sẽ nhớ đến tao đó!
Vừa nói, Phạm Đức Linh vừa giẫm giày lên ngực Trương Hải, lại còn ấn mạnh, di di làm cho da thịt nơi đó rách ra. Máu cũng đã chảy đầm đìa.
- Đây là một bài học cho mày! Lần sau an phận mà sống, đừng có mà chọc đến tao!
Nói xong, Phạm Đức Linh cùng mấy tên cùng đá bóng đều bỏ đi. Hôm nay đã mất hết hứng thú chơi rồi, bây giờ giải tán về nhà tắm rửa cho lành, tối có khi lại xin bố mẹ cho đi chợ đêm chơi một chút.
Trương Hải vẫn nằm đó, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời. Ánh mắt của nó dần dần nhìn thấy ở trên cao tít kia, có một con khủng long cánh vừa mới xơi đẹp được một con chim cổ đại sau một hồi rượt bắt. Bất giác nó lại cười khùng khục trong họng, một nụ cười tự giễu cợt:
- Ta là con chim nhỏ đó! Đến khi nào ta mới có thể trở thành một con khủng long mạnh mẽ đây? Hay là… mãi mãi không thể!
Sau một hồi cố gắng hết sức, Trương Hải cũng đứng lên, cất bước trở về nhà mình. Bóng dáng đơn độc của nó cứ thất thểu, thất thểu lững thững trên con đường ấy. Không ai nhìn thấy, không ai thương hại. Trương Hải cứ buồn rầu mà không thèm để ý đến vết thương trên ngực, máu từ vết thương vẫn đang chảy ròng ròng ra, nhưng kỳ lạ, khi máu chảy xuống được một chút thì đều bị cái dây chuyền trên cổ hấp thu. Cái dây chuyền ấy nó đã đeo từ nhỏ, ở trên mặt có khắc một chữ “Hải”, mẹ nói rằng đó là vật mẹ tặng cho nó, nhưng thật sự thì chính bà lại lấy cái chữ ở trên đó để đặt tên cho Trương Hải.
Cái mặt dây chuyền bằng ngọc hấp thu từng chút máu huyết, dần dần nó hơi rung động, nhưng mà chính Trương Hải cũng không biết điều đó.
….
Khi Trương Hải trở về nhà thì trong nhà chỉ còn mỗi Bi, bố mẹ của nó đều đã đến bệnh viện làm việc buổi chiều. Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tý nữa mình tự băng bó lại một chút cho cha mẹ bớt lo, nếu nhìn thấy thảm trạng máu me be bét của mình bây giờ thì không biết hai ông bà sẽ làm ầm lên thế nào nữa.
Bi nhìn thấy Trương Hải thì chạy lại gần ngay, giọng nói vô cùng hùng hổ:
- Anh! Là đứa nào đánh anh thế này? Để em đi xử nó!
Trương Hải cười khổ, xử ư? Xử thế nào? Thằng Đức Linh kia cũng đã mười tuổi, so với lũ nhóc tỳ sáu tuổi như bi thì mạnh hơn nhiều. Nó cũng không muốn thấy em trai đi chọc phải phiền toái như thế nữa nên hạ thấp giọng:
- Không có gì đâu, vừa nãy anh bị ngã thôi. Để tý nữa anh giải thích với bố mẹ, Bi không cần phải lo lắng đâu.
Bi tuy rằng nghi ngờ nhưng nó thực sự là một đứa trẻ, không cần lo nghĩ nhiều quá làm gì. Vì thế nó cũng gật gật đầu rồi hỏi han anh có cần giúp bôi thuốc không. Trương Hải cũng không từ chối, bảo nó chuẩn bị thuốc men, chờ anh rửa ráy người đã rồi nó sẽ giúp anh bôi thuốc.
Có bố mẹ là bác sĩ nên Bi và Trương Hải đều biết một ít thuật băng bó sơ cứu, sau khi Trương Hải rửa ráy và nhờ Bi giúp đỡ băng bó xong, nó mệt mỏi nằm xuống giường, mắt hơi nhắm hờ lại.
Nó đang cố loại bỏ những ám ảnh từ buổi chiều, nhưng mà những sỉ nhục đó vẫn cứ như bóng ma trong lòng, không hề buông tha cho nó. Bất tri bất giác, Trương Hải dần rơi vào giấc mộng mà không hay, miếng ngọc bội trên cổ mình đang dần phát sáng.
Trương Hải cố nén cảm xúc tức giận trong lòng xuống, nó không muốn gây sự, mà gây sự thì chính mình cũng không thể đánh lại người ta. Nhìn cầu thủ kia tuy không phải là to lớn gì so với đồng đội nhưng cũng đã hơn một mét năm, một thằng nhóc mười tuổi cao gần một mét bốn như Trương Hải thì đúng là thấp hơn hắn nhiều.
Nhưng mà cầu thủ kia hình như vẫn chưa hết bực, khi đi qua người Trương Hải, hắn mỉm cười, một nụ cười cực kỳ chế nhạo, không hề lưu tình mà đả kích Trương Hải:
- Thằng phế vật! Loại như mày đến bao giờ mới có thể làm được như tao? Mày không thể cười tao bởi vì mày không đủ tư cách! Vĩnh viễn cũng không đủ tư cách!
Trương Hải vốn đã muốn nhẫn nhịn nhưng lúc này nó không thể nhịn được nữa. Một đứa bé dù không nhận thức nhiều nhưng lòng tự tôn luôn rất lớn, Trương Hải có thể nhịn đến mức này đã là rất tốt rồi. Thằng cầu thủ kia nó cũng biết, thằng đó tên là Phạm Đức Linh, nó năm nay cũng chỉ mười tuổi, ngang với Trương Hải nhưng sức mạnh mà nó tiềm tàng trong người thì vô cùng mạnh mẽ. Ở trường học, Đức Linh không phải là một học sinh giỏi nhưng nó lại là một thằng xuất sắc nhất trong việc tập luyện. Nhiều giáo viên cũng đã nhận xét rằng sau này nó không thể làm lãnh đạo, mà chỉ có thể làm một chiến tướng mà thôi.
Ở trường, có hai người rất nổi tiếng, một là Phạm Đức Linh mạnh mẽ, hai là Trương Hải phế vật. Phạm Đức Linh vốn đã bất mãn việc mình bị xếp chung với thằng phế vật kia, bình thường nhìn thấy Trương Hải thì nó cũng chỉ cười lạnh khinh thường, bây giờ thấy thằng kia lại dám cười nhạo mình, làm sao mà còn nhịn được nữa.
Ở trong Lục Diệp thành này cũng chỉ có một người duy nhất biết được cố sự từ hồi sơ sinh của hai thằng bé này, đó chính là Đỗ Kim Hoa. Phạm Đức Linh chính là quả trứng to đùng đã bị Trương Hải đẩy rơi xuống đất khi còn đỏ hỏn, cũng không biết có phải do cái mâu thuẫn trời định ấy hay không mà từ nhỏ hai thằng này đã ghét nhau vô cùng. Nhưng Phạm Đức Linh mang trong người dòng máu của cha mẹ mình nên vô cùng to khỏe, trong chúng bạn đồng lứa luôn luôn là đứa khỏe nhất, vì thế mà Trương Hải cũng không dám động đến nó.
Nhưng vào tình thế này thì Trương Hải không nhịn được nữa:
- Mày vừa nói cái gì?
Phạm Đức Linh vừa mới đi tiếp để nhặt quả bóng chợt khựng lại, xoay người nhìn chằm chằm Trương Hải. Nó nói:
- Mày là thằng phế vật! Mãi mãi là phế vật! Một thằng không có thiên phú, không có sức mạnh thì ai cho mày đi tiếp nhận truyền thừa? Rồi cuộc đời mày mãi mãi sẽ chỉ sống dưới đáy xã hội, dù cho mày có tiền nhưng mày cũng mãi mãi không biết được cái gì mới là sức mạnh chân chính!
Hai tay của Trương Hải đã nắm chặt lại, những lời này mặc dù nó biết là thật nhưng mà chưa từng có ai nhắc đến trước mặt nó. Bởi vì nó là con của Trương Thái Cường, trên danh nghĩa chính là cháu của thành chủ Trương Thái Sơn, hơn nữa Trương Thái Cường còn là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành, cứu không ít người nên họ đều nể mặt ông, không đả kích gì đến Trương Hải cả.
Nhưng Phạm Đức Linh cũng chỉ là một đứa bé, nó cũng không cố kỵ nhiều như thế, có gì thì nói nấy, nó không cần phải nể mặt ai hết.
- Yaaaa!
Trương Hải đã không nhịn được nữa, nó vung chân lên theo một tư thế rất tiêu chuẩn. Đây là một chiêu đá cao đơn giản mà Trương Hải đã học được ở trường, lúc này nó muốn đánh Phạm Đức Linh nên đã dồn hết sức bình sinh của mình lại.
Nhưng mà Phạm Đức Linh chỉ hời hợt né tránh, nụ cười giễu cợt của nó càng thêm đậm:
- Thằng ngu! Có cái chiêu đơn giản như thế mà cũng làm không xong! Để tao cho mày biết như thế nào mới gọi là đá cao.
Dứt lời, Phạm Đức Linh tung một cước như trái phá thẳng về phía má trái của Trương Hải, Trex tộc có sở trường kinh khủng nhất trong cận chiến chính là đòn chân. Nên nhớ là Trex tộc tiến hóa từ khủng long bạo chúa cho nên đôi chân rất khỏe, nhưng đôi tay lại yếu đuối vô cùng (T-Rex có chân to đùng nhưng mà tay bé tẹo).
Nhìn thấy cú đá này, Trương Hải theo đúng bài bản được dạy để tránh đòn: thụp đầu xuống thật nhanh. Nhưng mà khi nó thụp xuống một đoạn thì lại cảm nhận được má trái đau đớn, thậm chí cả hàm răng cũng rung lên, cảm giác như sắp rụng ra vậy.
Trương Hải ngã vật ra đất, đầu óc choáng váng. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại đôi chút nhưng cũng phải gần một phút sau Trương Hải mới ngẩng đầu dậy được.
Đứng trước mặt nó là Phạm Đức Linh đang khoanh tay trước ngực, hàm hất hất chỉ về phía nó vừa nói với mấy thằng xung quanh:
- Mấy anh thấy sao hả? Em biết ngay là thằng ngu này sẽ máy móc sụp xuống nên mới đá thấp hơn một chút, không ngờ nó tự lao vào thật! Cũng không biết ở trường nó học được những cái gì nữa? Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Dù đang bị choáng váng đầu óc nhưng những lời này lại nghe được rất rõ ràng, chúng cũng như kim độc châm thẳng vào tai của Trương Hải, làm cho thằng bé trở nên chua xót. Nhưng mà nó không khóc, cặp mắt đã đỏ rực lên nhìn chằm chằm vào Phạm Đức Linh giống như dã thú. Thằng bé lúc này không cần biết gì nữa, nó lao thẳng vào Phạm Đức Linh, nắm đấm vung lên loạn xạ, ở trường mặc dù cũng có dạy quyền nhưng không quá chuyên chú, họ chỉ chuyên tâm dạy cước pháp mà thôi. Nhìn thấy mấy thứ quyền mèo cào của Trương Hải, Phạm Đức Linh không thèm né tránh mà áp sát lại, một quyền tung thẳng vào bụng Trương Hải.
Tay của Trương Hải ngay lập tức ngừng lại, bụng đau đớn, dạ dày như lộn ngược trở lại để đem những đồ ăn nó vừa mới thưởng thức buổi trưa đào thải hết ra. Nó không thể không ngừng lại mà đưa tay ôm bụng, nằm lăn lộn trên mặt đất.
- Đó mới gọi mà quyền! Loại như mày cước không được, quyền cũng không xong, tốt nhất là mày nên đi học mấy nghề kiếm ăn đi, đừng đi tập huấn nữa để thiên hạ người ta chê cười. Lần sau mà muốn gây sự với ai thì nhớ sờ lên ngực, lúc đó có thể mày sẽ nhớ đến tao đó!
Vừa nói, Phạm Đức Linh vừa giẫm giày lên ngực Trương Hải, lại còn ấn mạnh, di di làm cho da thịt nơi đó rách ra. Máu cũng đã chảy đầm đìa.
- Đây là một bài học cho mày! Lần sau an phận mà sống, đừng có mà chọc đến tao!
Nói xong, Phạm Đức Linh cùng mấy tên cùng đá bóng đều bỏ đi. Hôm nay đã mất hết hứng thú chơi rồi, bây giờ giải tán về nhà tắm rửa cho lành, tối có khi lại xin bố mẹ cho đi chợ đêm chơi một chút.
Trương Hải vẫn nằm đó, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời. Ánh mắt của nó dần dần nhìn thấy ở trên cao tít kia, có một con khủng long cánh vừa mới xơi đẹp được một con chim cổ đại sau một hồi rượt bắt. Bất giác nó lại cười khùng khục trong họng, một nụ cười tự giễu cợt:
- Ta là con chim nhỏ đó! Đến khi nào ta mới có thể trở thành một con khủng long mạnh mẽ đây? Hay là… mãi mãi không thể!
Sau một hồi cố gắng hết sức, Trương Hải cũng đứng lên, cất bước trở về nhà mình. Bóng dáng đơn độc của nó cứ thất thểu, thất thểu lững thững trên con đường ấy. Không ai nhìn thấy, không ai thương hại. Trương Hải cứ buồn rầu mà không thèm để ý đến vết thương trên ngực, máu từ vết thương vẫn đang chảy ròng ròng ra, nhưng kỳ lạ, khi máu chảy xuống được một chút thì đều bị cái dây chuyền trên cổ hấp thu. Cái dây chuyền ấy nó đã đeo từ nhỏ, ở trên mặt có khắc một chữ “Hải”, mẹ nói rằng đó là vật mẹ tặng cho nó, nhưng thật sự thì chính bà lại lấy cái chữ ở trên đó để đặt tên cho Trương Hải.
Cái mặt dây chuyền bằng ngọc hấp thu từng chút máu huyết, dần dần nó hơi rung động, nhưng mà chính Trương Hải cũng không biết điều đó.
….
Khi Trương Hải trở về nhà thì trong nhà chỉ còn mỗi Bi, bố mẹ của nó đều đã đến bệnh viện làm việc buổi chiều. Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tý nữa mình tự băng bó lại một chút cho cha mẹ bớt lo, nếu nhìn thấy thảm trạng máu me be bét của mình bây giờ thì không biết hai ông bà sẽ làm ầm lên thế nào nữa.
Bi nhìn thấy Trương Hải thì chạy lại gần ngay, giọng nói vô cùng hùng hổ:
- Anh! Là đứa nào đánh anh thế này? Để em đi xử nó!
Trương Hải cười khổ, xử ư? Xử thế nào? Thằng Đức Linh kia cũng đã mười tuổi, so với lũ nhóc tỳ sáu tuổi như bi thì mạnh hơn nhiều. Nó cũng không muốn thấy em trai đi chọc phải phiền toái như thế nữa nên hạ thấp giọng:
- Không có gì đâu, vừa nãy anh bị ngã thôi. Để tý nữa anh giải thích với bố mẹ, Bi không cần phải lo lắng đâu.
Bi tuy rằng nghi ngờ nhưng nó thực sự là một đứa trẻ, không cần lo nghĩ nhiều quá làm gì. Vì thế nó cũng gật gật đầu rồi hỏi han anh có cần giúp bôi thuốc không. Trương Hải cũng không từ chối, bảo nó chuẩn bị thuốc men, chờ anh rửa ráy người đã rồi nó sẽ giúp anh bôi thuốc.
Có bố mẹ là bác sĩ nên Bi và Trương Hải đều biết một ít thuật băng bó sơ cứu, sau khi Trương Hải rửa ráy và nhờ Bi giúp đỡ băng bó xong, nó mệt mỏi nằm xuống giường, mắt hơi nhắm hờ lại.
Nó đang cố loại bỏ những ám ảnh từ buổi chiều, nhưng mà những sỉ nhục đó vẫn cứ như bóng ma trong lòng, không hề buông tha cho nó. Bất tri bất giác, Trương Hải dần rơi vào giấc mộng mà không hay, miếng ngọc bội trên cổ mình đang dần phát sáng.
/183
|