Tối, Trương Hải không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút, thật tình cờ là lúc này cũng có người ngồi ở bên ngoài, đốt một đám lửa lên, cùng ngồi và tâm sự đôi chút. Ở chỗ này đã có ba người, đó là Nguyễn Khánh Huyền, Dương Thanh Kỳ và Phạm Đức Linh, còn ba người kia thì đi ngủ ngon lành, hoặc là trốn trong lều làm gì thì không ai biết.
- Cũng không ngủ được à? - Phạm Đức Linh là người đầu tiên lên tiếng.
Trương Hải gật đầu ngồi xuống, hắn đưa tay ném một miếng củi nhỏ vào trong đám lửa, cất giọng nói hơi lo lo của mình lên:
- Từ trước tới nay dù có làm gì thì cũng có nhiều người xung quanh, có làm sai thì cũng không có nguy hiểm gì vì sẽ có người giúp đỡ. Nhưng hình như lần này giáo quan muốn cho chúng ta tự giải quyết thì phải. Thực sự mình cảm thấy hơi lo lắng!
- Ai mà không lo lắng chứ? Việc gì xảy ra lần đầu cũng sẽ làm cho người ta lo lắng mà thôi!
Dương Thanh Kỳ hơi thở ra một hơi nói, tuy lời nói của nàng rất là bình thường nhưng mà Trương Hải lại thích tưởng tượng linh tinh về cái chữ “lần đầu tiên” kia, nhưng mà hắn cũng không dám lộ ra mặt, để cho người ta biết hắn nghĩ cái gì thì đúng là dạy hư lũ trẻ đó! Ơ không đúng, chẳng phải hắn cũng là trẻ con hay sao? Nhưng mà ta cũng đã sống cả ba mươi năm trời trong mộng cảnh rồi, so sánh thế nào được!
Trương Hải đang suy nghĩ lung tung thì Nguyễn Khánh Huyền lên tiếng:
- Giáo quan nếu đã giao việc này cho chúng ta thì chắc đó không phải là nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm. Chỉ là hơi khó khăn mà thôi, mình tin giáo quan sẽ có chừng mực, sẽ không dồn học sinh của mình vào tình thế hiểm nghèo đâu.
- Thôi được rồi, dù sao thì lần này chúng ta cũng phải chung sức chung lòng với nhau. Không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được thành tích mà còn vì hai chữ “đồng đội” nữa. Mấy tuần nay chứng kiến các tổ đội kia phối hợp với nhau, chúng ta còn hướng dẫn bọn họ nhưng chính mình thì lại chưa tự trải nghiệm, đây cũng là một cơ hội tốt! Cùng cố gắng nhé!
Phạm Đức Linh nói lời này với đầy quyết tâm, ánh mắt cũng lóe lên ngọn lửa nhiệt huyết. Trong thâm tâm của hắn đang vô cùng kích động, bởi vì đây sẽ là cơ hội đầu tiên để cho hắn thể hiện bản thân mình.
Mấy người Trương Hải cũng cười vui vẻ, sau đó thì cả bốn người cùng trở về lều của mình, chuẩn bị cho nhiệm vụ chính thức ngày mai.
….
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló mặt ra khỏi rặng mây thì bảy người Trương Hải đã bị đánh thức dậy, Trương Linh Tuyền nói là trước khi đi thì có một số trang bị muốn phát cho mọi người. Trương Hải lúc này mới nhớ ra đôi chút, chuyện đi thi hành nhiệm vụ thì cũng phải có trang bị, may mà Trương Linh Tuyền đã lo trước, nếu không thì hắn cũng quên béng rồi, thật sự là mình vẫn quá thiếu kinh nghiệm mà!
Bảy người đã tập hợp đông đủ, Trương Linh Tuyền sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Đây là lần đầu tiên các em đi thi hành nhiệm vụ, trước khi đi cô muốn biết rõ thực lực hiện tại của các em. Ai đã đạt đến Biến Thân cảnh bước lên phía trước nào.
Lời vừa dứt, bảy người nhìn nhau một chút, có bốn người đã bước lên, lần lượt là Phạm Đức Linh, Trần Mạnh Thắng, Dương Thanh Kỳ, và một người cuối cùng ngày thường không nổi bật nhiều trong nhóm nên làm cho mọi người hơi bất ngờ: Phạm Đình Phương.
- Rất tốt, bốn em đúng là những học sinh xuất sắc nhất trường này, ba em còn lại chưa biến thân nhưng cũng vẫn cực kỳ xuất sắc…
Nói đến đấy, Trương Linh Tuyền đưa mắt nhìn Trương Hải một chút, việc tập luyện ngày thường của tổ đặc biệt vẫn luôn nằm trong tầm mắt của nàng, việc Trương Hải chưa biến thân nhưng luôn luôn đánh bại Phạm Đức Linh đã được nàng thu hết vào trong mắt. Tuy rằng hơi khó tin nhưng mà nó vẫn là sự thật, nhiều lúc Trương Linh Tuyền còn nghĩ, liệu có phải Trương Hải luôn giấu diếm thực lực hay không nữa. Trương Linh Tuyền không nghĩ nhiều mà nói tiếp:
- Nhiệm vụ lần này tuy rằng hơi khó một chút nhưng cũng là một cơ hội cho ba em còn lại chính thức bước chân vào tu luyện. Ở đây cô có bảy chiếc nhẫn, là đạo cụ được chế tạo đặc thù bằng thuật pháp của các chế khí đại sư. Bên trong có chứa một bộ đồ cực kỳ chắc chắn, có tác dụng tăng cường sức tấn công và phòng thủ, lại có thêm tác dụng che dấu biến thân chính thức của các em. Thứ đó dùng để trang bị khi các em biến thân, vì mỗi người có biến thân khác nhau nên bộ đồ bên trong chưa được định hình, chỉ khi các em sử dụng lần đầu thì mới tự tưởng tượng ra hình dáng của nó để thích hợp nhất cho bản thân mình. Đây cũng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của khủng long giới chúng ta.
Thực ra thứ này ban đầu được chế tạo bởi một vị đại sư yêu cái đẹp, tuy rằng người khủng long biến thân có nhiều người khá vừa mắt nhưng lại có một số chủng tộc biến thân rất kinh khủng. Chính bản thân ông do huyết thống pha tạp nên biến thân bị dị dạng, vì không muốn bị người khác cười chê này nọ nên mới mất công phát minh ra loại trang bị này. Thực ra nguyên lý của nó cũng là một loại trang bị không gian đơn giản, nhưng không thể nhét thêm thứ gì vào vì không gian bên trong rất nhỏ, chỉ chứa được bộ đồ đó mà thôi, hơn nữa chức năng còn được cải tiến để khi kích hoạt trang bị sẽ được mặc lên người trong nháy mắt, khả năng phòng hộ trong chiến đấu là cực cao.
Mỗi một tổ sau khi tập huấn đều được tặng bảy chiếc nhẫn thế này, những người cả đời không thể biến thân thì cũng coi như giữ lấy làm kỷ niệm. Bây giờ tổ đội của Trương Hải đi thi hành nhiệm vụ, rất có thể ba đứa kia cũng sẽ biến thân nên Trương Linh Tuyền mới trao thứ này cho họ sớm.
Ngoài ra Trương Linh Tuyền còn trao cho họ bốn cái lều, ba chiếc la bàn nhỏ và vài bộ dụng cụ leo núi, còn về khoản vũ khí như dao, kiếm thì hoàn toàn có trong chiếc nhẫn kia khi trang bị nên không cần phải mang thêm nữa cho nặng, thêm một tấm bản đồ đánh dấu khu vực kia, Trương Linh Tuyền chính thức tiễn tổ đặc biệt lên đường thực hiện nhiệm vụ đầu tiên trong đời mình.
Theo như đánh dấu ở trên bản đồ thì muốn đến khu vực đó cần đi hơn một trăm km, tính toán cả địa hình khó đi, các loại núi non trùng điệp thì muốn đến đó cũng mất khoảng ba ngày. Còn việc phục kích chờ con khủng long kia đi kiếm ăn rồi vào chôm trứng thì còn phải tính toán lại sau.
Ngày đầu tiên không có vấn đề gì nhiều, mọi người đều đi nhẹ nói khẽ cười ngu, à nhầm cười duyên. Đoạn này chưa vào sâu trong rừng lắm nên chỉ có vài loại khủng long nhỏ con, không đáng kể, đường đi cũng khá bằng phẳng. Nhưng đến ngày thứ hai thì có một việc xảy ra làm cho những đứa trẻ này được mở rộng tầm mắt.
…
Lúc này Trương Hải đang ngồi chồm hỗm trên một cái cây, hắn đang nhìn chằm chằm vào một con khủng long ăn cỏ cao khoảng hơn hai mét ở phía dưới, hôm nay xem ra săn được thú lớn rồi, hôm qua chỉ có một con nho nhỏ làm cho mọi người đói gần chết, nếu hôm nay thịt được thú lớn thế này thì mấy ngày tới đỡ phải đi săn nữa.
Con vật kia vừa mới nhìn thấy mấy thứ hoa quả giàu dinh dưỡng mà Trương Hải đã bày ra, mấy thứ này thường ở trên ngọn cây cao khoảng gần mười mét, bình thường nó đâu có ăn được nên nhìn thấy thì lại thèm không chịu nổi, cúi đầu xuống đớp từng miếng một thật ngon lành, không biết là tử thần đang ở trên đầu nó.
Trương Hải nhanh chóng ra hiệu cho Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh toàn lực kéo dây, cái thòng lọng đặt sẵn ở đó đã tròng vào cổ của con khủng long đáng thương, giật ngược nó lên làm nó không thể giãy dụa. Trương Hải không bỏ qua thời cơ, nhanh chóng nhảy bổ xuống, con dao sắc bén đã cầm trong tay, tuy rằng hắn không biết vị trí yếu hại của con vật này ở đâu nhưng đâm nhiều nhát chẳng lẽ không chết hay sao?
Nhưng mà thân hình hắn còn trong không trung thì chợt bị một cái bóng màu vàng xẹt qua, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Trương Hải, hai cánh tay mềm mại trắng nõn ôm chặt lấy hắn làm cho cả người Trương Hải bị chệch hướng đi, ngã vật xuống dưới đất. Lúc hắn mở mắt ra lại thì đã thấy môi mình bị cái gì mềm mềm thơm thơm dán chặt vào. Sau đó thì cũng tách nhau ra, Trương Hải nhìn kỹ thì thấy Dương Thanh Kỳ đang ngồi trên người mình, sắc mặt hồng rực bối rối, hai tay đang cố che che đôi môi nhỏ lại, dáng vẻ xấu hổ đáng yêu vô cùng.
Trương Hải lúc này cũng hơi xấu hổ, nhưng mà hắn cũng chẳng giữ trạng thái ấy bao lâu, việc vừa rồi chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ hơi nghi ngờ hỏi:
- Này, mình đang săn mồi! Bạn có thích mình thì cũng đợi lúc khác, buổi tối không người cũng được. Nhưng mà không phải lúc này đâu!
Dương Thanh Kỳ càng đỏ mặt, nàng cuống quýt xua tay, sau đó thì nhận ra thái độ của mình hơi bị mất hình tượng nên sẵng giọng lại rồi nói:
- Mình chỉ muốn ngăn cản bạn giết con khủng long kia mà thôi!
- Ừ… trước khi nói… bạn xuống khỏi người mình được không? Sắp đè chết mình rồi đó!
Dương Thanh Kỳ vừa mới nghiêm túc lại lúc này lại đỏ hồng mặt lên, trừng mắt nhìn Trương Hải một cái rồi bực bội đứng dậy, lúc này Trương Hải mới hỏi:
- Sao lại cản? Nó cũng đâu có quen biết bạn đâu? Hay là bạn quen biết nó?
- Bậy bạ! Bạn không biết đây là một con Kotasaurus à? Nó là linh vật của Bình… của mình, gia đình mình! Được chưa? Cũng giống như Bạo quốc bảo vệ Tyrano vậy, trong thâm tâm của mình lúc nào cũng phải bảo vệ loài này!
Kotasaurus này là một trong những loài to lớn nhất của họ khủng long cổ dài Sauropod, cũng là loại quý hiếm nhất, là linh vật của cả Bình quốc. Tất nhiên là ở Bình quốc thì chúng được bảo vệ chứ ở Bạo quốc này thì không, chẳng sao cả, bởi vì linh vật của Bạo quốc là Tyrano mà thôi. Trong người của Dương Thanh Kỳ mang dòng máu của Sauro tộc, vì thế truyền thống bảo vệ linh vật này cũng chảy trong dòng máu của nàng.
Trương Hải không nói nữa, chỉ cười khổ một tiếng. Hắn cũng biết cái truyền thống bảo vệ này nhưng chẳng hiểu sao trước nay hắn chẳng có tâm tư đối với chuyện này cả. Ngay cả lần trước săn nhầm một con Tyrano hắn cũng chẳng thấy có nhiều dằn vặt gì hết. Nhưng thôi, cô bé con này đã kiên quyết như thế thì cứ chiều ý nàng cũng không sao, dù sao săn giết như thế này hắn cũng quen lắm rồi, chẳng mất bao nhiêu thời gian để giết một con khác cả.
- Khu vực này có Kotasaurus con như thế này chắc chắn là còn có thêm nữa, từ nay các bạn đi săn thì mình sẽ đi cùng, không cho phép các bạn săn giết lung tung nữa.
Dương Thanh Kỳ nhanh chóng cởi thòng lọng cho con khủng long kia, lại vỗ vỗ mông nó đuổi đi rồi quay người lại nói.
- Cũng không ngủ được à? - Phạm Đức Linh là người đầu tiên lên tiếng.
Trương Hải gật đầu ngồi xuống, hắn đưa tay ném một miếng củi nhỏ vào trong đám lửa, cất giọng nói hơi lo lo của mình lên:
- Từ trước tới nay dù có làm gì thì cũng có nhiều người xung quanh, có làm sai thì cũng không có nguy hiểm gì vì sẽ có người giúp đỡ. Nhưng hình như lần này giáo quan muốn cho chúng ta tự giải quyết thì phải. Thực sự mình cảm thấy hơi lo lắng!
- Ai mà không lo lắng chứ? Việc gì xảy ra lần đầu cũng sẽ làm cho người ta lo lắng mà thôi!
Dương Thanh Kỳ hơi thở ra một hơi nói, tuy lời nói của nàng rất là bình thường nhưng mà Trương Hải lại thích tưởng tượng linh tinh về cái chữ “lần đầu tiên” kia, nhưng mà hắn cũng không dám lộ ra mặt, để cho người ta biết hắn nghĩ cái gì thì đúng là dạy hư lũ trẻ đó! Ơ không đúng, chẳng phải hắn cũng là trẻ con hay sao? Nhưng mà ta cũng đã sống cả ba mươi năm trời trong mộng cảnh rồi, so sánh thế nào được!
Trương Hải đang suy nghĩ lung tung thì Nguyễn Khánh Huyền lên tiếng:
- Giáo quan nếu đã giao việc này cho chúng ta thì chắc đó không phải là nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm. Chỉ là hơi khó khăn mà thôi, mình tin giáo quan sẽ có chừng mực, sẽ không dồn học sinh của mình vào tình thế hiểm nghèo đâu.
- Thôi được rồi, dù sao thì lần này chúng ta cũng phải chung sức chung lòng với nhau. Không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được thành tích mà còn vì hai chữ “đồng đội” nữa. Mấy tuần nay chứng kiến các tổ đội kia phối hợp với nhau, chúng ta còn hướng dẫn bọn họ nhưng chính mình thì lại chưa tự trải nghiệm, đây cũng là một cơ hội tốt! Cùng cố gắng nhé!
Phạm Đức Linh nói lời này với đầy quyết tâm, ánh mắt cũng lóe lên ngọn lửa nhiệt huyết. Trong thâm tâm của hắn đang vô cùng kích động, bởi vì đây sẽ là cơ hội đầu tiên để cho hắn thể hiện bản thân mình.
Mấy người Trương Hải cũng cười vui vẻ, sau đó thì cả bốn người cùng trở về lều của mình, chuẩn bị cho nhiệm vụ chính thức ngày mai.
….
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló mặt ra khỏi rặng mây thì bảy người Trương Hải đã bị đánh thức dậy, Trương Linh Tuyền nói là trước khi đi thì có một số trang bị muốn phát cho mọi người. Trương Hải lúc này mới nhớ ra đôi chút, chuyện đi thi hành nhiệm vụ thì cũng phải có trang bị, may mà Trương Linh Tuyền đã lo trước, nếu không thì hắn cũng quên béng rồi, thật sự là mình vẫn quá thiếu kinh nghiệm mà!
Bảy người đã tập hợp đông đủ, Trương Linh Tuyền sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Đây là lần đầu tiên các em đi thi hành nhiệm vụ, trước khi đi cô muốn biết rõ thực lực hiện tại của các em. Ai đã đạt đến Biến Thân cảnh bước lên phía trước nào.
Lời vừa dứt, bảy người nhìn nhau một chút, có bốn người đã bước lên, lần lượt là Phạm Đức Linh, Trần Mạnh Thắng, Dương Thanh Kỳ, và một người cuối cùng ngày thường không nổi bật nhiều trong nhóm nên làm cho mọi người hơi bất ngờ: Phạm Đình Phương.
- Rất tốt, bốn em đúng là những học sinh xuất sắc nhất trường này, ba em còn lại chưa biến thân nhưng cũng vẫn cực kỳ xuất sắc…
Nói đến đấy, Trương Linh Tuyền đưa mắt nhìn Trương Hải một chút, việc tập luyện ngày thường của tổ đặc biệt vẫn luôn nằm trong tầm mắt của nàng, việc Trương Hải chưa biến thân nhưng luôn luôn đánh bại Phạm Đức Linh đã được nàng thu hết vào trong mắt. Tuy rằng hơi khó tin nhưng mà nó vẫn là sự thật, nhiều lúc Trương Linh Tuyền còn nghĩ, liệu có phải Trương Hải luôn giấu diếm thực lực hay không nữa. Trương Linh Tuyền không nghĩ nhiều mà nói tiếp:
- Nhiệm vụ lần này tuy rằng hơi khó một chút nhưng cũng là một cơ hội cho ba em còn lại chính thức bước chân vào tu luyện. Ở đây cô có bảy chiếc nhẫn, là đạo cụ được chế tạo đặc thù bằng thuật pháp của các chế khí đại sư. Bên trong có chứa một bộ đồ cực kỳ chắc chắn, có tác dụng tăng cường sức tấn công và phòng thủ, lại có thêm tác dụng che dấu biến thân chính thức của các em. Thứ đó dùng để trang bị khi các em biến thân, vì mỗi người có biến thân khác nhau nên bộ đồ bên trong chưa được định hình, chỉ khi các em sử dụng lần đầu thì mới tự tưởng tượng ra hình dáng của nó để thích hợp nhất cho bản thân mình. Đây cũng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của khủng long giới chúng ta.
Thực ra thứ này ban đầu được chế tạo bởi một vị đại sư yêu cái đẹp, tuy rằng người khủng long biến thân có nhiều người khá vừa mắt nhưng lại có một số chủng tộc biến thân rất kinh khủng. Chính bản thân ông do huyết thống pha tạp nên biến thân bị dị dạng, vì không muốn bị người khác cười chê này nọ nên mới mất công phát minh ra loại trang bị này. Thực ra nguyên lý của nó cũng là một loại trang bị không gian đơn giản, nhưng không thể nhét thêm thứ gì vào vì không gian bên trong rất nhỏ, chỉ chứa được bộ đồ đó mà thôi, hơn nữa chức năng còn được cải tiến để khi kích hoạt trang bị sẽ được mặc lên người trong nháy mắt, khả năng phòng hộ trong chiến đấu là cực cao.
Mỗi một tổ sau khi tập huấn đều được tặng bảy chiếc nhẫn thế này, những người cả đời không thể biến thân thì cũng coi như giữ lấy làm kỷ niệm. Bây giờ tổ đội của Trương Hải đi thi hành nhiệm vụ, rất có thể ba đứa kia cũng sẽ biến thân nên Trương Linh Tuyền mới trao thứ này cho họ sớm.
Ngoài ra Trương Linh Tuyền còn trao cho họ bốn cái lều, ba chiếc la bàn nhỏ và vài bộ dụng cụ leo núi, còn về khoản vũ khí như dao, kiếm thì hoàn toàn có trong chiếc nhẫn kia khi trang bị nên không cần phải mang thêm nữa cho nặng, thêm một tấm bản đồ đánh dấu khu vực kia, Trương Linh Tuyền chính thức tiễn tổ đặc biệt lên đường thực hiện nhiệm vụ đầu tiên trong đời mình.
Theo như đánh dấu ở trên bản đồ thì muốn đến khu vực đó cần đi hơn một trăm km, tính toán cả địa hình khó đi, các loại núi non trùng điệp thì muốn đến đó cũng mất khoảng ba ngày. Còn việc phục kích chờ con khủng long kia đi kiếm ăn rồi vào chôm trứng thì còn phải tính toán lại sau.
Ngày đầu tiên không có vấn đề gì nhiều, mọi người đều đi nhẹ nói khẽ cười ngu, à nhầm cười duyên. Đoạn này chưa vào sâu trong rừng lắm nên chỉ có vài loại khủng long nhỏ con, không đáng kể, đường đi cũng khá bằng phẳng. Nhưng đến ngày thứ hai thì có một việc xảy ra làm cho những đứa trẻ này được mở rộng tầm mắt.
…
Lúc này Trương Hải đang ngồi chồm hỗm trên một cái cây, hắn đang nhìn chằm chằm vào một con khủng long ăn cỏ cao khoảng hơn hai mét ở phía dưới, hôm nay xem ra săn được thú lớn rồi, hôm qua chỉ có một con nho nhỏ làm cho mọi người đói gần chết, nếu hôm nay thịt được thú lớn thế này thì mấy ngày tới đỡ phải đi săn nữa.
Con vật kia vừa mới nhìn thấy mấy thứ hoa quả giàu dinh dưỡng mà Trương Hải đã bày ra, mấy thứ này thường ở trên ngọn cây cao khoảng gần mười mét, bình thường nó đâu có ăn được nên nhìn thấy thì lại thèm không chịu nổi, cúi đầu xuống đớp từng miếng một thật ngon lành, không biết là tử thần đang ở trên đầu nó.
Trương Hải nhanh chóng ra hiệu cho Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh toàn lực kéo dây, cái thòng lọng đặt sẵn ở đó đã tròng vào cổ của con khủng long đáng thương, giật ngược nó lên làm nó không thể giãy dụa. Trương Hải không bỏ qua thời cơ, nhanh chóng nhảy bổ xuống, con dao sắc bén đã cầm trong tay, tuy rằng hắn không biết vị trí yếu hại của con vật này ở đâu nhưng đâm nhiều nhát chẳng lẽ không chết hay sao?
Nhưng mà thân hình hắn còn trong không trung thì chợt bị một cái bóng màu vàng xẹt qua, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Trương Hải, hai cánh tay mềm mại trắng nõn ôm chặt lấy hắn làm cho cả người Trương Hải bị chệch hướng đi, ngã vật xuống dưới đất. Lúc hắn mở mắt ra lại thì đã thấy môi mình bị cái gì mềm mềm thơm thơm dán chặt vào. Sau đó thì cũng tách nhau ra, Trương Hải nhìn kỹ thì thấy Dương Thanh Kỳ đang ngồi trên người mình, sắc mặt hồng rực bối rối, hai tay đang cố che che đôi môi nhỏ lại, dáng vẻ xấu hổ đáng yêu vô cùng.
Trương Hải lúc này cũng hơi xấu hổ, nhưng mà hắn cũng chẳng giữ trạng thái ấy bao lâu, việc vừa rồi chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ hơi nghi ngờ hỏi:
- Này, mình đang săn mồi! Bạn có thích mình thì cũng đợi lúc khác, buổi tối không người cũng được. Nhưng mà không phải lúc này đâu!
Dương Thanh Kỳ càng đỏ mặt, nàng cuống quýt xua tay, sau đó thì nhận ra thái độ của mình hơi bị mất hình tượng nên sẵng giọng lại rồi nói:
- Mình chỉ muốn ngăn cản bạn giết con khủng long kia mà thôi!
- Ừ… trước khi nói… bạn xuống khỏi người mình được không? Sắp đè chết mình rồi đó!
Dương Thanh Kỳ vừa mới nghiêm túc lại lúc này lại đỏ hồng mặt lên, trừng mắt nhìn Trương Hải một cái rồi bực bội đứng dậy, lúc này Trương Hải mới hỏi:
- Sao lại cản? Nó cũng đâu có quen biết bạn đâu? Hay là bạn quen biết nó?
- Bậy bạ! Bạn không biết đây là một con Kotasaurus à? Nó là linh vật của Bình… của mình, gia đình mình! Được chưa? Cũng giống như Bạo quốc bảo vệ Tyrano vậy, trong thâm tâm của mình lúc nào cũng phải bảo vệ loài này!
Kotasaurus này là một trong những loài to lớn nhất của họ khủng long cổ dài Sauropod, cũng là loại quý hiếm nhất, là linh vật của cả Bình quốc. Tất nhiên là ở Bình quốc thì chúng được bảo vệ chứ ở Bạo quốc này thì không, chẳng sao cả, bởi vì linh vật của Bạo quốc là Tyrano mà thôi. Trong người của Dương Thanh Kỳ mang dòng máu của Sauro tộc, vì thế truyền thống bảo vệ linh vật này cũng chảy trong dòng máu của nàng.
Trương Hải không nói nữa, chỉ cười khổ một tiếng. Hắn cũng biết cái truyền thống bảo vệ này nhưng chẳng hiểu sao trước nay hắn chẳng có tâm tư đối với chuyện này cả. Ngay cả lần trước săn nhầm một con Tyrano hắn cũng chẳng thấy có nhiều dằn vặt gì hết. Nhưng thôi, cô bé con này đã kiên quyết như thế thì cứ chiều ý nàng cũng không sao, dù sao săn giết như thế này hắn cũng quen lắm rồi, chẳng mất bao nhiêu thời gian để giết một con khác cả.
- Khu vực này có Kotasaurus con như thế này chắc chắn là còn có thêm nữa, từ nay các bạn đi săn thì mình sẽ đi cùng, không cho phép các bạn săn giết lung tung nữa.
Dương Thanh Kỳ nhanh chóng cởi thòng lọng cho con khủng long kia, lại vỗ vỗ mông nó đuổi đi rồi quay người lại nói.
/183
|