Khước Lục

Chương 17 - Chương 17.1

/50


Editor: HeLiX

Chẳng những Diệp Trình Phong phản đối mà ông còn lập tức đến khu trung tâm của đại học H.

Thi Dữ Mỹ thấy ông cuống cuồng như vậy nên cũng vội vã đi theo.

Diệp Trình Phong tìm đến vài công ty môi giới, miêu tả rõ nhu cầu thuê phòng của mình, sau đó cùng nhân viên môi giới đi xem được sáu phòng.

Tiểu khu bên này, có ít nhất hai phòng.

Nếu là phòng đơn cho thuê thì chỉ có hai loại, một là thuê chung cùng người khác, hai là phòng nhỏ trong phòng lớn.

Mấy năm gần đây thuê phòng đơn rất được ưa chuộng, cung không đủ cầu. Vì vậy các chủ nhà đều dùng phòng lớn rồi ngăn ra thành các phòng nhỏ rồi cho thuê, tính ra tiền thu vào còn cao hơn nếu chỉ cho thuê một phòng lớn.

Loại phòng thuê chung thì Diệp Trình Phong cũng xem qua hai căn, người thuê chung đều là phái nam nên đương nhiên Diệp Trình Phong cũng từ chối.

Còn lại bốn căn khác, nói cho hoa mỹ thì gọi là mỗi phòng một sảnh, nhưng thật ra thì chính là phòng nhỏ trong phòng lớn. Phòng nhỏ hẹp, không có ban công, nhà vệ sinh thì lắp thêm bên ngoài, thậm chí vách ngăn giữa các phòng cách âm cực kỳ kém.

Diệp Trình Phong không cam lòng để cho con gái bảo bối của mình ở trong điều kiện kém như vậy nên đã từ chối tất cả.

Ông và Thi Dữ Mỹ đi hơn một tiếng, thấy tất cả phòng ốc đều là loại cơ sở vật chất quá sơ sài nên cũng rất phiền não.

Người môi giới bên cạnh nói: “Muốn điều kiện tốt hơn cũng có, nhưng giá cao hơn một chút.”

Lúc này Diệp Trình Phong chẳng thiết so đo đắt hay rẻ nữa, quyết định theo người môi giới đi thêm một chuyến.

Đúng là Kiến Lâm Tắc Duyệt (*).

(*)kiến lâm tắc duyệt: là một loại mô hình kiến trúc điển hình, bao quanh khu nhà ở là vườn cây. Ở đây tác giả dùng làm tên riêng của khu nhà luôn.

Điều kiện quả thật quá tốt, đi kèm với nó là giá cũng quá cao. Hơn nữa cũng đã có người thuê hai phòng, chỉ còn lại ba phòng lớn.

Diệp Trình Phong lắc đầu.

Thi Dữ Mỹ mỉm cười nói: “Đây chẳng phải tiểu khu Tiểu Kính ở sao.”

Diệp Trình Phong nhẹ nhàng: “Thế em có muốn đến thăm nó không?”

Thi Dữ Mỹ lại cười: “Nó cũng không ở đây hàng ngày. Nếu buổi sáng ngày hôm sau có tiết thảo luận thì nó sẽ ngủ ở ký túc xá.”

Câu nói này làm Diệp Trình Phong tỉnh ra, hỏi lại: “Một tuần có mấy buổi nó không có tiết học buổi sáng?”

“Em chỉ biết buổi sáng thứ ba hàng tuần là không có.” Cái gì không biết bà sẽ không nói.

“Tối nay không thuê được phòng này rồi.” Diệp Trình Phong ngắm nhìn vườn cây cảnh trong tiểu khu.

Tiểu khu này tên là Kiến Lâm Tắc Duyệt, vườn cây cảnh là quan trọng nhất, khắp nơi đều duy trì một màu xanh, di bộ dị cảnh (*)

(*) di bộ dị cảnh: cảnh vật thay đổi theo từng bước chân. Đây cũng là từ trong giới kiến trúc, nói về cây cối sơn thủy… trong vườn đều là tự nhiên mà thành, lối đi được thiết kế khéo léo để người đến thăm có thể thưởng ngoạn vẻ đẹp biến hóa không ngừng.

Ông chuyển hướng sang Thi Dữ Mỹ: “Không thì em thương lượng lại với Diệp Kính một chút, lúc nó ở ký túc xá thì Tiểu Lục đến đây ở, còn lúc nó ở đây thì Tiểu Lục lại trở về nhà, tối muộn về ngủ để sáng hôm sau lên lớp. Dù sao thứ ba hàng tuần đều không lên lớp.”

Thi Dữ Mỹ nhăn mặt: “Sao anh đề phòng con trai em như phòng trộm phòng cướp vậy?”

“Chú ý cách dùng từ.” Diệp Trình Phong vặn lại, “Không phải anh đề phòng con em, mà là anh chỉ đề phòng thanh niên mười chín tuổi. Nghĩa là tất cả thanh niên mười chín tuổi đều phải đề phòng, ALL!”

Thi Dữ Mỹ cười lạnh: “Thế sao anh lại yên tâm để Tiểu Lục ở nhà của con trai em? Không sợ con em nửa đêm canh ba chạy từ ký túc xá về sao?”

“Phẩm hạnh của Diệp Kính được giáo dục rất tốt, anh tin tưởng em.”

“Tin tưởng mà như vậy, nói cho vui miệng sao?”

“Anh để cho hai đứa phân chia thời gian là bởi vì tin tưởng Diệp Kính sẽ không nửa đêm canh ba quay lại. Nhưng để hai bọn nó ở một phòng, anh không tin nó có thể kìm chế được.” Diệp Trình Phong nói, “Anh nhắc lại lần nữa, anh tin tưởng Diệp Kính nhưng không tin tưởng thiếu niên mười chín tuổi. Tất cả chúng, ALL!”

Thi Dữ Mỹ thiếu chút nữa dùng túi xách hành hung, “ALL cái đầu anh ấy.”

Bà về đến nhà, gọi điện thoại thông báo cho Diệp Kiều Lục phương án phân chia thời gian của Diệp Trình Phong.

Diệp Kiều Lục nghe thấy thế liền bối rối, “Có phải ba ba đã quên con có giờ tự học buổi tối?” Lớp tự học buổi tối của đại học H tan học lúc 10h20 tối, Diệp Kiều Lục tính toán nếu đi tới trạm xe là đã hơn 11h, về đến nhà đã là rạng sáng.

Phương án này so với thuê phòng ở còn không đáng tin cậy hơn.

Thi Dữ Mỹ thầm than, “Vậy không đến lớp tự học nữa, về học ở nhà.”

“Nhưng con vẫn còn môn học tự chọn nữa. Con đã đăng ký lớp Giám định điện ảnh, phải 9h30 mới tan học.”

“Trước tiên không nhắc đến những thứ này, ngày kia con phải chuyển đi rồi, đồ đạc cứ đem đến chỗ Tiểu Kính đi, còn chuyện thuê phòng thế nào thì để sau rồi tính.” Thi Dữ Mỹ hơi đau đầu.

Diệp Kiều Lục vâng lời, phát hiện hiện tại cũng chỉ còn cách đó.

Thi Dữ Mỹ nói: “À đúng rồi, mẹ phải nói với Tiểu Kính để nó qua trường giúp con dọn đồ. Con cứ hẹn thời gian với nó.”

“Vâng, con cũng vừa gọi anh Nhị Cẩu.” Diệp Kiều Lục phấn khích, giấc mơ tam giác sắt của cô sắp thành thực rồi.

“Thế thì tốt rồi.” Thi Dữ Mỹ cười, “Để hai đứa con trai dọn thì sẽ nhanh hơn.”

--

Mới sáng sớm thứ bảy, Diệp Kiều Lục đã thức dậy. Cô dùng chính ga trải giường của mình để đóng gói đồ đạc, sau đó chờ Diệp Kính và La Tích.

Cô đã hẹn bọn họ lúc 9h sáng.

Diệp Kiều Lục đến trạm xe buýt chờ.

Diệp Kính và La Tích cùng nhau đi đến.

Diệp Kiều Lục nhìn hai người con trai cùng sóng vai bước đến liền cười cười, “Anh Nhị Cẩu, Diệp Kính.”

La Tích cũng cười theo, “Tiểu Lục ngốc, đứng dưới ánh nắng cũng không biết mà tránh vào bóng cây.” Nói rồi bước đến gần, đưa tay lên che che phía trên đầu cô.

“Đã đứng được một lúc rồi.” Cô đưa tay bưng kín lấy mặt của mình, sẽ không bị cháy nắng đen thui đi chứ..

“Đi thôi.” Diệp Kính đi đến đây đã đổ không ít mồ hôi, tóc trên trán đã ẩm ướt. “Ký túc xá ở đâu?”

Diệp Kiều Lục lấy ra một khăn giấy ướt đưa tới, “Cậu lau mồ hôi đi trước đã.”

Cậu nhận lấy rồi xé giấy gói.

Cô vội vàng nói, “Đi theo mình, khu trung tâm là địa bàn của cậu, còn bên này là của mình.” Cô vỗ ngực một cái.

Diệp Kính lau mồ hôi.

“Sau này hai khu trường đại học H đều là địa bàn của cậu, tiểu công chúa của chúng ta thật tuyệt vời.” La Tích nói lời này cực kỳ tự nhiên bởi vì cô chính là tiểu công chúa của bọn họ, vừa đáng yêu vừa khiến người ta hoan hỉ. Đến mức ngay cả tên keo kiệt Phùng Hữu Vân cũng sẽ mua đồ ăn cho cô.

Nghe xong lời cậu nói, ánh mắt cô sáng lên, hăng hái cười một cái.

Trên đường đi đến ký túc xá, Diệp Kiều Lục phát hiện có không ít ánh mắt của các cô gái khác phóng đến đây. Cô mím môi, ngước mắt nhìn La Tích.

Hóa ra sức quyến rũ của anh Nhị Cẩu lớn đến vậy sao?

Mới đi được khoảng mười phút đồng hồ mà thu được toàn ánh mắt của nữ sinh.

Diệp Kiều Lục nghĩ, câu “chinh phục hàng vạn thiếu nữ” đại khái chính là dùng




/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status