Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em.
Chương 109 - Minh Thụy Phục Hồi - Bức Ảnh Mỹ Linh - Gặp Lại Mẹ
/121
|
MT dần dần mở mắt ra,ánh sáng mờ ảo hiện ra gương mặt ưu tú của MK. Ánh mắt nhóc lo lắng nhìn em,bất ngờ ôm em vào lòng rất chặt.
- Minh Thụy.....cậu không sao đấy chứ? Tớ cứ tưởng cậu có mệnh hệ gì rồi. Làm tớ lo quá.
MT cong bờ môi lên ôm lại MK cũng rất chặt nhưng khẽ cười hiền thả lỏng tay ra. MK cứ nói mãi,chợt nhận ra MT nay giờ không nói một câu gì với mình. Sợ hãi nghĩ rằng MT bị câm luôn rồi.
- Minh Thụy.....cậu có sao không? Sao không nói gì hết vậy?
MT bật cười ra nhìn MK khờ khạo của mình cứ cuống lên. Nhóc ngạc nhiên nhìn thái độ của em. Chợt nhóc hiểu ra rằng em có gì đó khác với lúc trước.
- Minh Thụy....không lẽ cậu đã khỏe lại rồi ư?
MT gật gật xoa lấy đầu nhóc rất dễ thương. MK thấy vậy liền mừng rỡ ôm chầm lấy em.
- Vậy tốt rồi.
Em đỏ ửng má lên khi nhận được cái ôm này. Nó không chặt nhưng êm ấm làm sao.
- Minh Khang à...... -MT cất tiếng làm nụ cười của MK dừng lại.Nhóc buông em ra,gãi đầu lắng nghe.
- Tớ xin lỗi. Tại mừng quá. -MK gượng cười.- Bộ có gì ư?
MT nhìn sâu vào đôi mắt,im lặng một hồi,thở dài nắm lấy tay nhóc.
- Chị của cậu đang ở rất gần chúng ta đấy.
.............................................................
- Bá Quyền này....... -Quản gia của nhà hắn với cây chổi đi vào phòng.
Hắn đang đọc truyện với mấy quả quýt trên giường lười biếng nhìn sang quản gia mà trả lời. Lờ mờ,quản gia vào phònh không biết có chuyện gì đây?
- Tối hôm qua cho đến sáng giờ,hộp bỏ thư mà cháu tự tay làm gần dàn bông hồng kia cứ có tấm ảnh của người con gái này vậy. Không biết là ai đã để vào nữa. -Quản gia chìa ra mấy tấm ảnh trên tay.- Còn có cả địa chỉ ở mặt sau này.
Bây giờ,BQ mới ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy tay gãi đầu,tay nhận lấy mấy tấm ảnh kia. Ánh mắt tò mò đưa tấm ảnh lên nhìn chằm chằm.
- Cháu quen người trong ảnh sao? -Quản gia chăm chăm nhìn theo hắn.
- Dạ không. -Hắn lắc đầu,đập tay nhẹ vào má cho tỉnh mặt mày.- Chắc ai đó gửi nhầm thôi ạ.
- Nhưng tối qua cũng nhận được một tấm,phía sau là địa chỉ nhà của ai đó. -Quản gia lại đưa ra một tấm ảnh khác.- Tên cô gái trong ảnh này là....
BQ đứng dậy mặc chiếc áo thun vào,hướng mắt về phía quản gia đang xem tên của cô gái trong ảnh.
- Là Trần Mỹ Linh.
- Xì....mấy đứa muốn choc nhà mình ấy mà. -BQ bật cười xoa mặt.- Chắc mấy đứa cùng lớp. Chứ con có quen ai tên Linh đâu. -Suy nghĩ một hồi lại bật cười.- À mà cũng có nhỉ? Cái bà Linh điên ở lớp cứ xồn xồn nhưng con đó tên Trương Quỳnh Linh.
Quản gia cũng gật đầu vứt tấm ảnh vào sọt rác gần đó. Tiếp tục công việc quét dọn phòng hắn. Chợt nhớ ra điều gì lên tiếng.
- Bá Quyền này.....hai quản gia nhà Thục Anh hình như bị đuổi đi rồi đấy.
.......................................................
MK thẫn thờ ngồi trong quán ăn một mình,ánh mắt xen lẫn sự tò mò + khó hiểu,cứ hiện lên câu nói của MT.
Chị cậu đang ở rất gần chúng ta đấy.
Đang ở rất gần ư? Vậy chị ấy đâu nhỉ? Làm sao đây....hay chị gặp chuyện gì rồi nên không có dám ra gặp gia đình.
- Mẹ à.... -Nhóc quay vào trong bếp nhìn mẹ.
- Sao hả? -Mẹ trả lời nhưng tay vẫn làm bếp không nhìn nhóc.
- Mấy hôm nay chị có gửi thư về không ạ? Trong thư nói gì không mẹ?
Mẹ dừng tay nhìn lên MK. Nhớ ra là hôm nay chính là ngày con bé gửi thư về. Nhưng mọi khi đều gửi sáng sớm,sao giờ gần trưa rồi vẫn chưa có ai gửi thư nhỉ?
- Hôm nay thư đến trễ hơn mọi hôm.
MK khẽ cong môi,quay sang chống cằm chờ dài. BQ với ML từ xa đạp xe bước vào với nụ cười vui vẻ. Nhìn xung quanh quán.
- Quán nhà em đẹp nhỉ? -BQ đến từng bức tường ngắm những cảnh được vẽ lên. Toàn là những cảnh giản dị dưới quê,nông dân nhưng chân thực lắm.- Cảnh trên tường là họa sĩ nào vẽ đẹp thế.
MK bật cười gãi đầu khiêm tốn nhìn hắn.
- Em vẽ đấy ạ.
Hắn nghe xong tròn mắt quay sang nhìn nhóc với ánh mắt ngạc nhiên. Nuốt nước bọt không thôi. Cái thằng nhóc này vừa đẹp trai,học giỏi lại vẽ đẹp. Wow....cậu nhóc này mà bù qua cho con Minh Thụy thì tuyệt quá.
- Chà chà...thế có hát hay không để anh mày còn xếp vào top những tài năng trẻ. -Hắn bĩu môi kéo ghê ra ngồi cạnh nhóc.
- Hì dạ không anh. -Nhóc lắc đầu ngay lập tức.
Hắn khẽ liếc cười rồi quay sang nhìn ML đang đứng thẫn thờ ra.
- Khắc Dương?
ML đứng như tượng không nhúc nhích,ánh mắt hướng về người trong bếp đang lủi thủi kia. Là mẹ.....mẹ vẫn như thế nhưng sao con thấy xa lạ quá. Rất lâu rồi,con không được nhìn thấy bóng dáng này thì phải. Sao mà đau lòng quá.
Bà bước ra với mấy đĩa bánh trên tay,hiền hậu nở nụ cười với nhỏ và hắn.
- Chào mấy đứa.....có mấy cái bánh cô mới làm,cháu ăn đi cho ngon,bánh mới nướng luôn đấy.
BQ nghe tiếng mẹ MK liền bật dậy chỉnh tè cúi đầu chào bà.
- Cháu chào cô.
ML bước lên,cũng cúi đầu nhẹ nhàng chào bà.
- Cháu chào....cô. -Tiếng cô phát ra với âm thanh khàn khàn khó nói.
Bà đối diện ngước lên nhìn ánh mắt nhỏ. Bà khựng lại nhìn rất kĩ,không một giây nào rời đi. MK thấy vậy e ngại nhìn sang hấc tay bà.
- À đây là anh Khắc Dương. Còn kia là anh Bá Quyền. Hai anh mà con hay kể cho mẹ nghe đấy.
Bà giật mình nhìn nhóc cười gượng rồi vào bếp. Trước khi vào bếp,bà vẫn còn ngoáy đầu lại nhìn nhỏ lần nữa. Và nhỏ cũng vậy,chăm chăm nhìn bà.
- Bố em đâu? -BQ ngồi lại ghế buộc miệng hỏi.
- À bố em đến bệnh viện theo định kì khám bệnh. -MK gãi đầu cười cười.- Là nhờ chị em làm bên nước ngoài nên bố mới có tiền chữa trị đấy ạ.
BQ im lặng nhìn MK. Bỗng nhiên thấy nao nao điều gì đó.
- Chị em.....tốt nhỉ? -Khác hẳn với thằng này. Hắn chợt cười nhạt chính mình.
- Vâng ạ. -Nhắc đến chị MK bỗng cười tươi đến tít mắt.- Em rất thương chị,rất tự hào về chị. Vì chị em là người tốt mà.
ML nghe câu nói này,ứa lại ở họng. Trong lòng nhói đau.....em tự hào về chị thế ư? Chị tốt đến thế ư? Rất thương chị ư? Nhỏ cay cay sống mũi bỏ vào miệng mấy miếng bánh nhai nhoằn nhoặn. Đáng lí mình không nên đến đây đúng hơn.
- Minh Thụy.....cậu không sao đấy chứ? Tớ cứ tưởng cậu có mệnh hệ gì rồi. Làm tớ lo quá.
MT cong bờ môi lên ôm lại MK cũng rất chặt nhưng khẽ cười hiền thả lỏng tay ra. MK cứ nói mãi,chợt nhận ra MT nay giờ không nói một câu gì với mình. Sợ hãi nghĩ rằng MT bị câm luôn rồi.
- Minh Thụy.....cậu có sao không? Sao không nói gì hết vậy?
MT bật cười ra nhìn MK khờ khạo của mình cứ cuống lên. Nhóc ngạc nhiên nhìn thái độ của em. Chợt nhóc hiểu ra rằng em có gì đó khác với lúc trước.
- Minh Thụy....không lẽ cậu đã khỏe lại rồi ư?
MT gật gật xoa lấy đầu nhóc rất dễ thương. MK thấy vậy liền mừng rỡ ôm chầm lấy em.
- Vậy tốt rồi.
Em đỏ ửng má lên khi nhận được cái ôm này. Nó không chặt nhưng êm ấm làm sao.
- Minh Khang à...... -MT cất tiếng làm nụ cười của MK dừng lại.Nhóc buông em ra,gãi đầu lắng nghe.
- Tớ xin lỗi. Tại mừng quá. -MK gượng cười.- Bộ có gì ư?
MT nhìn sâu vào đôi mắt,im lặng một hồi,thở dài nắm lấy tay nhóc.
- Chị của cậu đang ở rất gần chúng ta đấy.
.............................................................
- Bá Quyền này....... -Quản gia của nhà hắn với cây chổi đi vào phòng.
Hắn đang đọc truyện với mấy quả quýt trên giường lười biếng nhìn sang quản gia mà trả lời. Lờ mờ,quản gia vào phònh không biết có chuyện gì đây?
- Tối hôm qua cho đến sáng giờ,hộp bỏ thư mà cháu tự tay làm gần dàn bông hồng kia cứ có tấm ảnh của người con gái này vậy. Không biết là ai đã để vào nữa. -Quản gia chìa ra mấy tấm ảnh trên tay.- Còn có cả địa chỉ ở mặt sau này.
Bây giờ,BQ mới ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy tay gãi đầu,tay nhận lấy mấy tấm ảnh kia. Ánh mắt tò mò đưa tấm ảnh lên nhìn chằm chằm.
- Cháu quen người trong ảnh sao? -Quản gia chăm chăm nhìn theo hắn.
- Dạ không. -Hắn lắc đầu,đập tay nhẹ vào má cho tỉnh mặt mày.- Chắc ai đó gửi nhầm thôi ạ.
- Nhưng tối qua cũng nhận được một tấm,phía sau là địa chỉ nhà của ai đó. -Quản gia lại đưa ra một tấm ảnh khác.- Tên cô gái trong ảnh này là....
BQ đứng dậy mặc chiếc áo thun vào,hướng mắt về phía quản gia đang xem tên của cô gái trong ảnh.
- Là Trần Mỹ Linh.
- Xì....mấy đứa muốn choc nhà mình ấy mà. -BQ bật cười xoa mặt.- Chắc mấy đứa cùng lớp. Chứ con có quen ai tên Linh đâu. -Suy nghĩ một hồi lại bật cười.- À mà cũng có nhỉ? Cái bà Linh điên ở lớp cứ xồn xồn nhưng con đó tên Trương Quỳnh Linh.
Quản gia cũng gật đầu vứt tấm ảnh vào sọt rác gần đó. Tiếp tục công việc quét dọn phòng hắn. Chợt nhớ ra điều gì lên tiếng.
- Bá Quyền này.....hai quản gia nhà Thục Anh hình như bị đuổi đi rồi đấy.
.......................................................
MK thẫn thờ ngồi trong quán ăn một mình,ánh mắt xen lẫn sự tò mò + khó hiểu,cứ hiện lên câu nói của MT.
Chị cậu đang ở rất gần chúng ta đấy.
Đang ở rất gần ư? Vậy chị ấy đâu nhỉ? Làm sao đây....hay chị gặp chuyện gì rồi nên không có dám ra gặp gia đình.
- Mẹ à.... -Nhóc quay vào trong bếp nhìn mẹ.
- Sao hả? -Mẹ trả lời nhưng tay vẫn làm bếp không nhìn nhóc.
- Mấy hôm nay chị có gửi thư về không ạ? Trong thư nói gì không mẹ?
Mẹ dừng tay nhìn lên MK. Nhớ ra là hôm nay chính là ngày con bé gửi thư về. Nhưng mọi khi đều gửi sáng sớm,sao giờ gần trưa rồi vẫn chưa có ai gửi thư nhỉ?
- Hôm nay thư đến trễ hơn mọi hôm.
MK khẽ cong môi,quay sang chống cằm chờ dài. BQ với ML từ xa đạp xe bước vào với nụ cười vui vẻ. Nhìn xung quanh quán.
- Quán nhà em đẹp nhỉ? -BQ đến từng bức tường ngắm những cảnh được vẽ lên. Toàn là những cảnh giản dị dưới quê,nông dân nhưng chân thực lắm.- Cảnh trên tường là họa sĩ nào vẽ đẹp thế.
MK bật cười gãi đầu khiêm tốn nhìn hắn.
- Em vẽ đấy ạ.
Hắn nghe xong tròn mắt quay sang nhìn nhóc với ánh mắt ngạc nhiên. Nuốt nước bọt không thôi. Cái thằng nhóc này vừa đẹp trai,học giỏi lại vẽ đẹp. Wow....cậu nhóc này mà bù qua cho con Minh Thụy thì tuyệt quá.
- Chà chà...thế có hát hay không để anh mày còn xếp vào top những tài năng trẻ. -Hắn bĩu môi kéo ghê ra ngồi cạnh nhóc.
- Hì dạ không anh. -Nhóc lắc đầu ngay lập tức.
Hắn khẽ liếc cười rồi quay sang nhìn ML đang đứng thẫn thờ ra.
- Khắc Dương?
ML đứng như tượng không nhúc nhích,ánh mắt hướng về người trong bếp đang lủi thủi kia. Là mẹ.....mẹ vẫn như thế nhưng sao con thấy xa lạ quá. Rất lâu rồi,con không được nhìn thấy bóng dáng này thì phải. Sao mà đau lòng quá.
Bà bước ra với mấy đĩa bánh trên tay,hiền hậu nở nụ cười với nhỏ và hắn.
- Chào mấy đứa.....có mấy cái bánh cô mới làm,cháu ăn đi cho ngon,bánh mới nướng luôn đấy.
BQ nghe tiếng mẹ MK liền bật dậy chỉnh tè cúi đầu chào bà.
- Cháu chào cô.
ML bước lên,cũng cúi đầu nhẹ nhàng chào bà.
- Cháu chào....cô. -Tiếng cô phát ra với âm thanh khàn khàn khó nói.
Bà đối diện ngước lên nhìn ánh mắt nhỏ. Bà khựng lại nhìn rất kĩ,không một giây nào rời đi. MK thấy vậy e ngại nhìn sang hấc tay bà.
- À đây là anh Khắc Dương. Còn kia là anh Bá Quyền. Hai anh mà con hay kể cho mẹ nghe đấy.
Bà giật mình nhìn nhóc cười gượng rồi vào bếp. Trước khi vào bếp,bà vẫn còn ngoáy đầu lại nhìn nhỏ lần nữa. Và nhỏ cũng vậy,chăm chăm nhìn bà.
- Bố em đâu? -BQ ngồi lại ghế buộc miệng hỏi.
- À bố em đến bệnh viện theo định kì khám bệnh. -MK gãi đầu cười cười.- Là nhờ chị em làm bên nước ngoài nên bố mới có tiền chữa trị đấy ạ.
BQ im lặng nhìn MK. Bỗng nhiên thấy nao nao điều gì đó.
- Chị em.....tốt nhỉ? -Khác hẳn với thằng này. Hắn chợt cười nhạt chính mình.
- Vâng ạ. -Nhắc đến chị MK bỗng cười tươi đến tít mắt.- Em rất thương chị,rất tự hào về chị. Vì chị em là người tốt mà.
ML nghe câu nói này,ứa lại ở họng. Trong lòng nhói đau.....em tự hào về chị thế ư? Chị tốt đến thế ư? Rất thương chị ư? Nhỏ cay cay sống mũi bỏ vào miệng mấy miếng bánh nhai nhoằn nhoặn. Đáng lí mình không nên đến đây đúng hơn.
/121
|