Chương 34: Ác mộng - Tâm sự.
Mỹ Linh nằm mê mẩn trên giường. Tiếng của nữ giúp việc vọng vào những hình như nhỏ đã hôn mê trong vô thức vẫn biết được nữ giúp việc gọi nhưng vẫn không tài nào đứng dậy, thậm chí là ừ một cái nhẹ. Mắt nhỏ dần nhắm lại. Ngủ một giấc dài. Nên?
- Thưa bà chủ. Cậu Khắc Dương không trả lời . Tôi gọi mãi.
Bà nội đứng phất dậy đi nhanh đến thẳng phòng nhỏ mà không hề ngó ngàng gì đến phòng nó. Thường ngày có kêu đến mấy thì ít ra cũng trả lời được vài câu. Chắc nó bệnh rồi.
- Dương ... Nội đây. Trả lời đi. mới
-.....
- Dương... - Đợi mãi không thấy nhỏ trả lời, bà đành kêu người mang chìa khó phòng bị đến. Vừa mở cánh cửa ra, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ, hốt hoảng.- Màu gọi bác sĩ đến.
Vài phút sau.
Bác sĩ với vẻ mặt lúc co dãn lúc căng thẳng xem xét tìm hình sức khoẻ của nhỏ. Quay sang bà nội nhỏ nhẹ.
- Mất sức, cơ thể yếu dần. Tôi cho truyền miễn dịch. Lát nó sẽ tĩnh ngày thôi.
- Vâng cảm ơn bác sĩ.
- Tôi ngồi đây trồng chừng nó một lát. -Bác sĩ cười nhẹ nhàng với bà nội rồi với công việc truyền miễn dịch bà tiêm cho nhỏ mũi thuốc bổ.- Tai nạn làm thần kinh sức khoẻ yếu. Bà sau này nên cho nó ăn uống điều đỗ. Sẽ nhanh chóng khoẻ lại.
- Tôi hiểu rồi.
Nói rồi bà nội ra ngoài với ý định xuống lầu bảo giúp việc nấu cho vài món tẩm bổ cho nhỏ.
Trong khi...
Trên lầu, nhỏ hôn mê với tràn trề mồ hôi. Bác sĩ không ngừng chữa trị cho nhỏ vòng những vết thương kia. Và có vài điều ẩn khúc hiện lên.
- Chuyện gì đang xảy ra. -Bác sĩ tròn mắt nhìn nhỏ với tay đang run lên.
................
Hắn đang lạc vào một không gian trắng nhoà. Chuyện gì vậy? Sao mình lại đến đây? Đây là đâu?
Hắn nhìn xung quanh rồi đi tiếp, đi tiếp. Mãi những vẫn không thấy ai, hắn ngồi lại, thở dốc.
Bỗng...
Hắn thấy một bóng người từ xa đi đến. Rất quên thuộc. Là là Thục Anh. Nhưng hình như không phải. Mà là Mỹ Linh.
- Khắc Dương? -Hắn ngạc nhiên nhìn nó. - À không... Thục Anh.
Và rồi xuất hiện gần hơn. Nhỏ mang trên người chiếc váy dài. Phần trên bó sát ở thể... Của một người con gái tuổi17 và phía dưới xòe rộng với sự dịu dàng. Tóc ngắn cá tính và đôi môi đỏ mọng kèm theo nụ cười kia.
- Tớ là Khắc Dương.
- Cái gì? -Hắn thét lên. - Mày điên a? Sao lại ăn mặc như con gái thế?
- Thì trước giờ... Tớ là còn gái mà. -Nhỏ cười, một nụ cười hạnh phúc.
- Im moẹ đi. -Hắn nhếch nữa miệng. - Nơi này là nơi nào vậy?
Nhỏ cười, nụ cười hiền dịu.
- Nơi này là giấc mơ sự thật.
- Mấy giờ rồi còn mơ với mộng vậy thằng điên. Làm như thể mình đảng bộ Nhật Bản thế kỉ 22 vậy. Xuất hiện đôrêmon rồi có túi thần kì vậy. Rõ vớ vẩn.
- Cậu không tin cũng được nhưng tớ thực sự là còn gái.
Hắn nhếch nữa mỗi không muốn cãi với mấy thím rãnh mồm.
- Rồi rồi.. Là gái. -Đúng là đồ điên.
- Tớ muốn nói chuyện này với cậu.
- Ừ. -Hắn nhìn nơi khác gật đầu.
- Tớ thích cậu.
Hắn thủng tai khi nghe nhỏ nói bà từ ấy. Ước gì bây giờ mình bị điếc.
- Nín đi. -Hắn quát ầm lên.
- Tớ thích cậu.
- Thôi đi. Tao chỉ thích mỗi Thục Anh. -Hắn vẫy vẫy tay.
- Thục Anh thích người khác rồi.
Câu nói đó như con dao đâm qua lồng ngực, chậm đến tìm hắn và đụng nhẹ làm hắn khẽ nhói.
- Không tin.
- Nhìn phía sau cậu đi.
Hắn quay sang lườm nhỏ rồi quay đầu về phía sau. Đây mới đích thị là Thục Anh. Và nó đang cười đùa, hạnh phúc bên một ai khác. Không phải là hắn.
- Chị ấy thích anh ta. Không phải cậu.
Hắn nhếch nữa mỗi cười khẩy. Đây là điều điên rồ nhất mà hắn từng thấy. Thục Anh đang vui vẻ bên một thằng con trai khác mà không phải là hắn.
- Tao đến xem thằng đó là thằng nào. -Hắn ngồi dậy với cơn tức giận tột cùng có thể thiêu đốt không gian này. Nhưng càng đi đến, hình ảnh kia lớn dần và không chạm được. - Thục Anh.. Mày mau ra đây cho tao.
Vẫn là tiếng cười ấy. Nó như đang chế giễu hắn. Là một kẻ ngủ ngốc.
Hắn thực sự tức giận. Lửa từ đâu bùng lên. Thiếu đốt tất cả.
Hoàng Thục Anh
Hoàng Thục Anh.
Nhỏ đứng đấy nhìn hắn trong vô thức.
- Cậu mãi yêu chị ấy sao? -Lời nói buồn bã.
-....
- Cho dù chị ấy yêu người khác ư?
-.....
- Còn tớ. Còn tớ thì sao? Tớ yêu cậu nhưng tại sao một lần cậu cũng không nhìn về tớ, không tìm kiếm tớ như chị ấy.
- Im đi.
- Tớ không im. Tớ đã thực sự cố gắng đẹp để cậu thích. Tớ có gì khác chị ấy. Tại sao cơ chứ?
- Im ngay.
...................
- Im ngay. -Hắn giật mình tỉnh giấc với mồ hôi tràn trề. Thì ra chỉ là giấc mơ, giấc mơ đáng sợ.
- Cậu chủ tỉnh rồi ạ. -Quản gia lên tiếng làm hắn suýt nữa giật tìm ra ngoài nhưng mấy đã gắn vào được nhìn Quản gia.
- Ngươi vào phòng ta hồi nào vậy. Thật đáng sợ.
- Tôi sợ cậu lên cơn sốt nên nhờ người nấu cháo mang lên cho cậu. Cậu nãy giờ cứ là toáng lên. Tôi nghĩ nên gọi bác sĩ đến xem tình hình sức khoẻ cậu thế nào. Đây là việc tiểu thư Anh vừa nhắn tin nhờ tôi chăm sóc cậu.
Hắn định phản bác thì cậu cuối đã làm hắn bị khống chế đành ừ nhẹ cho qua rồi nhẹ nhàng ăn bát cháo trước mặt. Thục Anh quan tâm mình như thế. Vậy mà trong giấc mơ khốn nạn ấy dám láo xược. Còn cái tên Khắc Dương kia thành gái. Mẹ nó. Có phải trêu chọc không chứ. Dễ chém hết mấy lũ kia.
.................................................
Anh với nó ngồi đối diện nhau với những món ăn kia cùng hai tách trà đang nhả khói.
- Lí do? -Anh hỏi ngắn gọn nhưng lại đủ để người thông minh như nó biết lí do gì. Là lí do nó bảo vệ và muốn chữa trị cho anh.
- Tớ không biết. -Câu trả lời cũ.
- Vậy mời cô về cho. -Anh không muốn thêm tờ mờ với sự hiện diện của nó.
- Hình như cậu không hề hay biết căn bệnh mình mắc phải? -Nơi đưa ánh mắt lo lắng về anh.
- Biết.
- Cậu không hề biết.
- Tôi sắp chết. Phải chứ? -Anh vào thẳng vấn đề.
- Cậu...
- Căn bệnh khó chữa. À không, phải là không có thuốc chữa đúng chứ?
-...
- Tôi biết rồi đấy. Cô về đi.
- Thật ra.. Tớ muốn chữa cho cậu bởi vì... Tớ từng có người bạn mắc căn bệnh này. Và cậu ấy đã chết. Tớ không muốn cậu phải chết.
- Chưa đủ.
Nó không biết phải nói gì cho anh. Nó thực sự chỉ biết Im lặng ngay bây giờ. Nhưng anh không cho phép.
- Tớ sợ.
-....
Anh Im lặng nghe nó nói.
- Sợ cảm giác không bảo vệ được người mình yêu thương. Nó thật sự kinh hoàng. Như cơn ác mộng luôn đeo bám tớ. Đúng lúc tớ sắp quên thì cậu xuất hiện. Tớ không thể nào quên được. Chắc cậu không biết cảm giác muốn bảo vệ người thân nhưng không được nó như thế nào đâu. Ai rồi cũng rời bỏ tớ mà đi cũng chỉ vì tớ không đủ khi nắng bảo vệ họ. Và tớ muốn thoát khỏi cơn ác mộng này.
Anh nhìn nó, nhìn trong sâu thẳm đôi mắt pha lê kia của nó. Anh thích màu tím ấy. Nhưng không phải của nó mà là của một ai khác. Anh thích nó ở đây là cả trái tim.
Nó cảm nhận được sự thương hại của anh. Trước giờ, một con người đầy tự hào của nó chưa bị ai thương hại những hôm nay người trước mắt nó đã làm điều ấy. Ngoại trừ anh, không ai có quyền thương hại nó.
Thực chất...
Không phải là thương hại mà là có thiện cảm. Anh cũng như nó, ai cũng bỏ anh mà đi, ai cũng rời xã anh. Là do anh không bảo vệ được họ. Làm sao anh không hiểu cái cảm giác ấy được.
Đây mới là thiên thần anh cần thật sự bên anh.
- Từ nay... Tôi muốn em làm bạn của tôi.
Tức là anh muốn nó chữa trị cho mình.
Mỹ Linh nằm mê mẩn trên giường. Tiếng của nữ giúp việc vọng vào những hình như nhỏ đã hôn mê trong vô thức vẫn biết được nữ giúp việc gọi nhưng vẫn không tài nào đứng dậy, thậm chí là ừ một cái nhẹ. Mắt nhỏ dần nhắm lại. Ngủ một giấc dài. Nên?
- Thưa bà chủ. Cậu Khắc Dương không trả lời . Tôi gọi mãi.
Bà nội đứng phất dậy đi nhanh đến thẳng phòng nhỏ mà không hề ngó ngàng gì đến phòng nó. Thường ngày có kêu đến mấy thì ít ra cũng trả lời được vài câu. Chắc nó bệnh rồi.
- Dương ... Nội đây. Trả lời đi. mới
-.....
- Dương... - Đợi mãi không thấy nhỏ trả lời, bà đành kêu người mang chìa khó phòng bị đến. Vừa mở cánh cửa ra, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ, hốt hoảng.- Màu gọi bác sĩ đến.
Vài phút sau.
Bác sĩ với vẻ mặt lúc co dãn lúc căng thẳng xem xét tìm hình sức khoẻ của nhỏ. Quay sang bà nội nhỏ nhẹ.
- Mất sức, cơ thể yếu dần. Tôi cho truyền miễn dịch. Lát nó sẽ tĩnh ngày thôi.
- Vâng cảm ơn bác sĩ.
- Tôi ngồi đây trồng chừng nó một lát. -Bác sĩ cười nhẹ nhàng với bà nội rồi với công việc truyền miễn dịch bà tiêm cho nhỏ mũi thuốc bổ.- Tai nạn làm thần kinh sức khoẻ yếu. Bà sau này nên cho nó ăn uống điều đỗ. Sẽ nhanh chóng khoẻ lại.
- Tôi hiểu rồi.
Nói rồi bà nội ra ngoài với ý định xuống lầu bảo giúp việc nấu cho vài món tẩm bổ cho nhỏ.
Trong khi...
Trên lầu, nhỏ hôn mê với tràn trề mồ hôi. Bác sĩ không ngừng chữa trị cho nhỏ vòng những vết thương kia. Và có vài điều ẩn khúc hiện lên.
- Chuyện gì đang xảy ra. -Bác sĩ tròn mắt nhìn nhỏ với tay đang run lên.
................
Hắn đang lạc vào một không gian trắng nhoà. Chuyện gì vậy? Sao mình lại đến đây? Đây là đâu?
Hắn nhìn xung quanh rồi đi tiếp, đi tiếp. Mãi những vẫn không thấy ai, hắn ngồi lại, thở dốc.
Bỗng...
Hắn thấy một bóng người từ xa đi đến. Rất quên thuộc. Là là Thục Anh. Nhưng hình như không phải. Mà là Mỹ Linh.
- Khắc Dương? -Hắn ngạc nhiên nhìn nó. - À không... Thục Anh.
Và rồi xuất hiện gần hơn. Nhỏ mang trên người chiếc váy dài. Phần trên bó sát ở thể... Của một người con gái tuổi17 và phía dưới xòe rộng với sự dịu dàng. Tóc ngắn cá tính và đôi môi đỏ mọng kèm theo nụ cười kia.
- Tớ là Khắc Dương.
- Cái gì? -Hắn thét lên. - Mày điên a? Sao lại ăn mặc như con gái thế?
- Thì trước giờ... Tớ là còn gái mà. -Nhỏ cười, một nụ cười hạnh phúc.
- Im moẹ đi. -Hắn nhếch nữa miệng. - Nơi này là nơi nào vậy?
Nhỏ cười, nụ cười hiền dịu.
- Nơi này là giấc mơ sự thật.
- Mấy giờ rồi còn mơ với mộng vậy thằng điên. Làm như thể mình đảng bộ Nhật Bản thế kỉ 22 vậy. Xuất hiện đôrêmon rồi có túi thần kì vậy. Rõ vớ vẩn.
- Cậu không tin cũng được nhưng tớ thực sự là còn gái.
Hắn nhếch nữa mỗi không muốn cãi với mấy thím rãnh mồm.
- Rồi rồi.. Là gái. -Đúng là đồ điên.
- Tớ muốn nói chuyện này với cậu.
- Ừ. -Hắn nhìn nơi khác gật đầu.
- Tớ thích cậu.
Hắn thủng tai khi nghe nhỏ nói bà từ ấy. Ước gì bây giờ mình bị điếc.
- Nín đi. -Hắn quát ầm lên.
- Tớ thích cậu.
- Thôi đi. Tao chỉ thích mỗi Thục Anh. -Hắn vẫy vẫy tay.
- Thục Anh thích người khác rồi.
Câu nói đó như con dao đâm qua lồng ngực, chậm đến tìm hắn và đụng nhẹ làm hắn khẽ nhói.
- Không tin.
- Nhìn phía sau cậu đi.
Hắn quay sang lườm nhỏ rồi quay đầu về phía sau. Đây mới đích thị là Thục Anh. Và nó đang cười đùa, hạnh phúc bên một ai khác. Không phải là hắn.
- Chị ấy thích anh ta. Không phải cậu.
Hắn nhếch nữa mỗi cười khẩy. Đây là điều điên rồ nhất mà hắn từng thấy. Thục Anh đang vui vẻ bên một thằng con trai khác mà không phải là hắn.
- Tao đến xem thằng đó là thằng nào. -Hắn ngồi dậy với cơn tức giận tột cùng có thể thiêu đốt không gian này. Nhưng càng đi đến, hình ảnh kia lớn dần và không chạm được. - Thục Anh.. Mày mau ra đây cho tao.
Vẫn là tiếng cười ấy. Nó như đang chế giễu hắn. Là một kẻ ngủ ngốc.
Hắn thực sự tức giận. Lửa từ đâu bùng lên. Thiếu đốt tất cả.
Hoàng Thục Anh
Hoàng Thục Anh.
Nhỏ đứng đấy nhìn hắn trong vô thức.
- Cậu mãi yêu chị ấy sao? -Lời nói buồn bã.
-....
- Cho dù chị ấy yêu người khác ư?
-.....
- Còn tớ. Còn tớ thì sao? Tớ yêu cậu nhưng tại sao một lần cậu cũng không nhìn về tớ, không tìm kiếm tớ như chị ấy.
- Im đi.
- Tớ không im. Tớ đã thực sự cố gắng đẹp để cậu thích. Tớ có gì khác chị ấy. Tại sao cơ chứ?
- Im ngay.
...................
- Im ngay. -Hắn giật mình tỉnh giấc với mồ hôi tràn trề. Thì ra chỉ là giấc mơ, giấc mơ đáng sợ.
- Cậu chủ tỉnh rồi ạ. -Quản gia lên tiếng làm hắn suýt nữa giật tìm ra ngoài nhưng mấy đã gắn vào được nhìn Quản gia.
- Ngươi vào phòng ta hồi nào vậy. Thật đáng sợ.
- Tôi sợ cậu lên cơn sốt nên nhờ người nấu cháo mang lên cho cậu. Cậu nãy giờ cứ là toáng lên. Tôi nghĩ nên gọi bác sĩ đến xem tình hình sức khoẻ cậu thế nào. Đây là việc tiểu thư Anh vừa nhắn tin nhờ tôi chăm sóc cậu.
Hắn định phản bác thì cậu cuối đã làm hắn bị khống chế đành ừ nhẹ cho qua rồi nhẹ nhàng ăn bát cháo trước mặt. Thục Anh quan tâm mình như thế. Vậy mà trong giấc mơ khốn nạn ấy dám láo xược. Còn cái tên Khắc Dương kia thành gái. Mẹ nó. Có phải trêu chọc không chứ. Dễ chém hết mấy lũ kia.
.................................................
Anh với nó ngồi đối diện nhau với những món ăn kia cùng hai tách trà đang nhả khói.
- Lí do? -Anh hỏi ngắn gọn nhưng lại đủ để người thông minh như nó biết lí do gì. Là lí do nó bảo vệ và muốn chữa trị cho anh.
- Tớ không biết. -Câu trả lời cũ.
- Vậy mời cô về cho. -Anh không muốn thêm tờ mờ với sự hiện diện của nó.
- Hình như cậu không hề hay biết căn bệnh mình mắc phải? -Nơi đưa ánh mắt lo lắng về anh.
- Biết.
- Cậu không hề biết.
- Tôi sắp chết. Phải chứ? -Anh vào thẳng vấn đề.
- Cậu...
- Căn bệnh khó chữa. À không, phải là không có thuốc chữa đúng chứ?
-...
- Tôi biết rồi đấy. Cô về đi.
- Thật ra.. Tớ muốn chữa cho cậu bởi vì... Tớ từng có người bạn mắc căn bệnh này. Và cậu ấy đã chết. Tớ không muốn cậu phải chết.
- Chưa đủ.
Nó không biết phải nói gì cho anh. Nó thực sự chỉ biết Im lặng ngay bây giờ. Nhưng anh không cho phép.
- Tớ sợ.
-....
Anh Im lặng nghe nó nói.
- Sợ cảm giác không bảo vệ được người mình yêu thương. Nó thật sự kinh hoàng. Như cơn ác mộng luôn đeo bám tớ. Đúng lúc tớ sắp quên thì cậu xuất hiện. Tớ không thể nào quên được. Chắc cậu không biết cảm giác muốn bảo vệ người thân nhưng không được nó như thế nào đâu. Ai rồi cũng rời bỏ tớ mà đi cũng chỉ vì tớ không đủ khi nắng bảo vệ họ. Và tớ muốn thoát khỏi cơn ác mộng này.
Anh nhìn nó, nhìn trong sâu thẳm đôi mắt pha lê kia của nó. Anh thích màu tím ấy. Nhưng không phải của nó mà là của một ai khác. Anh thích nó ở đây là cả trái tim.
Nó cảm nhận được sự thương hại của anh. Trước giờ, một con người đầy tự hào của nó chưa bị ai thương hại những hôm nay người trước mắt nó đã làm điều ấy. Ngoại trừ anh, không ai có quyền thương hại nó.
Thực chất...
Không phải là thương hại mà là có thiện cảm. Anh cũng như nó, ai cũng bỏ anh mà đi, ai cũng rời xã anh. Là do anh không bảo vệ được họ. Làm sao anh không hiểu cái cảm giác ấy được.
Đây mới là thiên thần anh cần thật sự bên anh.
- Từ nay... Tôi muốn em làm bạn của tôi.
Tức là anh muốn nó chữa trị cho mình.
/121
|