Chương 46: Cái ôm sau lưng.
Sáng.
TA ra khỏi nhà với tâm trạng điềm tĩnh. Nụ cười gượng trên khuôn mặt nó trông đáng thương làm sao.
BQ dắt xe qua nhà thấy nó, cố gắng cười thật tươi, bắt chuyện vui nhưng không thay đổi gì.
- Ha ha.... Bữa nay tự nhiên đi học sớm nhỉ?
- Ừ.
- Mày ăn uống gì chưa?
- Rồi.
BQ im lặng nhìn TA rồi cũng quay đầu xe. TA nhìn sang dàn bông hồng thấy đã dọn dẹp trồng lại sạch sẽ. Nó khẽ cười, chợt nhận ra là mình chỉ còn mỗi BQ là người thân yêu thương mình. Quả thật, nó vẫn chưa cảm giác được gì khi ML và bà nội vẫn vậy.
Nó vòng tay sau lưng hắn, ôm thật chật, tựa đầu vào vai hắn. Cảm giác này trông ấm áp và an toàn làm sao.
Hắn đỏ mặt với hành động thân mật này. Mười mấy năm trời, hắn chưa một lần được nó chủ động ôm lấy. Nhưng hôm nay, cảm giác đó mang đến làm hắn đỏ cả mặt.
ML đạp xe từ phía sau thấy cảnh tượng đấy cũng chả dám lại gần. Sợ sự xuất hiện của mình làm hai người bọn họ khó chịu. Đành giữ khoảng cách xa.
- Chị thật có phúc.
...
MH ngồi ở bàn ăn đợi hình bóng của người con gái đó. Nhưng vẫn là ánh nắng ban mai xuyên qua màn rèm không ai mở ra, nở một nụ cười thật tươi rồi lại những câu nói, quan tâm mình.
Cậu hôm nay cảm thấy như thế nào?
Ăn uống vào rồi có tâm trạng thật tốt nhé.
Tiết kiệm lời với tớ là mệt à.
Trông cậu mà sửa soạn lại thì đẹp trai lắm nhỉ?
Này ba mẹ cậu đâu? Lúc trước cậu làm gì nhỉ?
Những câu nói đó. Chưa một lần anh để ý đến nhưng hôm nay anh nhớ. Nhớ những lời quan tâm và giọng nói cuốn hút, vẻ đẹp người con gái đấy.
Anh nắm chặt tay. Không phải em cùng người con trai bạn thân đấy đi học vui vẻ mà quên tôi rồi đấy chứ?
Anh bước đi, sức lực yếu ớt làm anh ngã xuống sàn nhà. Anh cho đến hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì. Vì đợi nó.
- Tại sao bây giờ mà em chưa đến?
...
Cơn mưa bỗng ùa xuống. Nó quên đi bóng dáng của người tên MH kia. Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ông nội mất rồi. Ông nội bỏ nó đi rồi.
Nó nhất định sẽ tìm ra chân tướng sẽ việc. Vì sao ông nội lại ra khỏi nhà và vào giờ đấy? Cái chết của bác sĩ Nhân.
Chỉ cần người đó lộ mặt. Nó sẽ không tha. Nó không đủ lòng bao dung mà xoá những lỗi lầm mà người đó đã cướp đi người thân của nó.
Nó không muốn như vậy. Nó không muốn mọi thứ biến mất chỉ còn mình nó.
- TA....hôm nay làm sao thế? -Nhật Vũ đi đến cười với TA.
- À có chuyện gì sao? -TA giật mình nhìn Vũ.
- Cũng không có gì. Mình chỉ nhờ Anh giảng hộ mấy bài tập. -NV giả tạo quay xuống nhìn ML đang nhìn mình chằm chằm.
Linh nuốt nước bọt nhìn Vũ. Giết chị TA có phải quá vội vàng không?
- Ừ bài này thật ra không quá khó. -TA cầm bút xoay vở nhìn nói với Vũ.- Rất nhiều cách giải bài này... -TA nhanh chóng làm từng bước cho Vũ.
- À....thì ra là vậy. Mình yếu quá. -Vũ nở nụ cười đểu.- Sao hôm nay không thấy Minh Hoàng đi học nhỉ?
TA chợt nhớ là MH. Cậu ấy không đi học? Đừng nói là đợi mình đấy nhé. Chết rồi,không lẽ ngốc đến nỗi vậy sao?
BQ nhìn sang khó chiuh với thái độ của TA khi nhắc đến MH. Mặt lạnh dần.
- Xong rồi thì đi về chỗ đi tên đần. -Quyền quạu.
Vũ đứng dậy nhún vai nhìn Quyền. Thật sự,hai người này trước giờ chưa đụng chung trời đất mà yên ổn được. Nhưng cũng chỉ là nụ cười và vài câu nói xía xỏ.
- Vâng anh giỏi. -Nhìn xuống ML ra dấu hiệu khó hiểu.- TA trước giờ giúp tớ nhiều quá. Tớ có cái này cho cậu -Nói rồi Vũ đem ra vài chiếc bánh nhỏ đủ cho vào miệng cất trong hộp rất đẹp.
- À mình cảm ơn Vũ. Trông dễ thương nhỉ? -TA không đổi lấy nụ cười nhận lấy.
- Vâng. Nếu thấy dễ thương thì nhớ ăn nhiều vào nhé. Nếu muốn mình sẽ làm thêm cho Anh.
- Này.... - Quyền ghen lên quát.
- Tớ về chỗ ngồi. -Vũ bĩu môi ôm vở đi,khôhg quên để nụ cười cho ML.
Sáng.
TA ra khỏi nhà với tâm trạng điềm tĩnh. Nụ cười gượng trên khuôn mặt nó trông đáng thương làm sao.
BQ dắt xe qua nhà thấy nó, cố gắng cười thật tươi, bắt chuyện vui nhưng không thay đổi gì.
- Ha ha.... Bữa nay tự nhiên đi học sớm nhỉ?
- Ừ.
- Mày ăn uống gì chưa?
- Rồi.
BQ im lặng nhìn TA rồi cũng quay đầu xe. TA nhìn sang dàn bông hồng thấy đã dọn dẹp trồng lại sạch sẽ. Nó khẽ cười, chợt nhận ra là mình chỉ còn mỗi BQ là người thân yêu thương mình. Quả thật, nó vẫn chưa cảm giác được gì khi ML và bà nội vẫn vậy.
Nó vòng tay sau lưng hắn, ôm thật chật, tựa đầu vào vai hắn. Cảm giác này trông ấm áp và an toàn làm sao.
Hắn đỏ mặt với hành động thân mật này. Mười mấy năm trời, hắn chưa một lần được nó chủ động ôm lấy. Nhưng hôm nay, cảm giác đó mang đến làm hắn đỏ cả mặt.
ML đạp xe từ phía sau thấy cảnh tượng đấy cũng chả dám lại gần. Sợ sự xuất hiện của mình làm hai người bọn họ khó chịu. Đành giữ khoảng cách xa.
- Chị thật có phúc.
...
MH ngồi ở bàn ăn đợi hình bóng của người con gái đó. Nhưng vẫn là ánh nắng ban mai xuyên qua màn rèm không ai mở ra, nở một nụ cười thật tươi rồi lại những câu nói, quan tâm mình.
Cậu hôm nay cảm thấy như thế nào?
Ăn uống vào rồi có tâm trạng thật tốt nhé.
Tiết kiệm lời với tớ là mệt à.
Trông cậu mà sửa soạn lại thì đẹp trai lắm nhỉ?
Này ba mẹ cậu đâu? Lúc trước cậu làm gì nhỉ?
Những câu nói đó. Chưa một lần anh để ý đến nhưng hôm nay anh nhớ. Nhớ những lời quan tâm và giọng nói cuốn hút, vẻ đẹp người con gái đấy.
Anh nắm chặt tay. Không phải em cùng người con trai bạn thân đấy đi học vui vẻ mà quên tôi rồi đấy chứ?
Anh bước đi, sức lực yếu ớt làm anh ngã xuống sàn nhà. Anh cho đến hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì. Vì đợi nó.
- Tại sao bây giờ mà em chưa đến?
...
Cơn mưa bỗng ùa xuống. Nó quên đi bóng dáng của người tên MH kia. Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ông nội mất rồi. Ông nội bỏ nó đi rồi.
Nó nhất định sẽ tìm ra chân tướng sẽ việc. Vì sao ông nội lại ra khỏi nhà và vào giờ đấy? Cái chết của bác sĩ Nhân.
Chỉ cần người đó lộ mặt. Nó sẽ không tha. Nó không đủ lòng bao dung mà xoá những lỗi lầm mà người đó đã cướp đi người thân của nó.
Nó không muốn như vậy. Nó không muốn mọi thứ biến mất chỉ còn mình nó.
- TA....hôm nay làm sao thế? -Nhật Vũ đi đến cười với TA.
- À có chuyện gì sao? -TA giật mình nhìn Vũ.
- Cũng không có gì. Mình chỉ nhờ Anh giảng hộ mấy bài tập. -NV giả tạo quay xuống nhìn ML đang nhìn mình chằm chằm.
Linh nuốt nước bọt nhìn Vũ. Giết chị TA có phải quá vội vàng không?
- Ừ bài này thật ra không quá khó. -TA cầm bút xoay vở nhìn nói với Vũ.- Rất nhiều cách giải bài này... -TA nhanh chóng làm từng bước cho Vũ.
- À....thì ra là vậy. Mình yếu quá. -Vũ nở nụ cười đểu.- Sao hôm nay không thấy Minh Hoàng đi học nhỉ?
TA chợt nhớ là MH. Cậu ấy không đi học? Đừng nói là đợi mình đấy nhé. Chết rồi,không lẽ ngốc đến nỗi vậy sao?
BQ nhìn sang khó chiuh với thái độ của TA khi nhắc đến MH. Mặt lạnh dần.
- Xong rồi thì đi về chỗ đi tên đần. -Quyền quạu.
Vũ đứng dậy nhún vai nhìn Quyền. Thật sự,hai người này trước giờ chưa đụng chung trời đất mà yên ổn được. Nhưng cũng chỉ là nụ cười và vài câu nói xía xỏ.
- Vâng anh giỏi. -Nhìn xuống ML ra dấu hiệu khó hiểu.- TA trước giờ giúp tớ nhiều quá. Tớ có cái này cho cậu -Nói rồi Vũ đem ra vài chiếc bánh nhỏ đủ cho vào miệng cất trong hộp rất đẹp.
- À mình cảm ơn Vũ. Trông dễ thương nhỉ? -TA không đổi lấy nụ cười nhận lấy.
- Vâng. Nếu thấy dễ thương thì nhớ ăn nhiều vào nhé. Nếu muốn mình sẽ làm thêm cho Anh.
- Này.... - Quyền ghen lên quát.
- Tớ về chỗ ngồi. -Vũ bĩu môi ôm vở đi,khôhg quên để nụ cười cho ML.
/121
|