Chương 57: Được người cứu giúp và đó là anh.
TA chạy hồng hộc băng qua những bức tường cao chót vót kia. Cũng may,nó cũng biết chút dễ dàng leo qua. Còn mỗi bức tường ở đằng kia. Nó lấy hết hơi nhảy lên nhưng những ngói trên đó làm nó khó khăn bám trên thành tường. Đúng lúc,bọn lính canh chạy đến. Nó nhanh chân nhảy qua được.
- Các ngươi đi đằng kia bắt con ả đó. -Bọn chúng chia làm hai một nhóm nhảy thẳng qua tường chạy theo,một nhóm chia ra đường kia chặn đường.
Nó chạy ra đường làng,mọi người tấp nập chạy đi xung quanh,nó lẫn mình vào dòng người. Bọn lính thật tinh mắt cố gắng bám đuôi túm lấy nó.
- Ối.... -Nó chạy lo nhìn về phía sau va ngã đám rau và đồ điêu khắc của người dân,hối hả nhặt lên không kịp lại phải chạy tiếp.- Xin lỗi....
- Mau bắt nó. -Bọn lính chặn đường chảy a làm nó phải rẻ vào con góc hẽm,lấy đà từ mấy thùng rau cũ kĩ kia bay thẳng qua bức tường ngói xám ấy.
TA đáp xuống đống củi vừa mới chẻ của một ngôi nhà sang trọng nào đó. Những mũi nhọn đâm vào làm nó hơi trầy xướt,rát bỏng. Nó cắn răng chịu đựng không dám la lên vì bọn lính còn đâu đó quanh đây.
- Vào căn nhà này tìm nó. -Tên lính đầu đàn vẫy tay.
Tiếng bước chân dồn dập đập cửa. Nó sợ hãi chui vào căn phòng đối diện,nắp vào chăn. Nhưng ai ngờ một nam nhân đang đọc sách giật mình đứng hình nhìn nó.
- Này cô kia....?'-Anh khẽ cau lông mày lại khó chịu.
Nó nghe tiếng nói liền cắn răng thút thít.
- Làm ơn cứu tôi...tôi bị bọn lính kia rượt đuổi,bắt về kỉ viện tiếp rượu. Tôi chỉ mới 17 tuổi chưa biết gì. Làm ơn cứu tôi. -Lần đầu tiên nó nói trong sợ hãi khi gặp phải chuyện rắc rối. Nếu là một Hoàng Thục Anh đầy tài năng lúc trước thì có khó cỡ nào cũng chỉ là một mình tự tay giải quyết.
Anh chăm chú nhìn hành động chui rúc che khuôn mặt của nó vài phút. Tiếng người gần đến phòng chuẩn bị mở cửa ra,anh lập tức ném lên người nó tấm chăn lớn che hết toàn thân.
- Xin lỗi ngài. Tôi vừa thấy một cô gái nhảy vào đây, Tiếu Dương Phong người đây có thấy không ạ? -Tên đấy lễ phéo nhìn anh đang đọc sách hỏi chuyện.
- Không. -Anh không suy nghĩ trả lời,mắt vẫn chăm chú vào tập sách kia.
- Nhưng tôi vừa thấy.... -Tên đó ngoan cố,anh lập tức cắt lời.
- Ta trước giờ chưa bao giờ đụng đến nữ nhi. -Tiếu Dương Phong lạnh lùng nhìn gã.
Gã run sợ đành cam tâm cúi đầu lui đi,trước khi đi không quên nhìn căn phòng,chỉ để ý đống chăn cuộn tròn đằng kia. Tiếu Dương Phong trước giờ luôn là người ngăn nắp cơ mà.
...
Đợi bóng dáng của gã khuất dần. TA lủi thủi bước ra gượng cười,chải chuốt vào đầu tóc,không dám ngước nhìn người đối diện. Cũng vì câu nói trước giờ chưa bao giờ đụng đến nữ nhi đó.
- Thoát rồi,ngươi nên đi đi. -Nhưng khi nghe giọng nói lạnh lùng đó.
TA không khỏi phải quay sang. Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc đối diện mặt nó. Là anh? TA lao đến,việc đầu tiên là nắm bả vai anh lây lây,sau đó là véo đôi má mình và anh. Không phải đấy chứ? Không phải là mình nằm mơ đấy chứ?
- Minh Hoàng? Cậu..... -Nhưng nó sựt nhớ lại là mình bị xuyên không.- Ơ...tôi...
Tiếu Dương Phong đứng hình nhìn Thục Anh. Lần đầu tiên có người đụng đến anh mà không bị gì. Anh ngước lên chăm chú nhìn nó từng phút giây. Khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua.
- Tôi...xin lỗi...tại anh giống với một người tôi quen. -Thục Anh cúi đầu xin lỗi.
Tiếu Dương Phong chấn tĩnh lại với vẻ mặt lạnh như băng sát khí nhìn Thục Anh,nổi cơn giận lặng thầm .
- Cô có...thể đi.
Thục Anh nhìn anh với ánh mắt long lanh. Không biết mình nên đi đâu? Nước mắt tự nhiên rơi xuống. Tiếu Dương Phong thấy,khẽ cau mày cứ như mình vừa làm nhục cô ta vậy.
- Cô...
- Tôi không biết phải đi đâu nữa? -TA bật khóc. Lần đầu tiên nó òa khóc bất lực như vậy.- Tôi gặp rất nhiều rắc rối.....và không chốn nương thân.
Tiếu Dương Phong lại chăm chú đọc sách. Tự nhiên một cô nàng nhảy vào phòng kêu cứu và òa khóc vì không chỗ nương thân. Chẵng lẽ là duyên số.
- Đó là việc của cô. -Rất lạnh lùng.
TA suy nghĩ một hồi,lau nước mắt,nở nụ cười gần sát mặt anh. Anh đón nhận bằng ánh mắt lạnh giá và cách xa ra. Anh trước giờ chưa quen cái kiểu gần gũi,thân mật như thế này.
- Này....cho tôi ở đây làm người hầu cũng được nhé.
TA chạy hồng hộc băng qua những bức tường cao chót vót kia. Cũng may,nó cũng biết chút dễ dàng leo qua. Còn mỗi bức tường ở đằng kia. Nó lấy hết hơi nhảy lên nhưng những ngói trên đó làm nó khó khăn bám trên thành tường. Đúng lúc,bọn lính canh chạy đến. Nó nhanh chân nhảy qua được.
- Các ngươi đi đằng kia bắt con ả đó. -Bọn chúng chia làm hai một nhóm nhảy thẳng qua tường chạy theo,một nhóm chia ra đường kia chặn đường.
Nó chạy ra đường làng,mọi người tấp nập chạy đi xung quanh,nó lẫn mình vào dòng người. Bọn lính thật tinh mắt cố gắng bám đuôi túm lấy nó.
- Ối.... -Nó chạy lo nhìn về phía sau va ngã đám rau và đồ điêu khắc của người dân,hối hả nhặt lên không kịp lại phải chạy tiếp.- Xin lỗi....
- Mau bắt nó. -Bọn lính chặn đường chảy a làm nó phải rẻ vào con góc hẽm,lấy đà từ mấy thùng rau cũ kĩ kia bay thẳng qua bức tường ngói xám ấy.
TA đáp xuống đống củi vừa mới chẻ của một ngôi nhà sang trọng nào đó. Những mũi nhọn đâm vào làm nó hơi trầy xướt,rát bỏng. Nó cắn răng chịu đựng không dám la lên vì bọn lính còn đâu đó quanh đây.
- Vào căn nhà này tìm nó. -Tên lính đầu đàn vẫy tay.
Tiếng bước chân dồn dập đập cửa. Nó sợ hãi chui vào căn phòng đối diện,nắp vào chăn. Nhưng ai ngờ một nam nhân đang đọc sách giật mình đứng hình nhìn nó.
- Này cô kia....?'-Anh khẽ cau lông mày lại khó chịu.
Nó nghe tiếng nói liền cắn răng thút thít.
- Làm ơn cứu tôi...tôi bị bọn lính kia rượt đuổi,bắt về kỉ viện tiếp rượu. Tôi chỉ mới 17 tuổi chưa biết gì. Làm ơn cứu tôi. -Lần đầu tiên nó nói trong sợ hãi khi gặp phải chuyện rắc rối. Nếu là một Hoàng Thục Anh đầy tài năng lúc trước thì có khó cỡ nào cũng chỉ là một mình tự tay giải quyết.
Anh chăm chú nhìn hành động chui rúc che khuôn mặt của nó vài phút. Tiếng người gần đến phòng chuẩn bị mở cửa ra,anh lập tức ném lên người nó tấm chăn lớn che hết toàn thân.
- Xin lỗi ngài. Tôi vừa thấy một cô gái nhảy vào đây, Tiếu Dương Phong người đây có thấy không ạ? -Tên đấy lễ phéo nhìn anh đang đọc sách hỏi chuyện.
- Không. -Anh không suy nghĩ trả lời,mắt vẫn chăm chú vào tập sách kia.
- Nhưng tôi vừa thấy.... -Tên đó ngoan cố,anh lập tức cắt lời.
- Ta trước giờ chưa bao giờ đụng đến nữ nhi. -Tiếu Dương Phong lạnh lùng nhìn gã.
Gã run sợ đành cam tâm cúi đầu lui đi,trước khi đi không quên nhìn căn phòng,chỉ để ý đống chăn cuộn tròn đằng kia. Tiếu Dương Phong trước giờ luôn là người ngăn nắp cơ mà.
...
Đợi bóng dáng của gã khuất dần. TA lủi thủi bước ra gượng cười,chải chuốt vào đầu tóc,không dám ngước nhìn người đối diện. Cũng vì câu nói trước giờ chưa bao giờ đụng đến nữ nhi đó.
- Thoát rồi,ngươi nên đi đi. -Nhưng khi nghe giọng nói lạnh lùng đó.
TA không khỏi phải quay sang. Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc đối diện mặt nó. Là anh? TA lao đến,việc đầu tiên là nắm bả vai anh lây lây,sau đó là véo đôi má mình và anh. Không phải đấy chứ? Không phải là mình nằm mơ đấy chứ?
- Minh Hoàng? Cậu..... -Nhưng nó sựt nhớ lại là mình bị xuyên không.- Ơ...tôi...
Tiếu Dương Phong đứng hình nhìn Thục Anh. Lần đầu tiên có người đụng đến anh mà không bị gì. Anh ngước lên chăm chú nhìn nó từng phút giây. Khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua.
- Tôi...xin lỗi...tại anh giống với một người tôi quen. -Thục Anh cúi đầu xin lỗi.
Tiếu Dương Phong chấn tĩnh lại với vẻ mặt lạnh như băng sát khí nhìn Thục Anh,nổi cơn giận lặng thầm .
- Cô có...thể đi.
Thục Anh nhìn anh với ánh mắt long lanh. Không biết mình nên đi đâu? Nước mắt tự nhiên rơi xuống. Tiếu Dương Phong thấy,khẽ cau mày cứ như mình vừa làm nhục cô ta vậy.
- Cô...
- Tôi không biết phải đi đâu nữa? -TA bật khóc. Lần đầu tiên nó òa khóc bất lực như vậy.- Tôi gặp rất nhiều rắc rối.....và không chốn nương thân.
Tiếu Dương Phong lại chăm chú đọc sách. Tự nhiên một cô nàng nhảy vào phòng kêu cứu và òa khóc vì không chỗ nương thân. Chẵng lẽ là duyên số.
- Đó là việc của cô. -Rất lạnh lùng.
TA suy nghĩ một hồi,lau nước mắt,nở nụ cười gần sát mặt anh. Anh đón nhận bằng ánh mắt lạnh giá và cách xa ra. Anh trước giờ chưa quen cái kiểu gần gũi,thân mật như thế này.
- Này....cho tôi ở đây làm người hầu cũng được nhé.
/121
|