Chương 69: Quà.
BQ xuống ngựa,đi đến chiếc máy bay,hắn nhặt lên cau mày với hình thù lạ lẫm ấy. TA thấy BQ,trong lòng sợ hãi quay lưng sang không dám đối diện.
- Oa...thì ra là thiếu gia nhà họ Tiếu. Bạn hữu lâu rồi không gặp. -BQ cười đểu đi đến cùng mũi tên đó.
DP bỏ bức tranh xuống đứng dậy như chào hỏi BQ,người bạn lúc bé mà phụ thân hắn vẫn dắt đến nhà chơi.
- Thiếu gia của quan võ trong triều cũng nhàn rỗi đến Minh Luyên này ngắm cảnh sao?
- Tôi đây cũng như cậu mà thôi. -BQ liếc sang TN đang nhìn mình chằm chằm.- A...thì ra là cô tiểu thư Tuệ Nhi. Đã lâu rồi không gặp.
TN cau mày cố nhớ ra người trước mặt mình là ai? Nhưng mãi khuôn mặt điển trai ấy vẫn không hiện lên cho cô nhớ.
- Ngươi là ai?
BQ cười với giọng điệu của TN. Quả đúng là một tiểu thư kiêu ngạo.
- Trí nhớ của tiểu thư quả thật không tốt nhỉ. Tôi là Châu Bá Quyền,người tiểu thư lúc bé rất thích đây.
TN chợt nhớ ra hắn. Cái tên mà hồi còn bé suốt ngày chọc ghẹo là mình thích hắn. Thật tức chết đi được. Ai ngờ,lớn to đùng rồi vẫn còn tư tưởng đấy.
- Ngươi đừng quá tự kiêu. Ai thèm thích một tên hám sắc như ngươi cơ chứ. -TN đỏ mặt tức giận.
BQ vẫy vẫy tay cho qua. Bản mặt liếc sang người thứ ba đang đứng quay lưng qua mình. Chợt thấy kì lạ,một người mà có thể bỏ qua sự xuất hiện chra mình hay sao.
- Người đó là ai vậy hả? -BQ hướng mắt về DP.
DP giật mình quên mất sự hiện diện của TA. Chưa kịp lên tiếng thì TN đã nhanh miệng nói rồi.
- Đó là người hầu của ka ấy.
BQ khẽ nhau mày nhún vai nhìn DP.
- Dương Phong mà cũng cần một người hầu riêng ư?
- Vô cớ gì đến ngươi sao? -TN đáp trả như thể BQ là một người nên ghét.
Hắn nhìn thân hình gầy gò của nó. Bỗng nhớ lại người con gái trong kỉ viện. Hình như là...
- Ngươi quay sang ta xem mặt có được không?
DP đứng sang chen ngang câu nói của hắn.
- Người hầu của ta bị bỏng mặt. Rất xấu xí. Không thể quay sang được.
BQ thấy có điều gì đó kì lạ trong lời nói của DP. Đã không muốn ta nhìn thấy thì ta phải thấy cho bằng được. Trong khi,TN đang khó hiểu tại sao DP lại nói dối. Không lẽ tên hầu này có gì đó sao? TA nghe nói trong lòng càng thêm run sợ. Không nhấc nỗi chân để chạy.
- Ngươi xem được thì ta cũng xem được. -Lập tức hắn đi đến bắt lấy bả vai của nó quay cả thân hình sang.
Đồng thời DP bắt lấy tay BQ,nhưng hình như là không kịp rồi. TA cúi đầu không dám ngước lên nhìn thằng. BQ lại lần nữa không chịu thua nắm chặt,nhấc gương mặt nó lên.
- Dương Anh? -Anh trợn trừng mắt.
- Ủa là nàng sao? -Nụ cười thích thú nhìn thẳng vào đôi mắt của nó,đồng thời ánh mắt hắn liếc sang chế giễu anh.- Không ngờ Dương Phong lại giấu một nữ nhi bên cạnh. Mà lại là người con gái của ta.
Con gái? TN trố mắt định lên tiếng thì DP đã tức giận điềm tĩnh kiềm chế nói lại,cắt đi lời nói của TN.
- Dương Anh là nam nhân.
- Nữ nhi. -Giọng điệu bá đạo của BQ cãi lại.
- Nam nhân. -Anh kéo tay nó qua bên mình.
BQ nắm tay nó lại,không cho TA xê dịch 1 cm nào.
- Nữ nhi.
- Nam... -DP kéo sang,
TN thấy mình bị phất lờ hét lên.
- Hai người thôi ngay đi.
...................................................................
MH ngồi im lặng nhìn những lá thư nhiều màu mad TA ngày trước chuẩn bị. Rất nhiều đã được viết lên. Em có biết là anh rất muốn anh đọc những lá thư này. Nó đều dành cho em cả. Anh sẽ không tiết kiệm lời nữa. Mọi thứ anh đân ý thức được rồi. Anh sắp chữa được căn bệnh đấy. Em yên tâ,,sau này...khi em tỉnh lại mọi thứ sẽ ổn. Có phải em quá mệt mỏi khi vừa chống chọi với mọi thứ vừa chữa bệnh cho anh? Cho nên em cứ ngủ,khi nào khỏe hãy tỉnh lại. Anh sẽ chờ.
MH đứng trước nhà TA,với hộp quà trên tay được gói kĩ càng. Ánh mắt tối sầm lại,tay đưa lên nhấn chuông.
Minh Thụy ngồi trong phòng khách nghe liền bật dậy chạy ra. Cứ tưởng là tên khốn đó về. Nhưng không....một nam sinh đứng đấy.
- Anh tìm chị Thục Anh ạ? -Minh Thụy chán nãn mở cổng. Còn có cả quà nữa cơ đấy?
- Không. -Khí lạnh truyền đến người em. Làm em run lên. Anh đưa hộp quà lớn ấy cho Minh Thụy.- Cảm phiền đưa cho Khắc Dương hộ tôi.
BQ xuống ngựa,đi đến chiếc máy bay,hắn nhặt lên cau mày với hình thù lạ lẫm ấy. TA thấy BQ,trong lòng sợ hãi quay lưng sang không dám đối diện.
- Oa...thì ra là thiếu gia nhà họ Tiếu. Bạn hữu lâu rồi không gặp. -BQ cười đểu đi đến cùng mũi tên đó.
DP bỏ bức tranh xuống đứng dậy như chào hỏi BQ,người bạn lúc bé mà phụ thân hắn vẫn dắt đến nhà chơi.
- Thiếu gia của quan võ trong triều cũng nhàn rỗi đến Minh Luyên này ngắm cảnh sao?
- Tôi đây cũng như cậu mà thôi. -BQ liếc sang TN đang nhìn mình chằm chằm.- A...thì ra là cô tiểu thư Tuệ Nhi. Đã lâu rồi không gặp.
TN cau mày cố nhớ ra người trước mặt mình là ai? Nhưng mãi khuôn mặt điển trai ấy vẫn không hiện lên cho cô nhớ.
- Ngươi là ai?
BQ cười với giọng điệu của TN. Quả đúng là một tiểu thư kiêu ngạo.
- Trí nhớ của tiểu thư quả thật không tốt nhỉ. Tôi là Châu Bá Quyền,người tiểu thư lúc bé rất thích đây.
TN chợt nhớ ra hắn. Cái tên mà hồi còn bé suốt ngày chọc ghẹo là mình thích hắn. Thật tức chết đi được. Ai ngờ,lớn to đùng rồi vẫn còn tư tưởng đấy.
- Ngươi đừng quá tự kiêu. Ai thèm thích một tên hám sắc như ngươi cơ chứ. -TN đỏ mặt tức giận.
BQ vẫy vẫy tay cho qua. Bản mặt liếc sang người thứ ba đang đứng quay lưng qua mình. Chợt thấy kì lạ,một người mà có thể bỏ qua sự xuất hiện chra mình hay sao.
- Người đó là ai vậy hả? -BQ hướng mắt về DP.
DP giật mình quên mất sự hiện diện của TA. Chưa kịp lên tiếng thì TN đã nhanh miệng nói rồi.
- Đó là người hầu của ka ấy.
BQ khẽ nhau mày nhún vai nhìn DP.
- Dương Phong mà cũng cần một người hầu riêng ư?
- Vô cớ gì đến ngươi sao? -TN đáp trả như thể BQ là một người nên ghét.
Hắn nhìn thân hình gầy gò của nó. Bỗng nhớ lại người con gái trong kỉ viện. Hình như là...
- Ngươi quay sang ta xem mặt có được không?
DP đứng sang chen ngang câu nói của hắn.
- Người hầu của ta bị bỏng mặt. Rất xấu xí. Không thể quay sang được.
BQ thấy có điều gì đó kì lạ trong lời nói của DP. Đã không muốn ta nhìn thấy thì ta phải thấy cho bằng được. Trong khi,TN đang khó hiểu tại sao DP lại nói dối. Không lẽ tên hầu này có gì đó sao? TA nghe nói trong lòng càng thêm run sợ. Không nhấc nỗi chân để chạy.
- Ngươi xem được thì ta cũng xem được. -Lập tức hắn đi đến bắt lấy bả vai của nó quay cả thân hình sang.
Đồng thời DP bắt lấy tay BQ,nhưng hình như là không kịp rồi. TA cúi đầu không dám ngước lên nhìn thằng. BQ lại lần nữa không chịu thua nắm chặt,nhấc gương mặt nó lên.
- Dương Anh? -Anh trợn trừng mắt.
- Ủa là nàng sao? -Nụ cười thích thú nhìn thẳng vào đôi mắt của nó,đồng thời ánh mắt hắn liếc sang chế giễu anh.- Không ngờ Dương Phong lại giấu một nữ nhi bên cạnh. Mà lại là người con gái của ta.
Con gái? TN trố mắt định lên tiếng thì DP đã tức giận điềm tĩnh kiềm chế nói lại,cắt đi lời nói của TN.
- Dương Anh là nam nhân.
- Nữ nhi. -Giọng điệu bá đạo của BQ cãi lại.
- Nam nhân. -Anh kéo tay nó qua bên mình.
BQ nắm tay nó lại,không cho TA xê dịch 1 cm nào.
- Nữ nhi.
- Nam... -DP kéo sang,
TN thấy mình bị phất lờ hét lên.
- Hai người thôi ngay đi.
...................................................................
MH ngồi im lặng nhìn những lá thư nhiều màu mad TA ngày trước chuẩn bị. Rất nhiều đã được viết lên. Em có biết là anh rất muốn anh đọc những lá thư này. Nó đều dành cho em cả. Anh sẽ không tiết kiệm lời nữa. Mọi thứ anh đân ý thức được rồi. Anh sắp chữa được căn bệnh đấy. Em yên tâ,,sau này...khi em tỉnh lại mọi thứ sẽ ổn. Có phải em quá mệt mỏi khi vừa chống chọi với mọi thứ vừa chữa bệnh cho anh? Cho nên em cứ ngủ,khi nào khỏe hãy tỉnh lại. Anh sẽ chờ.
MH đứng trước nhà TA,với hộp quà trên tay được gói kĩ càng. Ánh mắt tối sầm lại,tay đưa lên nhấn chuông.
Minh Thụy ngồi trong phòng khách nghe liền bật dậy chạy ra. Cứ tưởng là tên khốn đó về. Nhưng không....một nam sinh đứng đấy.
- Anh tìm chị Thục Anh ạ? -Minh Thụy chán nãn mở cổng. Còn có cả quà nữa cơ đấy?
- Không. -Khí lạnh truyền đến người em. Làm em run lên. Anh đưa hộp quà lớn ấy cho Minh Thụy.- Cảm phiền đưa cho Khắc Dương hộ tôi.
/121
|