Chương 7: Trở về sau 1 năm
1 năm sau.
-"Hành khách chuẩn bị thắt dây an toàn. Máy bay sắp hạ cánh."-Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Máy bay hạ cánh an toàn. Hàng ngàn người trong sân bay tấp nập đưa đón ra vào. Trà trộn trong đám đông đó là một cô nhóc tomboy,à không một cậu nhóc nhí nhảnh với cặp kính râm trk đùng,mũ bành Hawai mát mẻ với kiểu cách ăn mặc đúng phong cách thời này. Quần sọt ngắn đỏ chói,áo sơ mi xanh buốt,chân xỏ đôi giày bata loè loẹt + làm da trắng như bông bưởi.
-"Haiz..."-Nhóc ưỡn vai.-"Cuối cùng thì cũng đến nơi."
Vừa dứt câu hai vệ sĩ từ xa đi đến cung kính chào nhỏ.
-"Mừng cậu trở về."
Nhỏ xỏ tay vào túi quần đi hiên ngang lên trước mà không cần chào hỏi ai. So với một năm trước khác hoàn toàn.
Chiếc BMW chuyển bánh em hanh trên con đường tấp nập người. Nhỏ đưa mắt nhìn sang cảnh vật xung quanh. Cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhỏ bấm đóng cửa xe lại. Cũng là lúc từ trong con ngõ hẽm,một thằng nhóc phóng ra trên tay còn cầm mấy hộp bánh đem đi giao cho khách hàng.
-"Làm ơn tránh ra giúp cháu. Cháu đang gấp ạ."-Nhóc lễ phép chạy toán loạn. Thôi rồi,phải nhanh hơn nữa. Kẻo lại trễ giờ học.
......
Nhỏ vừa bước xuống xe. Hàng loạt người từ đầu đến cuối ra kính chào. Một năm trước,nhỏ đã quen như thế này rồi. Nói thẳng ra là nhỏ đã học toàn bộ. Từ lời nói,ăn mặc,cử chỉ của con nhà quyền quý. Thậm chí là học trước chương trình,học võ,năng khiếu. Học đến khi nào bản lĩnh của nhỏ phải hơn nó. Suốt một năm trời nhỏ đã rất cực khổ,vất vả và chỉ có một mục tiêu đó là sống trong gia đình nhà nó. Làm gián điệp cho chủ tịch Lâm.
Đôi khi cần biết một điều. Một cô gái có phẩm chất tốt như thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần một thời gian đào tạo. Tâm hồn và phẩm chất ấy phút chốc cũng sẽ bị bôi nhoà đi.
Quản gia Minh đi đến vứt trên bàn tờ báo co tiêu đề.
Hoàng Thục Anh - người thừa kế sáng giá của tập đờ AL sau sinh nhật chính thức lên "ngai vàng". Chân dung người con gái đẹp tuyệt trần trước mắt hiện lên. Chỉ mới 18 tuổi mà quyền lực,tiền tài lẫn tài năng đều bẩm sinh có sẵn. Cùng trí tuệ của nó,đưa công ty dẫn đầu suốt mấy năm liền.
-"Ngày mai bắt đầu được rồi chứ?"-Quản gia Minh ngắm nhìn gương mặt trước mắt.
Nhỏ ngắm nhìn chân dung trong tờ báo. Cô gái ấy,khuôn mặt ấy. Khẽ sờ lên khuôn mặt kia. Vẻ đẹp tự nhiên của người tài năng đã làm nên sự nghiệp gia truyền này. Liệu mình có địch lại một con người hoàn hảo này không?
-"Vâng."-Rất khó để vâng,tức là đồng ý.
-"Tốt."-Quản gia Minh cười thỏa mãn.-"Sau một năm huấn luyện. Trông con có vẻ là thành thạo kiểu người sang quý rồi nhỉ?"-Nụ cười khinh bỉ hiện ra.
-"Vậy sao?"-Nhỏ nhún vai,xỏ tay vào túi quần lên lầu.
......
Rầm.
Cách cửa khép mạnh. Nhỏ ngồi xuống đất. Nước mắt khẽ rơi.
Tại sao mình phải khóc cơ chứ? Mình là người quyết định ra đi mà. Cứ như thế này mình sẽ lại oán trách người bố thân yêu kia.
Gia đình của tôi?
....
Nhỏ ăn mặc nhẹ nhàng. Chiếc váy đơn giản,áo sọc ca rô trắng đen dài đến khuỷa. Đeo chiếc kính đen to tròn che khuất gần nữa mặt. Môi tô nhạt tóc hạt dẻ ngắn kia được chiếc nón bành đỏ che đậy.
Cô gái của nhân tạo đem đến thế giới này xuất hiện trong chốc lát. Chỉ hôm nay nữa thôi. Nhỏ vẫn được trưng diện như một đứa con gái thật sự trong người nhỏ. Và ngày mai,mai nữa,mai kia và cả sau này. Liệu nhỏ có còn trở về đúng giới tính của mình khi sắp phải giả dạng một đứa con trai.
Nhỏ bắt một chiếc taxi đến con ngõ hẽm của một năm trước. Từ xa,nhỏ thấy bóng dáng ba người mà nhỏ thương yêu nhất. Ba nhỏ đã khoẻ trở lại. Ông ấy tận tình cùng đứa nhóc khôi ngô trên bộ đồ học sinh kia,những chiếc bánh thơm ngon được khách hàng khen ngợi. Mẹ tận tình làm bánh.
Nhỏ đỏ hoe mắt. Không được khóc. Nhất định không được khóc. Sau này và sau này mình sẽ còn phải đối diện nhiều mặt hơn thế nữa biết không Trần Mỹ Linh. Bây giờ mình đã là Hoàng Khắc Dương rồi. Làm ơn nhớ dùm.
Nhỏ mạnh mẽ lau đi giọt nước mắt ấy. Mạnh mẽ bước đến đôi diện gia đình nhỏ bé của mình.
-"Cho tôi một bánh socola."-Nhỏ yêu kiều đứng trước mặt mẹ mình. Mẹ à,là con đây.
-"Vâng đợi tôi tí."-Bà nhẹ nhàng đặt chiếc bánh ra.
Chiếc bánh socola số 4 được trang trí đơn giản với những quả táo nhỏ kia.
-"Tôi muốn lấy chiếc bánh này."-Chưa kịp bỏ bánh vào hộp. Một chàng trai lạ mặt đứng cạnh nhỏ từ bao giờ đã nhanh miệng.
1 năm sau.
-"Hành khách chuẩn bị thắt dây an toàn. Máy bay sắp hạ cánh."-Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Máy bay hạ cánh an toàn. Hàng ngàn người trong sân bay tấp nập đưa đón ra vào. Trà trộn trong đám đông đó là một cô nhóc tomboy,à không một cậu nhóc nhí nhảnh với cặp kính râm trk đùng,mũ bành Hawai mát mẻ với kiểu cách ăn mặc đúng phong cách thời này. Quần sọt ngắn đỏ chói,áo sơ mi xanh buốt,chân xỏ đôi giày bata loè loẹt + làm da trắng như bông bưởi.
-"Haiz..."-Nhóc ưỡn vai.-"Cuối cùng thì cũng đến nơi."
Vừa dứt câu hai vệ sĩ từ xa đi đến cung kính chào nhỏ.
-"Mừng cậu trở về."
Nhỏ xỏ tay vào túi quần đi hiên ngang lên trước mà không cần chào hỏi ai. So với một năm trước khác hoàn toàn.
Chiếc BMW chuyển bánh em hanh trên con đường tấp nập người. Nhỏ đưa mắt nhìn sang cảnh vật xung quanh. Cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhỏ bấm đóng cửa xe lại. Cũng là lúc từ trong con ngõ hẽm,một thằng nhóc phóng ra trên tay còn cầm mấy hộp bánh đem đi giao cho khách hàng.
-"Làm ơn tránh ra giúp cháu. Cháu đang gấp ạ."-Nhóc lễ phép chạy toán loạn. Thôi rồi,phải nhanh hơn nữa. Kẻo lại trễ giờ học.
......
Nhỏ vừa bước xuống xe. Hàng loạt người từ đầu đến cuối ra kính chào. Một năm trước,nhỏ đã quen như thế này rồi. Nói thẳng ra là nhỏ đã học toàn bộ. Từ lời nói,ăn mặc,cử chỉ của con nhà quyền quý. Thậm chí là học trước chương trình,học võ,năng khiếu. Học đến khi nào bản lĩnh của nhỏ phải hơn nó. Suốt một năm trời nhỏ đã rất cực khổ,vất vả và chỉ có một mục tiêu đó là sống trong gia đình nhà nó. Làm gián điệp cho chủ tịch Lâm.
Đôi khi cần biết một điều. Một cô gái có phẩm chất tốt như thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần một thời gian đào tạo. Tâm hồn và phẩm chất ấy phút chốc cũng sẽ bị bôi nhoà đi.
Quản gia Minh đi đến vứt trên bàn tờ báo co tiêu đề.
Hoàng Thục Anh - người thừa kế sáng giá của tập đờ AL sau sinh nhật chính thức lên "ngai vàng". Chân dung người con gái đẹp tuyệt trần trước mắt hiện lên. Chỉ mới 18 tuổi mà quyền lực,tiền tài lẫn tài năng đều bẩm sinh có sẵn. Cùng trí tuệ của nó,đưa công ty dẫn đầu suốt mấy năm liền.
-"Ngày mai bắt đầu được rồi chứ?"-Quản gia Minh ngắm nhìn gương mặt trước mắt.
Nhỏ ngắm nhìn chân dung trong tờ báo. Cô gái ấy,khuôn mặt ấy. Khẽ sờ lên khuôn mặt kia. Vẻ đẹp tự nhiên của người tài năng đã làm nên sự nghiệp gia truyền này. Liệu mình có địch lại một con người hoàn hảo này không?
-"Vâng."-Rất khó để vâng,tức là đồng ý.
-"Tốt."-Quản gia Minh cười thỏa mãn.-"Sau một năm huấn luyện. Trông con có vẻ là thành thạo kiểu người sang quý rồi nhỉ?"-Nụ cười khinh bỉ hiện ra.
-"Vậy sao?"-Nhỏ nhún vai,xỏ tay vào túi quần lên lầu.
......
Rầm.
Cách cửa khép mạnh. Nhỏ ngồi xuống đất. Nước mắt khẽ rơi.
Tại sao mình phải khóc cơ chứ? Mình là người quyết định ra đi mà. Cứ như thế này mình sẽ lại oán trách người bố thân yêu kia.
Gia đình của tôi?
....
Nhỏ ăn mặc nhẹ nhàng. Chiếc váy đơn giản,áo sọc ca rô trắng đen dài đến khuỷa. Đeo chiếc kính đen to tròn che khuất gần nữa mặt. Môi tô nhạt tóc hạt dẻ ngắn kia được chiếc nón bành đỏ che đậy.
Cô gái của nhân tạo đem đến thế giới này xuất hiện trong chốc lát. Chỉ hôm nay nữa thôi. Nhỏ vẫn được trưng diện như một đứa con gái thật sự trong người nhỏ. Và ngày mai,mai nữa,mai kia và cả sau này. Liệu nhỏ có còn trở về đúng giới tính của mình khi sắp phải giả dạng một đứa con trai.
Nhỏ bắt một chiếc taxi đến con ngõ hẽm của một năm trước. Từ xa,nhỏ thấy bóng dáng ba người mà nhỏ thương yêu nhất. Ba nhỏ đã khoẻ trở lại. Ông ấy tận tình cùng đứa nhóc khôi ngô trên bộ đồ học sinh kia,những chiếc bánh thơm ngon được khách hàng khen ngợi. Mẹ tận tình làm bánh.
Nhỏ đỏ hoe mắt. Không được khóc. Nhất định không được khóc. Sau này và sau này mình sẽ còn phải đối diện nhiều mặt hơn thế nữa biết không Trần Mỹ Linh. Bây giờ mình đã là Hoàng Khắc Dương rồi. Làm ơn nhớ dùm.
Nhỏ mạnh mẽ lau đi giọt nước mắt ấy. Mạnh mẽ bước đến đôi diện gia đình nhỏ bé của mình.
-"Cho tôi một bánh socola."-Nhỏ yêu kiều đứng trước mặt mẹ mình. Mẹ à,là con đây.
-"Vâng đợi tôi tí."-Bà nhẹ nhàng đặt chiếc bánh ra.
Chiếc bánh socola số 4 được trang trí đơn giản với những quả táo nhỏ kia.
-"Tôi muốn lấy chiếc bánh này."-Chưa kịp bỏ bánh vào hộp. Một chàng trai lạ mặt đứng cạnh nhỏ từ bao giờ đã nhanh miệng.
/121
|