Chương 75: Chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật mình.
DP về phòng đọc sách ngẫm nghĩ về câu vừa rồiBQ nói. Xuyên không sao? Hình như hình thức này mình đã đọc ở đâu rồi thì phải. Anh lấy ra một cuốn sách kệ bên phải. Một nhà văn chương chuyên viết về những thứ huyền ảo và trong tưởng tượng. Cao Minh Trọng đã từng khắc hoa trong tác phẩm của mình với những lời lẽ lôi cuốn đã làm nên người đọc hình dung ra nhân vật trong truyện đã từng bị xuyên không từ thế giới này sang thế giới khác và trở về bằng cách đó là chết.
- Chuyện gì thế này? -Anh gấp sách lại không tin vào những gì mình biết. Muốn chắc chắn hơn nên tìm đến một sư tiên tri. Bà ta nhất định biết rõ Hoàng Thục Anh thuộc về thế giới nào.
DP lập tức rời đi nhanh chóng. Từ xa,Tuệ Nhi cau mày nhìn anh. Đêm hôm thế này mà còn đi đâu nữa cơ chứ? Đến cả đèn trong phòng cũng chả thèm tắt,không lẽ có chuyện gì gấp đấy chứ?
TN bước vào phòng DP đi đến ngọn đèn kia. Nhưng chưa kịp tắt thì có một thứ làm cô để mắt đến đó là cuốn sách của Cao Minh Trọng,một văn chương nổi tiếng viết về những thứ hảo huyền.
TN thích thú đi đến lật từng trang ra xem. Trang thứ nhất đập vào mắt cô đó là bức tranh của một người con gái trông rất tuyệt kèm theo miếng ngọc bội của lúc đấy và cả xuyên không?
- Xuyên không?
..............................................................
BQ vừa về đến nhà,trời đã tối sầm lại. ML đã đứng đấy từ khi nào,cạ chân vào vjra hè chà sát nhẹ nhàng như đang đợi dài cổ một ai đó. BQ lặng im một hồi nhìn ML. Tự nhiên trong lòng bỗng nhiên dâng lên nổi buồn nhẹ nhàng. Hình như không ai biết hôm nay là ngày quan trọng gì của mình. Nếu còn TA chắc chỉ có mỗi nó nhớ.
- Khắc Dương? -Hắn xỏ hai tay vào túi đi đến.
ML nghe giọng BQ,vui vẻ quay lại nhìn hắn. Ánh mắt còn hiện lên vẻ lém lỉnh bí mật đi đến.
- Cuối cùng thì cậu cũng về. -Nhỏ tung tăng đi đến.
- Đợi tao có chuyện gì ư? -Hắn hơi ngố gãi đầu nhìn nhỏ.
ML vỗ vai hắn đá mắt mấy lần. Còn giả bộ làm tịch ngớ ngẩn ra đấy. BQ thấy thằng nhóc này điên điêm liền hấc tay ra,nhếch nữa miệng.
- Cái thẳng ẻo lả này. Có gì thì nói đi. Sao cứ phải xồn lên thế nhờ.
ML xị mặt nghe câu nói đó. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt tiếp theo của hắn lại nguôi đi.
- Thì này... -Nhỏ vòng tay ra đưa lên trước mặt hắn một hộl quà nhỏ.- Không biết tặng gì. Cái này là tớ tự tay làm đấy. -Linh láu lỉnh liếc nhìn rồi e thẹn cuối mặt.- Chúc mừng sinh nhật.
BQ im lặng nhìn món quà đó. Ngoài Thục Anh ra còn có người nhớ đến sinh nhật mình sao? Hắn chậm rãi đưa tay lên nhận lấy món quà. Có chút rung động nhìn về phía nhỏ. Chợt nhận ra mãi đến hết ngày mới có món quà làm mình biết hôm nay là sinh nhật mình.
- Sao nào. Bất ngờ quá đúng không? Tớ phải năn nỉ quản gia hỏi sinh nhật của cậu đấy. Ai ngờ quản gia nói là hôm nay. Trễ mất,tớ làm hơi xấu nhưng mong cậu vui.
- Ờ. -BQ gật đầu gượng cười. Chưa kịp cảm ơn nhỏ thì quản gia chạy hồng hộc ra ngoài.- Có chuyện gì vậy bác.
- Không xong rồi cậu chủ.....bà nội cậu gọi điện với hơi thở gấp. -Nói rồi quản gia đưa điện thoại cho hắn.
Hắn chộp lấy điện thoại với hai mắt đỏ hừng.
- Nội...nội...nội.....?
Tiếng thở rất khó bên trong phât ra. Hắn cảm nhận được từng giây,từng phút bên kia.
- Quyền.....con....có thể....về đây gặp ta lần cuối....có được không?
- Bà ơi.... -Hắn hét lên.- Được,bây giờ con về liền.
- Khoan.....đã.... -Bà cố gắng.- Bà muốn thấy..cả...người.....con....gái con...thích...như thế mới yên lòng được.
- Vâng...bà nhất định phải đợi con. -Tiếng máy cúp,ánh mắt đáng thương của hắn hiện lên. - Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với bà của tôi vậy.
Quản gia chần chừ nhìn hắn rồi cũng rươm rướp nước mắt nghẹn ngào.
- Thực ra....bà nội của cậu ung thư giai đoạn cuối rồi ạ.
DP về phòng đọc sách ngẫm nghĩ về câu vừa rồiBQ nói. Xuyên không sao? Hình như hình thức này mình đã đọc ở đâu rồi thì phải. Anh lấy ra một cuốn sách kệ bên phải. Một nhà văn chương chuyên viết về những thứ huyền ảo và trong tưởng tượng. Cao Minh Trọng đã từng khắc hoa trong tác phẩm của mình với những lời lẽ lôi cuốn đã làm nên người đọc hình dung ra nhân vật trong truyện đã từng bị xuyên không từ thế giới này sang thế giới khác và trở về bằng cách đó là chết.
- Chuyện gì thế này? -Anh gấp sách lại không tin vào những gì mình biết. Muốn chắc chắn hơn nên tìm đến một sư tiên tri. Bà ta nhất định biết rõ Hoàng Thục Anh thuộc về thế giới nào.
DP lập tức rời đi nhanh chóng. Từ xa,Tuệ Nhi cau mày nhìn anh. Đêm hôm thế này mà còn đi đâu nữa cơ chứ? Đến cả đèn trong phòng cũng chả thèm tắt,không lẽ có chuyện gì gấp đấy chứ?
TN bước vào phòng DP đi đến ngọn đèn kia. Nhưng chưa kịp tắt thì có một thứ làm cô để mắt đến đó là cuốn sách của Cao Minh Trọng,một văn chương nổi tiếng viết về những thứ hảo huyền.
TN thích thú đi đến lật từng trang ra xem. Trang thứ nhất đập vào mắt cô đó là bức tranh của một người con gái trông rất tuyệt kèm theo miếng ngọc bội của lúc đấy và cả xuyên không?
- Xuyên không?
..............................................................
BQ vừa về đến nhà,trời đã tối sầm lại. ML đã đứng đấy từ khi nào,cạ chân vào vjra hè chà sát nhẹ nhàng như đang đợi dài cổ một ai đó. BQ lặng im một hồi nhìn ML. Tự nhiên trong lòng bỗng nhiên dâng lên nổi buồn nhẹ nhàng. Hình như không ai biết hôm nay là ngày quan trọng gì của mình. Nếu còn TA chắc chỉ có mỗi nó nhớ.
- Khắc Dương? -Hắn xỏ hai tay vào túi đi đến.
ML nghe giọng BQ,vui vẻ quay lại nhìn hắn. Ánh mắt còn hiện lên vẻ lém lỉnh bí mật đi đến.
- Cuối cùng thì cậu cũng về. -Nhỏ tung tăng đi đến.
- Đợi tao có chuyện gì ư? -Hắn hơi ngố gãi đầu nhìn nhỏ.
ML vỗ vai hắn đá mắt mấy lần. Còn giả bộ làm tịch ngớ ngẩn ra đấy. BQ thấy thằng nhóc này điên điêm liền hấc tay ra,nhếch nữa miệng.
- Cái thẳng ẻo lả này. Có gì thì nói đi. Sao cứ phải xồn lên thế nhờ.
ML xị mặt nghe câu nói đó. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt tiếp theo của hắn lại nguôi đi.
- Thì này... -Nhỏ vòng tay ra đưa lên trước mặt hắn một hộl quà nhỏ.- Không biết tặng gì. Cái này là tớ tự tay làm đấy. -Linh láu lỉnh liếc nhìn rồi e thẹn cuối mặt.- Chúc mừng sinh nhật.
BQ im lặng nhìn món quà đó. Ngoài Thục Anh ra còn có người nhớ đến sinh nhật mình sao? Hắn chậm rãi đưa tay lên nhận lấy món quà. Có chút rung động nhìn về phía nhỏ. Chợt nhận ra mãi đến hết ngày mới có món quà làm mình biết hôm nay là sinh nhật mình.
- Sao nào. Bất ngờ quá đúng không? Tớ phải năn nỉ quản gia hỏi sinh nhật của cậu đấy. Ai ngờ quản gia nói là hôm nay. Trễ mất,tớ làm hơi xấu nhưng mong cậu vui.
- Ờ. -BQ gật đầu gượng cười. Chưa kịp cảm ơn nhỏ thì quản gia chạy hồng hộc ra ngoài.- Có chuyện gì vậy bác.
- Không xong rồi cậu chủ.....bà nội cậu gọi điện với hơi thở gấp. -Nói rồi quản gia đưa điện thoại cho hắn.
Hắn chộp lấy điện thoại với hai mắt đỏ hừng.
- Nội...nội...nội.....?
Tiếng thở rất khó bên trong phât ra. Hắn cảm nhận được từng giây,từng phút bên kia.
- Quyền.....con....có thể....về đây gặp ta lần cuối....có được không?
- Bà ơi.... -Hắn hét lên.- Được,bây giờ con về liền.
- Khoan.....đã.... -Bà cố gắng.- Bà muốn thấy..cả...người.....con....gái con...thích...như thế mới yên lòng được.
- Vâng...bà nhất định phải đợi con. -Tiếng máy cúp,ánh mắt đáng thương của hắn hiện lên. - Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với bà của tôi vậy.
Quản gia chần chừ nhìn hắn rồi cũng rươm rướp nước mắt nghẹn ngào.
- Thực ra....bà nội của cậu ung thư giai đoạn cuối rồi ạ.
/121
|