Trương Tẫn Nhai hoàn toàn bị tòa thành cao lớn hùng vĩ trước mắt làm cho choáng ngợp: “Công tử…”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu chiêm ngưỡng tấm biển tên thành phía bên trên đại môn. Chỉ ba chữ mà mang đầy khí thế hào hùng oanh liệt, khiến cho người ta phải rùng mình, kinh tâm động phách!
Bát, Phương, Thành!
Rốt cục… Đã đến nơi rồi…
Tiếu Khuynh Vũ hít một hơi thật sâu căng tràn ***g ngực, đưa tay lên khoát mạnh:
“Vào thành thôi.”
Y cuối cùng đã đặt chân lên vùng đất biên cương này, lần này y đến sẽ mang điều gì mới mẻ cho Bát Phương Thành đây?
Khi vệ binh vào bẩm báo, Phương Quân Càn đang cùng chúng tướng thương nghị quân tình. Vừa mới nghe nói Vô Song công tử đang chờ đợi bên ngoài quân doanh, kẻ luôn luôn ung dung điềm tĩnh bất kể chuyện lớn hay nhỏ là Phương tiểu hầu gia bỗng dưng đứng phắt dậy, lộ ra vẻ vui mừng hớn hở không kể xiết, y hệt một đứa trẻ.
Chỉ một bước đã nhảy phốc lên bàn, rồi ngay lập tức vọt đi, bao nhiêu công văn giấy tờ cũng như bản đồ hành quân bị hắn đạp rơi lả tả xuống đất. Chẳng chờ chúng tướng kịp phản ứng, Phương Quân Càn nhanh như một trận cuồng phong ào qua rồi biến mất, vô ảnh vô tung, bỏ lại mọi người ngơ ngác kinh ngạc, tròng mắt trợn trừng tưởng chừng sắp rớt cả ra ngoài!
Bên ngoài quân doanh, bạch y thiếu niên trầm tĩnh đạm định ngồi trên một cỗ luân y hoa quý, thần thái tĩnh lặng, tưởng như y đã im lìm bất động ở đó lâu lắm rồi.
Vẻ mặt không có chút gì thay đổi, vẫn toát ra sự trong trẻo thuần khiết mà cao ngạo băng lãnh, tinh anh thấu triệt, nhưng vẫn lạnh lùng chừng mực, tựa như hàn phong lạnh lẽo ngưng tụ, phủ lên khuôn mặt tuấn tú diễm lệ một lớp băng sương.
Nhìn thấy Phương Quân Càn từ xa đang vội vàng chạy đến, đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ thoáng mở lớn, làm cho vẻ mặt mang một biểu cảm khác thường, nói là sắc diện tươi tỉnh vui mừng, chẳng thà nói tựa như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông lạnh giá bỗng dưng bừng tỉnh, đón ngọn gió xuân ấm áp đa tình, lay dương động liễu, xuân đáo hoa khai…
Tuy biểu cảm kia chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để khiến cho trời đất nín thở lặng im, cam lòng chôn chặt hình bóng dưới đáy hồ, để trên mặt nước, khói sương lãng đãng, là là hòa quyện cùng dòng nước chầm chậm chảy xuôi.
Chỉ một tiểu thư đồng khả ái dễ thương, ngây thơ hồn nhiên túc trực bên cạnh y, còn tám thủ vệ kia trong thoáng chốc đã đi mất, không thấy bóng dáng.
Trong lòng Phương Quân Càn vô cùng vui sướng mừng rỡ, khóe môi không giấu được nụ cười hớn hở: “Khuynh Vũ… Huynh… huynh đã đến thật rồi!”
Thanh âm vang vọng như kim thạch ngọc hưởng của Phương Quân Càn từ xa đã nghe thấy, những kẻ qua lại trên đường đều không khỏi giật mình chấn động phải ngoái đầu nhìn, trong giọng nói cũng lộ ra sự uy mãnh hào hùng mà sắc bén của binh khí va chạm trên chiến trường.
Nhưng sau đó, hai người cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì thêm.
Không gian như lặng lẽ ngưng đọng chung quanh cả hai, thinh lặng trầm mặc, chỉ có làn gió đêm nhè nhẹ lướt qua thân mình, thổi hồng cân cùng tà áo trắng tung bay nhảy múa, nói giùm tri âm nỗi mừng vui tái ngộ.
Các tướng sĩ cứ trợn mắt lên nhìn Phương tiểu hầu gia cao ngạo, tà mị tôn quý ngày thường của họ đang tự mình đẩy một cỗ luân y tiến vào soái trướng, vẻ mặt tươi vui hớn hở. Trong lúc nhất thời, ai cũng đều tò mò muốn biết thân phận của người thiếu niên có vẻ bí hiểm đang ngồi trên đó, và y có quan hệ gì với Phương tiểu hầu gia.
“Vị này chính là Vô Song công tử, cũng chính là cường viện mà bổn hầu ngày đêm nhắc đến!”
Một tảng đá lớn rơi tùm xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm tầng tầng lớp lớp sóng cuộn lên!
…
“Cái gì?”
“Là người này?”
“Không thể nào!”
Bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc nhất tề quay lại, nhìn Tiếu Khuynh Vũ lom lom đầy nghi hoặc, nhìn như thể muốn xuyên thủng một lỗ lớn trên thân thể y từ trước ra sau vậy.
Phương Quân Càn đã nói chắc như đinh đóng cột, cường viện tuy chỉ có một, nhưng có thể chống lại cả thiên binh vạn mã.
Cho nên trong đầu chúng tướng, ấn tượng về kẻ đó rất khác, phải là kẻ có cái mạnh mẽ uy dũng mà muôn vạn hán tử không địch lại, xông pha trận địa lấy thủ cấp của giặc dễ như lấy đồ trong túi!…
Nhưng mà người này, nhìn tới nhìn lui…
So với tưởng tượng thật cách xa vạn trượng!
Tốt xấu gì cũng được, thà là y có võ công hữu dụng đi.
Nhưng cái kẻ trước mặt này…
Hai chân tàn tật…
Sắc diện tuy tuấn tú nhưng nhợt nhạt…
Đầy vẻ nhu nhược yếu đuối…
Người như vậy lại là cường viện của Hoàng thành mà Tiểu hầu gia suốt ngày ra rả bên tai sao?
Lý Sinh Hổ không giấu vẻ khinh miệt, nghĩ thầm: lão tử chỉ cần giơ ra hai ngón tay cũng đủ bóp chết y rồi!
Tất cả mọi người lúc này nghĩ đến tương lai, chưa bao giờ cảm thấy u ám tăm tối như vậy.
Nhưng mà bây giờ, có muốn thoái lui cũng đã muộn, phòng tuyến Bát Phương Thành có bị chọc thủng cũng là điều đã được an bài rồi.
Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?!
Phương tiểu hầu gia lẽ ra không nên đặt quá nhiều tin tưởng như vậy! Mà chính mình cũng thật là…, sao lúc ấy lại có thể hồ đồ, ngây ngốc tin theo, ít nhất thì lúc trước cũng phải liều lĩnh khuyên can một lần chứ!
Hiện tại thật là… Hơn bảy mươi vạn tướng sĩ Bát Phương lại để cho hai thiếu niên mới mười bảy tuổi đùa cợt, dắt mũi lôi đi… Chuyện này mà nói ra, chỉ e thiên hạ cười đến rớt cả răng ra mất!
Trời ơi là trời! Tính sao cũng chết!
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu chiêm ngưỡng tấm biển tên thành phía bên trên đại môn. Chỉ ba chữ mà mang đầy khí thế hào hùng oanh liệt, khiến cho người ta phải rùng mình, kinh tâm động phách!
Bát, Phương, Thành!
Rốt cục… Đã đến nơi rồi…
Tiếu Khuynh Vũ hít một hơi thật sâu căng tràn ***g ngực, đưa tay lên khoát mạnh:
“Vào thành thôi.”
Y cuối cùng đã đặt chân lên vùng đất biên cương này, lần này y đến sẽ mang điều gì mới mẻ cho Bát Phương Thành đây?
Khi vệ binh vào bẩm báo, Phương Quân Càn đang cùng chúng tướng thương nghị quân tình. Vừa mới nghe nói Vô Song công tử đang chờ đợi bên ngoài quân doanh, kẻ luôn luôn ung dung điềm tĩnh bất kể chuyện lớn hay nhỏ là Phương tiểu hầu gia bỗng dưng đứng phắt dậy, lộ ra vẻ vui mừng hớn hở không kể xiết, y hệt một đứa trẻ.
Chỉ một bước đã nhảy phốc lên bàn, rồi ngay lập tức vọt đi, bao nhiêu công văn giấy tờ cũng như bản đồ hành quân bị hắn đạp rơi lả tả xuống đất. Chẳng chờ chúng tướng kịp phản ứng, Phương Quân Càn nhanh như một trận cuồng phong ào qua rồi biến mất, vô ảnh vô tung, bỏ lại mọi người ngơ ngác kinh ngạc, tròng mắt trợn trừng tưởng chừng sắp rớt cả ra ngoài!
Bên ngoài quân doanh, bạch y thiếu niên trầm tĩnh đạm định ngồi trên một cỗ luân y hoa quý, thần thái tĩnh lặng, tưởng như y đã im lìm bất động ở đó lâu lắm rồi.
Vẻ mặt không có chút gì thay đổi, vẫn toát ra sự trong trẻo thuần khiết mà cao ngạo băng lãnh, tinh anh thấu triệt, nhưng vẫn lạnh lùng chừng mực, tựa như hàn phong lạnh lẽo ngưng tụ, phủ lên khuôn mặt tuấn tú diễm lệ một lớp băng sương.
Nhìn thấy Phương Quân Càn từ xa đang vội vàng chạy đến, đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ thoáng mở lớn, làm cho vẻ mặt mang một biểu cảm khác thường, nói là sắc diện tươi tỉnh vui mừng, chẳng thà nói tựa như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông lạnh giá bỗng dưng bừng tỉnh, đón ngọn gió xuân ấm áp đa tình, lay dương động liễu, xuân đáo hoa khai…
Tuy biểu cảm kia chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để khiến cho trời đất nín thở lặng im, cam lòng chôn chặt hình bóng dưới đáy hồ, để trên mặt nước, khói sương lãng đãng, là là hòa quyện cùng dòng nước chầm chậm chảy xuôi.
Chỉ một tiểu thư đồng khả ái dễ thương, ngây thơ hồn nhiên túc trực bên cạnh y, còn tám thủ vệ kia trong thoáng chốc đã đi mất, không thấy bóng dáng.
Trong lòng Phương Quân Càn vô cùng vui sướng mừng rỡ, khóe môi không giấu được nụ cười hớn hở: “Khuynh Vũ… Huynh… huynh đã đến thật rồi!”
Thanh âm vang vọng như kim thạch ngọc hưởng của Phương Quân Càn từ xa đã nghe thấy, những kẻ qua lại trên đường đều không khỏi giật mình chấn động phải ngoái đầu nhìn, trong giọng nói cũng lộ ra sự uy mãnh hào hùng mà sắc bén của binh khí va chạm trên chiến trường.
Nhưng sau đó, hai người cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì thêm.
Không gian như lặng lẽ ngưng đọng chung quanh cả hai, thinh lặng trầm mặc, chỉ có làn gió đêm nhè nhẹ lướt qua thân mình, thổi hồng cân cùng tà áo trắng tung bay nhảy múa, nói giùm tri âm nỗi mừng vui tái ngộ.
Các tướng sĩ cứ trợn mắt lên nhìn Phương tiểu hầu gia cao ngạo, tà mị tôn quý ngày thường của họ đang tự mình đẩy một cỗ luân y tiến vào soái trướng, vẻ mặt tươi vui hớn hở. Trong lúc nhất thời, ai cũng đều tò mò muốn biết thân phận của người thiếu niên có vẻ bí hiểm đang ngồi trên đó, và y có quan hệ gì với Phương tiểu hầu gia.
“Vị này chính là Vô Song công tử, cũng chính là cường viện mà bổn hầu ngày đêm nhắc đến!”
Một tảng đá lớn rơi tùm xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm tầng tầng lớp lớp sóng cuộn lên!
…
“Cái gì?”
“Là người này?”
“Không thể nào!”
Bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc nhất tề quay lại, nhìn Tiếu Khuynh Vũ lom lom đầy nghi hoặc, nhìn như thể muốn xuyên thủng một lỗ lớn trên thân thể y từ trước ra sau vậy.
Phương Quân Càn đã nói chắc như đinh đóng cột, cường viện tuy chỉ có một, nhưng có thể chống lại cả thiên binh vạn mã.
Cho nên trong đầu chúng tướng, ấn tượng về kẻ đó rất khác, phải là kẻ có cái mạnh mẽ uy dũng mà muôn vạn hán tử không địch lại, xông pha trận địa lấy thủ cấp của giặc dễ như lấy đồ trong túi!…
Nhưng mà người này, nhìn tới nhìn lui…
So với tưởng tượng thật cách xa vạn trượng!
Tốt xấu gì cũng được, thà là y có võ công hữu dụng đi.
Nhưng cái kẻ trước mặt này…
Hai chân tàn tật…
Sắc diện tuy tuấn tú nhưng nhợt nhạt…
Đầy vẻ nhu nhược yếu đuối…
Người như vậy lại là cường viện của Hoàng thành mà Tiểu hầu gia suốt ngày ra rả bên tai sao?
Lý Sinh Hổ không giấu vẻ khinh miệt, nghĩ thầm: lão tử chỉ cần giơ ra hai ngón tay cũng đủ bóp chết y rồi!
Tất cả mọi người lúc này nghĩ đến tương lai, chưa bao giờ cảm thấy u ám tăm tối như vậy.
Nhưng mà bây giờ, có muốn thoái lui cũng đã muộn, phòng tuyến Bát Phương Thành có bị chọc thủng cũng là điều đã được an bài rồi.
Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?!
Phương tiểu hầu gia lẽ ra không nên đặt quá nhiều tin tưởng như vậy! Mà chính mình cũng thật là…, sao lúc ấy lại có thể hồ đồ, ngây ngốc tin theo, ít nhất thì lúc trước cũng phải liều lĩnh khuyên can một lần chứ!
Hiện tại thật là… Hơn bảy mươi vạn tướng sĩ Bát Phương lại để cho hai thiếu niên mới mười bảy tuổi đùa cợt, dắt mũi lôi đi… Chuyện này mà nói ra, chỉ e thiên hạ cười đến rớt cả răng ra mất!
Trời ơi là trời! Tính sao cũng chết!
/198
|