Tuy Hoàng hậu qua đời cũng không khiến Hoàng đế bi thương nhiều nhưng hắn phải có đến ba ngày không lên thiết triều như muốn biểu thị niềm tiếc thương với hoàng hậu. Thậm chí hắn còn ra lệnh xử tử tất cả những người có tham gia đỡ đẻ cho hoàng hậu lúc đó.
Nhược Phương được đưa về Dự Vương Phủ, còn được nha hoàn chăm sóc thật tốt.
Bơi nhìn toàn phủ khắp nơi toàn là một màu trắng xóa thì thở dài. Vương gia thành thân với Vương Phi không bao lâu, Hoàng hậu nương nương cũng liền qua đời. Nếu nói không có vấn đề gì thì chắc cũng không ai tin, thế nhưng người trong cuộc đều thịnh nộ muốn giết chết Hoàng đế ngay lập tức.
Vương gia, đã mấy ngày rồi ngài không ăn không uống gì cả. Bơi nhỏ giọng nói.
Triệu Chính Dương ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn chăm chú vào cây trâm của hoàng hậu mà hắn yêu thích nhất.
Bơi thở dài một hơi.
Bản vương hoài nghi rằng có người đã động tay động chân. Triệu Chính Dương nhìn Bơi nói.
Không sai, nhất định là có người động tay động chân. Cô cô Nhược Phương với trang phục tang màu trắng đẩy cửa thư phòng Triệu Chính Dương ra.
Cô cô.
Ánh mắt Nhược Phương đỏ hồng Vương gia, ngài nói đúng, là có người cố ý hại chết hoàng hậu.
Cô cô, có phải cô cô đã biết điều gì rồi? Triệu Chính Dương đỡ thân thể Nhược Phương đang suy yếu nói.
Đều là do nô tỳ sai, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho hoàng hậu. Nhược Phương bụm mặt lại bắt đầu khóc.
Là ai? Triệu Chính Dương đỏ mắt lên nói.
Chính là hoàng thượng.
Câm miệng!
Nhược Phương bi thảm nở nụ cười Hừ! Vương gia, đời này mọi toan tính của Hoàng hậu nương nương đều là vì Vương gia, không ngờ tình cảm mẫu tử giữa vương gia đối với hoàng hậu cũng chỉ có như vậy.
Triệu Chính Dương nhìn Nhược Phương một lúc.
Hắn là phụ vương của ta. Cuối cùng Triệu Chính Dương nói.
Phụ vương? Ha ha ha, ha ha ha.
Nhược Phương ngửa đầu cười to, bỗng nhiên quay đầu lại xoay người lạnh giọng nói: Cái gì mà phụ vương? Hoàng thượng có từng niệm tình phụ tử, tình phu thê lúc nào chưa? Hài tử trong bụng Hoàng hậu chẳng lẽ lại không phải là hài tử của hoàng thượng, không phải là huynh đệ với Vương gia sao?
Ta biết phải làm sao?
Vương gia, không phải nô tỳ ép buộc ngài nhưng hoàng thượng vốn là hoàng thất cao quý như vậy mà ngay cả Bàng Quốc Công một đời trung thành cho hắn cũng bị hắn giết chết không tha. Ngài nói Vương Phi làm sao tha thứ cho ngài? Làm sao ở cùng với ngài đây? Nhược Phương nói.
Cô cô, chuyện này lúc đầu Hoàng hậu nương nương cũng có phần. Bơi nói.
Cái gì? Triệu Chính Dương quay đầu nhìn Bơi Ngươi nói cái gì?
Bơi quỳ trên mặt đất nói: Tâu Vương gia, lần trước ngài sai thuộc hạ tra sự tình thì thuộc hạ đã biết sự thật này.
Câm miệng! Nhược Phương nói.
Cô cô, ngài khiến Vương gia giết phụ thân của mình thì thiết nghĩ lúc này Vương gia cũng nên biết chân tướng chuyện này. Bơi nói.
Vương gia và Vương Phi vốn là một đôi rất yêu nhau. Nếu Vương Phi không biết chuyện Hoàng hậu nương nương cũng có liên quan đến cái chết của Bàng Quốc Công thì liệu Vương phi có muốn rời xa Vương gia hay không?
Nhược Phương lảo đảo một hồi,
/396
|