Khuynh Thế Hồng Nhan: Phu Quân Của Ta Thật Yêu Nghiệt

Chương 10: Vô phòng bếp kiếm ăn

/10


Chương 10 : Vô phòng bếp kiếm ăn

Đêm, nguyệt hắc phong cao, một bóng dáng hết sức nhỏ lại yểu điệu mặc đồ nha hoàn, giống như mèo theo phía sau phòng chứa củi, lén lút lẻn vào trong bóng đêm, nàng nhìn bốn phía xung quanh một vòng, liền lặng lẽ hướng hậu viện mà đi.

Không sai, người này chính là đói bụng đến mức hai mắt một mảng hắc ám Bùi Tinh Đồng.

Bởi vì đói thật sự khó chịu, nàng tính toàn thừa dịp đêm dài thời điểm mọi người đã nghỉ ngơi  đến phòng bếp trộm thứ gì đó cho đỡ cơn đói của chính mình.

Phòng bếp đặt ở hậu viện của vương phủ, cho nên, từ phòng chứa củi đi ra sau, nàng tất nhiên phải đi qua Mân Côi Viên có chút quỷ dị mới có thể đi tới phòng bếp. Nói Mân Côi Viên quỷ dị, là bởi vì nó là nơi trong Tiêu vương phủ gieo trồng duy nhất một loại hoa.

Tuy rằng đã là ban đêm, nhưng trong vương phủ vẫn có thị về trực đêm từng tốp đi lại tuần tra, cho nên nàng đành phải lặng lẽ đi qua Mân Côi Viên.

Đột nhiên, chỉ nghe ‘Xoạt!’ một tiếng, Bùi Tinh Đồng lập tức khựng lại, nén giận thấp giọng nguyền rủa nói: “Mẹ nó, cứ như vậy mất một bộ quần áo, trả cho ta miếng góc áo!” Một bên căm tức phát tiết, một bên bị cành hoa hồng mọc cao vướng vào váy kéo lại.

Đang muốn tiếp tục chuồn đi thì nàng bỗng nhiên dừng bước, đối với hoa hồng phá hư váy nàng trố mắt ngẩn người…

Hoa hồng…

Đôi chân sưng đỏ của Đông Phương Vân Tiêu hiện lên rõ ràng trong đầu. Da của hắn rõ ràng mẫn cảm đối với phấn hoa, theo lý mà nói, trong Tiêu vương phủ không nên xuất hiện hoa mới đúng, nhưng mà vì sao trong hậu viện này lại chỉ có trồng độc một loại hoa hồng? Hắn không đến mức ngu xuẩn để cho chính mình chịu tôi a, hay là còn có nguyên nhân gì khác…

Trong đầu tựa hồ có đáp án mơ hồ đang mong chờ muốn ra, nhưng chỉ có nghĩ không ra, càng khiến đầu nàng cảm thấy đau, Bùi Tinh Đồng xoa xoa huyệt Thái dương. “Liên quan gì đến chuyện của ta chứ, yêu thì cũng là chuyện quá khứ! Đói không có tâm tình lo chuyện người khác…”

Sờ sờ cái bụng đang hát không ngừng, nàng lại cúi thấp người như mèo hướng mục đích lặng lẽ kín đáo đi tới…

Rốt cuộc cũng tới phòng bép thì nàng trợn to mắt liều lĩnh, hai tròng mắt phát tia hưng phấn, âm thầm cười mờ ám…

Hừ! Các ngươi không để cho ta đồ ăn, ta sẽ chính mình tìm ăn, nàng đường đường là đặc công chi hoa, có thể nào lại bị đói chết.

Rất cẩn thận nhìn quanh vòng vòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ phòng bếp ra, bò vào trong. Ai ~ Nếu không phải thân người bị đánh, chân cũng lơ mơ, nàng lập tức nhảy vào trong được, Còn dùng được từ “đi” thế này là động tác tôn nghiêm nhất rồi!

Hai chân không một tiếng động dựa vào ánh trăng mà đi, nàng xoa xoa hai tay nuốt nuốt nước miếng, bộ mặt điểm hình thèm nhỏ dãi.

Vươn tay, nàng mừng khấp khởi mở nắp vung…

Nhưng, vừa mở nắp vung nặng nề lên, nàng liền trợn tròn mắt. “ Trời! Có lầm hay không, ngay cả nước cơm cũng không còn!”

Chưa bỏ ý định tiếp tục mở hai nắp vung khác nhưng vẫn là rỗng tuếch.
Bùi Tinh Đồng thất bại thuận theo tường ngồi dưới đất than, trên cái mông lập tức truyền đến trận đau nóng nhưng nàng đã chẳng còn hơi sức mà để ý nữa.
Tiện tay nắm một cây củi nhỏ, nàng bắt đầu hứng trí vạch vẽ nên nền đất, một bên vạch vẽ còn một bên hút hút nước miếng, lẩm bẩm tự nói: “Pizza của ta, thịt kho tàu của ta, vịt quay của ta, đồ hàn quốc của ta, của ta…”

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ từ từ lay động bóng cây, mà bóng chây thì miễn cưỡng che đậy bóng dáng áo xanh tung bay, hết thảy đều tĩnh như nước…

“cách cách!” đột nhiên, trong phòng bếp vang lên một thanh âm cao ngất, khiến Bùi Tinh Đồng ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng động tác đột nhiên dừng lại.

Nàng theo bản năng từ trong lồng ngực lấy ra một đạn cung, thuận tay lại nhặt lên một cục đá, nhằm ngay hướng tiếng vang, đè tiếng nói nhẹ giọng quát: “Ai ? Đi ra!”

Theo thanh âm nàng, trong phòng bếp yên tĩnh, một con mèo xám mang theo đồ ăn bước ra từ phía sau cái giá, ngay sau đó đem thứ gì đó đen tuyền từ trong miệng vứt trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Bùi Tinh Đông “meo meo” một tiếng.

Chậm rãi buông đạn cung, nàng chán nản trừng mắt nhìn con mèo lớn cùng chiến lợi phẩm phía dưới – một con chuột béo. “ Đừng ở trước mặt ta khoe khoang, có tin hay không ta ngay lập tức bắn thủng ngươi, sau đó biến ngươi trở thành thức ăn khuya cho ta.”

Biết rõ nó nghe không hiểu  nàng còn thản nhiên tự làm mất mặt đe dọa  con mèo lớn chính là thản nhiên liếc mắt giống như đang nhìn nàng, tự nhiên ngậm lại con chuột, tiếp tục ngẩng đầu cao ngạo, xoay mông lớn ly khai.

“Cắt, ngươi có khí thái còn không phải bởi vì ngươi có thịt ăn, nếu giống như ta hôm nay ngay cả hạt gạo cũng chưa được ăn, mỗi lời nói đều hao tổn sức lực, ta xem ngươi còn đứng dậy được không.” Lạnh lùng đảo cặp mắt trắng dã, nàng than khóc nói: “Ảnh, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a, tỷ tỷ ngươi sắp đói bụng muốn về trời rồi…”


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status