Chương 207 : Thu phục thần thú thứ ba - Đường trở về
Sau khi Phùng Nhật Huy đưa người rời đi, bên cạnh Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đã không còn một ai.
Thân thể Lạc Y thoáng chốc lại run lên nhè nhẹ, từng chút lại từng chút không có cách nào phục hồi. Nàng có cảm giác sinh khí của nàng cũng theo ánh sáng màu đỏ kia từng chút một rút ra, khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt đau đớn muốn rời rạc.
Phải cần bao nhiêu thời gian mới đủ đây?
Tia sáng màu đỏ không hề có dấu hiệu ngừng lại, vẫn từ từ thẩm thấu vào bên trong lồng sắt. Nó dường như có tác dụng xoa dịu cặp đôi Tỳ Hưu bên trong, nhưng đối với nàng lại tựa như một cực hình lăng trì không hơn không kém.
Nếu như sinh lực của nàng không đủ để cung cấp cho cặp đôi Tỳ Hưu thì thế nào? Chẳng lẽ nàng sẽ chết sao? Không, không thể như vậy, nàng đến thế giới này đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được ngày hôm nay. Nói chết là chết ư? Nàng không cam lòng!
Trước đây, khi còn là một sát thủ, nàng đối với sống chết vốn đã không nghĩ lưu ý. Sát thủ, không tâm tư, không tình cảm, chỉ có nhiệm vụ và tổ chức. Nàng còn không thể sống giống như một con người bình thường ngay cả khi điều kiện sống luôn đạt đến mức cao nhất.
Thiên thời nghịch chuyển, nàng hết giá trị lợi dụng, bị tổ chức gài bom thanh toán. Nàng lại cơ duyên xảo hợp đến thế giới này, được gặp hắn. Hắn đối với nàng yêu thương có thêm, một li cũng không muốn làm nàng ủy khuất. Có hắn nàng mới quý sinh mệnh, mới luyến tiếc cuộc sống này.
Nàng... Không thể chết!
Đúng vậy! Nàng tuyệt đối không thể chết. Chờ đợi lâu như vậy, làm sao có thể nói chết là chết đây?
Lạc Y cắn chặt môi, khóe môi lập tức bật ra tia máu đỏ diêm dúa đến ghê người, dòng máu theo khóe môi chảy xuống, uốn lượn đi xuống cằm, hội tụ ở ngực áo, hòa cùng với tia sáng đỏ xinh đẹp, ttong phút chốc đã bừng lên một tia sáng mạnh mẽ, khiến người khác không nhịn được thoảng thốt.
Lãnh Hàn Thần một tay ôm chặt vòng eo nhỏ của Lạc Y, vừa thương vừa xót vuốt nhẹ mái tóc mềm mại uốn lượn của nàng vén ra sau gáy. Đôi thủy mây tử sắc màu tím đầy yêu mị như phủ một tầng sương mờ, đau đớn mà yêu thương.
Hắn nhìn nàng đau khổ mà trong lòng co thắt, thít chặt. Nhưng hắn lại không thể giúp gì cho nàng, bởi lẽ chính hắn cũng không hiểu nổi đây là xảy ra chuyện gì? Nghi thức này, tại sao lại có?
Hắn không biết, hắn cái gì cũng không biết! Hắn chỉ biết nàng đau đớn, còn đang rất cần hắn. Vì vậy, hắn một phút một giây cũng không rời khỏi nàng, chân trọng nắm lấy bàn tay của nàng, thật dịu dàng ve vuốt nhè nhẹ. Đầu thoáng cúi xuống, ở trên vành tai nàng thâm tình thì thầm.
" Y nhi, ta yêu nàng! Y nhi, trên thế gian này, Lãnh Hàn Thần ta chỉ có một mình nàng! Chỉ yêu nàng, nguyện ý che chở nàng ở bên nàng! Ta vốn không biết đến cái gì thiên trường địa cửu, nhưng là nàng, ta nguyện ý học hỏi... Khiến nàng vui vẻ, tùy ý nàng làm bậy, cho dù nàng có lật trời, ta cũng muốn thay nàng chống đỡ. Y nhi, hãy cố lên, nàng còn có ta, Y nhi.... "
Lãnh Hàn Thần lặp đi lặp lại không ngừng những lời hắn khắc sâu từ đáy lòng, hắn không cần biết Lạc Y có nghe thấy hay không, hắn chỉ muốn nói cho nàng biết tâm ý của hắn, cơ bản chỉ có thể lưu một mình nàng.
Hắn không thể thay nàng gánh chịu đau đớn, nhưng nếu có thể, hắn cái gì cũng đều nguyện ý...
Y nhi, vì ta, nàng hãy đừng có việc gì!
Không biết Lạc Y có nghe thấy hay không, nhưng trong vô thanh vô thức, bàn tay nàng và bàn tay hắn đã đan vào nhau, mười ngón tương phùng, khít khao không rời...
Không có thiên trường địa cửu.... Nhưng ta đã có chàng...
Tia sáng đỏ từ thân thể Lạc Y phát ra càng lúc càng nhạt dần. Nàng cảm nhận được cơ thể dần dần hồi phục, lực ép ban đầu cũng không còn mạnh mẽ như cũ, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái lạ thường.
Cửa lồng nhốt cặp Tỳ Hưu vang lên những tiếng động kì dị, những thanh sắt run lên bần bật, càng lúc càng mãnh liệt giống như muốn phá rời ra.
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thoáng ngẩng đầu, đồng loạt nheo mắt nhìn về phía lồng sắt, ánh mắt cực kì nóng bỏng và mang theo vài phần mong đợi.
Rất nhanh, rất nhanh nữa thôi mọi việc liền được giải quyết rồi!
Không phụ sự kì vọng của hai người, cửa lồng quả nhiên sụp đổ. Không đúng, phải nói là bị nổ tung, cát bụi mù mịt cùng đá vỡ văng ra bốn phía. Cảnh tượng thật đúng là loạn thất bát tao.
Lãnh Hàn Thần dường như đã có phòng bị từ trước, không chút chậm trễ đem không gian xung quanh hắn cùng với Lạc Y bao lại. Bởi vì vậy, khi khói bụi tan đi, hai bóng người vẫn sừng sững mà đứng, một chút cũng không có cảm giác chật vật.
Bạch y cùng tử y phóng khoáng bay bay, từng chút hòa quyện...
Không gian từ từ trở về vắng lặng, đúng lúc này lại vang lên một loạt tiếng động nho nhỏ. Đằng trước phát ra một tia sáng thanh khiết, soi rọi hai dáng người một nam một nữ đang nhẹ nhàng bước đến.
Hai người nhìn qua chỉ giống như thiếu nhi mười tuổi. Nam hài vận hồng y, hai gò má phúng phính, tóc cắt bầu bầu, khóe môi chúm chím khẽ mân lại. Nữ hài lại càng muốn làm người yêu thích, trên người là bạch y trắng muốt, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, hai mắt to tròn chớp động, sáng lên long lanh, tóc còn buộc thành hai túm tròn tròn. Cả hai giống như tiên đồng ngọc nữ, nhìn đã thấy thương.
Hai đồng tử nho nhỏ nắm tay nhau cùng tiến lại, đứng trước mặt Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần liền nhất loạt quỳ xuống, hai cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, đinh đinh đang đang thốt lên hai tiếng.
" Thần Nữ, Nam Thần!"
Lạc Y trợn tròn mắt nhìn, có chút không tin được hai tiên đồng dễ thương như tinh linh trước mặt lại chính là hai Tỳ Hưu của chính mình. Không phải nói Tỳ Hưu hết sức hung bạo sao? Không phải nói Tỳ Hưu đều rất thiện chiến sao? Ngoại hình đáng yêu như thế này thật sự sẽ biểu hiện hung bạo và thiện chiến.
Dường như... Có chút không thích hợp đi!
Lãnh Hàn Thần ngược lại không ngạc nhiên gì về cặp tiên đồng ngọc nữ trước mặt, thản nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Y, dẫn nàng tiến về phía trước, đứng trước mặt nam hài nói.
" Đó là Tỳ Hưu của nàng, tên gọi Âu Dương Nghịch Phong! Còn nữ đồng này là Tỳ Hưu của ta, gọi là Lãnh Như Như!"
Quả nhiên là đúng rồi!
Lạc Y buồn bực tặc lưỡi một cái. Không phải là Lãnh Hàn Thần được truyền thừa kí ức còn nàng thì không sao? Ngay cả thần thú bản mệnh của mình nàng còn không có nhận ra, cái này đúng là sống quả uổng rồi!
Lãnh Hàn Thần làm sao có thể không nhận ra Lạc Y không vui. Chẳng qua hắn cũng không còn cách nào khác. Trừ phi vị thần ở Thần giới kia tỉnh lại, nếu không, cường thế bắt nàng nạp lại trí nhớ, sợ là đối với sinh mệnh của nàng sẽ có nhiều nguy hiểm.
Lãnh Hàn Thần hắn có thể đánh đổi tất cả, đặt cược tất cả, nhưng duy nhất điều gây ảnh hưởng đến Lạc Y thì hắn nhất định không làm bậy. Nàng trong hắn còn quý giá hơn sinh mệnh, hắn tuyệt đối không đem tính mạng nàng ra đùa. Ngay cả để nàng chịu một phân ủy khuất, hắn vẫn còn thấy đau lòng.
Lãnh Hàn Thần không tiếng động nắm lấy bàn tay Lạc Y, nhẹ nhàng thay nàng xoa dịu tâm tình. Quả nhiên không bao lâu, thái độ nàng liền thay đổi, tuy rằng chưa phải hoàn toàn, nhưng thế này đã là quá tốt rồi.
" Chúng ta cùng khế ước Tỳ Hưu đi!"
" Được!"
Lạc Y hướng Lãnh Hàn Thần gật nhẹ đầu, khóe môi thoáng cong lên tạo thành một nụ cười, nàng từ từ tiến lại phía Âu Dương Nghịch Phong, còn hắn lại tiến về phía Lãnh Như Như, không hẹn mà gặp cùng đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu cặp đồng nữ.
" Ta là Âu Dương Nghịch Phong, là bản mạng khế ước của Thần Nữ Minh giới. Nay ta kí thác tâm linh của ta lên chuyển thế của chủ nhân, sống cùng sống, chết cùng chết!"
" Ta là Lãnh Như Như, là bản mạng khế ước của Nam Thần Minh giới. Nay ta kí thác tâm linh của ta lên chuyển thế của chủ nhân, sống cùng sống, chết cùng chết!"
" Ta là Âu Dương Lạc Y, tiếp thu thân phận Thần Nữ Minh giới, kí khế ước bản mệnh với Âu Dương Nghịch Phong, đồng cam cộng khổ, sống chết bất dời!"
" Ta là Lãnh Hàn Thần, tiếp thu thân phận Nam Thần Minh giới, kí khế ước bản mệnh với Lãnh Như Như, đồng cam cộng khổ, sống chết bất dời!"
Hai bên đồng thời niệm xong, một đạo ánh sáng bỗng chốc lóe lên, chạy xung quanh hai người hai thú. Trong phút chốc, vòng ánh sáng thăng cấp đã xuất hiện, bức không gian xung quanh không chịu nổi áp lực vỡ vụn thành từng mảnh.
Lạc Y trực tiếp thăng đến Thần Tôn cảnh giới. Lãnh Hàn Thần bước vào cảnh giới Thần Tôn cảnh giới hậu kì đỉnh phong.
Quả nhiên không hổ là Thần thú đứng thứ ba, năng lượng ẩn nấp quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Nhìn người đều không thể nhìn dáng người mà phán đoán a!
Nam đồng cùng nữ hài vẫn như cũ dắt tay nhau, cười đến ngây ngây ngô ngô, vui vẻ còn chạy đến dụi dụi lên người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Cuối cùng bị Lãnh Hàn Thần không chút lưu tình kéo ra. Hắn là hối hận, trước đây sao hắn lại để Y nhi chọn nam Tỳ Hưu, quả thật là tiếp tay cho giặc ăn đậu hủ nương tử nhà mình mà!
Lạc Y đối với Lãnh Hàn Thần bá đạo như vậy đã quá quen thuộc, tuy nàng cũng thấy ủy khuất cho nam đồng đáng yêu kia nhưng vẫn là không nên an ủi dưới mí mắt bình giấm chua kia thì hơn.
Lạc Y vụng trộm vuốt nhẹ đầu Nghịch Phong đang tổn thương đứng một góc, ngẩng đầu lại điềm tĩnh nói với Lãnh Hàn Thần.
" Trở về thôi!"
" Được!"
Lãnh Hàn Thần một chút cũng không phản kháng, tiến lại nắm lấy bàn tay của nàng, hai người hai thú cùng nhau bước ra ngoài.
Chuyện ở đại lục Apollo đã xong, không lâu nữa liền sẽ tiến nhập Thần giới. Chỉ là trước khi tiến nhập Thần giới, hắn nghĩ hắn còn đại sự chưa hoàn thành. Cái này, vẫn còn cần nương tử nhà hắn phối hợp a!
/231
|