Sau khi từ sơn mạch ma thú trở về, Lạc Y đã có những ngày sống rất thoải mái ở Âu Dương gia. Vừa cùng Lãnh Hàn Thần chau dồi tình cảm, vừa chơi đùa với chúng ma thú.
Lần đầu tiên nhìn thấy chúng ma thú bên cạnh Lạc Y, thân nhân nàng chỉ có há hốc mồm, mắt cũng đồng dạng trợn to, mãi mà vẫn không nói nên lời. Đây chính là thấy bảo bối nhà mình cường đại quá mà hưng phấn, hoặc là bị số lượng ma thú doạ ngu rồi a!
Lúc này, người dân trong thành La Viễn đã xem Âu Dương gia như một đấng cứu thế cao không với tới. Đầu tiên là sự kiện gia chủ Âu Dương gia thăng cấp, sau đó lại giải quyết được vấn đề chuyện kì lạ xảy ra trong sơn mạch, đem những người bị mất tích trở về. Có thể nói danh tiếng của Âu Dương gia lúc này đã hoàn toàn vững vàng ở vị trí gia tộc đứng đầu, không dễ dàng suy suyễn nha.
Mắt thấy Âu Dương gia êm ấm hạnh phúc, nhiều người cũng xem không vừa mắt. Nên, Lạc Y ở Âu Dương gia chưa thư thái được mấy ngày thì liền có người đem phiền toái tìm tới cửa.
Chính là lúc Lạc Y đang ở trong không gian vừa bế Tiểu Hổ dỗ dành, vừa phải đối phó với Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh đổ một bình lại một bình dấm chua thì một nha đầu chạy tới viện của nàng cấp tốc gõ cửa. Giống như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Lạc Y nhíu mày, nàng dự cảm rằng có chuyện gì đó xảy ra. Luyến tiếc đem Tiểu Hổ mềm mại trong tay giao cho Lôi Hổ, rồi cùng Lãnh Hàn Thần ra ngoài.
Lạc Y hận chết ai phá đám nàng, nàng còn muốn ôm cục thịt mềm mại kia nha! Nếu như lúc đầu nàng rất bài xích việc tự nhiên bị người ta tưởng nhầm là mẹ thì bây giờ nàng đã thật sự thích Tiểu Hổ rồi. Cục thịt nhỏ đó chính là chọc người yêu thích, da lông đều mềm mại như tơ... Ôm vào thật ấm áp, thật thích... Hừ, tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không, nàng sẽ tức giận nha.
Lãnh Hàn Thần đối với việc Lạc Y yêu thích Tiểu Hổ rất là mâu thuẫn. Hắn rất không thích nó chiếm đi sự chú ý của nàng, chiếm luôn thời gian của nàng đáng lẽ ra phải dành cho hắn, nhưng khi nàng ôm cục thịt nhỏ kia hắn có thể giả vờ giận dỗi, khiến nàng chủ động hôn hắn một chút! Phúc lợi lớn này khiến hắn rất thoã mãn. Aiz, không biết là tốt hay xấu nữa a!
Thu Hồng, nô tì nuôi từ nhỏ của Âu Dương gia đang xoắn xuýt ở cửa. Nhìn thấy Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần bước ra thì liền tiến lên, nói.
" Tiểu thư, gia chủ cho gọi mọi người đến nghị sự đường!"
" Có biết là chuyện gì không?"
" Dạ, là đệ đệ của gia chủ Âu Dương Thần Chương tiên sinh ở ngoại thành tìm tới!"
Thu Hồng không suy nghĩ liền trả lời. Câu trả lời rất nhanh này khiến ánh mắt Lạc Y mị lên, ý vị thâm trường nhìn Thu Hồng một cái! Thường thì khách đến nhà, người ta cũng không hay giới thiệu với nô tì, sao Thu Hồng lại biết rõ như vậy? Lại còn gọi thẳng tục danh của vị kia! Nếu nàng nhớ không lầm lúc Thu Hồng tới đây thì nhị gia gia đã sớm tách khỏi phủ đi! Ha ha, xem ra trong phủ này vốn không yên lành nha!
" Được, ta biết rồi, ngươi lui đi!"
Lạc Y lạnh lùng cho Thu Hồng đi xuống liền nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần cùng đi nghị sự đường. Bây giờ, việc này đã là thói quen của nàng. Những lúc có chuyện gì cần suy nghĩ mà không có hắn bên cạnh nàng cảm thấy rất áp lực. Lần này, nàng cảm thấy người tới cửa không có ý tốt. Nếu nàng đoán không lầm, hẳn là nghe tin gia gia thăng cấp mới tìm tới, rất có khả năng chính là người hạ độc gia gia, phụ thân và mẫu thân của nàng.
Nếu sự thật như vậy, nàng sẽ không bỏ qua!
Khi Lạc Y và Lãnh Hàn Thần bước vào, mọi người đều đã đến đông đủ.
Nàng nhìn quanh một vòng rồi dừng ánh mắt trên nam nhân trung niên khá tuấn tú, tuổi không chênh lệch quá với phụ thân nàng, đang ngồi ở vị trí khách quý, tao nhã uống trà.
Tổ phụ Âu Dương gia chỉ có một người vợ, sinh ra gia gia nàng. Đến khi gia gia nàng được ba mươi tuổi thì bất ngờ có một phụ nhân tìm đến cửa nói mang thai dòng máu của tổ phụ. Tổ mẫu là người hiền lành, không nói hai lời liền thay trượng phu thu phụ nhân vào cửa. Chính vì vậy, mấy tháng sau phụ nhân kia sinh ra nhị thiếu gia Âu Dương Thần Chương của Âu Dương gia lúc đó, cũng là nhị gia gia bây giờ. Sau khi nhị gia gia ra đời không lâu thì gia gia nàng có con trai đầu lòng, chính là phụ thân Âu Dương Văn Nhân nên tuổi của hai người cũng sấp xỉ nhau.
Âu Dương gia thường truyền vị trí gia chủ rất muộn. Năm gia gia năm mươi tuổi, tổ phụ mới quyết định truyền lại vị trí gia chủ, tức là vào mười một năm trước. Mà Âu Dương gia có một quy củ là chỉ có gia chủ mới được ở lại nhà chính, còn các huynh đệ đều phải ra khỏi tổ nghiệp. Những tưởng quy củ ấy sẽ dấy lên một hồi tranh phong, nhưng kì lạ là lúc ấy trong nhà không ai phản đối gì. Thậm chí nhị gia gia rất ngoan ngoãn dọn đồ ra ngoài. Nếu không phải hôm ấy nàng thấy quá trình gia gia phụ thân và mẫu thân tẩy tuỷ, nàng còn không biết được sự thật ẩn giấu đằng sau đâu!
Vị nhị tổ phụ này, tâm tư không phải đơn giản nha!
Âu Dương Phong Thần lúc này đang nói chuyện với Âu Dương Thần Chương. Tuy bề ngoài vui vẻ nhưng không che giấu được vẻ cứng nhắc. Điếu này chứng tỏ hai người cũng không hợp nhau lắm.
Gia gia nhác thấy Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đến, liềm mở giọng mắng, nhưng trong giọng nói rõ ràng là yêu chiều cùng dung túng.
" Sao lại đi chậm vậy a? Còn không đến chào nhị gia gia!"
Lạc Y cười khẽ nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, lễ phép nghiêng mình hành lễ.
" Ra mắt nhị gia gia!"
" Là Y nha đầu đó sao? Đứng lên đi, ngươi trưởng thành nhiều a! Lần cuối ta gặp ngươi còn chưa biết đi!"
Lạc Y cười lạnh, cũng không đáp lời, nàng thật cảm thấy Âu Dương Thần Chương nói chuyện rất dư thừa. Lúc hắn đi nàng mới một tuổi đâu, đương nhiên chưa biết đi. Chưa nói đến bản thể Lạc Y rất yếu đuối, làm gì cũng chậm hơn người ta một bậc. Bây giờ nghĩ lại, Lạc Y tự nhiên thấy nàng và đại ca rất may mắn. Lúc đó đại ca được tổ phụ yêu thương nên để nuôi bên người, còn nàng lại có bản chất phế vật yếu đuối nên người ta mới chủ quan bỏ qua không hạ độc họ. Chứ với thể chất của đứa trẻ, bị hạ độc hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Âu Dương Thần Chương không quá để ý Lạc Y, lướt qua nhìn Lãnh Hàn Thần tuấn tú tiêu sái đứng bên cạnh. Đôi mắt hơi nheo lại, nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nở nụ cười hỏi Âu Dương Phong Thần.
" Phong Thần đại ca, đây là?"
" Gọi là Lãnh Hàn Thần, cháu rễ tương lai của ta nha! Rất xứng với Lạc Y phải không?"
Ánh mắt Âu Dương Thần Chương hơi loé rồi rất nhanh giấu đi nhưng cũng không qua được mắt Lạc Y. Gương mặt nàng thoáng chốc trầm xuống. Người này, không đơn giản!
" Quả nhiên là trai tài gái sắc, học nghệ có phải rất tinh thông? Mấy hôm trước là ngươi đột phá ma pháp sư cấp tám hậu kì có phải không?"
Ánh mắt Lạc Y nghe câu nói này liền trở nên sắc như dao. Lúc trước nàng chỉ hoài nghi Âu Dương Thần Chương hạ độc chứ không hoàn toàn xác định, nhưng bây giờ đã xác định rồi. Trong khi mọi người đều cho rằng gia chủ Âu Dương gia thăng cấp thì hắn tại sao lại có suy nghĩ bất đồng? Chỉ có duy nhất một khả năng là hắn chắc chắn gia gia nàng không thể thăng cấp.
Người hạ độc chính là hắn!
Nàng muốn xem, hắn nếu biết gia gia nàng có thể thăng cấp thì sẽ làm gì, tiếp tục hạ độc sao? Có nàng ở đây, nàng cũng muốn xem hắn làm được gì!
Nghĩ vậy, Lạc Y bước lên nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần cười nói với Âu Dương Thần Chương.
" Nhị gia gia đừng nhìn Hàn Thần có bề ngoài thế này mà lầm. Hắn còn trẻ như vậy sao có đột phá cấp tám chứ? Người đột phá là gia gia nha! Mọi người đều cho rằng gia gia thăng cấp, sao nhị gia gia nghĩ khác đâu."
Ánh mắt Âu Dương Thần Chương loé lên tia nguy hiểm, liếc nhìn Âu Dương Phong Thần, lại nhìn Lạc Y cuối cùng dừng trên người Lãnh Hàn Thần. Lát sau hắn cười một tiếng, làm như không có gì.
" Ta chỉ hỏi vậy thôi a! Y nha đầu sao có vẻ trầm trọng như vậy?"
Hắn lại quay sang nói với Âu Dương Phong Thần hỏi rất lễ phép.
" Đại ca, ta chúc mừng người thăng cấp. Tiện đây, cũng có chuyện muốn thỉnh cầu. Chẳng là lâu lắm rồi ta mới có thể đến thăm mọi người, liệu có thể ở lại một thời gian hay không? Người nếu không muốn thì ta cũng không cưỡng cầu!"
Giảo hoạt! Hắn đã đón đầu trước như vậy, gia gia nếu không đồng ý thì chẳng phải quá không có lượng dung người sao? Xem ra nàng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
Quả nhiên, Âu Dương Phong Thần cười gượng, gật đầu.
" Đương nhiên được! Chúng ta là thân nhân không thể quá khắt khe! Nhân nhi, ngươi cho người dọn dẹp tân phòng rồi dẫn nhị thúc thúc ngươi đi đi!"
Âu Dương Văn Nhân cung kính thưa.
" Vâng! Nhị thúc, người đi theo ta!"
" Được!"
Âu Dương Thần Chương phóng khoáng đáp, liền đi theo Âu Dương Văn Nhân rời khỏi nghị sự đường. Hắn vừa đi, mọi người đều thở phào ra, Kỳ Phong còn rất không có hình tượng vuốt mồ hôi. Rõ ràng mọi người rất không thoải mái với người đệ đệ của gia gia đi. Đây chẳng lẽ chính là sức cảnh giác tự nhiên khi ý thức được người xấu sao?
Sau khi Âu Dương Thần Chương đi không lâu thì nghị sự đường cũng tan rã. Lạc Y nắm tay Lãnh Hàn Thần về viện của mình. Vừa mới về đến liền kêu Dạ và Nhược Ly giao một ít nhiệm vụ. Nàng phải canh chừng Âu Dương Thần Chương, Thu Hồng thật cẩn thận. Lại suy nghĩ biết trong phủ còn nội gián nào không liền gọi thêm Mặc ra để hắn xem xét tình hình xung quanh. Nhìn ma thú đều rời đi, tâm nàng lúc này tâm mới thoáng buông lỏng xuống. Nàng không thể chấp nhận chuyện hi hữu nào xảy ra trước mắt nàng, tuyệt đối không!
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y căng thẳng, mệt mỏi thì rất đau lòng, liền hoá thân thành thê nô, vì nàng đấm bóp, bấm huyệt.
Lạc Y thoã mãn khi được Lãnh Hàn Thần phục vụ, không bao lâu đã lâm vào trạng thái ngủ say.
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y ngủ ngon, không biết nàng mơ thấy cái gì mà khoé môi đỏ mọng hơi mấp máy. Hắn đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn cúi xuống, chạm nhẹ lên môi nàng... Không chạm thì thôi, chạm rồi khiến hắn thoả mãn rên nhẹ một tiếng... Môi nàng thật mềm...
Lần đầu tiên nhìn thấy chúng ma thú bên cạnh Lạc Y, thân nhân nàng chỉ có há hốc mồm, mắt cũng đồng dạng trợn to, mãi mà vẫn không nói nên lời. Đây chính là thấy bảo bối nhà mình cường đại quá mà hưng phấn, hoặc là bị số lượng ma thú doạ ngu rồi a!
Lúc này, người dân trong thành La Viễn đã xem Âu Dương gia như một đấng cứu thế cao không với tới. Đầu tiên là sự kiện gia chủ Âu Dương gia thăng cấp, sau đó lại giải quyết được vấn đề chuyện kì lạ xảy ra trong sơn mạch, đem những người bị mất tích trở về. Có thể nói danh tiếng của Âu Dương gia lúc này đã hoàn toàn vững vàng ở vị trí gia tộc đứng đầu, không dễ dàng suy suyễn nha.
Mắt thấy Âu Dương gia êm ấm hạnh phúc, nhiều người cũng xem không vừa mắt. Nên, Lạc Y ở Âu Dương gia chưa thư thái được mấy ngày thì liền có người đem phiền toái tìm tới cửa.
Chính là lúc Lạc Y đang ở trong không gian vừa bế Tiểu Hổ dỗ dành, vừa phải đối phó với Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh đổ một bình lại một bình dấm chua thì một nha đầu chạy tới viện của nàng cấp tốc gõ cửa. Giống như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Lạc Y nhíu mày, nàng dự cảm rằng có chuyện gì đó xảy ra. Luyến tiếc đem Tiểu Hổ mềm mại trong tay giao cho Lôi Hổ, rồi cùng Lãnh Hàn Thần ra ngoài.
Lạc Y hận chết ai phá đám nàng, nàng còn muốn ôm cục thịt mềm mại kia nha! Nếu như lúc đầu nàng rất bài xích việc tự nhiên bị người ta tưởng nhầm là mẹ thì bây giờ nàng đã thật sự thích Tiểu Hổ rồi. Cục thịt nhỏ đó chính là chọc người yêu thích, da lông đều mềm mại như tơ... Ôm vào thật ấm áp, thật thích... Hừ, tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không, nàng sẽ tức giận nha.
Lãnh Hàn Thần đối với việc Lạc Y yêu thích Tiểu Hổ rất là mâu thuẫn. Hắn rất không thích nó chiếm đi sự chú ý của nàng, chiếm luôn thời gian của nàng đáng lẽ ra phải dành cho hắn, nhưng khi nàng ôm cục thịt nhỏ kia hắn có thể giả vờ giận dỗi, khiến nàng chủ động hôn hắn một chút! Phúc lợi lớn này khiến hắn rất thoã mãn. Aiz, không biết là tốt hay xấu nữa a!
Thu Hồng, nô tì nuôi từ nhỏ của Âu Dương gia đang xoắn xuýt ở cửa. Nhìn thấy Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần bước ra thì liền tiến lên, nói.
" Tiểu thư, gia chủ cho gọi mọi người đến nghị sự đường!"
" Có biết là chuyện gì không?"
" Dạ, là đệ đệ của gia chủ Âu Dương Thần Chương tiên sinh ở ngoại thành tìm tới!"
Thu Hồng không suy nghĩ liền trả lời. Câu trả lời rất nhanh này khiến ánh mắt Lạc Y mị lên, ý vị thâm trường nhìn Thu Hồng một cái! Thường thì khách đến nhà, người ta cũng không hay giới thiệu với nô tì, sao Thu Hồng lại biết rõ như vậy? Lại còn gọi thẳng tục danh của vị kia! Nếu nàng nhớ không lầm lúc Thu Hồng tới đây thì nhị gia gia đã sớm tách khỏi phủ đi! Ha ha, xem ra trong phủ này vốn không yên lành nha!
" Được, ta biết rồi, ngươi lui đi!"
Lạc Y lạnh lùng cho Thu Hồng đi xuống liền nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần cùng đi nghị sự đường. Bây giờ, việc này đã là thói quen của nàng. Những lúc có chuyện gì cần suy nghĩ mà không có hắn bên cạnh nàng cảm thấy rất áp lực. Lần này, nàng cảm thấy người tới cửa không có ý tốt. Nếu nàng đoán không lầm, hẳn là nghe tin gia gia thăng cấp mới tìm tới, rất có khả năng chính là người hạ độc gia gia, phụ thân và mẫu thân của nàng.
Nếu sự thật như vậy, nàng sẽ không bỏ qua!
Khi Lạc Y và Lãnh Hàn Thần bước vào, mọi người đều đã đến đông đủ.
Nàng nhìn quanh một vòng rồi dừng ánh mắt trên nam nhân trung niên khá tuấn tú, tuổi không chênh lệch quá với phụ thân nàng, đang ngồi ở vị trí khách quý, tao nhã uống trà.
Tổ phụ Âu Dương gia chỉ có một người vợ, sinh ra gia gia nàng. Đến khi gia gia nàng được ba mươi tuổi thì bất ngờ có một phụ nhân tìm đến cửa nói mang thai dòng máu của tổ phụ. Tổ mẫu là người hiền lành, không nói hai lời liền thay trượng phu thu phụ nhân vào cửa. Chính vì vậy, mấy tháng sau phụ nhân kia sinh ra nhị thiếu gia Âu Dương Thần Chương của Âu Dương gia lúc đó, cũng là nhị gia gia bây giờ. Sau khi nhị gia gia ra đời không lâu thì gia gia nàng có con trai đầu lòng, chính là phụ thân Âu Dương Văn Nhân nên tuổi của hai người cũng sấp xỉ nhau.
Âu Dương gia thường truyền vị trí gia chủ rất muộn. Năm gia gia năm mươi tuổi, tổ phụ mới quyết định truyền lại vị trí gia chủ, tức là vào mười một năm trước. Mà Âu Dương gia có một quy củ là chỉ có gia chủ mới được ở lại nhà chính, còn các huynh đệ đều phải ra khỏi tổ nghiệp. Những tưởng quy củ ấy sẽ dấy lên một hồi tranh phong, nhưng kì lạ là lúc ấy trong nhà không ai phản đối gì. Thậm chí nhị gia gia rất ngoan ngoãn dọn đồ ra ngoài. Nếu không phải hôm ấy nàng thấy quá trình gia gia phụ thân và mẫu thân tẩy tuỷ, nàng còn không biết được sự thật ẩn giấu đằng sau đâu!
Vị nhị tổ phụ này, tâm tư không phải đơn giản nha!
Âu Dương Phong Thần lúc này đang nói chuyện với Âu Dương Thần Chương. Tuy bề ngoài vui vẻ nhưng không che giấu được vẻ cứng nhắc. Điếu này chứng tỏ hai người cũng không hợp nhau lắm.
Gia gia nhác thấy Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đến, liềm mở giọng mắng, nhưng trong giọng nói rõ ràng là yêu chiều cùng dung túng.
" Sao lại đi chậm vậy a? Còn không đến chào nhị gia gia!"
Lạc Y cười khẽ nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, lễ phép nghiêng mình hành lễ.
" Ra mắt nhị gia gia!"
" Là Y nha đầu đó sao? Đứng lên đi, ngươi trưởng thành nhiều a! Lần cuối ta gặp ngươi còn chưa biết đi!"
Lạc Y cười lạnh, cũng không đáp lời, nàng thật cảm thấy Âu Dương Thần Chương nói chuyện rất dư thừa. Lúc hắn đi nàng mới một tuổi đâu, đương nhiên chưa biết đi. Chưa nói đến bản thể Lạc Y rất yếu đuối, làm gì cũng chậm hơn người ta một bậc. Bây giờ nghĩ lại, Lạc Y tự nhiên thấy nàng và đại ca rất may mắn. Lúc đó đại ca được tổ phụ yêu thương nên để nuôi bên người, còn nàng lại có bản chất phế vật yếu đuối nên người ta mới chủ quan bỏ qua không hạ độc họ. Chứ với thể chất của đứa trẻ, bị hạ độc hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Âu Dương Thần Chương không quá để ý Lạc Y, lướt qua nhìn Lãnh Hàn Thần tuấn tú tiêu sái đứng bên cạnh. Đôi mắt hơi nheo lại, nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nở nụ cười hỏi Âu Dương Phong Thần.
" Phong Thần đại ca, đây là?"
" Gọi là Lãnh Hàn Thần, cháu rễ tương lai của ta nha! Rất xứng với Lạc Y phải không?"
Ánh mắt Âu Dương Thần Chương hơi loé rồi rất nhanh giấu đi nhưng cũng không qua được mắt Lạc Y. Gương mặt nàng thoáng chốc trầm xuống. Người này, không đơn giản!
" Quả nhiên là trai tài gái sắc, học nghệ có phải rất tinh thông? Mấy hôm trước là ngươi đột phá ma pháp sư cấp tám hậu kì có phải không?"
Ánh mắt Lạc Y nghe câu nói này liền trở nên sắc như dao. Lúc trước nàng chỉ hoài nghi Âu Dương Thần Chương hạ độc chứ không hoàn toàn xác định, nhưng bây giờ đã xác định rồi. Trong khi mọi người đều cho rằng gia chủ Âu Dương gia thăng cấp thì hắn tại sao lại có suy nghĩ bất đồng? Chỉ có duy nhất một khả năng là hắn chắc chắn gia gia nàng không thể thăng cấp.
Người hạ độc chính là hắn!
Nàng muốn xem, hắn nếu biết gia gia nàng có thể thăng cấp thì sẽ làm gì, tiếp tục hạ độc sao? Có nàng ở đây, nàng cũng muốn xem hắn làm được gì!
Nghĩ vậy, Lạc Y bước lên nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần cười nói với Âu Dương Thần Chương.
" Nhị gia gia đừng nhìn Hàn Thần có bề ngoài thế này mà lầm. Hắn còn trẻ như vậy sao có đột phá cấp tám chứ? Người đột phá là gia gia nha! Mọi người đều cho rằng gia gia thăng cấp, sao nhị gia gia nghĩ khác đâu."
Ánh mắt Âu Dương Thần Chương loé lên tia nguy hiểm, liếc nhìn Âu Dương Phong Thần, lại nhìn Lạc Y cuối cùng dừng trên người Lãnh Hàn Thần. Lát sau hắn cười một tiếng, làm như không có gì.
" Ta chỉ hỏi vậy thôi a! Y nha đầu sao có vẻ trầm trọng như vậy?"
Hắn lại quay sang nói với Âu Dương Phong Thần hỏi rất lễ phép.
" Đại ca, ta chúc mừng người thăng cấp. Tiện đây, cũng có chuyện muốn thỉnh cầu. Chẳng là lâu lắm rồi ta mới có thể đến thăm mọi người, liệu có thể ở lại một thời gian hay không? Người nếu không muốn thì ta cũng không cưỡng cầu!"
Giảo hoạt! Hắn đã đón đầu trước như vậy, gia gia nếu không đồng ý thì chẳng phải quá không có lượng dung người sao? Xem ra nàng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
Quả nhiên, Âu Dương Phong Thần cười gượng, gật đầu.
" Đương nhiên được! Chúng ta là thân nhân không thể quá khắt khe! Nhân nhi, ngươi cho người dọn dẹp tân phòng rồi dẫn nhị thúc thúc ngươi đi đi!"
Âu Dương Văn Nhân cung kính thưa.
" Vâng! Nhị thúc, người đi theo ta!"
" Được!"
Âu Dương Thần Chương phóng khoáng đáp, liền đi theo Âu Dương Văn Nhân rời khỏi nghị sự đường. Hắn vừa đi, mọi người đều thở phào ra, Kỳ Phong còn rất không có hình tượng vuốt mồ hôi. Rõ ràng mọi người rất không thoải mái với người đệ đệ của gia gia đi. Đây chẳng lẽ chính là sức cảnh giác tự nhiên khi ý thức được người xấu sao?
Sau khi Âu Dương Thần Chương đi không lâu thì nghị sự đường cũng tan rã. Lạc Y nắm tay Lãnh Hàn Thần về viện của mình. Vừa mới về đến liền kêu Dạ và Nhược Ly giao một ít nhiệm vụ. Nàng phải canh chừng Âu Dương Thần Chương, Thu Hồng thật cẩn thận. Lại suy nghĩ biết trong phủ còn nội gián nào không liền gọi thêm Mặc ra để hắn xem xét tình hình xung quanh. Nhìn ma thú đều rời đi, tâm nàng lúc này tâm mới thoáng buông lỏng xuống. Nàng không thể chấp nhận chuyện hi hữu nào xảy ra trước mắt nàng, tuyệt đối không!
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y căng thẳng, mệt mỏi thì rất đau lòng, liền hoá thân thành thê nô, vì nàng đấm bóp, bấm huyệt.
Lạc Y thoã mãn khi được Lãnh Hàn Thần phục vụ, không bao lâu đã lâm vào trạng thái ngủ say.
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y ngủ ngon, không biết nàng mơ thấy cái gì mà khoé môi đỏ mọng hơi mấp máy. Hắn đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn cúi xuống, chạm nhẹ lên môi nàng... Không chạm thì thôi, chạm rồi khiến hắn thoả mãn rên nhẹ một tiếng... Môi nàng thật mềm...
/231
|