Trên thẻ bài trầm hương khắc rõ ràng hai chữ...
Thanh quốc!
Lạc Y cười nhạt, đưa mộc bài lại cho người bưng khay. Hắn nhìn lướt qua chữ khắc trên mộc bài, liếc mắt giống như đang thương hại Lạc Y rồi mới cất cao giọng đọc to.
" Chu quốc trận đầu tiên đối chiến Thanh quốc, võ đài tỉ võ thứ nhất, Huyền quốc trận đầu tiên đối chiến Bạch quốc, võ đài tỉ võ thứ hai. Thượng đài!"
Lạc Y bước thẳng xuống khỏi lôi đài, không chút nào quan tâm tới những bàn tán của mọi người.
Đa số đều phán đoán chiến thắng đương nhiên sẽ thuộc về Thanh quốc. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người cổ vũ Chu quốc.
Lạc Y nhận ra những người này, hôm qua bọn họ đã xuất hiện khi nàng đấu đan với Phan Hồng nhân.
" Các ngươi thì biết cái gì Tiểu cô nương này phi thường giỏi! Nàng mới bao nhiêu tuổi đã luyện ra đan dược cấp bốn thượng phẩm. Chắc chắn tu vi không tệ đâu a! Lão tử ta ủng hộ Chu quốc chiến thắng, đặt cược một ngàn kim tệ!"
Nam tử áo xám hùng hồn đặt một thẻ tử tinh ra, khiến người xung quanh hoảng hồn.
" Ngươi thật con mẹ nó ngu, đặt cược thứ không tiềm năng như vậy. Lão tử chơi với ngươi, đặt năm trăm bảy mươi hai kim tệ cược Thanh quốc thắng. Ngươi thua kim tệ kia đều là của lão tử!"
Thiếu niên áo vàng kim cười khinh thường, không chút nào xem trọng lời nam tử áo xám.
Rất nhanh, mọi người cũng ồ lên đặt cược, đa số đặt cho Thanh quốc và Bạch quốc, Chu quốc vẫn được một số ít người ủng hộ còn Huyền quốc lại ít đến thảm thương.
Lạc Y nghĩ, nếu như hôm qua không có sự kiện ở đan dược đường, thì đội được ít người ủng hộ nhất hẳn là Chu quốc đi!
Thấy có nhiều người đặt cược như vậy, trong lòng Lạc Y lại nảy lên ít lòng tham.
Sao nàng không nghĩ ra cách kiếm tiền tốt như vậy đây? Mấy ngày thi đấu Thượng Đỉnh giao phong hẳn là đổ phường Kỳ Vân thành sẽ rất nhộn nhịp đi.
Lạc Y trở lại ví trí của mình, bọn Lăng Ngạo từ trên ghế đứng lên, khoé môi ai cũng là nụ cười tự tin.
Có thể không tự tin sao? Bọn hắn đã trải qua huấn luyện ma quỷ đến mức nào, những trận đấu nhỏ nhoi này có thể gây khó dễ cho bọn hắn sao?
Tống Vĩnh Khanh nhìn nhóm Lăng Ngạo cùng Lạc Y một lần, hắn vốn không biết chút gì những chuyện bọn họ đã trải qua nên vô cùng lo lắng.
Lo bị thua thì ít, nhưng lại sợ bọn họ bị thương. Dù sao ngay trận đầu tiên phải đối đầu địch thủ mạnh như vậy, ai sẽ không lo lắng đây!
" Ta nói các ngươi, đấu hết mình nhưng nếu không đánh lại thì không được cố chấp mà phải lập tức nhận thua, biết hay chưa?"
Bạch Thừa Vũ cười hì hì, mặt đã muốn đụng đến trời xanh, tự tin nói.
" Lão sư, chúng ta chắc chắn sẽ không thua đâu!"
Vu Nhã đang ngồi tại chỗ thổi râu, vừa nghe Bạch Thừa Vũ nói một chữ " thua" thì nhảy dựng lên, bắt lấy lỗ tai Bạch Thừa Vũ mắng.
" Ngươi dám thua? Ngươi dám thua ta liền vặt trụi lông ngươi!"
Bạch Thừa Vũ bị đau la lên oai oái, vừa đưa tay muốn cứu tai nhỏ bé ra khỏi ma trảo của Vu Nhã.
" Lão sư, ta nói ta sẽ không thua! A... A... Sẽ thắng, sẽ thắng a!"
Vu Nhã nghe thấy một chữ " thắng" mới hài lòng, khẽ hừ một tiếng mới chịu ngồi xuống.
Bạch Thừa Vũ xoa xoa tai, vừa xoa vừa lầm bầm.
" Lão sư, ngươi nhéo tai ta đau quá, nếu lỡ như đấu thua... Ách, đấu không thắng thì ngươi phải chịu trách nhiệm nga!"
" Chịu trách nhiệm? Sao ta lại phải chịu trách nhiệm? Hử?"
Vu Nhã híp mắt, kéo dài giọng ra, âm vang như chiếc búa gõ mạnh vào lòng Bạch Thừa Vũ. Hắn vội vàng cười hề giả ngốc chạy trốn vào phía sau lưng Tống Vĩnh Khanh.
Bọn Lăng Ngạo nhìn thấy Bạch Thừa Vũ không có cốt khí liền hừ một tiếng khinh thường. Bọn họ bây giờ có chút nhớ Bạch Thừa Vũ thanh nhã, lạnh lùng, mắt cao hơn đầu ngày xưa là sao đây?
Lãnh Hàn Thần không chút nào quan tâm đến Bạch Thừa Vũ náo loạn, hắn nhẹ nhàng nắm tay Lạc Y, cúi đầu hôn nhẹ lên má hồng mềm mại của nàng, buồn rầu nói.
" Những kẻ yếu đuối như vậy cũng cần nàng phải ra tay sao?"
" Bọn ta có chiến thuật hết nha! Ngoan, chờ ta về!"
Lạc Y nhác thấy danh bài của Thanh quốc đều đã lên võ đài, liền dỗ dành Lãnh Hàn Thần, ra hiệu cho đám người Lăng Ngạo cùng nhau đi theo.
Võ đài thi đấu được thiết kế vô cùng chắc chắn, nền móng ăn sâu vào đất, chịu được lực lượng và công kích mạnh rất tốt.
Trên đài, năm người Thanh quốc đã xuất hiện đầy đủ, sống lưng thẳng tắp ngạo khí nhìn về phía nhóm Lạc Y từ từ bước lên lôi đài.
Năm người Thanh quốc đứng giữa chính là Lam Thừa Quân cấp bảy ma pháp sư trung kì, hai bên trái phải lần lượt là Bắc Vũ Hâm, Vân Linh cấp bảy sơ kì, Sử Thuần Chương cấp sáu hậu kì đỉnh phong và Vũ Thần Đồng cấp sáu hậu kì.
Tính ra, lực lượng của bọn họ đều rất mạnh mẽ nhưng để đối kháng với nhóm người Lạc Y thì như vậy vẫn chưa đủ.
Lam Thần Quân thanh nhã, lạnh nhạt đứng giữa, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Lạc Y, bên môi như cũ nở nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt.
Lạc Y nhẹ híp mắt, nàng có cảm giác như Lam Thừa Quân không có bao nhiêu hứng thú với trận chiến này, dường như hắn lên võ đài chỉ là để nhìn xem cho biết mà thôi.
Người này... Thú vị nha! Hắn thật sự là hoàng tử sao? Họ Lam chắc là không sai đi!
Bắc Vũ Hâm đứng bên cạnh Lam Thừa Quân tay nâng trường kiếm khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn Lạc Y cười lạnh.
" Ngươi là tiểu cô nương khiến Thập Tứ hoàng tử coi trọng sao? Hôm nay ta muốn nhìn xem thử người khiến Thập Tứ hoàng tử cao quý khuyên bảo chúng ta nên cẩn thận là dạng người gì?"
Bắc Vũ Hâm nhấn mạnh những chữ " Thập Tứ hoàng tử" với lời lẽ không thân thiện lắm.
Lạc Y vừa nhìn đã nhận ra Bắc Vũ Hâm có địch ý đối với Lam Thừa Quân.
Nàng nhớ Thanh quốc có ba gia tộc lớn đó là Bắc gia, Phong gia, Gia Cát gia vô cùng phát triển. Trong ba gia tộc đó Bắc gia là phát triển nhất.
Bình thường, khi một đại gia tộc phát triển tốt rất có khả năng sẽ gây uy hiếp đối với địa vị hoàng thất nên hoàng thất nhất định sẽ dùng cách chế tài, gây trở ngại cho đại gia tộc đó.
Điều này đương nhiên dẫn đến mâu thuẫn giữa đại gia tộc và hoàng thất. Ở bên ngoài tuy chưa xé rách mặt với nhau nhưng không biết bên trong đã xảy ra tranh đấu ngầm.
Xem ra Bắc Vũ Hâm chính là người Bắc gia, nên rất không vừa ý Lam Thừa Quân lại mạnh mẽ hơn mình đi.
Bất quá, bọn họ tranh đấu thế nào, nàng không để ý, nhưng nếu bọn họ để lửa bén trúng nàng, nàng sẽ không để yên.
Lạc Y cười lạnh trong lòng, quay đầu nhìn bọn Lăng Ngạo đứng phía sau nghiêm giọng nói.
" Hành động theo chiến thuật cũ! Nhớ, dạy dỗ tốt tên nhiều chuyện này một chút, không cần để chừa mặt mũi cho ta! Rõ chưa?"
" Vâng, lão đại!"
Bọn Lăng Ngạo nhất nhất hô lên lọt vào tai mọi người khiến nhiều người kinh hãi.
Quá cuồng vọng!
Ai cũng cho rằng Lạc Y đang người si nói mộng, chỉ cười khinh thường một tiếng nhưng không xem là thật.
Lam Thừa Quân cười khẽ một tiếng, không những không có khinh thường mà lại có một chút tán thưởng.
Thật là tội nghiệp cho những ai làm đồng đội của Lam Thừa Quân này. Ngoại nhân đến đánh vào mặt người mình, hắn có khi nào cũng vỗ tay khen hay?
Bắc Vũ Hâm trừng lớn mắt, oán độc nhìn Lạc Y như muốn dùng ánh mắt xả nàng ra làm nhiều đoạn.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập chiến ý, chỉ chờ người chủ trì trận đấu hô lên hai tiếng bắt đầu sẽ lao ngay về phía Lạc Y, đánh đến khi nàng phải chật vật cầu xin.
Người chủ trì thấy xung quanh không khí có chút ngưng trọng liền ho nhẹ một tiếng, nâng cao tay hô to bắt đầu liền lùi về phía sau, đứng một góc yên lặng quan sát.
Bắc Vũ Hâm vừa mới nghe được hai chữ kia liền muốn đi đầu tiến đến chỗ Lạc Y, nhưng nàng lại bất ngờ nhảy lên, ngồi trên thanh chắn võ đài, không có một chút vẻ gì cho thấy nàng sẽ tham gia vào chiến cuộc.
Mọi người đứng dưới lôi đài khẽ ồ lên, không hiểu nhìn tiểu cô nương đang ngồi vắt vẻo trên kia. Dáng ngồi của nàng hờ hững vô cùng, giống như bây giờ chỉ cần có ai đẩy nhẹ một cái nàng liền ngã xuống.
Bắc Vũ Khâm híp mắt, muốn lâm trận bỏ chạy? Không có cửa!
Lạc Y nhìn đám người đang quần đấu trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ không thú vị, nhàm chán. Lại nhìn thấy Bắc Vũ Hâm giơ cao đao muốn tấn công nàng liền nhàn rỗi nâng chân đá mạnh lên đầu vai hắn.
Bắc Vũ Hâm chỉ cảm thấy vai một trận đau đớn lan tràn, thân thể liền bay xa ba mét rơi phịch xuống đất.
Lạc Y lau lau mũi giày, khẽ ngáp một tiếng mắng lớn.
" Ta đã bảo các ngươi dạy dỗ tốt hắn, làm thế nào lại để hắn chạy loạn?"
Bạch Thừa Vũ đang cùng Lập Khiêm thoải mái đối chiến hai người Sử Thần Chương và Vũ Thần Đồng. Nghe thấy Lạc Y nói như vậy cảm thấy rất có lỗi, liền một cước đá bay hai người xuống lôi đài.
Bạch Thừa Vũ chạy đến xách cổ áo Bắc Vũ Hâm đang đau không gượng dậy nỗi đánh một trận khiến hắn đến câu nhận thua cũng nói không ra hơi, trực tiếp ngất xỉu.
Cố Ân Kỳ đối chiến với Vân Linh không sử dụng đến chiến khí mà dùng ma pháp. Bây giờ Cố Ân Kỳ đã điều khiển được ba nguyên tố rất thuận lợi, nhưng vì Vân Linh là thuộc tính Hoả nên nàng liền dùng Thuỷ khắc chế. Không bao lâu sau kết quả đã định.
Lạc Y rất hài lòng với chiến cuộc này, nhưng khi nhìn về phía Lăng Ngạo đang đối chiến Lam Thừa Quân lại không khỏi nhíu mày.
Lăng Ngạo giờ đã là cấp tám ma pháp sư trung kì, so với Lam Thừa Quân thì mạnh hơn hẳn một cấp, nhưng rõ ràng hai người đấu với nhau cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Tuy nhìn vào có vẻ như Lam Thừa Quân là người chuyên phòng thủ còn Lăng Ngạo lại chuyên tấn công. Nhưng Lam Thừa Quân có thể linh hoạt tránh né được công kích của đối thủ cao hơn mình một cấp rõ ràng không phải tầm thường.
Lạc Y đứng dậy, điểm chân ngăn trước mặt Lăng Ngạo, nàng có cảm giác nếu tiếp tục đối chiến Lăng Ngạo sẽ thua.
Lam Thừa Quân thấy bóng dáng bạch y xuất hiện trước mắt thì nắm đấm ra một nửa liền nhanh chóng thu về, cười yếu ớt hỏi.
" Chiến lược của ngươi là ngồi xem diễn, tại sao lại xen vào?"
" Ta không thể xen vào sao?" Lạc Y cười nhẹ, dung nhan khuynh thành làm khuynh đảo thế nhân càng thêm sáng ngời.
Lam Thừa Quân ngẩn ra, sau đó lại cười yếu ớt lắc nhẹ đầu lùi về sau một bước.
" Ngươi đến đúng lúc lắm, ta không đánh lại ngươi, ta nhận thua!"
Lam Thừa Quân nói xong thì điểm chân nhảy khỏi võ đài, đi khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Người đến xem nhìn cảnh vừa diễn ra trên võ đài mấp máy môi mãi mà không thốt ra được câu nào.
Thanh quốc cường đại nhất trong tứ đại cường quốc mà lại có hai người bị đạp xuống võ đài, một người trọng thương, hôn mê, một người kiệt sức còn một người tự nhận thua.
Chu quốc toàn thắng!
Mọi người ngây ngẩn nhìn nhau, có kẻ vui mừng, có kẻ tiếc hận.
Bọn hắn đa số đều đặt hết vốn liếng vào Thanh quốc đấy!
Người chủ trì nhìn theo bóng dáng Lam Thừa Quân rời đi rồi lại nhìn bốn người nằm la liệt trên đất và dưới võ đài không khỏi hít một hơi.
Hắn cũng không ngờ Chu quốc thắng đâu! Nhưng mà bọn hắn thắng quả thật oanh oanh liệt liệt.
" Trận đầu tiên Chu quốc đối chiến Thanh quốc, Chu quốc thắng!"
Lạc Y cười khẽ, nàng vốn đã nhận định trước kết quả này!
Nhóm Lạc Y bước khỏi võ đài, xung quanh tiếng vỗ tay, cổ vũ reo hò ầm ầm vang lên.
Chu quốc từ lúc này nổi danh!
Thanh quốc!
Lạc Y cười nhạt, đưa mộc bài lại cho người bưng khay. Hắn nhìn lướt qua chữ khắc trên mộc bài, liếc mắt giống như đang thương hại Lạc Y rồi mới cất cao giọng đọc to.
" Chu quốc trận đầu tiên đối chiến Thanh quốc, võ đài tỉ võ thứ nhất, Huyền quốc trận đầu tiên đối chiến Bạch quốc, võ đài tỉ võ thứ hai. Thượng đài!"
Lạc Y bước thẳng xuống khỏi lôi đài, không chút nào quan tâm tới những bàn tán của mọi người.
Đa số đều phán đoán chiến thắng đương nhiên sẽ thuộc về Thanh quốc. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người cổ vũ Chu quốc.
Lạc Y nhận ra những người này, hôm qua bọn họ đã xuất hiện khi nàng đấu đan với Phan Hồng nhân.
" Các ngươi thì biết cái gì Tiểu cô nương này phi thường giỏi! Nàng mới bao nhiêu tuổi đã luyện ra đan dược cấp bốn thượng phẩm. Chắc chắn tu vi không tệ đâu a! Lão tử ta ủng hộ Chu quốc chiến thắng, đặt cược một ngàn kim tệ!"
Nam tử áo xám hùng hồn đặt một thẻ tử tinh ra, khiến người xung quanh hoảng hồn.
" Ngươi thật con mẹ nó ngu, đặt cược thứ không tiềm năng như vậy. Lão tử chơi với ngươi, đặt năm trăm bảy mươi hai kim tệ cược Thanh quốc thắng. Ngươi thua kim tệ kia đều là của lão tử!"
Thiếu niên áo vàng kim cười khinh thường, không chút nào xem trọng lời nam tử áo xám.
Rất nhanh, mọi người cũng ồ lên đặt cược, đa số đặt cho Thanh quốc và Bạch quốc, Chu quốc vẫn được một số ít người ủng hộ còn Huyền quốc lại ít đến thảm thương.
Lạc Y nghĩ, nếu như hôm qua không có sự kiện ở đan dược đường, thì đội được ít người ủng hộ nhất hẳn là Chu quốc đi!
Thấy có nhiều người đặt cược như vậy, trong lòng Lạc Y lại nảy lên ít lòng tham.
Sao nàng không nghĩ ra cách kiếm tiền tốt như vậy đây? Mấy ngày thi đấu Thượng Đỉnh giao phong hẳn là đổ phường Kỳ Vân thành sẽ rất nhộn nhịp đi.
Lạc Y trở lại ví trí của mình, bọn Lăng Ngạo từ trên ghế đứng lên, khoé môi ai cũng là nụ cười tự tin.
Có thể không tự tin sao? Bọn hắn đã trải qua huấn luyện ma quỷ đến mức nào, những trận đấu nhỏ nhoi này có thể gây khó dễ cho bọn hắn sao?
Tống Vĩnh Khanh nhìn nhóm Lăng Ngạo cùng Lạc Y một lần, hắn vốn không biết chút gì những chuyện bọn họ đã trải qua nên vô cùng lo lắng.
Lo bị thua thì ít, nhưng lại sợ bọn họ bị thương. Dù sao ngay trận đầu tiên phải đối đầu địch thủ mạnh như vậy, ai sẽ không lo lắng đây!
" Ta nói các ngươi, đấu hết mình nhưng nếu không đánh lại thì không được cố chấp mà phải lập tức nhận thua, biết hay chưa?"
Bạch Thừa Vũ cười hì hì, mặt đã muốn đụng đến trời xanh, tự tin nói.
" Lão sư, chúng ta chắc chắn sẽ không thua đâu!"
Vu Nhã đang ngồi tại chỗ thổi râu, vừa nghe Bạch Thừa Vũ nói một chữ " thua" thì nhảy dựng lên, bắt lấy lỗ tai Bạch Thừa Vũ mắng.
" Ngươi dám thua? Ngươi dám thua ta liền vặt trụi lông ngươi!"
Bạch Thừa Vũ bị đau la lên oai oái, vừa đưa tay muốn cứu tai nhỏ bé ra khỏi ma trảo của Vu Nhã.
" Lão sư, ta nói ta sẽ không thua! A... A... Sẽ thắng, sẽ thắng a!"
Vu Nhã nghe thấy một chữ " thắng" mới hài lòng, khẽ hừ một tiếng mới chịu ngồi xuống.
Bạch Thừa Vũ xoa xoa tai, vừa xoa vừa lầm bầm.
" Lão sư, ngươi nhéo tai ta đau quá, nếu lỡ như đấu thua... Ách, đấu không thắng thì ngươi phải chịu trách nhiệm nga!"
" Chịu trách nhiệm? Sao ta lại phải chịu trách nhiệm? Hử?"
Vu Nhã híp mắt, kéo dài giọng ra, âm vang như chiếc búa gõ mạnh vào lòng Bạch Thừa Vũ. Hắn vội vàng cười hề giả ngốc chạy trốn vào phía sau lưng Tống Vĩnh Khanh.
Bọn Lăng Ngạo nhìn thấy Bạch Thừa Vũ không có cốt khí liền hừ một tiếng khinh thường. Bọn họ bây giờ có chút nhớ Bạch Thừa Vũ thanh nhã, lạnh lùng, mắt cao hơn đầu ngày xưa là sao đây?
Lãnh Hàn Thần không chút nào quan tâm đến Bạch Thừa Vũ náo loạn, hắn nhẹ nhàng nắm tay Lạc Y, cúi đầu hôn nhẹ lên má hồng mềm mại của nàng, buồn rầu nói.
" Những kẻ yếu đuối như vậy cũng cần nàng phải ra tay sao?"
" Bọn ta có chiến thuật hết nha! Ngoan, chờ ta về!"
Lạc Y nhác thấy danh bài của Thanh quốc đều đã lên võ đài, liền dỗ dành Lãnh Hàn Thần, ra hiệu cho đám người Lăng Ngạo cùng nhau đi theo.
Võ đài thi đấu được thiết kế vô cùng chắc chắn, nền móng ăn sâu vào đất, chịu được lực lượng và công kích mạnh rất tốt.
Trên đài, năm người Thanh quốc đã xuất hiện đầy đủ, sống lưng thẳng tắp ngạo khí nhìn về phía nhóm Lạc Y từ từ bước lên lôi đài.
Năm người Thanh quốc đứng giữa chính là Lam Thừa Quân cấp bảy ma pháp sư trung kì, hai bên trái phải lần lượt là Bắc Vũ Hâm, Vân Linh cấp bảy sơ kì, Sử Thuần Chương cấp sáu hậu kì đỉnh phong và Vũ Thần Đồng cấp sáu hậu kì.
Tính ra, lực lượng của bọn họ đều rất mạnh mẽ nhưng để đối kháng với nhóm người Lạc Y thì như vậy vẫn chưa đủ.
Lam Thần Quân thanh nhã, lạnh nhạt đứng giữa, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Lạc Y, bên môi như cũ nở nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt.
Lạc Y nhẹ híp mắt, nàng có cảm giác như Lam Thừa Quân không có bao nhiêu hứng thú với trận chiến này, dường như hắn lên võ đài chỉ là để nhìn xem cho biết mà thôi.
Người này... Thú vị nha! Hắn thật sự là hoàng tử sao? Họ Lam chắc là không sai đi!
Bắc Vũ Hâm đứng bên cạnh Lam Thừa Quân tay nâng trường kiếm khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn Lạc Y cười lạnh.
" Ngươi là tiểu cô nương khiến Thập Tứ hoàng tử coi trọng sao? Hôm nay ta muốn nhìn xem thử người khiến Thập Tứ hoàng tử cao quý khuyên bảo chúng ta nên cẩn thận là dạng người gì?"
Bắc Vũ Hâm nhấn mạnh những chữ " Thập Tứ hoàng tử" với lời lẽ không thân thiện lắm.
Lạc Y vừa nhìn đã nhận ra Bắc Vũ Hâm có địch ý đối với Lam Thừa Quân.
Nàng nhớ Thanh quốc có ba gia tộc lớn đó là Bắc gia, Phong gia, Gia Cát gia vô cùng phát triển. Trong ba gia tộc đó Bắc gia là phát triển nhất.
Bình thường, khi một đại gia tộc phát triển tốt rất có khả năng sẽ gây uy hiếp đối với địa vị hoàng thất nên hoàng thất nhất định sẽ dùng cách chế tài, gây trở ngại cho đại gia tộc đó.
Điều này đương nhiên dẫn đến mâu thuẫn giữa đại gia tộc và hoàng thất. Ở bên ngoài tuy chưa xé rách mặt với nhau nhưng không biết bên trong đã xảy ra tranh đấu ngầm.
Xem ra Bắc Vũ Hâm chính là người Bắc gia, nên rất không vừa ý Lam Thừa Quân lại mạnh mẽ hơn mình đi.
Bất quá, bọn họ tranh đấu thế nào, nàng không để ý, nhưng nếu bọn họ để lửa bén trúng nàng, nàng sẽ không để yên.
Lạc Y cười lạnh trong lòng, quay đầu nhìn bọn Lăng Ngạo đứng phía sau nghiêm giọng nói.
" Hành động theo chiến thuật cũ! Nhớ, dạy dỗ tốt tên nhiều chuyện này một chút, không cần để chừa mặt mũi cho ta! Rõ chưa?"
" Vâng, lão đại!"
Bọn Lăng Ngạo nhất nhất hô lên lọt vào tai mọi người khiến nhiều người kinh hãi.
Quá cuồng vọng!
Ai cũng cho rằng Lạc Y đang người si nói mộng, chỉ cười khinh thường một tiếng nhưng không xem là thật.
Lam Thừa Quân cười khẽ một tiếng, không những không có khinh thường mà lại có một chút tán thưởng.
Thật là tội nghiệp cho những ai làm đồng đội của Lam Thừa Quân này. Ngoại nhân đến đánh vào mặt người mình, hắn có khi nào cũng vỗ tay khen hay?
Bắc Vũ Hâm trừng lớn mắt, oán độc nhìn Lạc Y như muốn dùng ánh mắt xả nàng ra làm nhiều đoạn.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập chiến ý, chỉ chờ người chủ trì trận đấu hô lên hai tiếng bắt đầu sẽ lao ngay về phía Lạc Y, đánh đến khi nàng phải chật vật cầu xin.
Người chủ trì thấy xung quanh không khí có chút ngưng trọng liền ho nhẹ một tiếng, nâng cao tay hô to bắt đầu liền lùi về phía sau, đứng một góc yên lặng quan sát.
Bắc Vũ Hâm vừa mới nghe được hai chữ kia liền muốn đi đầu tiến đến chỗ Lạc Y, nhưng nàng lại bất ngờ nhảy lên, ngồi trên thanh chắn võ đài, không có một chút vẻ gì cho thấy nàng sẽ tham gia vào chiến cuộc.
Mọi người đứng dưới lôi đài khẽ ồ lên, không hiểu nhìn tiểu cô nương đang ngồi vắt vẻo trên kia. Dáng ngồi của nàng hờ hững vô cùng, giống như bây giờ chỉ cần có ai đẩy nhẹ một cái nàng liền ngã xuống.
Bắc Vũ Khâm híp mắt, muốn lâm trận bỏ chạy? Không có cửa!
Lạc Y nhìn đám người đang quần đấu trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ không thú vị, nhàm chán. Lại nhìn thấy Bắc Vũ Hâm giơ cao đao muốn tấn công nàng liền nhàn rỗi nâng chân đá mạnh lên đầu vai hắn.
Bắc Vũ Hâm chỉ cảm thấy vai một trận đau đớn lan tràn, thân thể liền bay xa ba mét rơi phịch xuống đất.
Lạc Y lau lau mũi giày, khẽ ngáp một tiếng mắng lớn.
" Ta đã bảo các ngươi dạy dỗ tốt hắn, làm thế nào lại để hắn chạy loạn?"
Bạch Thừa Vũ đang cùng Lập Khiêm thoải mái đối chiến hai người Sử Thần Chương và Vũ Thần Đồng. Nghe thấy Lạc Y nói như vậy cảm thấy rất có lỗi, liền một cước đá bay hai người xuống lôi đài.
Bạch Thừa Vũ chạy đến xách cổ áo Bắc Vũ Hâm đang đau không gượng dậy nỗi đánh một trận khiến hắn đến câu nhận thua cũng nói không ra hơi, trực tiếp ngất xỉu.
Cố Ân Kỳ đối chiến với Vân Linh không sử dụng đến chiến khí mà dùng ma pháp. Bây giờ Cố Ân Kỳ đã điều khiển được ba nguyên tố rất thuận lợi, nhưng vì Vân Linh là thuộc tính Hoả nên nàng liền dùng Thuỷ khắc chế. Không bao lâu sau kết quả đã định.
Lạc Y rất hài lòng với chiến cuộc này, nhưng khi nhìn về phía Lăng Ngạo đang đối chiến Lam Thừa Quân lại không khỏi nhíu mày.
Lăng Ngạo giờ đã là cấp tám ma pháp sư trung kì, so với Lam Thừa Quân thì mạnh hơn hẳn một cấp, nhưng rõ ràng hai người đấu với nhau cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Tuy nhìn vào có vẻ như Lam Thừa Quân là người chuyên phòng thủ còn Lăng Ngạo lại chuyên tấn công. Nhưng Lam Thừa Quân có thể linh hoạt tránh né được công kích của đối thủ cao hơn mình một cấp rõ ràng không phải tầm thường.
Lạc Y đứng dậy, điểm chân ngăn trước mặt Lăng Ngạo, nàng có cảm giác nếu tiếp tục đối chiến Lăng Ngạo sẽ thua.
Lam Thừa Quân thấy bóng dáng bạch y xuất hiện trước mắt thì nắm đấm ra một nửa liền nhanh chóng thu về, cười yếu ớt hỏi.
" Chiến lược của ngươi là ngồi xem diễn, tại sao lại xen vào?"
" Ta không thể xen vào sao?" Lạc Y cười nhẹ, dung nhan khuynh thành làm khuynh đảo thế nhân càng thêm sáng ngời.
Lam Thừa Quân ngẩn ra, sau đó lại cười yếu ớt lắc nhẹ đầu lùi về sau một bước.
" Ngươi đến đúng lúc lắm, ta không đánh lại ngươi, ta nhận thua!"
Lam Thừa Quân nói xong thì điểm chân nhảy khỏi võ đài, đi khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Người đến xem nhìn cảnh vừa diễn ra trên võ đài mấp máy môi mãi mà không thốt ra được câu nào.
Thanh quốc cường đại nhất trong tứ đại cường quốc mà lại có hai người bị đạp xuống võ đài, một người trọng thương, hôn mê, một người kiệt sức còn một người tự nhận thua.
Chu quốc toàn thắng!
Mọi người ngây ngẩn nhìn nhau, có kẻ vui mừng, có kẻ tiếc hận.
Bọn hắn đa số đều đặt hết vốn liếng vào Thanh quốc đấy!
Người chủ trì nhìn theo bóng dáng Lam Thừa Quân rời đi rồi lại nhìn bốn người nằm la liệt trên đất và dưới võ đài không khỏi hít một hơi.
Hắn cũng không ngờ Chu quốc thắng đâu! Nhưng mà bọn hắn thắng quả thật oanh oanh liệt liệt.
" Trận đầu tiên Chu quốc đối chiến Thanh quốc, Chu quốc thắng!"
Lạc Y cười khẽ, nàng vốn đã nhận định trước kết quả này!
Nhóm Lạc Y bước khỏi võ đài, xung quanh tiếng vỗ tay, cổ vũ reo hò ầm ầm vang lên.
Chu quốc từ lúc này nổi danh!
/231
|