Alizée đã đi, Geriferry mang Nại Hà đến gần khe núi lối vào thành phố ngầm rồi dừng lại trên một mỏm núi. Nhất thời không có việc gì làm, hắn lại lấy chiếc hoa tai màu bạc hình bông tuyết kia ra tỉ mỉ quan sát dưới ánh mặt trời.
Chiếc hoa tai to bằng móng tay cái này được nối với chiếc kim gài xinh xắn bằng một sợi dây bạc nhỏ bé. Một mặt hoa tai được làm bóng loáng như gương, có thể phản chiếu hình ảnh xung quanh rõ ràng, một mặt khác thì vẽ đầy những đường nét chi chít bất quy tắc. Geriferry chợt nghĩ đến một chuyện, hắn kích hoạt thuật tinh tường, lập tức phát hiện kỳ thực những đường nét này chính là một pháp trận kép do nhiều pháp trận đơn tạo thành, cũng là nói, thực ra chiếc hoa tai này chính là một vật phẩm ma pháp.
Geriferry vội đeo hoa tai lên tai trái, lòng tràn ngập hi vọng rót tinh thần lực vào hoa tai. Thật đáng tiếc, không có bất cứ phản ứng gì xảy ra. Trong lúc hắn tức giận chuẩn bị lấy hoa tai xuống, Nại Hà đang phiêu đãng mấy chục mét phía trước hắn đột nhiên dừng lại tò mò quan sát hắn.
"Có chuyện gì vậy Nại Hà?" Geriferry bị nàng nhìn đến mức trong lòng hơi sợ hãi.
Sau phút chốc, đột nhiên bóng dáng Nại Hà biến mất, sau đó lập tức lại chui ra từ mắt phải Geriferry. Nhìn chiếc hoa tai trên tai trái Geriferry, nàng thì thào lẩm bẩm: "Hoa tai hư ảo..." Nói xong nàng lại nhìn về phía sau Geriferry.
"Ơ?" Geriferry không hiểu, cũng quay lại nhìn về phía sau theo ánh mắt Nại Hà. Hắn lập tức sợ đến mức thực hiện một cú xoay người với độ khó rất cao, suýt nữa không đứng vững được.
Sau lưng hắn, ba Geriferry giống nhau như đúc đang nhạt dần, đến tận lúc hóa thành bóng sáng rồi hoàn toàn biến mất.
"Ta biết rồi. Thảo nào lúc trước ta không cảm ứng được hơi thở của Khô Hồn, thì ra là do cái hoa tai này tác quái". Nại Hà cười ngọt ngào, hưng phấn đưa tay sờ chiếc hoa tai trên tai trái Geriferry. "Chiếc hoa tai thật thần kỳ, vừa rồi nếu như không trở lại trong mắt thì ta cũng không phân biệt được ngươi ở đâu trong số bốn hình ảnh đó".
Lúc này Geriferry mới hiểu ra, vì sao Nại Hà đột nhiên lại chui vào mắt hắn. Thì ra nàng đi tìm hắn. Trong lòng vui vẻ, Geriferry cũng biết chiếc hoa tai không bị mình đổi lấy pháp trượng này là một bảo bối, hắn vội hỏi: "Không phải ngươi đã đọc trí nhớ của Khô Hồn sao? Xem xem cái hoa tai này có năng lực gì?"
Nại Hà gật đầu: "Tìm được rồi, hoa tai hư ảo, che giấu hơi thở tính mạng, mỗi ngày có thể thi triển ra ba ảnh gương tương đồng với người đeo".
Cái này thì hiểu. Vấn đề là, ở cự ly gần, người khác đều có thể nhìn thấy ngươi, che giấu hơi thở có ích lợi gì? Có điều nếu như khi chiến đấu đột nhiên gọi ra ba ảnh gương, còn đối thủ lại không phát hiện được hơi thở của mình, nếu muốn đánh lén thì quả thực là quá thích hợp. Nghĩ tới đây, Geriferry bật cười hê hê với vẻ mặt tà ác.
Nại Hà bay tới chỗ lúc trước nàng biến mất, vẫy vẫy tay với Geriferry. Geriferry đi tới xem, một chiếc nhẫn tối đen lẳng lặng nằm dưới chân Nại Hà. Nại Hà nhặt lên, đặt vào lòng bàn tay Geriferry, nói với vẻ mặt buồn bã: "Mỗi khi khôi phục thành bản thể thì trang sức nào ta cũng không thể mang được".
"Sẽ có một ngày chuyện này thay đổi. Ngươi xem xem, bây giờ thân thể ngươi đã ngưng thực hơn trước kia nhiều rồi, ngay cả Khô Hồn cũng không nhìn ra ngay từ đầu. Tất cả đều sẽ tốt lên, ta tạm thời giữ cho ngươi đã". Geriferry vội dỗ dành.
"Ờ". Nại Hà lập tức lại vui vẻ, hình như nàng rất tin tưởng lời Geriferry nói, chính mình thật sự sẽ có ngày có thân thể. Nại Hà vốn không có tâm tình, bất kể là vui vẻ hay là buồn bã đều là do nàng giả bộ. Nhưng từ trong trí nhớ của Geriferry, nàng biết chỉ cần số lần giả bộ đủ nhiều thì bất cứ tâm tình nào cũng sẽ trở thành bản năng.
Gần tối, rốt cục cánh chim đâu tiên từ phương xa đã bay về, Nại Hà lập tức tìm được niềm vui mới. Nàng bay theo vui đùa với cánh chim nhỏ bé này trong rừng, tiếng cười khanh khách như chuông bạc vang khắp rừng núi.
Đúng vậy, tất cả đều sẽ tốt lên. Nụ cười mơ hồ nở ra trên gương mặt Geriferry, tay hắn vô thức đưa lên vuốt ngực, chỗ đó cũng đeo một chiếc hoa tai. Hắn không biết người yêu nơi phương xa có còn kiên định giữ lời hứa khi xưa hay không. Nếu như bây giờ hắn trở về, không còn là người thừa kế của gia tộc, thậm chí cả đời hắn đều phải chạy trốn sự đuổi giết của Giáo đình, nàng còn sẽ đi cùng hắn hay không? Và hắn có muốn mang nàng đi theo hay không?
Thế giới này là một thế giới thần kỳ, cũng là một thế giới với hiện thực tàn khốc.
"Đại nhân Gerry!" Một tiếng gọi quen thuộc vang lên phá vỡ sự trầm tư của Geriferry. Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là kiếm sĩ mặt sẹo Jack.
"Sao ngươi lại tìm đến đây được?" Geriferry hỏi.
"Thì... Mặc dù sức mạnh của tôi chẳng ra gì, nhưng thực ra tôi vẫn là một người truy tung". Jack xấu hổ đập đập trán. Geriferry nhìn chằm chằm gã to con Jack, hình như muốn nói, ta thật sự không nhìn ra điều này.
"Đại nhân, bọn họ đều đợi ngài ở rừng cây bên dưới". Jack nói, trên gương mặt lộ ra vẻ oán hận: "Là người của liên minh Diack. Người của chúng ta chỉ có tôi và Amie đến, những người còn lại đều không dám về".
Geriferry gật đầu. Những nhà mạo hiểm trong quán rượu đều là một đám ô hợp, chưa thể nói tới vấn đề đoàn kết được. Mấy ngày nay những chuyenj xảy ra tại thị trấn đã hoàn toàn vượt qua phạm vi thừa nhận của tâm lý bọn họ. Mê hoặc của thành phố ngầm có lớn đến mấy cũng phải có mạng đi lấy mới được. Không thể nghi ngờ, hiện nay bo bo giữ mình chính là một hành động sáng suốt.
Nhưng những nhà mạo hiểm của liên minh Diack thì khác. Chưa nói đến chuyện Alizée đã đến và tiết lộ bao nhiêu thông tin cho bọn họ, trong chiến tranh tàn khốc với người thú, bọn họ đều đã tôi luyện ra một bầu máu nóng người ngoài khó có thể với tới. Bầu máu nóng này ít nhất cũng có thể khiến lúc đối mặt với sợ hãi, khả năng chịu đựng của bọn họ vẫn vượt xa những nhà mạo hiểm khác.
Còn việc Jack và Amie quay lại cũng chưa chắc đã vì họ dũng cảm cỡ nào, thật ra là vì họ có một sự tín nhiệm khó hiểu đối với Geriferry. Dù sao thì Geriferry cũng đã cứu Jack một mạng, còn Amie thì có lòng hiếu kỳ người ngoài khó có thể với tới đối với Nại Hà thần bí.
"Đại nhân Gerry... Đại nhân Gerry..." Lúc Geriferry trở lại rừng cây, nghênh đón hắn là những tiếng gọi thân thiết và những gương mặt tràn đầy hưng phấn.
Geriferry cũng nhiệt tình đáp lời họ. Hắn thật sự không ngờ Alizée lại gọi toàn bộ bảy mươi mấy nhà mạo hiểm của liên minh Diack còn sống sót quay lại đây. Sau khi chào hỏi, Geriferry đi tới trước mặt Amie: "Ta không ngờ ngươi cũng cùng họ quay lại đây".
Amie hiểu ý Geriferry, phải biết hắn từng suýt nữa giết cô ta. Amie nghênh đón ánh mắt Geriferry, nói: "Anh trai ta bị Esra giết chết, bây giờ ta chỉ có một mình, không biết đi đâu". Amie tìm được một lí do thật sự chẳng ra gì.
Esra giết chết anh trai Amie, đây là lần đầu tiên Geriferry nghe nói việc này. Có điều vừa nghĩ đến tất cả những gì Esra làm cho mình, hắn nghĩ món nợ này chỉ có thể do hắn trả thay Esra: "Thay mặt cho đại nhân Esra, ta xin lỗi ngươi. Có lẽ ngươi cho rằng điều này căn bản không đủ phát tiết oán giận trong lòng ngươi. Nếu như ngươi không sợ phiền phức thì tạm thời cứ cùng Jack đi theo ta".
Lúc này Scialla đi tới, vừa mở miệng cô ta đã khiến Geriferry giật mình: "Đại nhân Gerry, xa nhau một thời gian rồi, không biết ngài có nhớ tôi không?"
Chịu đựng ánh mắt háo hức chờ xem náo nhiệt của người ngoài, Geriferry cố gắng nói với Scialla: "Vấn đề này ta cho rằng nên đợi đến lúc mặt trời xuống núi, chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh thảo luận riêng tư với nhau thì sẽ tốt hơn".
Trong tiếng cười hoan hô trêu chọc ầm ĩ, Scialla phóng khoáng lắc đầu, đôi mắt rất có sức hấp dẫn chớp chớp nhìn Geriferry, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi bây giờ đã không đợi được nữa rồi!" Nói xong kéo Geriferry rời khỏi đám người này.
Có lợi không chiếm, đến lúc quá hạn lại trở thành phế thải. Geriferry thuận thế ôm vòng eo mềm mại của Scialla. Đương nhiên hắn không tin cô ả Scialla bề ngoài cởi mở nội tâm bảo thủ này lại cô quạnh đến mức sẵn sàng đi tình một đêm với hắn ngay trước mắt bao người.
Quả nhiên sau khi đi tới sát bên rừng cây, Scialla đã nhẹ nhàng đẩy Geriferry ra: "Đại nhân Gerry, tôi xưng hô ngài như vậy không sai chứ? Hay là ngay cả tên cũng là giả?"
"Đại mỹ nữ Scialla, ngươi biết dụ dỗ người khác như vậy là rất nguy hiểm không? Nói với ta, ngươi muốn biết điều gì?" Geriferry cười khổ một chút.
"Tôi biết đại nhân Gerry tuyệt đối không phải thành võ sĩ gì cả, tôi còn biết đại nhân Esra đã cùng chết với các cao thủ liệp thực giả ở trấn nhỏ. Hơn nữa nghe nói đại nhân Gerry thần bí đã giết chết Khô Hồn, sứ giả trăng máu xú danh vang xa". Nói xong Scialla thoáng nhìn mặt trời chói mắt, ý nói ngươi đừng hòng phủ nhận.
Geriferry nhún vai làm hành động bất đắc dĩ: "Chúng ta nên cảm ơn đại nhân Esra, ta chỉ chạy tới đúng lúc, đi theo phía sau giết được một số cường đạo bị thương mà thôi".
Scialla cười, mắt đẹp lúng liếng khiến Geriferry tim đập tăng tốc: "Tôi đã hỏi Alizée về thân phận và sức mạnh của ngài, nhưng cô ấy cũng không nói, cô ấy chỉ chịu nói với tôi rằng ngài đứng về phía chúng tôi". Nói tới đây, Scialla thu hồi vẻ mặt lẳng lơ, trịnh trọng nói: "Tôi tin tưởng Alizée, tôi chỉ muốn ngài chính miệng nói với tôi, ngài có nắm chắc nếu phải ứng phó với những kẻ thù có thể tồn tại trong thành phố ngầm hay không? Ngài biết đấy, tôi phải chịu trách nhiệm với những nhà mạo hiểm Diack phía sau, tôi không thể để bọn họ vừa thoát khỏi một nguy cơ lại rơi vào một nguy cơ khác được".
"Nói thật, ta không hề nắm chắc!" Geriferry không để ý đến vẻ mặt trở nên thất vọng trong nháy mắt của Scialla, hắn ăn ngay nói thật: "Bản ý của ta là chờ ở chỗ này, đợi có người đi vào ròi đi theo phía sau đục nước béo cò. Nhưng Alizée đã đưa tất cả các ngươi tới, bây giờ quay về hay đi vào mạo hiểm đều do chính ngươi quyết định". Nói xong Geriferry định đi tìm Nại Hà.
"Đại nhân Gerry!" Scialla lại gọi hắn lại: "Tục ngữ nói phú quý phải tìm trong nguy hiểm. Chúng tôi ai cũng không muốn đi một chuyến vô ích. Ngài có thể giết chết Khô Hồn, điều này khiến tôi phải đánh giá lại sức mạnh và trí tuệ của ngài. Cho nên, tôi quyết định giao bảy mươi mấy tính mạng sau lưng cho ngài".
"Cũng bao gồm ngươi chứ?" Geriferry quay lại đắm đuối nhìn Scialla.
Scialla cố ý vươn người để thân thể nóng bỏng càng lộ rõ những đường cong, sau đó liếc mắt đưa tình với Geriferry: "Lều của ta màu lục, buổi tối ta ngủ một mình".
Trong nhịp tim đập tăng tốc rất nhanh, Geriferry đã nhớ kỹ thông tin này.
Geriferry quay đi tìm được Nại Hà, dẫn nàng tới một bên, hỏi: "Ngươi đã đọc trí nhớ của Amie, vì sao không nói với ta Esra đã giết chết anh trai cô ta?"
Nại Hà lập tức cong miệng, vẻ mặt tủi thân: "Buổi tối hôm đó người ta đã định nói với ngươi, nhưng ngươi không nghe mà?"
Geriferry lập tức nhớ tới chuyện đêm đó, hắn hơi nâng cao âm thanh: "Đây chính là chuyện thú vị ngươi phát hiện trong trí nhớ của Amie?"
Đương nhiên Nại Hà sẽ không thừa nhận mình mắc lỗi trong sử dụng ngôn ngữ, hai tay chống nạnh, nàng trợn mắt nhìn Geriferry đang nổi bão: "Ta nói rồi, không được hung ác với ta".
Geriferry vội giơ tay đầu hàng, thời gian tiếp theo việc hắn phải làm là dỗ dành Nại Hà đang giận dỗi đến lúc nàng vui vẻ trở lại.
Chiếc hoa tai to bằng móng tay cái này được nối với chiếc kim gài xinh xắn bằng một sợi dây bạc nhỏ bé. Một mặt hoa tai được làm bóng loáng như gương, có thể phản chiếu hình ảnh xung quanh rõ ràng, một mặt khác thì vẽ đầy những đường nét chi chít bất quy tắc. Geriferry chợt nghĩ đến một chuyện, hắn kích hoạt thuật tinh tường, lập tức phát hiện kỳ thực những đường nét này chính là một pháp trận kép do nhiều pháp trận đơn tạo thành, cũng là nói, thực ra chiếc hoa tai này chính là một vật phẩm ma pháp.
Geriferry vội đeo hoa tai lên tai trái, lòng tràn ngập hi vọng rót tinh thần lực vào hoa tai. Thật đáng tiếc, không có bất cứ phản ứng gì xảy ra. Trong lúc hắn tức giận chuẩn bị lấy hoa tai xuống, Nại Hà đang phiêu đãng mấy chục mét phía trước hắn đột nhiên dừng lại tò mò quan sát hắn.
"Có chuyện gì vậy Nại Hà?" Geriferry bị nàng nhìn đến mức trong lòng hơi sợ hãi.
Sau phút chốc, đột nhiên bóng dáng Nại Hà biến mất, sau đó lập tức lại chui ra từ mắt phải Geriferry. Nhìn chiếc hoa tai trên tai trái Geriferry, nàng thì thào lẩm bẩm: "Hoa tai hư ảo..." Nói xong nàng lại nhìn về phía sau Geriferry.
"Ơ?" Geriferry không hiểu, cũng quay lại nhìn về phía sau theo ánh mắt Nại Hà. Hắn lập tức sợ đến mức thực hiện một cú xoay người với độ khó rất cao, suýt nữa không đứng vững được.
Sau lưng hắn, ba Geriferry giống nhau như đúc đang nhạt dần, đến tận lúc hóa thành bóng sáng rồi hoàn toàn biến mất.
"Ta biết rồi. Thảo nào lúc trước ta không cảm ứng được hơi thở của Khô Hồn, thì ra là do cái hoa tai này tác quái". Nại Hà cười ngọt ngào, hưng phấn đưa tay sờ chiếc hoa tai trên tai trái Geriferry. "Chiếc hoa tai thật thần kỳ, vừa rồi nếu như không trở lại trong mắt thì ta cũng không phân biệt được ngươi ở đâu trong số bốn hình ảnh đó".
Lúc này Geriferry mới hiểu ra, vì sao Nại Hà đột nhiên lại chui vào mắt hắn. Thì ra nàng đi tìm hắn. Trong lòng vui vẻ, Geriferry cũng biết chiếc hoa tai không bị mình đổi lấy pháp trượng này là một bảo bối, hắn vội hỏi: "Không phải ngươi đã đọc trí nhớ của Khô Hồn sao? Xem xem cái hoa tai này có năng lực gì?"
Nại Hà gật đầu: "Tìm được rồi, hoa tai hư ảo, che giấu hơi thở tính mạng, mỗi ngày có thể thi triển ra ba ảnh gương tương đồng với người đeo".
Cái này thì hiểu. Vấn đề là, ở cự ly gần, người khác đều có thể nhìn thấy ngươi, che giấu hơi thở có ích lợi gì? Có điều nếu như khi chiến đấu đột nhiên gọi ra ba ảnh gương, còn đối thủ lại không phát hiện được hơi thở của mình, nếu muốn đánh lén thì quả thực là quá thích hợp. Nghĩ tới đây, Geriferry bật cười hê hê với vẻ mặt tà ác.
Nại Hà bay tới chỗ lúc trước nàng biến mất, vẫy vẫy tay với Geriferry. Geriferry đi tới xem, một chiếc nhẫn tối đen lẳng lặng nằm dưới chân Nại Hà. Nại Hà nhặt lên, đặt vào lòng bàn tay Geriferry, nói với vẻ mặt buồn bã: "Mỗi khi khôi phục thành bản thể thì trang sức nào ta cũng không thể mang được".
"Sẽ có một ngày chuyện này thay đổi. Ngươi xem xem, bây giờ thân thể ngươi đã ngưng thực hơn trước kia nhiều rồi, ngay cả Khô Hồn cũng không nhìn ra ngay từ đầu. Tất cả đều sẽ tốt lên, ta tạm thời giữ cho ngươi đã". Geriferry vội dỗ dành.
"Ờ". Nại Hà lập tức lại vui vẻ, hình như nàng rất tin tưởng lời Geriferry nói, chính mình thật sự sẽ có ngày có thân thể. Nại Hà vốn không có tâm tình, bất kể là vui vẻ hay là buồn bã đều là do nàng giả bộ. Nhưng từ trong trí nhớ của Geriferry, nàng biết chỉ cần số lần giả bộ đủ nhiều thì bất cứ tâm tình nào cũng sẽ trở thành bản năng.
Gần tối, rốt cục cánh chim đâu tiên từ phương xa đã bay về, Nại Hà lập tức tìm được niềm vui mới. Nàng bay theo vui đùa với cánh chim nhỏ bé này trong rừng, tiếng cười khanh khách như chuông bạc vang khắp rừng núi.
Đúng vậy, tất cả đều sẽ tốt lên. Nụ cười mơ hồ nở ra trên gương mặt Geriferry, tay hắn vô thức đưa lên vuốt ngực, chỗ đó cũng đeo một chiếc hoa tai. Hắn không biết người yêu nơi phương xa có còn kiên định giữ lời hứa khi xưa hay không. Nếu như bây giờ hắn trở về, không còn là người thừa kế của gia tộc, thậm chí cả đời hắn đều phải chạy trốn sự đuổi giết của Giáo đình, nàng còn sẽ đi cùng hắn hay không? Và hắn có muốn mang nàng đi theo hay không?
Thế giới này là một thế giới thần kỳ, cũng là một thế giới với hiện thực tàn khốc.
"Đại nhân Gerry!" Một tiếng gọi quen thuộc vang lên phá vỡ sự trầm tư của Geriferry. Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là kiếm sĩ mặt sẹo Jack.
"Sao ngươi lại tìm đến đây được?" Geriferry hỏi.
"Thì... Mặc dù sức mạnh của tôi chẳng ra gì, nhưng thực ra tôi vẫn là một người truy tung". Jack xấu hổ đập đập trán. Geriferry nhìn chằm chằm gã to con Jack, hình như muốn nói, ta thật sự không nhìn ra điều này.
"Đại nhân, bọn họ đều đợi ngài ở rừng cây bên dưới". Jack nói, trên gương mặt lộ ra vẻ oán hận: "Là người của liên minh Diack. Người của chúng ta chỉ có tôi và Amie đến, những người còn lại đều không dám về".
Geriferry gật đầu. Những nhà mạo hiểm trong quán rượu đều là một đám ô hợp, chưa thể nói tới vấn đề đoàn kết được. Mấy ngày nay những chuyenj xảy ra tại thị trấn đã hoàn toàn vượt qua phạm vi thừa nhận của tâm lý bọn họ. Mê hoặc của thành phố ngầm có lớn đến mấy cũng phải có mạng đi lấy mới được. Không thể nghi ngờ, hiện nay bo bo giữ mình chính là một hành động sáng suốt.
Nhưng những nhà mạo hiểm của liên minh Diack thì khác. Chưa nói đến chuyện Alizée đã đến và tiết lộ bao nhiêu thông tin cho bọn họ, trong chiến tranh tàn khốc với người thú, bọn họ đều đã tôi luyện ra một bầu máu nóng người ngoài khó có thể với tới. Bầu máu nóng này ít nhất cũng có thể khiến lúc đối mặt với sợ hãi, khả năng chịu đựng của bọn họ vẫn vượt xa những nhà mạo hiểm khác.
Còn việc Jack và Amie quay lại cũng chưa chắc đã vì họ dũng cảm cỡ nào, thật ra là vì họ có một sự tín nhiệm khó hiểu đối với Geriferry. Dù sao thì Geriferry cũng đã cứu Jack một mạng, còn Amie thì có lòng hiếu kỳ người ngoài khó có thể với tới đối với Nại Hà thần bí.
"Đại nhân Gerry... Đại nhân Gerry..." Lúc Geriferry trở lại rừng cây, nghênh đón hắn là những tiếng gọi thân thiết và những gương mặt tràn đầy hưng phấn.
Geriferry cũng nhiệt tình đáp lời họ. Hắn thật sự không ngờ Alizée lại gọi toàn bộ bảy mươi mấy nhà mạo hiểm của liên minh Diack còn sống sót quay lại đây. Sau khi chào hỏi, Geriferry đi tới trước mặt Amie: "Ta không ngờ ngươi cũng cùng họ quay lại đây".
Amie hiểu ý Geriferry, phải biết hắn từng suýt nữa giết cô ta. Amie nghênh đón ánh mắt Geriferry, nói: "Anh trai ta bị Esra giết chết, bây giờ ta chỉ có một mình, không biết đi đâu". Amie tìm được một lí do thật sự chẳng ra gì.
Esra giết chết anh trai Amie, đây là lần đầu tiên Geriferry nghe nói việc này. Có điều vừa nghĩ đến tất cả những gì Esra làm cho mình, hắn nghĩ món nợ này chỉ có thể do hắn trả thay Esra: "Thay mặt cho đại nhân Esra, ta xin lỗi ngươi. Có lẽ ngươi cho rằng điều này căn bản không đủ phát tiết oán giận trong lòng ngươi. Nếu như ngươi không sợ phiền phức thì tạm thời cứ cùng Jack đi theo ta".
Lúc này Scialla đi tới, vừa mở miệng cô ta đã khiến Geriferry giật mình: "Đại nhân Gerry, xa nhau một thời gian rồi, không biết ngài có nhớ tôi không?"
Chịu đựng ánh mắt háo hức chờ xem náo nhiệt của người ngoài, Geriferry cố gắng nói với Scialla: "Vấn đề này ta cho rằng nên đợi đến lúc mặt trời xuống núi, chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh thảo luận riêng tư với nhau thì sẽ tốt hơn".
Trong tiếng cười hoan hô trêu chọc ầm ĩ, Scialla phóng khoáng lắc đầu, đôi mắt rất có sức hấp dẫn chớp chớp nhìn Geriferry, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi bây giờ đã không đợi được nữa rồi!" Nói xong kéo Geriferry rời khỏi đám người này.
Có lợi không chiếm, đến lúc quá hạn lại trở thành phế thải. Geriferry thuận thế ôm vòng eo mềm mại của Scialla. Đương nhiên hắn không tin cô ả Scialla bề ngoài cởi mở nội tâm bảo thủ này lại cô quạnh đến mức sẵn sàng đi tình một đêm với hắn ngay trước mắt bao người.
Quả nhiên sau khi đi tới sát bên rừng cây, Scialla đã nhẹ nhàng đẩy Geriferry ra: "Đại nhân Gerry, tôi xưng hô ngài như vậy không sai chứ? Hay là ngay cả tên cũng là giả?"
"Đại mỹ nữ Scialla, ngươi biết dụ dỗ người khác như vậy là rất nguy hiểm không? Nói với ta, ngươi muốn biết điều gì?" Geriferry cười khổ một chút.
"Tôi biết đại nhân Gerry tuyệt đối không phải thành võ sĩ gì cả, tôi còn biết đại nhân Esra đã cùng chết với các cao thủ liệp thực giả ở trấn nhỏ. Hơn nữa nghe nói đại nhân Gerry thần bí đã giết chết Khô Hồn, sứ giả trăng máu xú danh vang xa". Nói xong Scialla thoáng nhìn mặt trời chói mắt, ý nói ngươi đừng hòng phủ nhận.
Geriferry nhún vai làm hành động bất đắc dĩ: "Chúng ta nên cảm ơn đại nhân Esra, ta chỉ chạy tới đúng lúc, đi theo phía sau giết được một số cường đạo bị thương mà thôi".
Scialla cười, mắt đẹp lúng liếng khiến Geriferry tim đập tăng tốc: "Tôi đã hỏi Alizée về thân phận và sức mạnh của ngài, nhưng cô ấy cũng không nói, cô ấy chỉ chịu nói với tôi rằng ngài đứng về phía chúng tôi". Nói tới đây, Scialla thu hồi vẻ mặt lẳng lơ, trịnh trọng nói: "Tôi tin tưởng Alizée, tôi chỉ muốn ngài chính miệng nói với tôi, ngài có nắm chắc nếu phải ứng phó với những kẻ thù có thể tồn tại trong thành phố ngầm hay không? Ngài biết đấy, tôi phải chịu trách nhiệm với những nhà mạo hiểm Diack phía sau, tôi không thể để bọn họ vừa thoát khỏi một nguy cơ lại rơi vào một nguy cơ khác được".
"Nói thật, ta không hề nắm chắc!" Geriferry không để ý đến vẻ mặt trở nên thất vọng trong nháy mắt của Scialla, hắn ăn ngay nói thật: "Bản ý của ta là chờ ở chỗ này, đợi có người đi vào ròi đi theo phía sau đục nước béo cò. Nhưng Alizée đã đưa tất cả các ngươi tới, bây giờ quay về hay đi vào mạo hiểm đều do chính ngươi quyết định". Nói xong Geriferry định đi tìm Nại Hà.
"Đại nhân Gerry!" Scialla lại gọi hắn lại: "Tục ngữ nói phú quý phải tìm trong nguy hiểm. Chúng tôi ai cũng không muốn đi một chuyến vô ích. Ngài có thể giết chết Khô Hồn, điều này khiến tôi phải đánh giá lại sức mạnh và trí tuệ của ngài. Cho nên, tôi quyết định giao bảy mươi mấy tính mạng sau lưng cho ngài".
"Cũng bao gồm ngươi chứ?" Geriferry quay lại đắm đuối nhìn Scialla.
Scialla cố ý vươn người để thân thể nóng bỏng càng lộ rõ những đường cong, sau đó liếc mắt đưa tình với Geriferry: "Lều của ta màu lục, buổi tối ta ngủ một mình".
Trong nhịp tim đập tăng tốc rất nhanh, Geriferry đã nhớ kỹ thông tin này.
Geriferry quay đi tìm được Nại Hà, dẫn nàng tới một bên, hỏi: "Ngươi đã đọc trí nhớ của Amie, vì sao không nói với ta Esra đã giết chết anh trai cô ta?"
Nại Hà lập tức cong miệng, vẻ mặt tủi thân: "Buổi tối hôm đó người ta đã định nói với ngươi, nhưng ngươi không nghe mà?"
Geriferry lập tức nhớ tới chuyện đêm đó, hắn hơi nâng cao âm thanh: "Đây chính là chuyện thú vị ngươi phát hiện trong trí nhớ của Amie?"
Đương nhiên Nại Hà sẽ không thừa nhận mình mắc lỗi trong sử dụng ngôn ngữ, hai tay chống nạnh, nàng trợn mắt nhìn Geriferry đang nổi bão: "Ta nói rồi, không được hung ác với ta".
Geriferry vội giơ tay đầu hàng, thời gian tiếp theo việc hắn phải làm là dỗ dành Nại Hà đang giận dỗi đến lúc nàng vui vẻ trở lại.
/100
|