Khương Văn Nguyên nói chim khôn biết chọn cây mà đậu, câu này không sai, nhưng vấn đề là Khương Văn Nguyên hắn cũng chẳng phải cây tốt. Nếu Sở Hưu thật sự lựa chọn gia nhập dưới trướng Khương Văn Nguyên, vậy mới là tự tìm đường chết.
Giờ xem biểu hiện của Khương Văn Nguyên là biết, đối phương vẫn tiếp tục đi theo đường chết, chưa chịu ngừng.
Nếu Sở Hưu thật sự gia nhập dưới trướng vào Khương Văn Nguyên, có lẽ kết cục của y sẽ rất thảm, dễ chết càng nhanh hơn.
Huống hồ Sở Hưu cũng có dã tâm của mình, chim khôn biết chọn cây mà đậu, trước nay Sở Hưu lại không muốn làm chim khôn mà muốn làm thần mộc có thể thu hút vô số chim khôn!
Cho nên nghe Khương Văn Nguyên mời chào trực tiếp như vậy, Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc chắp tay nói: “Đa tạ vương gia hậu ái, tại hạ có nhận cũng ngại.
Chỉ có điều khi Sở Hưu ta chán nản nhất Quan Trung Hình Đường đã giang tay giúp đỡ. Sở Hưu mặc dù không phải người tốt lành gì nhưng cũng biết có ơn tất báo. Cho nên xin thứ cho tại hạ không thể nhận lời mời chào của vương gia.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu chắp tay trực tiếp quay người rời đi.
Khương Văn Nguyên nhìn bóng lưng Sở Hưu rời khỏi, nắm tay xiết chặt, giọng nói chuyển lạnh: “Đã nể mặt mà không cần!”
Sở Hưu cự tuyệt khiến hắn nhớ lại lúc mình mời chào Quan Tư Vũ bị Quan Tư Vũ cự tuyệt.
Mặc dù Sở Hưu nói khá uyển chuyển không cứng nhắc như Quan Tư Vũ, nhưng ý tứ vẫn đồng dạng, đó là ‘ta chướng mắt ngươi’.
Trong ba nước thực lực Đông Tề mạnh nhất, chiếm cứ Trung Nguyên phồn hoa, thiên hạ này vốn là của hắn.
Nếu không phải do họ Lữ chiếm hoàng vị của họ Khương hắn, giờ hắn đại biểu cho hoàng thất Đông Tề tới mời chào Sở Hưu, Sở Hưu sẽ cự tuyệt hay sao? Y dám cự tuyệt sao?
Cặp mắt bình thường vốn rất hiền hòa của Khương Văn Nguyên lúc này lại đầy vẻ âm trầm, đồng thời hắn cũng tự nhủ trong lòng, những thứ thuộc về hắn sớm muộn cũng có ngày cầm về. Đến lúc đó bất luận Sở Hưu hay Quan Tư Vũ đều phải thần phục dưới gót thiết kỵ Đông Tề của hắn, không phải Đông Tề của Lữ gia mà là Đông Tề của Khương gia bọn hắn!
Lúc này những người khác tại tầng bảy Tụ Long Các cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu bỏ đi, không biết rốt cuộc có chuyện gì.
Trong Tụ Long Các phủ kín trận pháp, không chỉ phòng ngừa được võ giả động thủ tại đây mà còn có hiệu quả cách âm. Sở Hưu cùng Khương Văn Nguyên ngồi trong góc vắng, mọi người trên tầng bảy lại không nghe được bọn họ nói gì. Chỉ thấy hai người vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, kết quả chỉ chốc lát sau đã trở mặt, rốt cuộc mọi chuyện ra sao?
Bất quá sau đó ai nấy lắc đầu, bất kể tình hình ra sao, Sở Hưu này lại dám trở mặt với Khương Văn Nguyên ngay trên đất Đông Tề, đúng là không biết điều, hay nên nói là ngu xuẩn.
Khương Văn Nguyên là đền thờ do hoàng tộc họ Lữ lập nên, vị vương gia khác họ này còn sống tốt hơn đại đa số hoàng tộc chính thống họ Lữ. Đắc tội với Khương Văn Nguyên trên đất Đông Tề này không phải hành động sáng suốt gì.
Trong lầu một, Lý Bất Tam còn đang chờ bên dưới, thấy Sở Hưu đi ra bèn mỉm cười chào đón: “Công tử, sao ngài xuống nhanh vậy?”
Sở Hưu nhìn lên trên lầu thản nhiên nói: “Không xuống chỉ e người ta đuổi người. Đi thôi, tìm một quán trọ thoải mái nhất cho ta, ta muốn nghỉ lại.”
Lý Bất Tam nghe vậy càng khó hiểu, đương nhiên nếu hắn biết Sở Hưu lên trên gặp và đắc tội với vương gia khác họ Khương Văn Nguyên, chắc hắn sẽ bị dọa tới trả ngay khối tử kim cho Sở Hưu, không làm người dẫn đường cho y nữa.
Đêm xuống, Khương Văn Nguyên ngồi một mình trên tầng chín Tụ Long Các uống rượu. Lúc này cửa tầng chín bị đẩy ra, Lục tiên sinh mà Khương Văn Nguyên tự mình trao đổi lúc ban ngày bước vào.
Thấy vẻ mặt âm trầm của Khương Văn Nguyên, Lục tiên sinh cười cười nói: “Vương gia, nghe nói ngài mời chào Sở Hưu kia không thành?”
Khương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Giống hệt Quan Tư Vũ, rặt một lũ không biết điều! Chỉ chút nội tình đó của Quan Trung Hình Đường, bản vương muốn xem xem sau này tên Sở Hưu kia có hối hận không!”
Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Được rồi, vương gia bớt giận, một võ giả tiểu bối mà thôi. Mỗi năm số tuấn kiệt trẻ tuổi xuất hiện trên giang hồ còn ít hay sao? Nhưng người đi được tới cuối liệu có mấy ai?
Đúng rồi vương gia, bên kia ngài định làm thế nào? Tàng Kiếm Sơn Trang đã phái người tới, nhất định phải bố trí xong hết trước khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu.”
Khương Văn Nguyên khoắt tay nói: “Yên tâm đi, bản vương phát triển trên đất Tề này đã bao năm như vậy, chẳng lẽ không làm được chút chuyện vặt đó sao?”
Lục tiên sinh chắp tay nói: “Vậy tại hạ cũng yên lòng. Mặc dù với vương gia đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với chúng ta lại là đại sự. Lần này hợp tác thành công, ngày sau nếu vương gia có gì cần, chúng ta cũng có thể hợp tác như vậy.”
Khương Văn Nguyên gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Thật ra bản vương không hiểu rốt cuộc các ngươi làm vậy có ý nghĩa gì.
Độc Cô Duy Ngã chết đã mấy trăm năm, Côn Luân Ma Giáo cũng đã bị hủy diệt từ lâu. Cứ nhìn Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo cùng Bắc Nguyên Tà Cực Tông, mấy đại phái từng phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo năm xưa giờ sống rất thoải mái. Nếu các ngươi học theo bọn họ cũng không cần trốn trốn tránh tránh, chỉ có thể âm thầm hành sự như bây giờ.”
Khương Văn Nguyên vừa nói xong lời này, sắc mặt Lục tiên sinh đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên âm trầm tới cực hạn, khí thế quanh người bùng lên, cuồng phong quét qua, chân khí bùng nổ. Vị Lục tiên sinh nhìn vô cùng bình thường này không ngờ lại là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
“IM NGAY! Thánh Hỏa bất diệt, Ma Chủ bất tử! Đỉnh Tây Côn Luân cho dù bị đám lừa trọc Bồ Đề Thiền Viện dùng Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận phong ấn, Vô Căn Thánh Hỏa vẫn cháy, ai dám nói Ma Chủ đại nhân đã chết? Cho dù trên Chí Tôn Bảng vẫn phải lưu lại chỗ cho Ma Chủ đại nhân!
Ninh Huyền Cơ được gọi là Tiên Nhân nhưng thực chất cũng chỉ là thất phu phàm nhân, chỉ bằng hắn là không giết nổi Ma Chủ đại nhân!”
Ngay lúc Lục tiên sinh bộc phát khí thế bản thân, trong Tụ Long Các cũng có vài luồng khí thế bộc phát, trong đó có Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng có Ngũ Khí Triều Nguyên, hiển nhiên chỉ cần Lục tiên sinh dám có động tác gì, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ.
Khương Văn Nguyên cũng bị phản ứng này của Lục tiên sinh dọa cho giật nảy mình. Hắn cũng không ngờ một lời hiếu kỳ này của mình lại khiến Lục tiên sinh vốn bình tĩnh lại kích động đến vậy.
Thấy vậy Khương Văn Nguyên vội vàng nói: “Lục tiên sinh xin đừng lấy làm lạ, bản vương chỉ thuận miệng nói vậy chứ không có ý mạo phạm Côn Luân Ma Giáo cùng chư vị.”
Lúc này Lục tiên sinh cũng thu hồi khí thế bản thân, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, chắp tay với Khương Văn Nguyên nói: “Vương gia xin thứ lỗi, do tại hạ quá kích động.”
Khương Văn Nguyên cười ha hả nói: “Không sao, vừa rồi cũng do bản vương lỡ lời.”
Sau khi nói xong Lục tiên sinh rời khỏi Tụ Long Các, Khương Văn Nguyên mới thở phào một hơi, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Luận cảnh giới hắn mới chỉ là Tiên Thiên mà thôi, mặc dù có địa vị nhưng thực lực vẫn là thực lực. Lúc thật sự đối mặt với một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đang nổi giận, hắn cũng cực kỳ áp lực.
Lúc này Kỳ bá bưng một chén trà sâm lên đặt trên bàn, chần chờ đôi chút rồi nói: “Vương gia, đám người này dẫu sao cũng liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, không phải con đường tốt đẹp gì. Chúng ta hợp tác với bọn hắn như vậy có phải không được tốt không?”
Khương Văn Nguyên cầm chén trà sâm lên uống một hơi cạn sạch, thở phào một hơi rồi mới nói: “Nếu có người khác để hợp tác bản vương cũng chẳng muốn hợp tác với bọn hắn. Nhưng giờ bản vương tìm ai đây? Đi hợp tác với Kính Hồ Sơn Trang Mạc gia à?
Ngày đầu tiên khi Mạc Dã Tử rời giang hồ trở lại Kính Hồ Sơn Trang, bản vương đã đích thân nghênh đón, cho hắn đủ thể diện, kết quả lão già đó thậm chí không chịu luyện chế một thanh bảo binh cho bản vương, còn nói bản vương không xứng với binh khí hắn luyện. Tưởng bản vương thiếu binh khí của hắn hay sao?
Còn cả Tàng Kiếm Sơn Trang kia nữa, bản vương tìm tới cho chúng ba thanh kiếm trên Danh Kiếm Phổ chính là để đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang tới dưới trướng ta làm giáo đầu kiếm thuật. Kết quả thế nào, Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ phái mấy đệ tử họ khác tới, coi bản vương là ngu ngốc hay sao?
Thậm chí ngay tên võ giả tiểu bối như Sở Hưu cũng dám không nể mặt bản vương!”
Nói đến đây sắc mặt Khương Văn Nguyên đã chuyển lạnh: “Bất luận võ giả triều đình hay giang hồ, chỉ cần có thế lực, bản vương muốn liên thủ cũng họ cũng là khó càng thêm khó, chỉ có thể tìm con đường khác.
Kỳ bá, ngươi theo ta đã bao năm như vậy rồi, cũng hiểu chuyện của Khương gia chúng ta. Bản vương không có thiên phú tu luyện, lên tới Tiên Thiên cũng là nhờ linh dược bồi bổ.
Nhưng bản vương không có thiên phú tu luyện thì thôi, sao phụ thân bản vương, tổ phụ, tằng tổ phụ cùng con cái ta, tất cả đều không có thiên phú tu luyện. Nguyên nhân trong đó chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra hay sao?”
Lúc này sắc mặt Khương Văn Nguyên đã hóa thành dữ tợn: “Bao năm như vậy, Khương thị chúng ta thậm chí không thể tu luyện công pháp nhà mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lữ gia tu luyện Cửu Long Hoàng Cực Công của Khương thị chúng ta!
Người của Lữ gia muốn Khương gia ta an nhàn cả đời, đâu có dễ dàng như vậy? Kỳ bá, ta mãi mãi không quên lời phụ thân nói với ta trước lúc lâm chung: Đừng quên Khương gia ta là hoàng tộc thiên định!
Ngày trước khi Thái Tổ hoàng đế Khương gia ta xuất thế giông bão bao phủ, có Cửu Long cuộn mình trên không trung, sau khi truyền thụ Cửu Long Hoàng Cực Công lại bay về trời.
Sau khi Thái Tổ trưởng thành quét ngang Bát Hoang, kết thúc cục diện chiến loạn của những tiểu quốc trên đất Trung Nguyên mới tạo thành Đại Tề thịnh vượng như ngày hôm nay!
Khương thị chúng ta vốn là chủ nhân của thiên hạ này, là hoàng tộc trời sinh!”
Kỳ bá quỳ một chân thi lễ với Khương Văn Nguyên rồi nói: “Ngày trước nếu không có vương gia xuất thủ cứu giúp, lão già ta đây giờ đã thành đống xương khô rồi.
Đời này lão hủ đã không cầu gì khác, chỉ nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, muôn chết không từ!!!”
Kỳ bá vừa nói vậy, xung quanh lại vang dội tiếng hô: “Nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, muôn chết không từ!”
Lúc này Khương Văn Nguyên mới mỉm cười, đây chính là lực lượng giúp An Nhạc Vương hắn không tiếp tục an nhạc nữa!
/560
|