Khương Văn Nguyên có dã tâm tạo phản đương nhiên cũng phải có chút vốn liếng và thực lực, bằng không chẳng cuồng vọng tự đại tới mức ngu ngốc rồi à?
Cho nên bất luận Sở Hưu hay những người khác đều không ngạc nhiên khi thấy một tông sư võ đạo địch nổi Trương Nhượng xuất hiện.
Trương Nhượng cau mày suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ của Thuần Dương Đạo Môn, Cửu Cung Liệt Dương - Đậu Hàn Uy? Nghe nói ngày xưa ngươi ngộ sát đồng môn bị Thuần Dương Đạo Môn khai trừ khỏi tông môn, bị đuổi giết sinh tử không rõ. Thật không ngờ giờ ngươi vẫn còn sống, lại còn đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo.
Nếu ngươi đã thành tông sư võ đạo, vậy cho dù là Thuần Dương Đạo Môn cũng không thể truy sát ngươi như lúc trước nữa, sao ngươi phải khổ sở tự tìm đường chết như vậy?”
Thuần Dương Đạo Môn thân là một trong Tam Đại Đạo Môn, trong đó có gió thổi cỏ lay gì gì, người trong giang hồ đều biết.
Đậu Hàn Uy trước kia trong Thuần Dương Đạo Môn mặc dù thanh danh không nổi nhưng ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, ai ngờ hắn lại đột nhiên gây ra chuyện tự ý sát hại đồng môn, từ đó bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát. Đây là chuyện người trong giang hồ đều biết.
Ban đầu hắn đã là Thiên Nhân Hợp Nhất, giờ mấy chục năm trôi qua, ai cũng cho là hắn đã chết từ lâu, không ngờ Đậu Hàn Uy vẫn luôn giấu mình trong An Nhạc Vương Phủ, đồng thời còn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Đậu Hàn Uy phất đạo bào, trầm giọng nói: “Ngộ sát đồng môn? Ngươi nói sai một điểm, không phải ngộ sát, lão hủ vốn cố ý giết người.
Một số kẻ thực sự nên giết, cho dù vì thế mà phản bội tông môn lão hủ cũng không tiếc!
Lão hủ không muốn nhắc lại chuyện cũ năm đó nữa. Nếu không nhờ An Nhạc Vương đời trước mạo hiểm thu lưu, sợ rằng giờ lão hủ đã thành bộ xương khô trong nấm mồ, càng không thể có tu vi tông sư võ đạo như hiện tại.
Ân tình này lão hủ phải trả, đường chết cũng được, đường sống cũng chẳng sao, dù sao cũng phải đánh thử mới biết được.”
Dứt lời Đậu Hàn Uy phất tay áo, đạo trong đạo bào rộng lớn từng chuôi trường kiếm lóng lánh Thuần Dương Cương Khí liên tiếp bắt ra, tất cả có chín thanh kiếm mang theo lực lượng Thuần Dương Cương Khí chói mắt chém về phía Trương Nhượng!
Khương Văn Nguyên sau lưng Đậu Hàn Uy hai mắt trừng trừng, đầy vẻ không cam lòng.
Họ Khương bọn họ vất vả lắm mới mời chào được một cường giả như vậy,còn cung cấp tài nguyên bồi dưỡng hắn thành tông sư võ đạo, kết quả giờ đã bại lộ. Đối mặt với Đại tổng quản Điện Tiền Ti, Độc Long Thủ - Trương Nhượng vốn nổi xú danh, ngay cả Khương Văn Nguyên cũng không tin Đậu Hàn Uy thắng được.
Kỳ bá đứng sau lưng Khương Văn Nguyên vội vàng lôi kéo hắn nói: “Vương gia! Đi mau! Không biết Đậu Hàn Uy tiền bối chống cự được bao lâu, chúng ta không đi nhanh thì trễ mất!”
Khương Văn Nguyên cắn răng nói: “Đi!”
Nói xong, Khương Văn Nguyên trực tiếp được các môn khách giả hộ tống trốn ra khỏi vương phủ.
Mà lúc này, giữa trận Đậu Hàn Uy đã giao thủ cùng Trương Nhượng.
Đậu Hàn Uy xuất thân Thuần Dương Đạo Môn, là một trong Tam Đại Đạo Môn, thực lực nội tình đều vô cùng thâm hậu.
Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn nổi danh thiên hạ, là cương khí chí dương chí cương, có uy năng cường đại phá tà tru ma, vừa vặn khắc chế cương khí kịch độc của Trương Nhượng.
Võ kỹ Đậu Hàn Uy tu luyện cũng vô cùng kỳ dị, hắn dùng mười năm tế luyện chính thanh Thuần Dương Kiếm, lúc đối địch dùng Thuần Dương Cương Khí điều khiển,thậm chí có thể một mình kết thành Cửu Cung Liệt Dương Kiếm Trận, uy lực cực kỳ bất phàm.
Cho nên cho dù Đậu Hàn Uy đột phá cảnh giới Chân Đan muộn hơn Trương Nhượng, kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều như hắn, nhưng giờ hai người liều mạng lại thành cục diện ngang tài ngang sức.
Vừa giao thủ với Đậu Hàn Uy, Trương Nhượng vừa quát lớn: “Tất cả ra tay cho ta! Tuyệt đối không thể để Khương Văn Nguyên chạy thoát!”
Dứt lời, cẩm bào quanh người Trương Nhượng không gió mà bay, cương khí bùng lên, một trảo đánh xuống. Sương độc bảy màu lộng lẫy ầm ầm bộc phát, như lĩnh vực bao phủ lấy Đậu Hàn Uy. Trong phạm vi đó thậm chí cả thiên địa nguyên khí cũng bị ăn mòn.
Trương Nhượng cũng dần nóng nảy, hắn không ngờ công pháp của Đậu Hàn Uy lại khắc chế bản thân như vậy, trong thời gian ngắn không thể làm gì được đối phương.
Trong làn sương độc bảy màu mịt mờ không thấy được năm ngón đó, một luồng sáng kim chói mắt bùng lên.
Đậu Hàn Uy phun ra một ngụm máu tươi, bám vào chín chuôi Thuần Dương Kiếm, huyết khí thiêu đốt, chín thanh Thuần Dương Kiếm bao quanh người khiến hắn như một vầng mặt trời giữa không trung.
“Ngự!”
Quát lên một tiếng, chín thanh Thuần Dương Kiếm liên tiếp chém ra, thành sau uy thế lại mạnh hơn thanh trước, chín kiếm cùng xuất trực tiếp phá tan lĩnh vực sương độc kia.
“Trấn!”
Chỉ trong chớp mắt, chín thanh Thuần Dương Kiếm xoay vòng đan xen ngưng tụ thành kiếm trận đánh về phía Trương Nhượng, lập tức đảo ngược tình thế.
Hai tông sư võ đạo giao thủ khiến người dưới nhìn như si như say, dù sao với những người cấp bậc như họ, quan sát cường giả giao thủ cũng có thể mang tới không ít lợi ích.
Có điều lợi ích thì lợi ích, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành.
Ngay khi Khương Văn Nguyên đào tẩu, mọi người lập tức truy kích, nhất định phải mang đầu Khương Văn Nguyên về.
Có điều mấy năm nay An Nhạc Vương tích lũy được không ít lực lượng, trong đó còn có vài đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Cho dù Vương Cẩn cùng Phương Trấn Kỳ đều có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, trong Điện Tiền Ti mà Trương Nhượng mang theo cũng có không ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng trong thời gian ngắn cũng bị đối phương ngăn cản.
Những người này là môn khách An Nhạc Vương Phủ do Khương Văn Nguyên chiêu hiền đãi sĩ mời chào tới. Bọn họ không thẹn với vị trí cung phụng mà Khương Văn Nguyên trao tặng, lúc này cho dù biết An Nhạc Vương Phủ sắp sụp đổ, đám người vẫn liều mạng ngăn cản, mặc dù có người nửa đường bỏ trốn nhưng chỉ là số ít.
Lúc này Sở Hưu cũng mang theo người của Quan Trung Hình Đường đuổi giết Khương Văn Nguyên phía sau, lần lượt chém giết những kẻ địch ngăn cản.
Trình Chu Hải cùng Chung Bình, Vương Thiên Bình đều đi theo phía sau Sở Hưu. Người của Quan Trung Hình Đường bọn họ là ít nhất, lúc này cũng chỉ đánh đấm bên ngoài. Có điều giết một người cũng là công lao, sau này có thể tới Đông Tề lĩnh thưởng, dẫu sao cũng nhiều hơn bổng lộc bọn họ tại Quan Trung Hình Đường.
Có điều lúc này ánh mắt Vương Thiên Bình nhìn bóng lưng Sở Hưu đã mang theo đủ loại ác ý oán hận, hắn vĩnh viễn không quên được hành động sỉ nhục của Sở Hưu hôm nay.
Thậm chí trong lòng Vương Thiên Bình lúc này còn thầm nghĩ, liệu có nên nhân cơ hội đánh lén Sở Hưu hay không? Có điều ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi lập tức bị hắn dập tắt.
Giờ đánh lén Sở Hưu căn bản là tự tìm đường chết. Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Sở Hưu, hoàn toàn áp đảo bản thân. Dưới tay Sở Hưu, thậm chí hắn không đỡ nổi một chiêu.
Hơn nữa cho dù đánh lén thành công đi nữa, bọn Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều đang ở đây, bị bọn họ nhìn thấy trừ phi mình giết họ diệt khẩu, còn không đời này đừng nghĩ trở lại Quan Trung Hình Đường, thậm chí còn bị người của Quan Trung Hình Đường truy sát tới chết.
Địa vị của Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường khác với hắn, hôm qua nếu hắn bị Sở Hưu gi ết chết, vậy Quan Trung Hình Đường chỉ phạt nặng Sở Hưu. Còn nếu hắn dám đánh lén gi ết chết Sở Hưu, vậy sẽ thành trọng tội không thể tha thứ.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tuần sát sứ bình thường, còn Sở Hưu lại là tuấn kiệt xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, cho dù Quan Trung Hình Đường luôn rêu rao bản thân công bằng công chính, đối xử bình đẳng, nhưng địa vị của các võ giả vẫn có khác biệt rất lớn.
Ngay lúc Vương Thiên Bình suy nghĩ lung tung lại thấy mười võ giả Ma đạo mang theo ma khí ngập trời đột nhiên lao tới, khiến tất cả mọi người giật mình.
Trước đó bọn họ nói Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo, thật ra chỉ là cái cớ Trương Nhượng thuận miệng nói bừa mà thôi. Dù sao chuyện nội đấu của hoàng thất không thể rêu rao ra được.
Thế nhưng không ai ngờ Khương Văn Nguyên này lại thật sự cấu kết với Ma đạo, đúng là gan to bằng trời.
Chỉ có điều đám võ giả Ma đạo này không ngăn cản bọn Sở Hưu mà là định lao ra, hướng bọn họ chọn lựa chính là nhóm người Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ quỷ dị, y đột nhiên quát lên: “Lui!”
Dứt lời thân hình Sở Hưu lập tức thối lui, bọn Trình Chu Hải ngây ngẩn, cũng lập tức rút sang hai bên.
Những võ giả Ma đạo này rất mạnh, yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh, kẻ dẫn đầu thậm chí có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Chống đối với bọn họ quả thật là tự tìm đường chết, Sở Hưu bảo bọn họ thối lui cũng hợp lý.
Còn những võ giả Ma đạo này có vẻ chỉ định xông qua vòng vây, sau khi Sở Hưu nhượng bộ, bọn họ trực tiếp chạy qua.
Lúc võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đi qua chỗ Vương Thiên Bình có tốc độ chậm hơn Sở Hưu một chút, hắn lại đột nhiên xuất chưởng. Chưởng thế ma khí lớn tới hơn mười trượng ầm ầm đánh ra, trực tiếp hất văng Vương Thiên Bình đang không hề phòng bị bay ngược ra ngoài, chớp mắt đã bị chấn nát nội phủ, không còn hơi thở.
Trước khi chết Vương Thiên Bình cũng không hiểu nổi vì sao võ giả Ma đạo này đi qua người Sở Hưu lại không động thủ, qua người Trình Chu Hải cùng Chung Bình cũng không động thủ, mãi tới lúc qua bên cạnh hắn lại đột nhiên xuất chưởng đánh chết hắn như tiện tay đập một con ruồi cản đường.
Xuất chưởng đánh chết Vương Thiên Bình xong, võ giả Ma đạo dẫn đầu thậm chí không hề ngừng lại, không nhìn về phái bọn Sở Hưu mà trực tiếp chạy về phía xa, giống như mục đích của bọn họ thật sự là bỏ chạy giữ mạng.
Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều trợn tròn hai mắt, vô thức nhìn sang phía Sở Hưu, ánh mắt mang chút hoài nghi.
Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, hôm qua Vương Thiên Bình còn định lén lút đâm đao sau lưng Sở Hưu, bị Sở Hưu giáo huấn một trận. Kết quả hôm nay hắn lại bỗng toi mạng tại đây, có là ai cũng phải nghi ngờ Sở Hưu.
Sở Hưu nhún vai nói: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Vừa rồi ta đã bảo các ngươi lui rồi mà, tên ngu ngốc kia không biết nghĩ cái gì mà chạy chậm như vậy. Cản đường người ta, bị người ta đánh chết, vậy trách được ai?
Sinh tử có mệnh, số mệnh tên này không tốt, chỉ trách bản thân hắn xui xẻo thôi.”
/560
|