Trảm Tà Đao tru tà phá ma, lực lượng quang minh vô thượng bám trên thân đao có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với ma khí của Sở Hưu, có thể dễ dàng xé tan ma khí quanh người Sở Hưu.
Có điều chỉ trong chớp mắt Sở Hưu lại quay người nắm quyền ấn, ấn pháp lại tỏa ra quang huy vô thượng, thậm chí còn rực rỡ hơn Trảm Tà Đao.
Viên Mãn Bảo Bình Ấn, thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa quang minh vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong ánh sáng rực rỡ đó, ánh mắt Diêu Nhạc Sơn lộ vẻ kinh hãi, lai luồng đại lực đánh tới không ngờ lại khiến thân thể hắn không cách nào đứng vững, buộc phải lui lại phía sau.
Có điều hai người sau lưng Sở Hưu lại cảm thấy cơ hội đã tới, con mắt lập tức sáng lên.
Trước đó trường kiếm trong tay bọn họ đã bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh nát, giờ họ chỉ có thể nắm tay tạo thành kiếm chỉ đâm về phía Sở Hưu.
Chỉ có điều Sở Hưu lúc này đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là đối với sát ý.
Kiếm chỉ của hai người vừa đánh tới cương khí hộ thể của Sở Hưu, còn chưa hoàn toàn đánh nát cương khí hộ thể đã gặp phải hai luồng Đại Kim Cương Luân Ấn mang theo ánh kim vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai luồng sương máu bộc phát.
Sở Hưu căn bản không quan tâm kiếm chỉ của hai người kia, mặc cho họ đánh lên người mình, ngay khi hộ thể cương khí của mình vỡ vụn, hai chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn cũng trực tiếp đánh vỡ đầu hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, giữa trận đột nhiên tĩnh lặng.
Bọn họ đã biết thực lực Sở Hưu rất mạnh, nhưng giờ thực lực y vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Nãy giờ mới giao thủ có mấy chiêu nhưng đã chết vài người, trong đó còn có hai người là Tam Hoa Tụ Đỉnh, thực lực này đã có thể nói là kinh khủng.
Diêu Nhạc Sơn thấy vậy lập tức quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Đừng cho tên Sở Hưu này cơ hội nghỉ ngơi! Hắn đã bị thương rồi!”
Chống đỡ hai đòn kiếm chỉ của võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, kiếm khí nhập thể quả thật khiến sắc mặt Sở Hưu hơi tái đi.
Có điều hai người kia thực lực đều khá yếu, sau khi kiếm khí nhập thể, chỉ trong chớp mắt lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ đã hoàn toàn bài trừ? Nói y bị thương? Nằm mơ!
Dưới sự cổ động của Diêu Nhạc Sơn, lại có mười võ giả lao về phía Sở Hưu.
Có điều không đợi bọn họ có hành động gì mới, thân hình Sở Hưu đã nhắm thẳng về phía Diêu Nhạc Sơn, uy lực Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình như mũi tên rời cung lao về phía Diêu Nhạc Sơn.
Thấy hành động này của Sở Hưu, Diêu Nhạc Sơn không khỏi biến sắc.
Uy năng của Viên Mãn Bảo Bình Ấn vừa rồi khiến hắn vô cùng kinh ngạc, tên Sở Hưu này thật quá kinh khủng, sức bật thậm chí còn mạnh hơn võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như hắn.
Có điều lúc này hắn lại không dám tránh, bởi vì hắn cũng là một trong những người cầm đầu.
Nếu hắn né tránh, chưa nói tới chuyện phe mình sĩ khí giảm sút, cho dù cuối cùng giế t chết được Sở Hưu, hắn cũng đừng hòng được chút thanh danh nào, thậm chí có thể còn bị võ giả Đông Tề coi là kẻ hèn nhát.
Cho nên Diêu Nhạc Sơn cắn môi, ngưng tụ cương khí thành một thể, ngũ khí trong cơ thể tuần hoàn không dứt, thân đao của hắn lập tức tỏa ra ánh sáng vô biên, một đao chém xuống như Kim Cương của Phật tông cầm giới đao trong tay tru tà hàng ma, đao thế mặc dù rực rỡ vô biên xua tan tà khí nhưng thực tế trong đao ý không có chút sát cơ nào.
Địa Ngục Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương dung hợp trong tay Sở Hưu, trong đó còn mang theo sát ý vô biên của Vong Ngã Sát Cảnh.
Trong ma khí ngập trời, một đao của Sở Hưu chém xuống lại có tiếng quỷ tru ma gào, vô cùng kinh khủng.
Quang minh và hắc ám tương giao, làm bộc phát lên kình phong vô tận. Trước nay vẫn nói tà không thể thắng chính, nhưng giờ Sở Hưu lại là ma diễm ngập trời, không thể địch nổi!
Ánh sáng bị bóng tối vây quanh, trong ma khí vô tận, quang minh hoàn toàn tịch diệt, thân hình Diêu Nhạc Sơn không ngăn nổi luồng sức mạnh kinh khủng này, hai tay run rẩy, trên trường đao xuất hiện một vết rạn.
Vết rạn kia càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm ầm vỡ tan.
Thanh đao của Diêu Nhạc Sơn quả thật hơi kém, chỉ có tứ chuyển, là phỏng chế theo giới đao của Đại Quang Minh Tự.
Dù sao hắn cũng là tán tu, gia sản không được bao nhiêu, về mặt binh khí khá thiệt thòi.
Ngay khi binh khí bị Sở Hưu đánh nát, thân hình Diêu Nhạc Sơn trực tiếp bị đánh bay, máu tươi trào ra qua khóe miệng.
Hơn mười võ giả phía sau thấy cảnh này hốt hoảng, bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình muốn cứu viện.
NHưng Sở Hưu không truy kích, ngược lại quay người, tay nắm Trí Quyền Ấn, trong vòng vài trượng, lưới tỏa thập phương, thiên địa không còn đường trốn.
Cương khí hùng hồn giam cầm không gian, dưới sự phong tỏa của Trí Quyền Ấn, đối thủ càng yếu bị áp chế càng mạnh.
Trong số những người xuất thủ, kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Tam Hoa Tụ Đỉnh, lúc này tất cả mọi hành động đều trở nên trì trệ, tiếp đó đao quang của Sở Hưu trượt xuống, đầu người bay lên, ma khí lượn lờ, máu tươi b ắn ra, tình cảnh tanh máu tà ác vô cùng. Theo ánh đao quang đỏ thẫm chém xuống, xung quanh chỉ còn hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh đứng đó, tất cả những người còn lại đều bị bêu đầu.
Mười mấy bộ thi thể không đầu nằm trên mặt đất khiến giữa trận trở nên vô cùng kinh khủng, cả con phố dài đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lúc này trên bầu trời lại có từng hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm thêm từng giọt mưa, chảy dài như một dòng sông đỏ, tỏa ra một cảm giác mỹ lệ lại vừa tà ác, toàn trường vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của Sở Hưu cùng tiếng mưa rơi ‘lốp bốp’.
Trên quán rượu, cánh tay bưng bát lạc của Thiền Nhi run lên một cái, đổ mất nửa bát xuống dưới đất.
Nhìn Sở Hưu bên dưới, ánh mắt Thiền Nhi đã lộ vẻ kinh hãi.
Nàng là thị nữ thân thiết của Hạ Hầu Vô Giang, thậm chí có thể nói là tâm phú của hắn. Thiền Nhi cũng không phải hạng đơn giản, thậm chí còn có tu vi Nội Cương cảnh. Với tuổi tác của nàng thậm chí còn xuất sắc hơn một số đệ tử xuất thân đại phái, nhưng càng như vậy càng thấy rõ sự kinh khủng của Sở Hưu.
Hạ Hầu Vô Giang từng kể cho nàng về chuyện tại Thần Binh Đại Hội, đối với người mình, Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên sẽ không cố tình hạ thấp Sở Hưu nâng cao bản thân mình.
Nhưng giờ thực lực mà Sở Hưu thể hiện thậm chí còn mạnh hơn lúc ở Thần Binh Đại Hội không chỉ mười lần.
Có trời mới biết trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào tiến bộ lớn đến thế, tốc độ này thật khiến người ta hoảng sợ.
Trong lòng Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu không phải đối thủ của hắn mà chỉ là một người từng đắc tội hắn mà thôi. Giờ lý do hắn bố trí cục diện như vậy cũng rất đơn giản, chỉ để trút giận mà thôi.
Nhưng theo Thiền Nhi thấy, tên Sở Hưu này tuyệt đối là đại địch của công tử, chỉ cần lần này Sở Hưu không chết, vậy hắn sẽ là uy hiếp lớn với công tử.
Lúc này giữa trận, sát ý của Sở Hưu đã ngưng tụ thành thực chất, sát cơ vô hình sắc bén quanh quẩn quanh người y, thậm chí khi giọt mưa rơi đến người cũng bị sát khí của Sở Hưu chém thành hơi nước.
Trong mắt Sở Hưu đã không có ma khí, chỉ có màu đỏ máu vô cảm.
Lúc này Sở Hưu đã không còn như một con người nữa mà như một tuyệt thế hung binh sát ý ngập trời.
Cười lạnh với đám người xung quanh một tiếng, ngay lúc mọi người cho rằng Sở Hưu sẽ nói gì, thân hình y lại đột nhiên xông về phía Diêu Nhạc Sơn. Hành động này khiến Diêu Nhạc Sơn còn đang hộc máu không khỏi biến sắc, ánh mắt đầy kinh hãi.
Lâm Nam Nghiệp vội vàng hét lớn: “Lên! Mọi người cùng xông lên!”
Mặc dù Lâm Nam Nghiệp hô hào như vậy nhưng những võ giả xung quanh hắn vẫn chậm chạp, thậm chí không ai chủ động xuất thủ.
Thấy cảnh này, trong lòng Lâm Nam Nghiệp lập tức trầm xuống, tính sai rồi!
Thật ra kế sách của bọn hắn không sai, từng đội võ giả một, cho dù chỉ hao tổn cũng có thể ép chết Sở Hưu!
Đừng nói Sở Hưu chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù y là Thiên Nhân Hợp Nhất, trong truyền thuyết này cũng khó mà chịu đựng được.
Dù sao sức lực con người chỉ có hạn, trừ phi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa, chỉ cần có Võ Đạo Chân Đan là có thể liên tục luyện hóa lực lượng thiên địa cung cấp nội tức, như vậy mới có thể dùng một địch vạn, không sợ tiêu hao.
Bọn người Lâm Nam Nghiệp tính sai sự cường đại của Sở Hưu, đó là sức mạnh cường đại vượt ngoài tưởng tượng của họ. Đội thứ nhất vừa lên cơ hồ chỉ chớp mắt đã bị Sở Hưu giết sạch, cảnh tượng kinh khủng như Tu La Địa Ngục đó đã khiến tâm cảnh tất cả các võ giả còn lại đều bị phá hủy.
Nhìn những thi thể dưới đất, mọi người ở đây đều có cảm giác, nếu mình lao lên có lẽ kết quả cũng chỉ là thê thảm như những người nằm kia mà thôi.
Đánh người trước đánh gan, chứng kiến cảnh giết chóc khiến người ta tuyệt vọng của Sở Hưu, chín thành võ giả ở đây đã mất đi dũng khí.
Những võ giả không tham dự vây công Sở Hưu chỉ đứng xung quanh cho tăng thanh thế, thấy vậy không khỏi lau mồ hôi lạnh. Nếu bọn họ tự tiện xuất thủ có lẽ kết quả cũng chỉ là đống thi thể trên mặt đất mà thôi.
Có điều giờ những người xung quanh có thể sợ không dám ra tay, nhưng đám người Lâm Nam Nghiệp lại không thể không xuất thủ.
Bọn họ là người dẫn đầu, nếu chính bọn họ còn sợ, không xuất thủ, vậy lần vây giết Sở Hưu này coi như hoàn toàn thất bại.
Thắng, bọn họ được thanh danh, được Hạ Hầu Vô Giang ban thưởng. Nhưng nếu bại, bọn họ sẽ mất hết danh tiếng, thậm chí đắc tội với Hạ Hầu Vô Giang, vụ giao dịch này quả thật vô cùng mệt mỏi.
Cho nên trận chiến lần này bọn họ chỉ được phép thắng, không được phép bại.
Lâm Nam Nghiệp mặc dù đã già nhưng vẫn có sức chiến đấu.
Trong tay hắn, một thanh trường kiếm lấp loáng kiếm quang màu băng lam, mang theo hàn ý lạnh lẽo trực tiếp chém về phía Sở Hưu, uy thế cũng không nhỏ.
Trong nhóm người bọn họ còn một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, tay cầm một thanh trường thương, hắn đạp một bước ra, trường thương trong tay đâm tới, trong nháy mắt đã phát sau mà tới trước, trường thương phá không mang theo ánh lôi đình lấp lánh, uy thế bất phàm.
Hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên xuất thủ chặn đường, cho dù là Sở Hưu cũng không thể bỏ qua.
Còn thân hình Diêu Nhạc Sơn cũng nhanh chóng lui lại phía sau, định trốn về sau lưng Lâm Nam Nghiệp cùng võ giả cầm thương kia.
Có điều đúng lúc này mọi sát cơ trên người Sở Hưu lại đột nhiên ngưng trệ, y không lùi mà tiến, một quyền đánh ra, quên địch quên ta, chỉ có sát ý vĩnh viễn trường tồn!
/560
|