Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu nói này thuyết minh một cách hoàn hảo tâm lý may mắn của một người, tỷ như lão tổ Vệ gia lúc này.
Nếu từ đầu lão tổ Vệ gia đã chạy trốn, Sở Hưu cũng không nắm chắc đuổi kịp một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng giờ song phương kịch chiến đã lâu, người của Vệ gia đã chết gần hết, lão tổ Vệ gia cũng tiêu hao không ít chân khí, lúc này mới nhớ tới chuyện bỏ trốn? Đã quá muộn!
Trường kiếm trong tay lão tổ Vệ gia đẩy ra, một luồng cương khí băng lam hiện lên, dẫn dắt thiên địa, khiến lực lượng cực hàn truyền vào trong làn sóng cương khí này, ập về phía Sở Hưu.
Hàn khí lượn lờ quanh người, lão tổ Vệ gia cũng nhân cơ hội này định bỏ trốn.
Cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất,ngoại trừ Sở Hưu không ai dám đối địch, cho dù Đường Nha cùng Nhạc Bất Quy cũng vậy, đối mặt với lão tổ Vệ gia, bọn họ cũng buộc phải nhường đường, gắng gượng ngăn cản chẳng qua là tự tìm đường chết!
Có điều lúc này, hai tay Sở Hưu lại kết ấn, quang minh vô thượng bừng lên, Viên Mãn Bảo Bình Ấn, thỏa nguyện khắp chúng sinh.
Một tiếng nổ vang lên, cương khí hàn băng tịch diệt, Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước người lão tổ Vệ gia, một đao chém ra, trong A Tỳ Ma Đao còn mang theo một tia thần tính quỷ dị, càng tăng thêm vẻ tà ác.
Lão tổ Vệ gia kinh hãi xuất kiếm, mũi kiếm dẫn dắt lực lượng thiên địa, cương khí như cơn bão băng giá đánh về phía đao thế mãnh liệt của Sở Hưu, nhưng lại bị ma đao cuồng bạo chém tan.
Tiếp đó thanh kiếm bảo binh ngũ chuyển trong tay lão tổ Vệ gia cũng xuất hiện vết rạn, tiếp đó ầm ầm vỡ tan!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát ý ngập trời, quên hồng trần thiên hạ, không ràng buộc bản thân, Vong Ngã Sát Cảnh!
Lão tổ Vệ gia đã hơn mười năm chưa từng xuất thủ, kiếm trong tay cũng mười năm chưa nhuốm máu, đã không còn sát khí vốn có của binh khí, trên người lại càng không chút sát ý hay chiến ý nào.
Còn đoạn đường này Sở Hưu lại giết chóc vô số, trải qua vô số trận chiến ngươi chết ta sống, trong khoảnh khắc này sát ý ngập trời khiến cả tâm thần lão tổ Vệ gia cũng chấn động, lần đầu có cảm giác sợ hãi đối với Sở Hưu!
Lúc này nếu Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật, vậy chắc sẽ nhìn ra không ít sơ hở trên người lão tổ Vệ gia.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, trong đầu đã bị sát ý cùng chiến ý lấp đầy, trạng thái lúc này của y căn bản không cách nào thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Có điều lúc này đã không quan trọng, đối mặt với lão tổ Vệ gia lúc này có thể chính diện đánh chết, cần gì phải tìm sơ hở đánh lén?
Một quyền đánh ra, sát ý vô biên ngập trời, lực lượng sát ý cường đại như ngưng tụ thành thực chết, nhuộm dần mọi thứ xung quanh thành màu đỏ rực, đánh về phía lão tổ Vệ gia.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, thật ra phần lớn võ công rất ít người giang hồ biết tới.
Tỷ như Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công của Sở Hưu, loại nội công này chỉ cần Sở Hưu không nói, người khác cũng chẳng thể nhìn ra.
Nhưng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền lại có danh tiếng cực lớn, quân đội Đông Tề có không ít cảnh giới biết môn quyền pháp này, ngưng tụ sát ý cực hạn, thậm chí quyền chưa đánh xuống sát ý đã xé tan cơ thể kẻ địch!
Lão tổ Vệ gia cũng nhận ra Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, trong thời khắc mấu chốt, cương khí toàn thân hắn tập trung bên cánh tay phải, kiếm chỉ đâm ra, cương khí xung quanh ngưng tụ thành băng phong, nhưng tiếp đó hắn lại đâm tiếp kiếm chỉ thứ hai, hai luồng lực lượng băng phong chồng chất nhưng không bộc phát, ngược lại hòa lẫn, uy năng gia tăng gấp bội.
Lão tổ Vệ gia lập tức đâm ra chín kiếm chỉ, lực lượng chín luồng kiếm chỉ chồng chất như núi băng, sắc mặt lão tổ Vệ gia cũng lập tức tái nhợt.
Đây là Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm, là công phu tuyệt chiêu trong kiếm pháp Vệ gia, thậm chí khi còn trẻ lão tổ Vệ gia cũng nhờ kiếm pháp này mới đánh ra danh tiếng.
Thời điểm đỉnh phong, hắn quả thật bộc phá được lực lượng cường đại của Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm, nhưng giờ sau khi dùng một thức này, lão tổ Vệ gia lại cảm thấy mình đã tiêu hao tới cực hạn.
Sát ý của Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm rơi xuống, uy năng cường đại diệt sát hết thảy, lực lượng của Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm cũng nổ tung. Cương khí cường đại đâm vào nội phủ cùng kinh mạch Sở Hưu, khiến sắc mặt Sở Hưu lập tức trắng bệch, tiếp đó lại đỏ rực lên.
Có điều cho dù như vậy Sở Hưu cũng không hề lùi lại, dưới Vong Ngã Sát Cảnh, Sở Hưu cho dù vẫn còn lý trí nhưng cũng khó tránh khỏi bị luồng sát ý cường đại này ảnh hưởng, không giết đối thủ thề không bỏ qua.
Thậm chí không dùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân, Sở Hưu trực tiếp dùng lực lượng Vong Ngã Sát Quyền đối đầu với Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm. Một tiếng nổ lớn vang lên, núi băng vỡ vụn, cánh tay phải của Sở Hưu cũng bị núi băng chém cho máu me đầm đìa.
Có điều đây chỉ là ngoại thương, Sở Hưu không buồn để ý. Quyền ấn lại đổi, Viên Mãn Bảo Bình Ấn bộc phát, ánh sáng chói mắt lóe lên bao hàm cả sát ý dữ tợn.
Lão tổ Vệ gia cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị ấn pháp này đánh cho máu huyết sôi trào, thân thể không thể không lui lại phía sau.
Sở Hưu quay người nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, quyền ần thế mạnh lực trầm ầm ấm đánh ra, lại một lần va chạm tạo thành một tiếng nổ lớn.
Lúc này trạng thái của Sở Hưu vô cùng quỷ dị, y như một người máy,từng thức Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh ra, rõ ràng là đang va chạm thể lực, chân khí cùng lực lượng ý chí cùng lão tổ Vệ gia!
Xuất quyền sợ gặp người trẻ, mặc dù Sở Hưu kém lão tổ Vệ gia một cảnh giới, nhưng y có Lưu Ly Kim Ti Cổ, lại thêm một loạt công pháp không kém hơn tông môn đỉnh cao, tích lũy bản thân cũng không thua gì lão tổ Vệ gia.
Va chạm liên tục hơn mười chiêu, lão tổ Vệ gia đã bị chấn cho thổ huyết, lúc này đã không chịu nổi nữa.
Giao chiến kịch liệt như vậy,không ai có thể lui, hoặc giết đối phương, hoặc bị đối phương giết.
Lão tổ Vệ gia trong lòng khiếp sợ, hắn muốn lui, nhưng nếu lui nhất định phải chết!
Ngay lúc lão tổ Vệ gia ra tay chậm dần, đã có ý thoái lui, Sở Hưu lại kết ấn hai tay, một ấn quyết vô cùng phức tạp hoàn thành. Trên tay Sở Hưu bừng lên ánh sáng ngũ sắc, lực lượng ngũ hành bộc phát, đầu đuôi tương liên, tương sinh tương khắc, tạo thành hình Đại Nhật Luân Bàn, ầm ầm đánh ra!
Nhật Luân Ấn!
Thức ấn pháp này trước kia Sở Hưu cũng từng thi triển, có điều lúc đó y chỉ miễn cưỡng thi triển, không bộc phát được uy năng tối cường.
Muốn thật sự phát huy được uy năng của Nhật Luân Ấn phải tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, lúc đó lực lượng ngũ hành trong cơ thể đã cân bằng, ngũ hành hợp nhất, có thế mới phát huy được sức mạnh chân chính của Nhật Luân Ấn!
Lực lượng ngũ hành ầm ầm bộc phát, năm loại lực lượng tương sinh tương khắc, trùng điệp với nhau, không chỉ đơn giản là gộp chung vào.
Dưới Nhật Luân Ấn, kinh mạch quanh người lão tổ Vệ gia bị đánh nát, miệng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
Có điều ngay sau đó một vệt sáng đen đã xuất hiện bên cạnh hắn, Thiên Ma Vũ lướt qua cổ lão tổ Vệ gia. Máu tươi bắn tung khắp nơi, đầu lão tổ Vệ gia đã bị Sở Hưu cầm trong tay!
Những võ giả phân bộ Quan Tây xung quanh sắc mặt ngây ngốc, kể cả thủ hạ của Sở Hưu cũng vậy.
Mặc dù bọn họ biết chuyện Sở Hưu từng gi ết chết đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chỉ là nghe nói. Còn giờ chuyện này là họ tận mắt chứng kiến, cảm giác rung động này tin đồn không cách nào sánh nổi
Mang theo đầu của lão tổ Vệ gia, Sở Hưu ném một viên thuốc trị thương vào miệng, khôi phục chút thương thế và chân khí bản thân.
Nói thật, trận chiến với lão tổ Vệ gia lần này, Sở Hưu không cảm giác được chút áp lực nào, thậm chí đối phương còn cảm thấy không bằng lão đại của Giang Đông Ngũ Hiệp, Trình Bất Húy khi liều mạng.
Nguyên nhân của việc này hết sức đơn giản, là do lão tổ Vệ gia sợ chết.
Cho dù cuối cùng Sở Hưu ép lão tổ Vệ gia vào chỗ chết, nhưng tới tận thời khắc cuối cùng của sức mạnh, lão tổ Vệ gia cũng không lựa chọn thiêu đốt tinh huyết liều mạng.
Dù sao với võ giả tuổi tác đã cao như hắn, khí huyết đã cạn, thiêu đốt tinh huyết tương đương với thiêu đốt tuổi thọ.
Chỉ tiếc hắn không liều mạng nhưng Sở Hưu lại liều mất mạng của hắn.
Lão tổ Vệ gia ảo tưởng có thể trốn thoát, muốn xem Sở Hưu gặp xui xẻo, kết quả tinh huyết hắn không thiêu đốt lại vẩy ra đầy đất.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Sở Hưu trầm giọng nói: “Người của Vệ gia g iết chết Ngụy Cửu Đoan đại nhân, miệt thị pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường chúng ta, ôm tâm tư phản nghịch. Giờ lão tổ Vệ gia đã đền tội, những người còn lại cùng ta giết tới Vệ gia, triệt để tiêu diệt Vệ gia!”
Dương Lăng cũng đi theo sau lưng Sở Hưu hô lớn: “Đi theo Sở đại nhân, cùng giết tới Vệ gia!”
Luận địa vị thực lực, Dương Lăng đương nhiên không bằng Sở Hưu, nhưng lúc này thân phận nghĩa tử Ngụy Cửu Đoan của hắn lại có tác dụng lớn.
Ngụy Cửu Đoan vừa chét, những võ giả khác cũng vô thức coi hắn là người thừa kế của Ngụy Cửu Đoan, tối thiểu trong mắt những võ giả phân bộ Quan Tây, những lời Dương Lăng nói còn có tác dụng hơn Sở Hưu.
Đám người lao nhao ra khỏi phân đường, Sở Hưu gọi bọn Đỗ Quảng Trọng tới, nhỏ giọng truyền âm: “Các ngươi không cần theo hủy diệt Vệ gia!”
Đỗ Quảng Trọng nghe vậy căng thẳng, hủy diệt Vệ gia là công lao lớn, Sở đại nhân có ý gì đây? Không muốn để bọn họ lập công, chẳng lẽ định vứt bỏ bọn họ?
Thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng nghĩ lung tung, có việc khác giao cho các ngươi làm đây.
Các ngươi đã thấy thi thể Ngụy Cửu Đoan rồi đấy. Ngươi mang theo Tần Phương, Lưu Thành Lễ xử lý một chút đi. Các ngươi là chuyên nghiệp, xử lý đến mức người khác không nhận ra sơ hở ấy, chuyện này các ngươi làm được chứ? Nếu thật sự không được thì hủy thi diệt tích đi, dù sao cũng không quan trọng.”
Sở Hưu vu hãm Vệ gia giết Ngụy Cửu Đoan, chuyện này đặt ra ngoài sẽ không ai tin, Sở Hưu cũng không trông mong gì họ tin, chỉ cần một số ít người ‘lựa chọn’ tin tưởng là được.
Giờ Sở Hưu xử lý thi thể Ngụy Cửu Đoan không phải để lừa bịp kẻ khác mà chỉ để có lời bàn giao thích hợp mà thôi, chí ít bên ngoài không vấn đề là được.
/560
|