Có điều không đợi kiếm trận kia đánh xuống lại thấy Ngụy Thư Nhai khẽ ngáp một cái, nhưng chính cái ngáp nhẹ này lại như có ma âm xộc thẳng tới tai, một lưồng sóng âm ầm ầm bộc phát, nhiếp hồn đoạt phách, chỉ trong nháy mắt kiếm trận mà Trình Đình Sơn bố trí đã hoàn toàn tan tành!
Ánh mắt Trình Đình Sơn lộ vẻ kinh hãi, lão già này đã hơn hai trăm tuổi sao còn có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Có điều không đợi hắn phản ứng lại đã thấy Ngụy Thư Nhai vươn tay, đột nhiên nhấn xuống một cái.
Chỉ trong chớp mắt, nguyên khí trong thiên địa xung quanh toàn bộ đều chuyển thành ma khí ngập trời, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ tới hơn trăm trượng, như Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm đập xuống người Trình Đình Sơn!
Ma Thôn Vạn Giới, một chưởng che trời!
Chưởng lực còn chưa tới Trình Đình Sơn đã bị áp lực. cường đại tới dọa người này trấn áp làm cho hộc máu.
Mấy ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh tại Cốt Mộc Sơn Trang, Ngụy Thư Nhai cũng ra tay với Sơn Quỷ.
Có điều Sơn Quỷ dẫu sao cũng là người Bái Nguyệt Giáo, nhánh Minh Ma với Ẩn Ma còn định liên thủ, đương nhiên sế không làm chuyện vạch mặt mất hết thể diện, cho nên Ngụy Thư Nhai xuất thủ vẫn nhẹ tay, hắn chỉ dạy dỗ Sơn Quỷ một chút chứ không hạ thủ quá nặng.
Nhưng giờ đối mặt với Trình Đình Sơn lại khác, Ngụy Thư Nhai đã hạ tử thủ.
Lúc này Trình Đình Sơn kinh hãi nhìn bàn tay ma khí khổng lồ, hét lớn: “Chân Hỏa Luyện Thần! Ngươi đã đột phá lên tới Chân Hỏa Luyện Thần!”
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không dễ, đột phá lên Chân Hỏa Luyện Thần lại càng khó.
Ngày trước khi Ngụy Thư Nhai trong thời đỉnh phong hắn còn chưa đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, giờ Ngụy Thư Nhai đã già, cơ bản không có cơ hội bước thêm một bước, hắn làm sao đạt tới cảnh giới hiện giờ?
Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trình Đình Sơn suy nghĩ, một chưởng này đánh xuống e rằng hắn không chết cũng phải trọng thương!
Đúng lúc này, đám người Hàn Đình Nhất đứng sau lưng Trình Đình Sơn kịp thời ra tay cứu viện, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đứng chung một chiến tuyến.
Hàn Đình Nhất tay rút trường kiếm, ẩn dưới vỏ kiếm bằng gỗ lim quê mùa bình phàm kia lại là một thanh trường kiếm rực rỡ chói mắt tới kinh người, Không Minh Kiếm!
"Theo Không Minh Kiếm trong tay Hàn Đình Nhất rời vỏ, trên trời dưới đất, tất cả lực lượng ngưng tụ Trình Chu Hải hành một thế đao nghênh đón chưởng thế của
Ngụy Thư Nhai, lúc này hắn chém ra một kiếm cũng là cả vùng thiên địa này!
Còn Yến Chỉ áo trảng chân trần lại giơ ngón trỏ, điểm lên mi tâm mình. Tiêu ký kiếm gãy bừng sáng, một thanh kiếm gấy màu vàng kim không ngờ lại từ hư chuyển thực, nổi lên từ trong cơ thể Yến Chi. Theo kiếm chỉ của hắn điểm ra, thanh kiếm gãy kia cũng gào thét chém lên ma chưởng giữa không trung. Có điều quanh thanh kiếm gãy vàng kim kia lại quanh quẩn kiếm khí cường đại kinh người, dài hơn mười trượng, uy thế hùng hồn.
Một tiếng vang lớn truyền tới, ba người Hàn Đình Nhất cùng nhau lui lại một bước, ba người hợp lực mới miễn cưỡng đỡ được một chưởng của Ngụy Thư Nhai, có thể thấy Ngụy Thư Nhai lúc này mạnh mẽ nhường nào.
Nhìn những người bên dưới, gương mặt già yếu của Ngụy Thư Nhai lộ vẻ lạnh lùng: “Tiểu bối vô năng, không chịu nổi một đòn!”
Đối với những người khác bọn Hàn Đình Nhất là tiền bối giang hồ, là tông sư võ đạo cao tới không thể chạm vào. Nhưng trong mắt những lão tiên bối như Tụ Nghĩa Trang, bọn họ lại chỉ là tiểu bối nhỏ bé, dù sao ngày trước khi hắn tung hoành giang hồ, những người này còn chưa ra đời.
Có điều đúng lúc này một giọng nói uy nghiêm lại đột nhiên vang lên: “Ngụy Thư Nhai, ngươi nói bọn họ. không chịu nổi một đòn, vậy giờ đổi lại là ta thì sao?
Nghe nói trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, ngươi cùng Xích Huyết Thiên Ma có quan hệ tốt nhất, vốn ta còn không tin.
Lúc trước khi tiêu diệt Cửu Thiên Sơn, vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng lại bị Xích Huyết Thiên Ma liều chết ngăn cản, bị ta chém chết chín Huyết Cổ Phân Thân vẫn tử chiến không lùi, cuối cùng bị ta xuất kiếm đâm nát †âm mạch, tranh thủ thời gian cho ngươi chạy trốn. Bằng không ngươi tưởng hôm nay ngươi còn sống tới khoe khoang trước mặt Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta được sao?
Xích Huyết Thiên Ma dùng tính mạng tranh thủ cơ hội sống cho ngươi, ngươi lại không chân trọng, chẳng lẽ giờ thấy sống đã đủ rồi à?”
Theo giọng nói kia vang lên, một ông lão mặc mãng bào vàng óng từ đài cao bước xuống, bên hông treo một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa.
Khiến người ta khiếp sợ là bước chân của hắn hoàn toàn giãm lên hư không, tựa như bên dưới có một bậc thang vô hình.
Chiêu này tên là Huyền Thiên Thê, thật ra đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, dùng chân khí tạm thời chống đỡ cơ thể sẽ tạo thành hiệu quả huyền diệu bước trên không trung như Vậy.
Nhưng lão già trước mắt lại không phải như vậy, mọi người căn bản không phát hiện một chút chấn động nào của cương khí. Mỗi bước chân hạ xuống lại có lực lượng thiên địa chủ động tràn vào chân hắn, cung cấp trợ lực, có thể xưng là kinh người.
Đám võ giả bên dưới vẻ mặt ngây ngốc, vị này là ai? Có điêu nghe khẩu khí vị này hiển nhiên là cường giả tiền bối cùng thời đại với Ngụy Thư Nhai, tham gia trận chiến chém giết Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, thậm chí đã từng giết chết một Thiên Ma.
Những võ giả thế hệ hiện tại chỉ chú ý tới Long Hổ Bảng với Phong Vân Bảng, còn chuyện hàng trăm năm trước lại không hiểu mấy.
Về phần tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, bọn họ ngược lại thuộc hết chuyện lớn chuyện nhỏ trên giang hồ như trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt đã đoán ra thân phận ông lão này, kinh hãi hô lớn: “Là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly!”
Biệt hiệu của Độc Cô Ly là Kiếm Nam Vương, chữ vương này không phải như các danh hiệu Kiếm Tôn, Kiếm Thánh mà lúc trước hắn thật sự là một vương gia.
Hơn hai trăm năm trước trong thiên hạ ngoại trừ Bắc Yên, Tây Sở, Đông Tề còn có một số nước nhỏ, như Ngụy Quốc tiền thân của Ngụy Quận.
Độc Cô Ly là một vương gia của nước nhỏ có tên Lương Quốc, thậm chí là anh ruột của hoàng đế Lương Quốc.
Lúc trước Độc Cô Ly thật ra là Thái tử Lương Quốc, nhưng hắn say mê kiếm đạo, tặng lại vị trí Thái tử cho đệ đệ của mình, bản thân lại làm một vương gia nhàn tản tu luyện kiếm đạo, còn đi thỉnh giáo cao thủ kiếm đạo khắp. giang hồ.
Về sau Độc Cô Ly gia nhập Kiếm Vương Thành bế quan học kiếm, còn từng làm thủ tọa Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, sau này lại thành trưởng lão của Kiếm Vương Thành.
Chỉ có điều sau này Lương Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, Độc Cô Ly đã thành cô gia quả nhân, hắn còn từng tức giận tới tìm hoàng tộc Bắc Yên báo thù, dùng lực lượng một mình tàn sát cả Bắc Thương Quân trong Trấn Quốc. Ngũ Quân của Bắc Yên, chém giết vài vị thượng tướng Bắc Yên, cuối cùng bị một cao thủ đại nội Bắc Yên đánh trọng thương bỏ chạy.
Hai trăm năm trước danh tiếng Độc Cô Ly đã không nhỏ, thậm chí có thể nói đây là một kẻ cuồng đồ!
Nếu đổi lại những người khác, cho dù quốc gia của mình bị Bắc Yên tiêu diệt, họ cũng chẳng có gan đâu đi khiêu chiến cả hoàng triều Bắc Yên, cho dù toàn bộ Kiếm Vương Thành tới cũng vô dụng.
Thế nhưng Độc Cô Ly lại dám một mình một kiếm giết tới Bắc Yên báo thù, chỉ với dũng khí đó đã không mấy ai sánh được.
Ánh mắt Trình Đình Sơn lộ vẻ kinh hãi, lão già này đã hơn hai trăm tuổi sao còn có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Có điều không đợi hắn phản ứng lại đã thấy Ngụy Thư Nhai vươn tay, đột nhiên nhấn xuống một cái.
Chỉ trong chớp mắt, nguyên khí trong thiên địa xung quanh toàn bộ đều chuyển thành ma khí ngập trời, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ tới hơn trăm trượng, như Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm đập xuống người Trình Đình Sơn!
Ma Thôn Vạn Giới, một chưởng che trời!
Chưởng lực còn chưa tới Trình Đình Sơn đã bị áp lực. cường đại tới dọa người này trấn áp làm cho hộc máu.
Mấy ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh tại Cốt Mộc Sơn Trang, Ngụy Thư Nhai cũng ra tay với Sơn Quỷ.
Có điều Sơn Quỷ dẫu sao cũng là người Bái Nguyệt Giáo, nhánh Minh Ma với Ẩn Ma còn định liên thủ, đương nhiên sế không làm chuyện vạch mặt mất hết thể diện, cho nên Ngụy Thư Nhai xuất thủ vẫn nhẹ tay, hắn chỉ dạy dỗ Sơn Quỷ một chút chứ không hạ thủ quá nặng.
Nhưng giờ đối mặt với Trình Đình Sơn lại khác, Ngụy Thư Nhai đã hạ tử thủ.
Lúc này Trình Đình Sơn kinh hãi nhìn bàn tay ma khí khổng lồ, hét lớn: “Chân Hỏa Luyện Thần! Ngươi đã đột phá lên tới Chân Hỏa Luyện Thần!”
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không dễ, đột phá lên Chân Hỏa Luyện Thần lại càng khó.
Ngày trước khi Ngụy Thư Nhai trong thời đỉnh phong hắn còn chưa đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, giờ Ngụy Thư Nhai đã già, cơ bản không có cơ hội bước thêm một bước, hắn làm sao đạt tới cảnh giới hiện giờ?
Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trình Đình Sơn suy nghĩ, một chưởng này đánh xuống e rằng hắn không chết cũng phải trọng thương!
Đúng lúc này, đám người Hàn Đình Nhất đứng sau lưng Trình Đình Sơn kịp thời ra tay cứu viện, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đứng chung một chiến tuyến.
Hàn Đình Nhất tay rút trường kiếm, ẩn dưới vỏ kiếm bằng gỗ lim quê mùa bình phàm kia lại là một thanh trường kiếm rực rỡ chói mắt tới kinh người, Không Minh Kiếm!
"Theo Không Minh Kiếm trong tay Hàn Đình Nhất rời vỏ, trên trời dưới đất, tất cả lực lượng ngưng tụ Trình Chu Hải hành một thế đao nghênh đón chưởng thế của
Ngụy Thư Nhai, lúc này hắn chém ra một kiếm cũng là cả vùng thiên địa này!
Còn Yến Chỉ áo trảng chân trần lại giơ ngón trỏ, điểm lên mi tâm mình. Tiêu ký kiếm gãy bừng sáng, một thanh kiếm gấy màu vàng kim không ngờ lại từ hư chuyển thực, nổi lên từ trong cơ thể Yến Chi. Theo kiếm chỉ của hắn điểm ra, thanh kiếm gãy kia cũng gào thét chém lên ma chưởng giữa không trung. Có điều quanh thanh kiếm gãy vàng kim kia lại quanh quẩn kiếm khí cường đại kinh người, dài hơn mười trượng, uy thế hùng hồn.
Một tiếng vang lớn truyền tới, ba người Hàn Đình Nhất cùng nhau lui lại một bước, ba người hợp lực mới miễn cưỡng đỡ được một chưởng của Ngụy Thư Nhai, có thể thấy Ngụy Thư Nhai lúc này mạnh mẽ nhường nào.
Nhìn những người bên dưới, gương mặt già yếu của Ngụy Thư Nhai lộ vẻ lạnh lùng: “Tiểu bối vô năng, không chịu nổi một đòn!”
Đối với những người khác bọn Hàn Đình Nhất là tiền bối giang hồ, là tông sư võ đạo cao tới không thể chạm vào. Nhưng trong mắt những lão tiên bối như Tụ Nghĩa Trang, bọn họ lại chỉ là tiểu bối nhỏ bé, dù sao ngày trước khi hắn tung hoành giang hồ, những người này còn chưa ra đời.
Có điều đúng lúc này một giọng nói uy nghiêm lại đột nhiên vang lên: “Ngụy Thư Nhai, ngươi nói bọn họ. không chịu nổi một đòn, vậy giờ đổi lại là ta thì sao?
Nghe nói trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, ngươi cùng Xích Huyết Thiên Ma có quan hệ tốt nhất, vốn ta còn không tin.
Lúc trước khi tiêu diệt Cửu Thiên Sơn, vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng lại bị Xích Huyết Thiên Ma liều chết ngăn cản, bị ta chém chết chín Huyết Cổ Phân Thân vẫn tử chiến không lùi, cuối cùng bị ta xuất kiếm đâm nát †âm mạch, tranh thủ thời gian cho ngươi chạy trốn. Bằng không ngươi tưởng hôm nay ngươi còn sống tới khoe khoang trước mặt Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta được sao?
Xích Huyết Thiên Ma dùng tính mạng tranh thủ cơ hội sống cho ngươi, ngươi lại không chân trọng, chẳng lẽ giờ thấy sống đã đủ rồi à?”
Theo giọng nói kia vang lên, một ông lão mặc mãng bào vàng óng từ đài cao bước xuống, bên hông treo một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa.
Khiến người ta khiếp sợ là bước chân của hắn hoàn toàn giãm lên hư không, tựa như bên dưới có một bậc thang vô hình.
Chiêu này tên là Huyền Thiên Thê, thật ra đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, dùng chân khí tạm thời chống đỡ cơ thể sẽ tạo thành hiệu quả huyền diệu bước trên không trung như Vậy.
Nhưng lão già trước mắt lại không phải như vậy, mọi người căn bản không phát hiện một chút chấn động nào của cương khí. Mỗi bước chân hạ xuống lại có lực lượng thiên địa chủ động tràn vào chân hắn, cung cấp trợ lực, có thể xưng là kinh người.
Đám võ giả bên dưới vẻ mặt ngây ngốc, vị này là ai? Có điêu nghe khẩu khí vị này hiển nhiên là cường giả tiền bối cùng thời đại với Ngụy Thư Nhai, tham gia trận chiến chém giết Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, thậm chí đã từng giết chết một Thiên Ma.
Những võ giả thế hệ hiện tại chỉ chú ý tới Long Hổ Bảng với Phong Vân Bảng, còn chuyện hàng trăm năm trước lại không hiểu mấy.
Về phần tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, bọn họ ngược lại thuộc hết chuyện lớn chuyện nhỏ trên giang hồ như trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt đã đoán ra thân phận ông lão này, kinh hãi hô lớn: “Là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly!”
Biệt hiệu của Độc Cô Ly là Kiếm Nam Vương, chữ vương này không phải như các danh hiệu Kiếm Tôn, Kiếm Thánh mà lúc trước hắn thật sự là một vương gia.
Hơn hai trăm năm trước trong thiên hạ ngoại trừ Bắc Yên, Tây Sở, Đông Tề còn có một số nước nhỏ, như Ngụy Quốc tiền thân của Ngụy Quận.
Độc Cô Ly là một vương gia của nước nhỏ có tên Lương Quốc, thậm chí là anh ruột của hoàng đế Lương Quốc.
Lúc trước Độc Cô Ly thật ra là Thái tử Lương Quốc, nhưng hắn say mê kiếm đạo, tặng lại vị trí Thái tử cho đệ đệ của mình, bản thân lại làm một vương gia nhàn tản tu luyện kiếm đạo, còn đi thỉnh giáo cao thủ kiếm đạo khắp. giang hồ.
Về sau Độc Cô Ly gia nhập Kiếm Vương Thành bế quan học kiếm, còn từng làm thủ tọa Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, sau này lại thành trưởng lão của Kiếm Vương Thành.
Chỉ có điều sau này Lương Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, Độc Cô Ly đã thành cô gia quả nhân, hắn còn từng tức giận tới tìm hoàng tộc Bắc Yên báo thù, dùng lực lượng một mình tàn sát cả Bắc Thương Quân trong Trấn Quốc. Ngũ Quân của Bắc Yên, chém giết vài vị thượng tướng Bắc Yên, cuối cùng bị một cao thủ đại nội Bắc Yên đánh trọng thương bỏ chạy.
Hai trăm năm trước danh tiếng Độc Cô Ly đã không nhỏ, thậm chí có thể nói đây là một kẻ cuồng đồ!
Nếu đổi lại những người khác, cho dù quốc gia của mình bị Bắc Yên tiêu diệt, họ cũng chẳng có gan đâu đi khiêu chiến cả hoàng triều Bắc Yên, cho dù toàn bộ Kiếm Vương Thành tới cũng vô dụng.
Thế nhưng Độc Cô Ly lại dám một mình một kiếm giết tới Bắc Yên báo thù, chỉ với dũng khí đó đã không mấy ai sánh được.
/560
|