Mai Khinh Liên cười lạnh nói: “Bái Nguyệt Giáo chịu thiệt? Tên Đỗ Quảng Trọng kia còn khôn khéo hơn bất cứ ai, Bái Nguyệt Giáo không có kẻ ngu, bọn chúng làm sao cam tâm đi làm bia ngắm được?
Nhánh Ẩn Ma chúng ta càng cần ẩn nấp, còn Bái Nguyệt Giáo lại càng thêm khoa trương. Nguyên nhân rất đơn giản, cái danh đại phái đệ nhất Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo ngày trước chỉ là lời đồn đại của mọi người mà thôi. Còn sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thanh danh đệ nhất đại phái Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo đã được chứng thực.
"Thanh danh tuy không nhìn không sờ được, nhưng đối với những đại phái đứng đầu lại vô cùng hữu dụng. Bằng không Ngũ Đại Kiếm Phái đã chẳng làm ra chuyện lớn như vậy để tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Bái Nguyệt Giáo đã gây dựng được thanh danh, ta dám khẳng định tiếp theo sẽ có vô số võ giả Ma đạo tới nương tựa chỗ Bái Nguyệt Giáo. Cho dù chỉ một phần trăm hay một phần ngàn số người đã không tệ, cũng coi như Bái Nguyệt Giáo kiếm lời rồi.”
Sở Hưu nghe vậy không khỏi lắc đầu. Bất luận Bái Nguyệt Giáo hay nhánh Ẩn Ma, những kiêu hùng Ma đạo tâm địa độc ác này đều là loại người đã thành tinh, tính †oán thế nào cũng không để mình lỗ.
Nhánh Ẩn Ma ẩn nấp kín tiếng, không chủ động nhảy ra là để an toàn. Còn Bái Nguyệt Giáo khoa trương khuếch đại cũng là vì thanh danh lợi ích, dù sao hai bên đều không lỗ vốn là được.
Hàn huyên với Mai Khinh Liên thêm một số chuyện liên quan tới giới Ma đạo, sau đó Mai Khinh Liên trực tiếp rời khỏi
Nàng không thể rời khỏi đất Quan Trung quá lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghỉ ngờ.
Sau khi Mai Khinh Liên đi khỏi, Sở Hưu lại trải qua những ngày tháng nhàn nhã hiếm thấy. Không có ai đến quấy rầy, Sở Hưu tiếp tục bế quan tu hành, tu luyện cảnh giới cùng tôi luyện võ thuật bản thân.
Đặc biệt là hai môn võ công Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao. Vừa hay thời gian này Sở Hưu tập luyện làm quen đôi chút.
Hơn hai mươi ngày sau, Sở Hưu vẫn đang tu hành, mà trong đại đường viện của phân bộ Quan Tây, Đường Nha nhàn nhã phơi nắng, tay cầm một đĩa hạt dưa, ngồi đó cắn hạt say sưa.
Quỷ Thủ Vương đứng bên cạnh Đường Nha không khỏi lắc đầu nói: “Ta nói này, Đường Nha, ngươi là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, không về Kiến Châu Phủ đi còn ngồi ở phân bộ Quan Tây này làm gì? Còn nữa, ngươi cứ ngồi cắn hạt dưa với phơi nắng như vậy lấy đâu ra thời gian đi tu luyện?”
Quỷ Thủ Vương đã quen biết với Đường Nha nhiều năm, khi Thiên Tội đà chủ còn chưa tiếp quản phân đà Thiên Tội, hắn đã quen với Đường Nha. Có điều từ trước tới giờ Quỷ Thủ Vương chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc. tên Đường Nha này đang nghĩ cái gì?
"Theo lý mà nói, giờ bọn họ đi theo Sở Hưu, ít nguy hiểm hơn trước nhiều, địa vị lại nước lên thì thuyền lên, nên tận lực tu hành mới đúng.
Nhạn Bất Quy là loại võ sỉ rồi, trong thế giới của hắn chỉ có hai chuyện: giết người và luyện kiếm, cho dù không có người thúc giục hắn cũng sẽ làm vậy.
Còn như Hỏa Nô và Lang Vương, bọn họ cũng cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình, chỉ sợ không theo kịp bước chân của Sở đại nhân bị ném bỏ.
Về phần Quỷ Thủ Vương biết mình tuổi tác đã cao, không làm được mấy chuyện chém chém giết giết, nên hắn tận lực giúp đỡ Sở Hưu xử lý những chuyện tại Quan Tây, cũng là muốn chứng minh giá trị bản thân.
Trong số mọi người chỉ có Đường Nha đặc biệt nhất, làm chuyện gì cũng như chẳng chú ý, nhưng hết lần này tới lần khác, năng lực cùng thực lực của hắn lại là một trong những người giỏi nhất trong số mọi người. Hễ là nhiệm vụ Sở Hưu phân phó xuống, không gì hắn không làm được.
"Thế nhưng giờ Sở Hưu bế quan không giao nhiệm vụ cho hắn, hắn lại ngồi phơi nắng cắn hạt dưa cả ngày, không buồn tu luyện.
Đương nhiên không phải Đường Nha lười biếng không muốn phát triển, chẳng qua so với thời gian tu luyện, thời gian hưởng thụ của hắn rõ ràng là quá dài.
Nghe vậy Đường Nha chỉ lười biếng đáp: “Kiến Châu Phủ có chuyện gì cơ chứ? Có thủ hạ ta quản lý là được rồi. Chỗ đó ít người đâu có nhiều người vui vẻ như bên phân bộ này? Huống hồ thời gian này đại nhân đang bế quan, ta ở đây cũng là đang bảo vệ giúp đại nhân.
Hơn nữa cuộc đời chỉ có vài trăm năm ngắn ngủi, cho dù tu luyện tới cảnh giới tông sư võ đạo, có ba trăm năm tuổi thọ thì đã sao? Lãng phí phần lớn thời giờ vào việc tu hành khô khan, chẳng đáng tiếc lắm sao?”
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Nếu võ giả trong thiên hạ đều có tâm tính như ngươi, vậy giang hồ đã thái bình rồi.”
Nói Đường Nha vài câu xong Quỷ Thủ Vương cũng chẳng buồn quản. Hắn biết cho dù Đường Nha là loại ôm thái độ tu luyện ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nhưng hẳn vẫn mạnh hơn so với Hỏa Nô cùng Lang Vương. Thậm chí cảnh giới cũng cao hơn đối phương.
Chẳng có cách nào, thiên phú tốt, ngộ tính tốt, có tùy hứng cũng vẫn mạnh hơn.
Đúng lúc này bên ngoài phân bộ Hình Đường lại có tiếng động ồn ào, Đường Nha cùng Quỷ Thủ Vương đứng dậy nhìn lại, hóa ra là một võ giả trẻ tuổi có cảnh giới "Tiên Thiên muốn xông vào, đồng thời hô lớn: “Ta muốn gặp Sở đại nhân! Thả ta vào gặp Sở đại nhân!”
Người trẻ tuổi này nói giọng Bắc Yên đặc sệt, khiến cả Đường Nha và Quỷ Thủ Vương đều có cảm giác thân thiết.
Thật ra hai người bọn họ đều không phải người Bắc Yên, chỉ có điều sống tại Bắc Yên lâu như vậy, hai người cũng nhiễm khẩu âm Bắc Yên mà thôi.
Võ giả phụ trách trông coi phân bộ Quan Tây cũng có thực lực cảnh giới Tiên Thiên.
Một người trong đó cau mày nói: “Đây là phân bộ Hình Đường Quan Tây! Ngươi là ai? Vì sao lại muốn gặp. Sở đại nhân? Nói đi, ta vào bẩm báo.”
Nhưng người trẻ tuổi này lại như đang hết sức nóng ruột, đầu đây mồ hôi, kích động nói: “Không kịp nữa rồi, †a muốn gặp Sở đại nhân!”
Võ giả trông cửa kia cười lạnh một tiếng nói: “Nực cười! Nếu hạng A Miêu A Cẩu muốn gặp đại nhân ta cũng vào quấy rầy, vậy đại nhân nuôi đám người chúng †a còn ích lợi gì? Biết điều thì yên lặng! Dám gây sự ở phân bộ Quan Tây, chán sống rồi à?”
Giờ những bộ đầu giang hồ phân bộ Quan Tây nói chuyện cực kỳ cứng rắn, trên đất Quan Tây bọn họ gần như duy ngã độc tôn, ngoại trừ người do tổng đường phái xuống, những người khác ai dám không nể mặt họ?
Những bang phái thế gia ngày thường luôn phách lối, nhìn thấy bọn họ cũng phải khách khí cúi đầu.
Võ giả trẻ tuổi kia thấy đám người này không cho. vào, không khỏi gầm lên một tiếng, không ngờ lại trực. tiếp xuất thủ tấn công bốn người thủ vệ.
Bốn người phụ trách thủ vệ này đều là người có †hâm niên trong Quan Trung Hình Đường, mặc dù thực lực không mạnh nhưng cũng không quá yếu. Không ngờ lấy bốn địch một vẫn bị người trẻ tuổi kia thoải mái đánh bại, chạy vào trong đại đường, vừa vặn gặp Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha.
Quỷ Thủ Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Dám làm càn trong phân bộ Hình Đường Quan Tây như vậy, đúng là to gan! Đường Nha, bắt hắn lại!”
Võ giả trẻ tuổi kia không biết có phải không nhìn ra thực lực Đường Nha không, còn định động thủ với Đường Nha. Kết quả Đường Nha chỉ điểm nhẹ mấy cái, vài lưồng chỉ kình vô hình đánh vào cơ thể đối phương đã phong tỏa kinh ngạc, khiến võ giả trẻ tuổi kia ngã lăn ra đất.
Đường Nha hứng thú nhấc hắn lên cười hắc hắc" nói: “Ngươi là người môn phái nào? Có biết đây là đâu không? Hôm nay may là ngươi gặp ta đấy. Nếu gặp kẻ khác, tỷ như tên Nhạn Bất Quy kia, giờ ngươi đã thành đống thịt nát rồi!”
Võ giả kia kích động giấy giụa nói: “Không phải ta cố ý mạo phạm Sở đại nhân, ta thật sự có việc gấp! Không †in ngươi lấy thứ trong ngực ta giao cho Sở đại nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ gặp ta!”
Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Đường Nha cũng hiêu kỳ, thò tay vào áo hắn lục lọi một chút, móc ra một viên Cửu Long Tệ. Có điều viên Cửu Long Tệ này thiếu một góc, bên trên còn có ấn ký nhỏ bé, như dùng một vật sắc bén khắc họa ra, tương tự một thanh Phương thiên họa kích.
Nhánh Ẩn Ma chúng ta càng cần ẩn nấp, còn Bái Nguyệt Giáo lại càng thêm khoa trương. Nguyên nhân rất đơn giản, cái danh đại phái đệ nhất Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo ngày trước chỉ là lời đồn đại của mọi người mà thôi. Còn sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thanh danh đệ nhất đại phái Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo đã được chứng thực.
"Thanh danh tuy không nhìn không sờ được, nhưng đối với những đại phái đứng đầu lại vô cùng hữu dụng. Bằng không Ngũ Đại Kiếm Phái đã chẳng làm ra chuyện lớn như vậy để tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Bái Nguyệt Giáo đã gây dựng được thanh danh, ta dám khẳng định tiếp theo sẽ có vô số võ giả Ma đạo tới nương tựa chỗ Bái Nguyệt Giáo. Cho dù chỉ một phần trăm hay một phần ngàn số người đã không tệ, cũng coi như Bái Nguyệt Giáo kiếm lời rồi.”
Sở Hưu nghe vậy không khỏi lắc đầu. Bất luận Bái Nguyệt Giáo hay nhánh Ẩn Ma, những kiêu hùng Ma đạo tâm địa độc ác này đều là loại người đã thành tinh, tính †oán thế nào cũng không để mình lỗ.
Nhánh Ẩn Ma ẩn nấp kín tiếng, không chủ động nhảy ra là để an toàn. Còn Bái Nguyệt Giáo khoa trương khuếch đại cũng là vì thanh danh lợi ích, dù sao hai bên đều không lỗ vốn là được.
Hàn huyên với Mai Khinh Liên thêm một số chuyện liên quan tới giới Ma đạo, sau đó Mai Khinh Liên trực tiếp rời khỏi
Nàng không thể rời khỏi đất Quan Trung quá lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghỉ ngờ.
Sau khi Mai Khinh Liên đi khỏi, Sở Hưu lại trải qua những ngày tháng nhàn nhã hiếm thấy. Không có ai đến quấy rầy, Sở Hưu tiếp tục bế quan tu hành, tu luyện cảnh giới cùng tôi luyện võ thuật bản thân.
Đặc biệt là hai môn võ công Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao. Vừa hay thời gian này Sở Hưu tập luyện làm quen đôi chút.
Hơn hai mươi ngày sau, Sở Hưu vẫn đang tu hành, mà trong đại đường viện của phân bộ Quan Tây, Đường Nha nhàn nhã phơi nắng, tay cầm một đĩa hạt dưa, ngồi đó cắn hạt say sưa.
Quỷ Thủ Vương đứng bên cạnh Đường Nha không khỏi lắc đầu nói: “Ta nói này, Đường Nha, ngươi là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, không về Kiến Châu Phủ đi còn ngồi ở phân bộ Quan Tây này làm gì? Còn nữa, ngươi cứ ngồi cắn hạt dưa với phơi nắng như vậy lấy đâu ra thời gian đi tu luyện?”
Quỷ Thủ Vương đã quen biết với Đường Nha nhiều năm, khi Thiên Tội đà chủ còn chưa tiếp quản phân đà Thiên Tội, hắn đã quen với Đường Nha. Có điều từ trước tới giờ Quỷ Thủ Vương chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc. tên Đường Nha này đang nghĩ cái gì?
"Theo lý mà nói, giờ bọn họ đi theo Sở Hưu, ít nguy hiểm hơn trước nhiều, địa vị lại nước lên thì thuyền lên, nên tận lực tu hành mới đúng.
Nhạn Bất Quy là loại võ sỉ rồi, trong thế giới của hắn chỉ có hai chuyện: giết người và luyện kiếm, cho dù không có người thúc giục hắn cũng sẽ làm vậy.
Còn như Hỏa Nô và Lang Vương, bọn họ cũng cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình, chỉ sợ không theo kịp bước chân của Sở đại nhân bị ném bỏ.
Về phần Quỷ Thủ Vương biết mình tuổi tác đã cao, không làm được mấy chuyện chém chém giết giết, nên hắn tận lực giúp đỡ Sở Hưu xử lý những chuyện tại Quan Tây, cũng là muốn chứng minh giá trị bản thân.
Trong số mọi người chỉ có Đường Nha đặc biệt nhất, làm chuyện gì cũng như chẳng chú ý, nhưng hết lần này tới lần khác, năng lực cùng thực lực của hắn lại là một trong những người giỏi nhất trong số mọi người. Hễ là nhiệm vụ Sở Hưu phân phó xuống, không gì hắn không làm được.
"Thế nhưng giờ Sở Hưu bế quan không giao nhiệm vụ cho hắn, hắn lại ngồi phơi nắng cắn hạt dưa cả ngày, không buồn tu luyện.
Đương nhiên không phải Đường Nha lười biếng không muốn phát triển, chẳng qua so với thời gian tu luyện, thời gian hưởng thụ của hắn rõ ràng là quá dài.
Nghe vậy Đường Nha chỉ lười biếng đáp: “Kiến Châu Phủ có chuyện gì cơ chứ? Có thủ hạ ta quản lý là được rồi. Chỗ đó ít người đâu có nhiều người vui vẻ như bên phân bộ này? Huống hồ thời gian này đại nhân đang bế quan, ta ở đây cũng là đang bảo vệ giúp đại nhân.
Hơn nữa cuộc đời chỉ có vài trăm năm ngắn ngủi, cho dù tu luyện tới cảnh giới tông sư võ đạo, có ba trăm năm tuổi thọ thì đã sao? Lãng phí phần lớn thời giờ vào việc tu hành khô khan, chẳng đáng tiếc lắm sao?”
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Nếu võ giả trong thiên hạ đều có tâm tính như ngươi, vậy giang hồ đã thái bình rồi.”
Nói Đường Nha vài câu xong Quỷ Thủ Vương cũng chẳng buồn quản. Hắn biết cho dù Đường Nha là loại ôm thái độ tu luyện ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nhưng hẳn vẫn mạnh hơn so với Hỏa Nô cùng Lang Vương. Thậm chí cảnh giới cũng cao hơn đối phương.
Chẳng có cách nào, thiên phú tốt, ngộ tính tốt, có tùy hứng cũng vẫn mạnh hơn.
Đúng lúc này bên ngoài phân bộ Hình Đường lại có tiếng động ồn ào, Đường Nha cùng Quỷ Thủ Vương đứng dậy nhìn lại, hóa ra là một võ giả trẻ tuổi có cảnh giới "Tiên Thiên muốn xông vào, đồng thời hô lớn: “Ta muốn gặp Sở đại nhân! Thả ta vào gặp Sở đại nhân!”
Người trẻ tuổi này nói giọng Bắc Yên đặc sệt, khiến cả Đường Nha và Quỷ Thủ Vương đều có cảm giác thân thiết.
Thật ra hai người bọn họ đều không phải người Bắc Yên, chỉ có điều sống tại Bắc Yên lâu như vậy, hai người cũng nhiễm khẩu âm Bắc Yên mà thôi.
Võ giả phụ trách trông coi phân bộ Quan Tây cũng có thực lực cảnh giới Tiên Thiên.
Một người trong đó cau mày nói: “Đây là phân bộ Hình Đường Quan Tây! Ngươi là ai? Vì sao lại muốn gặp. Sở đại nhân? Nói đi, ta vào bẩm báo.”
Nhưng người trẻ tuổi này lại như đang hết sức nóng ruột, đầu đây mồ hôi, kích động nói: “Không kịp nữa rồi, †a muốn gặp Sở đại nhân!”
Võ giả trông cửa kia cười lạnh một tiếng nói: “Nực cười! Nếu hạng A Miêu A Cẩu muốn gặp đại nhân ta cũng vào quấy rầy, vậy đại nhân nuôi đám người chúng †a còn ích lợi gì? Biết điều thì yên lặng! Dám gây sự ở phân bộ Quan Tây, chán sống rồi à?”
Giờ những bộ đầu giang hồ phân bộ Quan Tây nói chuyện cực kỳ cứng rắn, trên đất Quan Tây bọn họ gần như duy ngã độc tôn, ngoại trừ người do tổng đường phái xuống, những người khác ai dám không nể mặt họ?
Những bang phái thế gia ngày thường luôn phách lối, nhìn thấy bọn họ cũng phải khách khí cúi đầu.
Võ giả trẻ tuổi kia thấy đám người này không cho. vào, không khỏi gầm lên một tiếng, không ngờ lại trực. tiếp xuất thủ tấn công bốn người thủ vệ.
Bốn người phụ trách thủ vệ này đều là người có †hâm niên trong Quan Trung Hình Đường, mặc dù thực lực không mạnh nhưng cũng không quá yếu. Không ngờ lấy bốn địch một vẫn bị người trẻ tuổi kia thoải mái đánh bại, chạy vào trong đại đường, vừa vặn gặp Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha.
Quỷ Thủ Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Dám làm càn trong phân bộ Hình Đường Quan Tây như vậy, đúng là to gan! Đường Nha, bắt hắn lại!”
Võ giả trẻ tuổi kia không biết có phải không nhìn ra thực lực Đường Nha không, còn định động thủ với Đường Nha. Kết quả Đường Nha chỉ điểm nhẹ mấy cái, vài lưồng chỉ kình vô hình đánh vào cơ thể đối phương đã phong tỏa kinh ngạc, khiến võ giả trẻ tuổi kia ngã lăn ra đất.
Đường Nha hứng thú nhấc hắn lên cười hắc hắc" nói: “Ngươi là người môn phái nào? Có biết đây là đâu không? Hôm nay may là ngươi gặp ta đấy. Nếu gặp kẻ khác, tỷ như tên Nhạn Bất Quy kia, giờ ngươi đã thành đống thịt nát rồi!”
Võ giả kia kích động giấy giụa nói: “Không phải ta cố ý mạo phạm Sở đại nhân, ta thật sự có việc gấp! Không †in ngươi lấy thứ trong ngực ta giao cho Sở đại nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ gặp ta!”
Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Đường Nha cũng hiêu kỳ, thò tay vào áo hắn lục lọi một chút, móc ra một viên Cửu Long Tệ. Có điều viên Cửu Long Tệ này thiếu một góc, bên trên còn có ấn ký nhỏ bé, như dùng một vật sắc bén khắc họa ra, tương tự một thanh Phương thiên họa kích.
/560
|