Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Sở Hưu lên tiếng trước: “Ngày trước ta phản bội Thanh Long Hội, bị sát thủ Thanh Long Hội truy sát như chó mất chủ, là Quan Trung Hình Đường chịu chứa chấp ta trong thời khắc mấu chốt nhất, cho nên ta chỉ đành cô phụ hảo ý của điện hạ.”
Lã Phụng Tiên cũng lắc đầu nói: “Điện hạ, cũng nhiều người biết tính cách của ta mà. Tiêu dao tự tại quen rồi, không thích bị người khác ước thúc.
Sở huynh làm chưởng hình quan ở Quan Trung lâu như vậy rồi ta còn không tới nương tựa chỗ Sở huynh, ngày trước minh chủ Thiên Hạ Minh cũng từng mời ta gia nhập, ta cũng cự tuyệt.
Không phải điện hạ có chỗ nào không tốt, mà do Lã Phụng Tiên ta vốn là kẻ phiêu bạt, còn chưa tới lúc bám rễ sinh chồi.”
Nghe Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên nói vậy, Hạng Xung thần sắc ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười: “Không sao, trong dự liệu thôi.
Hoàng vị tôn quý, chiếm được là may mắn của ta, mất đi là do số mệnh của ta.
Thật ra ban đầu ta vốn chẳng muốn tranh đoạt hoàng vị đó.
Có điều phụ hoàng phong ta làm Yến Vương, còn bọn Hạng Lê lại vì vậy mà nảy sinh ý kiêng ky, không ngừng chèn ép. Ta tức giận không chịu nổi nữa mới định từ giả thành thật, đoạt lấy hoàng vị cho bọn họ xeml”
Nói đến đây, khóe miệng Hạng Xung lại nhếch lên thành một nụ cười tự giễu: “Có lẽ ta thật sự không có khí độ của hoàng giả. Mấy năm nay ngoại trừ phụ thân vẫn sủng ái ta như xưa, lực lượng dưới tay vẫn chỉ có một chút như vậy, không ai muốn gia nhập dưới trướng ta.
Mặc dù phụ hoàng sủng ái, nhưng người cũng rất lý trí, tuyệt đối không vì tình cảm mà tiếp thêm lực lượng cho ta. Về phương diện này người đối xử với tất cả con cái như nhau.”
Sở Hưu vốn còn không để ý mấy lời này của Hạng Xung, có điều y lại đột nhiên nghe thấy đối phương nhắc tới hai chữ Yến Vương. Sở Hưu không khỏi lên tiếng hỏi: “Phong hào của điện hạ là Yến Vương?”
Hạng Xung kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đúng vậy, Sở đại nhân ngươi không biết à?”
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Ta đi khỏi quê hương hơi lâu, không để ý mấy tới chuyện Bắc Yên nên thật sự không biết.
Có điều Yến Vương điện hạ, ngươi không cần để ý, cuộc sống luôn có lúc lên xuống như thủy triều. Ta tin rằng tương lai ngươi chắc chắn sẽ không dừng bước tại đây”
Hạng Xung mỉm cười miễn cưỡng: “Mượn lời chúc. này của Sở đại nhân, hy vọng là thế”.
Sở Hưu không nói gì, nhưng những gì y vừa nói là thật.
Ban đầu nghe Hạng Xung là thập tam hoàng tử Sở Hưu còn không mấy để tâm, chỉ cho rằng đối phương là một hoàng tử bình thường mà thôi.
Nhưng sau khi đối phương nhắc tới mình được đổi phong là Yến Vương, Sở Hưu mới nhớ ra có vẻ theo cốt truyện gốc trận chiến đoạt vị ở Bắc Yên cũng hết sức đặc sắc. Nhất là vị Yến Vương bệ hạ này, tương lai sẽ tỏa hào quang rực rỡ.
Đương nhiên giờ Hạng Xung khá thê thảm, thậm chí dưới tay không có thủ hạ tốt một chút.
Đừng nói tuấn kiệt trẻ tuổi như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, ngay cả tông sư võ đạo nhiều tuổi như Thịnh Thiên Nghiêu, Hạng Xung cũng muốn kết giao, mong được đối phương ủng hộ.
Không sai, chỉ là ủng hộ, không phải gia nhập.
Với nội tình hiện tại của Hạng Xung, hắn còn chưa có tư cách để tông sư võ đạo như Thịnh Thiên Nghiêu gia nhập.
Hai bên hàn huyên đôi câu, sau đó đám người Sở Hưu cáo từ Thịnh Thiên Nghiêu cùng thập tam hoàng tử. rồi rời đi.
Sở Hưu ngược lại còn có vài lời muốn nói với Thịnh Thiên Nghiêu, đáng tiếc Hạng Xung theo sát sau lưng Thịnh Thiên Nghiêu. Chuyện liên quan tới nhánh Ẩn Ma buộc phải để sau này có dịp mới nói lại.
Sau khi tạm biệt đám người Thịnh Thiên Nghiêu, Sở Hưu dẫn Lã Phụng Tiên về thẳng Quan Trung Hình Đường.
Nếu còn ở lại bên Bắc Yên, đó là tự tìm đường chết.
Lã Phụng Tiên giết Mạnh Nguyên Long, Sở Hưu giết Hàn Phóng, có thể nói hai người bọn họ đã đắc tội rất nặng với Tụ Nghĩa Trang.
Lần này có Thịnh Thiên Nghiêu xuất thủ, Nhiếp Nhân Long mới rút lui. Nếu đổi lại thời điểm khác chắc chắn Nhiếp Nhân Long sẽ không cố ky chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ gì đó, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hạ độc thủ diệt trừ Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Thương thế của Lã Phụng Tiên không nhẹ, dưỡng thương tại Quan Trung Hình Đường gần một tháng mới gần khôi phục hoàn toàn, thậm chí có phần tổn hại căn cơ.
Vốn sau khi hắn giết chết Mạnh Nguyên Long đã bị thương khá nặng, có điều lúc đó Lã Phụng Tiên vẫn có thể thoải mái tu dưỡng trở lại. Nhưng trong lúc trọng thương hắn lại cưỡng ép xuất thủ giết chết Liễu Thanh Phong, chuyện này khiến cho thương thế của Lã Phụng Tiên nặng thêm. Lần này thương thế thật sự rất nghiêm trọng, cho dù bên phía Sở Hưu không thiếu đan dược nhưng căn cơ của Lã Phụng Tiên vẫn bị hao tổn, may mà không nghiêm trọng lắm.
Ngày sau nếu Lã Phụng Tiên phát hiện linh đan diệu dược hay công pháp luyện thể của hắn có đột phá khiến cho cường độ cơ thể tăng cường, thương tổn cấp bậc này cũng có thể bù đắp lại.
Sau khi thương thế đã khỏi, Lã Phụng Tiên chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này phải cám ơn ngươi rồi. Nếu không có ngươi xuất thủ, lần này e rằng ta phải nằm lại tại Bắc Yên rồi."
Sở Hưu vung tay nói: “Giữa chúng ta việc gì phải nói tới chữ cám ơn, huống hồ chuyện lần này vốn là do ta.”
Lã Phụng Tiên lấy làm lạ nói: “Ồ, thế là sao?”
Sở Hưu thuật lại chuyện ân oán trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma cho Nhiếp Đông Lưu, sau đó mới nói iếp: “Ngươi về Bắc Yên lâu như vậy Nhiếp Đông Lưu đều không ra tay với ngươi, sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma hắn lại lập tức vu oan hãm hại chụp mũ ngươi, sau đó lại nhanh chóng triệu tập nhân thủ truy sát. Mọi chuyện ăn khớp như vậy, ai mà chẳng hiểu.
Chính vì hắn biết ngươi là hảo hữu của ta, hơn nữa ngươi còn thể hiện ra thiên phú tiềm lực và thực lực như vậy nên Nhiếp Đông Lưu mới muốn ra tay với ngươi, giết chết một trợ thủ của ta trước đã.”
Sau khi nghe xong, Lã Phụng Tiên cũng thổn thức không thôi. Chơi mưu kế với đám người này đúng là mình quá non.
Trên đường bị đuổi giết thật ra Lã Phụng Tiên cũng không hiểu mọi chuyện ra sao. Hắn căn bản không biết vì sao mình lại đột nhiên thành hung thủ diệt môn Lưu gia, bị người của Tụ Nghĩa Trang nhắm vào truy sát.
Tới giờ Lã Phụng Tiên mới phản ứng lại, hóa ra là có nguyên nhân như vậy.
Lã Phụng Tiên không khỏi lắc đầu nói: “Ngày trước khi ở Bắc Yên, ấn tượng của ta về Nhiếp Đông Lưu không tệ. Cho dù sau này chúng ta bị Tụ Nghĩa Trang truy sát rời khỏi Bắc Yên, ta cũng không nghĩ tới Nhiếp Đông Lưu lại nhỏ mọn tới mức này. Hắn muốn đối phó với Sở huynh, thế nhưng lại quay sang ra tay với ta, hành động như vậy thật quá bỉ ổi, trái ngược với thân phận của hắn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đối với người như Nhiếp Đông Lưu, cái gọi là thanh danh chẳng qua chỉ là một tấm màn che mà thôi. Mục đích đạt đến là được, quá trình không quan trọng.
Lã huynh, lăn lộn trên giang hồ bao lâu như vậy, ngươi còn không quen những thứ này ư?”
Lã Phụng Tiên cười khổ lắc đầu nói: “Người muốn giết ta, ta sẽ giết người thì đơn giản, nhưng nếu bị giết vì lý do chẳng hiểu ra sao thế này, ta không tiếp nhận được.”
Lã Phụng Tiên cũng lắc đầu nói: “Điện hạ, cũng nhiều người biết tính cách của ta mà. Tiêu dao tự tại quen rồi, không thích bị người khác ước thúc.
Sở huynh làm chưởng hình quan ở Quan Trung lâu như vậy rồi ta còn không tới nương tựa chỗ Sở huynh, ngày trước minh chủ Thiên Hạ Minh cũng từng mời ta gia nhập, ta cũng cự tuyệt.
Không phải điện hạ có chỗ nào không tốt, mà do Lã Phụng Tiên ta vốn là kẻ phiêu bạt, còn chưa tới lúc bám rễ sinh chồi.”
Nghe Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên nói vậy, Hạng Xung thần sắc ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười: “Không sao, trong dự liệu thôi.
Hoàng vị tôn quý, chiếm được là may mắn của ta, mất đi là do số mệnh của ta.
Thật ra ban đầu ta vốn chẳng muốn tranh đoạt hoàng vị đó.
Có điều phụ hoàng phong ta làm Yến Vương, còn bọn Hạng Lê lại vì vậy mà nảy sinh ý kiêng ky, không ngừng chèn ép. Ta tức giận không chịu nổi nữa mới định từ giả thành thật, đoạt lấy hoàng vị cho bọn họ xeml”
Nói đến đây, khóe miệng Hạng Xung lại nhếch lên thành một nụ cười tự giễu: “Có lẽ ta thật sự không có khí độ của hoàng giả. Mấy năm nay ngoại trừ phụ thân vẫn sủng ái ta như xưa, lực lượng dưới tay vẫn chỉ có một chút như vậy, không ai muốn gia nhập dưới trướng ta.
Mặc dù phụ hoàng sủng ái, nhưng người cũng rất lý trí, tuyệt đối không vì tình cảm mà tiếp thêm lực lượng cho ta. Về phương diện này người đối xử với tất cả con cái như nhau.”
Sở Hưu vốn còn không để ý mấy lời này của Hạng Xung, có điều y lại đột nhiên nghe thấy đối phương nhắc tới hai chữ Yến Vương. Sở Hưu không khỏi lên tiếng hỏi: “Phong hào của điện hạ là Yến Vương?”
Hạng Xung kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đúng vậy, Sở đại nhân ngươi không biết à?”
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Ta đi khỏi quê hương hơi lâu, không để ý mấy tới chuyện Bắc Yên nên thật sự không biết.
Có điều Yến Vương điện hạ, ngươi không cần để ý, cuộc sống luôn có lúc lên xuống như thủy triều. Ta tin rằng tương lai ngươi chắc chắn sẽ không dừng bước tại đây”
Hạng Xung mỉm cười miễn cưỡng: “Mượn lời chúc. này của Sở đại nhân, hy vọng là thế”.
Sở Hưu không nói gì, nhưng những gì y vừa nói là thật.
Ban đầu nghe Hạng Xung là thập tam hoàng tử Sở Hưu còn không mấy để tâm, chỉ cho rằng đối phương là một hoàng tử bình thường mà thôi.
Nhưng sau khi đối phương nhắc tới mình được đổi phong là Yến Vương, Sở Hưu mới nhớ ra có vẻ theo cốt truyện gốc trận chiến đoạt vị ở Bắc Yên cũng hết sức đặc sắc. Nhất là vị Yến Vương bệ hạ này, tương lai sẽ tỏa hào quang rực rỡ.
Đương nhiên giờ Hạng Xung khá thê thảm, thậm chí dưới tay không có thủ hạ tốt một chút.
Đừng nói tuấn kiệt trẻ tuổi như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, ngay cả tông sư võ đạo nhiều tuổi như Thịnh Thiên Nghiêu, Hạng Xung cũng muốn kết giao, mong được đối phương ủng hộ.
Không sai, chỉ là ủng hộ, không phải gia nhập.
Với nội tình hiện tại của Hạng Xung, hắn còn chưa có tư cách để tông sư võ đạo như Thịnh Thiên Nghiêu gia nhập.
Hai bên hàn huyên đôi câu, sau đó đám người Sở Hưu cáo từ Thịnh Thiên Nghiêu cùng thập tam hoàng tử. rồi rời đi.
Sở Hưu ngược lại còn có vài lời muốn nói với Thịnh Thiên Nghiêu, đáng tiếc Hạng Xung theo sát sau lưng Thịnh Thiên Nghiêu. Chuyện liên quan tới nhánh Ẩn Ma buộc phải để sau này có dịp mới nói lại.
Sau khi tạm biệt đám người Thịnh Thiên Nghiêu, Sở Hưu dẫn Lã Phụng Tiên về thẳng Quan Trung Hình Đường.
Nếu còn ở lại bên Bắc Yên, đó là tự tìm đường chết.
Lã Phụng Tiên giết Mạnh Nguyên Long, Sở Hưu giết Hàn Phóng, có thể nói hai người bọn họ đã đắc tội rất nặng với Tụ Nghĩa Trang.
Lần này có Thịnh Thiên Nghiêu xuất thủ, Nhiếp Nhân Long mới rút lui. Nếu đổi lại thời điểm khác chắc chắn Nhiếp Nhân Long sẽ không cố ky chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ gì đó, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hạ độc thủ diệt trừ Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Thương thế của Lã Phụng Tiên không nhẹ, dưỡng thương tại Quan Trung Hình Đường gần một tháng mới gần khôi phục hoàn toàn, thậm chí có phần tổn hại căn cơ.
Vốn sau khi hắn giết chết Mạnh Nguyên Long đã bị thương khá nặng, có điều lúc đó Lã Phụng Tiên vẫn có thể thoải mái tu dưỡng trở lại. Nhưng trong lúc trọng thương hắn lại cưỡng ép xuất thủ giết chết Liễu Thanh Phong, chuyện này khiến cho thương thế của Lã Phụng Tiên nặng thêm. Lần này thương thế thật sự rất nghiêm trọng, cho dù bên phía Sở Hưu không thiếu đan dược nhưng căn cơ của Lã Phụng Tiên vẫn bị hao tổn, may mà không nghiêm trọng lắm.
Ngày sau nếu Lã Phụng Tiên phát hiện linh đan diệu dược hay công pháp luyện thể của hắn có đột phá khiến cho cường độ cơ thể tăng cường, thương tổn cấp bậc này cũng có thể bù đắp lại.
Sau khi thương thế đã khỏi, Lã Phụng Tiên chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này phải cám ơn ngươi rồi. Nếu không có ngươi xuất thủ, lần này e rằng ta phải nằm lại tại Bắc Yên rồi."
Sở Hưu vung tay nói: “Giữa chúng ta việc gì phải nói tới chữ cám ơn, huống hồ chuyện lần này vốn là do ta.”
Lã Phụng Tiên lấy làm lạ nói: “Ồ, thế là sao?”
Sở Hưu thuật lại chuyện ân oán trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma cho Nhiếp Đông Lưu, sau đó mới nói iếp: “Ngươi về Bắc Yên lâu như vậy Nhiếp Đông Lưu đều không ra tay với ngươi, sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma hắn lại lập tức vu oan hãm hại chụp mũ ngươi, sau đó lại nhanh chóng triệu tập nhân thủ truy sát. Mọi chuyện ăn khớp như vậy, ai mà chẳng hiểu.
Chính vì hắn biết ngươi là hảo hữu của ta, hơn nữa ngươi còn thể hiện ra thiên phú tiềm lực và thực lực như vậy nên Nhiếp Đông Lưu mới muốn ra tay với ngươi, giết chết một trợ thủ của ta trước đã.”
Sau khi nghe xong, Lã Phụng Tiên cũng thổn thức không thôi. Chơi mưu kế với đám người này đúng là mình quá non.
Trên đường bị đuổi giết thật ra Lã Phụng Tiên cũng không hiểu mọi chuyện ra sao. Hắn căn bản không biết vì sao mình lại đột nhiên thành hung thủ diệt môn Lưu gia, bị người của Tụ Nghĩa Trang nhắm vào truy sát.
Tới giờ Lã Phụng Tiên mới phản ứng lại, hóa ra là có nguyên nhân như vậy.
Lã Phụng Tiên không khỏi lắc đầu nói: “Ngày trước khi ở Bắc Yên, ấn tượng của ta về Nhiếp Đông Lưu không tệ. Cho dù sau này chúng ta bị Tụ Nghĩa Trang truy sát rời khỏi Bắc Yên, ta cũng không nghĩ tới Nhiếp Đông Lưu lại nhỏ mọn tới mức này. Hắn muốn đối phó với Sở huynh, thế nhưng lại quay sang ra tay với ta, hành động như vậy thật quá bỉ ổi, trái ngược với thân phận của hắn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đối với người như Nhiếp Đông Lưu, cái gọi là thanh danh chẳng qua chỉ là một tấm màn che mà thôi. Mục đích đạt đến là được, quá trình không quan trọng.
Lã huynh, lăn lộn trên giang hồ bao lâu như vậy, ngươi còn không quen những thứ này ư?”
Lã Phụng Tiên cười khổ lắc đầu nói: “Người muốn giết ta, ta sẽ giết người thì đơn giản, nhưng nếu bị giết vì lý do chẳng hiểu ra sao thế này, ta không tiếp nhận được.”
/560
|