Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 59 - Chương 53.2

/63


“Vì sao mấy người lại tới đây?” Tiêu Kiếm Đức không ngờ là bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.

“Đương nhiên là thay mặt Trí Mỹ đến thăm nhân viên bị thương rồi.” Tiêu Vân Đào lạnh nhạt nói, sâu thẳm trong đôi mắt là sự chống đối với cha mình, tuyệt không sợ hãi chút nào.

“Chuyện này giống như không phải cần con và A Thần đến đây.” Tiêu Kiến Đức sẽ không tin tưởng con trai mình sẽ vì một nguyên nhân như vậy mà đến nơi này, trừ phi là nó đã biết chuyện gì đó.

“Vậy thì càng không tới phiên cha đến đây.” Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào giương cao lên, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên một tia châm chọc cùng ngạo mạn: “Trừ phi mấy người có bí mật gì đó không thể nói, nếu không thì con cũng sẽ không tin tưởng cha sẽ hạ mình đến nơi này thăm một nhân viên nho nhỏ, tập đoàn Trí Mỹ của chúng con có rất nhiều người, dù thế nào cũng sẽ không thể để cho cha phải tự mình đi một chuyến. Cha, chẳng lẽ cô ta là tình nhân của người?”

Tình nhân?

Cố Hạo Thần nghe thấy Tiêu Vân Đào nói như vậy về quan hệ của cha anh ta với Thẩm Giai Liên như vậy, hai đầu lông mày của anh khẽ nhếch lên đầy kinh ngạc. Người này nhất định là cố ý. Nhưng đối phương là cha của anh ta, anh thật sự sợ anh ta tức giận nhất thời mà chọc giận Tiêu Kiến Đức.

“Vân Đào, bác Tiêu không phải là người như vậy. Hơn nữa cậu cũng biết Thẩm Giai Liên đã có bạn trai, chính là Cao Minh Tông tổ trưởng bộ phận thiết kế của công ty chúng ta đó.” Cố Hạo Thần vội vàng dập tắt lửa, chỉ sợ tính khí cứng đầu của hai cha con Tiêu thị lại cứng đối cứng với nhau.

“Thật sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào khẽ nâng lên, nhưng không có dừng mà lại tiếp tục đùa với lửa: “Sợ rằng đây chỉ là đạn khói thôi. Cậu không có nhìn thấy cha tôi ôm cô ta rất chặt sao? Loại trình độ thân mật như vậy có thể thấy quan hệ cũng không có tồi đầu. Cha, nếu không thì người đưa cô ta về nhà, để cho mẹ con nhận xét thay người, cũng có thể cho người thêm ý kiến. Hoặc là để cho mẹ con trực tiếp nhường lại vị trí Tiêu phu nhân để biểu hiện sự hiền dịu của bà.”

Thẩm Giai Liên thấy Tiêu Vân Đào càng nói càng kéo xa, vội vàng mở miệng: “Tiêu thiếu, giữa tôi cùng Tiêu tổng thật sự không giống như anh nghĩ, anh đã hiểu lầm rồi.”

“Câm miệng, nơi này là nơi nào mà đến phiên cô nói chuyện vậy!” Tiêu Vân Đào không khách khí cắt đứt lời cô ta.

“Tôi.... ..... Tôi.... ...... Chỉ tốt bụng.... ...... ...” Trong nháy mắt Thẩm Giai Liên cảm thấy uất ức, môi bẹp ra, hốc mắt ửng hồng.

“Tốt bụng? Cô có lương tâm sao? Có lương tâm thì cô cũng sẽ không đoạt mất Cao Minh Tông, có lương tâm thì cô cũng sẽ không lại một lần lại một lần nữa bức bách Tĩnh Hảo! Thẩm Giai Liên, cô đừng giả bộ nữa, con mẹ nó cô làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm!” Trong tròng mắt Tiêu Vân Đào tràn đầy chán ghét.

Những lời Tiêu Vân Đào đã chọc giận Tiêu Kiến Đức, hơn nữa thấy anh ta nhục nhã Thẩm Giai Liên như vậy, tự nhiên ông ta cảm thấy không đành lòng. Gương mặt ông đen lại, khẽ quát một tiếng: “Càn rỡ, con đường đường là một tổng giám đốc, nói chuyện lại có thể không đúng mực như vậy. Vân Đào, con đừng để cho cha cảm thấy thất vọng đối với con.”

“Cha, người đã làm cho con thất vọng trước.” Những lời đó của Tiêu Vân Đào hời hợt làm sao, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bi thương: “Đối với người phụ nữ đang giả bộ này, con mắng thì người lại cảm thấy đau lòng. Nhưng người có nghĩ tới hay không người như vậy thì mẹ con cũng sẽ cảm thấy đau lòng, con cũng vậy sẽ cảm thấy thất vọng đối với người.”

“Vân Đào, có lời gì thì hãy nói thật cho bác Tiêu biết.” Cố Hạo Thần đã nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh, thì không khỏi vỗ một cái lên vai Tiêu Vân Đào, để cho anh ta bình tĩnh lại một chút.

Nhưng mà anh cũng có thể hiểu được nhìn thấy người phụ nữ như Thẩm Giai Liên như vậy không muốn nổi giận cũng là không thể nào. Trong lòng anh cũng không muốn nhìn thấy cô ta, nếu không phải đi cùng Vân Đào, căn bảo là anh sẽ không muốn, càng sẽ không mang theo Lâm Tĩnh Hảo.

“Vân Đào, chuyện của chúng ta trở về rồi hãy nói. Nơi này là bệnh viện, Giai Giai cần nghỉ ngơi.” Tiểu Kiến Đức lui lại một bước, sau đó nói với Thẩm Giai Liên: “Con nghỉ nghơi cho tốt, lần sau ta sẽ lại đến thăm.”

“Thế nào, có chuyện gì mà cha không thể nói, nói không được bằng lời nên không thể nói cho mọi người nghe được sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào nâng lên một nụ cười lạnh: “Có gì thì nói ở chỗ này, mọi người cũng nên ở lại đây, con sẽ không để cho cha trở về để làm tổn thương mẹ con.”

“Chuyện này con có thể nói không?” Thẩm Giai Liên mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Kiến Đức, trưng cầu ý kiến của ông. Nếu như ông đồng ý thì cô ta mới dám nói, nếu không sợ là sẽ hỏng chuyện.

Hơn nữa cô ta muốn tự mình nói ra, từ ở chỗ này là thời điểm bước vào nhà họ Tiêu, mẹ cô ta mới có được địa vị, cô ta mới có được tương lai. Tiêu Vân Đào sẽ là chướng ngại lớn nhất của cô ta ở nhà họ Tiêu. Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, không có quyền thế cùng bối cảnh, không có tiền, thì cô ta cái gì cũng sẽ không có. Chỉ cần có thể vào được nhà họ Tiêu, như vậy thì có bị coi là con riêng của tiểu tam thì làm sao? Những thứ mà cô ta đã bỏ lỡ thì cô ta đều muốn lấy lại tất cả.

Tiêu Kiến Đức cảm thấy được ánh mắt của Thẩm Giai Liên, nhưng không muốn chuyện này từ miệng cô ta nói ra, như vậy đối với cô ta là một sự tổn thương. Sự tồn tại của cô ta nên phải được thừa nhận từ chính miệng của ông: “Hay là để cho ta nói thôi. Chỉ là Vân Đào, chuyện này chỉ là chuyện của cha con chúng ta, vậy chúng ta qua một bên rồi hãy nói, không nên quấy rầy Giai Giai nghỉ ngơi có được không?”

Nếu không nói, như vậy thì Tiêu Vân Đào chắc chắn sẽ không bỏ qua, có lẽ trong nhà cũng sẽ biết rõ. Không bằng nói cho nó biết chuyện thôi. Cũng tránh để làm cho con trai mình sinh ra hiểu lầm đối với ông.

Dĩ nhiên là Tiêu Vân Đào nghe được ý ngoài lời nói của Tiêu Kiến Đức, anh ta nhìn Cố Hạo Thần một cái. Người đứng sau đưa cho anh ta một ánh mắt đồng ý. Anh ta liền xoay người rời đi, sau lưng còn ném cho Cố Hạo Thần một câu: “A Thần, chờ mình nói chuyện xong, cậu tới đón mình.”

Điều này làm cho Cố Hạo Thần không thể không ở lại bệnh viện chợ họ làm xong việc.

Tiêu Vân Đào, Tiêu Kiến Đức cùng thư ký của ông, ba người cùng nhau rời khỏi, phòng bệnh này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Chỉ còn lại hai đôi mắt nhìn nhau. Lâm Tĩnh Hảo vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, mà lúc này cũng không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa: “Cố Hạo Thần, chúng ta cũng đi thôi.”

“Cũng tốt, đi uống chút gì đó rồi chờ Vân đào.” Cố Hạo Thần cũng cười một tiếng, trong đôi mắt lóng lánh dịu dàng như ánh sao, sau đó cầm tay cô, dắt cô đang muốn rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Tĩnh Hảo cũng gật đầu, sau đó cười với anh một nụ cười thật dịu dàng.

Cố Hạo Thần đột nhiên giống như nghĩ đến một điều gì đó, dừng bước chân lại, ánh mắt quét qua Cao Minh Tông cùng Thẩm Giai Liên: “Tôi có một tin tốt muốn nói cho cô biết, tôi cùng Tĩnh Hảo đã quen nhau, chúng tôi ở một chỗ với nhau rất hạnh phúc. Còn điều quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn cô, đã để cho chúng tôi ở cùng nhau.”

Cố Hạo Thần đầy thâm tình tuyên bố, anh nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Tĩnh Hảo mười ngón tay đan lại với nhau, thể hiện hạnh phúc của họ không dễ mà có được. Họ nắm tay nhau thật chặt ở chỗ đó là cho bọn họ cảm thấy vô cùng chói mắt.

Tròng mắt của Cao Minh Tông trầm xuống mấy phần, đáy mắt chuyển động làm cho người ta không thấy được màu sắc, môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng, một câu cũng không có nói.

Giờ khắc này đáy lòng Thẩm Giai Liên đang giao động, mộng đẹp của cô ta rốt cuộc cũng tan vỡ. Nhìn họ ở chung một chỗ, lòng của cô ta giống như bị người ta bóp chặt, không thể thở nổi.

“Cố Hạo Thần, chuyện giống như vậy cũng chỉ là chuyện của hai người chúng ta, anh cần gì phải nói với những người không liên quan đến chúng ta vậy? Hạnh phúc cùng vui vẻ của chúng ta bọn họ không thể nào cảm nhận được, cho nên anh làm như vậy quả thật rất là tàn nhẫn.” Lâm Tĩnh Hảo không để ý một chút nào, nhưng trong lòng cô biết như vậy đã đả kích Thẩm Giai Liên. Bởi vì lúc này sắc mặt của cô ta đã âm u đến mức giống như sắp nổi bão.

Muốn nói cho Thẩm Giai Liên biết cô ta không có năng lực phản kích lại Lâm Tĩnh Hảo, càng không để cho Thẩm Giai Liên có thể khinh dễ Lâm Tĩnh Hảo. Không phải cô không phản kích lại mà là thời cơ chưa đến. Hiện giờ rốt cuộc thì cô cũng làm được, Cố Hạo Thần chính là nhược điểm trí mạng của Thẩm Giai Liên. Cô nói muốn ở chung một chỗ với Cố Hạo Thần, hưởng thụ thật tốt sự cưng chiều của anh, cô nói được thì sẽ làm được.

“Tĩnh Hảo, em nói quá đúng, hạnh phúc thuộc về chúng ta người khác không thể nào cảm nhận được. Anh thật sự đã làm điều thừa.” Cố Hạo Thần khẽ cau mày, thật giống như mình thật sự đã nhiều lời: “Về sau chúng ta yêu nhau chỉ làm mà không có nói.”

Lời nói mập mờ này, tràn đầy màu hồng. Làm cho khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Lâm Tĩnh Hảo ửng hồng làm say lòng người, càng thêm quyến rũ động lòng người. Như vậy làm cho người ta không thể kháng cự được vẻ đẹp của cô.

“Cố Hạo Thần - -” Lâm Tĩnh Hảo nhăn mặt cười khẽ với anh, lời này thật sự làm cho cô thất e lệ.

Giữa bọn họ không có gì xảy ra cả, nhưng cô sẽ không ở trước mặt kẻ địch mà bại lộ sự thật. Tuyệt đối không thể. Cho nên cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng cười một tiếng, giống như chấp nhận phần mập mờ này.

“Tốt lắm, những lời anh muốn nói cũng đã nói xong rồi. Chúng ta đi thôi.” Cố Hạo Thần không nhìn biểu cảm biến hóa đầy đặc sắc trên mặt hai người kia, liền dắt tay cô rời đi.

Trong lòng Thẩm Giai Liên giống như bị vô số kim đâm vào, đau đến mức làm cho cô ta thật lâu sau mới mở miệng: “Lâm Tĩnh Hảo, chúng ta nói chuyện một chút.”

Đây là nhất định, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, chỉ vì hai người đàn ông này.

Họ muốn đối mặt với nhau một lần, như vậy mới biết được ai có thực lực hơn, mà không phải chỉ là phô trương thanh thế.

“Chúng tôi muốn đi uống nước, không có thời gian nói chuyện với cô.” Tròng mắt của Cố Hạo Thần thật tĩnh mịch, trong nháy mắt đề cao cảnh giác. Dĩ nhiên là sẽ không để cho Lâm Tĩnh Hảo cùng Thẩm Giai Liên một mình ở chung với nhau.

Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy tay đang nắm lấy vai của cô chặt thêm một chút, rất là lo lắng cho cô. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của anh: “Không có gì phải sợ. Em cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, người tốt tự nhiên sẽ được thần linh phù hộ.” Sau đó cô nhìn về hướng Thẩm Giai Liên, lạnh nhạt nói: “Được.” Trong mắt tràn đầy sự kiên cường cùng tự tin mà Thẩm Giai Liên chưa bao giờ thấy qua. Cô giống như một ánh sáng nóng bỏng, làm cho cô ta không thể nào mở mắt ra được.

Cố Hạo Thần thấy được sự tự tin trong mắt của Lâm Tĩnh Hảo, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Được, anh ở bên ngoài đợi em, em có chuyện gì cũng có thể gọi anh. Anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt em.”

“Em biết rồi.” Cô cảm ơn sự bảo vệ cùng dịu dàng của anh.

“Minh Tông, anh cũng đi ra bên ngoài chờ một chút được không?” Thẩm Giai Liên thỉnh cầu nói, có mấy lời cô ta không thể để cho Cao Minh Tông nghe được. Có Cố Hạo Thần ở bên ngoài, cô ta không sợ anh ta sẽ nghe lén.

Cố Hạo Thần dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh, Cao Minh Tông cũng rời đi theo sau. Như vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. An tĩnh, trầm mặc, đè nén.... ........ Lâm Tĩnh Hảo cũng đang ở trong bầu không khí lạnh nhạt như vậy đi đến chỗ sofa dùng để nghỉ ngơi rồi ngồi xuống. Dáng vẻ bình yên, lặng lẽ đợi Thẩm Giai Liên lên tiếng.

“Cô có lời gì cần nói thì nói đi. Cố Hạo Thần đang chờ tôi... tôi không muốn cho anh ấy phải chờ lâu.” Lâm Tĩnh Hảo không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người cô ta.

Thẩm Giai Liên lạnh lùng nhếch môi cười: “Lâm Tĩnh Hảo, có một thời gian chúng ta không gặp nhau, cô đã thay đổi rồi, cũng trở nên sắc bén hơn rồi.”

“Không phải là tôi thay đổi, mà bản thân tôi vẫn luôn như vậy, chỉ có kẻ địch của tôi mới cảm thấy sự bén nhọn của tôi, bạn bè thì chỉ cảm nhận được tôi gần gũi. Cô đã không còn là bạn bè của tôi nữa, tôi đương nhiên cũng sẽ không mang sự gần gũi của mình thể hiện với cô. Tôi lại không có ngốc, cũng không bị vật gì đó che mắt. Cô nói có đúng không?”

“Lâm Tĩnh Hảo, không ngờ là cô ở chung một chỗ với Cố Hạo Thần mà cô có thể phách lối như vậy!” Thẩm Giai Liên tức đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta cũng không có đứng dậy nổi lên không thể làm gì được, cô ta hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình của mình: “Cô chỉ muốn lợi dụng Cố Hạo Thần để đả kích tôi mà thôi. Bởi vì tôi yêu anh ấy thật lòng, còn cô chỉ là giả vờ mà thôi, cô đang lợi dụng anh ấy, bởi vì cô hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết trong vụ tai nạn đó đúng không?”

“Đúng là tôi nên hận cô, nhưng tôi cũng không muốn cô chết, huống chi nếu không có cô làm sao tôi có thể thấy được Cao Minh Tông lại là một người thâm hiểm như vậy. Để cho mình cả đời này thoát khỏi sự đau khổ. Càng không thể nào có thể đến gần được Cố Hạo Thần, hưởng thụ tình yêu của anh ấy, để cho tôi hiểu được cái gì gọi là cưng chiều, cái gì là người đàn ông tốt. Tất cả cũng nên cảm ơn cô. Cho nên tôi không hận cô. Tôi đang hưởng thụ tình cảm cùng cuộc sống bây giờ, mỹ mãn, hạnh phúc, hơn nữa là vui vẻ.” Trong đáy mắt cười như gợn nước, dần dần càng thêm bập bềnh, giống như rất thỏa mãn: “Vui vẻ cô có hiểu không? Tôi biết tấm lòng luôn vặn vẹo cùng u ám của cô thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái gì là vui vẻ thật sự. Như vậy thì tôi thật sự buồn thay cho cô.”

“Tôi đương nhiên là rất vui vẻ. Tôi không cần cô giả tình giả ý!” Sắc mặt Thẩm Giai Liên hết sức khó coi, không che dấu được sự yếu ớt, tay dùng sức nắm chăn thật chặt: “Lâm Tĩnh Hảo, cô đừng có nói tốt đẹp như vậy. Tôi biết rõ trong lòng cô không thể nào quên được Cao Minh Tông, anh ta là người đàn ông nắm giữ những năm tháng tuổi thanh xuân của cô, những gì tốt đẹp mà các người đã từng cùng nhau trải qua nhất định cô không thể vứt bỏ được. Nhưng cô có biết không? Cô ở trong lòng anh ta căn bản là không còn là gì nữa, tôi dùng vị trí trong tập đoàn Trí Mỹ dụ dỗ anh ta, để cho anh ta thuần phục dưới chân của tôi, biến thành nô lệ của tôi, nằm rạp dưới chân của tôi. Lâm Tĩnh Hảo, anh ta sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh cô nữa rồi. Bởi vì so với cô tôi đáng giá để anh ta yêu cùng lựa chọn hơn.”

“Tôi đã nói rồi tôi không có nghĩ muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa.” Bên đôi môi mềm mại của Lâm Tĩnh Hảo vẫn luôn hiện lên nụ cười yếu ớt.

“Thật sao? Lâm Tĩnh Hảo, cô cứ giả vờ đi.” Thẩm Giai Liên cũng không cho rằng

/63

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status