Vì hòa khí gia đình, Tiểu Tình miễn cưỡng đi rửa bát. Mẹ chồng dạy dỗ con trai, giọng nói bay vào phòng bếp không cách âm:
- Con trai, mẹ nói cho con biết, nhà chúng ta có nghèo đến chết cũng không thể để con rửa một cái bát!
1
Cuối cùng Tiểu Tình cũng nhận được nhà. Sau khi trang trí, căn nhà nhỏ trở nên rất đẹp mắt. Mẹ Tiểu tình đến xem mà không ngớt lời khen ngợi:
- Đẹp quá! Con gái mẹ đúng là có mắt nhìn, nghe nói nhà cũ ở khu này cũng phải trên một vạn. Căn nhà này lên giá rồi, lên rồi!
Đúng lúc hàng xóm mới bận rộn mua sắm đồ đạc trong nhà thì Tiểu tình lại bận rộn chạy đến tòa án, viện kiểm soát, văn phòng luật sư. Vụ án của bố Hải Châu vẫn đang trong quá trình điểu tra lấy chứng cứ, vẫn chưa đưa ra vét xử. Luật sư nói ít nhất cũng phải mười năm tù. Mẹ Hải Châu có dính líu đến tội đồng phạm, nhưng vì lí do sức khỏe được bảo lãnh chờ thẩm vấn. Căn biệt thự liền kề bị tịch thu, căn nhà đang ở cuối cùng cũng không tránh khỏi kiếp nạn, hạn trong vòng một tháng phải chuyển nhà. Những thứ Hải Châu và Tiểu Tình chuẩn bị cho lễ cưới như váy cưới, váy dạhội, nhẫn cưới, dây chuyền cũng bị coi là chứng cứ và bị tịch thu.
Kết quả xấu nhất này Tang Tiểu Tình đã sớm lường trước nhưng luôn cầu nguyện đừng xảy ra.
Lúc ấy cô đang ở văn phòng, nghe được thông tin này, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục gọi điện:
- Chào giám đốc Hồ, tôi xin giới thiệu với quý công ty về kế hoạch quảng cáo! – Cô nói rồi thấy buồn nôn, cơ thể bắt đầu có triệu chứng nghén. Cô cố gắng kìm nén, nói tiếp – Bắt đầu từ tuần này, mỗi tuần có nửa trang quảng cáo, 50% giá thông thường của tòa soạn, đây đã là giá ưu đãi nhất của chúng tôi...
May mà nhà Hải Châu vẫn còn một căn nhà cũ. Đó là căn nhà mẹ Hải Châu được cơ quan cấp cho, đểkhông mười mấy năm, căn nhà nhỏ năm mươi mét vuông, bằng nhà Tiểu Tình nhưng ở phía bắc thành phố, cách tòa soạn Tiểu Tình rất xa. Kết quả là nếu Hải Châu và Tiểu Tình kết hôn, chỉ có thể sống ở căn nhà mà Tiểu Tình mới mua.
Mẹ Tiểu Tình vừa nghe đã tỏ ra không vui:
- Rốt cuộc chúng ta gả con gái hay lấy con rể? Không có nhà còn đòi lấy vợ? Còn lâu!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Tiểu Tình hiểu rất rõ, với tình hình suy tàn của nhà Hải Châu bây giờ, thêm vào đó là giá nhà không ngừng tăng lên, đừng nói là mua nhà cho con trai lấy vợ, ngay cả mua mộ an táng cho bà mẹ e là cũng không có tiền. Mẹ Tiểu Tình rất buồn, suốt đêm không ngủ được, đêm nào cũng mởmắt thao láo: Chuyện này phải làm thế nào?
Sau khi cãi nhau với Tiểu Tình, Hải Châu bị Tiểu Tình áp giải đến công ty tìm giám đốc:
- Hải Châu nhà tôi không thôi việc, anh ấy nói anh ấy muốn thôi việc à? Ông có ghi âm không? Có báo cáo thôi việc không? Các ông tùy ý đuổi việc nhân viên, chẳng qua là thấy bố Hải Châu xảy ra chuyện, Hải Châu không có giá trị lợi dụng nữa nên muốn đá anh ấy đi, không dễ thế đâu! Dù sao thì bây giờ Hải Châu không có việc, cũng chỉ ngồi không. Nếu công ty không bồi thường tổn thất cho anh ấy, vậy thì chúng tôi sẽ báo cáo với bộ lao động, tố cáo với truyền thông!
Bị Tiểu Tình làm căng, giám đốc cũng sợ bị phiền phức, bảo kế toán bồi thường cho hải Châu hai vạn. Hải Châu đã hiểu, lúc quan trọng thì sinh tồn quan trọng hơn thể diện một vạn lần. Sau chuyện đó, giám đốc than thở với Tống Huy:
- Nếu Trương Hải Châu lợi hại bằng một nửa bạn gái của cậu ta thì tôi cũng không nỡ để cậu ta đi.
TTT
Có hai vạn này, Hải Châu tìm đội kéo xe bên đường, sửa sang lại căn nhà cũ rồi chuyển nhà. Mẹ Hải Châu ra viện, nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường, không kìm được nước mắt:
- Con trai, khổ cho con quá!
Hải Châu đỡ tấm lưng gầy gò của mẹ, sống mũi cay cay:
- Không sao đâu mẹ, mẹ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được. Con đã tìm được việc mới, một tháng bốn nghìn tệ, công ty cho ăn trưa, đãi ngộ rất tốt. Tiểu Tình một tháng hơn năm nghìn tệ, hai chúng con cộng lại cũng có tiền vạn, cũng coi là tầng lớp trung lưu, chẳng phải sao? Tất cả rồi sẽ ổn, bố mẹ Tiểu Tình cộng lại chỉcó ba nghìn tệ, chẳng phải là vẫn sống rất tốt sao?
Phản ứng đầu tiên của mẹ là:
- Sao nhà họ có thể so sánh với nhà chúng ta được?
Phản ứng thứ hai là:
- Sao tiền lương của con không cao bằng Tiểu Tình?
Hải Châu cười gượng:
- Mẹ, mẹ lại hẹp hòi rồi? Bố mẹ Tiểu Tình rất tốt, nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, người ta chưa từng chê cái gì. Tiểu Tình cũng chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ...
- Dĩ nhiên là nó nên giúp! Trong bụng nó có dòng giống của nhà họ Trương chúng ta! – Mẹ Hải Châu ngắt lời con trai.
- Mẹ những lời này chỉ hai mẹ con mình nói với nhau thôi. Nhà chúng ta như thế này, Tiểu Tình lại chưa đăng kí kết hôn với con, cô ấy hoàn toàn có thể bỏđứa trẻ, chia tay với con, đúng không?
- Nó dám? – Mẹ Hải Châu kích động đến nỗi muốn nhảy lên – Nếu nó dám bỏ cháu trai mẹ, mẹ sẽ liều cái mạng già này tính sổ với nó.
Hải Châu thấy không thể nói chuyện với mẹ được, nghĩ bụng mẹ vừa mới ra viện, sống ở căn nhà nhỏ bé rách nát này chắc chắn không thể thích ứng ngay được. Sau này sẽ từ từ khuyên mẹ. Nghĩ vậy anh dìu mẹ vào phòng.
Mẹ hải Châu dựa người vào thành giường uống mấy ngụm nước ấm, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Tình đâu?
- Tiểu Tình đi làm. Con cũng xin nghỉ đến đón mẹ, lát nữa phải đến công ty. – Hải Châu giải thích.
Mẹ Hải Châu như chợt nhận ra điều gì đó:
- Buổi tối các con về nhà ăn cơm chứ? Lâu lắm rồi không được ăn cơm ở nhà.
- Được ạ, buổi tối chúng con về. Trên đường đi làm về con sẽ mua mấy món ăn sẵn. Con đi đây, mẹ ngủchút đi, nhất định không được ngồi dậy. Mẹ mới ra viện, sức khỏe vẫn còn yếu lắm.
Hải Châu trải giường cho mẹ rồi bưng cốc nước đặt trên đầu giường, căn dặn vài câu rồi vội vàng đến công ty.
Gần đến giờ về, Hải Châu gọi điện cho Tiểu Tình:
- Buổi tối cùng về ăn với mẹ anh bữa cơm.
Tiểu Tình lập tức thấy căng thẳng:
- Em có thể không đi được không? Bây giờ em ăn gì cũng buồn nôn, không chịu được những lời nói quái gởcủa mẹ anh.
- Bà cô của tôi ơi, em đừng thêm loạn nữa được không? Hôm nay mẹ anh mới ra viện, lại chuyển đến căn nhà cũ nát, chắc chắn là cảm thấy rất khó chịu. Chúng ta an ủi mẹ một chút.
- An ủi cũng được, xin bà ấy đừng có động đến em. Bây giờ em bị nhà đẻ, nhà chồng và cơ quan tấn công, Trương Hải Châu anh cũng đục nước béo cò, đúng là bốn bể khốn đốn.
- Em đừng nghĩ mẹ anh giống như bà phù thủy. Buổi chiều mẹ còn nhắc đến em, một lòng mong em sinh cho bà đứa cháu trai! – Vừa dứt lời, Hải Châu đã biết mình lỡ lời.
Nghe thấy hai chữ “cháu trai”, Tiểu Tình giống nhưngọn lửa bùng cháy:
- Cháu trai cái gì? Tống Đan Đan đã nói rồi, sinh con trai hay con gái quan trọng là do đàn ông!
2.
Sau khi mang thai, Tiểu Tình đưa xe cho Hải Châu lái. Hết giờ làm, hải Châu vội vàng đến siêu thị mua vài món ăn sẵn, rồi lại đến tòa soạn đón Tiểu Tình, về đến nhà đã gần bảy giờ. Mẹ Hải Châu không đợi được, lảo đảo đi vào bếp vo gạo. Kết quả vòi nước quá chặt, không mở được, vừa dùng sức, rổ gạo đổ xuống đất. Bà sợ quá trượt chân, ngã xuống đất không đứng lên được.
Hải Châu và Tiểu Tình, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy mẹ đang ngồi dưới đất, gom từng hạt gạo lại. Hải Châu chạy lên đỡ mẹ dậy:
- Mẹ, mẹ làm gì đấy? Chẳng phải con đã nói với mẹrồi sao? Mẹ ở trên giường đừng có dậy!
Mẹ Hải Châu giống như một đứa trẻ làm hỏng chuyện, khẽ lẩm bẩm:
- Mẹ chỉ muốn các con về là có cơm ăn ngay.
Tiểu Tình nhìn cảnh tượng ấy cũng thấy rất xót xa, khẽ tìm chiếc chổi dọn phòng bếp sạch sẽ. Nhưng Tiểu Tình không biết nấu cơm, luống cuống lấy hai bát gạo, đặt dưới vòi nước, vo qua rồi đổ vào nồi cơm điện, chuẩn bị nấu cơm. Mẹ Hải Châu đứng bên cạnh hét lên:
- Cô không định cho nước à!
Tiểu Tình sợ đến run cả tay, chiếc giá inox trên tay rơi xuống, kêu loảng xoảng.
Khó khăn lắm mới đưa được mẹ Hải Châu đi ngủ, đểđồ ăn chín ra đĩa bày lên bàn, chuẩn bị xong bát đũa, mở nồi cơm ra xem thì mới biết Tiểu Tình cho quá nhiều nước, bằng nấu một nồi cháo! Hải Châu không dám nói với mẹ, lập tức phi xuống dưới tìm một quán cơm, mua hai hộp cơm, sau đó đơm vào bát, cuối cùng cũng có thể ăn bữa tối.
Mẹ Hải Châu ngồi trên ghế, run rẩy cầm đũa, nhìn thức ăn mua trong siêu thị không có chút màu sắc hương vị, bà không kìm được nước mắt:
- Thức ăn thế này thì làm sao ăn được? Mỗi buổi tối mẹ phải ăn một bát tổ yến.
Khoảnh khắc ấy, lòng thương xót của Tiểu Tình với mẹ chồng tan biến như mây khói.
Ba người ăn cơm, mỗi người có một tâm sự riêng. Ăn xong, không một người nào đứng dậy thu dọn bát đũa. Tiểu Tình không thể nhìn được nữa:
- Hải Châu, anh dọn bàn, em rửa bát!
Cô nói rồi đứng dậy đi vào bếp. Hải Châu thuộc mẫu người chỉ đâu đánh đấy, thông thường Tiểu Tình chỉhuy, anh cũng đều hưởng ứng. Mẹ Hải Châu thấy con trai chuẩn bị theo con dâu vào bếp, thấp giọng quát:
- Đứng lại! Ngồi xuống!
Tiểu Tình đợi mãi, không thấy Hải Châu bưng bát đũa vào thò đầu ra nhìn, hai mẹ con đang ngồi ngay ngắn, trong lòng vô cùng tức giận: Thì ra các người là đại gia, tôi là kẻ hầu? Tôi đang mang thai, dù thế nào cũng không đến lượt tôi làm kẻ hầu! Thế là cô cũng ngồi xuống, không nhúc nhích. Hải Châu bị kẹt ở giữa, không biết phải làm thế nào, cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Mẹ và vợ đều cần người thương, con đành phải rửa bát vậy.
- Con ngồi im đấy xem tivi, nhà họ Trương chúng ta không có chuyện đàn ông rửa bát! – Mẹ Hải Châu ra lệnh.
Tiểu Tình ghét nhất cái tính đó, cứ làm như địa chủở xã hội cũ, người ta có quyền có thế, người hầu trong nhà còn nhiều hơn chủ nhân, bảo mẫu nhiều hơn trẻcon, vú em nhiều hơn mẹ đẻ, bà có so được với người ta không?
Vì hòa khí gia đình, Tiểu Tình miễn cưỡng đi rửa bát. Mẹ chồng dạy dỗ con trai, giọng nói bay vào phòng bếp không cách âm:
- Con trai, mẹ nói cho con biết, nhà chúng ta có nghèo đến chết cũng không thể để con rửa một cái bát!
Tiểu Tình thấy da đầu tê nhức, gõ gõ đập đập trong bếp, cố tình gây tiếng động thật to để bày tỏ sự phản kháng của mình.
TTT
Tối hôm ấy Tiểu Tình không về nhà, cùng hải Châuở trong căn phòng nhỏ chỉ có sáu mét vuông, đặt một chiếc giường dài 1.35m và một chiếc bàn máy tính, ngay cả xoay mình cũng khó khăn. Tiểu Tình than thở:
- Vất vả mấy chục năm, chỉ trong một đêm quay ngay về thời kì trước giải phóng!
- Em nói khẽ thôi, câu này không được để mẹ anh nghe thấy. – Hải Châu đặt ngón trỏ lên miệng, khẽ“suỵt” một tiếng.
- Mẹ anh nghe thấy thì sao? Em cứ nói vất vả mấy chục năm, chỉ trong một đêm quay ngay về thời kì trước giải phóng! – Tiểu Tình cố tình nói thật to.
- Anh cho em nói này, anh cho em nói này. – Hải Châu xông tới định cù Tiểu Tình.
Tiểu Tình vừa cười vừa tránh, nói ngắt quãng:
- Em nói với anh... haha... nhà chúng ta có nghèo đến chết, cũng... cũng không thể để anh rửa một cái bát.
- Em nói lại đi, nói lại xem nào! – Hải Châu mạnh tay hơn.
- Em cứ nói, haha... em cứ nói.
Hai người cười ầm ĩ, tay Hải Châu bắt đầu thò vào áo lót của Tiểu Tình. Tiểu Tình nửa đẩy nửa cho, thởhổn hển. Động tĩnh truyền tới phòng mẹ của Hải Châuở bên cạnh. Bà rất lo lắng, sao con bé này có thể không hiểu chuyện như thế được? Đang mang thai, ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, sao có thể làm chuyện ấy với chồng? Bà lại trách con trai, sao có thể không nhịn được như thế? Cứ tham chuyện trên giường. Nghĩ lại một lúc lại bào chữa cho con trai, còn trẻ nên như thế là chuyện bình thường! Chỉ có con dâu không tốt, không biết giữgìn, chỉ thích ham vui!
Trong lúc cấp bách, mẹ Hải Châu bắt đầu đập tường, có thể là động tĩnh ở phòng bên cạnh quá lớn, cũng có thể là sức mình quá yếu, gõ mãi mà vẫn nghe thấy tiếng cười của hai đứa. Mẹ Hải Châu không biết làm thế nào, đành phải tức giận ngồi dậy, đẩy cửa phòng con trai. Bà cũng không ngờ khóa cửa phòng Hải Châu bị hỏng, chỉchạm vào là mở ra được. Trong phòng có một chiếc đèn ngủ, ánh đèn tối mờ đang chiếu vào làn da trắng mịn của Hải Châu. Tiểu Tình hét lên một tiếng, lập tức trúm chăn lên đầu. Hải Châu không kịp phản ứng, nhảy xuống giường, lấy khăn tắm quấn lên hông.
Mẹ Hải Châu cũng sững người, một lúc lâu sau mới tức giận nói:
- Nó đang mang thai, hai đứa đừng có làm bậy! – Sau đó bà đóng sầm cửa lại.
Tang Tiểu Tình ngồi bật dậy, bắt đầu mặc quần áo:
- Em về nhà, không thể sống thế này được!
Hải Châu lúng túng không biết làm thế nào, đứng ngây ra đó nhìn Tiểu Tình mặc quần áo. Cô chuẩn bị đi ra cửa thì Hải Châu kéo cô lại, ôm cô vào lòng:
- Anh cầu xin em đấy, đừng đi!
Hơi thở ấm áp táp vào tai, Tiểu Tình mềm lòng, cô quay người lại ôm anh, gục đầu vào vai anh, nhìn bức tường loang lổ, ánh mắt mơ hồ: Những ngày tháng nhưthế này bao giờ mời kết thúc?
3.
Ngày hôm sau, chị họ của Tiểu Tình về nước. Hải Châu lấy cớ không đi đón.
Hết giờ làm, Hải Châu đến siêu thị mua hai ổ khóa. Về đến nhà, việc đầu tiên là lắp khóa cho hai phòng ngủ. Mẹ Hải Châu thấy con trai hầm hầm gõ gõ đập đập, biết là con trai đang giận mình vì chuyện tối qua. Để xoa dịu tình hình, bà lại gần và nói:
- Con trai, con có đói không?
- Con không đói, mẹ ăn trước đi. – Hải Châu tiếp tục lắp khóa.
- Con giận mẹ à? Mẹ cũng vì muốn tốt cho hai con. Lúc này Tiểu Tình không thể sống cuộc sống vợ
chồng. Tiểu Tình đâu, sao vẫn chưa về, không đến nỗi giận bà già này chứ?
- Cô ấy về nhà rồi, con gái của bác cô ấy đi nước ngoài về.
- Nước ngoài? Nước nào?
- Hình như là Australia.
- Không tốt bằng Canada.
- Mẹ... – Hải Châu tỏ vẻ khó chịu.
- Được rồi, mẹ không nói nữa. – Mẹ Hải Châu không nói nữa lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn mảng vữa trên sàn nhà. “Bộp!” một mảng rơi xuống. “Bộp!” lại một mảng rơi xuống.
Lắp khóa xong. hải Châu quét nhà, luống cuống nấu hai bát mì, mỗi mẹ con một bát.
- Mẹ, chúng ta thuê người giúp việc đi, suốt ngày đểmẹ ăn mì thế này sao được? – Hải Châu vừa xì sụp ăn mì vừa thản nhiên nói.
- Ăn cơm đừng gây tiếng động lớn như thế, không có một chút giáo dục nào, những người ở quê ra mới ăn như thế. – Mẹ Hải Châu tỏ ra không hài lòng.
Hải Châu ăn sợi mì cuối cùng trong bát:
- Ngày mai con đến công ty môi giới tìm người giúp việc.
Hai mẹ con không nói gì nữa. Trời mỗi lúc một tối, hàng xóm ở tầng trên đang xem thời sự. Giọng nói truyền cảm của phát thanh viên xuyên qua tường, truyền vào tai Hải Châu.
Ở đầu bên kia thành phố, nhà Tiểu Tình đang tụ tập ăn uống. Hồi ấy chị họ của Tiểu Tình là y tá, đi xuất khẩu lao động. Về sau sống ở nước ngoài khá tốt, lần này áo gấm về quê, bỗng chốc trở thành niềm vinh dựcủa cả gia tộc. Giống nhe lúc Tiểu Tình xác định quan hệ với công tử nhà họ Trương, họ hàng thân thích mỉm cười, ôm ấp, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, liên miên không ngớt.
Cuối cùng, sau khi hỏi xong những câu hỏi đại loại như chị họ ở nước ngoài mấy giờ ngủ dậy, mấy giờ đi ngủ, một ngày đi vệ sinh mấy lần, tiêu điểm của sựquan tâm lại hướng về phía Tiểu Tình.
- Tiểu Tình, rốt cuộc bây giờ cháu và Hải Châu sống thế nào? – Bác cả của Tiểu Tình hỏi.
- Thì vẫn thế thôi ạ. – Tiểu Tình khẽ nói, đối phó cho qua chuyện.
- Suy tàn rồi! – Mẹ Tiểu Tình nhịn cả buổi tối, cuối cùng lúc này cũng kiếm được cớ phát ngôn – Bây giờnhà Hải Châu chuyển đến căn nhà cũ ở phía bắc rồi, năm mươi mét vuông thôi, ngay cả xoay người cũng khó! – Mẹ Tiểu Tình đã hoàn toàn quên là nhà mình cũng năm mươi mét vuông, thao thao bất tuyệt kể khổ - Tiểu Tình đang mang thai, lại còn phải chạy đôn chạy đáo vì vụ kiện của bố Hải Châu, công việc của Hải Châu. Bà già kia thì vừa ra viện, tính khí cổ quái, từsáng tới tối lúc nào cũng lên cơn. Có một hôm, bà ta không gõ cửa mà xông vào của Hải Châu và Tiểu Tình, hai đứa chúng nó đang hăng...
Mấy lần Tiểu Tình dùng ánh mắt ngăn mẹ lại nhưng mẹ Tiểu Tình nói đến chỗ kích động, sao có thể dừng lại được? Tiểu Tình chỉ muốn tìm lỗ nào chui xuống đất. May mà bố Tiểu Tình nhận ra con gái không thoải mái, ngắt lời mẹ Tiểu Tình:
- Sự việc đã như thế rồi, đừng nói nhiều nữa, nói nhiều cũng vô ích. Tiền không là gì, quan trọng là sau này hai đứa sống tốt!
- Trời ơi... – Mẹ Tiểu Tình hét lên – Ai nói tiền không là gì? Có tiền dĩ nhiên khong cần nói, quan trọng là bây giờ nhà Hải Châu không có tiền! Cũng chỉ loại người như ông mời nói như thế. Ông không có tiền, tôi phải cùng ông chịu khổ suốt đời, mua mớ rau cũng phải mặc cả. Tôi không muốn con gái tôi cũng giống tôi!
Bố Tiểu Tình cũng tức giận:
- Được, bà không muốn con gái giống bà, thế thì bảo nó chia tay với Hải Châu đi! Từ sáng tới tối lúc nào cũng tiền tiền tiền, bà gả con gái hay bán con gái!
- Cái gì mà gả với chả bán, sao ông nói khó nghe nhưthế? Tôi là mẹ đẻ nó tôi có thể hại nó sao? Tôi không muốn nó giống tôi, lấy một gã nghèo rồi chịu khổ, chịuấm ức suốt đời! – Mẹ Tiểu Tình vừa đập bàn vừa hét lên.
Mấy bác của Tiểu Tình nhìn nhau, suy cho cùng gã nghèo mà em dâu chửi cũng là em mình, có lòng muốn nói giúp bố Tiểu Tình vài câu nhưng lại sợ đổ thêm dầu vào lửa. Lúc ấy Tiểu Tình tức giận bỏ đi:
- Bố mẹ có thôi đi không, suốt ngày chỉ biết cãi nhau.
Con gái đi rồi, bố mẹ Tiểu Tình cũng không cãi nhau nữa, hầm hầm ngồi đó. Mọi người vội vàng hòa giải:
- Thôi thôi, chuyện của con cái hai người đừng bận tâm nữa, tốt hay xấu cũng là con đường chúng đã chọn.
Mắt mẹ Tiểu Tình đỏ hoe:
- Nói thì nói như vậy nhưng em nuôi nó hơn hai mươi năm, dĩ nhiên là hi vọng nó được sống sung sướng! Nhà hải Châu sụp rồi, bà mẹ chồng nhà đó lại cổquái như thế. Bọn em không bảo vệ Tiểu Tình, thì ai bảo vệ nó? – Câu nói này rất có lí, bố Tiểu Tình cũng không kìm được gật đầu, thở dài.
Lúc ấy chị họ của Tiểu Tình nói:
- Cậu mợ đừng buồn nữa, nếu sự việc đã như thếnày, chúng ta hãy nghĩ làm sao cho Tiểu Tình và Hải Châu sống vui vẻ. Có điều chúng ta vẫn nên phòng bất trắc. Mặc dù căn nhà của Tiểu Tình mua trước khi cưới, nhưng vì đi vay nên sau khi kết hôn, khoản vay vẫn thuộc tài khoản chung. Bây giờ nhà tăng giá nhanh nhưvậy, tốt nhất là giao hẹn trước, chẳng may hai đứa không ở được với nhau thì căn nhà vẫn là của Tiểu Tình.
Mọi người gật đầu lia lịa, chỉ có mẹ Tiểu Tình là tỏ ra khó xử:
- Căn nhà này là do một mình Tiểu Tình nhà em trảnợ, chính là đề phòng sau này không rõ ràng. Lúc nhà Hải Châu chưa xảy ra chuyện, mẹ Hải Châu nói với em là phải làm cái gì mà kê khai tài sản trước khi kết hôn. Lúc ấy em không đồng ý, chuyện này cũng thôi. Bây giờ em lại nói ra, liệu có phải...
- Mợ, mợ không hiểu rồi. Nhà Hải Châu và nhà chúng ta không giống nhau. Tài sản của nhà họ đều đứng tên bố Hải Châu, chỉ có căn nhà đứng tên Hải Châu, cũng không phải đi vay, thuộc về tài sản trước hôn nhân, nói trắng ra là không có chút quan hệ nào với Tiểu Tình. Căn nhà của Tiểu Tình thì khác, vay hơn hai mươi tám vạn, sau khi kết hôn, cho dù một mình Tiểu Tình trả thì tiền trả ngân hàng vẫn coi là hai người cùng trả, căn nhà này cũng có một phần của Hải Châu! Mợ, nhất định mợ phải nói với Tiểu Tình, lòng người khó đoán. Bây giờ vì nhà cửa mà đánh nhau vỡ đầu không phải là ít, nhất định chúng ta phải đề phòng.
4
Tối hôm ấy, mẹ Tiểu Tình lựa lời nói cho Tiểu Tình nghe về chuyện kê khai tài sản trước khi cưới. Tiểu Tình chán ngán, nhắm mắt lẩm bẩm:
- Mẹ không thể nghĩ tốt cho con một chút à, con vẫn chưa kết hôn, suốt ngày mọi người nghĩ đến chuyện con ly hôn.
Mẹ Tiểu Tình sốt ruột giậm chân:
- Bà cô của tôi ơi, ai nghĩ đến chuyện mày ly hôn? Chẳng phải mẹ đã m\nói là ngộ nhỡ rồi sao? Vì căn nhà của mày, mẹ và bố mày đã dốc hết tiền cho mày. Mày nghĩ xem, ngộ nhỡ mấy năm nữa bọn mày không sống được với nhau, đàn ông ba mươi tuổi vẫn lấy được gái trẻ đẹp. Còn mày thì sao? Mày làm thế nào? Đến lúc ấy mày dắt đứa con... – Mẹ Tiểu Tình vẫn chưa nói xong, đột nhiên Tiểu Tình hét lên rồi chạy đến bồn cầu nônọe.
Vì chuyện này, chị họ Tiểu Tình đích thân đến nhà mợ giảng giải cho Tiêu Tình nghe:
- Em à, nếu em xinh đẹp như Lí Gia Hân, giàu có như nhà Hilton, thủ đoạn như Võ Tắc Thiên thì chị sẽkhông nói gì, thế giới này thuộc về em. Nhưng em chỉlà một nhân viên bình thường, chỉ có một căn nhà nhỏ, vì thế em không thể không đề phòng. Vạn vật sinh trưởng là nhờ mặt trời, hạnh phúc của đời người dựa vào mình, kê khai tài sản trước hôn nhân giống như bảo hiểm, đẻ phòng bất trắc. Tiền, chỉ cần em đặt nó bên mình thì nó mãi mãi là của em. Còn đàn ông? Em vĩnh viễn không thể quản được, không thể trói được. Phụ nữnhất định phải bảo vệ mình, hạnh phúc nằm trong tay mình!
Những lời nói của chị họ khiến Tiểu Tình chìm trong suy tư: Đúng là đàn ông không đáng tin. Bố Hải Châu trông uy nghiêm đường hoàng như vậy nhưng vẫn ngoại tình. Hải Châu chưa kết hôn đã lăng nhăng, ai có thể biết được kết hôn rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng chuyện này phải nói với Hải Châu như thế nào, mẹ Hải Châu có đồng ý không?
Ngày hôm sau, Hải Châu gọi điện cho Tiểu Tình:
- Tối sang ăn cơm nhé, mẹ anh nhớ em.
- Mẹ anh nhớ em hay anh nhớ em? – Tiểu Tình không chịu buông tha.
- Hihi, thực ra là anh nhớ em, còn nhớ con của chúng ta nữa. Hai ngày hôm nay em thế nào rồi?
- Anh và mẹ bớt chọc tức em là được. Buổi tối anh đến đón em nhé. – Tiểu Tình cúp máy, trong đầu bắt đầu cân nhắc xem phải nói với Hải Châu về chuyện kê khai tài sản trước khi kết hôn như thế nào.
Tối hôm ấy, người giúp việc theo giờ của nhà Hải Châu làm xong bữa tối rồi ra về, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
- Nào nào nào, ăn canh đi, cô bảo giúp việc đi mua sườn tươi, hầm suốt cả buổi chiều đấy. – Hiếm khi mẹHải Châu nhiệt tình với Tiểu Tình như thế.
Tiểu Tình ngạc nhiên, hai tay bưng bát canh:
- Dạ, cô ngồi đi ạ, để cháu.
Vừa mở nắp vung, một mảng vữa trên trần nhà đã rơi vào nồi, nồi canh hầm suốt một buổi chiều đã anh dũng hi sinh. Tiểu Tình vội vàng bê nồi canh vào bếp, lúc sau quay lại thì nghe thấy mẹ Hải Châu đang nổi nóng với Hải Châu:
- Nhà của các con khi nào thì xong, chỗ đổ nát này quả thực không thể ở được!
Tiểu Tình sững sờ, căn nhà ấy biến thành “căn nhà của các con” từ khi nào vậy. Năm ấy mua nhà thiếu bốn vạn, Hải Châu thấy chết không cứu, suýt chút nữa không mua được, sao thoắt một cái căn nhà ấy đã biến thành nhà “của các con”? Quả thực Tiểu Tình không thểkìm nén được, nghiêm túc nói với mẹ Hải Châu:
- Cô ạ, căn nhà ấy đã xây xong, bây giờ đang thông gió, trang trí tránh ô nhiễm. Nhưng căn nhà ấy từ tiền đặt cọc đến vay tiền đều do một mình cháu lo liệu, là nhà của cháu, không phải nhà của chúng cháu!
Mẹ Hải Châu nổi nóng:
- Cô và Hải Châu sắp là người một nhà rồi, còn có cái gì mà của cô của nó! Lẽ nào hai đứa kết hôn trong căn nhà đổ nát này sao?
Hải Châu thấy mẹ chồng con dâu lại tranh chấp, vội vàng hòa giải:
- Chẳng phải là căn nhà nhỏ sao, mẹ, mẹ thích chuyển lúc nào thì chuyển. – Vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu Tình.
Tiểu Tình không chịu, cô kiên quyết ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, nghiêm túc nói với Hải Châu:
- Nếu đã nói đến căn nhà ấy, vậy thì hôm nay chúng ta hãy rõ ràng. Cô ạ, căn nhà này là do cháu mua, khoản đi vay cũng là một mình cháu trả. Cô nhìn xem trong thành phố này có cô gái nào đi lấy chồng mà phải các nhà không? Không có, đúng không ạ. Vì muốn cháu và Hải Châu có thể sống thoải mái, bố mẹ cháu đã nhường căn nhà này cho chúng cháu kết hôn. Được, không vấn đề, chỉ cần chúng cháu sống tốt là được. Bây giờ cháu và Hải Châu vẫn còn một ít tiền, dùng để tổ chức một đám cưới đơn giản, không phải thêm gánh nặng cho cảhai nhà. Nhưng căn nhà này buộc phải nói rõ ràng, đó là tài sản của cháu! Ngoài ra, căn nhà ấy là chung cưđơn, chỉ có một phòng, e rằng chỉ có hai chúng cháu ởđược. Cô ạ, đến lúc ấy chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm cô.
Tiểu Tình chưa bao giờ nói chuyện với mẹ Hải Châu một cách nghiêm túc như thế. Sau khi nghe những lời nói đanh thép ấy, mẹ Hải Châu sững người một lúc rất lâu mới có phản ứng: Thì ra căn nhà ấy không chỉkhông liên quan tới mình mà còn không liên quan đến con trai. Thế là bà không ăn cơm nữa, quay người đi vào phòng. Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng khóc, lúc thì uyển chuyển, lúc thì giằng xé, lúc thì thánh thót, lúc thì trầm lắng.
Hải Châu đặt bát đũa xuống vào phòng an ủi mẹ. MẹHải Châu nức nở nói với con trai:
- Con còn luôn miệng nói nhà Tiểu Tình tốt với nhà chúng ta! Căn nhà con bé bằng mắt muỗi cũng đòi kê khai tài sản trước hôn nhân. Mẹ hỏi con, cho dù sau này khi các con kết hôn, nó trả nợ ngân hàng, tiền lương của nó đều trả ngân hàng, chẳng phải mọi chi phí ăn uống đều phải dùng tiền của con hay sao? Nhà trai chúng ta không đòi cho tên con vào giấy tờ nhà là rộng lượng lắm rồi, nhà gái còn mở miệng đòi kê khai cái gì? Đúng là được voi đòi tiên! Con đi nói với Tiểu Tình, trừ phi mẹ chết, nếu không, không được làm kê khai! Cùng lắm thì không cưới nữa.
Tiểu Tình ăn cơm một mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Mình sai rồi sao?
Rất lâu sau Hải Châu mới ra ngoài, Tiểu Tình nóng lòng nhìn anh:
- Thế nào rồi?
Hải Châu rất mệt mỏi:
- Để sau nói đi.
- Đừng để sau nữa, sắp kết hôn rồi, em lo đến chóng cả mặt. Em phải nói với mẹ em thế nào đây? – Tiểu Tình lo lắng nói.
- Em phải nói với mẹ em, anh còn phải nói với mẹanh! Em cũng thật là, bây giờ mẹ anh yếu như thế, em còn nói bà làm gì?
- Em nói bà ấy? Em nói không đúng chỗ nào? Lẽ nào ngày nào cũng phải nói dối để dỗ dành cho bà vui mới được sao?
- Dĩ nhiên, người già cũng phải dỗ dành.
- Trương Hải Châu, thì ra mẹ anh là người già, cần phải dỗ dành còn mẹ em không phải, có thể tùy tiện đối phó, đúng không? Nhà anh một người phạm tội tham ô, một người tòng phạm, nhà em ngay cả nói nặng cũng không dám nói một câu, sợ động chạm đến nhà anh. Nhà anh thì hay lắm, có ba màu mà cũng định mởxưởng nhuộm hả?
- Em... em... Tang Tiểu Tình, nếu không phải em mang thai thì anh rất muốn tát em!
Tang Tiểu Tình ngửa cổ:
- Tát đi, anh không tát anh không phải là người.
Trong lúc tức giận Hải Châu giơ tay, giơ lên cao, cuối cùng tát vào mặt mình:
- Haizz, chẳng phải là sắp kết hôn sao, lấy đâu ra nhiều chuyện như thế!
- Con trai, mẹ nói cho con biết, nhà chúng ta có nghèo đến chết cũng không thể để con rửa một cái bát!
1
Cuối cùng Tiểu Tình cũng nhận được nhà. Sau khi trang trí, căn nhà nhỏ trở nên rất đẹp mắt. Mẹ Tiểu tình đến xem mà không ngớt lời khen ngợi:
- Đẹp quá! Con gái mẹ đúng là có mắt nhìn, nghe nói nhà cũ ở khu này cũng phải trên một vạn. Căn nhà này lên giá rồi, lên rồi!
Đúng lúc hàng xóm mới bận rộn mua sắm đồ đạc trong nhà thì Tiểu tình lại bận rộn chạy đến tòa án, viện kiểm soát, văn phòng luật sư. Vụ án của bố Hải Châu vẫn đang trong quá trình điểu tra lấy chứng cứ, vẫn chưa đưa ra vét xử. Luật sư nói ít nhất cũng phải mười năm tù. Mẹ Hải Châu có dính líu đến tội đồng phạm, nhưng vì lí do sức khỏe được bảo lãnh chờ thẩm vấn. Căn biệt thự liền kề bị tịch thu, căn nhà đang ở cuối cùng cũng không tránh khỏi kiếp nạn, hạn trong vòng một tháng phải chuyển nhà. Những thứ Hải Châu và Tiểu Tình chuẩn bị cho lễ cưới như váy cưới, váy dạhội, nhẫn cưới, dây chuyền cũng bị coi là chứng cứ và bị tịch thu.
Kết quả xấu nhất này Tang Tiểu Tình đã sớm lường trước nhưng luôn cầu nguyện đừng xảy ra.
Lúc ấy cô đang ở văn phòng, nghe được thông tin này, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục gọi điện:
- Chào giám đốc Hồ, tôi xin giới thiệu với quý công ty về kế hoạch quảng cáo! – Cô nói rồi thấy buồn nôn, cơ thể bắt đầu có triệu chứng nghén. Cô cố gắng kìm nén, nói tiếp – Bắt đầu từ tuần này, mỗi tuần có nửa trang quảng cáo, 50% giá thông thường của tòa soạn, đây đã là giá ưu đãi nhất của chúng tôi...
May mà nhà Hải Châu vẫn còn một căn nhà cũ. Đó là căn nhà mẹ Hải Châu được cơ quan cấp cho, đểkhông mười mấy năm, căn nhà nhỏ năm mươi mét vuông, bằng nhà Tiểu Tình nhưng ở phía bắc thành phố, cách tòa soạn Tiểu Tình rất xa. Kết quả là nếu Hải Châu và Tiểu Tình kết hôn, chỉ có thể sống ở căn nhà mà Tiểu Tình mới mua.
Mẹ Tiểu Tình vừa nghe đã tỏ ra không vui:
- Rốt cuộc chúng ta gả con gái hay lấy con rể? Không có nhà còn đòi lấy vợ? Còn lâu!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Tiểu Tình hiểu rất rõ, với tình hình suy tàn của nhà Hải Châu bây giờ, thêm vào đó là giá nhà không ngừng tăng lên, đừng nói là mua nhà cho con trai lấy vợ, ngay cả mua mộ an táng cho bà mẹ e là cũng không có tiền. Mẹ Tiểu Tình rất buồn, suốt đêm không ngủ được, đêm nào cũng mởmắt thao láo: Chuyện này phải làm thế nào?
Sau khi cãi nhau với Tiểu Tình, Hải Châu bị Tiểu Tình áp giải đến công ty tìm giám đốc:
- Hải Châu nhà tôi không thôi việc, anh ấy nói anh ấy muốn thôi việc à? Ông có ghi âm không? Có báo cáo thôi việc không? Các ông tùy ý đuổi việc nhân viên, chẳng qua là thấy bố Hải Châu xảy ra chuyện, Hải Châu không có giá trị lợi dụng nữa nên muốn đá anh ấy đi, không dễ thế đâu! Dù sao thì bây giờ Hải Châu không có việc, cũng chỉ ngồi không. Nếu công ty không bồi thường tổn thất cho anh ấy, vậy thì chúng tôi sẽ báo cáo với bộ lao động, tố cáo với truyền thông!
Bị Tiểu Tình làm căng, giám đốc cũng sợ bị phiền phức, bảo kế toán bồi thường cho hải Châu hai vạn. Hải Châu đã hiểu, lúc quan trọng thì sinh tồn quan trọng hơn thể diện một vạn lần. Sau chuyện đó, giám đốc than thở với Tống Huy:
- Nếu Trương Hải Châu lợi hại bằng một nửa bạn gái của cậu ta thì tôi cũng không nỡ để cậu ta đi.
TTT
Có hai vạn này, Hải Châu tìm đội kéo xe bên đường, sửa sang lại căn nhà cũ rồi chuyển nhà. Mẹ Hải Châu ra viện, nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường, không kìm được nước mắt:
- Con trai, khổ cho con quá!
Hải Châu đỡ tấm lưng gầy gò của mẹ, sống mũi cay cay:
- Không sao đâu mẹ, mẹ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được. Con đã tìm được việc mới, một tháng bốn nghìn tệ, công ty cho ăn trưa, đãi ngộ rất tốt. Tiểu Tình một tháng hơn năm nghìn tệ, hai chúng con cộng lại cũng có tiền vạn, cũng coi là tầng lớp trung lưu, chẳng phải sao? Tất cả rồi sẽ ổn, bố mẹ Tiểu Tình cộng lại chỉcó ba nghìn tệ, chẳng phải là vẫn sống rất tốt sao?
Phản ứng đầu tiên của mẹ là:
- Sao nhà họ có thể so sánh với nhà chúng ta được?
Phản ứng thứ hai là:
- Sao tiền lương của con không cao bằng Tiểu Tình?
Hải Châu cười gượng:
- Mẹ, mẹ lại hẹp hòi rồi? Bố mẹ Tiểu Tình rất tốt, nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, người ta chưa từng chê cái gì. Tiểu Tình cũng chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ...
- Dĩ nhiên là nó nên giúp! Trong bụng nó có dòng giống của nhà họ Trương chúng ta! – Mẹ Hải Châu ngắt lời con trai.
- Mẹ những lời này chỉ hai mẹ con mình nói với nhau thôi. Nhà chúng ta như thế này, Tiểu Tình lại chưa đăng kí kết hôn với con, cô ấy hoàn toàn có thể bỏđứa trẻ, chia tay với con, đúng không?
- Nó dám? – Mẹ Hải Châu kích động đến nỗi muốn nhảy lên – Nếu nó dám bỏ cháu trai mẹ, mẹ sẽ liều cái mạng già này tính sổ với nó.
Hải Châu thấy không thể nói chuyện với mẹ được, nghĩ bụng mẹ vừa mới ra viện, sống ở căn nhà nhỏ bé rách nát này chắc chắn không thể thích ứng ngay được. Sau này sẽ từ từ khuyên mẹ. Nghĩ vậy anh dìu mẹ vào phòng.
Mẹ hải Châu dựa người vào thành giường uống mấy ngụm nước ấm, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Tình đâu?
- Tiểu Tình đi làm. Con cũng xin nghỉ đến đón mẹ, lát nữa phải đến công ty. – Hải Châu giải thích.
Mẹ Hải Châu như chợt nhận ra điều gì đó:
- Buổi tối các con về nhà ăn cơm chứ? Lâu lắm rồi không được ăn cơm ở nhà.
- Được ạ, buổi tối chúng con về. Trên đường đi làm về con sẽ mua mấy món ăn sẵn. Con đi đây, mẹ ngủchút đi, nhất định không được ngồi dậy. Mẹ mới ra viện, sức khỏe vẫn còn yếu lắm.
Hải Châu trải giường cho mẹ rồi bưng cốc nước đặt trên đầu giường, căn dặn vài câu rồi vội vàng đến công ty.
Gần đến giờ về, Hải Châu gọi điện cho Tiểu Tình:
- Buổi tối cùng về ăn với mẹ anh bữa cơm.
Tiểu Tình lập tức thấy căng thẳng:
- Em có thể không đi được không? Bây giờ em ăn gì cũng buồn nôn, không chịu được những lời nói quái gởcủa mẹ anh.
- Bà cô của tôi ơi, em đừng thêm loạn nữa được không? Hôm nay mẹ anh mới ra viện, lại chuyển đến căn nhà cũ nát, chắc chắn là cảm thấy rất khó chịu. Chúng ta an ủi mẹ một chút.
- An ủi cũng được, xin bà ấy đừng có động đến em. Bây giờ em bị nhà đẻ, nhà chồng và cơ quan tấn công, Trương Hải Châu anh cũng đục nước béo cò, đúng là bốn bể khốn đốn.
- Em đừng nghĩ mẹ anh giống như bà phù thủy. Buổi chiều mẹ còn nhắc đến em, một lòng mong em sinh cho bà đứa cháu trai! – Vừa dứt lời, Hải Châu đã biết mình lỡ lời.
Nghe thấy hai chữ “cháu trai”, Tiểu Tình giống nhưngọn lửa bùng cháy:
- Cháu trai cái gì? Tống Đan Đan đã nói rồi, sinh con trai hay con gái quan trọng là do đàn ông!
2.
Sau khi mang thai, Tiểu Tình đưa xe cho Hải Châu lái. Hết giờ làm, hải Châu vội vàng đến siêu thị mua vài món ăn sẵn, rồi lại đến tòa soạn đón Tiểu Tình, về đến nhà đã gần bảy giờ. Mẹ Hải Châu không đợi được, lảo đảo đi vào bếp vo gạo. Kết quả vòi nước quá chặt, không mở được, vừa dùng sức, rổ gạo đổ xuống đất. Bà sợ quá trượt chân, ngã xuống đất không đứng lên được.
Hải Châu và Tiểu Tình, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy mẹ đang ngồi dưới đất, gom từng hạt gạo lại. Hải Châu chạy lên đỡ mẹ dậy:
- Mẹ, mẹ làm gì đấy? Chẳng phải con đã nói với mẹrồi sao? Mẹ ở trên giường đừng có dậy!
Mẹ Hải Châu giống như một đứa trẻ làm hỏng chuyện, khẽ lẩm bẩm:
- Mẹ chỉ muốn các con về là có cơm ăn ngay.
Tiểu Tình nhìn cảnh tượng ấy cũng thấy rất xót xa, khẽ tìm chiếc chổi dọn phòng bếp sạch sẽ. Nhưng Tiểu Tình không biết nấu cơm, luống cuống lấy hai bát gạo, đặt dưới vòi nước, vo qua rồi đổ vào nồi cơm điện, chuẩn bị nấu cơm. Mẹ Hải Châu đứng bên cạnh hét lên:
- Cô không định cho nước à!
Tiểu Tình sợ đến run cả tay, chiếc giá inox trên tay rơi xuống, kêu loảng xoảng.
Khó khăn lắm mới đưa được mẹ Hải Châu đi ngủ, đểđồ ăn chín ra đĩa bày lên bàn, chuẩn bị xong bát đũa, mở nồi cơm ra xem thì mới biết Tiểu Tình cho quá nhiều nước, bằng nấu một nồi cháo! Hải Châu không dám nói với mẹ, lập tức phi xuống dưới tìm một quán cơm, mua hai hộp cơm, sau đó đơm vào bát, cuối cùng cũng có thể ăn bữa tối.
Mẹ Hải Châu ngồi trên ghế, run rẩy cầm đũa, nhìn thức ăn mua trong siêu thị không có chút màu sắc hương vị, bà không kìm được nước mắt:
- Thức ăn thế này thì làm sao ăn được? Mỗi buổi tối mẹ phải ăn một bát tổ yến.
Khoảnh khắc ấy, lòng thương xót của Tiểu Tình với mẹ chồng tan biến như mây khói.
Ba người ăn cơm, mỗi người có một tâm sự riêng. Ăn xong, không một người nào đứng dậy thu dọn bát đũa. Tiểu Tình không thể nhìn được nữa:
- Hải Châu, anh dọn bàn, em rửa bát!
Cô nói rồi đứng dậy đi vào bếp. Hải Châu thuộc mẫu người chỉ đâu đánh đấy, thông thường Tiểu Tình chỉhuy, anh cũng đều hưởng ứng. Mẹ Hải Châu thấy con trai chuẩn bị theo con dâu vào bếp, thấp giọng quát:
- Đứng lại! Ngồi xuống!
Tiểu Tình đợi mãi, không thấy Hải Châu bưng bát đũa vào thò đầu ra nhìn, hai mẹ con đang ngồi ngay ngắn, trong lòng vô cùng tức giận: Thì ra các người là đại gia, tôi là kẻ hầu? Tôi đang mang thai, dù thế nào cũng không đến lượt tôi làm kẻ hầu! Thế là cô cũng ngồi xuống, không nhúc nhích. Hải Châu bị kẹt ở giữa, không biết phải làm thế nào, cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Mẹ và vợ đều cần người thương, con đành phải rửa bát vậy.
- Con ngồi im đấy xem tivi, nhà họ Trương chúng ta không có chuyện đàn ông rửa bát! – Mẹ Hải Châu ra lệnh.
Tiểu Tình ghét nhất cái tính đó, cứ làm như địa chủở xã hội cũ, người ta có quyền có thế, người hầu trong nhà còn nhiều hơn chủ nhân, bảo mẫu nhiều hơn trẻcon, vú em nhiều hơn mẹ đẻ, bà có so được với người ta không?
Vì hòa khí gia đình, Tiểu Tình miễn cưỡng đi rửa bát. Mẹ chồng dạy dỗ con trai, giọng nói bay vào phòng bếp không cách âm:
- Con trai, mẹ nói cho con biết, nhà chúng ta có nghèo đến chết cũng không thể để con rửa một cái bát!
Tiểu Tình thấy da đầu tê nhức, gõ gõ đập đập trong bếp, cố tình gây tiếng động thật to để bày tỏ sự phản kháng của mình.
TTT
Tối hôm ấy Tiểu Tình không về nhà, cùng hải Châuở trong căn phòng nhỏ chỉ có sáu mét vuông, đặt một chiếc giường dài 1.35m và một chiếc bàn máy tính, ngay cả xoay mình cũng khó khăn. Tiểu Tình than thở:
- Vất vả mấy chục năm, chỉ trong một đêm quay ngay về thời kì trước giải phóng!
- Em nói khẽ thôi, câu này không được để mẹ anh nghe thấy. – Hải Châu đặt ngón trỏ lên miệng, khẽ“suỵt” một tiếng.
- Mẹ anh nghe thấy thì sao? Em cứ nói vất vả mấy chục năm, chỉ trong một đêm quay ngay về thời kì trước giải phóng! – Tiểu Tình cố tình nói thật to.
- Anh cho em nói này, anh cho em nói này. – Hải Châu xông tới định cù Tiểu Tình.
Tiểu Tình vừa cười vừa tránh, nói ngắt quãng:
- Em nói với anh... haha... nhà chúng ta có nghèo đến chết, cũng... cũng không thể để anh rửa một cái bát.
- Em nói lại đi, nói lại xem nào! – Hải Châu mạnh tay hơn.
- Em cứ nói, haha... em cứ nói.
Hai người cười ầm ĩ, tay Hải Châu bắt đầu thò vào áo lót của Tiểu Tình. Tiểu Tình nửa đẩy nửa cho, thởhổn hển. Động tĩnh truyền tới phòng mẹ của Hải Châuở bên cạnh. Bà rất lo lắng, sao con bé này có thể không hiểu chuyện như thế được? Đang mang thai, ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, sao có thể làm chuyện ấy với chồng? Bà lại trách con trai, sao có thể không nhịn được như thế? Cứ tham chuyện trên giường. Nghĩ lại một lúc lại bào chữa cho con trai, còn trẻ nên như thế là chuyện bình thường! Chỉ có con dâu không tốt, không biết giữgìn, chỉ thích ham vui!
Trong lúc cấp bách, mẹ Hải Châu bắt đầu đập tường, có thể là động tĩnh ở phòng bên cạnh quá lớn, cũng có thể là sức mình quá yếu, gõ mãi mà vẫn nghe thấy tiếng cười của hai đứa. Mẹ Hải Châu không biết làm thế nào, đành phải tức giận ngồi dậy, đẩy cửa phòng con trai. Bà cũng không ngờ khóa cửa phòng Hải Châu bị hỏng, chỉchạm vào là mở ra được. Trong phòng có một chiếc đèn ngủ, ánh đèn tối mờ đang chiếu vào làn da trắng mịn của Hải Châu. Tiểu Tình hét lên một tiếng, lập tức trúm chăn lên đầu. Hải Châu không kịp phản ứng, nhảy xuống giường, lấy khăn tắm quấn lên hông.
Mẹ Hải Châu cũng sững người, một lúc lâu sau mới tức giận nói:
- Nó đang mang thai, hai đứa đừng có làm bậy! – Sau đó bà đóng sầm cửa lại.
Tang Tiểu Tình ngồi bật dậy, bắt đầu mặc quần áo:
- Em về nhà, không thể sống thế này được!
Hải Châu lúng túng không biết làm thế nào, đứng ngây ra đó nhìn Tiểu Tình mặc quần áo. Cô chuẩn bị đi ra cửa thì Hải Châu kéo cô lại, ôm cô vào lòng:
- Anh cầu xin em đấy, đừng đi!
Hơi thở ấm áp táp vào tai, Tiểu Tình mềm lòng, cô quay người lại ôm anh, gục đầu vào vai anh, nhìn bức tường loang lổ, ánh mắt mơ hồ: Những ngày tháng nhưthế này bao giờ mời kết thúc?
3.
Ngày hôm sau, chị họ của Tiểu Tình về nước. Hải Châu lấy cớ không đi đón.
Hết giờ làm, Hải Châu đến siêu thị mua hai ổ khóa. Về đến nhà, việc đầu tiên là lắp khóa cho hai phòng ngủ. Mẹ Hải Châu thấy con trai hầm hầm gõ gõ đập đập, biết là con trai đang giận mình vì chuyện tối qua. Để xoa dịu tình hình, bà lại gần và nói:
- Con trai, con có đói không?
- Con không đói, mẹ ăn trước đi. – Hải Châu tiếp tục lắp khóa.
- Con giận mẹ à? Mẹ cũng vì muốn tốt cho hai con. Lúc này Tiểu Tình không thể sống cuộc sống vợ
chồng. Tiểu Tình đâu, sao vẫn chưa về, không đến nỗi giận bà già này chứ?
- Cô ấy về nhà rồi, con gái của bác cô ấy đi nước ngoài về.
- Nước ngoài? Nước nào?
- Hình như là Australia.
- Không tốt bằng Canada.
- Mẹ... – Hải Châu tỏ vẻ khó chịu.
- Được rồi, mẹ không nói nữa. – Mẹ Hải Châu không nói nữa lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn mảng vữa trên sàn nhà. “Bộp!” một mảng rơi xuống. “Bộp!” lại một mảng rơi xuống.
Lắp khóa xong. hải Châu quét nhà, luống cuống nấu hai bát mì, mỗi mẹ con một bát.
- Mẹ, chúng ta thuê người giúp việc đi, suốt ngày đểmẹ ăn mì thế này sao được? – Hải Châu vừa xì sụp ăn mì vừa thản nhiên nói.
- Ăn cơm đừng gây tiếng động lớn như thế, không có một chút giáo dục nào, những người ở quê ra mới ăn như thế. – Mẹ Hải Châu tỏ ra không hài lòng.
Hải Châu ăn sợi mì cuối cùng trong bát:
- Ngày mai con đến công ty môi giới tìm người giúp việc.
Hai mẹ con không nói gì nữa. Trời mỗi lúc một tối, hàng xóm ở tầng trên đang xem thời sự. Giọng nói truyền cảm của phát thanh viên xuyên qua tường, truyền vào tai Hải Châu.
Ở đầu bên kia thành phố, nhà Tiểu Tình đang tụ tập ăn uống. Hồi ấy chị họ của Tiểu Tình là y tá, đi xuất khẩu lao động. Về sau sống ở nước ngoài khá tốt, lần này áo gấm về quê, bỗng chốc trở thành niềm vinh dựcủa cả gia tộc. Giống nhe lúc Tiểu Tình xác định quan hệ với công tử nhà họ Trương, họ hàng thân thích mỉm cười, ôm ấp, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, liên miên không ngớt.
Cuối cùng, sau khi hỏi xong những câu hỏi đại loại như chị họ ở nước ngoài mấy giờ ngủ dậy, mấy giờ đi ngủ, một ngày đi vệ sinh mấy lần, tiêu điểm của sựquan tâm lại hướng về phía Tiểu Tình.
- Tiểu Tình, rốt cuộc bây giờ cháu và Hải Châu sống thế nào? – Bác cả của Tiểu Tình hỏi.
- Thì vẫn thế thôi ạ. – Tiểu Tình khẽ nói, đối phó cho qua chuyện.
- Suy tàn rồi! – Mẹ Tiểu Tình nhịn cả buổi tối, cuối cùng lúc này cũng kiếm được cớ phát ngôn – Bây giờnhà Hải Châu chuyển đến căn nhà cũ ở phía bắc rồi, năm mươi mét vuông thôi, ngay cả xoay người cũng khó! – Mẹ Tiểu Tình đã hoàn toàn quên là nhà mình cũng năm mươi mét vuông, thao thao bất tuyệt kể khổ - Tiểu Tình đang mang thai, lại còn phải chạy đôn chạy đáo vì vụ kiện của bố Hải Châu, công việc của Hải Châu. Bà già kia thì vừa ra viện, tính khí cổ quái, từsáng tới tối lúc nào cũng lên cơn. Có một hôm, bà ta không gõ cửa mà xông vào của Hải Châu và Tiểu Tình, hai đứa chúng nó đang hăng...
Mấy lần Tiểu Tình dùng ánh mắt ngăn mẹ lại nhưng mẹ Tiểu Tình nói đến chỗ kích động, sao có thể dừng lại được? Tiểu Tình chỉ muốn tìm lỗ nào chui xuống đất. May mà bố Tiểu Tình nhận ra con gái không thoải mái, ngắt lời mẹ Tiểu Tình:
- Sự việc đã như thế rồi, đừng nói nhiều nữa, nói nhiều cũng vô ích. Tiền không là gì, quan trọng là sau này hai đứa sống tốt!
- Trời ơi... – Mẹ Tiểu Tình hét lên – Ai nói tiền không là gì? Có tiền dĩ nhiên khong cần nói, quan trọng là bây giờ nhà Hải Châu không có tiền! Cũng chỉ loại người như ông mời nói như thế. Ông không có tiền, tôi phải cùng ông chịu khổ suốt đời, mua mớ rau cũng phải mặc cả. Tôi không muốn con gái tôi cũng giống tôi!
Bố Tiểu Tình cũng tức giận:
- Được, bà không muốn con gái giống bà, thế thì bảo nó chia tay với Hải Châu đi! Từ sáng tới tối lúc nào cũng tiền tiền tiền, bà gả con gái hay bán con gái!
- Cái gì mà gả với chả bán, sao ông nói khó nghe nhưthế? Tôi là mẹ đẻ nó tôi có thể hại nó sao? Tôi không muốn nó giống tôi, lấy một gã nghèo rồi chịu khổ, chịuấm ức suốt đời! – Mẹ Tiểu Tình vừa đập bàn vừa hét lên.
Mấy bác của Tiểu Tình nhìn nhau, suy cho cùng gã nghèo mà em dâu chửi cũng là em mình, có lòng muốn nói giúp bố Tiểu Tình vài câu nhưng lại sợ đổ thêm dầu vào lửa. Lúc ấy Tiểu Tình tức giận bỏ đi:
- Bố mẹ có thôi đi không, suốt ngày chỉ biết cãi nhau.
Con gái đi rồi, bố mẹ Tiểu Tình cũng không cãi nhau nữa, hầm hầm ngồi đó. Mọi người vội vàng hòa giải:
- Thôi thôi, chuyện của con cái hai người đừng bận tâm nữa, tốt hay xấu cũng là con đường chúng đã chọn.
Mắt mẹ Tiểu Tình đỏ hoe:
- Nói thì nói như vậy nhưng em nuôi nó hơn hai mươi năm, dĩ nhiên là hi vọng nó được sống sung sướng! Nhà hải Châu sụp rồi, bà mẹ chồng nhà đó lại cổquái như thế. Bọn em không bảo vệ Tiểu Tình, thì ai bảo vệ nó? – Câu nói này rất có lí, bố Tiểu Tình cũng không kìm được gật đầu, thở dài.
Lúc ấy chị họ của Tiểu Tình nói:
- Cậu mợ đừng buồn nữa, nếu sự việc đã như thếnày, chúng ta hãy nghĩ làm sao cho Tiểu Tình và Hải Châu sống vui vẻ. Có điều chúng ta vẫn nên phòng bất trắc. Mặc dù căn nhà của Tiểu Tình mua trước khi cưới, nhưng vì đi vay nên sau khi kết hôn, khoản vay vẫn thuộc tài khoản chung. Bây giờ nhà tăng giá nhanh nhưvậy, tốt nhất là giao hẹn trước, chẳng may hai đứa không ở được với nhau thì căn nhà vẫn là của Tiểu Tình.
Mọi người gật đầu lia lịa, chỉ có mẹ Tiểu Tình là tỏ ra khó xử:
- Căn nhà này là do một mình Tiểu Tình nhà em trảnợ, chính là đề phòng sau này không rõ ràng. Lúc nhà Hải Châu chưa xảy ra chuyện, mẹ Hải Châu nói với em là phải làm cái gì mà kê khai tài sản trước khi kết hôn. Lúc ấy em không đồng ý, chuyện này cũng thôi. Bây giờ em lại nói ra, liệu có phải...
- Mợ, mợ không hiểu rồi. Nhà Hải Châu và nhà chúng ta không giống nhau. Tài sản của nhà họ đều đứng tên bố Hải Châu, chỉ có căn nhà đứng tên Hải Châu, cũng không phải đi vay, thuộc về tài sản trước hôn nhân, nói trắng ra là không có chút quan hệ nào với Tiểu Tình. Căn nhà của Tiểu Tình thì khác, vay hơn hai mươi tám vạn, sau khi kết hôn, cho dù một mình Tiểu Tình trả thì tiền trả ngân hàng vẫn coi là hai người cùng trả, căn nhà này cũng có một phần của Hải Châu! Mợ, nhất định mợ phải nói với Tiểu Tình, lòng người khó đoán. Bây giờ vì nhà cửa mà đánh nhau vỡ đầu không phải là ít, nhất định chúng ta phải đề phòng.
4
Tối hôm ấy, mẹ Tiểu Tình lựa lời nói cho Tiểu Tình nghe về chuyện kê khai tài sản trước khi cưới. Tiểu Tình chán ngán, nhắm mắt lẩm bẩm:
- Mẹ không thể nghĩ tốt cho con một chút à, con vẫn chưa kết hôn, suốt ngày mọi người nghĩ đến chuyện con ly hôn.
Mẹ Tiểu Tình sốt ruột giậm chân:
- Bà cô của tôi ơi, ai nghĩ đến chuyện mày ly hôn? Chẳng phải mẹ đã m\nói là ngộ nhỡ rồi sao? Vì căn nhà của mày, mẹ và bố mày đã dốc hết tiền cho mày. Mày nghĩ xem, ngộ nhỡ mấy năm nữa bọn mày không sống được với nhau, đàn ông ba mươi tuổi vẫn lấy được gái trẻ đẹp. Còn mày thì sao? Mày làm thế nào? Đến lúc ấy mày dắt đứa con... – Mẹ Tiểu Tình vẫn chưa nói xong, đột nhiên Tiểu Tình hét lên rồi chạy đến bồn cầu nônọe.
Vì chuyện này, chị họ Tiểu Tình đích thân đến nhà mợ giảng giải cho Tiêu Tình nghe:
- Em à, nếu em xinh đẹp như Lí Gia Hân, giàu có như nhà Hilton, thủ đoạn như Võ Tắc Thiên thì chị sẽkhông nói gì, thế giới này thuộc về em. Nhưng em chỉlà một nhân viên bình thường, chỉ có một căn nhà nhỏ, vì thế em không thể không đề phòng. Vạn vật sinh trưởng là nhờ mặt trời, hạnh phúc của đời người dựa vào mình, kê khai tài sản trước hôn nhân giống như bảo hiểm, đẻ phòng bất trắc. Tiền, chỉ cần em đặt nó bên mình thì nó mãi mãi là của em. Còn đàn ông? Em vĩnh viễn không thể quản được, không thể trói được. Phụ nữnhất định phải bảo vệ mình, hạnh phúc nằm trong tay mình!
Những lời nói của chị họ khiến Tiểu Tình chìm trong suy tư: Đúng là đàn ông không đáng tin. Bố Hải Châu trông uy nghiêm đường hoàng như vậy nhưng vẫn ngoại tình. Hải Châu chưa kết hôn đã lăng nhăng, ai có thể biết được kết hôn rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng chuyện này phải nói với Hải Châu như thế nào, mẹ Hải Châu có đồng ý không?
Ngày hôm sau, Hải Châu gọi điện cho Tiểu Tình:
- Tối sang ăn cơm nhé, mẹ anh nhớ em.
- Mẹ anh nhớ em hay anh nhớ em? – Tiểu Tình không chịu buông tha.
- Hihi, thực ra là anh nhớ em, còn nhớ con của chúng ta nữa. Hai ngày hôm nay em thế nào rồi?
- Anh và mẹ bớt chọc tức em là được. Buổi tối anh đến đón em nhé. – Tiểu Tình cúp máy, trong đầu bắt đầu cân nhắc xem phải nói với Hải Châu về chuyện kê khai tài sản trước khi kết hôn như thế nào.
Tối hôm ấy, người giúp việc theo giờ của nhà Hải Châu làm xong bữa tối rồi ra về, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
- Nào nào nào, ăn canh đi, cô bảo giúp việc đi mua sườn tươi, hầm suốt cả buổi chiều đấy. – Hiếm khi mẹHải Châu nhiệt tình với Tiểu Tình như thế.
Tiểu Tình ngạc nhiên, hai tay bưng bát canh:
- Dạ, cô ngồi đi ạ, để cháu.
Vừa mở nắp vung, một mảng vữa trên trần nhà đã rơi vào nồi, nồi canh hầm suốt một buổi chiều đã anh dũng hi sinh. Tiểu Tình vội vàng bê nồi canh vào bếp, lúc sau quay lại thì nghe thấy mẹ Hải Châu đang nổi nóng với Hải Châu:
- Nhà của các con khi nào thì xong, chỗ đổ nát này quả thực không thể ở được!
Tiểu Tình sững sờ, căn nhà ấy biến thành “căn nhà của các con” từ khi nào vậy. Năm ấy mua nhà thiếu bốn vạn, Hải Châu thấy chết không cứu, suýt chút nữa không mua được, sao thoắt một cái căn nhà ấy đã biến thành nhà “của các con”? Quả thực Tiểu Tình không thểkìm nén được, nghiêm túc nói với mẹ Hải Châu:
- Cô ạ, căn nhà ấy đã xây xong, bây giờ đang thông gió, trang trí tránh ô nhiễm. Nhưng căn nhà ấy từ tiền đặt cọc đến vay tiền đều do một mình cháu lo liệu, là nhà của cháu, không phải nhà của chúng cháu!
Mẹ Hải Châu nổi nóng:
- Cô và Hải Châu sắp là người một nhà rồi, còn có cái gì mà của cô của nó! Lẽ nào hai đứa kết hôn trong căn nhà đổ nát này sao?
Hải Châu thấy mẹ chồng con dâu lại tranh chấp, vội vàng hòa giải:
- Chẳng phải là căn nhà nhỏ sao, mẹ, mẹ thích chuyển lúc nào thì chuyển. – Vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu Tình.
Tiểu Tình không chịu, cô kiên quyết ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, nghiêm túc nói với Hải Châu:
- Nếu đã nói đến căn nhà ấy, vậy thì hôm nay chúng ta hãy rõ ràng. Cô ạ, căn nhà này là do cháu mua, khoản đi vay cũng là một mình cháu trả. Cô nhìn xem trong thành phố này có cô gái nào đi lấy chồng mà phải các nhà không? Không có, đúng không ạ. Vì muốn cháu và Hải Châu có thể sống thoải mái, bố mẹ cháu đã nhường căn nhà này cho chúng cháu kết hôn. Được, không vấn đề, chỉ cần chúng cháu sống tốt là được. Bây giờ cháu và Hải Châu vẫn còn một ít tiền, dùng để tổ chức một đám cưới đơn giản, không phải thêm gánh nặng cho cảhai nhà. Nhưng căn nhà này buộc phải nói rõ ràng, đó là tài sản của cháu! Ngoài ra, căn nhà ấy là chung cưđơn, chỉ có một phòng, e rằng chỉ có hai chúng cháu ởđược. Cô ạ, đến lúc ấy chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm cô.
Tiểu Tình chưa bao giờ nói chuyện với mẹ Hải Châu một cách nghiêm túc như thế. Sau khi nghe những lời nói đanh thép ấy, mẹ Hải Châu sững người một lúc rất lâu mới có phản ứng: Thì ra căn nhà ấy không chỉkhông liên quan tới mình mà còn không liên quan đến con trai. Thế là bà không ăn cơm nữa, quay người đi vào phòng. Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng khóc, lúc thì uyển chuyển, lúc thì giằng xé, lúc thì thánh thót, lúc thì trầm lắng.
Hải Châu đặt bát đũa xuống vào phòng an ủi mẹ. MẹHải Châu nức nở nói với con trai:
- Con còn luôn miệng nói nhà Tiểu Tình tốt với nhà chúng ta! Căn nhà con bé bằng mắt muỗi cũng đòi kê khai tài sản trước hôn nhân. Mẹ hỏi con, cho dù sau này khi các con kết hôn, nó trả nợ ngân hàng, tiền lương của nó đều trả ngân hàng, chẳng phải mọi chi phí ăn uống đều phải dùng tiền của con hay sao? Nhà trai chúng ta không đòi cho tên con vào giấy tờ nhà là rộng lượng lắm rồi, nhà gái còn mở miệng đòi kê khai cái gì? Đúng là được voi đòi tiên! Con đi nói với Tiểu Tình, trừ phi mẹ chết, nếu không, không được làm kê khai! Cùng lắm thì không cưới nữa.
Tiểu Tình ăn cơm một mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Mình sai rồi sao?
Rất lâu sau Hải Châu mới ra ngoài, Tiểu Tình nóng lòng nhìn anh:
- Thế nào rồi?
Hải Châu rất mệt mỏi:
- Để sau nói đi.
- Đừng để sau nữa, sắp kết hôn rồi, em lo đến chóng cả mặt. Em phải nói với mẹ em thế nào đây? – Tiểu Tình lo lắng nói.
- Em phải nói với mẹ em, anh còn phải nói với mẹanh! Em cũng thật là, bây giờ mẹ anh yếu như thế, em còn nói bà làm gì?
- Em nói bà ấy? Em nói không đúng chỗ nào? Lẽ nào ngày nào cũng phải nói dối để dỗ dành cho bà vui mới được sao?
- Dĩ nhiên, người già cũng phải dỗ dành.
- Trương Hải Châu, thì ra mẹ anh là người già, cần phải dỗ dành còn mẹ em không phải, có thể tùy tiện đối phó, đúng không? Nhà anh một người phạm tội tham ô, một người tòng phạm, nhà em ngay cả nói nặng cũng không dám nói một câu, sợ động chạm đến nhà anh. Nhà anh thì hay lắm, có ba màu mà cũng định mởxưởng nhuộm hả?
- Em... em... Tang Tiểu Tình, nếu không phải em mang thai thì anh rất muốn tát em!
Tang Tiểu Tình ngửa cổ:
- Tát đi, anh không tát anh không phải là người.
Trong lúc tức giận Hải Châu giơ tay, giơ lên cao, cuối cùng tát vào mặt mình:
- Haizz, chẳng phải là sắp kết hôn sao, lấy đâu ra nhiều chuyện như thế!
/21
|