- Hắc hắc, lưỡng bại câu thương là tốt nhất, Huyết Ưng Ngũ Kiếm!
Chân khí hùng hồn quán chú lên thân bảo kiếm, Nguyên Tông Bác ngay một sát na lúc Diệp Trần bị thương kia, cánh tay hóa thành một mảnh ảo ảnh, trong nháy mắt đã chém ra năm đạo kiếm khí.
Năm đạo kiếm khí này một ở trước, hai trên hai dưới, tổ hợp thành cái miệng lớn của Hùng Ưng, hai cánh cực lớn và một đối móng vuốt sắc bén có thể xuyên thủng tinh thép, hướng về phía Diệp Trần lao xuống cực nhanh, trên đường đi chạm vào không khí liền bị nó nghiền nát đến thất linh bát lạc, không thể nào khép lại được
- Đã sớm đề phòng ngươi rồi.
Thân thể còn đang bắn ngược ra sau, chẳng biết lúc nào, ngón trỏ của Diệp Trần mờ đi, điểm một chỉ về bên cạnh, không khí liền vặn vẹo, nổi lên từng đợt gợn sóng rất nhỏ
Trung!
Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn điểm ra một chỉ về phía sau bên trái.
Rầm rầm rầm bang bang...
Huyết hồng kiếm khí Lăng lệ ác liệt liền bị sụp đổ, hư ảnh ngón trỏ xuyên qua từ đó, điểm lên trên hộ thể chân khí của Nguyên Tông Bác.
Hộ thể chân khí nổ tung, Nguyên Tông Bác kêu rên một tiếng, thân thể liền rơi xuống.
Tam bại câu thương!
Cục diện rõ ràng là tam bại câu thương, không ai chiếm được thượng phong cả.
- Tiểu tử này thật khó chơi!
Nội tâm Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh đều nghĩ như vậy, nếu đổi lại bọn họ là Diệp Trần, dù là chiến lực tăng lên ba thành cũng tuyệt đối không đấu lại hai người liên thủ. Nhưng mấu chốt ở đây là đã lâm vào đấu pháp của đối phương, đơn giản chỉ cần bị nắm mũi dẫn đi, năm phần ưu thế liền biến thành bốn phần, bốn phần biến thành ba phần, giờ ba thành ưu thế cũng rất nhanh biến mất, trở thành thế hoà không phân thắng bại, thế hòa tam bại câu thương không phân thắng bại.
- Kẻ này không giết, vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, Kim tiên sinh thoa lên miệng vết thương một ít thuốc bột cho nó khép miệng lại, vừa rơi xuống đất, người liền điên cuồng phóng tới Diệp Trần, lôi ra từng đạo tàn ảnh.
- Đúng, tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót rời khỏi, dù trả một cái giá lớn cũng không tiếc.
Lúc này nếu không có Kim tiên sinh thì Nguyên Tông Bác đã sớm rút lui. Hiện giờ với sức của hai người còn có cơ hội giết Diệp Trần, một khi để cho hắn chạy thoát, về sau nhất định phải thấp thỏm lo âu rồi. Thấy Kim tiên sinh phóng tới Diệp Trần, Nguyên Tông Bác bất chấp thân thể thương thế chồng chất, bên ngoài cơ thể ngưng kết ra Hùng Ưng chân khí huyết sắc, đôi cánh vỗ một cái, trong không khí liền kéo lê ra một đường vòng cung tanh nồng.
Công kích của hai ngươi cơ hồ là đến đồng thời, phấn toái thân thể Diệp Trần.
Không đúng!
Lại là chân khí tàn ảnh, hơn nữa là ba đạo chân khí tàn ảnh điệp gia cùng một chỗ, trông rất sống động, đáng giận, lại bị tên tiểu tử này lừa rồi.
Kim tiên sinh và Nguyên Tông Bác xoay đầu quanh tứ phía, muốn tìm ra chân thân của Diệp Trần.
Đằng sau một tòa núi nhỏ cao mấy chục thước
Diệp Trần thẳng tắp đứng đó.
- Đả thương được bọn hắn đã là thành quả lớn nhất rồi, nếu còn lòng tham không đáy thì được không bù mất
Hắn rất minh bạch, có thể tạo thành cục diện tam bại câu thương cũng không phải do mình đủ mạnh, mà là bởi vì mình khống chế đối với chiến đấu thập phần cẩn thận, trong đó khinh công Phân Thân Hóa Ảnh là trọng yếu nhất.
Uống!
Bật hơi phát ra tiếng, Diệp Trần đánh một quyền lên trên núi nhỏ.
Một tiếng ầm vang, cả toà núi nhỏ chia năm xẻ bảy, hóa thành hơn mấy trăm ngàn khối đá cực lớn bay ra ngoài, bao phủ hướng Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh đang ở phía trước.
Làm xong hết thảy, Diệp Trần lưu lại một đạo chân khí tàn ảnh, chân thân nhanh chóng lướt về phương xa.
Cự thạch đầy trời bị đánh nát, Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh liếc thấy chân khí tàn ảnh của Diệp Trần, cùng lúc có động tác, nhưng hai người lại đột ngột dừng bước.
- Lại để cho hắn chạy thoát!
Một chỉ điểm phá chân khí tàn ảnh, sắc mặt Kim tiên sinh hết sức khó coi.
Nguyên Tông Bác tự mình an ủi:
- Võ giả đạt tới cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi tăng lên không phải là chuyện ngày một ngày hai, không cần phải e ngại hắn. Dù sao thực lực của ta và ngươi bây giờ vẫn còn ở phía trên hắn, nếu không phải hắn giảo hoạt đa đoan thì sớm đã bị chúng ta tiêu diệt rồi.
- Nói cũng đúng, lần sau gặp lại, tuyệt đối không để cho hắn lợi dụng bất cứ thời cơ nào nữa.
Hai người liếc nhau, Nguyên Tông Bác bỗng nhiên lui ra phía sau hơn mười bước, thương thế của hắn còn nghiệm trọng hơn so với Kim tiên sinh rất nhiều, đơn đả độc đấu thì không phải là đối thủ của hắn.
Trong nội tâm Kim tiên sinh hơi tiếc hận, mất đi Nguyên Tông Bác ngược lại chính là mất đi một phần thu hoạch rồi.
Mấy ngàn dặm bên ngoài Huyền Trọng Sơn Mạch có một ngọn núi bình thường, cao hơn nghìn thước, chiếm diện tích phương viên bảy tám dặm, bốn phía tiêu điều, hiếm thấy người ở.
Giữa sườn của ngọn núi là một sơn động, bên ngoài bị cự thạch phong bế một nửa, từng bụi cỏ dại mọc um tùm.
- Chỉ lực của Kim tiên sinh bá đạo dị thường, ngay cả Kim Cương Ngọc Thể cũng suýt nữa đã bị xuyên thủng, không có nửa tháng điều dưỡng thì khó có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong được. Cũng được, trước tiên ở trong động của ngọn núi này điều dưỡng một thời gian ngắn, thuận tiên xem thử có thể tu luyện Thái Huyền Công đến đệ thập trọng không. Thái Huyền chân khí đệ thập trọng có lẽ còn hơn chân khí do công pháp Địa cấp trung giai bình thường tu luyện ra, sức chiến đấu đương nhiên có thể nâng thêm một tầng rồi.
Xếp bằng trên mặt đất khô ráo, trong đầu Diệp Trần nổi lên rất nhiều ý niệm. Thối Ngọc Cường Thân Quyết là đoạn thể công pháp Địa cấp cấp thấp, Diệp Trần sớm đã luyện thành đệ ngũ bí quyết Kim Cương Ngọc Thể chi thân, có thân thể cường hãn này, Diệp Trần mới dám cùng với đối phương lưỡng bại câu thương đấy chứ. Dù sao môn chỉ pháp kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không có khả năng sau khi xuyên thủng Thái Huyền hộ thể chân khí còn có thể xuyên thủng Kim Cương Ngọc Thể của hắn. Hắn tin rằng, thương thế của Kim tiên sinh so với hắn thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, Luyện Tâm Nhất Kiếm cũng không phải dễ thừa nhận như vậy
Về phần Thái Huyền Công là lấy được từ Thiên Mộng Cổ Địa, thuộc về mặt hàng đính tiêm trong số công pháp Địa cấp trung giai. Nhất là đệ thập nhất trọng, có thể tinh luyện ra một ngụm chân nguyên mà chỉ võ giả Tinh Cực Cảnh mới có được, tất nhiên nó sẽ trở thành sát thủ giản mới của Diệp Trần, đến lúc đó muốn giết Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh cũng chỉ cần dăm ba chiêu thôi. Lấy cảnh giới hiện giờ là đệ cửu trọng đỉnh phong, chất lượng chất khí đã sánh bằng với Kim tiên sinh đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ rồi.
Chân khí hùng hồn quán chú lên thân bảo kiếm, Nguyên Tông Bác ngay một sát na lúc Diệp Trần bị thương kia, cánh tay hóa thành một mảnh ảo ảnh, trong nháy mắt đã chém ra năm đạo kiếm khí.
Năm đạo kiếm khí này một ở trước, hai trên hai dưới, tổ hợp thành cái miệng lớn của Hùng Ưng, hai cánh cực lớn và một đối móng vuốt sắc bén có thể xuyên thủng tinh thép, hướng về phía Diệp Trần lao xuống cực nhanh, trên đường đi chạm vào không khí liền bị nó nghiền nát đến thất linh bát lạc, không thể nào khép lại được
- Đã sớm đề phòng ngươi rồi.
Thân thể còn đang bắn ngược ra sau, chẳng biết lúc nào, ngón trỏ của Diệp Trần mờ đi, điểm một chỉ về bên cạnh, không khí liền vặn vẹo, nổi lên từng đợt gợn sóng rất nhỏ
Trung!
Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn điểm ra một chỉ về phía sau bên trái.
Rầm rầm rầm bang bang...
Huyết hồng kiếm khí Lăng lệ ác liệt liền bị sụp đổ, hư ảnh ngón trỏ xuyên qua từ đó, điểm lên trên hộ thể chân khí của Nguyên Tông Bác.
Hộ thể chân khí nổ tung, Nguyên Tông Bác kêu rên một tiếng, thân thể liền rơi xuống.
Tam bại câu thương!
Cục diện rõ ràng là tam bại câu thương, không ai chiếm được thượng phong cả.
- Tiểu tử này thật khó chơi!
Nội tâm Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh đều nghĩ như vậy, nếu đổi lại bọn họ là Diệp Trần, dù là chiến lực tăng lên ba thành cũng tuyệt đối không đấu lại hai người liên thủ. Nhưng mấu chốt ở đây là đã lâm vào đấu pháp của đối phương, đơn giản chỉ cần bị nắm mũi dẫn đi, năm phần ưu thế liền biến thành bốn phần, bốn phần biến thành ba phần, giờ ba thành ưu thế cũng rất nhanh biến mất, trở thành thế hoà không phân thắng bại, thế hòa tam bại câu thương không phân thắng bại.
- Kẻ này không giết, vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, Kim tiên sinh thoa lên miệng vết thương một ít thuốc bột cho nó khép miệng lại, vừa rơi xuống đất, người liền điên cuồng phóng tới Diệp Trần, lôi ra từng đạo tàn ảnh.
- Đúng, tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót rời khỏi, dù trả một cái giá lớn cũng không tiếc.
Lúc này nếu không có Kim tiên sinh thì Nguyên Tông Bác đã sớm rút lui. Hiện giờ với sức của hai người còn có cơ hội giết Diệp Trần, một khi để cho hắn chạy thoát, về sau nhất định phải thấp thỏm lo âu rồi. Thấy Kim tiên sinh phóng tới Diệp Trần, Nguyên Tông Bác bất chấp thân thể thương thế chồng chất, bên ngoài cơ thể ngưng kết ra Hùng Ưng chân khí huyết sắc, đôi cánh vỗ một cái, trong không khí liền kéo lê ra một đường vòng cung tanh nồng.
Công kích của hai ngươi cơ hồ là đến đồng thời, phấn toái thân thể Diệp Trần.
Không đúng!
Lại là chân khí tàn ảnh, hơn nữa là ba đạo chân khí tàn ảnh điệp gia cùng một chỗ, trông rất sống động, đáng giận, lại bị tên tiểu tử này lừa rồi.
Kim tiên sinh và Nguyên Tông Bác xoay đầu quanh tứ phía, muốn tìm ra chân thân của Diệp Trần.
Đằng sau một tòa núi nhỏ cao mấy chục thước
Diệp Trần thẳng tắp đứng đó.
- Đả thương được bọn hắn đã là thành quả lớn nhất rồi, nếu còn lòng tham không đáy thì được không bù mất
Hắn rất minh bạch, có thể tạo thành cục diện tam bại câu thương cũng không phải do mình đủ mạnh, mà là bởi vì mình khống chế đối với chiến đấu thập phần cẩn thận, trong đó khinh công Phân Thân Hóa Ảnh là trọng yếu nhất.
Uống!
Bật hơi phát ra tiếng, Diệp Trần đánh một quyền lên trên núi nhỏ.
Một tiếng ầm vang, cả toà núi nhỏ chia năm xẻ bảy, hóa thành hơn mấy trăm ngàn khối đá cực lớn bay ra ngoài, bao phủ hướng Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh đang ở phía trước.
Làm xong hết thảy, Diệp Trần lưu lại một đạo chân khí tàn ảnh, chân thân nhanh chóng lướt về phương xa.
Cự thạch đầy trời bị đánh nát, Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh liếc thấy chân khí tàn ảnh của Diệp Trần, cùng lúc có động tác, nhưng hai người lại đột ngột dừng bước.
- Lại để cho hắn chạy thoát!
Một chỉ điểm phá chân khí tàn ảnh, sắc mặt Kim tiên sinh hết sức khó coi.
Nguyên Tông Bác tự mình an ủi:
- Võ giả đạt tới cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi tăng lên không phải là chuyện ngày một ngày hai, không cần phải e ngại hắn. Dù sao thực lực của ta và ngươi bây giờ vẫn còn ở phía trên hắn, nếu không phải hắn giảo hoạt đa đoan thì sớm đã bị chúng ta tiêu diệt rồi.
- Nói cũng đúng, lần sau gặp lại, tuyệt đối không để cho hắn lợi dụng bất cứ thời cơ nào nữa.
Hai người liếc nhau, Nguyên Tông Bác bỗng nhiên lui ra phía sau hơn mười bước, thương thế của hắn còn nghiệm trọng hơn so với Kim tiên sinh rất nhiều, đơn đả độc đấu thì không phải là đối thủ của hắn.
Trong nội tâm Kim tiên sinh hơi tiếc hận, mất đi Nguyên Tông Bác ngược lại chính là mất đi một phần thu hoạch rồi.
Mấy ngàn dặm bên ngoài Huyền Trọng Sơn Mạch có một ngọn núi bình thường, cao hơn nghìn thước, chiếm diện tích phương viên bảy tám dặm, bốn phía tiêu điều, hiếm thấy người ở.
Giữa sườn của ngọn núi là một sơn động, bên ngoài bị cự thạch phong bế một nửa, từng bụi cỏ dại mọc um tùm.
- Chỉ lực của Kim tiên sinh bá đạo dị thường, ngay cả Kim Cương Ngọc Thể cũng suýt nữa đã bị xuyên thủng, không có nửa tháng điều dưỡng thì khó có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong được. Cũng được, trước tiên ở trong động của ngọn núi này điều dưỡng một thời gian ngắn, thuận tiên xem thử có thể tu luyện Thái Huyền Công đến đệ thập trọng không. Thái Huyền chân khí đệ thập trọng có lẽ còn hơn chân khí do công pháp Địa cấp trung giai bình thường tu luyện ra, sức chiến đấu đương nhiên có thể nâng thêm một tầng rồi.
Xếp bằng trên mặt đất khô ráo, trong đầu Diệp Trần nổi lên rất nhiều ý niệm. Thối Ngọc Cường Thân Quyết là đoạn thể công pháp Địa cấp cấp thấp, Diệp Trần sớm đã luyện thành đệ ngũ bí quyết Kim Cương Ngọc Thể chi thân, có thân thể cường hãn này, Diệp Trần mới dám cùng với đối phương lưỡng bại câu thương đấy chứ. Dù sao môn chỉ pháp kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không có khả năng sau khi xuyên thủng Thái Huyền hộ thể chân khí còn có thể xuyên thủng Kim Cương Ngọc Thể của hắn. Hắn tin rằng, thương thế của Kim tiên sinh so với hắn thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, Luyện Tâm Nhất Kiếm cũng không phải dễ thừa nhận như vậy
Về phần Thái Huyền Công là lấy được từ Thiên Mộng Cổ Địa, thuộc về mặt hàng đính tiêm trong số công pháp Địa cấp trung giai. Nhất là đệ thập nhất trọng, có thể tinh luyện ra một ngụm chân nguyên mà chỉ võ giả Tinh Cực Cảnh mới có được, tất nhiên nó sẽ trở thành sát thủ giản mới của Diệp Trần, đến lúc đó muốn giết Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh cũng chỉ cần dăm ba chiêu thôi. Lấy cảnh giới hiện giờ là đệ cửu trọng đỉnh phong, chất lượng chất khí đã sánh bằng với Kim tiên sinh đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ rồi.
/1802
|