Cái này đương nhiên không phải Thượng Câu Quyền bình thường, dưới chân Nghiêm Xích Hỏa, một cái long hình kình khí trong hư không sinh ra, đem hắn đánh bật lên trên cao, nanh vuốt sắc bén suýt nữa xé rách hộ thể chân khí của hắn, mọi người quan chiến không khỏi hoảng sợ, chiêu này uy lực nhìn qua không lớn, nhưng dị thường khó phòng, nghĩ không ra Thác Bạt Khổ còn lưu một chiêu, lại không biết vì sao không dùng ở trên người Diệp Trần.
Rơi trên mặt đất Thác Bạt Khổ bĩu môi, hắn đương nhiên muốn dùng ở trên người Diệp Trần, chỉ là mọi người không có cùng Diệp Trần giao thủ, căn bản không giải thích được hắn đáng sợ tới mức nào, muốn chế trụ thân hình hắn dễ vậy sao, cho tới bây giờ, làm gì có ai công kích trúng người Diệp Trần.
Tới hiện giờ theo như hắn biết, cái đáng sợ nhất của Diệp Trần không phải ở cấp độ cảnh giới tu luyện, mà là lực khống chế thái quá kia, ai dám cùng hắn so về kỹ xảo đây, chẳng sợ hắn đùa chết ngươi a.
- Hỏa Long Trảm!
Người đang trên cao, Nghiêm Xích Hỏa một đao chém xuống, hỏa hồng sắc đao khí lăng không bạo liệt, hóa thành một con hỏa long góc cạnh sắc bén, nhằm phía Thác Bạt Khổ.
Thác Bạt Khổ giơ tay lên biến thành Thanh hắc sắc thủ chưởng, mạnh mẽ ngạnh kháng đầu Hỏa Long, chưởng lực cường đại khiến Hỏa Long bị nứt ra.
-Vỡ!
Chưởng lực đánh ra, Hỏa Long tan vỡ.
Viêm Trảm!
Nắm lấy một tia cơ hội này, Nghiêm Xích Hỏa ngay lập tức lao tới trước người Thác Bạt Khổ, trường đao hướng trên vung lên, không chỉ đánh bay Thác Bạt Khổ, xích hồng sắc hỏa mang bắn ra trùng kích trên người hắn, tạo thành một mảnh hỏa vũ.
Thanh hắc sắc quang mang có dấu hiệu hòa tan, Thác Bạt Khổ không dám chậm trễ, ngạnh chống hỏa mang, đánh một chiêu Thượng Câu Quyền về phía Nghiêm Xích Hỏa.
Ăn thiệt một lần, Nghiêm Xích Hỏa đã sớm đề phòng một chiêu này, trường đao phản ác, mang theo hỏa diễm hừng hực kích trên mặt đất.
Ầm ầm!
Long hình kình khí cùng đao mang va chạm với nhau, nhất tề tan ra.
- Xem ngươi làm sao ngăn trở một đao này!
Trường đao cắm xuống mặt võ đài, Nghiêm Xích Hỏa không có lập tức rút ra, cổ tay phát lực, thuận thế trên mặt đất tạo ra một cái đao ngân, đao mang trùng thiên khiến Thác Bạt Khổ bị đánh ra hơn trăm mét, liên tục va chạm vào lam sắc quang mạc, kích khởi một trận rung động.
Bất quá trước đó, Thác Bạt Khổ cũng kịp tung về phía hắn một chiêu, quyền lực cường hãn va chạm mạnh lên mặt ngoài chân khí hộ thể làm Nghiêm Xích Hỏa khí huyết sôi trào không ngớt.
Thắng bại đã phân, Thác Bạt Khổ thua trận đấu này, chỉ là bản thân hắn chỉ bị một vết thương nhẹ, phòng ngự biến thái lại một lần nữa làm cho người khác sợ hãi không thôi.
Vòng sáu mươi lăm kết thúc, sau khi nghỉ ngơi một thời thần, vòng thứ sáu mươi sáu được bắt đầu luôn.
Vòng so đấu này, xuất hiện bốn thiếu niên cao thủ phân biệt là Băng Linh, Cốc Du Vân, Nghiêm Xích Hỏa, Mạc Ngôn, trong đó Băng Linh đấu với Cốc Du Vân, Nghiêm Xích Hỏa đấu với Mạc Ngôn.
Cốc Du Vân nội tình rốt cuộc kém một chút, dù với tuyệt học - Thạch Vương Hộ Thể Quyền của thân phụ Thạch Vương, cũng khó ngăn trở Băng Liệt Quyền của Băng Linh, giao thủ hơn ba mươi hiệp liền bị Băng Linh một quyền đánh bại.
Về phần Nghiêm Xích Hỏa cùng Mạc Ngôn chiến đấu không hề đáng xem, lấy Nghiêm Xích Hỏa toàn thắng làm kết cục.
Mà trận thứ mười tám kế tiếp lại là phi thường làm người khác chú ý, song phương đối chiến là nhân khí siêu cao Mộ Dung Khuynh Thành và bại tướng của Diệp Trần, Lý Đạo Hiên.
Lúc này, chiến đấu đã tiến nhập thời điểm mấu chốt nhất, thắng bại ngay một cái chớp mắt này.
- Vô Thanh Nhất Kiếm!
Đối mặt Thiên Ma Lực Tràng và Thiên Ma Đại Thủ Ấn của Mộ Dung Khuynh Thành, Lý Đạo Hiên thập phần gian nan, mặc cho kiếm pháp của hắn cao siêu cỡ nào, Kiếm Ý kinh người ra sao, đều khó có thể đột phá lưới phòng ngự của nàng. Không phải bị Thiên Ma Cầm Nã quấy rầy tiết tấu, thì lại tao ngộ Lực Trường Thiết Cát đáng sợ, lời nói không khoa trương, Mộ Dung Khuynh Thành tuyệt đối là loại đối thủ khó chơi nhất trong đám thiếu niên cao thủ. Bởi vì mặc kệ là Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa hay là Diệp Trần, đều lấy chiêu thức thực chiến đấu, phong cách chiến đấu như Thiên Ma Đại Pháp thực sự hiếm thấy. Đánh lâu chưa xong, Lý Đạo Hiên tìm kiếm chỗ sơ hở của Mộ Dung Khuynh Thành, sát chiêu Vô Thanh thi triển ra.
Phốc!
Mộ Dung Khuynh Thành tốc độ phản ứng chung quy không phải quá mức biến thái, Lực Trường Thiết Cát còn không kịp thi triển, đã bị kiếm quang trúng mục tiêu.
Hộ thể Thiên Ma Lực Tràng vặn vẹo, Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt trắng nhợt, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước, đáng lưu ý là kiếm quang vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra uy lực, thời khắc mấu chốt, Mộ Dung Khuynh Thành mượn hộ thể Thiên Ma Lực Tràng vặn vẹo, dẫn lệch kiếm quang, khiến nó bắn thoáng qua, bằng không dưới một kiếm này, không phải chỉ đơn giản là sắc mặt tái nhợt, ít nhất cũng là trọng thương.
- Không cần đánh nữa, ta thua.
Lần này không có thụ thương, không có nghĩa là lần sau cũng thế, Mộ Dung Khuynh Thành thẳng thắn chịu thua.
Lý Đạo Hiên phun ra một ngụm trọc khí, cười khổ nói:
- Thực không muốn cùng ngươi quyết đấu.
Phi Thiên Ma Tông hai đại tuyệt học từ trước đến nay trứ danh khó chơi, như Thông Thiên Ma Công của Mạc Ngôn, luyện tới Thông Thiên Ma Nhãn, có thể thấy nhược điểm, chỉ là ở trên tay Mạc Ngôn tựa hồ không có phát huy uy lực vốn có, còn lại chính là Thiên Ma Đại Pháp, môn công pháp này có một Thiên Ma Lực Tràng so với Thông Thiên Ma Nhãn còn muốn khó chơi hơn. Trong khu vực ba trượng đều là phạm vi lực tràng bao phủ, nhưng lại có thể thông qua bàn tay để Thiên Ma Lực Tràng tác dụng đến cự ly xa, quả thực là ác mộng của võ giả bình thường, võ giả đồng cấp gặp phải đều phải kêu khổ không thôi.
...
-Trận hai mươi bốn, Diệp Trần đấu với Lâm Vẫn!
Thiến niên cao thủ bài danh đệ tứ so đấu rõ ràng là Diệp Trần và Lâm Vẫn.
Lâm Vẫn bại bởi Mộ Dung Khuynh Thành, trong đó hoặc nhiều hoặc ít có phần sơ ý, nếu như hắn không cần mười chiêu hạn chế chính mình, sẽ không trong lúc vội vã thi triển ra sát chiêu, để cho Mộ Dung Khuynh Thành trong khoảng thời gian ngắn triệt để trở mình, không có một tia lực hoàn thủ.
Đương nhiên, mặc kệ thực lực Lâm Vẫn có mạnh hơn Mộ Dung Khuynh Thành hay không, Diệp Trần cũng không quá để ý, điều kiện ngang nhau, Lâm Vẫn đối với hắn căn bản không tạo ra uy hiếp gì, cái này không chỉ là chênh lệch cảnh giới, còn bao gồm cả bản thân Diệp Trần không sợ loại đối thủ như Lâm Vẫn này.
- Ra chiêu đi!
Tinh Ngân Kiếm nơi tay, Diệp Trần và Lâm Vẫn đứng thẳng cách xa nhau trăm mét.
Rơi trên mặt đất Thác Bạt Khổ bĩu môi, hắn đương nhiên muốn dùng ở trên người Diệp Trần, chỉ là mọi người không có cùng Diệp Trần giao thủ, căn bản không giải thích được hắn đáng sợ tới mức nào, muốn chế trụ thân hình hắn dễ vậy sao, cho tới bây giờ, làm gì có ai công kích trúng người Diệp Trần.
Tới hiện giờ theo như hắn biết, cái đáng sợ nhất của Diệp Trần không phải ở cấp độ cảnh giới tu luyện, mà là lực khống chế thái quá kia, ai dám cùng hắn so về kỹ xảo đây, chẳng sợ hắn đùa chết ngươi a.
- Hỏa Long Trảm!
Người đang trên cao, Nghiêm Xích Hỏa một đao chém xuống, hỏa hồng sắc đao khí lăng không bạo liệt, hóa thành một con hỏa long góc cạnh sắc bén, nhằm phía Thác Bạt Khổ.
Thác Bạt Khổ giơ tay lên biến thành Thanh hắc sắc thủ chưởng, mạnh mẽ ngạnh kháng đầu Hỏa Long, chưởng lực cường đại khiến Hỏa Long bị nứt ra.
-Vỡ!
Chưởng lực đánh ra, Hỏa Long tan vỡ.
Viêm Trảm!
Nắm lấy một tia cơ hội này, Nghiêm Xích Hỏa ngay lập tức lao tới trước người Thác Bạt Khổ, trường đao hướng trên vung lên, không chỉ đánh bay Thác Bạt Khổ, xích hồng sắc hỏa mang bắn ra trùng kích trên người hắn, tạo thành một mảnh hỏa vũ.
Thanh hắc sắc quang mang có dấu hiệu hòa tan, Thác Bạt Khổ không dám chậm trễ, ngạnh chống hỏa mang, đánh một chiêu Thượng Câu Quyền về phía Nghiêm Xích Hỏa.
Ăn thiệt một lần, Nghiêm Xích Hỏa đã sớm đề phòng một chiêu này, trường đao phản ác, mang theo hỏa diễm hừng hực kích trên mặt đất.
Ầm ầm!
Long hình kình khí cùng đao mang va chạm với nhau, nhất tề tan ra.
- Xem ngươi làm sao ngăn trở một đao này!
Trường đao cắm xuống mặt võ đài, Nghiêm Xích Hỏa không có lập tức rút ra, cổ tay phát lực, thuận thế trên mặt đất tạo ra một cái đao ngân, đao mang trùng thiên khiến Thác Bạt Khổ bị đánh ra hơn trăm mét, liên tục va chạm vào lam sắc quang mạc, kích khởi một trận rung động.
Bất quá trước đó, Thác Bạt Khổ cũng kịp tung về phía hắn một chiêu, quyền lực cường hãn va chạm mạnh lên mặt ngoài chân khí hộ thể làm Nghiêm Xích Hỏa khí huyết sôi trào không ngớt.
Thắng bại đã phân, Thác Bạt Khổ thua trận đấu này, chỉ là bản thân hắn chỉ bị một vết thương nhẹ, phòng ngự biến thái lại một lần nữa làm cho người khác sợ hãi không thôi.
Vòng sáu mươi lăm kết thúc, sau khi nghỉ ngơi một thời thần, vòng thứ sáu mươi sáu được bắt đầu luôn.
Vòng so đấu này, xuất hiện bốn thiếu niên cao thủ phân biệt là Băng Linh, Cốc Du Vân, Nghiêm Xích Hỏa, Mạc Ngôn, trong đó Băng Linh đấu với Cốc Du Vân, Nghiêm Xích Hỏa đấu với Mạc Ngôn.
Cốc Du Vân nội tình rốt cuộc kém một chút, dù với tuyệt học - Thạch Vương Hộ Thể Quyền của thân phụ Thạch Vương, cũng khó ngăn trở Băng Liệt Quyền của Băng Linh, giao thủ hơn ba mươi hiệp liền bị Băng Linh một quyền đánh bại.
Về phần Nghiêm Xích Hỏa cùng Mạc Ngôn chiến đấu không hề đáng xem, lấy Nghiêm Xích Hỏa toàn thắng làm kết cục.
Mà trận thứ mười tám kế tiếp lại là phi thường làm người khác chú ý, song phương đối chiến là nhân khí siêu cao Mộ Dung Khuynh Thành và bại tướng của Diệp Trần, Lý Đạo Hiên.
Lúc này, chiến đấu đã tiến nhập thời điểm mấu chốt nhất, thắng bại ngay một cái chớp mắt này.
- Vô Thanh Nhất Kiếm!
Đối mặt Thiên Ma Lực Tràng và Thiên Ma Đại Thủ Ấn của Mộ Dung Khuynh Thành, Lý Đạo Hiên thập phần gian nan, mặc cho kiếm pháp của hắn cao siêu cỡ nào, Kiếm Ý kinh người ra sao, đều khó có thể đột phá lưới phòng ngự của nàng. Không phải bị Thiên Ma Cầm Nã quấy rầy tiết tấu, thì lại tao ngộ Lực Trường Thiết Cát đáng sợ, lời nói không khoa trương, Mộ Dung Khuynh Thành tuyệt đối là loại đối thủ khó chơi nhất trong đám thiếu niên cao thủ. Bởi vì mặc kệ là Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa hay là Diệp Trần, đều lấy chiêu thức thực chiến đấu, phong cách chiến đấu như Thiên Ma Đại Pháp thực sự hiếm thấy. Đánh lâu chưa xong, Lý Đạo Hiên tìm kiếm chỗ sơ hở của Mộ Dung Khuynh Thành, sát chiêu Vô Thanh thi triển ra.
Phốc!
Mộ Dung Khuynh Thành tốc độ phản ứng chung quy không phải quá mức biến thái, Lực Trường Thiết Cát còn không kịp thi triển, đã bị kiếm quang trúng mục tiêu.
Hộ thể Thiên Ma Lực Tràng vặn vẹo, Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt trắng nhợt, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước, đáng lưu ý là kiếm quang vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra uy lực, thời khắc mấu chốt, Mộ Dung Khuynh Thành mượn hộ thể Thiên Ma Lực Tràng vặn vẹo, dẫn lệch kiếm quang, khiến nó bắn thoáng qua, bằng không dưới một kiếm này, không phải chỉ đơn giản là sắc mặt tái nhợt, ít nhất cũng là trọng thương.
- Không cần đánh nữa, ta thua.
Lần này không có thụ thương, không có nghĩa là lần sau cũng thế, Mộ Dung Khuynh Thành thẳng thắn chịu thua.
Lý Đạo Hiên phun ra một ngụm trọc khí, cười khổ nói:
- Thực không muốn cùng ngươi quyết đấu.
Phi Thiên Ma Tông hai đại tuyệt học từ trước đến nay trứ danh khó chơi, như Thông Thiên Ma Công của Mạc Ngôn, luyện tới Thông Thiên Ma Nhãn, có thể thấy nhược điểm, chỉ là ở trên tay Mạc Ngôn tựa hồ không có phát huy uy lực vốn có, còn lại chính là Thiên Ma Đại Pháp, môn công pháp này có một Thiên Ma Lực Tràng so với Thông Thiên Ma Nhãn còn muốn khó chơi hơn. Trong khu vực ba trượng đều là phạm vi lực tràng bao phủ, nhưng lại có thể thông qua bàn tay để Thiên Ma Lực Tràng tác dụng đến cự ly xa, quả thực là ác mộng của võ giả bình thường, võ giả đồng cấp gặp phải đều phải kêu khổ không thôi.
...
-Trận hai mươi bốn, Diệp Trần đấu với Lâm Vẫn!
Thiến niên cao thủ bài danh đệ tứ so đấu rõ ràng là Diệp Trần và Lâm Vẫn.
Lâm Vẫn bại bởi Mộ Dung Khuynh Thành, trong đó hoặc nhiều hoặc ít có phần sơ ý, nếu như hắn không cần mười chiêu hạn chế chính mình, sẽ không trong lúc vội vã thi triển ra sát chiêu, để cho Mộ Dung Khuynh Thành trong khoảng thời gian ngắn triệt để trở mình, không có một tia lực hoàn thủ.
Đương nhiên, mặc kệ thực lực Lâm Vẫn có mạnh hơn Mộ Dung Khuynh Thành hay không, Diệp Trần cũng không quá để ý, điều kiện ngang nhau, Lâm Vẫn đối với hắn căn bản không tạo ra uy hiếp gì, cái này không chỉ là chênh lệch cảnh giới, còn bao gồm cả bản thân Diệp Trần không sợ loại đối thủ như Lâm Vẫn này.
- Ra chiêu đi!
Tinh Ngân Kiếm nơi tay, Diệp Trần và Lâm Vẫn đứng thẳng cách xa nhau trăm mét.
/1802
|