Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 296 - Thái Thượng Trưởng Lão. (1-2)

/1802


Trong ngày này, không biết có bao nhiêu người xin nghỉ trở phép, để phụ trách trưởng lão bận tới sứt đầu mẻ trán, đương nhiên, là mỉm cười sứt đầu mẻ trán.

Trước các quầy hàng vũ kỹ, theo các trưởng lão biết được tin tức, sờ sờ chòm râu, cười khổ nói:

- Đây là dạng quái vật nào a!

Hắn vẫn còn nhớ như in năm đó Diệp Trần bất quá mười bốn, mười năm tuổi, vẻ mặt tuấn tú, tương đối non nớt, lúc đó lần đầu tiên chân chính tiếp xúc đối phương, là khi hắn tu luyện Cô Phong Thập Tam Kiếm, hắn cho rằng đối phương không có khả năng để Cô Phong Thập Tam Kiếm tu luyện thành công, không ngờ đối phương lại thành công được.

Năm tháng nhạt nhòa, dĩ vãng thiếu niên tuấn tú không còn, dần dần lớn lên thành thanh niên, là người có thân phận, trở thành đệ nhất thiên tài Nam Trác Vực, thiếu niên hùng bá Nam Trác Vực.

Thì ra ba bốn năm trôi qua nhanh như vậy.

Khi Diệp Trần và Từ Tĩnh dưới sự dẫn dắt La Hành Liệt, đi tới khu vực trọng địa của Lưu Vân Tông, khí long mạch từ lâu ẩn vào trong huyết mạch nhanh tróng thoát ra, phảng phất như thần long nhập hải tiến vào dưới nền đất, khoảng chừng mười lần hô hấp qua đi, trong phạm vi mấy trăm dặm Lưu Vân Tông nhất thời gió nổi mây phun, trong hư không và dưới nền đất mơ hồ truyền đến tiếng long ngâm hổ khiếu, đây là dấu hiệu khí long mạch cực độ tràn đầy.

Lưu Vân Tông ở tại dưới Thanh Phong Sơn để lại một tiểu hình long mạch, trên thực tế, chỉ cần Thượng phẩm tông môn đều lựa chọn địa phương có long mạch thành lập tông môn, như vậy mới có thể giúp tông môn phát triển càng ngày càng tốt, như Thất phẩm tông môn Phỉ Thúy Cốc để hạ long mạch so với Lưu Vân Tông muốn lớn hơn nhiều. Năm đó từng là nơi Lục phẩm tông môn Sơn Thủy Các kiến tông, đáng tiếc sau khi Sơn Thủy Các bị hủy diệt, khí long mạch hao tổn nghiêm trọng, dựa vào thiên sơn vạn thủy chi cục mới lưu lại được một ít. Mặc dù vậy, khí long mạch lưu lại được vẫn vượt lên các đại tông môn tại Thiên Phong Quốc cộng lại, Phỉ Thúy Cốc có thể chiếm vị bá chủ Thiên Phong Quốc cùng khí long mạch ít nhiều có chút quan hệ.

Hiện tại khí long mạch của Diệp Trần và Từ Tĩnh quán chú trong long mạch của Thanh Phong Sơn, lập tức tạo ra tác dụng gột rửa, đồng thời bắt đầu trợ giúp long mạch của Thanh Phong Sơn tụ lại địa khí trong phương viên vạn dặm, cường đại tự thân, động tĩnh tụ lại địa khí thực sự quá lớn, bằng long mạch của Thanh Phong Sơn căn bản không thể ràng buộc, cũng chỉ có long mạch chi khí của Diệp Trần mới có thể trấn áp tác dụng, còn long mạch chi khí của Từ Tĩnh thì có tác dụng phụ trợ.

Không biết qua bao lâu, long mạch chi khí thịnh vượng từ từ ổn định, một lớn một nhỏ long mạch chi khí chui từ dưới đất lên, phân biệt dung nhập trong cơ thể Diệp Trần và Từ Tĩnh.

Long mạch chi khí vừa nhập thể, Diệp Trần lập tức cảm thụ được long mạch chi khí có tăng không giảm, cùng với long mạch của Thanh Phong Sơn tạo thành một loại liên hệ như có như không, tinh tế nhận biết một chút, Diệp Trần phát hiện trong long mạch của Thanh Phong Sơn lưu lại một tia long mạch chi khí của bản thân. Tia long mạch chi khí này cũng không chiếm tác dụng chủ đạo, lại có thể trấn áp địa khí gia nhập, mà long mạch chi khí của Từ Tĩnh thì nơi tới, phục tùng những địa khí tương đối táo bạo kia, khu cản một ít địa khí tà ác, bảo trì sự thuần khiết của long mạch Thanh Phong Sơn.

Người đứng ở Thanh Phong Sơn hoặc quanh đó nếu có chút có chút suy nghĩ, tâm tư của bọn họ tự nhiên trở nên thông thấu, một ít tạp niệm trở ngại đến tu luyện dưới lực lượng vô hình gột rửa, đang dần suy giảm, thậm chí bị tiêu trừ, cả người phảng phất thoải mái hơn nhiều.

Một tòa sơn phong phía sau Thanh Phong Sơn.

Trên ngọn núi có hai người đang ngồi.

Một người mặc tử biên bạch y, tuổi chừng hơn sáu mươi, khí độ tường hòa, tướng mạo trung niên, chính là Thiên Lôi Tán Nhân.

- Lão quỷ, Lưu Vân Tông ngươi đời trước không biết tích được phúc đức gì, xuất hiện loại kinh diễm chân long như Diệp Trần, có hắn tại đây một ngày, Lưu Vân Tông sẽ càng phát triển hưng thịnh.

Thiên Lôi Tán Nhân lấy cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Nhàn Vân tử cười tủm tỉm nói:

- Thiên địa cùng số mệnh vô thường, ai nói địa phương bình thường không thể xuất chân long. Chân long có thể lớn, có thể nhỏ, có thể thăng có thể ẩn, bất kể là ở đâu cũng đều có thể tồn tại chân long.

- Chân long này quá lợi hại, lấy tu vi Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, cường ngạnh tru sát cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, lại cho hắn một đoạn thời gian, chỉ sợ ngươi ta hai người cũng muốn bị hắn siêu việt. Không biết ngươi sẽ an bài hắn ra sao? Hạch tâm đệ tử rõ ràng không thích hợp với hắn.

Thiên Lôi Tán Nhân hỏi.

Nhàn Vân tử do dự một phen:

- Cho hắn một chức trưởng lão làm sao?

- Trưởng lão, đại tài tiểu dụng, cho dù hạch tâm trưởng lão thì thế nào, một con chân long, há có thể chịu ở dưới người khác, đó chính là hắn có nguyện ý cũng không thể làm như vậy.

- Ha hả, ta nói là Thái Thượng trưởng lão!

- Thái Thượng trưởng lão?

Thiên Lôi Tán Nhân trợn tròn con mắt:

- Ngươi có phải đang nói giỡn hay không? Lưu Vân Tông không phải có quy củ, không vào Tinh Cực Cảnh, không thể làm Thái Thượng trưởng lão?

Nhàn Vân tử lắc đầu:

- Quy củ là người định, nếu đã là vậy, thì có thể thay đổi, ta tin tưởng liệt tổ liệt tông Lưu Vân Tông có sống lại, cũng sẽ không phản đối.

- Cái này cũng được, một con chân long, người khác cung phụng còn không kịp, cho hắn một vị trí Thái Thượng trưởng lão không tính là đại sự gì, càng hợp tâm tư của Diệp Trần, vị trí khác ít nhiều có chút không thích hợp.

Tỉ mỉ tự hỏi qua đi, Thiên Lôi Tán Nhân cảm thấy Nhàn Vân tử không phải không có lửa thì sao có khói, phỏng chừng sớm đã có dự định này.

Di!

Nhàn Vân tử bỗng nhiên ngẩng đầu, trên cao vạn dặm, mây là mây, gió là gió, biểu hiện ra nhìn cũng không thấy một tia dị dạng gì, chỉ là tinh thần lực kiểm tra, lập tức phát hiện trong thiên địa nguyên khí đang theo Lưu Vân Tông hội tụ, ngoài ra, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, mơ hồ truyền đến tiếng long ngâm hổ khiếu.

- Đại thế đã thành!

Nhàn Vân tử thở ra một hơi thật sâu, tinh thần vui vẻ vô cùng.

Thiên Lôi Tán Nhân buông chén rượu:

- Ta hiện tại thật ra lo lắng, có nên gia nhập Lưu Vân Tông các ngươi hay không, nhiều thêm một Thái Thượng trưởng lão hẳn là không ngại đi sao!

Nhàn Vân tử nói:

- Hiện nay còn không được, ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối, có một số việc cần nhờ ngươi tới giải quyết, ta không thể dễ dàng di động, huống hồ không cần phải cấp bách nhất thời, năm đó ngươi cứu Diệp Trần một mạng, trong chốn u minh đã sớm có số mệnh gia thân, sẽ không kém so với đương nhiệm Thái Thượng trưởng lão của Lưu Vân Tông bao nhiêu.

- Hóa ra ngươi để ta trở thành tên tay sai của Lưu Vân Tông!

Thiên Lôi Tán Nhân cười mắng.

Chậm rãi đứng lên, Nhàn Vân tử nói:

- Ta đi một chút sẽ trở lại...

Chủ phong đại điện.

La Hành Liệt, đại trưởng lão, Từ Tĩnh cùng với Diệp Trần đứng thẳng tại trung ương đại điện.

Hậu môn đại điện bóng người chợt lóe, một vị lão giả tuổi còn trẻ mặc tử biên bạch y đi tới, hắn mỉm cười.

- Thái Thượng trưởng lão!

La Hành Liệt và đại trưởng lão ngữ khí cung kính.

Nghe vậy, Từ Tĩnh và Diệp Trần đồng dạng ôm quyền:

- Thái Thượng trưởng lão xin chào!

Nhàn Vân tử phất tay:

- Diệp Trần, Từ Tĩnh, hai người các ngươi làm tốt lắm, mặc kệ sau này ra sao, các ngươi đều là công thần lớn nhất của Lưu Vân Tông. Ta tới là có chuyện thương lượng cùng các ngươi, chuyện này không muốn huyên náo, chỉ cần năm người chúng ta biết là được.

Diệp Trần nói:

- Thái Thượng trưởng lão mời nói.

- Từ Tĩnh, ngươi tu luyện là Đoán Thể Công Pháp, tu vi bản thân tuy rằng là Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, nhưng đã có thực lực chống lại võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, ta và tông chủ thương lượng qua, quyết định cho ngươi một thân phận hạch tâm trưởng lão, không biết ý của ngươi ra sao?

Từ Tĩnh không có do dự nhiều lắm:

- Đa tạ Thái Thượng trưởng lão và tông chủ ưu ái, Từ Tĩnh tiếp thu.

Nàng nếu nguyện ý cùng Lưu Vân Tông chia xẻ số mệnh, tự nhiên sẽ không dự định rời khỏi đây. Đương nhiệm hạch tâm trưởng lão không có gì trở ngại, đều là người Lưu Vân Tông.

- Thật cao hứng ngươi lựa chọn.

Nhàn Vân tử tuy rằng ngờ tới Từ Tĩnh sẽ đáp ứng, bất quá vẫn thật là cao hứng, tại, Nam Trác Vực, thiên tài như Từ Tĩnh cũng không phải rất nhiều. Ngày sau đủ để siêu việt hắn, trở thành trụ cột chân chính của Lưu Vân Tông.

Nhàn Vân tử mục quang chuyển dời đến trên người Diệp Trần:

- Diệp Trần, ngươi có bằng lòng đương nhiệm Thái Thượng trưởng lão của Lưu Vân Tông hay không?

Diệp Trần trợn mắt kinh ngạc nói:

- Thái Thượng trưởng lão? Diệp Trần tư cách còn thấp, hình như có chút không thích hợp!

La Hành Liệt nói:

- Diệp Trần, Thái Thượng trưởng lão chú ý là thực lực, tư cách cũng không nhiều tác dụng, huống hồ lấy tu vi hiện nay của ngươi, bước vào Tinh Cực Cảnh là chuyện sớm muộn, không bằng hiện tại xác định trước, để ngươi yên tâm làm việc của mình.

- Nếu Thái Thượng trưởng lão và tông chủ đã cảm thấy ta có thể đương nhiệm, ta đây cũng đồng ý.

Hít sâu một hơi, Diệp Trần gật đầu.

- Tốt, như vậy hay nhất.

Nhàn Vân tử quan sát Từ Tĩnh và Diệp Trần, cười nói:

- Các ngươi yên tâm, tông môn sẽ không trở thành ràng buộc các ngươi các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, Lưu Vân Tông sẽ không can thiệp nhiều, chỉ hi vọng khi Lưu Vân Tông đối mặt sinh tử tồn vong, các ngươi có thể xuất thủ tương trợ.

- Cái này tất nhiên.

Diệp Trần và Từ Tĩnh đồng thời gật đầu.

Ngón tay từ Trữ Vật Linh Giới xẹt qua, Nhàn Vân tử lấy ra hai cái lệnh bài phân biệt đưa cho Từ Tĩnh và Diệp Trần:

- Đây là lệnh bài hạch tâm trưởng lão và lệnh bài Thái Thượng trưởng lão. Tuy rằng chỉ là tượng trưng thân phận, bất quá vẫn là đừng đánh mất, dù sao chỉ có năm người chúng ta biết thân phận chân thực của hai người các ngươi, cái này ít nhiều sẽ có tác dụng.

Tiếp nhận lệnh bài, Diệp Trần nói:

- Kế tiếp một đoạn thời gian, ta muốn Diệp gia thăm hỏi, sau đó sẽ bế quan tu luyện tại Lưu Vân Tông.

- Ừm, ta đã cho hai người các ngươi một ngọn núi để tu luyện. Sẽ không có ai quấy rối.

Đợi Từ Tĩnh và Diệp Trần ly khai, ba người Nhàn Vân tử nhìn nhau cười, sự tình xác định xong, rốt cục bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ hai.

Diệp Trần cưỡi Thiên Phong thứu hướng Lạc Thành Diệp gia bay đi.

Thiên Phong thứu ngày đi hai vạn dặm, không đến một ngày đêm, Diệp Trần đã tới bên ngoài Lạc Thành.

Không có dừng lại, Diệp Trần thúc giục Thiên Phong thứu bay tới chỗ khu ở của Diệp gia, khiến người trong thành phát sinh một mảnh kinh hô.

Diệp gia.

Diệp Phách Thiên hiếm khi trở về Diệp gia một lần, làm nội môn trưởng lão của Tử Dương Tông, bởi vì gia tộc nhà mình xuất hiện thiên tài như Diệp Trần, khiến cho cao tầng Tử Dương Tông thù hận, chính mình cũng bởi vậy không thiếu nội môn trưởng lão khác xa lánh. Trong lòng đã sớm nghẹn một đoàn lửa giận, cỗ lửa giận này cũng không biết là bởi vì Diệp Trần, hay là vì tao ngộ của bản thân, dù sao cũng khiến hắn rất không thoải mái.

- Phụ thân, đó là Thiên Phong thứu!

Theo Diệp Phách Thiên trở lại còn có con cả Diệp Phong, hôm nay hắn đã có tu vi Ngưng Chân Cảnh trung kỳ, theo đạo lý mà nói, tư chất không tính quá kém, thuộc về trung thượng đẳng, nhưng nay đâu bằng xưa, tu vi Ngưng Chân Cảnh trung kỳ của hắn đã không còn khơi dậy nổi bất kỳ sự chú ý gì nữa.

Diệp Phách Thiên ngẩng đầu, cười lạnh nói:

- Nơi này là Diệp gia, người của Lưu Vân Tông cư nhiên dám cưỡi Thiên Phong thứu qua đây, quả thực không để ta vào mắt.

- Xuống tới!

Tay phải vươn lên, chân khí của Diệp Phách Thiên tuôn ra, tạo ra một cỗ hấp lực tuyệt đối mạnh mẽ.

Hô!

Cuồng phong tứ quyển, Thiên Phong thứu lay động.

Diệp Trần bị Thiên Phong thứu che lấp đứng lên, nhìn thấy Diệp Phách Thiên làm khó dễ, nhướng mày, tay phải tùy ý hoa một cái, chặt đứt hấp lực.

- Diệp Trần!

Diệp Phách Thiên con mắt híp lại.

Diệp Phong hùng hồn nói:

- Diệp Trần, nhìn thấy cha ta còn không xuống hành lễ.

Diệp Trần trở lại Thiên Phong Quốc bất quá hai ngày, sự tình tại Tiềm Long Cổ Thành còn chưa lan truyền, trên giang hồ người biết tin tức không mấy, lấy Diệp Phong xem ra, Diệp Trần tối đa chỉ là Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hoặc là thực lực trung kỳ cùng phụ thân Diệp Phách Thiên còn có chênh lệch không nhỏ.

Diệp Trần mặt không biểu tình:

- Cấp đại bá cáo an!

Nói xong, trực tiếp cưỡi Thiên Phong thứu hướng sân lớn Thiên Phong lao đi.

- Làm càn!

Diệp Phách Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, Diệp Trần chặt đứt chưởng lực khiến hắn thoáng kinh ngạc, nhưng bản thân bước vào Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đã lâu, trong nội môn trưởng lão của Tử Dương Tông đều là bài danh phía trên, sao lại để Diệp Trần coi thường mình. Dưới phẫn nộ, một chưởng lăng không đánh ra, muốn ra oai phủ đầu.

Cảm thụ được quyền kình lạnh thấu xương đánh thẳng tới, Diệp Trần cũng không quay đầu lại, mà đánh ngược lại một quyền, dùng ra thức thứ nhất trong Ngũ Nhạc thần quyền Ngũ Nhạc Ngưng Hình.

Minh hoàng sắc quang vựng tổ hợp thành sơn phong hư ảnh, hư ảnh chấn động, không khí đổ nát, quyền kình của Diệp Phách Thiên chưa tới gần ba trượng đã bị phá vỡ, chỉ nghe ầm một tiếng, chỗ Diệp Phách Thiên đang đứng, ở trước người hiện ra một quyền ấn thật lớn, sâu tới nửa trượng.

/1802

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status