Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 541 - Ma Hóa

/1802


Mộ Dung Vọng sớm đã được chứng kiến khoái kiếm của Diệp Trần. Bất quá khi ấy cùng giao thủ với Diệp Trần là Mộ Dung Vũ. Đợi khi chính mình cùng Diệp Trần giao thủ, mới phát giác, kiếm của đối phương thật sự quá nhanh, cơ hồ vượt qua tốc độ phản ứng của hắn, mỗi một kiếm đều xảo trá vô cùng, trực chỉ góc chết.

Dựa vào trực giác cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Mộ Dung Vọng hít sâu một hơi, thanh sắc trường đao vũ ra một đoàn quang mạc, đem bản thân bảo hộ cực kỳ chặt chẽ, không ngừng bắn ra kiếm quang lăng lệ ác liệt, hỏa tinh chói mắt tựa như pháo hoa, ở bên ngoài cơ thể hắn bạo liệt ra.

- Nghịch Thức, Thiên Lôi Thiết!

Tay trái cầm ngược lục sắc trường kiếm, Diệp Trần một kiếm đâm nghiêng ra ngoài, mũi kiếm theo khe hở của đao mạc ở sườn trái của Mộ Dung Vọng lưu lại một đạo kiếm ngân.

Mộ Dung Vọng kêu rên một tiếng, hai chân khuỵu gối bắn ra, tháo chạy hướng không trung.

- Trốn đi đâu?

Diệp Trần cơ hồ cùng Mộ Dung Vọng đồng thời bắn ra, lao lên không trung, trên đường, song kiếm một chính một phản đan chéo vào nhau, hướng phía không trung oanh tới.

Căn bản không kịp để thở, Mộ Dung Vọng kiên trì tới cùng, một đao phong ngăn cản.

Song kiếm đan xen cùng thanh sắc trường đao va chạm với nhau. Lập tức, một lôi cầu cỡ ngón cái sinh ra, lôi cầu cực tốc bành trướng, đem Mộ Dung Vọng cùng Diệp Trần đều thôn phệ vào. Hơn nữa vẫn không ngừng khuếch trương rất nhanh. Sau một khắc, đạt tới đường kính một trăm thước, lôi cầu mới ầm ầm bạo phát, sóng xung kích cường liệt thoáng cái phá hủy khu vực phương viên hơn mười dặm, khiến cho cao sơn sụp đổ, nước sông khô cạn, đại địa rạn nứt.

Phốc!

Phun ra một ngụm máu nóng, toàn thân Mộ Dung Vọng phả ra khói xanh, bay ngược ra ngoài.

- Không có khả năng, thực lực của hắn sao lại mạnh như thế hơn nữa, Kiếm Ý này khiến cho ý chí của ta cũng không thể tập trung.

Mộ Dung Vọng mắt lộ kinh hãi. Hắn biết rõ Diệp Trần rất mạnh, có thực lực vượt cấp chiến đấu, lão ngũ Mộ Dung Vũ đều yếu hơn một chút. Nhưng lúc Mộ Dung Vũ cùng hắn luận bàn, hoàn toàn không phải đối thủ của mình a. Lẽ nào, khi cùng Mộ Dung Vũ chiến đấu, Diệp Trần đã ẩn dấu thực lực.

- Đủ rồi, Diệp Trần, ngươi vì sao phải công kích ta. Ta là đại bá của Khuynh Thành, Vũ Văn gia tộc có vẻ cùng ngươi không có quan hệ a! Sao ngươi lại muốn cùng Mộ Dung gia tộc trở mặt?

Mộ Dung Vọng không muốn cùng Diệp Trần tiếp tục chiến đấu nữa. Hắn tự nhận là cho dù toàn lực ứng phó cũng chưa hẳn có thể đánh chết Diệp Trần. Ngược lại sẽ bị trọng thương, được không bù mất. Đợi có cơ hội, lại khiến cho đối phương ăn vào Tam Kiếp Tán cũng không muộn.

- Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi thực khinh ta không biết sự tình ngươi cùng Đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc thông đồng?

Song kiếm vào vỏ, Diệp Trần lạnh như băng nhìn về phía Mộ Dung Vọng thụ nội thương không nhẹ.

- Ngươi biết chuyện này? Không có khả năng, ngươi làm sao có thể biết rõ?

Mộ Dung Vọng thần sắc dữ tợn, ở chỗ sâu trong đồng tử thai nghén một tia sát khí.

Trên chân nguyên hải, Liên Tâm Kiếm Khí có chút rung rung, Diệp Trần đạm mạc nhìn về phía Mộ Dung Vọng:

- Ngươi ngàn vạn lần không nên tính toán cùng ta, cho nên ngươi hẳn phải chết.

- Ha ha!

Mộ Dung Vọng cười lớn, ngón tay chỉ thẳng Diệp Trần, cả giận nói:

- Ngươi mưu tính cái gì, có tư cách gì xứng đôi với chất nữ Khuynh Thành của ta? Ta cho ngươi biết, ta chính là tính kế với ngươi, không để ngươi được như ý. Ngươi có thể làm khó dễ được ta, ngươi chẳng qua là một thiên tài bỏ đi được Long Vương nhìn trúng. Không có Long Vương, ngươi cái gì cũng không phải, ta muốn giết ngươi liền giết ngươi. Bất quá ngươi biết rõ chuyện này, hôm nay không thể cho ngươi bình yên rời khỏi. Muốn trách, liền trách chính ngươi quá cuồng vọng.

Hắn quyết định, trước kích thương Diệp Trần, sau đó cho hắn ăn vào Tam Kiếp Tán.

- Hi vọng trước khi chết, ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy.

Từng tia từng đoàn kiếm quang tại mười ngón tay của Diệp Trần co duỗi bất định, đồng tử của hắn nổi lên ngân sắc quang trạch trạch, đem nhược điểm của Mộ Dung Vọng nhìn ở trong mắt.

- Có Mộ Dung Vọng ta ở đây, ngươi nhất định cùng Mộ Dung Chỉ Thủy đồng dạng, là kẻ thất bại, là người đáng thương, Ma Hóa!

Mộ Dung Vọng cười dữ tợn, cánh tay phải kéo theo ngực phải ma hóa, hắc khí lân phiến hiện lên từng mảnh, cơ bắp căng phồng lên, cùng Mộ Dung Vũ so sánh, phạm vi Ma Hóa của Mộ Dung Vọng không thể nghi ngờ càng lớn, tăng phúc thực lực cũng nhiều hơn.

Ngay tại nháy mắt Mộ Dung Vọng khai mở Ma Hóa, Diệp Trần thập chỉ bắn ra, từng đạo Liên Tâm Kiếm Khí kích bắn ra ngoài, như là vô số quang tuyến.

- A!

Mộ Dung Vọng quát to một tiếng, hắn không thể tưởng được Diệp Trần còn có tuyệt chiêu này. Hơn nữa thật vừa đúng lúc, chờ thời điểm hắn Ma Hóa mới bắt đầu công kích, rõ ràng đoán ra Ma Hóa cần thời gian nhất định.

- Tiểu hỗn đản, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là hối hận.

Tay trái lấy ra một mặt cự đại tháp thuẫn, Mộ Dung Vọng không chút nghĩ ngợi, thân thể cuộn tròn, trốn ở phía sau tấm thuẫn. Đinh đinh đang đang, trên tấm thuẩn bắn ra ngàn vạn hỏa hoa, lực đạo trùng kích không ngừng khiến cho xương cốt cánh tay trái của hắn xuất hiện vết rách. Càng khiến hắn nghiến răng nghiến lợi là kiếm khí cũng không phải toàn bộ đi thẳng tắp, có vài đạo đi qua tấm thuẫn, sượt qua thân thể. Chỉ chốc lát công phu, huyết thủy tí tách theo vết thương chảy ra, cả người phảng phất như huyết nhân.

- Tấm thuẫn lớn như vậy!

Diệp Trần nhướng mày, Tháp Thuẫn là loại lớn nhất trong thuẫn bài, hơi chút cuộn mình là có thể để nó bảo hộ toàn thân.

- Để xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.

Tay phải nhất định, ngón trỏ của Diệp Trần chậm rãi duỗi ra, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, một chỉ bắn tới Tháp Thuẫn giữa không trung.

Ông!

Không gian gợn sóng nhộn nhạo, một chỉ hung hăng bắn lên Tháp Thuẫn.

Dát chi!

Tháp Thuẫn không có tổn hại, Mộ Dung Vọng ở phía sau lại như bị trọng kích, ngửa mặt lên trời phun ra đại lượng tiên huyết. Xương cốt cánh tay phải của hắn từng khúc đứt gãy, vô lực rủ xuống, mềm nhũn đề không nổi khí lực.

- Đáng giận!

Tháp Thuẫn rơi xuống, Mộ Dung Vọng cũng hoàn thành Ma Hóa. Lúc này Mộ Dung Vọng tuy nói là ngươi, không bằng gọi là một nửa yêu ma, một nửa nhân loại. Chỉ thấy cánh tay phải của hắn phồng lên hơn một vòng, chỗ thô nhất giống như thùng gỗ. Ngực phải cùng ngực trái của hắn hoàn toàn không cùng kích cỡ. Chẳng những đầy hắc sắc lân phiến, mà còn bành trướng như cối xay, đầu cũng xiêu vẹo ra, đôi mắt che kín tơ liếc nhìn Diệp Trần, bên trong tràn đầy lửa giận cùng điên cuồng.

/1802

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status