Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 89 - Đấu Phú!

/1802


- Lại là một tên tiền nhiều không có chỗ tiêu.

Có người ngưỡng mộ nói.

- Tám phần là đệ tử tông môn, những người đó thật nhiều tiền.

- Ài, chỉ hận chúng ta thiên phú không tốt, bằng không sớm đã gia nhập tông môn, bây giờ thế nào cũng có thể làm trưởng lão ngoại môn, uy phong bao nhiêu.

- Đừng nói, bên kia lại bắt đầu gia giá kìa.

- Năm vạn năm ngàn lạng!

Diệp Trần tăng thêm năm lạng.

- Sáu vạn lạng!

- Sáu vạn năm ngàn lạng!

- Bảy vạn lạng!

- Tám vạn lạng!

- Chín vạn lạng!

Sắc mặt Diệp Trần rất khó coi, vốn tưởng nửa thân kiếm gãy sẽ không có ai theo, ai ngờ mọi nguyện lại không được như ý muốn, một hơi nhảy lên chín vạn, thật không biết người đó cố ý góp vui hay thực sự muốn mua.

Giơ thẻ bài, Diệp Trần báo giá:

- Mười vạn lạng!

Hít!

Toàn tràng hít ngược một hơi lãnh khí, mười vạn lạng vàng không phải là một con số nhỏ, rất nhiều Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì phấn đấu mười năm đều không có số tiền đó, dù sao võ giả tiêu xài nhiều, tiền mua đan dược chưa bao giờ tiết kiệm, có thói quen tiêu tiền như nước.

- Mười vạn lạng vàng mặc dù không là gì, nhưng cũng không cần theo nữa, dù sao ta mang về cũng không có tác dụng gì, thuần túy coi như vật sưu tầm, huống hồ trêu chọc đối phương một phen, chắc người ta khó chịu lắm!

Âu Dương Minh đại mã kim đao ngồi trên ghế da ma thú, biểu tình trên mặt như cười như không, miệng chế nhạo nói.

Tử Dương Tông đệ tử bên cạnh nịnh nọt nói:

- Nếu như biết người đó là ai, nhất định phải bắt hắn mời khách, Âu Dương huynh thế là nể mặt hắn lắm rồi.

- Ừm, đợi hội đấu giá kết thúc, chúng ta đến xem là thần thánh phương nào.

Âu Dương Minh nói:

- Mấy người các ngươi đừng thấy gió tưởng là mưa, ta không cần hắn mời, bảo hắn cho ta mượn nửa thân kiếm gãy đó chơi hai ngày cũng không tệ.

Nghe vậy, Lý Linh âm thầm cười khổ, thầm nghĩ người đó tốt nhiên đừng nên đối nghịch với nhị sư huynh, nếu không khó tránh khỏi nếm chút khổ sở, cả lớp thanh niên Thiên Phong Quốc, có thể đối nghịch với nhị sư huynh được mấy người.

- Mười vạn lạng một lần, mười vạn lạng hai lần, mười vạn lạng ba lần, thành giá, chúc mừng quý khách ở phòng bao số bảy, nửa thân kiếm gãy lập tức gửi đến chỗ ngài.

Lão giả áo vàng mặt mày hớn hở, tựa hồ như vừa nhặt được mười vạn lạng vàng.

Một lúc sau, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp bưng nửa thân kiếm gãy đi tới.

- Chậc chậc, thứ đồ chơi rách rưới này cũng đáng giá mười vạn lạng!

Ngô Tông Minh chỉ nhìn thôi đã thấy mất hứng.

Diệp Trần đưa tờ ngân phiếu trị giá mười vạn lạng cho thiếu nữ xinh đẹp, nhận thân kiếm từ tay đối phương, ném luôn vào trong Linh Giới Trữ Vật.

Linh hồn lực thăm dò vào trong, Diệp Trần thầm nghĩ: hai nửa này quả nhiên là một thể, chỉ còn thiếu một miếng nhỏ nữa, không biết có thể thu thập đủ hay không.

Hôm đó trong thân kiếm gãy ẩn hiện có tiếng cười lớn truyền ra, phong cách cổ xưa bao la mờ mịt khiến Diệp Trần có ấn tượng rất sâu với nó, liệu định bên trong có bí mật, nếu không cũng không lãng phí mười vạn lạng vàng mua nó.

- Vật phẩm thứ tư là ba viên Quy Chân Đan, tác dụng của nó thế nào chắc mọi người đều biết, không sai, nó có thể khiến Võ giả Ngưng Chân Cảnh có năm phần cơ hội nâng lên một giai tu vi, tác dụng phụ rất nhỏ, ngoài ra, loại đan dược này có thể uống liền ba lần, lần thứ nhất tỷ lệ năm phần, lần thứ hai tỷ lệ ba phần, lần thứ ba tỷ lệ một phần, ai có thể mua một lúc ba viên, cơ hội tăng lên một gia tu vi là rất ổn định, trừ phi vận khí của hắn quá tệ.

Trải qua khởi động trước, thứ hot nhất lúc này mới chính thức lên sân khấu chính là Quy Chân Đan mà Ngô Tông Minh vẫn hằng mơ ước, hơn nữa tổng cộng ba viên, mỗi viên giá trị không thể đánh giá, nhất là đối với một số võ giả thiên phú rất thấp.

- Ba viên phân khai đấu giá, mỗi viên khởi điểm ba vạn lang vàng, mỗi lần gia giá không thấp hơn hai ngàn lạng, đấu giá bắt đầu.

Ngô Tông Minh có chút nóng vội, giơ thẻ bài nói:

- Năm vạn lạng!

Ong!

Những người có mặt bị cái giá này làm cho suýt ngất, là ai vậy, vừa lên đã báo giá cao như vậy, có để người khác sống nữa hay không.

Võ giả không đủ tiền hận đến răng lợi ngứa ngáy, nhưng không biết làm thế nào, ai bảo bản thân không có tiền như người ta, nếu không trực tiếp báo giá trăm vạn lạng, xem còn ai cạnh tranh nữa không.

- Năm vạn năm ngàn lạng!

Sau một hồi bình tĩnh, có người bắt đầu theo giá.

Ngô Tông Minh nhếch miệng cười:

- Bảy vạn lạng!

- Tám vạn lạng!

Có đệ tử tông môn xuất thủ.

- Mười vạn lạng!

Ngô Tông Minh tiếp tục báo giá.

- Mười hai vạn lạng!

- Mười lăm vạn lạng!

Cuối cùng viên Quy Chân Đan đầu tiên vẫn rơi vào tay Ngô Tông Minh, khiến những người liên can không khỏi trợn mắt há mồm, đệ tử tông môn chính là đệ tử tông môn, giàu đến chảy mỡ, giá khởi điểm ba vạn lạng, một hơi nâng lên mười lăm vạn lạng, khiến bọn họ triệt để tuyệt vọng.

Viên Quy Chân Đan thứ hai không được sôi động như vậy, được một người hình như là đệ tử tông môn mua với giá mười ba vạn lạng vàng.

Miếng thứ ba thì cao hơn, đạt đến mười sáu vạn lạng, cũng là đệ tử tông môn.

Lão giả áo vàng rất hài lòng với kết quả này, hắng hắng giọng nói:

- Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cấp quan trọng, võ kĩ bí tịch địa cấp sơ giai một cuốn.

- Cái gì, võ kĩ địa cấp sơ giai!

- Đùa gì vậy.

Kể cả khách quý trong phòng bao cũng phải sửng sốt.

- Không cần giật mình, vật phẩm đấu giá thứ năm đúng là một cuốn võ kĩ địa cấp sơ giai, người ủy thác là một vị Võ giả Bão Nguyên Cảnh, ở Thiên Phong Quốc Bắc bộ cũng coi như có danh tiếng, nhưng đương nhiên không thể tiết lộ danh tính người đó, đây là quy tắc của tràng đấu giá. Không nói nhiều nữa, môn võ kĩ địa cấp sơ giai này là thoái pháp võ kĩ, tên gọi Sát không bá thoái, người tu luyện tiểu thành, một thoái có thể khiến nước sông ngừng chảy, người đại thành, sơn phong trăm mắt cũng bị một thoái đá nát, nghe nói đạt đến cực cảnh, không khí cũng không là trở lực, tốc độ thoái pháp sẽ đạt đến trình độ không thể tưởng tượng, cách trăm mét, một bước là đến.

Lão giả áo vàng cũng không lòng vòng, một hơi nói ra.

Oanh!

Tràng đấu giá sôi sục.

Ngay cả những vị khách quý thờ ơ trong phòng bao cũng phải thở gấp.

Chặt đứt dòng chảy, đá vỡ sơn phong, cự ly một trăm mét một bước là đến, cả ba thứ này đều rất đáng quý, nói gì ba loại hợp nhất, võ kĩ địa cấp sơ giai quả nhiên không phải là thứ nhân giai võ kĩ có thể sánh được, đạt tới cấp độ mới.

Diệp Trần không quan tâm lắm đến hai điểm trước, bởi vì Bá quyền cũng có thể làm được, nhưng điểm thứ ba thì khiến người ta có chút giật mình, cự ly một trăm mét một bước là tới, như vậy còn đáng sợ hơn cả một lướt trăm mét, dù sao muốn lướt được, ít nhất cần vài bước, không thể một bước là đã làm được, huống hồ Sát không bá thoái lại không chỉ có mỗi tốc độ.

- Môn bí tịch thối pháp này thuộc về ta.

Trong phòng bao, Âu Dương Minh hạ quyết tâm, hắn mặc dù đã có một môn địa cấp sơ giai bĩ tịch, nhưng là công pháp, thoái pháp và đao pháp đều là nhân cấp đỉnh giai phẩm cấp, đương nhiên, đều thuộc loại cao cấp nhất.

- Giá khởi điểm mười vạn lạng, mỗi lần gia giá không được ít hơn một vạn lạng, bắt đầu đấu giá!

- Mười hai vạn lạng!

- Mười ba vạn lạng!

- Mười lăm vạn lạng!

- Mười tám vạn lạng!

Bí tịch giá ngày một kéo lên, khiến các võ giả vô môn vô phái không khỏi trợn mắt há mồm.

Âu Dương Minh cười lạnh một tiếng, giơ mộc bài, hét:

- Hai mươi lăm vạn lạng!

- Phòng bao đó là ai, một hơi tăng thêm bảy vạn lạng vàng, tài sản hùng hậu quá!

Có võ giả hiếu kì hỏi.

- Lúc nãy ta nhìn thấy Tử Dương Tông Tiểu thần thoái Âu Dương Minh đi vào trong đó, có lẽ là hắn!

- Chẳng trách, Thanh niên Thiên Phong Quốc, có lẽ chỉ có vài người tài phú áp đảo Ngô Tông Minh. Như Phỉ Thúy công tử, Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử.

- Hội đấu giá lần này, đệ tử tông môn nổi danh ngang hàng với Âu Dương Minh không phải không có, ví dụ Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì cũng đến.

- Lâm Kì, người này nghe nói có hi vọng hơn cả Bắc Tuyết công tử, trở thành đệ tử số một của Bắc Tuyết Sơn Trang.

- Tạm thời chưa thể, sau này thì không ai biết.

Trong lúc mọi người nhao nhao nghị luận, lại một tiếng báo giá nữa vang lên.

- Ba mươi vạn lạng!

Thanh âm có vẻ hùng hậu, truyền tới từ gian phòng bao thứ hai.

Âu Dương Minh không động thanh sắc,

- Ba mươi lăm vạn lạng.

- Bốn mươi vạn lạng.

- Bốn mươi lăm vạn lạng.

Người kia theo sát,

- Năm mươi vạn lạng!

Nói thật, Diệp Trần cũng bị cái giá này làm cho giật mình, thầm nghĩ: người theo giá thanh âm hùng hậu, có lẽ tuổi độ trung niên, người trung niên có thể có năm mươi vạn lạng vàng, khẳng định là Bão Nguyên Cảnh tu vi, dù sao Ngưng Chân Cảnh tu vi, trừ Thanh niên Thiên Phong Quốc những người nổi bật ra, rất nhiều người có thể báo ra cái giá năm mươi vạn lạng trên trời. Người kia là người thanh niên tranh giành nửa thân kiếm gãy với mình, hơn nửa là đại đệ tử tông môn hạch tâm, hơn nữa mình khẳng định đã nghe qua danh hắn, chỉ là không nghe ra được giọng nói.

- Sáu mươi vạn lạng!

Âu Dương Minh nói to hơn.

- Bảy mươi vạn lạng!

- Tám mươi vạn lạng!

- Chín mươi vạn lạng!

Người kia nửa bước không nhường.

- Hắc hắc!

Âu Dương Minh bật cười, sắc mặt mang theo một tia dữ tợn, khiến Đường Mãn Lâu và Lý Linh đều có chút sợ hãi, trong lòng biết đối phương đang giận, nhưng người trung niên kia rõ ràng không phải loại thiện, tám phần là Võ giả Bão Nguyên Cảnh, trừ phi Tử Dương Tông trưởng lão đến đấy, nếu không thực sự không làm được gì đối phương.

Hít một hơi thật sâu, Âu Dương Minh quát:

- Một trăm hai mươi vạn lạng!

Bên cạnh Diệp Trần, Ngô Tông Minh xót xa nói:

- Đệ tử tông môn này thật nhiều tiền, mặc dù không nghe ra giọng hắn, nhưng rất có khả năng là nhân vật trong Thanh niên Thiên Phong Quốc tam đại cấp bậc. So với hắn, chúng ta quá nghèo, nghèo đến đáng thương!

- Làm nhiều nhiệm vụ, tích lũy mấy năm, ta cũng có nhiều tiền như vậy.

- Mấy năm sau, tài sản người ta không phải càng nhiều hơn, thôi bỏ đi, nâng cao tu vi mới là đạo lý, tiền bạc rồi sẽ tự đến.

Diệp Trần không nói gì, lòng thầm nghĩ, tài phú đúng là càng nhiều càng tốt, sau này có hội đấu giá lớn, chỉ sợ một hai trăm vạn lạng vàng cũng không đủ, một mình sở hữu và sử dụng hơn một vạn miếng hạ phẩm linh thạch, nếu như đổi thành vàng, vẫn còn có chút đau lòng.

- Một trăm ba mươi vạn lạng.

Giá cả tiếp tục leo thang.

Âu Dương Minh nghiến răng:

- Một trăm năm mươi vạn lạng!

- Một trăm sáu mươi vạn lạng.

Người trung niên ngữ khí trước sau như một, không hề có một chút chấn động nào.

- Đáng ghét.

Một chương đập vỡ chiếc bàn gỗ tử đàn nạm vàng, Âu Dương Minh mắt vằn tia máu, nếu như sau đó không phải còn muốn cạnh tranh một thanh bảo đao, hắn đã không giận dữ như vậy, bây giờ sử dụng quá nhiều vàng, sao có thể cạnh tranh được với Lâm Kì, dù sao tài phú đối phương cũng không thua kém gì hắn.

- Một trăm tám mươi vạn lạng.

Âu Dương Minh quyết định bồi thêm một cú, hi vọng đối phương biết khó mà lui, nếu không, sau này đợi hắn bước vào Bão Nguyên Cảnh, tất sát người này.

Ngữ khí bình thản truyền đến,

- Hai trăm vạn lạng.

- Không giết chết người này, Âu Dương Minh ta quyết không cam tâm.

Trán nổi gân xanh, Âu Dương Minh rít lên trong cổ như một con dã thú.

Lão giả áo vàng mặc kệ những chuyện này, hắn chỉ quan tâm là giá cạnh tranh cao thấp, cuốn bí tịch này xét giá trị thực mà nói, cũng chỉ năm mươi vạn lạng, tuyệt đối không quá một trăm lạng, bây giờ tăng gấp đôi, đạt đến hai trăm vạn lạng vàng, không vui sao được.

- Hai trăm vạn lạng lần thứ nhất,.... Hai trăm vạn lạng lần thứ ba, thành giá!

...

Kết thúc cao trào, màn tiếp theo có vẻ trầm hơn.

Tràng đấu giá Tây Bắc phong cách không giống những nơi khác, thông thường đều phân thành ba vòng, vòng thứ nhất dùng để điều động không khí, kích thích cảm xúc, vòng thứ hai vật phẩm không trân quý bằng vòng một, nhưng số lượng nhiều hơn, đủ vài chục món, mỗi món giá trị có cao có thấp, thấp không quá hai vạn lạng, cao ở vài chục vạn lạng.

Tóm lại, những võ giả vô môn vô phái đợi chính là lúc này, khí thế đấu giá ngất trời, tranh đoạt vật phẩm mà mình ưng ý.

Vòng thứ ba bắt đầu.

Không giống như hai vòng khác, vòng thứ ba toàn bộ là bảo vật, giá khởi điểm trên năm vạn lạng vàng, có những thứ giá trị còn trên cả Sát không bá quyền bí tịch.

- Vật phẩm đấu giá thứ sáu mươi tám, hạ phẩm bảo đao Liệt không đao!

Màn cao trào chính thức kéo ra, trong phòng bao, Lâm Kì mở to đôi mắt nãy giờ nhắm chặt, ánh mắt sắc bén như thực chất, lóa lên trong hư không, như những đường đao quang hư ảo, áp đảo tâm phách người khác.

Lão giả áo vàng nâng vỏ bảo đao lên từ chiếc mâm gỗ nạm vàng, sau đó chậm rãi rút ra.

Một đường lưu quang bạch sắc lấp lánh, đao khí ngút trời, áo đảo hồn phách, khiến cả đài đấu giá buốt lạnh một mảng.

- Hảo đao, thanh đao này không đơn giản là hạ phẩm bảo đao, mà đã tiếp cận trung phẩm bảo đao.

Trong phòng bao, một lão giả áo xám mắt lấp lánh quang mang tham lam.


/1802

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status