Tuy rằng chưa từng có cách nói rõ ràng, nhưng cường giả Linh Hải Cảnh đều có một nhận thức chung, đó chính là muốn kết thành Thần chích, bước đầu tiên chính là nắm giữ Vực.
Đúng vậy, mỗi một cường giả Kết Thai Cảnh đều nắm giữ đạo của Vực, đây là điều phải làm!
Hiện tại toàn bộ đế đô cũng chỉ có hai người Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân nắm giữ Vực. Chính là như thế, hai người bọn họ mới được công nhận tuyệt đối có thể bước vào Kết Thai Cảnh, đây là từ vô số lịch sử chứng minh.
Nhưng cho dù hai yêu nghiệt này, bọn họ cũng đều là sau khi đột phá Linh Hải Cảnh mới nắm giữ đến Vực.
Nhưng hiện tại!!!
Loại hơi thở tối cao tối thượng tỏa ra trong thân thể Chu Hằng kia, như có cảm giác áp bách của thần minh giáng trần, chính là dấu hiệu báo trước hình thành Vực.
Hình thành Vực, tự chủ một vùng trời nhỏ, nắm giữ mọi thứ trong vùng trời này, là Thần!
Đây là bước đầu tiên hình thành Thần chích!
Võ giả Sơn Hà Cảnh rồi lại đi ra bước đầu tiên hình thành Thần chích? Mấy cường giả Linh Hải Cảnh ở đây đều có loại cảm giác choáng váng, đây là cơ duyên bọn họ đau khổ theo đuổi mấy trăm năm, thậm chí trên ngàn năm đều không có khả năng đạt được!
Ghen tị, vô cùng ghen tị!
- Chết!
Ứng Đông Vân một chưởng chộp tới, tram của hắn lóe lên khoái ý, hắn muốn khuất nhục chính mình thừa nhận gấp bội trả lại cho Chu Hằng.
Ầm!
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một vùng lửa, trong nháy mắt vây quanh hắn gắt gao, độ nóng cao vô cùng, đốt vào linh hồn hắn!
Chuyện gì xảy ra!
- A!!!
Ứng Đông Vân đột nhiên kêu to lên, vô cùng thê lương. Ngọn lửa này không chỗ nào không bao lấy, thiêu đốt mỗi một tấc da thịt toàn thân hắn, sau đó tiến vào trong cơ thể hắn, đốt sạch xương cốt máu thịt của hắn thậm chí là linh hồn!
Đau đớn không cách nào hình dung!
Bùng!
Hắn đột nhiên ngã xuống, ở trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, thân thể nguyên bản máu đầm đìa nhanh chóng biến đen, giống như một viên than.
Chu Hằng ánh mắt mở ra, “bùng” lực lượng nhìn không thấy thổi quét.” Vút vút” vô số băng nhận trống rỗng sinh thành, hướng về Ứng Đông Vân điên cuồng đâm qua.
Vực Cảnh, nơi ý niệm tới công kích tới!
Không chỗ nào không bao lấy, không có chỗ ẩn giấu!
Hắn vốn là cách Vực Cảnh chỉ một bước vào cửa, hiện tại dưới áp lực của Ứng Thừa Ân rốt cục bước ra ngoài.
Nước chảy thành sông!
Phốc Phốc Phốc!!!
Vạn ngàn băng nhận đồng thời đâm xuyên thân thể Ứng Đông Vân, khí lạnh trắng lóa lơ lửng, nhưng quỷ dị chính là... Trên thân thể của hắn còn thiêu đốt ngọn lửa màu tím, đã đem tay chân hắn đốt tan chảy!
Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Làm sao hết thảy đều là khó thể tưởng tượng như vậy?
Đạo của Vực!
Dưới lôi đài, mọi người châu đầu ghé tai, tiếng kinh hô của mấy vị cường giả Linh Hải Cảnh rốt cuộc bị người nghe thấy, một truyền mười mười truyền trăm, nhanh chóng lan tràn.
Yêu... yêu quái!
Sơn Hà Cảnh liền ngộ ra đạo của Vực. Hoàn toàn lật đổ võ đạo chí lý!
Thật sự là một nhân vật lớn danh chấn cổ kim!
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân tu vi hiện tại quả thật là trên Chu Hằng, nhưng nói đến tiềm lực phát triển, ai có thể đánh đồng với người thanh niên này? Cho dù hai người Triệu, Ứng đều phải ảm đạm thất sắc, chênh lệch này đã không phải một điểm nửa điểm.
Ứng Đông Vân thua không oan!
Bùng!
Đúng lúc này, chỉ thấy Chu Hằng lại thân thể run lên, cả người lại bị chấn bay lên, phá vỡ cấm chế lôi đài bay ngang ra ngoài
Giống như một khối vẫn thạch rơi xuống đất, trong tiếng nổ lớn ầm ầm, trong đám người lập tức bị đánh ra một lỗ thủng lớn. Không ít người thực lực yếu kém dưới một đòn này đã chết oan, còn có rất nhiều người thì gãy tay cụt chân, một vùng hỗn độn máu tanh.
Chu Hằng nằm ở chính giữa hố sâu này, thân thể tỏa ra hào quang màu vàng rực, nhưng có mấy cái xương đã bị gãy, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
- Trận chiến này, Ứng Đông Vân thắng!
Khi mọi người ở đây hoàn toàn không làm rõ tình cảnh, thanh âm của Ứng Thừa Ân lại đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một bóng người lăng không độ hư, từng bước đi hướng lôi đài, dường như trong không khí có từng bậc thang nhìn không thấy.
Bước chân hắn thoạt nhìn không nhanh nhưng chỉ trong chớp mắt liền đi tới trên lôi đài, cấm chế giống như không có tác dụng.
Người này tuổi còn trẻ, vô cùng tuấn mỹ, sau đầu có bóng sáng nổi lên, cả người như một vị thần, tỏa ra vô tận uy nghiêm, khiến người chỉ muốn thần phục hắn, dâng lên vô tận trung thành.
Ứng Thừa Ân!
Đến lúc này, nào còn có người không rõ, vừa rồi lại là Ứng Thừa Ân ra tay đem Chu Hằng chấn bay ra lôi đài.
Ứng Đông Vân thắng?
Không sai, Ứng Đông Vân tuy rằng chỉ còn lại có một hơi nhưng còn ở trên lôi đài, mà Chu Hằng lại bị đánh bay ra lôi đài, dựa theo quy định quả thật là Ứng Đông Vân thắng! Nhưng trong quy định cũng không có người thứ ba có thể ra tay hỗ trợ!
Rõ ràng mỗi người đều biết là Ứng Thừa Ân ra tay, nhưng ai dám tiến hành chỉ trích vào lúc này?
Cho dù một tiếng lẩm bẩm đều không dám!
Ứng Thừa Ân a! Đây nhưng là người thứ nhất dưới ba đại lão tổ, một tay che trời!
Không sai, chính là một tay che trời!
Thế giới của võ giả, cường giả là vua, lực lượng của người nào mạnh nhất, lời của người đó chính là chí lý!
- Khốn kiếp, rõ ràng là Tiểu Chu Tử thắng!
Phong Liên Tình nổi trận lôi đình, nàng tuy rằng không thích Chu Hằng, nhưng Chu Hằng thắng nàng mới có thể được chia tiền! Tiền chính là mạng của nàng, ai cướp chính là chống đối nàng!
Đáng tiếc, thanh âm của nàng rất nhanh liền biến mất trong tiếng người ồn ào.
Ứng Thừa Ân ý niệm khẽ động, ngọn lửa băng nhận trên người Ứng Đông Vân lập tức biến mất, chỉ là thân thể như than cốc kia như thế nào cũng không có khả năng lập tức khởi thủ hồi xuân. Hắn khẽ cau mày nhưng lập tức liền ném qua một bên, lăng không hư độ đi về phía Chu Hằng.
Lần này bước chân hắn đi rất chậm.
Cảnh giới võ đạo càng cao tự nhiên tốc độ càng nhanh, mỗi một bước nhảy ra càng cao càng xa, đây là ai cũng có thể lý giải. Nhưng là giống như Ứng Thừa Ân dường như có thể giẫm không khí mà đi, điều này không khỏi cũng quá khoa trương!
Như là Thần minh!
Cho dù có rất nhiều người khinh thường Ứng Thừa Ân ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng nhìn hắn lăng không hư độ, cảm ứng hơi thở tối cao tối thượng, vô cùng uy nghiêm của hắn đều từ trong đáy lòng dâng lên một cảm giác run sợ.
Đây là Thần, há là bọn họ có thể chê bai?
Mọi việc Thần làm đều là đúng!
Ứng Thừa Ân lơ lửng phía trên Chu Hằng, hắn anh tuấn cao lớn, sau đầu có bóng sáng Thần minh gần như thực chất, không ngừng diễn hóa thành đủ loại hình thái. Vừa mang đến cho người ta cảm giác áp bách cường đại lại có thể khiến người đạt được lĩnh ngộ của đạo.
- Chu Hằng, ta không thể không thừa nhận, có chút coi thường ngươi!
Ứng Thừa Ân lạnh nhạt nói, thanh âm không cao lại vang dội mỗi một góc, thẳng vào sâu trong tâm linh mỗi người.
Bao gồm mấy cường giả Linh Hải Cảnh kia bên trong. Mỗi người đều sinh ra cảm giác vô lực mãnh liệt, không sinh ra một chút lòng tranh hùng nào, dường như ở trước mặt nam nhân này thần phục chính là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu!
Chu Hằng... về sau thật sự có thể mạnh ngang Ứng Thừa Ân sao?
Mọi người lại bắt đầu trở nên hoài nghi!
Võ đạo có đầy ví dụ thiên tài rực rỡ ngã xuống giữa đường, hào quang vạn trượng nhất thời không có nghĩa là vĩnh viễn đều có thể như thế.
Ứng Thừa Ân cường đại như vậy, thật sự có người có thể đối kháng sao?
- Tuy nhiên, con kiến chung quy chỉ là con kiến!
Ứng Thừa Ân không động một ngón tay, nhưng thân thể Chu Hằng lại từ đáy hố nâng lên, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, không có một chút sức phản kháng.
- Tất cả mọi người đều cho rằng ta sẽ cố kỵ Triệu Đoạt Thiên không dám giết ngươi!
Khóe miệng Ứng Thừa Ân nhếch lên một vệt cười:
- Bọn họ đều sai rồi! Ứng Thừa Ân ta muốn giết ai, người đó đều chỉ có một con đường chết!
Vút Vút Vút!!! vô số gai bạc bỗng nhiên hiện lên tạo thành một quả cầu tròn, hướng về Chu Hằng ở chính giữa đâm tới!
Huyết mạch lực của Ứng gia chuyên phá phòng ngự, có lẽ con cháu Ứng gia khác không thể làm gì được phòng ngự đáng sợ đến kỳ cục kia của Chu Hằng nhưng tuyệt đối không phải Ứng Thừa Ân. Hắn là Linh Hải Cảnh, một chân đã bước vào Kết Thai Cảnh, yêu nghiệt trong thiên tài!
Keng!
Gai bạc đồng loạt bắn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quả cầu kim loại màu bạc kiên cố, kim cắm khó rơi.
Xong rồi, khẳng định chết hoàn toàn triệt để!
Mọi người đều từ đáy lòng phát ra một tiếng cảm thán, dưới công kích như vậy bất luận kẻ nào đều không có khả năng sống sót.
Đầu mày Ứng Thừa Ân lại hơi nhíu, có một tia cảm giác không ổn.
Cạch Cạch Cạch Cạch!!!
Tiếng vang lạ truyền đến, dưới cái nhìn chăm chú của mấy vạn đôi mắt, chỉ thấy quả cầu kim loại kia lại đang không ngừng biến hình, dường như ở trong đó là trống rỗng, hiện ra một đoàn lại một đoàn lồi lõm.
Bốp!
Một nắm tay màu vàng bỗng nhiên đánh ra. Bốp – lại là một nắm tay đánh ra, hai tay chia hai bên vạch ra, mạnh mẽ tách tầng kim loại ở bên ngoài, hiện ra một nam nhân trẻ tuổi dáng người thon dài.
Gió nhẹ phất qua, tóc đen của Chu Hằng bay dựng lên, tay áo phất phới, cả người giống như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn tất lộ!
Chuyện gì xảy ra!!!?
Một đòn lúc trước của Ứng Thừa Ân lại không giết được Chu Hằng?
Không phải chứ! Một đòn đáng sợ như vậy, cho dù cùng là cường giả Linh Hải Cảnh đều sẽ một đòn mất mạng!
Chu Hằng hai tay nắm lại, ánh mắt sáng ngời giống như hai mặt trời nhỏ, cất cao giọng cười nói:
- Ngươi chẳng qua cũng thế!
Giọng điệu thật ngông cuồng!
Tuy nhiên, ai có thể thể hời hợt như thế đỡ một đòn của Ứng Thừa Ân, như vậy hắn cũng có thể phát ra lời như vậy!
Ứng Thừa Ân lại nhe răng cười nói:
- Ta bây giờ đối với ngươi thật là nổi lên mấy phần tò mò, bó tay chịu trói đi!
Hắn vươn tay chộp tới Chu Hằng, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay bạch ngọc thật lớn, vô cùng ôn nhuận.
Chu Hằng cười dài một tiếng, tay phải nhoáng lên, đã có thêm một tấm phù lục, nói:
- Bản thiếu không bồi ngươi! Ứng Thừa Ân, đợi ta đột phá Linh Hải Cảnh, nhất định chém đầu trên cổ ngươi!
- Vạn Lý Nhất Thuấn Phù!
Hắn quát to một tiếng, cả người trong nháy mắt biến mất.
Chạy rồi!
Chạy dưới tay Ứng Thừa Ân!
Chưa từng nghe nói qua Ứng Thừa Ân muốn ra tay còn có người có thể chạy được!
Tuy rằng không địch nổi là Chu Hằng nhưng trên mặt ăn một tát lại là Ứng Thừa Ân!
Nếu là “Vạn Lý Nhất Thuấn Phù” như vậy khẳng định đã không biết chạy đi nơi nào. Thuấn di phù tuy rằng quý báu nhưng cũng không phải hiếm đến mức không người nghe nói qua.
Lúc này, Ứng Thừa Ân thật sự là ngã lộn thật lớn!
Ở trong tay một võ giả Sơn Hà Cảnh!
Trên khuôn mặt trời sập trước mắt đều sẽ không động dung kia của Ứng Thừa Ân cuối cùng hiện lên một vệt âm ám, tay phải không khỏi nắm lại, có vài cái gân xanh gồ lên, trong ánh mắt lại càng lóe lên sát khí mãnh liệt.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nghẹn họng!
Hắn hừ một tiếng, tay phải thò ra, hư không nắm lên Ứng Đông Vân, dưới chân liên tục động, trong nháy mắt đi xa mấy chục dặm.
Đợi khi hắn đi hoàn toàn không có bóng dáng, mọi người lúc này mới dám nghị luận, khi nói đến Ứng Thừa Ân “chịu thiệt”, mỗi người đều mặt mày hớn hở.
Bọn họ đời này đều không có khả năng cùng Ứng Thừa Ân là địch, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy thiên tài như vậy chịu thiệt thật đúng là đại khoái lòng người, sướng!
Đám người dần dần tản đi, nhưng không mất bao lâu tin tức Chu Hằng và Ứng Thừa Ân chiến một trận ắt sẽ truyền vào trong tai mỗi người đế đô.
Đúng vậy, mỗi một cường giả Kết Thai Cảnh đều nắm giữ đạo của Vực, đây là điều phải làm!
Hiện tại toàn bộ đế đô cũng chỉ có hai người Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân nắm giữ Vực. Chính là như thế, hai người bọn họ mới được công nhận tuyệt đối có thể bước vào Kết Thai Cảnh, đây là từ vô số lịch sử chứng minh.
Nhưng cho dù hai yêu nghiệt này, bọn họ cũng đều là sau khi đột phá Linh Hải Cảnh mới nắm giữ đến Vực.
Nhưng hiện tại!!!
Loại hơi thở tối cao tối thượng tỏa ra trong thân thể Chu Hằng kia, như có cảm giác áp bách của thần minh giáng trần, chính là dấu hiệu báo trước hình thành Vực.
Hình thành Vực, tự chủ một vùng trời nhỏ, nắm giữ mọi thứ trong vùng trời này, là Thần!
Đây là bước đầu tiên hình thành Thần chích!
Võ giả Sơn Hà Cảnh rồi lại đi ra bước đầu tiên hình thành Thần chích? Mấy cường giả Linh Hải Cảnh ở đây đều có loại cảm giác choáng váng, đây là cơ duyên bọn họ đau khổ theo đuổi mấy trăm năm, thậm chí trên ngàn năm đều không có khả năng đạt được!
Ghen tị, vô cùng ghen tị!
- Chết!
Ứng Đông Vân một chưởng chộp tới, tram của hắn lóe lên khoái ý, hắn muốn khuất nhục chính mình thừa nhận gấp bội trả lại cho Chu Hằng.
Ầm!
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một vùng lửa, trong nháy mắt vây quanh hắn gắt gao, độ nóng cao vô cùng, đốt vào linh hồn hắn!
Chuyện gì xảy ra!
- A!!!
Ứng Đông Vân đột nhiên kêu to lên, vô cùng thê lương. Ngọn lửa này không chỗ nào không bao lấy, thiêu đốt mỗi một tấc da thịt toàn thân hắn, sau đó tiến vào trong cơ thể hắn, đốt sạch xương cốt máu thịt của hắn thậm chí là linh hồn!
Đau đớn không cách nào hình dung!
Bùng!
Hắn đột nhiên ngã xuống, ở trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, thân thể nguyên bản máu đầm đìa nhanh chóng biến đen, giống như một viên than.
Chu Hằng ánh mắt mở ra, “bùng” lực lượng nhìn không thấy thổi quét.” Vút vút” vô số băng nhận trống rỗng sinh thành, hướng về Ứng Đông Vân điên cuồng đâm qua.
Vực Cảnh, nơi ý niệm tới công kích tới!
Không chỗ nào không bao lấy, không có chỗ ẩn giấu!
Hắn vốn là cách Vực Cảnh chỉ một bước vào cửa, hiện tại dưới áp lực của Ứng Thừa Ân rốt cục bước ra ngoài.
Nước chảy thành sông!
Phốc Phốc Phốc!!!
Vạn ngàn băng nhận đồng thời đâm xuyên thân thể Ứng Đông Vân, khí lạnh trắng lóa lơ lửng, nhưng quỷ dị chính là... Trên thân thể của hắn còn thiêu đốt ngọn lửa màu tím, đã đem tay chân hắn đốt tan chảy!
Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Làm sao hết thảy đều là khó thể tưởng tượng như vậy?
Đạo của Vực!
Dưới lôi đài, mọi người châu đầu ghé tai, tiếng kinh hô của mấy vị cường giả Linh Hải Cảnh rốt cuộc bị người nghe thấy, một truyền mười mười truyền trăm, nhanh chóng lan tràn.
Yêu... yêu quái!
Sơn Hà Cảnh liền ngộ ra đạo của Vực. Hoàn toàn lật đổ võ đạo chí lý!
Thật sự là một nhân vật lớn danh chấn cổ kim!
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân tu vi hiện tại quả thật là trên Chu Hằng, nhưng nói đến tiềm lực phát triển, ai có thể đánh đồng với người thanh niên này? Cho dù hai người Triệu, Ứng đều phải ảm đạm thất sắc, chênh lệch này đã không phải một điểm nửa điểm.
Ứng Đông Vân thua không oan!
Bùng!
Đúng lúc này, chỉ thấy Chu Hằng lại thân thể run lên, cả người lại bị chấn bay lên, phá vỡ cấm chế lôi đài bay ngang ra ngoài
Giống như một khối vẫn thạch rơi xuống đất, trong tiếng nổ lớn ầm ầm, trong đám người lập tức bị đánh ra một lỗ thủng lớn. Không ít người thực lực yếu kém dưới một đòn này đã chết oan, còn có rất nhiều người thì gãy tay cụt chân, một vùng hỗn độn máu tanh.
Chu Hằng nằm ở chính giữa hố sâu này, thân thể tỏa ra hào quang màu vàng rực, nhưng có mấy cái xương đã bị gãy, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
- Trận chiến này, Ứng Đông Vân thắng!
Khi mọi người ở đây hoàn toàn không làm rõ tình cảnh, thanh âm của Ứng Thừa Ân lại đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một bóng người lăng không độ hư, từng bước đi hướng lôi đài, dường như trong không khí có từng bậc thang nhìn không thấy.
Bước chân hắn thoạt nhìn không nhanh nhưng chỉ trong chớp mắt liền đi tới trên lôi đài, cấm chế giống như không có tác dụng.
Người này tuổi còn trẻ, vô cùng tuấn mỹ, sau đầu có bóng sáng nổi lên, cả người như một vị thần, tỏa ra vô tận uy nghiêm, khiến người chỉ muốn thần phục hắn, dâng lên vô tận trung thành.
Ứng Thừa Ân!
Đến lúc này, nào còn có người không rõ, vừa rồi lại là Ứng Thừa Ân ra tay đem Chu Hằng chấn bay ra lôi đài.
Ứng Đông Vân thắng?
Không sai, Ứng Đông Vân tuy rằng chỉ còn lại có một hơi nhưng còn ở trên lôi đài, mà Chu Hằng lại bị đánh bay ra lôi đài, dựa theo quy định quả thật là Ứng Đông Vân thắng! Nhưng trong quy định cũng không có người thứ ba có thể ra tay hỗ trợ!
Rõ ràng mỗi người đều biết là Ứng Thừa Ân ra tay, nhưng ai dám tiến hành chỉ trích vào lúc này?
Cho dù một tiếng lẩm bẩm đều không dám!
Ứng Thừa Ân a! Đây nhưng là người thứ nhất dưới ba đại lão tổ, một tay che trời!
Không sai, chính là một tay che trời!
Thế giới của võ giả, cường giả là vua, lực lượng của người nào mạnh nhất, lời của người đó chính là chí lý!
- Khốn kiếp, rõ ràng là Tiểu Chu Tử thắng!
Phong Liên Tình nổi trận lôi đình, nàng tuy rằng không thích Chu Hằng, nhưng Chu Hằng thắng nàng mới có thể được chia tiền! Tiền chính là mạng của nàng, ai cướp chính là chống đối nàng!
Đáng tiếc, thanh âm của nàng rất nhanh liền biến mất trong tiếng người ồn ào.
Ứng Thừa Ân ý niệm khẽ động, ngọn lửa băng nhận trên người Ứng Đông Vân lập tức biến mất, chỉ là thân thể như than cốc kia như thế nào cũng không có khả năng lập tức khởi thủ hồi xuân. Hắn khẽ cau mày nhưng lập tức liền ném qua một bên, lăng không hư độ đi về phía Chu Hằng.
Lần này bước chân hắn đi rất chậm.
Cảnh giới võ đạo càng cao tự nhiên tốc độ càng nhanh, mỗi một bước nhảy ra càng cao càng xa, đây là ai cũng có thể lý giải. Nhưng là giống như Ứng Thừa Ân dường như có thể giẫm không khí mà đi, điều này không khỏi cũng quá khoa trương!
Như là Thần minh!
Cho dù có rất nhiều người khinh thường Ứng Thừa Ân ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng nhìn hắn lăng không hư độ, cảm ứng hơi thở tối cao tối thượng, vô cùng uy nghiêm của hắn đều từ trong đáy lòng dâng lên một cảm giác run sợ.
Đây là Thần, há là bọn họ có thể chê bai?
Mọi việc Thần làm đều là đúng!
Ứng Thừa Ân lơ lửng phía trên Chu Hằng, hắn anh tuấn cao lớn, sau đầu có bóng sáng Thần minh gần như thực chất, không ngừng diễn hóa thành đủ loại hình thái. Vừa mang đến cho người ta cảm giác áp bách cường đại lại có thể khiến người đạt được lĩnh ngộ của đạo.
- Chu Hằng, ta không thể không thừa nhận, có chút coi thường ngươi!
Ứng Thừa Ân lạnh nhạt nói, thanh âm không cao lại vang dội mỗi một góc, thẳng vào sâu trong tâm linh mỗi người.
Bao gồm mấy cường giả Linh Hải Cảnh kia bên trong. Mỗi người đều sinh ra cảm giác vô lực mãnh liệt, không sinh ra một chút lòng tranh hùng nào, dường như ở trước mặt nam nhân này thần phục chính là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu!
Chu Hằng... về sau thật sự có thể mạnh ngang Ứng Thừa Ân sao?
Mọi người lại bắt đầu trở nên hoài nghi!
Võ đạo có đầy ví dụ thiên tài rực rỡ ngã xuống giữa đường, hào quang vạn trượng nhất thời không có nghĩa là vĩnh viễn đều có thể như thế.
Ứng Thừa Ân cường đại như vậy, thật sự có người có thể đối kháng sao?
- Tuy nhiên, con kiến chung quy chỉ là con kiến!
Ứng Thừa Ân không động một ngón tay, nhưng thân thể Chu Hằng lại từ đáy hố nâng lên, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, không có một chút sức phản kháng.
- Tất cả mọi người đều cho rằng ta sẽ cố kỵ Triệu Đoạt Thiên không dám giết ngươi!
Khóe miệng Ứng Thừa Ân nhếch lên một vệt cười:
- Bọn họ đều sai rồi! Ứng Thừa Ân ta muốn giết ai, người đó đều chỉ có một con đường chết!
Vút Vút Vút!!! vô số gai bạc bỗng nhiên hiện lên tạo thành một quả cầu tròn, hướng về Chu Hằng ở chính giữa đâm tới!
Huyết mạch lực của Ứng gia chuyên phá phòng ngự, có lẽ con cháu Ứng gia khác không thể làm gì được phòng ngự đáng sợ đến kỳ cục kia của Chu Hằng nhưng tuyệt đối không phải Ứng Thừa Ân. Hắn là Linh Hải Cảnh, một chân đã bước vào Kết Thai Cảnh, yêu nghiệt trong thiên tài!
Keng!
Gai bạc đồng loạt bắn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quả cầu kim loại màu bạc kiên cố, kim cắm khó rơi.
Xong rồi, khẳng định chết hoàn toàn triệt để!
Mọi người đều từ đáy lòng phát ra một tiếng cảm thán, dưới công kích như vậy bất luận kẻ nào đều không có khả năng sống sót.
Đầu mày Ứng Thừa Ân lại hơi nhíu, có một tia cảm giác không ổn.
Cạch Cạch Cạch Cạch!!!
Tiếng vang lạ truyền đến, dưới cái nhìn chăm chú của mấy vạn đôi mắt, chỉ thấy quả cầu kim loại kia lại đang không ngừng biến hình, dường như ở trong đó là trống rỗng, hiện ra một đoàn lại một đoàn lồi lõm.
Bốp!
Một nắm tay màu vàng bỗng nhiên đánh ra. Bốp – lại là một nắm tay đánh ra, hai tay chia hai bên vạch ra, mạnh mẽ tách tầng kim loại ở bên ngoài, hiện ra một nam nhân trẻ tuổi dáng người thon dài.
Gió nhẹ phất qua, tóc đen của Chu Hằng bay dựng lên, tay áo phất phới, cả người giống như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn tất lộ!
Chuyện gì xảy ra!!!?
Một đòn lúc trước của Ứng Thừa Ân lại không giết được Chu Hằng?
Không phải chứ! Một đòn đáng sợ như vậy, cho dù cùng là cường giả Linh Hải Cảnh đều sẽ một đòn mất mạng!
Chu Hằng hai tay nắm lại, ánh mắt sáng ngời giống như hai mặt trời nhỏ, cất cao giọng cười nói:
- Ngươi chẳng qua cũng thế!
Giọng điệu thật ngông cuồng!
Tuy nhiên, ai có thể thể hời hợt như thế đỡ một đòn của Ứng Thừa Ân, như vậy hắn cũng có thể phát ra lời như vậy!
Ứng Thừa Ân lại nhe răng cười nói:
- Ta bây giờ đối với ngươi thật là nổi lên mấy phần tò mò, bó tay chịu trói đi!
Hắn vươn tay chộp tới Chu Hằng, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay bạch ngọc thật lớn, vô cùng ôn nhuận.
Chu Hằng cười dài một tiếng, tay phải nhoáng lên, đã có thêm một tấm phù lục, nói:
- Bản thiếu không bồi ngươi! Ứng Thừa Ân, đợi ta đột phá Linh Hải Cảnh, nhất định chém đầu trên cổ ngươi!
- Vạn Lý Nhất Thuấn Phù!
Hắn quát to một tiếng, cả người trong nháy mắt biến mất.
Chạy rồi!
Chạy dưới tay Ứng Thừa Ân!
Chưa từng nghe nói qua Ứng Thừa Ân muốn ra tay còn có người có thể chạy được!
Tuy rằng không địch nổi là Chu Hằng nhưng trên mặt ăn một tát lại là Ứng Thừa Ân!
Nếu là “Vạn Lý Nhất Thuấn Phù” như vậy khẳng định đã không biết chạy đi nơi nào. Thuấn di phù tuy rằng quý báu nhưng cũng không phải hiếm đến mức không người nghe nói qua.
Lúc này, Ứng Thừa Ân thật sự là ngã lộn thật lớn!
Ở trong tay một võ giả Sơn Hà Cảnh!
Trên khuôn mặt trời sập trước mắt đều sẽ không động dung kia của Ứng Thừa Ân cuối cùng hiện lên một vệt âm ám, tay phải không khỏi nắm lại, có vài cái gân xanh gồ lên, trong ánh mắt lại càng lóe lên sát khí mãnh liệt.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nghẹn họng!
Hắn hừ một tiếng, tay phải thò ra, hư không nắm lên Ứng Đông Vân, dưới chân liên tục động, trong nháy mắt đi xa mấy chục dặm.
Đợi khi hắn đi hoàn toàn không có bóng dáng, mọi người lúc này mới dám nghị luận, khi nói đến Ứng Thừa Ân “chịu thiệt”, mỗi người đều mặt mày hớn hở.
Bọn họ đời này đều không có khả năng cùng Ứng Thừa Ân là địch, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy thiên tài như vậy chịu thiệt thật đúng là đại khoái lòng người, sướng!
Đám người dần dần tản đi, nhưng không mất bao lâu tin tức Chu Hằng và Ứng Thừa Ân chiến một trận ắt sẽ truyền vào trong tai mỗi người đế đô.
/1149
|