Đợi đến khi Huyền Thiên đi đến nơi tầm mắt khoáng đạt phía trước mới phát hiện, đây là một đại sảnh dưới mặt đất vô cùng rộng lớn.
Đại sảnh tạo thành nửa vòng tròn, một mặt vách tường ngăn nắp, những vách tường khác tạo thành hình vòng cung, hình thành một cái nửa vòng tròn.
Bán kính không gian nửa vòng tròn này vượt qua 200m.
Kiếm Si nói Bảo Khí cấp Vương giả ở vách tường ở giữa kia, chỗ đó có một tòa đài cao do bậc thang cửu trọng tạo thành, trên đài cao có một tấm bàn đá, trên bàn đá để một cái túi da...
Đài cao kia bị một quang tráo bao phủ, ánh mắt Huyền Thiên lợi hại, có thể thấy được đằng sau bàn đá kia, có một tòa cửa đá nho nhỏ phong bế lấy.
Huyền Thiên vừa vào đại sảnh, liền cảm nhận được từ trong túi da kia truyền đến cảm giác cường đại.
Đại sảnh thập phần rộng lớn, Huyền Thiên cũng không phải là võ giả đầu tiên đến đại sảnh, trước hắn đã có chục người đến rồi.
Huyền Thiên tiến vào hành lang đại sảnh cũng không phải là cửa vào duy nhất ở đây, dưới vách tường hình cung kia có chừng trên mười cái hành lang cửa vào, hơn mười vị cường giả Thiên giai này hẳn là phân biệt đến từ các hành lang khác.
Các cường giả ba người một tổ, năm người một nhóm tụ cùng một chỗ, đứng ở các nơi trong đại sảnh, chỉ có một vị cường giả trẻ tuổi thân mặc bạch y đang công kích màn hào quang bao phủ trên đài cao kia.
Trong đại sảnh hơn mười vị cường giả Thiên giai, trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng kị với cường giả trẻ tuổi kia, ngay cả cường giả Thiên giai cửu trọng cũng không ngoại lệ.
Huyền Thiên nhìn sang cường giả trẻ tuổi mang bạch y kia, chỉ thấy hắn còn nhỏ tuổi hơn Hắc Bạch Thánh Tử một chút, nhưng tu vị cũng giống như Hắc Bạch Thánh Tử, đạt đến Thiên giai cảnh bát trọng.
- Là Bạch Hải Hiên --!
Huyền Thiên trong nội tâm khẽ động.
Bạch Hải Hiên trong tay cầm một thanh Bảo Khí Thiên cấp thượng phẩm, đang điên cuồng công kích màn hào quang bao phủ trên đài cao kia, Thương Cương đâm ra uy lực khủng bố còn cao hơn Chí Cường Giả một bậc.
Hiển nhiên, Bạch Hải Hiên coi trọng cái túi da Bảo khí Vương cấp kia.
Bạch Hải Hiên là Yêu nghiệt nghịch thiên của Tây Hải, ngay cả Thiên Kiếm Trang Chủ Thiên giai thập trọng cũng bị hắn chín chiêu đánh bại, cường giả Thiên giai còn lại trong đại sảnh tuy rằng nhìn túi da kia ánh mắt lập lòe, nhưng không ai dám tranh đoạt với Bạch Hải Hiên cả.
Bất quá, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, Bảo Khí Vương cấp đối với võ giả mà nói chính là báu vật vô gia, tài phú cực hạn, đợi đến khi Bạch Hải Hiên cầm được cái túi da kia, có thể có người mạo hiểm ra tay cướp đoạt hay không cũng khó biết được..
Huyền Thiên đến, khiến tình thế trong đại sảnh xuất hiện biến hóa, bảo vật vô chủ, cường giả có được, túi da có thuộc về Bạch Hải Hiên hay không thì phải xem Huyền Thiên có nguyện ý hay không rồi.
Ánh mắt nhìn qua mọi người trong đại sảnh một lần, Huyền Thiên liền đi về phía đài cao bị hào quang bao phủ kia.
Nếu túi da này là đồ của Bạch Hải Hiên thì Huyền Thiên sẽ không đi đoạt với hắn, nhưng hiện giờ túi da vẫn là vật vô chủ, một kiện Bảo Khí Vương cấp, Huyền Thiên không thể nào để Bạch Hải Hiên đoạt được.
Cường giả trong đại sảnh cách Bạch Hải Hiên rất khá, ít nhất cũng hơn trăm mét, Huyền Thiên đi qua, phi thường dễ khiến người khác chú ý.
- Túi da này Bạch Hải Hiên ta đã muốn rồi, người không có phận sự, chờ ở ngoài ta trăm mét đi, nếu không, đừng trách Bạch Hải Hiên ta ra tay vô tình!
Thấy Huyền Thiên đi tới, Bạch Hải Hiên đồng thời đâm ra một thương kinh thiên thì cũng nhìn sang Huyền Thiên, quát.
Màn hào quang kia dưới công kích của Bạch Hải Hiên nổi lên gợn sóng kịch liệt, nếu hắn lại đâm ra hơn mười trên trăm thương nữa thì có thể sẽ phá được màn hào quang này.
Huyền Thiên bước chân không ngừng, nói:
- Bản thiếu gia đối với cái túi da này cũng có chút hứng thú!
- Ân --!
Bạch Hải Hiên biến sắc, đình chỉ công kích, thương chỉ Huyền Thiên:
- Không người nào dám đoạt đồ của Bạch Hải Hiên ta cả!
- Túi da này rõ ràng là vật vô chủ, làm sao có thể nói là đồ của ngươi được!
Huyền Thiên nhẹ nhàng cười cười.
Bạch Hải Hiên nói:
- Ta trong thấy trước là của ta, nếu không có màn hào quang này ngăn cản, cái túi da này đã sớm nằm trong tay ta rồi!
- Thế nhưng mà... Bảo vật này là chúng ta trông thấy trước, là ngươi cưỡng chế đuổi chúng ta đi... !
Bỗng nhiên một thanh âm từ một bên truyền tới.
Huyền Thiên quay đầu nhìn lại, là một đội ngũ ba người, niên kỷ cũng không nhỏ, một Thiên giai cảnh bát trọng, hai Thiên giai cảnh thất trọng, Huyền Thiên tựa hồ có chút ấn tượng, hình như là thái thượng trưởng lão của Thiên Tinh Các.
Bạch Hải Hiên sắc mặt cứng đờ, cười lạnh nói:
- Ngoại trừ thứ tự đến trước đến sau, còn phải xem có tư cách không nữa, các ngươi cho dù đạt được cái túi này thì cũng chỉ chuốc lấy họa họa sát thân thôi, ta đuổi các ngươi đi coi như là hảo tâm cứu các ngươi một mạng rồi!
Huyền Thiên ha ha cười cười, nói:
- Nói không sai. Hiện giờ ta cũng hảo tâm cứu ngươi một mạng, Bạch Hải Hiên, ngươi cũng lui ngoài trăm mét đi!
Ánh mắt Bạch Hải Hiên mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, thời gian dần qua hóa thành vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Tu vi như thế, lại dám nói với ta như vậy, ngươi chính tên được xưng là Thần Châu đệ nhất yêu nghiệt, dựa vào Lôi Đình chi lực đánh bại Hắc Bạch Thánh tử, Huyền Thiên sao!
Bạch Hải Hiên cũng không phải là lộ ra vẻ ngưng trọng với thực lực của Huyền Thiên, mà là đối với cổ Lôi Đình chi lực đáng sợ trong cơ thể Huyền Thiên. Thực lực của hắn chưa hẳn mạnh hơn Hắc Bạch Thánh Tử, Huyền Thiên có thể đánh thương Hắc Bạch Thánh Tử, vậy thì hắn cũng rất có thể bị vậy.
Huyền Thiên nói:
- Lôi Đình chi lực có hạn, sớm bị ta dùng hết rồi, bất quá, cái này lại có quan hệ gì... bên trong Bất Tử Vương Lăng, Bán Bộ Vương Giả cũng có số lượng chừng một bàn tay, ngươi nếu lấy được cái túi da này, muốn mạng sống cũng muôn vàn khó khăn, ngươi hãy suy nghĩ vì tánh mạng, đứng một bên đi thôi!
- Ta cũng không phải Hắc Bạch Thánh tử, hừ hừ! Mạng của Bạch Hải Hiên ta, há cần người khác cứu!
Vừa mới nói xong, ánh mắt Bạch Hải Hiên bỗng lóe lên tinh quang, bảo khí trường thương trong tay bỗng đâm về phía Huyền Thiên.
Vèo --!
Một đạo Thương Cương, trong chốc lát liền đến trước mặt Huyền Thiên.
Mà thân thể Bạch Hải Hiên lại lóe lên bên cạnh, như là như thiểm điện, lao ra ngoài trăm mét.
Ý của hắn rất rõ ràng, thử một lần xem Huyền Thiên có nói thật không, trong cơ thể có còn Lôi Đình chi lực không.
Huyền Thiên đối mặt đạo Thương Cương kia cũng không né tránh, trên người lóe lên kim quang, hai tay cũng biến thành màu vàng ròng, thực lực của hắn bỗng nhiên tăng lên, tu vị triển lộ ra là Thiên giai cảnh thất trọng.
Cánh tay vung lên, Sơ Lam Kiếm liền hoạch xuất một đạo cương mang, cái kia Thương Cương kia giống như do đậu hủ làm thành vậy, bị Kiếm Cương đơn giản chém thành hai khúc, hóa thành nát bấy.
Cương mang một kiếm kia nhoáng một cái, chúng cường giả chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Đại sảnh tạo thành nửa vòng tròn, một mặt vách tường ngăn nắp, những vách tường khác tạo thành hình vòng cung, hình thành một cái nửa vòng tròn.
Bán kính không gian nửa vòng tròn này vượt qua 200m.
Kiếm Si nói Bảo Khí cấp Vương giả ở vách tường ở giữa kia, chỗ đó có một tòa đài cao do bậc thang cửu trọng tạo thành, trên đài cao có một tấm bàn đá, trên bàn đá để một cái túi da...
Đài cao kia bị một quang tráo bao phủ, ánh mắt Huyền Thiên lợi hại, có thể thấy được đằng sau bàn đá kia, có một tòa cửa đá nho nhỏ phong bế lấy.
Huyền Thiên vừa vào đại sảnh, liền cảm nhận được từ trong túi da kia truyền đến cảm giác cường đại.
Đại sảnh thập phần rộng lớn, Huyền Thiên cũng không phải là võ giả đầu tiên đến đại sảnh, trước hắn đã có chục người đến rồi.
Huyền Thiên tiến vào hành lang đại sảnh cũng không phải là cửa vào duy nhất ở đây, dưới vách tường hình cung kia có chừng trên mười cái hành lang cửa vào, hơn mười vị cường giả Thiên giai này hẳn là phân biệt đến từ các hành lang khác.
Các cường giả ba người một tổ, năm người một nhóm tụ cùng một chỗ, đứng ở các nơi trong đại sảnh, chỉ có một vị cường giả trẻ tuổi thân mặc bạch y đang công kích màn hào quang bao phủ trên đài cao kia.
Trong đại sảnh hơn mười vị cường giả Thiên giai, trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng kị với cường giả trẻ tuổi kia, ngay cả cường giả Thiên giai cửu trọng cũng không ngoại lệ.
Huyền Thiên nhìn sang cường giả trẻ tuổi mang bạch y kia, chỉ thấy hắn còn nhỏ tuổi hơn Hắc Bạch Thánh Tử một chút, nhưng tu vị cũng giống như Hắc Bạch Thánh Tử, đạt đến Thiên giai cảnh bát trọng.
- Là Bạch Hải Hiên --!
Huyền Thiên trong nội tâm khẽ động.
Bạch Hải Hiên trong tay cầm một thanh Bảo Khí Thiên cấp thượng phẩm, đang điên cuồng công kích màn hào quang bao phủ trên đài cao kia, Thương Cương đâm ra uy lực khủng bố còn cao hơn Chí Cường Giả một bậc.
Hiển nhiên, Bạch Hải Hiên coi trọng cái túi da Bảo khí Vương cấp kia.
Bạch Hải Hiên là Yêu nghiệt nghịch thiên của Tây Hải, ngay cả Thiên Kiếm Trang Chủ Thiên giai thập trọng cũng bị hắn chín chiêu đánh bại, cường giả Thiên giai còn lại trong đại sảnh tuy rằng nhìn túi da kia ánh mắt lập lòe, nhưng không ai dám tranh đoạt với Bạch Hải Hiên cả.
Bất quá, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, Bảo Khí Vương cấp đối với võ giả mà nói chính là báu vật vô gia, tài phú cực hạn, đợi đến khi Bạch Hải Hiên cầm được cái túi da kia, có thể có người mạo hiểm ra tay cướp đoạt hay không cũng khó biết được..
Huyền Thiên đến, khiến tình thế trong đại sảnh xuất hiện biến hóa, bảo vật vô chủ, cường giả có được, túi da có thuộc về Bạch Hải Hiên hay không thì phải xem Huyền Thiên có nguyện ý hay không rồi.
Ánh mắt nhìn qua mọi người trong đại sảnh một lần, Huyền Thiên liền đi về phía đài cao bị hào quang bao phủ kia.
Nếu túi da này là đồ của Bạch Hải Hiên thì Huyền Thiên sẽ không đi đoạt với hắn, nhưng hiện giờ túi da vẫn là vật vô chủ, một kiện Bảo Khí Vương cấp, Huyền Thiên không thể nào để Bạch Hải Hiên đoạt được.
Cường giả trong đại sảnh cách Bạch Hải Hiên rất khá, ít nhất cũng hơn trăm mét, Huyền Thiên đi qua, phi thường dễ khiến người khác chú ý.
- Túi da này Bạch Hải Hiên ta đã muốn rồi, người không có phận sự, chờ ở ngoài ta trăm mét đi, nếu không, đừng trách Bạch Hải Hiên ta ra tay vô tình!
Thấy Huyền Thiên đi tới, Bạch Hải Hiên đồng thời đâm ra một thương kinh thiên thì cũng nhìn sang Huyền Thiên, quát.
Màn hào quang kia dưới công kích của Bạch Hải Hiên nổi lên gợn sóng kịch liệt, nếu hắn lại đâm ra hơn mười trên trăm thương nữa thì có thể sẽ phá được màn hào quang này.
Huyền Thiên bước chân không ngừng, nói:
- Bản thiếu gia đối với cái túi da này cũng có chút hứng thú!
- Ân --!
Bạch Hải Hiên biến sắc, đình chỉ công kích, thương chỉ Huyền Thiên:
- Không người nào dám đoạt đồ của Bạch Hải Hiên ta cả!
- Túi da này rõ ràng là vật vô chủ, làm sao có thể nói là đồ của ngươi được!
Huyền Thiên nhẹ nhàng cười cười.
Bạch Hải Hiên nói:
- Ta trong thấy trước là của ta, nếu không có màn hào quang này ngăn cản, cái túi da này đã sớm nằm trong tay ta rồi!
- Thế nhưng mà... Bảo vật này là chúng ta trông thấy trước, là ngươi cưỡng chế đuổi chúng ta đi... !
Bỗng nhiên một thanh âm từ một bên truyền tới.
Huyền Thiên quay đầu nhìn lại, là một đội ngũ ba người, niên kỷ cũng không nhỏ, một Thiên giai cảnh bát trọng, hai Thiên giai cảnh thất trọng, Huyền Thiên tựa hồ có chút ấn tượng, hình như là thái thượng trưởng lão của Thiên Tinh Các.
Bạch Hải Hiên sắc mặt cứng đờ, cười lạnh nói:
- Ngoại trừ thứ tự đến trước đến sau, còn phải xem có tư cách không nữa, các ngươi cho dù đạt được cái túi này thì cũng chỉ chuốc lấy họa họa sát thân thôi, ta đuổi các ngươi đi coi như là hảo tâm cứu các ngươi một mạng rồi!
Huyền Thiên ha ha cười cười, nói:
- Nói không sai. Hiện giờ ta cũng hảo tâm cứu ngươi một mạng, Bạch Hải Hiên, ngươi cũng lui ngoài trăm mét đi!
Ánh mắt Bạch Hải Hiên mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, thời gian dần qua hóa thành vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Tu vi như thế, lại dám nói với ta như vậy, ngươi chính tên được xưng là Thần Châu đệ nhất yêu nghiệt, dựa vào Lôi Đình chi lực đánh bại Hắc Bạch Thánh tử, Huyền Thiên sao!
Bạch Hải Hiên cũng không phải là lộ ra vẻ ngưng trọng với thực lực của Huyền Thiên, mà là đối với cổ Lôi Đình chi lực đáng sợ trong cơ thể Huyền Thiên. Thực lực của hắn chưa hẳn mạnh hơn Hắc Bạch Thánh Tử, Huyền Thiên có thể đánh thương Hắc Bạch Thánh Tử, vậy thì hắn cũng rất có thể bị vậy.
Huyền Thiên nói:
- Lôi Đình chi lực có hạn, sớm bị ta dùng hết rồi, bất quá, cái này lại có quan hệ gì... bên trong Bất Tử Vương Lăng, Bán Bộ Vương Giả cũng có số lượng chừng một bàn tay, ngươi nếu lấy được cái túi da này, muốn mạng sống cũng muôn vàn khó khăn, ngươi hãy suy nghĩ vì tánh mạng, đứng một bên đi thôi!
- Ta cũng không phải Hắc Bạch Thánh tử, hừ hừ! Mạng của Bạch Hải Hiên ta, há cần người khác cứu!
Vừa mới nói xong, ánh mắt Bạch Hải Hiên bỗng lóe lên tinh quang, bảo khí trường thương trong tay bỗng đâm về phía Huyền Thiên.
Vèo --!
Một đạo Thương Cương, trong chốc lát liền đến trước mặt Huyền Thiên.
Mà thân thể Bạch Hải Hiên lại lóe lên bên cạnh, như là như thiểm điện, lao ra ngoài trăm mét.
Ý của hắn rất rõ ràng, thử một lần xem Huyền Thiên có nói thật không, trong cơ thể có còn Lôi Đình chi lực không.
Huyền Thiên đối mặt đạo Thương Cương kia cũng không né tránh, trên người lóe lên kim quang, hai tay cũng biến thành màu vàng ròng, thực lực của hắn bỗng nhiên tăng lên, tu vị triển lộ ra là Thiên giai cảnh thất trọng.
Cánh tay vung lên, Sơ Lam Kiếm liền hoạch xuất một đạo cương mang, cái kia Thương Cương kia giống như do đậu hủ làm thành vậy, bị Kiếm Cương đơn giản chém thành hai khúc, hóa thành nát bấy.
Cương mang một kiếm kia nhoáng một cái, chúng cường giả chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
/1894
|