Kiếm Hải Phàm và Kiếm Danh Trạch thân thể nhất thời phát lạnh, từ trong mắt Huyền Thiên thấy được sát ý mãnh liệt.
Hôm nay Huyền Thiên chuẩn bị cùng Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo tính sổ, chính là thời gian sát khí thịnh nhất. Đặt ở thường ngày, Kiếm Thượng Tiệm là Minh chủ của liên minh chính đạo, Huyền Thiên vị tất sẽ giết hắn, thế nhưng hôm nay cũng không chút do dự liền trảm sát.
Kiếm Hải Phàm và Kiếm Danh Trạch không dám nhiều lời, giơ lên thi thể Kiếm Thượng Tiệm cấp tốc cấp tốc rời đi.
Huyền Thiên quay người lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét về phía Âm Liên Tinh, Mặc Vô Bạch, Hoàng cấp thần binh chỉ một cái, quát lớn dẹp đường:
- Âm La Tông chủ, Ám Nguyệt giáo chủ, kế tiếp nên đến phiên các ngươi, đi ra nhận lấy cái chết!
Ám Nguyệt giáo chủ Mặc Vô Bạch khóe mắt cùng nhảy lên, thực lực của hắn cùng với Kiếm Thượng Tiệm tối đa là sàn sàn như nhau, Huyền Thiên có thể chém giết Kiếm Thượng Tiệm, vậy cũng có hi vọng chém giết hắn.
Mà Âm La Tông chủ Âm Liên Tinh cũng là sắc mặt âm trầm, ánh mắt lãnh liệt, lông mi hơi nhíu, thực lực của Huyền Thiên đã vượt qua dự liệu của hắn.
Âm Liên Tinh là đệ nhất nhân dưới Chuẩn Hoàng, thực lực ở trên Kiếm Thượng Tiệm, thế nhưng, nhìn Huyền Thiên và Kiếm Thượng Tiệm vừa rồi đánh một trận, hắn căn bản không có nắm chặt chiến thắng được Huyền Thiên.
Địch nhân như vậy, quá đáng sợ. Chuẩn Hoàng đều khó có thể đánh chết.
Trong lòng Âm Liên Tinh đang suy nghĩ, cho dù là cùng Ám Nguyệt giáo chủ liên thủ, đều khó có hi vọng chém giết Huyền Thiên. Lấy thực lực của Huyền Thiên, hắn muốn chạy trốn, Chuẩn Hoàng khó có thể khó có thể chặn lại được, một trận chiến này, chiến chỉ vô ích.
Chém giết Huyền Thiên, là một mục tiêu duy nhất của Âm Liên Tinh, nếu như không có hi vọng chém giết Huyền Thiên, bất luận chiến đấu gì cũng đều là vô nghĩa.
Qua ba giây đồng hồ, Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch cũng không có đáp lời, hai người liếc nhau, trong mắt không có chiến ý.
Phẫn nộ thì phẫn nộ! Âm Liên Tinh hận không thể đem Huyền Thiên bầm thây vạn đoạn, nhưng hiện tại, thật là không có ý nguyện cùng Huyền Thiên đánh một trận.
- Thiên Thần!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch đều không nói gì, Bái Hỏa Giáo chủ lại tiến về phía trước vài bước, nói:
- Oan oan tương báo tới khi nào, ngươi và Âm Liên Tinh Mặc Vô Bạch đánh một trận. Vô luận thắng bại, phía sau bọn họ đều còn có Chuẩn Hoàng chưa đến, lại đánh tiếp, tranh đấu của các ngươi sẽ không có kết quả cuối cùng. Tuy rằng Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo chủ động truy sát ngươi, là bọn hắn sai, nhưng cũng không có cũng không có đã bị tổn thất gì. Ngược lại Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo tổn thất thảm trọng, hôm nay ta làm người hòa giải, các ngươi có thể đình chỉ tại đây được không? Sau này không xâm phạm lẫn nhau?
Âm Liên Tinh đầu tiên là chết con, sau lại là chết đệ, đối với Huyền Thiên cực kỳ phẫn hận, Ám Nguyệt giáo tổn thất chủ yếu là bởi vì trong Sư Lĩnh Sơn Mạch, bị đầu Chuẩn Yêu Hoàng kia tập kích. Do đó, đối với Huyền Thiên hắn hận, Mặc Vô Bạch so với Âm Liên Tinh muốn nhạt hơn nhiều.
Hôm nay thấy Huyền Thiên thực lực cường đại như vậy, Mặc Vô Bạch hoàn toàn không còn ý niệm đánh một trận trong đầu.
Hiện tại Bái Hỏa Giáo chủ cho bọn hắn bậc thang bậc thang để xuống, Mặc Vô Bạch lập tức động tâm đối với Âm Liên Tinh hồn niệm truyền âm nói:
- Hôm nay chiến đấu chỉ vô ích, không bằng thuận theo Hỏa Mục Trần nói vậy, không chiến mà lui.
Âm Liên Tinh cũng hồn niệm truyền âm đáp lời:
- Người này trưởng thành quá mức đáng sợ, Kiếm Thượng Tiệm không ngờ lại không thể thuấn di chạy giữ mạng. Chuyện này quá mức kỳ quái, đệ của ta Liên Hoa có thể nói là tốc độ quá nhanh, không kịp thuấn di, nhưng con ta Vạn La cùng với mấy trưởng lão không có năng lực từ trong tay hắn bỏ chạy giữa mạng. Theo ý kiến của ta, trên người tiểu súc sinh này khẳng định có tuyệt thế bảo vật trói buộc hư không, vừa động thủ chúng ta không giết được hắn, ngược lại sẽ là bản thân nguy hiểm. Liền thuận theo Hỏa Mục Trần nói, hôm nay bãi chiến, chúng ta trở lại mời Chuẩn Hoàng xuất quan, nhất định phải đem bảo vật trên người hắn đoạt lấy, bảo vật có thể trói buộc hư không, ngay cả Kiếm Thượng Tiệm đều không thể thuấn di tuyệt đối là không tầm thường.
Âm Liên Tinh tâm tư chặt chẽ, tuy rằng Huyền Thiên không có bại lộ Hỗn Độn Thánh Đỉnh nhưng hắn cũng có thể đoán được, trên người Huyền Thiên có bảo vật trói buộc hư không.
Nghe Âm Liên Tinh vừa nói, Mặc Vô Bạch cũng hiểu được có lý hồn niệm truyền âm nói:
- Được!
- Không xâm phạm lẫn nhau? Ta lúc nào phạm qua một lần? Phạm qua Ám Nguyệt giáo? Là bọn hắn tự tìm tử lộ, một lần lại một lần bức ta, bức ta phải phản kháng, phải cùng bọn chúng một trận quyết sinh tử!
Huyền Thiên bình tĩnh nói:
- Hôm nay! Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, người phạm ta......phải chết!
Trong giọng nói bình tĩnh lộ ra sát khí kinh thiên.
- Thiên Thần, chuyện lúc trước là chúng ta sai, bản tọa đáp ứng ngươi, từ nay về sau, sẽ không phạm tới ngươi nữa, ân oán lúc trước, hết thảy đều tiêu tan, như thế nào...?
Mặc Vô Bạch nói.
Âm Liên Tinh thở ra một hơi thật dài, nói:
- Bản tọa cũng có thể đáp ứng, ngày sau Âm La Tông vĩnh bất tương phạm!
Cái gì......? Âm La Tông chủ và Ám Nguyệt giáo chủ, nghe ngữ khí dĩ nhiên đều hướng phía Huyền Thiên cúi đầu.
Vương giả liên minh chính đạo, ai nấy đều là thần sắc kinh dị, cho dù là Vương giả tà phái cũng có chút khó có thể tin nổi.
Theo bọn họ thấy, không quan tâm đánh thắng được hay không? Hai người đều là nhân vật cái thế cấp bậc chưởng giáo, cho dù là muốn cúi đầu, vậy cũng phải đánh qua một trận mới nói. Lúc này còn không có đấu võ đã cúi đầu, chuyện này quá không thể tưởng tượng được rồi.
Bái Hỏa Giáo làm thế lực trọng yếu của tà phái, Bái Hỏa Giáo chủ tự nhiên không muốn thấy Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo và Huyền Thiên sống chết với nhau. Dù sao, cùng với Huyền Thiên không chết không ngớt, ngày sau Huyền Thiên ngư dược long môn, thoát thai hoán cốt. Nếu là đem Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo tiêu diệt. Vậy thì thực lực tà phái so với chính đạo sẽ suy giảm thật lớn. Không có thực lực, tà phái sẽ không thể cùng với chính đạo tranh hùng tại Thiên Châu.
Bái Hỏa Giáo chủ nói:
- Thiên Thần, Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch đều đã đáp ứng, sẽ không phạm tới ngươi, có thể khiến hai đạo chưởng giáo cúi đầu, ngươi đã chiếm hết thể diện, hôm nay dừng lại tại đây thôi, thế nào?
Huyền Thiên nói:
- Được......! Bái Hỏa Giáo chủ, ta cho ngươi mặt mũi này, ngươi làm công chứng, nếu là Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo ngày sau còn dám phạm ta một lần nữa. Khi ấy ta tất tiêu diệt hai môn phái này, để Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo vĩnh viễn....vĩnh viễn...biến mất!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch sắc mặt đều là một trận âm trầm!
- Hiện tại cho ngươi kiêu ngạo một lần, chờ Chuẩn Hoàng đến, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, thiên hạ sẽ không còn cái tên Thiên Thần nữa!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch thầm nghĩ trong lòng.
- Đi.....!
Hai người đồng thời hạ lệnh, vung tay lên, mang theo Vương giả của Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo rời đi thật xa.
Hôm nay Huyền Thiên chuẩn bị cùng Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo tính sổ, chính là thời gian sát khí thịnh nhất. Đặt ở thường ngày, Kiếm Thượng Tiệm là Minh chủ của liên minh chính đạo, Huyền Thiên vị tất sẽ giết hắn, thế nhưng hôm nay cũng không chút do dự liền trảm sát.
Kiếm Hải Phàm và Kiếm Danh Trạch không dám nhiều lời, giơ lên thi thể Kiếm Thượng Tiệm cấp tốc cấp tốc rời đi.
Huyền Thiên quay người lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét về phía Âm Liên Tinh, Mặc Vô Bạch, Hoàng cấp thần binh chỉ một cái, quát lớn dẹp đường:
- Âm La Tông chủ, Ám Nguyệt giáo chủ, kế tiếp nên đến phiên các ngươi, đi ra nhận lấy cái chết!
Ám Nguyệt giáo chủ Mặc Vô Bạch khóe mắt cùng nhảy lên, thực lực của hắn cùng với Kiếm Thượng Tiệm tối đa là sàn sàn như nhau, Huyền Thiên có thể chém giết Kiếm Thượng Tiệm, vậy cũng có hi vọng chém giết hắn.
Mà Âm La Tông chủ Âm Liên Tinh cũng là sắc mặt âm trầm, ánh mắt lãnh liệt, lông mi hơi nhíu, thực lực của Huyền Thiên đã vượt qua dự liệu của hắn.
Âm Liên Tinh là đệ nhất nhân dưới Chuẩn Hoàng, thực lực ở trên Kiếm Thượng Tiệm, thế nhưng, nhìn Huyền Thiên và Kiếm Thượng Tiệm vừa rồi đánh một trận, hắn căn bản không có nắm chặt chiến thắng được Huyền Thiên.
Địch nhân như vậy, quá đáng sợ. Chuẩn Hoàng đều khó có thể đánh chết.
Trong lòng Âm Liên Tinh đang suy nghĩ, cho dù là cùng Ám Nguyệt giáo chủ liên thủ, đều khó có hi vọng chém giết Huyền Thiên. Lấy thực lực của Huyền Thiên, hắn muốn chạy trốn, Chuẩn Hoàng khó có thể khó có thể chặn lại được, một trận chiến này, chiến chỉ vô ích.
Chém giết Huyền Thiên, là một mục tiêu duy nhất của Âm Liên Tinh, nếu như không có hi vọng chém giết Huyền Thiên, bất luận chiến đấu gì cũng đều là vô nghĩa.
Qua ba giây đồng hồ, Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch cũng không có đáp lời, hai người liếc nhau, trong mắt không có chiến ý.
Phẫn nộ thì phẫn nộ! Âm Liên Tinh hận không thể đem Huyền Thiên bầm thây vạn đoạn, nhưng hiện tại, thật là không có ý nguyện cùng Huyền Thiên đánh một trận.
- Thiên Thần!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch đều không nói gì, Bái Hỏa Giáo chủ lại tiến về phía trước vài bước, nói:
- Oan oan tương báo tới khi nào, ngươi và Âm Liên Tinh Mặc Vô Bạch đánh một trận. Vô luận thắng bại, phía sau bọn họ đều còn có Chuẩn Hoàng chưa đến, lại đánh tiếp, tranh đấu của các ngươi sẽ không có kết quả cuối cùng. Tuy rằng Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo chủ động truy sát ngươi, là bọn hắn sai, nhưng cũng không có cũng không có đã bị tổn thất gì. Ngược lại Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo tổn thất thảm trọng, hôm nay ta làm người hòa giải, các ngươi có thể đình chỉ tại đây được không? Sau này không xâm phạm lẫn nhau?
Âm Liên Tinh đầu tiên là chết con, sau lại là chết đệ, đối với Huyền Thiên cực kỳ phẫn hận, Ám Nguyệt giáo tổn thất chủ yếu là bởi vì trong Sư Lĩnh Sơn Mạch, bị đầu Chuẩn Yêu Hoàng kia tập kích. Do đó, đối với Huyền Thiên hắn hận, Mặc Vô Bạch so với Âm Liên Tinh muốn nhạt hơn nhiều.
Hôm nay thấy Huyền Thiên thực lực cường đại như vậy, Mặc Vô Bạch hoàn toàn không còn ý niệm đánh một trận trong đầu.
Hiện tại Bái Hỏa Giáo chủ cho bọn hắn bậc thang bậc thang để xuống, Mặc Vô Bạch lập tức động tâm đối với Âm Liên Tinh hồn niệm truyền âm nói:
- Hôm nay chiến đấu chỉ vô ích, không bằng thuận theo Hỏa Mục Trần nói vậy, không chiến mà lui.
Âm Liên Tinh cũng hồn niệm truyền âm đáp lời:
- Người này trưởng thành quá mức đáng sợ, Kiếm Thượng Tiệm không ngờ lại không thể thuấn di chạy giữ mạng. Chuyện này quá mức kỳ quái, đệ của ta Liên Hoa có thể nói là tốc độ quá nhanh, không kịp thuấn di, nhưng con ta Vạn La cùng với mấy trưởng lão không có năng lực từ trong tay hắn bỏ chạy giữa mạng. Theo ý kiến của ta, trên người tiểu súc sinh này khẳng định có tuyệt thế bảo vật trói buộc hư không, vừa động thủ chúng ta không giết được hắn, ngược lại sẽ là bản thân nguy hiểm. Liền thuận theo Hỏa Mục Trần nói, hôm nay bãi chiến, chúng ta trở lại mời Chuẩn Hoàng xuất quan, nhất định phải đem bảo vật trên người hắn đoạt lấy, bảo vật có thể trói buộc hư không, ngay cả Kiếm Thượng Tiệm đều không thể thuấn di tuyệt đối là không tầm thường.
Âm Liên Tinh tâm tư chặt chẽ, tuy rằng Huyền Thiên không có bại lộ Hỗn Độn Thánh Đỉnh nhưng hắn cũng có thể đoán được, trên người Huyền Thiên có bảo vật trói buộc hư không.
Nghe Âm Liên Tinh vừa nói, Mặc Vô Bạch cũng hiểu được có lý hồn niệm truyền âm nói:
- Được!
- Không xâm phạm lẫn nhau? Ta lúc nào phạm qua một lần? Phạm qua Ám Nguyệt giáo? Là bọn hắn tự tìm tử lộ, một lần lại một lần bức ta, bức ta phải phản kháng, phải cùng bọn chúng một trận quyết sinh tử!
Huyền Thiên bình tĩnh nói:
- Hôm nay! Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, người phạm ta......phải chết!
Trong giọng nói bình tĩnh lộ ra sát khí kinh thiên.
- Thiên Thần, chuyện lúc trước là chúng ta sai, bản tọa đáp ứng ngươi, từ nay về sau, sẽ không phạm tới ngươi nữa, ân oán lúc trước, hết thảy đều tiêu tan, như thế nào...?
Mặc Vô Bạch nói.
Âm Liên Tinh thở ra một hơi thật dài, nói:
- Bản tọa cũng có thể đáp ứng, ngày sau Âm La Tông vĩnh bất tương phạm!
Cái gì......? Âm La Tông chủ và Ám Nguyệt giáo chủ, nghe ngữ khí dĩ nhiên đều hướng phía Huyền Thiên cúi đầu.
Vương giả liên minh chính đạo, ai nấy đều là thần sắc kinh dị, cho dù là Vương giả tà phái cũng có chút khó có thể tin nổi.
Theo bọn họ thấy, không quan tâm đánh thắng được hay không? Hai người đều là nhân vật cái thế cấp bậc chưởng giáo, cho dù là muốn cúi đầu, vậy cũng phải đánh qua một trận mới nói. Lúc này còn không có đấu võ đã cúi đầu, chuyện này quá không thể tưởng tượng được rồi.
Bái Hỏa Giáo làm thế lực trọng yếu của tà phái, Bái Hỏa Giáo chủ tự nhiên không muốn thấy Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo và Huyền Thiên sống chết với nhau. Dù sao, cùng với Huyền Thiên không chết không ngớt, ngày sau Huyền Thiên ngư dược long môn, thoát thai hoán cốt. Nếu là đem Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo tiêu diệt. Vậy thì thực lực tà phái so với chính đạo sẽ suy giảm thật lớn. Không có thực lực, tà phái sẽ không thể cùng với chính đạo tranh hùng tại Thiên Châu.
Bái Hỏa Giáo chủ nói:
- Thiên Thần, Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch đều đã đáp ứng, sẽ không phạm tới ngươi, có thể khiến hai đạo chưởng giáo cúi đầu, ngươi đã chiếm hết thể diện, hôm nay dừng lại tại đây thôi, thế nào?
Huyền Thiên nói:
- Được......! Bái Hỏa Giáo chủ, ta cho ngươi mặt mũi này, ngươi làm công chứng, nếu là Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo ngày sau còn dám phạm ta một lần nữa. Khi ấy ta tất tiêu diệt hai môn phái này, để Âm La Tông và Ám Nguyệt giáo vĩnh viễn....vĩnh viễn...biến mất!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch sắc mặt đều là một trận âm trầm!
- Hiện tại cho ngươi kiêu ngạo một lần, chờ Chuẩn Hoàng đến, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, thiên hạ sẽ không còn cái tên Thiên Thần nữa!
Âm Liên Tinh và Mặc Vô Bạch thầm nghĩ trong lòng.
- Đi.....!
Hai người đồng thời hạ lệnh, vung tay lên, mang theo Vương giả của Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo rời đi thật xa.
/1894
|