- Huyền Thiên thiếu hiệp....!
- Huyền Thiên thiếu hiệp....!
...
Đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái thấy Huyền Thiên đi về phía Liên Vân Phong, đều lớn tiếng hoan hô lên.
Người trong chính đạo thích mang trên người danh tiếng hào hiệp, cao thủ thành danh đã lâu, bọn họ sẽ xưng hô là đại hiệp. Cao thủ trẻ tuổi, bọn họ sẽ xưng hô là thiếu hiệp, chính đạo, có một bộ hiệp nghĩa chi đạo, ước thúc võ giả chính đạo.
Đây chính là địa phương hoàn toàn tương phản cùng với Ma Môn làm theo ý mình.
Thế nhưng, người trong chính đạo, vị tất đã đều là người tốt, cùng với Ma Môn giống nhau cả, tốt xấu đều có. Chỉ là người trong Ma Môn không có ước thúc, là thực sự có thể nhìn được xấu xa.
Chính đạo người xấu trong chính đạo, thì bởi vì hiệp nghĩa chi đạo ước thuc, biểu hiện ra thoạt nhìn vẫn là rất đoan trang. Bất quá, nếu là kéo xuống tầng da mặt hiệp nghĩa ngụy trang kia, trình độ bộ mặt thấp kém bên trong có khả năng sẽ làm không ít người khiếp sợ.
Huyền Thiên hư không đạp bước, trực tiếp đi tới tiền phương mấy Hoàng Giả của Thanh Vân Kiếm Phái.
- Đa tạ Huyền Thiên thiếu hiệp cứu giúp, Thanh Vân Kiếm Phái vạn phần cảm tạ, vô cùng cảm kích....!
Mấy Hoàng Giả ôm quyền nói.
Chưởng môn Thanh Vân Kiếm Phái Lâm Kiếm Vân cũng ôm quyền chắp tay, nói:
- Đa tạ.
Huyền Thiên đối với mọi người khoát khoát tay, nói:
- Công lao nhấc tay mà thôi, không đán nhắc tới. Nghe nói Thanh Vân Kiếm Phái thu hoạch đại lượng Diêm Hoàng Thổ, mới gặp phải kiếp nạn diệt môn. Hiện tại tuy rằng lần công kích thứ nhất của Ma Môn đã bị đánh đuổi, nhưng còn có thể có lần công kích thứ hai, thứ ba nữa, Diêm Hoàng Thổ lưu lại Thanh Vân Kiếm Phái là một tai họa. Lâm chưởng môn, Huyền mỗ đối với Diêm Hoàng Thổ cũng có chút hứng thú, có thể trao đổi cho ta được hay không? Huyền mỗ sẽ dùng vật phẩm ngang giá để trao đổi.
Lời này của Huyền Thiên nói được xem như đã khách khí, đồng thời, cứu được cả tông môn của Thanh Vân Kiếm Phái, lại lấy vật phẩm ngang giá để trao đổi Diêm Hoàng Thổ của đối phương, cũng hợp tình hợp lý.
Bất quá, Thanh Vân Kiếm Phái chưởng môn Lâm Kiếm Vân lại là lông mày vừa nhíu một chút, nói:
- Ngươi cũng muốn đánh chủ ý với Diêm Hoàng Thổ?
- Thế nào? Lâm chưởng môn không muốn trao đổi?
Huyền Thiên thoáng lộ vẻ kinh ngạc nói.
Diêm Hoàng Thổ đối với Thanh Vân Kiếm Phái chỉ là thứ vô ích, chỉ có người tu luyện đỉnh tiêm Đế cấp công pháp mới có thể hấp thu luyện hóa được. Hiện tại Vân Châu căn bản không có đỉnh tiêm Đế cấp công pháp, do đó, Diêm Hoàng Thổ chỉ có thể dùng để Luyện Khí.
- Không đổi!
Lâm Kiếm Vân nói xong như đinh đóng cột.
- Vì sao?
Huyền Thiên kỳ quái nói:
- Diêm Hoàng Thổ đối với Thanh Vân Kiếm Phái vô dụng, chỉ có thể mang đến tai nạn. Mà ta có thể dùng bảo vật hữu dụng đối với Thanh Vân Kiếm Phái để trao đổi, ngươi ngay cả ta dùng cái gì để trao đổi cũng không hỏi, đã cự tuyệt thẳng thắn như vậy?
Một vị Nhị cấp Hoàng Giả nói:
- Huyền Thiên thiếu hiệp, đây là đồ vật mà Thần Tử Ti Không Tương đại nhân nói qua muốn chúng ta bảo lưu cho hắn. Chưởng môn là tuân thủ mệnh lệnh của Thần Tử Tư Không Tương đại nhân, xin chớ trách móc.
Huyền Thiên khẽ cười một tiếng, nói:
- Thần Tử Tư Không Tương? Hắn có thể bảo trụ sinh tử của Thanh Vân Kiếm Phái sao? Nếu không có Huyền Thiên ta ngày hôm nay vừa lúc đến kịp, Thanh Vân Kiếm Phái ngươi đã hôi phi yên diệt. Ta mới là người có khả năng định sinh tử của Thanh Vân Kiếm Phái. Không cần bao lâu nữa, còn có thể có cường giả Ma Môn đến đây, đến lúc đó Thanh Vân Kiếm Phái lại gặp nguy cơ sinh tử. Đem đem Diêm Hoàng Thổ trao đổi cho Huyền mỗ, Huyền mỗ nguyện dùng Dược Vương ngàn năm trao đổi, đồng thời bảo đảm Thanh Vân Kiếm Phái ngươi vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không đổi, vậy Huyền mỗ cũng chỉ đành ở bên cạnh quan khán, chờ cường giả Ma Môn đem Diêm Hoàng Thổ cướp đi. Ta lại từ trong tay Ma Môn cường giả cường đoạt. Một câu nói, đổi hay là không đổi?
- Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi...ngươi có thể nào thấy chết mà không cứu được?
- Gặp chuyện bất bình, rút kiếm tương trợ, là chuẩn tắc của hiệp sĩ chính đạo chúng ta, hôm nay Thanh Vân Kiếm Phái gặp nạn, Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi nên tương trợ.
- Đệ tử dưới Vương giả của Thanh Vân Kiếm Phái ta, hơn bốn mươi ba vạn bảy nghìn người, Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi có thể nào nhẫn tâm thấy bọn họ táng mạng dưới tay của cẩu tặc Ma Môn?
...
Thấy Huyền Thiên nói mặc kệ chết sống của Thanh Vân Kiếm Phái, mấy Hoàng Giả của Thanh Vân Kiếm Phái nhất thời hoảng hốt.
Tuy nói đã phái người đi Bích Hà Cung thỉnh cứu binh, nhưng chờ được viện binh của Bích Hà Cung, chí ít còn cần thời gian hơn hai ngày nữa.
Nếu là trong lúc đó lại có cường giả Ma Môn đến, vậy thì Thanh Vân Kiếm Phái đã nguy hiểm rồi.
Những Vương giả, Hoàng Giả kia thật đúng là có hi vọng lớn chạy được giữ mạng, nhưng hơn mười vạn đệ tử tu vi dưới Vương giả của Thanh Vân Kiếm Phái, nhất định chạy không thoát khỏi cường giả Ma Môn giết chóc.
Thấy cường giả Thanh Vân Kiếm Phái dùng hiệp nghĩa chi đạo trách cứ mình, Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đường đường Thanh Vân Kiếm Phái chưởng giáo chí tôn, cũng không quản chết sống của hơn mười vạn đệ tử môn hạ, Huyền Thiên ta sao phải quản?
- Ngươi...ngươi là ma đầu!
Thanh Vân Kiếm Phái chưởng môn Lâm Kiếm Vân chỉ vào Huyền Thiên quát dẹp đường.
- Xin hỏi Lâm chưởng môn, vứt bỏ tính mệnh của hơn mười vạn đệ tử môn hạ không để ý, ngươi lại là thứ gì vậy? Ngươi là Thánh Nhân? Hay vẫn là vĩ nhân? Hoặc là cái gì khác đây?
Huyền Thiên cũng không nổi giận, nhìn chằm chằm Lâm Kiếm Vân, cười lạnh nói.
- Việc của Thanh Vân Kiếm Phái ta, còn không tới phiên ngươi ngoại nhân này đến lắm miệng.
Lâm Kiếm Vân phất ống tay áo một cái.
- A....!
Huyền Thiên ánh mắt sáng ngời, chăm chú vào trên người Lâm Kiếm Vân, nói:
- Xem ra trên tay ngươi còn có con bài chưa lật, ta xuất thủ tương trợ Thanh Vân Kiếm Phái, lại đúng là ta đã nhiều chuyện rồi.
Lâm Kiếm Vân thái độ cường ngạnh, Huyền Thiên dựa vào trực giác nói cho hắn biết, Lâm Kiếm Vân khẳng định không đơn giản.
Bằng không, Thanh Vân Kiếm Phái bị buộc vào tuyệt cảnh, làm sao lại không muốn vứt bỏ Diêm Hoàng Thổ không có tác dụng gì lớn?
Đồng thời, Huyền Thiên đúng là trong nháy mắt tiêu diệt hai vị Tam cấp Hoàng Giả của mình, còn phá trận pháp của Cảnh Vũ Thanh, đánh bại Cảnh Vũ Thanh, chiến lực so với Tứ cấp Hoàng Giả cũng đều đáng sợ hơn.
Nhưng Lâm Kiếm Vân ở trước mặt Huyền Thiên, lại không có nửa điểm yếu thế, chứng minh thực lực của Huyền Thiên còn không có uy hiếp được đến Lâm Kiếm Vân.
- Thanh Vân Kiếm Phái và Liệt Thiên Kiếm Tông thực lực không sai biệt lắm, tông chủ chưởng môn đều là Tam cấp Hoàng Giả, Lâm Kiếm Vân dựa vào cái gì ở trước mặt ta tự tin như vậy đây? Hắn....sẽ không sợ ta cường đoạt sao?
Huyền Thiên thầm nghĩ.
Lâm Kiếm Vân nói:
- Huyền Thiên, việc tương trợ Thanh Vân Kiếm Phái, bản phái phi thường cảm tạ, thế nhưng Diêm Hoàng Thổ là đồ vật mà Thần Tử Tư Không Tương đại nhân nói qua muốn vì hắn bảo lưu lại. Bất kỳ kẻ nào đều đừng mơ tưởng đem Diêm Hoàng Thổ từ chỗ bản tông lấy đi. Chờ Bích Hà Cung viện binh đến, ta sẽ đem Diêm Hoàng Thổ giao cho Bích Hà Cung bảo quản, thẳng đến Thần Tử Tư Không Tương đại nhân trở lại.
- Huyền Thiên thiếu hiệp....!
...
Đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái thấy Huyền Thiên đi về phía Liên Vân Phong, đều lớn tiếng hoan hô lên.
Người trong chính đạo thích mang trên người danh tiếng hào hiệp, cao thủ thành danh đã lâu, bọn họ sẽ xưng hô là đại hiệp. Cao thủ trẻ tuổi, bọn họ sẽ xưng hô là thiếu hiệp, chính đạo, có một bộ hiệp nghĩa chi đạo, ước thúc võ giả chính đạo.
Đây chính là địa phương hoàn toàn tương phản cùng với Ma Môn làm theo ý mình.
Thế nhưng, người trong chính đạo, vị tất đã đều là người tốt, cùng với Ma Môn giống nhau cả, tốt xấu đều có. Chỉ là người trong Ma Môn không có ước thúc, là thực sự có thể nhìn được xấu xa.
Chính đạo người xấu trong chính đạo, thì bởi vì hiệp nghĩa chi đạo ước thuc, biểu hiện ra thoạt nhìn vẫn là rất đoan trang. Bất quá, nếu là kéo xuống tầng da mặt hiệp nghĩa ngụy trang kia, trình độ bộ mặt thấp kém bên trong có khả năng sẽ làm không ít người khiếp sợ.
Huyền Thiên hư không đạp bước, trực tiếp đi tới tiền phương mấy Hoàng Giả của Thanh Vân Kiếm Phái.
- Đa tạ Huyền Thiên thiếu hiệp cứu giúp, Thanh Vân Kiếm Phái vạn phần cảm tạ, vô cùng cảm kích....!
Mấy Hoàng Giả ôm quyền nói.
Chưởng môn Thanh Vân Kiếm Phái Lâm Kiếm Vân cũng ôm quyền chắp tay, nói:
- Đa tạ.
Huyền Thiên đối với mọi người khoát khoát tay, nói:
- Công lao nhấc tay mà thôi, không đán nhắc tới. Nghe nói Thanh Vân Kiếm Phái thu hoạch đại lượng Diêm Hoàng Thổ, mới gặp phải kiếp nạn diệt môn. Hiện tại tuy rằng lần công kích thứ nhất của Ma Môn đã bị đánh đuổi, nhưng còn có thể có lần công kích thứ hai, thứ ba nữa, Diêm Hoàng Thổ lưu lại Thanh Vân Kiếm Phái là một tai họa. Lâm chưởng môn, Huyền mỗ đối với Diêm Hoàng Thổ cũng có chút hứng thú, có thể trao đổi cho ta được hay không? Huyền mỗ sẽ dùng vật phẩm ngang giá để trao đổi.
Lời này của Huyền Thiên nói được xem như đã khách khí, đồng thời, cứu được cả tông môn của Thanh Vân Kiếm Phái, lại lấy vật phẩm ngang giá để trao đổi Diêm Hoàng Thổ của đối phương, cũng hợp tình hợp lý.
Bất quá, Thanh Vân Kiếm Phái chưởng môn Lâm Kiếm Vân lại là lông mày vừa nhíu một chút, nói:
- Ngươi cũng muốn đánh chủ ý với Diêm Hoàng Thổ?
- Thế nào? Lâm chưởng môn không muốn trao đổi?
Huyền Thiên thoáng lộ vẻ kinh ngạc nói.
Diêm Hoàng Thổ đối với Thanh Vân Kiếm Phái chỉ là thứ vô ích, chỉ có người tu luyện đỉnh tiêm Đế cấp công pháp mới có thể hấp thu luyện hóa được. Hiện tại Vân Châu căn bản không có đỉnh tiêm Đế cấp công pháp, do đó, Diêm Hoàng Thổ chỉ có thể dùng để Luyện Khí.
- Không đổi!
Lâm Kiếm Vân nói xong như đinh đóng cột.
- Vì sao?
Huyền Thiên kỳ quái nói:
- Diêm Hoàng Thổ đối với Thanh Vân Kiếm Phái vô dụng, chỉ có thể mang đến tai nạn. Mà ta có thể dùng bảo vật hữu dụng đối với Thanh Vân Kiếm Phái để trao đổi, ngươi ngay cả ta dùng cái gì để trao đổi cũng không hỏi, đã cự tuyệt thẳng thắn như vậy?
Một vị Nhị cấp Hoàng Giả nói:
- Huyền Thiên thiếu hiệp, đây là đồ vật mà Thần Tử Ti Không Tương đại nhân nói qua muốn chúng ta bảo lưu cho hắn. Chưởng môn là tuân thủ mệnh lệnh của Thần Tử Tư Không Tương đại nhân, xin chớ trách móc.
Huyền Thiên khẽ cười một tiếng, nói:
- Thần Tử Tư Không Tương? Hắn có thể bảo trụ sinh tử của Thanh Vân Kiếm Phái sao? Nếu không có Huyền Thiên ta ngày hôm nay vừa lúc đến kịp, Thanh Vân Kiếm Phái ngươi đã hôi phi yên diệt. Ta mới là người có khả năng định sinh tử của Thanh Vân Kiếm Phái. Không cần bao lâu nữa, còn có thể có cường giả Ma Môn đến đây, đến lúc đó Thanh Vân Kiếm Phái lại gặp nguy cơ sinh tử. Đem đem Diêm Hoàng Thổ trao đổi cho Huyền mỗ, Huyền mỗ nguyện dùng Dược Vương ngàn năm trao đổi, đồng thời bảo đảm Thanh Vân Kiếm Phái ngươi vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không đổi, vậy Huyền mỗ cũng chỉ đành ở bên cạnh quan khán, chờ cường giả Ma Môn đem Diêm Hoàng Thổ cướp đi. Ta lại từ trong tay Ma Môn cường giả cường đoạt. Một câu nói, đổi hay là không đổi?
- Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi...ngươi có thể nào thấy chết mà không cứu được?
- Gặp chuyện bất bình, rút kiếm tương trợ, là chuẩn tắc của hiệp sĩ chính đạo chúng ta, hôm nay Thanh Vân Kiếm Phái gặp nạn, Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi nên tương trợ.
- Đệ tử dưới Vương giả của Thanh Vân Kiếm Phái ta, hơn bốn mươi ba vạn bảy nghìn người, Huyền Thiên thiếu hiệp, ngươi có thể nào nhẫn tâm thấy bọn họ táng mạng dưới tay của cẩu tặc Ma Môn?
...
Thấy Huyền Thiên nói mặc kệ chết sống của Thanh Vân Kiếm Phái, mấy Hoàng Giả của Thanh Vân Kiếm Phái nhất thời hoảng hốt.
Tuy nói đã phái người đi Bích Hà Cung thỉnh cứu binh, nhưng chờ được viện binh của Bích Hà Cung, chí ít còn cần thời gian hơn hai ngày nữa.
Nếu là trong lúc đó lại có cường giả Ma Môn đến, vậy thì Thanh Vân Kiếm Phái đã nguy hiểm rồi.
Những Vương giả, Hoàng Giả kia thật đúng là có hi vọng lớn chạy được giữ mạng, nhưng hơn mười vạn đệ tử tu vi dưới Vương giả của Thanh Vân Kiếm Phái, nhất định chạy không thoát khỏi cường giả Ma Môn giết chóc.
Thấy cường giả Thanh Vân Kiếm Phái dùng hiệp nghĩa chi đạo trách cứ mình, Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đường đường Thanh Vân Kiếm Phái chưởng giáo chí tôn, cũng không quản chết sống của hơn mười vạn đệ tử môn hạ, Huyền Thiên ta sao phải quản?
- Ngươi...ngươi là ma đầu!
Thanh Vân Kiếm Phái chưởng môn Lâm Kiếm Vân chỉ vào Huyền Thiên quát dẹp đường.
- Xin hỏi Lâm chưởng môn, vứt bỏ tính mệnh của hơn mười vạn đệ tử môn hạ không để ý, ngươi lại là thứ gì vậy? Ngươi là Thánh Nhân? Hay vẫn là vĩ nhân? Hoặc là cái gì khác đây?
Huyền Thiên cũng không nổi giận, nhìn chằm chằm Lâm Kiếm Vân, cười lạnh nói.
- Việc của Thanh Vân Kiếm Phái ta, còn không tới phiên ngươi ngoại nhân này đến lắm miệng.
Lâm Kiếm Vân phất ống tay áo một cái.
- A....!
Huyền Thiên ánh mắt sáng ngời, chăm chú vào trên người Lâm Kiếm Vân, nói:
- Xem ra trên tay ngươi còn có con bài chưa lật, ta xuất thủ tương trợ Thanh Vân Kiếm Phái, lại đúng là ta đã nhiều chuyện rồi.
Lâm Kiếm Vân thái độ cường ngạnh, Huyền Thiên dựa vào trực giác nói cho hắn biết, Lâm Kiếm Vân khẳng định không đơn giản.
Bằng không, Thanh Vân Kiếm Phái bị buộc vào tuyệt cảnh, làm sao lại không muốn vứt bỏ Diêm Hoàng Thổ không có tác dụng gì lớn?
Đồng thời, Huyền Thiên đúng là trong nháy mắt tiêu diệt hai vị Tam cấp Hoàng Giả của mình, còn phá trận pháp của Cảnh Vũ Thanh, đánh bại Cảnh Vũ Thanh, chiến lực so với Tứ cấp Hoàng Giả cũng đều đáng sợ hơn.
Nhưng Lâm Kiếm Vân ở trước mặt Huyền Thiên, lại không có nửa điểm yếu thế, chứng minh thực lực của Huyền Thiên còn không có uy hiếp được đến Lâm Kiếm Vân.
- Thanh Vân Kiếm Phái và Liệt Thiên Kiếm Tông thực lực không sai biệt lắm, tông chủ chưởng môn đều là Tam cấp Hoàng Giả, Lâm Kiếm Vân dựa vào cái gì ở trước mặt ta tự tin như vậy đây? Hắn....sẽ không sợ ta cường đoạt sao?
Huyền Thiên thầm nghĩ.
Lâm Kiếm Vân nói:
- Huyền Thiên, việc tương trợ Thanh Vân Kiếm Phái, bản phái phi thường cảm tạ, thế nhưng Diêm Hoàng Thổ là đồ vật mà Thần Tử Tư Không Tương đại nhân nói qua muốn vì hắn bảo lưu lại. Bất kỳ kẻ nào đều đừng mơ tưởng đem Diêm Hoàng Thổ từ chỗ bản tông lấy đi. Chờ Bích Hà Cung viện binh đến, ta sẽ đem Diêm Hoàng Thổ giao cho Bích Hà Cung bảo quản, thẳng đến Thần Tử Tư Không Tương đại nhân trở lại.
/1894
|