Không giống với võ giả khác, một ít thiên tài yêu nghiệt rất dễ dàng trong khoảng thời gian ngắn vượt qua lão bối cường giả.
Nhưng trong giọng nói của Thiên Cơ Côn, cũng không có nghĩ Thiên Cơ Lão Nhân vị tiền bối này so với hắn mạnh hơn.
Da trên mặt Thiên Cơ Lão Nhân co rúm vài cái, nói:
- Tiểu bối, ngươi nhìn xem người ta lựa chọn, có phải là người mang Đại Khí Vận? Huyền Thiên ở bên cạnh ngươi so với hắn thì thế nào?
Thiên Cơ Côn lắc đầu, nói:
- Ngươi tuy là trưởng bối, nhưng đối với Thiên Cơ một đạo lĩnh ngộ lại không bằng ta. Hai người bọn họ đều là người có Đại Khí Vận, Huyền Thiên so được qua Lục Tuyệt Trần thì sao? Mà không so được qua lại thế nào? Cùng ta và ngươi nào có quan hệ gì đâu? Huống hồ khí vận biến ảo vô phương, ai cũng không có thể cuồng vọng kết luận, có lẽ lúc này thịnh, qua thời gian không đến ba khắc, sẽ từ thịnh chuyển thành suy, ngươi chẳng lẽ cho rằng chính mình có thể nhìn thấu Thiên Cơ, xác định số mệnh thật sao?
- Cùng ta và ngươi có gì quan hệ sao? Ha ha...!
Thiên Cơ Lão Nhân cười lớn một tiếng, nói:
- Số mệnh mặc dù có thịnh suy chuyển biến, nhưng cả xu thế cũng sẽ không thay đổi, Tuyệt Trần khí vận mạnh hơn Huyền Thiên, vậy kết quả cuối cùng liền từ lâu đã được định trước. Tất cả giãy dụa đều là phí công vô ích, người khác nhìn không ra khí vận mạnh yếu, ngươi là truyền nhân của Thiên Cơ Nhất Mạch ta, ngươi còn nhìn không ra được sao? Dùng Vọng Khí Thuật của ngươi nhìn xem, khí vận của Huyền Thiên dài chín trượng bảy, mà khí vận của Tuyệt Trần là chín trượng chín, khí vận thua kém một chút, nhân sinh sẽ chênh lệch cả ngàn vạn dặm, khí vận mặc dù không định trước. Nhưng mệnh vận lại có định trước, Huyền Thiên so với Lục Tuyệt Trần, mệnh vận chung quy vẫn là kém hơn một chút, tiểu bối, ta nói được có đúng hay không?
Lục Tuyệt Trần nghe Thiên Cơ Lão Nhân nói khí vận của hắn mạnh hơn so với Huyền Thiên, nhất thời trong lòng vui mừng, trên mặt tiếu ý liên tục.
Huyền Thiên lại là đối với những lời này khinh thường không quan tâm, hắn đã có lúc nào tin tưởng qua mệnh vận?
Cái gì mà trong mệnh đã định trước, đối với hắn mà nói đều là chó má, hắn chỉ biết là, tương lai nắm trong tay của chính mình, chỉ cần chính mình nỗ lực, có thể sẽ có thể nghịch thiên cải mệnh, nhân vật nho nhỏ, cũng có thể bay lượn trên chín tầng trời.
Thiên Cơ Côn cũng cười theo, nói:
- Ha hả....ngươi một bộ lời nói này ở trên người khác đều đúng. Nhưng nói ở trên người Huyền Thiên lại không khác gì rắm chó, một người không tin vào mệnh vận, lại thế nào chịu mệnh vận ước thúc. Huống hồ, ta có mệnh của ta, ngươi có mạng của ngươi, mệnh của ta ở trong tay của chính bản thân ta. Mà mệnh của ngươi lại là dựa vào trên người Lục Tuyệt Trần, cao thấp giữa hai chúng ta, ngươi trên thực tế từ lâu đã nhìn ra được. Chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi, thọ nguyên của ngươi còn có hơn mười năm nữa, trở lại tìm hiểu thêm một chút đi, hay là năm nay vẫn là có hi vọng đạt đến cảnh giới này của ta!
- Ngươi thối lắm....!
Thiên Cơ Lão Nhân gầm lên một tiếng, hắn sống hơn bốn trăm năm, tinh tu Thiên Cơ chi đạo, dĩ nhiên sẽ không bằng một hậu bối tu luyện không đến hai trăm năm sao? Hắn thật là không muốn tin tưởng.
- Mệnh của ngươi ở trong chính tay của ngươi sao?
Thiên Cơ Lão Nhân hét lớn một tiếng, Thanh Đồng Cổ Kính trong tay lại đột ngột quang mang đại thịnh, hướng Thiên Cơ Côn chiếu xạ đi.
Thiên Cơ Côn khẽ cười một tiếng, trong tay đồng dạng xuất hiện một mặt Thanh Đồng Cổ Kính, bàn tay vỗ một cái, chiếu về phía Thiên Cơ Lão Nhân.
Ba...
Một tiếng thanh thúy vang lên, Thiên Cơ Lão Nhân chiếu xạ ra quang mang tất cả đều tiêu tán, Thanh Đồng Cổ Kính trong tay nhất thời nghiền nát, nứt ra vết rách giống như mạng nhện.
Thiên Cơ Lão Nhân thần sắc kinh hãi, cả kinh nói:
- Sao có khả năng? Ngươi đây là Thiên Cơ Cảnh chính phẩm sao?
Thiên Cơ Côn thần sắc đạm nhiên, nói:
- Ngay cả chín cỗ Thánh Đỉnh đều có thể đi tới phàm giới, Thiên Cơ Cảnh vì sao không thể đây? Thiên Cơ Nhất Mạch truyền nhân thấy Thiên Cơ Cảnh như thấy môn chủ, ngươi tuy là trưởng bối, nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của ta!
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Thiên Cơ Lão Nhân hét lớn một tiếng, hô lên....! Bốn phía không khí kích động, khí thế kinh khủng từ trên người Thiên Cơ Lão Nhân bộc phát ra, chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, trong sát na một đạo Âm Dương Đại Thủ Ấn hướng Thiên Cơ Côn phách qua đây.
Thiên Cơ Lão Nhân là Cửu cấp Hoàng Giả, thực lực nghịch thiên, gần với cấp bậc Chuẩn Đế, vừa ra tay, thế tựa lôi đinh.
- Làm càn!
Thiên Cơ Côn thần sắc nghiêm túc, hét lớn một tiếng.
Ba...
Thiên Cơ Côn đồng dạng thi triển Âm Dương Đại Thủ Ấn, bổ tới, một tiếng nổ lớn vang lên, như sấm dậy đất bằng, khí lưu bạo tạc trong sát na lao ra mấy chục dặm.
Huyền Thiên, Lục Tuyệt Trần, Thiên Nhãn Môn Hoàng Giả toàn bộ đều tránh né ra thật xa, trong nháy mắt đã tránh ra ngoài mười dặm, bên ngoài cơ thể hộ thể cương tráo, mới đưa khí lưu bắn ra xung quanh chống đỡ được.
Thiên Cơ Lão Nhân thân thể không chút lay động, Thiên Cơ Côn lại là đạp cước lui về phía sau ba bước.
Ngoại trừ Huyền Thiên ra, mọi người thần sắc đều là thất kinh.
Thiên Cơ Côn mới là Thất cấp Hoàng Giả, dĩ nhiên có thể cùng với Cửu cấp Hoàng Giả mạnh mẽ liều mạng, thực lực cỡ này, thật sự là kinh người.
Thực lực của Thiên Cơ Lão Nhân, so với ngũ đại Kiếm Đế thế gia gia chủ đều phải càng vượt hơn một phần. Thiên Cơ Côn cùng hắn liều mạng một chưởng, chỉ là lui lại ba bước, thực lực có thể cùng với ngũ đại Kiếm Đế thế gia gia chủ so sánh, so với Cửu cấp Hoàng Giả bình thường cũng đều còn muốn vượt qua một bậc.
Phanh....
Thiên Cơ Lão Nhân tiến một bước về phía trước, dường như một khỏa đạn pháo hình người hướng phía trước đẩy bắn ra, tiền phương không khí nhất thời nổ tung, hắn hét lớn một tiếng:
- Tiểu bối, Thiên Cơ Cảnh ngươi không có tư cách nắm giữ, mau giao ra đây!
Đang khi nói chuyện, Thiên Cơ Lão Nhân đã lần thứ hai xuất thủ, hai cánh tay một đen một trắng, tả hữu phân ra, tựa hồ muốn đem bầu trời xé mở ra, trong sát na chia làm hai nửa.
Thần Tử Tư Không Tương cũng tìm hiểu Âm Dương Áo Nghĩa, thế nhưng, chiêu thức Âm Dương Lưỡng Phân, Âm Dương Phân Cách của hắn, so với Thiên Cơ Lão Nhân một chiêu xé trời này, quả thực kém hơn nhiều.
Thiên Cơ Lão Nhân muốn Lưỡng Phân Âm Dương, đem Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Cảnh phân cách ra, sau đó đem Thiên Cơ Cảnh cướp giật tới tay.
Không đợi Thiên Cơ Cảnh từ trong tay ngăn cách đi ra, Thiên Cơ Côn đã trực tiếp đem Thiên Cơ Cảnh ném đi, lớn tiếng nói:
- Thời Gian Chi Kính, Thiên Cơ Trấn Hư Không!
Trong sát na, Thiên Cơ Cảnh quang mang đại thịnh, một mảnh quang mang huyễn bạch đảo qua Thiên Địa, bao phủ tất cả.
Quang mang huyễn bạch kia chợt lóe liền biến mất. Theo quang mang huyễn bạch kia biến mất, còn có Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Lão Nhân.
Trong hư không một mảnh vắng vẻ, bọn người Huyền Thiên nhìn không thấy hai vị Thiên Cơ truyền nhân tồn tại, bọn họ tựa hồ đã triệt để biến mất.
Nhưng trong giọng nói của Thiên Cơ Côn, cũng không có nghĩ Thiên Cơ Lão Nhân vị tiền bối này so với hắn mạnh hơn.
Da trên mặt Thiên Cơ Lão Nhân co rúm vài cái, nói:
- Tiểu bối, ngươi nhìn xem người ta lựa chọn, có phải là người mang Đại Khí Vận? Huyền Thiên ở bên cạnh ngươi so với hắn thì thế nào?
Thiên Cơ Côn lắc đầu, nói:
- Ngươi tuy là trưởng bối, nhưng đối với Thiên Cơ một đạo lĩnh ngộ lại không bằng ta. Hai người bọn họ đều là người có Đại Khí Vận, Huyền Thiên so được qua Lục Tuyệt Trần thì sao? Mà không so được qua lại thế nào? Cùng ta và ngươi nào có quan hệ gì đâu? Huống hồ khí vận biến ảo vô phương, ai cũng không có thể cuồng vọng kết luận, có lẽ lúc này thịnh, qua thời gian không đến ba khắc, sẽ từ thịnh chuyển thành suy, ngươi chẳng lẽ cho rằng chính mình có thể nhìn thấu Thiên Cơ, xác định số mệnh thật sao?
- Cùng ta và ngươi có gì quan hệ sao? Ha ha...!
Thiên Cơ Lão Nhân cười lớn một tiếng, nói:
- Số mệnh mặc dù có thịnh suy chuyển biến, nhưng cả xu thế cũng sẽ không thay đổi, Tuyệt Trần khí vận mạnh hơn Huyền Thiên, vậy kết quả cuối cùng liền từ lâu đã được định trước. Tất cả giãy dụa đều là phí công vô ích, người khác nhìn không ra khí vận mạnh yếu, ngươi là truyền nhân của Thiên Cơ Nhất Mạch ta, ngươi còn nhìn không ra được sao? Dùng Vọng Khí Thuật của ngươi nhìn xem, khí vận của Huyền Thiên dài chín trượng bảy, mà khí vận của Tuyệt Trần là chín trượng chín, khí vận thua kém một chút, nhân sinh sẽ chênh lệch cả ngàn vạn dặm, khí vận mặc dù không định trước. Nhưng mệnh vận lại có định trước, Huyền Thiên so với Lục Tuyệt Trần, mệnh vận chung quy vẫn là kém hơn một chút, tiểu bối, ta nói được có đúng hay không?
Lục Tuyệt Trần nghe Thiên Cơ Lão Nhân nói khí vận của hắn mạnh hơn so với Huyền Thiên, nhất thời trong lòng vui mừng, trên mặt tiếu ý liên tục.
Huyền Thiên lại là đối với những lời này khinh thường không quan tâm, hắn đã có lúc nào tin tưởng qua mệnh vận?
Cái gì mà trong mệnh đã định trước, đối với hắn mà nói đều là chó má, hắn chỉ biết là, tương lai nắm trong tay của chính mình, chỉ cần chính mình nỗ lực, có thể sẽ có thể nghịch thiên cải mệnh, nhân vật nho nhỏ, cũng có thể bay lượn trên chín tầng trời.
Thiên Cơ Côn cũng cười theo, nói:
- Ha hả....ngươi một bộ lời nói này ở trên người khác đều đúng. Nhưng nói ở trên người Huyền Thiên lại không khác gì rắm chó, một người không tin vào mệnh vận, lại thế nào chịu mệnh vận ước thúc. Huống hồ, ta có mệnh của ta, ngươi có mạng của ngươi, mệnh của ta ở trong tay của chính bản thân ta. Mà mệnh của ngươi lại là dựa vào trên người Lục Tuyệt Trần, cao thấp giữa hai chúng ta, ngươi trên thực tế từ lâu đã nhìn ra được. Chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi, thọ nguyên của ngươi còn có hơn mười năm nữa, trở lại tìm hiểu thêm một chút đi, hay là năm nay vẫn là có hi vọng đạt đến cảnh giới này của ta!
- Ngươi thối lắm....!
Thiên Cơ Lão Nhân gầm lên một tiếng, hắn sống hơn bốn trăm năm, tinh tu Thiên Cơ chi đạo, dĩ nhiên sẽ không bằng một hậu bối tu luyện không đến hai trăm năm sao? Hắn thật là không muốn tin tưởng.
- Mệnh của ngươi ở trong chính tay của ngươi sao?
Thiên Cơ Lão Nhân hét lớn một tiếng, Thanh Đồng Cổ Kính trong tay lại đột ngột quang mang đại thịnh, hướng Thiên Cơ Côn chiếu xạ đi.
Thiên Cơ Côn khẽ cười một tiếng, trong tay đồng dạng xuất hiện một mặt Thanh Đồng Cổ Kính, bàn tay vỗ một cái, chiếu về phía Thiên Cơ Lão Nhân.
Ba...
Một tiếng thanh thúy vang lên, Thiên Cơ Lão Nhân chiếu xạ ra quang mang tất cả đều tiêu tán, Thanh Đồng Cổ Kính trong tay nhất thời nghiền nát, nứt ra vết rách giống như mạng nhện.
Thiên Cơ Lão Nhân thần sắc kinh hãi, cả kinh nói:
- Sao có khả năng? Ngươi đây là Thiên Cơ Cảnh chính phẩm sao?
Thiên Cơ Côn thần sắc đạm nhiên, nói:
- Ngay cả chín cỗ Thánh Đỉnh đều có thể đi tới phàm giới, Thiên Cơ Cảnh vì sao không thể đây? Thiên Cơ Nhất Mạch truyền nhân thấy Thiên Cơ Cảnh như thấy môn chủ, ngươi tuy là trưởng bối, nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của ta!
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Thiên Cơ Lão Nhân hét lớn một tiếng, hô lên....! Bốn phía không khí kích động, khí thế kinh khủng từ trên người Thiên Cơ Lão Nhân bộc phát ra, chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, trong sát na một đạo Âm Dương Đại Thủ Ấn hướng Thiên Cơ Côn phách qua đây.
Thiên Cơ Lão Nhân là Cửu cấp Hoàng Giả, thực lực nghịch thiên, gần với cấp bậc Chuẩn Đế, vừa ra tay, thế tựa lôi đinh.
- Làm càn!
Thiên Cơ Côn thần sắc nghiêm túc, hét lớn một tiếng.
Ba...
Thiên Cơ Côn đồng dạng thi triển Âm Dương Đại Thủ Ấn, bổ tới, một tiếng nổ lớn vang lên, như sấm dậy đất bằng, khí lưu bạo tạc trong sát na lao ra mấy chục dặm.
Huyền Thiên, Lục Tuyệt Trần, Thiên Nhãn Môn Hoàng Giả toàn bộ đều tránh né ra thật xa, trong nháy mắt đã tránh ra ngoài mười dặm, bên ngoài cơ thể hộ thể cương tráo, mới đưa khí lưu bắn ra xung quanh chống đỡ được.
Thiên Cơ Lão Nhân thân thể không chút lay động, Thiên Cơ Côn lại là đạp cước lui về phía sau ba bước.
Ngoại trừ Huyền Thiên ra, mọi người thần sắc đều là thất kinh.
Thiên Cơ Côn mới là Thất cấp Hoàng Giả, dĩ nhiên có thể cùng với Cửu cấp Hoàng Giả mạnh mẽ liều mạng, thực lực cỡ này, thật sự là kinh người.
Thực lực của Thiên Cơ Lão Nhân, so với ngũ đại Kiếm Đế thế gia gia chủ đều phải càng vượt hơn một phần. Thiên Cơ Côn cùng hắn liều mạng một chưởng, chỉ là lui lại ba bước, thực lực có thể cùng với ngũ đại Kiếm Đế thế gia gia chủ so sánh, so với Cửu cấp Hoàng Giả bình thường cũng đều còn muốn vượt qua một bậc.
Phanh....
Thiên Cơ Lão Nhân tiến một bước về phía trước, dường như một khỏa đạn pháo hình người hướng phía trước đẩy bắn ra, tiền phương không khí nhất thời nổ tung, hắn hét lớn một tiếng:
- Tiểu bối, Thiên Cơ Cảnh ngươi không có tư cách nắm giữ, mau giao ra đây!
Đang khi nói chuyện, Thiên Cơ Lão Nhân đã lần thứ hai xuất thủ, hai cánh tay một đen một trắng, tả hữu phân ra, tựa hồ muốn đem bầu trời xé mở ra, trong sát na chia làm hai nửa.
Thần Tử Tư Không Tương cũng tìm hiểu Âm Dương Áo Nghĩa, thế nhưng, chiêu thức Âm Dương Lưỡng Phân, Âm Dương Phân Cách của hắn, so với Thiên Cơ Lão Nhân một chiêu xé trời này, quả thực kém hơn nhiều.
Thiên Cơ Lão Nhân muốn Lưỡng Phân Âm Dương, đem Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Cảnh phân cách ra, sau đó đem Thiên Cơ Cảnh cướp giật tới tay.
Không đợi Thiên Cơ Cảnh từ trong tay ngăn cách đi ra, Thiên Cơ Côn đã trực tiếp đem Thiên Cơ Cảnh ném đi, lớn tiếng nói:
- Thời Gian Chi Kính, Thiên Cơ Trấn Hư Không!
Trong sát na, Thiên Cơ Cảnh quang mang đại thịnh, một mảnh quang mang huyễn bạch đảo qua Thiên Địa, bao phủ tất cả.
Quang mang huyễn bạch kia chợt lóe liền biến mất. Theo quang mang huyễn bạch kia biến mất, còn có Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Lão Nhân.
Trong hư không một mảnh vắng vẻ, bọn người Huyền Thiên nhìn không thấy hai vị Thiên Cơ truyền nhân tồn tại, bọn họ tựa hồ đã triệt để biến mất.
/1894
|