Bạch Linh nháy mắt với Hoàng Thiên, sau đó cùng Lăng Tinh Nguyệt, Sở Phong, Đặng Phi chạy ra bên ngoài cốc.
- Sư huynh sư tỷ đi thong thả!
Huyền Thiên bất động thanh sắc nói.
Nhìn bóng lưng bốn người Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng:
- Sở Phong, Đặng Phi, Bạch Linh, hôm nay các ngươi xem thường ta, không bao lâu nữa ta sẽ khiến các ngươi biết rõ, cái gì gọi là mặt trời mọc khó ngăn, thiếu niên quật khởi, không thể ngăn cản.
Đời khi bốn người đi khuất, Huyền Thiên ăn hai khỏa đan dược, bước chân như bay, lập tức rời xa khỏi sơn cốc, sau đó, một đường ẩn nấp mà đi, xuyên thẳng qua hơn mười dặm trong núi rừng, về lại nơi lúc trước.
Một canh giờ qua đi, Huyền Thiên khôi phục tinh thân, nội lực cũng khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Trải qua chuyện vừa rồi, Huyền Thiên đã không còn tâm tình tiếp tục giết yêu thú nữa, hắn vác chiếc bao đứng trong hốc cây lên, sau đó lên đường quay về Thiên Kiếm Tông.
Huyền Thiên một đường chạy như điên, trên đường chém giết vài con yêu thú, trước khi màn đêm buông đã về tới động cây từng dừng lại lúc trước, đợi khi qua một đêm, ngày thứ hai, Huyền Thiên đào hết tất cả tinh hạch ở phụ cận lên.
Hai túi yêu hạch, Huyền Thiên đều đã sớm chuẩn bị tốt da lông yêu thú để gói kĩ, nhìn qua giống hệt mối đống da lông yêu thú, không ai đoán được bên trong vậy mà sẽ là hơn 1400 khỏa tinh hạch của yêu thú nhị cấp.
Làm tốt mọi chuyện, Huyền Thiên lưng vác da lông yêu thú chạy về phía thị trấn gần nhất.
Thanh Thủy Trấn là địa bàn của Phúc Uy Bang, nhưng Huyền Thiên có thể khẳng định mười phần, Phúc Uy Bang tuyệt đối đã giảm thanh biệt tích, rời khỏi địa bàn trước kia, tập kích đệ tử đại tông môn, kết quả lại không giết chết, Phúc Uy Bang gặp phải chính là họa diệt môn, không thể nào cứ dừng lại chỗ cũ mà không trốn đi.
Huyền Thiên suy nghĩ cũng đúng, Phúc Uy Bang ngay hôm Tam đương gia chạy ra khỏi sơn mạch Âm Phong thì đã di chuyển toàn bang, xa xa đào tẩu rồi, hơn nữa, thay hình đổi dạng, không dám lưu lại chút dấu vết nào.
Bất quá, Huyền Thiên hiển nhiên không ngờ đến, một ít độc hành giang hồ khách sau khi biết có người mang Linh Dược sẽ thế nào.
Tam đương gia chỉ nói một vị thiếu niên Võ Đạo thất trọng cảnh trên người có Linh Dược, cũng không nói thiếu niên kia là đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Cho nên, một tháng trước, khi Tam đương gia thả ra tin tức này, cơ hồ cả ngàn người giang hô đã tìm đến Thanh Thủy Trấn, căn cứ theo tướng mạo Tam đương gia tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Trong đó, thậm chí có cả giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh chạy đến.
Chỉ là mọi người bị hố một phen, lâu dần cũng đều tản đi hết
Nhất là giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh có lẽ có cừu oán với đại tông môn, có lẽ cừu gia thỉnh đệ tử đại tông môn đi truy sát cho nên không dám dừng lại một chỗ quá lâu.
Hôm nay đã qua một tháng, đám người giang hồ chạy đến đã rời khỏi hết chín phần chín, nhưng vẫn có những người tương đối kiên nhẫn vẫn dừng lại ở phiến khu vực này, một bên đánh chết yêu thú, một bên tìm tòi nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Một gốc Linh Dược, ít nhất trị giá hơn mười vạn lượng bạc, thậm chí mấy mươi vạn lượng bạc, đối với cao thủ Tiên Thiên cảnh mà nói, chút tiền tài ấy có lẽ không là gì, nhưng đối với võ giả ở Võ Đạo cảnh lại là một khoản lớn.
Giang hồ đại đạo bình thường không có gia tộc, không có tông môn, trên Võ Đạo một đường, toàn bộ dựa vào bản thân phấn đấu, đừng nói bảo vật vượt qua mười vạn lượng bạc, coi như là đồ vật vượt qua một ngàn lượng cũng có thể tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Nửa canh giờ, Huyền Thiên gặp phải ba lượt ngăn trở, lần thứ nhất, là hai võ giả Võ Đạo cảnh bát trọng, lần thứ hai, là một võ giả Võ Đạo cảnh cửu trọng và một võ giả bát trọng, lần thứ ba, là một võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng.
Lần thứ nhất và lần thứ hai, võ giả ngăn trở Huyền Thiên trông thấy tiêu chí Thiên Kiếm Tông trước ngực Huyền Thiên liền không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận mình không thể chạy nhanh hơn.
Bất quá danh hào Thiên Kiếm Tông lại không thể dọa được võ giả ngăn trở lần ba.
Người này ba mươi mấy tuổi, lấy niên kỉ như hắn, nếu như không có có kỳ ngộ gì hoặc là ngoại lực, kiếp nầy khó có thể bước thêm một bước trên Võ Đạo một đường, vô duyên với Tiên Thiên.
Một cây Linh Dược, có lẽ có thể có hy vọng khiến hắn bước vào Tiên Thiên hi vọng cũng đủ để hắn liều mạng, cho dù đắc tội Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không tiếc.
Trên tay rất nhiều giang hồ đại đạo đều có huyết án về đệ tử đại tông môn, chỉ cần bước chân vào Tiên Thiên cảnh cũng có lực chống đỡ một chút.
Trong tay người này cầm một thanh kiếm, xem ra là cao thủ sử dụng kiếm.
Ánh mắt của hắn, dời khỏi tiêu chí của Thiên Kiếm Tông, ánh mắt âm lãnh, tay của hắn dời lên chuôi kiếm, rút ra một tấc, hàn quang chợt hiện, đây là một thanh kiếm tốt.
Kiếm ra khỏi vỏ, người này lạnh giọng nói:
- Gặp ta, ngươi phải chết...
XÍU... UU!!
Huyền Thiên động, xuất kiếm ra khỏi vỏ chỉ trong chớp mắt.
Kiếm kỹ Huyền giai Tuyệt Ảnh kiếm pháp -- Trảm Yêu thức.
Người nọ còn chưa nói xong bỗng phần eo mát lạnh, cảm giác thân thể mãnh liệt hạ xuống, phía trước hắn có cặp đùi đứng đó, không còn thân thể
- Làm sao có thể?
Ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm, đến chết cũng không minh bạch Huyền Thiên ra tay thế nào.
Cho kiếm vào vỏ, ánh mắt Huyền Thiên quét qua hai đoạn thi thể trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói:
- Dùng Tuyệt Ảnh kiếm pháp để đối phó ngươi, chính là giết gà dùng đao mổ trâu.
Huyền Thiên sờ sờ ngực thi thể trước mặt, rất nhanh tìm ra một chồng ngân phiếu, tổng cộng hơn 1 vạn lượng, còn thêm 26 khỏa yêu hạch yêu thú Nhị Cấp, Đan Dược thì không có khỏa nào. Nhưng người ta đã ở Âm Phong Sơn Mạch này lâu rồi, đánh chết không ít yêu thú nên đan dược cũng tiêu hao nhiều.
Thu thập ngân phiếu và yêu hạch kia vào ngực, Huyền Thiên nhặt thanh kiếm của người kia.
Thân kiếm âm hàn, bóng loáng như tuyết, chuôi kiếm khắc hai chữ Hàn Tuyết.
- Kiếm tốt, thân kiếm có các loại tài liệu hàn thiết đặc thù, so với danh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm còn cao hơn một bậc. Tuy số lượng hàn thiết không nhiều lắm nhưng thanh kiếm này trị giá ít nhất năm sáu vạn lượng bạc, kiếm tốt trong tay kiếm khách tốt, Hàn Tuyết Kiếm, từ nay về sau ngươi là của ta rồi.
Huyền Thiên tra kiếm vào vỏ, cầm trong tay, phi thường hài lòng. Kiếm trong tay hắn chỉ là một thanh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm, chính là thu hoạch được từ lần đánh chết bang chúng Phúc Uy Bang. Từ trước đến giờ hắn vẫn một mực dùng, tuy miễn phí nhưng dùng rất tốt.
Đánh chết một tên có mắt như mù, Huyền Thiên một đường tiến lên rất thuận lợi, khá là thông thuận, chỉ gặp phải một lần ngăn trở nhưng sau khi nhìn thấy tiêu chỉ Thiên KIếm Tông trước ngực hắn thì vội vàng xin lỗi rồi quay người bỏ chạy.
Một hồi lâu sau, Huyền Thiên đã về đến Thanh Thủy trấn, sau khi nghe ngóng, quả nhiên là Phúc Uy Bang đã biệt tích.
Thanh toán 2000 lượng bạc, Huyền Thiên mua một thớt hắc lân mã, rời khỏi Thanh Thủy trấn, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc hắn về tới thành Kiếm Nam.
- Sư huynh sư tỷ đi thong thả!
Huyền Thiên bất động thanh sắc nói.
Nhìn bóng lưng bốn người Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng:
- Sở Phong, Đặng Phi, Bạch Linh, hôm nay các ngươi xem thường ta, không bao lâu nữa ta sẽ khiến các ngươi biết rõ, cái gì gọi là mặt trời mọc khó ngăn, thiếu niên quật khởi, không thể ngăn cản.
Đời khi bốn người đi khuất, Huyền Thiên ăn hai khỏa đan dược, bước chân như bay, lập tức rời xa khỏi sơn cốc, sau đó, một đường ẩn nấp mà đi, xuyên thẳng qua hơn mười dặm trong núi rừng, về lại nơi lúc trước.
Một canh giờ qua đi, Huyền Thiên khôi phục tinh thân, nội lực cũng khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Trải qua chuyện vừa rồi, Huyền Thiên đã không còn tâm tình tiếp tục giết yêu thú nữa, hắn vác chiếc bao đứng trong hốc cây lên, sau đó lên đường quay về Thiên Kiếm Tông.
Huyền Thiên một đường chạy như điên, trên đường chém giết vài con yêu thú, trước khi màn đêm buông đã về tới động cây từng dừng lại lúc trước, đợi khi qua một đêm, ngày thứ hai, Huyền Thiên đào hết tất cả tinh hạch ở phụ cận lên.
Hai túi yêu hạch, Huyền Thiên đều đã sớm chuẩn bị tốt da lông yêu thú để gói kĩ, nhìn qua giống hệt mối đống da lông yêu thú, không ai đoán được bên trong vậy mà sẽ là hơn 1400 khỏa tinh hạch của yêu thú nhị cấp.
Làm tốt mọi chuyện, Huyền Thiên lưng vác da lông yêu thú chạy về phía thị trấn gần nhất.
Thanh Thủy Trấn là địa bàn của Phúc Uy Bang, nhưng Huyền Thiên có thể khẳng định mười phần, Phúc Uy Bang tuyệt đối đã giảm thanh biệt tích, rời khỏi địa bàn trước kia, tập kích đệ tử đại tông môn, kết quả lại không giết chết, Phúc Uy Bang gặp phải chính là họa diệt môn, không thể nào cứ dừng lại chỗ cũ mà không trốn đi.
Huyền Thiên suy nghĩ cũng đúng, Phúc Uy Bang ngay hôm Tam đương gia chạy ra khỏi sơn mạch Âm Phong thì đã di chuyển toàn bang, xa xa đào tẩu rồi, hơn nữa, thay hình đổi dạng, không dám lưu lại chút dấu vết nào.
Bất quá, Huyền Thiên hiển nhiên không ngờ đến, một ít độc hành giang hồ khách sau khi biết có người mang Linh Dược sẽ thế nào.
Tam đương gia chỉ nói một vị thiếu niên Võ Đạo thất trọng cảnh trên người có Linh Dược, cũng không nói thiếu niên kia là đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Cho nên, một tháng trước, khi Tam đương gia thả ra tin tức này, cơ hồ cả ngàn người giang hô đã tìm đến Thanh Thủy Trấn, căn cứ theo tướng mạo Tam đương gia tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Trong đó, thậm chí có cả giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh chạy đến.
Chỉ là mọi người bị hố một phen, lâu dần cũng đều tản đi hết
Nhất là giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh có lẽ có cừu oán với đại tông môn, có lẽ cừu gia thỉnh đệ tử đại tông môn đi truy sát cho nên không dám dừng lại một chỗ quá lâu.
Hôm nay đã qua một tháng, đám người giang hồ chạy đến đã rời khỏi hết chín phần chín, nhưng vẫn có những người tương đối kiên nhẫn vẫn dừng lại ở phiến khu vực này, một bên đánh chết yêu thú, một bên tìm tòi nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Một gốc Linh Dược, ít nhất trị giá hơn mười vạn lượng bạc, thậm chí mấy mươi vạn lượng bạc, đối với cao thủ Tiên Thiên cảnh mà nói, chút tiền tài ấy có lẽ không là gì, nhưng đối với võ giả ở Võ Đạo cảnh lại là một khoản lớn.
Giang hồ đại đạo bình thường không có gia tộc, không có tông môn, trên Võ Đạo một đường, toàn bộ dựa vào bản thân phấn đấu, đừng nói bảo vật vượt qua mười vạn lượng bạc, coi như là đồ vật vượt qua một ngàn lượng cũng có thể tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Nửa canh giờ, Huyền Thiên gặp phải ba lượt ngăn trở, lần thứ nhất, là hai võ giả Võ Đạo cảnh bát trọng, lần thứ hai, là một võ giả Võ Đạo cảnh cửu trọng và một võ giả bát trọng, lần thứ ba, là một võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng.
Lần thứ nhất và lần thứ hai, võ giả ngăn trở Huyền Thiên trông thấy tiêu chí Thiên Kiếm Tông trước ngực Huyền Thiên liền không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận mình không thể chạy nhanh hơn.
Bất quá danh hào Thiên Kiếm Tông lại không thể dọa được võ giả ngăn trở lần ba.
Người này ba mươi mấy tuổi, lấy niên kỉ như hắn, nếu như không có có kỳ ngộ gì hoặc là ngoại lực, kiếp nầy khó có thể bước thêm một bước trên Võ Đạo một đường, vô duyên với Tiên Thiên.
Một cây Linh Dược, có lẽ có thể có hy vọng khiến hắn bước vào Tiên Thiên hi vọng cũng đủ để hắn liều mạng, cho dù đắc tội Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không tiếc.
Trên tay rất nhiều giang hồ đại đạo đều có huyết án về đệ tử đại tông môn, chỉ cần bước chân vào Tiên Thiên cảnh cũng có lực chống đỡ một chút.
Trong tay người này cầm một thanh kiếm, xem ra là cao thủ sử dụng kiếm.
Ánh mắt của hắn, dời khỏi tiêu chí của Thiên Kiếm Tông, ánh mắt âm lãnh, tay của hắn dời lên chuôi kiếm, rút ra một tấc, hàn quang chợt hiện, đây là một thanh kiếm tốt.
Kiếm ra khỏi vỏ, người này lạnh giọng nói:
- Gặp ta, ngươi phải chết...
XÍU... UU!!
Huyền Thiên động, xuất kiếm ra khỏi vỏ chỉ trong chớp mắt.
Kiếm kỹ Huyền giai Tuyệt Ảnh kiếm pháp -- Trảm Yêu thức.
Người nọ còn chưa nói xong bỗng phần eo mát lạnh, cảm giác thân thể mãnh liệt hạ xuống, phía trước hắn có cặp đùi đứng đó, không còn thân thể
- Làm sao có thể?
Ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm, đến chết cũng không minh bạch Huyền Thiên ra tay thế nào.
Cho kiếm vào vỏ, ánh mắt Huyền Thiên quét qua hai đoạn thi thể trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói:
- Dùng Tuyệt Ảnh kiếm pháp để đối phó ngươi, chính là giết gà dùng đao mổ trâu.
Huyền Thiên sờ sờ ngực thi thể trước mặt, rất nhanh tìm ra một chồng ngân phiếu, tổng cộng hơn 1 vạn lượng, còn thêm 26 khỏa yêu hạch yêu thú Nhị Cấp, Đan Dược thì không có khỏa nào. Nhưng người ta đã ở Âm Phong Sơn Mạch này lâu rồi, đánh chết không ít yêu thú nên đan dược cũng tiêu hao nhiều.
Thu thập ngân phiếu và yêu hạch kia vào ngực, Huyền Thiên nhặt thanh kiếm của người kia.
Thân kiếm âm hàn, bóng loáng như tuyết, chuôi kiếm khắc hai chữ Hàn Tuyết.
- Kiếm tốt, thân kiếm có các loại tài liệu hàn thiết đặc thù, so với danh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm còn cao hơn một bậc. Tuy số lượng hàn thiết không nhiều lắm nhưng thanh kiếm này trị giá ít nhất năm sáu vạn lượng bạc, kiếm tốt trong tay kiếm khách tốt, Hàn Tuyết Kiếm, từ nay về sau ngươi là của ta rồi.
Huyền Thiên tra kiếm vào vỏ, cầm trong tay, phi thường hài lòng. Kiếm trong tay hắn chỉ là một thanh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm, chính là thu hoạch được từ lần đánh chết bang chúng Phúc Uy Bang. Từ trước đến giờ hắn vẫn một mực dùng, tuy miễn phí nhưng dùng rất tốt.
Đánh chết một tên có mắt như mù, Huyền Thiên một đường tiến lên rất thuận lợi, khá là thông thuận, chỉ gặp phải một lần ngăn trở nhưng sau khi nhìn thấy tiêu chỉ Thiên KIếm Tông trước ngực hắn thì vội vàng xin lỗi rồi quay người bỏ chạy.
Một hồi lâu sau, Huyền Thiên đã về đến Thanh Thủy trấn, sau khi nghe ngóng, quả nhiên là Phúc Uy Bang đã biệt tích.
Thanh toán 2000 lượng bạc, Huyền Thiên mua một thớt hắc lân mã, rời khỏi Thanh Thủy trấn, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc hắn về tới thành Kiếm Nam.
/1894
|