Cho dù là Thiên Kiếm Vạn Kiếm Kiếm Trận Sư ở trước mặt Bất Tử Vương, đó cũng chỉ có một con đường chết. Do đó, mặc kệ Huyền Thiên là Kiếm Trận Sư bao nhiêu kiếm, Đệ Nhất Công Tử đều sẽ tất thắng... Cường giả ủng hộ Đệ Nhất Công Tử đều có suy nghĩ như thế.
...
Ngày mười lăm tháng năm, đoàn người Huyền Thiên đúng giờ đi đến Thiên Tinh Thành. Trừ Mạc Thiên Cơ, Huyền Hồng, Hướng Thiên Tiếu ra, Ngạo Huyên Huyên cũng cùng đi qua đây. Nàng muốn tận mắt quan khán một trận chiến này, Huyền Thiên đem Đệ Nhất Công Tử đánh bại.
Về phần đám cường giả Viên Tuệ Tâm, đã từ mấy ngày trước cũng khởi hành đi đến Thiên Kiếm Tông.
- Tàng Thiên ca, giờ Ngọ một khắc, phía Nam Thiên Tinh Thành hơn hai mươi dặm, bản thiếu chờ ngươi đến đây đền mạng!
Huyền Thiên sau khi đi tới Thiên Tinh Thành, liền vận chuyển Cương Nguyên, hét lớn một tiếng.
Thanh âm của Huyền Thiên truyền ra hơn hai ba mươi dặm, không chỉ có đại lượng võ giả Thiên Tinh Thành đều nghe được, Thiên Tinh Các cũng có một mảnh lớn võ giả nghe được. Rất nhanh liền truyền tới trong tai Đệ Nhất Công Tử.
Lập tức, Đệ Nhất Công Tử cũng phóng xuất lời nói đáp lại:
- Giờ Ngọ một khắc, bản công tử sẽ đúng giờ đến hẹn, lấy mạng chó của Huyền Thiên!
Hơn hai mươi dặm phía Nam Thiên Tinh Thành!
Trong nháy mắt, ở đây liền thành tiêu điểm của toàn bộ võ giả.
Phía Nam Thiên Tinh Thành địa thế rộng lớn, vùng đất bằng phẳng chính là địa phương thích hợp đại chiến.
Đồng thời, ở đây cũng là phương tiện cho các cường giả khác quan khán. Chỉ cần leo lên tường thành phía Nam của Thiên Tinh Thành không có ngọn núi ngăn trở, hơn mười dặm Nam thành đều có thể thu hết vào trong tầm mắt.
...
Cách buổi trưa còn có nửa canh giờ, liền Thiên Tinh Thành liền vang lên một trận thanh âm khua chiêng gõ trống.
Là một đám mấy trăm Cường giả Địa giai, do hơn mười vị Cường giả Thiên Giai dẫn đội, ở trên bầu trời Thiên Tinh Thành phi hành, phát ra tiếng reo hò lớn, tiếng trống rung trời.
Xôn xao một trận, hành động của mọi người đột nhiên dừng lại, tiếng la, tiếng trống trong sát na yếu bớt, chúng cường giả nhất thời chỉnh tề hô to:
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
Liên tục kêu gọi lên ba lần, thanh âm khua chiêng gõ trống kia lại vang lên, chiêng trống âm hưởng hơn mười lần hô hấp, thanh âm lần thứ hai dừng lại, chúng cường giả lại đồng thanh hô to:
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
Lại liên tục hô lên ba lần, chúng cường giả tiếp tục khua chiêng gõ trống.
...
Cứ như vậy cách thời gian khoảng mười lần hô hấp, tiếng chiêng trống kia liền yên tĩnh một trận, chúng cường giả sẽ đồng thanh hô to lên, nội dung đơn giản là Đệ Nhất Công Tử, trận này tất thắng, tất trảm Huyền Thiên, đệ nhất đệ nhất, không ai địch nổi...Các loại lời khen ngợi Đệ Nhất Công Tử một cách trắng trợn.
Mấy trăm vị cường giả này vây quanh Thiên Tinh Thành ở trên không trung phi hành một vòng. Sau đó bay về phía bầu trời thành Nam, vẫn như trước khua chiêng gõ trống...
- Tàng Thiên Ca! Ngươi thanh thế huyên náo càng lớn, khi thất bại, một khắc đó, ngươi cũng sẽ càng rơi vào hố sâu!
Huyền Thiên nói ra như vậy.
Huyền Thiên đã sớm lên trước một bước, trong cơ thể hắn kiếm quang ẩn hiện đạp vào hư không, ánh mắt nhìn qua hướng Thiên Tinh các xa xa.
Cả vùng phía nam của Thiên Tinh Thành đã đứng đầy võ giả, bộ phận là cường giả Thiên giai, Địa giai càng trực tiếp bay lên bầu trời quan sát.
Trận chiến này phát sinh ở gần Thiên Tinh các, thái thượng trưởng lão của Thiên Tinh các, trưởng lão, đệ tử, trừ các chủ Thiên Tinh Các là không có hiện thân, tất cả người còn lại đều xuất động, đến quan sát một trận chiến này.
Thiên Tinh các thập phần cường đại, cái thế cường giả Thiên giai cảnh hậu kỳ chừng hơn mười, trong đó có bảy người có tu vi Thiên giai cảnh thất trọng, bốn người Thiên giai cảnh bát trọng, hai người Thiên giai cảnh cửu trọng.
Mặc dù bất luận các chủ Thiên Tinh Các hay Luyện Huyết Giáo chủ, Trục Nhật Đảo có chiến lực chí cao, thực lực tổng hợp của Thiên Tinh các còn cường đại hơn toàn bộ hai phe kia cộng lại.
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tư chất đệ nhất!
- Đệ Nhất Công Tử! Sở hướng vô địch!
. . .
Đến thời gian ước định, các hướng của Thiên Tinh các đều vang lên âm thanh trống trận, lại có đội ngũ gõ chiêng trống tới từ Thiên Tinh các, vừa đi ra vừa hò hét ầm ĩ.
So với lúc trước đội ngũ này có nhiều hơn một cỗ kiệu, mà khiêng kiệu lại là bốn cường giả Thiên giai giai cảnh.
Trên kiệu có ba người đang ngồi.
Một người trung tâm tuổi chừng hai mươi sáu, thân mặc áo bào trắng, đầu đội kim quan, là cường giả Thiên giai cảnh lục trọng, ánh mắt xa nhìn qua Huyền Thiên tràn ngập vẻ khinh thường.
Người này chính là Đệ Nhất Công Tử.
Hai bên của Đệ Nhất Công Tử là hai nữ nhân tư chất xuất chúng, đều có tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng, ăn mặc bạo lộ, hai tay của Đệ Nhất Công Tử không kiêng nể gì chạy dọc thân thể của hai người.
- Ha ha ha ha. . .
Cách xa nhau khá xa Đệ Nhất Công Tử liền vận chuyển cương nguyên phát ra một tiếng cười to, nói:
- Huyền Thiên, ngươi đã rửa cái đầu chó chưa, bổn công tử tới lấy đây.
Huyền Thiên cầm Sơ Lam Kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Công Tử. Quát:
- Tàng Thiên Ca! Ba năm trước đây ngươi có được bổn sự này. Nhưng mà hôm nay ngươi đã không có cơ hội nữa rồi, máu của ngươi sẽ rơi xuống Thần Châu!
- Ha ha ha ha. . .
Đệ Nhất Công Tử khinh thường cười to, nói:
- Hôm nay tại thiên hạ cường giả trước mặt, bổn công tử đem lần nữa bày ra phong thái vô thượng ngàn năm trước của Bất Tử Vương, tất cả mọi người sẽ biết được uy lực nghịch thiên của Bất Tử Thần Công, Huyền Thiên, ngươi sẽ như ngàn năm hôm trước thôi, kiếm trận sư chết bởi Bất Tử Thần Công. Hôm nay bị bổn công tử diễn lại một lần nữa!
Huyền Thiên cũng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhiều lời, Tàng Thiên Ca, ngươi chỉ là tiểu nhân mà thôi, cho dù đạt được vô thượng thần thông đó cũng là uổng công. Nếu như ngươi thật sự có phong thái của Bất Tử Vương thì không nên làm bóng dáng của hắn, Bất Tử Vương dám coi rẻ cổ vương giả, ngươi lại sinh hoạt trong cái bóng của Bất Tử Vương, ngươi làm sao đáng so sánh với Bất Tử Vương, hôm nay bản thiếu gia chắc chắn trảm ngươi, tu luyện Bất Tử Chi Thân thì như thế nào, đáng tiếc ta không sanh cùng thời đại của Bất Tử Vương, nếu không. . . Trở thành địch của bản thiếu gia, Bất Tử Vương cũng bị bản thiếu gia chém.
Bất Tử Vương cũng dám chém?
Lời vừa nói ra làm người nghe thấy trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ cho rằng Đệ Nhất Công Tử phô trương lớn như vậy đã đủ cuồng vọng, nhưng trên thực tế Huyền Thiên so với Đệ Nhất Công Tử còn cuồng hơn.
Chỉ có điều Đệ Nhất Công Tử cuồng vọng bày ra ngoài, chỉ sợ không có người nào biết rõ.
...
Ngày mười lăm tháng năm, đoàn người Huyền Thiên đúng giờ đi đến Thiên Tinh Thành. Trừ Mạc Thiên Cơ, Huyền Hồng, Hướng Thiên Tiếu ra, Ngạo Huyên Huyên cũng cùng đi qua đây. Nàng muốn tận mắt quan khán một trận chiến này, Huyền Thiên đem Đệ Nhất Công Tử đánh bại.
Về phần đám cường giả Viên Tuệ Tâm, đã từ mấy ngày trước cũng khởi hành đi đến Thiên Kiếm Tông.
- Tàng Thiên ca, giờ Ngọ một khắc, phía Nam Thiên Tinh Thành hơn hai mươi dặm, bản thiếu chờ ngươi đến đây đền mạng!
Huyền Thiên sau khi đi tới Thiên Tinh Thành, liền vận chuyển Cương Nguyên, hét lớn một tiếng.
Thanh âm của Huyền Thiên truyền ra hơn hai ba mươi dặm, không chỉ có đại lượng võ giả Thiên Tinh Thành đều nghe được, Thiên Tinh Các cũng có một mảnh lớn võ giả nghe được. Rất nhanh liền truyền tới trong tai Đệ Nhất Công Tử.
Lập tức, Đệ Nhất Công Tử cũng phóng xuất lời nói đáp lại:
- Giờ Ngọ một khắc, bản công tử sẽ đúng giờ đến hẹn, lấy mạng chó của Huyền Thiên!
Hơn hai mươi dặm phía Nam Thiên Tinh Thành!
Trong nháy mắt, ở đây liền thành tiêu điểm của toàn bộ võ giả.
Phía Nam Thiên Tinh Thành địa thế rộng lớn, vùng đất bằng phẳng chính là địa phương thích hợp đại chiến.
Đồng thời, ở đây cũng là phương tiện cho các cường giả khác quan khán. Chỉ cần leo lên tường thành phía Nam của Thiên Tinh Thành không có ngọn núi ngăn trở, hơn mười dặm Nam thành đều có thể thu hết vào trong tầm mắt.
...
Cách buổi trưa còn có nửa canh giờ, liền Thiên Tinh Thành liền vang lên một trận thanh âm khua chiêng gõ trống.
Là một đám mấy trăm Cường giả Địa giai, do hơn mười vị Cường giả Thiên Giai dẫn đội, ở trên bầu trời Thiên Tinh Thành phi hành, phát ra tiếng reo hò lớn, tiếng trống rung trời.
Xôn xao một trận, hành động của mọi người đột nhiên dừng lại, tiếng la, tiếng trống trong sát na yếu bớt, chúng cường giả nhất thời chỉnh tề hô to:
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
Liên tục kêu gọi lên ba lần, thanh âm khua chiêng gõ trống kia lại vang lên, chiêng trống âm hưởng hơn mười lần hô hấp, thanh âm lần thứ hai dừng lại, chúng cường giả lại đồng thanh hô to:
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
Lại liên tục hô lên ba lần, chúng cường giả tiếp tục khua chiêng gõ trống.
...
Cứ như vậy cách thời gian khoảng mười lần hô hấp, tiếng chiêng trống kia liền yên tĩnh một trận, chúng cường giả sẽ đồng thanh hô to lên, nội dung đơn giản là Đệ Nhất Công Tử, trận này tất thắng, tất trảm Huyền Thiên, đệ nhất đệ nhất, không ai địch nổi...Các loại lời khen ngợi Đệ Nhất Công Tử một cách trắng trợn.
Mấy trăm vị cường giả này vây quanh Thiên Tinh Thành ở trên không trung phi hành một vòng. Sau đó bay về phía bầu trời thành Nam, vẫn như trước khua chiêng gõ trống...
- Tàng Thiên Ca! Ngươi thanh thế huyên náo càng lớn, khi thất bại, một khắc đó, ngươi cũng sẽ càng rơi vào hố sâu!
Huyền Thiên nói ra như vậy.
Huyền Thiên đã sớm lên trước một bước, trong cơ thể hắn kiếm quang ẩn hiện đạp vào hư không, ánh mắt nhìn qua hướng Thiên Tinh các xa xa.
Cả vùng phía nam của Thiên Tinh Thành đã đứng đầy võ giả, bộ phận là cường giả Thiên giai, Địa giai càng trực tiếp bay lên bầu trời quan sát.
Trận chiến này phát sinh ở gần Thiên Tinh các, thái thượng trưởng lão của Thiên Tinh các, trưởng lão, đệ tử, trừ các chủ Thiên Tinh Các là không có hiện thân, tất cả người còn lại đều xuất động, đến quan sát một trận chiến này.
Thiên Tinh các thập phần cường đại, cái thế cường giả Thiên giai cảnh hậu kỳ chừng hơn mười, trong đó có bảy người có tu vi Thiên giai cảnh thất trọng, bốn người Thiên giai cảnh bát trọng, hai người Thiên giai cảnh cửu trọng.
Mặc dù bất luận các chủ Thiên Tinh Các hay Luyện Huyết Giáo chủ, Trục Nhật Đảo có chiến lực chí cao, thực lực tổng hợp của Thiên Tinh các còn cường đại hơn toàn bộ hai phe kia cộng lại.
- Đệ Nhất Công Tử! Trận chiến này tất thắng!
- Đệ Nhất Công Tử! Tất trảm Huyền Thiên!
- Đệ Nhất Công Tử! Tư chất đệ nhất!
- Đệ Nhất Công Tử! Sở hướng vô địch!
. . .
Đến thời gian ước định, các hướng của Thiên Tinh các đều vang lên âm thanh trống trận, lại có đội ngũ gõ chiêng trống tới từ Thiên Tinh các, vừa đi ra vừa hò hét ầm ĩ.
So với lúc trước đội ngũ này có nhiều hơn một cỗ kiệu, mà khiêng kiệu lại là bốn cường giả Thiên giai giai cảnh.
Trên kiệu có ba người đang ngồi.
Một người trung tâm tuổi chừng hai mươi sáu, thân mặc áo bào trắng, đầu đội kim quan, là cường giả Thiên giai cảnh lục trọng, ánh mắt xa nhìn qua Huyền Thiên tràn ngập vẻ khinh thường.
Người này chính là Đệ Nhất Công Tử.
Hai bên của Đệ Nhất Công Tử là hai nữ nhân tư chất xuất chúng, đều có tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng, ăn mặc bạo lộ, hai tay của Đệ Nhất Công Tử không kiêng nể gì chạy dọc thân thể của hai người.
- Ha ha ha ha. . .
Cách xa nhau khá xa Đệ Nhất Công Tử liền vận chuyển cương nguyên phát ra một tiếng cười to, nói:
- Huyền Thiên, ngươi đã rửa cái đầu chó chưa, bổn công tử tới lấy đây.
Huyền Thiên cầm Sơ Lam Kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Công Tử. Quát:
- Tàng Thiên Ca! Ba năm trước đây ngươi có được bổn sự này. Nhưng mà hôm nay ngươi đã không có cơ hội nữa rồi, máu của ngươi sẽ rơi xuống Thần Châu!
- Ha ha ha ha. . .
Đệ Nhất Công Tử khinh thường cười to, nói:
- Hôm nay tại thiên hạ cường giả trước mặt, bổn công tử đem lần nữa bày ra phong thái vô thượng ngàn năm trước của Bất Tử Vương, tất cả mọi người sẽ biết được uy lực nghịch thiên của Bất Tử Thần Công, Huyền Thiên, ngươi sẽ như ngàn năm hôm trước thôi, kiếm trận sư chết bởi Bất Tử Thần Công. Hôm nay bị bổn công tử diễn lại một lần nữa!
Huyền Thiên cũng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhiều lời, Tàng Thiên Ca, ngươi chỉ là tiểu nhân mà thôi, cho dù đạt được vô thượng thần thông đó cũng là uổng công. Nếu như ngươi thật sự có phong thái của Bất Tử Vương thì không nên làm bóng dáng của hắn, Bất Tử Vương dám coi rẻ cổ vương giả, ngươi lại sinh hoạt trong cái bóng của Bất Tử Vương, ngươi làm sao đáng so sánh với Bất Tử Vương, hôm nay bản thiếu gia chắc chắn trảm ngươi, tu luyện Bất Tử Chi Thân thì như thế nào, đáng tiếc ta không sanh cùng thời đại của Bất Tử Vương, nếu không. . . Trở thành địch của bản thiếu gia, Bất Tử Vương cũng bị bản thiếu gia chém.
Bất Tử Vương cũng dám chém?
Lời vừa nói ra làm người nghe thấy trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ cho rằng Đệ Nhất Công Tử phô trương lớn như vậy đã đủ cuồng vọng, nhưng trên thực tế Huyền Thiên so với Đệ Nhất Công Tử còn cuồng hơn.
Chỉ có điều Đệ Nhất Công Tử cuồng vọng bày ra ngoài, chỉ sợ không có người nào biết rõ.
/1894
|