- Mạnh đến mức con kiến hôi như ngươi không thể tưởng tượng.
Diệp Thần toàn thân sát khí, thế nhưng hắn lại có chút buồn cười. Một tên Luyện Mạch kỳ nho nhỏ không ngờ đứng trước mặt mình hỏi ngươi mạnh cỡ nào, đây là chuyện đáng cười bực nào chứ.
- Mạnh như nào ta không biết, nhưng có vài tên như vậy, đã bị ta chém chết!
Hoa Phong nội tâm cực kỳ ngưng trọng, nhưng vẫn không yếu thế nói.
Ba tên trước mặt tu vi chẳng qua Hồng Mông nhất trọng thiên sơ kỳ, bất quá hiện tại Hoa Phong không còn có thể nhất kiếm trảm Hồng Mông nữa rồi. Mười hai luồng chân khí của hắn, chỉ bằng mười hai giọt chân nguyên của đối phương, nhiêu đó đủ nói lên chênh lệch là như nào.
-Đầu ngươi bị lừa đá sao? tu vi Luyện Mạch kiến hôi cũng đòi chém chết Hồng Mông cảnh a!
Một trong hai võ giả còn lại nhếch miệng cười nhạt, theo hắn tiểu tử trước mặt đúng là bị bệnh hoang tưởng.
- Ta cũng muốn thử xem ngươi làm sao chém chết ta?
Diệp Thần cười lạnh lên tiếng.
- Lại đây!!
Lời vừa dứt Diệp Thần ngay lập tức động thủ. Hắn cách không tung chưởng về phía Hoa Phong, ý định một chiêu tóm gọn.
Hoa Phong lúc này tinh khí thần tập trung cao độ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn bây giờ không còn như trước nữa.
Chân khí toàn thân mạnh mẽ vận chuyển, ngay khi đại thủ do Diệp Thần dùng chân nguyên ngưng tụ, sắp tóm lấy mình, Hoa Phong xảo diệu lách người hữu kinh vô hiểm tránh thoát.
Oanh
Đại thủ mạnh mẽ nện vào khoảng không tạo ra thanh âm trùng chấn khủng bố.
- Tránh thoát!!!
- Không ngờ tránh thoát!
Hai tên đệ tử Nam Thiên Kiếm Phái đứng bên ngoài tròn mắt kinh ngạc. Vốn bọn họ không quan tâm lắm đến con kiến hôi này, nhưng là không nghĩ tới công kích của Diệp Thần, lại không thể chạm góc áo đối phương, khiến cho bọn họ nhìn Hoa Phong với ánh mắt tốt hơn, nhưng cũng chỉ là con kiến tốt.
- Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!
Công kích đánh hụt mục tiêu, khiến Diệp Thần có chút tức giận, thế nhưng nội tâm cũng là một trận kinh ngạc.
- Ba người các ngươi cùng lên hết một lượt đi!
Hoa Phong khinh thường ra mặt kiếm chỉ ba tên cong môi nói.
Hắn là muốn một đấu ba để Tiểu Linh thừa cơ đào tẩu, phần hắn dù không đánh lại bất quá cũng không dễ dàng thua.
- Ngươi bị điên sao? Haha
Diệp Thần vốn đang tức giận, nghe Hoa Phong nói hắn liền một trận cười to. Hai tên còn lại cũng không khác là mấy nhìn Hoa Phong như tên dở người, ôm bụng cuồng tiếu.
- Hắn là không muốn sống nữa sao?
Tiểu Linh cũng bị Hoa Phong làm cho nghi hoặc khó hiểu. Một Luyện Mạch kỳ muốn cùng lúc đấu ba Hồng Mông cảnh, đây là câu nói hoang đường nhất nàng từng nghe thấy.
- Rắm chó nghĩ mình trầm hương!
Hoa Phong phun nước miếng khinh thường.
- Ngươi là muốn chết!!!
Thái độ khinh miệt của Hoa Phong khiến cả ba tên đồng thời tím mặt, tức giận nói.
- Đã vậy chết đi!!
Diệp Thần sắc mặt hung ác, tiếp tục cách không vỗ chưởng về phía Hoa Phong.
Hoa Phong mặc dù mạnh miệng, nhưng đối mặt Hồng Mông cảnh hắn lại không dám có chút khinh xuất.
Hắn toàn lực vận chuyển chân khí truyền vào Ly Nhẫn kiếm trên tay, Ly Nhẫn kiếm được chân khí gia trì liền phát ra hào quang xanh nhạt.
Ngay lập tức xung quanh Hoa Phong cũng là xuất hiện một trận cuồng phong màu xanh, cuồng phong bị hắn điều động, tức tốc thu nhỏ, bao quanh Ly Nhẫn kiếm.
- Phong Linh Cuồng Nộ.
Hoa Phong nghiêm mặt hét lớn, nhắm đại thủ đang áp sát đỉnh đầu bổ ra một kiếm.
Oanh
Tiếng công kích va chạm vang lên, sóng xung kích khiến cây cối xung quanh bị một trận lay động khủng bố.
- Không chết!!!
- Thật sự không chết!!!
Hai giọng nói khó tin vang lên cùng lúc, hai tên võ giả bên ngoài bị Hoa Phong làm cho lòi tròng mắt khiếp sợ.
- Phong Linh Cửu Thức!
Tiểu Linh há miệng thốt lên, hiện tại nhét ba quả trứng cũng lọt. Nàng không thể tưởng tượng được cái kiếm pháp kia, lại bị Hoa Phong học nhanh đến vậy.
Đáng nói hơn, hắn còn chính diện ngạnh kháng công kích Hồng Mông cảnh, chuyện thật như đùa khiến nàng hết sức rung động.
- Tiểu tử ngươi thành công chọc giận ta rồi!
Hai lần công kích một đánh vào mặt đất, một bị ngăn trở khiến Diệp Thần sắc mặt như ăn phải ruồi, toàn thân sát khí đậm đặc, hắn triệt để phẫn nộ.
Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài là mất mặt bực nào, cho nên trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong có chết trăm lần cũng chưa hết tội.
- Ta ghét nhất kẻ nào nói câu này với ta!
Nghe Diệp Thần nói, Hoa Phong liền nghĩ đến tên đáng hận hại hắn thê thảm kia, nếu không có tên đáng bầm thây vạn mảnh đó, đám người Nam Thiên Kiếm Phái có cơ hội động thủ trước mặt hắn sao.
Cho nên hắn rất ghét kẻ nào nói câu này với hắn.
-Ghét thì ngươi làm gì được ta?
Diệp Thần cười lạnh châm chọc.
- Mà có không làm được gì, thì ngươi cũng phải ch..ết.
Diệp Thần sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nói.
- Nam Thiên Nhất Kiếm.
Không đợi Hoa Phong kịp phản bác, hắn liền ra tay công kích. Không giống như hai lần trước, lần này Diệp Thần rốt cuộc sử dụng võ kỹ công kích, hắn đã liệt Hoa Phong vào danh sách tất sát, cho nên vừa ra tay liền sử dụng kiếm kỹ.
Kiến kỹ của hắn đơn giản không hoa mỹ, nhưng dưới sự gia trì của chân nguyên lẫn ý cảnh, liền bộc phát khí thế khủng bố.
Kiếm chiêu vừa xuất liền tạo thành kiếm quang, kiếm quang phô thiên cái địa, quét sạch vạn vật lao nhanh về phía Hoa Phong, hắn lúc này cũng đang chuẩn bị nghênh đón.
- Ta không tin lần này hắn không chết.
- Hắn có là yêu nghiệt cũng phải chết.
Hai tên đứng ngoài dù có chút Khinh thường Diệp Thần, thế nhưng cũng là không cho rằng Hoa Phong có thể sống sót sau một kích của hắn.
- Hắn thật là tên vô sỉ sao?
Tiểu Linh không có suy nghĩ nhiều như đám người kia, nàng lúc này nội tâm một trận phức tạp, suy nghĩ lung tung, bất quá vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người giao thủ.
- Ta dễ chết vậy sao?
Hoa Phong nhếch miệng lẩm bẩm. Đối phương khơi dậy ký ức không tốt đẹp, cũng khiến hắn thật sự nổi sát tâm.
Hô
Hoa Phong toàn thân bộc phát chiến ý, chiến ý bất khuất không chịu đầu hàng, chiến ý không lui bước không sợ hãi, dù ngươi mạnh ta cũng chiến, dù có thua ta cũng chiến.
Bất quá chưa hẳn đã thua, vì kẻ trước mặt không phải quá mạnh.
Đặc biệt hơn kiếm ý cũng bị hắn khai mở đi ra, nhưng kiếm ý lần này, mục đích không phải để công kích mà là phòng thủ.
Kiếm ý hắn thi triển đó là Bất Hủ, Bất Hủ kiếm ý vô hình vô chất bao bọc Hoa Phong bên trong, tạo thành bức tường phòng ngự vững chắc.
Ly Nhẫn kiếm dưới sự gia trì chân khí, cộng thêm bị chiến ý Hoa Phong ảnh hưởng, liền bộc phát quang mang kinh người.
Gió vẫn là gió, gió nổi gió tắt, liên miên bất tuyệt, không đâu không gió.
-Phong Linh Tái Khởi.
Hoa Phong hô lớn, tinh khí thần mạnh mẽ tập trung vào ly Nhẫn Kiếm chém mạnh vào công kích đang lao tới như tên bắn của Diệp Thần.
Oanh
Lần thứ ba thanh âm nổ lớn vang lên, bất quá không như trước đó lần này khủng bố hơn rất nhiều, sóng xung kích từ trung tâm bắt đầu từ điểm công kích va chạm, mạnh mẽ quét ra xung quanh, cây cối đổ rạp, hệt như quả b năm hai phát nổ.
Hoa Phong lúc này cũng không chịu nổi xung kích, liền bị đánh bay, sắc mặt tái nhợt khóe miệng trào máu, hiển nhiên đã bị thương.
Diệp Thần lông tóc không rụng, nhưng cũng lùi ba bước mới có thể đứng vững.
- Không thể nào!!! Không thể nào!!!
Sóng xung kích tản đi Diệp Thần nhìn chằm chằm Hoa Phong phía đối diện, nội tâm sóng gió ngập trời, hắn đã xuất ra tám thành thực lực, mà đối phương chỉ bị thương nhẹ, hơn nữa bản thân cũng là bị đẩy lui, chuyện này vốn không thể nào xảy ra, nhưng đúng thật là vừa xảy ra.
- Kẻ này phải chết!
- Đúng vậy tuyệt đối không thể để hắn sống sót.
Hai người đứng ngoài quan sát cũng bị tình cảnh này làm cho chấn động, dù Diệp Thần có khinh địch thì một tên võ giả Luyện Mạch kỳ cũng không thể nào đón đỡ một chiêu vừa rồi.
Điều đó chứng tỏ Hoa Phong chính là một yêu nghiệt tuyệt thế, cho nên ý niệm của họ là phải chém giết Hoa Phong bằng mọi cách, nếu để hắn sống sót đối với Nam Thiên Kiếm Phái là một đại họa, thậm chí cả Nam Vực cũng liền bị Phong Linh Tông cưỡi đầu, sinh ra một tên yêu nghiệt như này, nếu hắn trưởng thành thì việc đó rất dễ xảy ra.
- Hắn làm sao làm được!
Tiểu Linh cũng là một trận chết lặng, Hoa Phong làm nàng không thể tin vào cặp mắt của mình nữa rồi.
- Không thể! Có gì không thể!
Hoa Phong cười nhạt cong miệng khinh thường.
- Hiện tại đến phiên ta rồi!
Hoa Phong nghiêm mặt.
Hô
Vừa dứt lời kiếm ý cũng được hắn toàn bộ thôi phát, trừ kiếm ý Bất Hủ được sử dụng như một tấm bảo giáp, tứ đại kiếm ý lẫn Thiên Địa kiếm ý liền mạnh mẽ hướng địch nhân đè ép, không phải một mà là cả ba tên.
Kiếm ý mênh mông, phô thiên cái địa, hủy diệt vạn vật, thôn phệ linh hồn, cướp đoạt âm dương, quanh minh chính khí, cuối cùng là ý chí thiên địa hàng lâm phàm giới, khiến vạn vật thần phục.
Kiếm ý tối cao, kiếm ý khủng bố, kiếm ý bộc phát liền không cho phép kẻ nào dùng kiếm có ý định chống đối, vừa hay ba tên trước mặt đúng là dùng kiếm.
- Chuyện gì?
Ba người Diệp Thần bị kiếm ý trực tiếp áp chế, toàn thân run rẩy, vẻ mặt trắng bệch, đầy sợ hãi, thậm chí bản năng muốn quỳ xuống tế bái quân vương. Kiếm trên tay bọn hắn cũng một trận run rẩy kịch liệt, muốn thoát chủ mà ra.
-Khốn kiếp! Tiểu tử này cực kỳ đáng sợ, nhanh chóng giết hắn diệt trừ hậu hoạn.
Diệp Thần cắn môi phun máu cố ép bản thân thanh tỉnh, kế tiếp hai người kia cũng là gượng ép thanh tỉnh. Cả ba nhìn Hoa Phong đằng đằng sát khí. Bọn họ không thể nào tưởng tượng trên đời lại có kẻ đáng sợ như vậy.
Tu vi Luyện Mạch kỳ nhỏ yếu, chỉ bộc phát khí thế cũng suýt chút khiến bọn họ phải quỳ bái, đây tuyệt đối không phải người.
- Hắn thật là Hoa Phong sao?
Tiểu Linh giờ phút này cũng triệt để không tin chính mình, khí thế khủng bố kia dù không nhắm vào nàng, nhưng chỉ dư ba thôi cũng khiến nàng run rẩy.
- Phong Linh Phiêu Miễu!
Kiếm ý mạnh mẽ áp chế địch nhân, Hoa Phong nhân cơ hội tức tốc xuất thủ, hắn là áp sát cận chiến, với tu vi Luyện Mạch kỳ hắn chỉ có thể cận chiến.
Bất quá ba người hắn phải đối mặt không phải Luyện Mạch kỳ, dù bị kiếm ý áp chế nhưng vẫn dư sức đối phó hắn.
Thế nhưng cái gọi là dư sức đó phải là cả ba người cùng lúc phối hợp, mới có thể tạo ra khó khăn cho Hoa Phong, bởi vì bị kiếm ý áp chế cho nên động tác của bọn họ chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Đặc biệt kiếm thuật Hoa Phong là cực kỳ tinh diệu, liên tục biến ảo một lúc quấn lấy ba tên, khiến bọn họ muốn thoát ra thi triển tuyệt kỹ Hồng Mông cảnh, cũng là không làm được.
- Nàng liền chạy đi! Ta sắp chịu hết nổi!
Hoa Phong thần thức truyền âm cho Tiểu Linh bên ngoài. Thế nhưng nàng lúc này không thể nghe thấy thứ gì nữa rồi.
Hoa Phong một đấu ba, một Luyện Mạch kỳ đấu ba Hồng Mông cảnh, thậm chí có phần áp chế, việc này khiến nàng triệt để chết lặng.
Hơn nữa Phong Linh Cửu Thức mà nàng phải mất sáu tháng mới hơi thành thục, liền được Hoa Phong thi triển một cách tinh diệu hoàn mỹ.
Ai có thể tin rằng bộ kiếm kỹ này mới tới tay hắn được gần mười ngày.
Rốt cuộc nàng là cứu về một quái vật hay là một nhân loại.
Chẳng trách La Thiên sư huynh dù trở mặt với nành cũng không muốn làm hắn phật ý.
Nàng muốn đánh với hắn một trận sao thật nực cười a. Người ta ngay cả Hồng Mông cảnh cũng là đâu một lúc ba tên.
-Chết tiệt!
Diệp Thần toàn thân sát khí, thế nhưng hắn lại có chút buồn cười. Một tên Luyện Mạch kỳ nho nhỏ không ngờ đứng trước mặt mình hỏi ngươi mạnh cỡ nào, đây là chuyện đáng cười bực nào chứ.
- Mạnh như nào ta không biết, nhưng có vài tên như vậy, đã bị ta chém chết!
Hoa Phong nội tâm cực kỳ ngưng trọng, nhưng vẫn không yếu thế nói.
Ba tên trước mặt tu vi chẳng qua Hồng Mông nhất trọng thiên sơ kỳ, bất quá hiện tại Hoa Phong không còn có thể nhất kiếm trảm Hồng Mông nữa rồi. Mười hai luồng chân khí của hắn, chỉ bằng mười hai giọt chân nguyên của đối phương, nhiêu đó đủ nói lên chênh lệch là như nào.
-Đầu ngươi bị lừa đá sao? tu vi Luyện Mạch kiến hôi cũng đòi chém chết Hồng Mông cảnh a!
Một trong hai võ giả còn lại nhếch miệng cười nhạt, theo hắn tiểu tử trước mặt đúng là bị bệnh hoang tưởng.
- Ta cũng muốn thử xem ngươi làm sao chém chết ta?
Diệp Thần cười lạnh lên tiếng.
- Lại đây!!
Lời vừa dứt Diệp Thần ngay lập tức động thủ. Hắn cách không tung chưởng về phía Hoa Phong, ý định một chiêu tóm gọn.
Hoa Phong lúc này tinh khí thần tập trung cao độ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn bây giờ không còn như trước nữa.
Chân khí toàn thân mạnh mẽ vận chuyển, ngay khi đại thủ do Diệp Thần dùng chân nguyên ngưng tụ, sắp tóm lấy mình, Hoa Phong xảo diệu lách người hữu kinh vô hiểm tránh thoát.
Oanh
Đại thủ mạnh mẽ nện vào khoảng không tạo ra thanh âm trùng chấn khủng bố.
- Tránh thoát!!!
- Không ngờ tránh thoát!
Hai tên đệ tử Nam Thiên Kiếm Phái đứng bên ngoài tròn mắt kinh ngạc. Vốn bọn họ không quan tâm lắm đến con kiến hôi này, nhưng là không nghĩ tới công kích của Diệp Thần, lại không thể chạm góc áo đối phương, khiến cho bọn họ nhìn Hoa Phong với ánh mắt tốt hơn, nhưng cũng chỉ là con kiến tốt.
- Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!
Công kích đánh hụt mục tiêu, khiến Diệp Thần có chút tức giận, thế nhưng nội tâm cũng là một trận kinh ngạc.
- Ba người các ngươi cùng lên hết một lượt đi!
Hoa Phong khinh thường ra mặt kiếm chỉ ba tên cong môi nói.
Hắn là muốn một đấu ba để Tiểu Linh thừa cơ đào tẩu, phần hắn dù không đánh lại bất quá cũng không dễ dàng thua.
- Ngươi bị điên sao? Haha
Diệp Thần vốn đang tức giận, nghe Hoa Phong nói hắn liền một trận cười to. Hai tên còn lại cũng không khác là mấy nhìn Hoa Phong như tên dở người, ôm bụng cuồng tiếu.
- Hắn là không muốn sống nữa sao?
Tiểu Linh cũng bị Hoa Phong làm cho nghi hoặc khó hiểu. Một Luyện Mạch kỳ muốn cùng lúc đấu ba Hồng Mông cảnh, đây là câu nói hoang đường nhất nàng từng nghe thấy.
- Rắm chó nghĩ mình trầm hương!
Hoa Phong phun nước miếng khinh thường.
- Ngươi là muốn chết!!!
Thái độ khinh miệt của Hoa Phong khiến cả ba tên đồng thời tím mặt, tức giận nói.
- Đã vậy chết đi!!
Diệp Thần sắc mặt hung ác, tiếp tục cách không vỗ chưởng về phía Hoa Phong.
Hoa Phong mặc dù mạnh miệng, nhưng đối mặt Hồng Mông cảnh hắn lại không dám có chút khinh xuất.
Hắn toàn lực vận chuyển chân khí truyền vào Ly Nhẫn kiếm trên tay, Ly Nhẫn kiếm được chân khí gia trì liền phát ra hào quang xanh nhạt.
Ngay lập tức xung quanh Hoa Phong cũng là xuất hiện một trận cuồng phong màu xanh, cuồng phong bị hắn điều động, tức tốc thu nhỏ, bao quanh Ly Nhẫn kiếm.
- Phong Linh Cuồng Nộ.
Hoa Phong nghiêm mặt hét lớn, nhắm đại thủ đang áp sát đỉnh đầu bổ ra một kiếm.
Oanh
Tiếng công kích va chạm vang lên, sóng xung kích khiến cây cối xung quanh bị một trận lay động khủng bố.
- Không chết!!!
- Thật sự không chết!!!
Hai giọng nói khó tin vang lên cùng lúc, hai tên võ giả bên ngoài bị Hoa Phong làm cho lòi tròng mắt khiếp sợ.
- Phong Linh Cửu Thức!
Tiểu Linh há miệng thốt lên, hiện tại nhét ba quả trứng cũng lọt. Nàng không thể tưởng tượng được cái kiếm pháp kia, lại bị Hoa Phong học nhanh đến vậy.
Đáng nói hơn, hắn còn chính diện ngạnh kháng công kích Hồng Mông cảnh, chuyện thật như đùa khiến nàng hết sức rung động.
- Tiểu tử ngươi thành công chọc giận ta rồi!
Hai lần công kích một đánh vào mặt đất, một bị ngăn trở khiến Diệp Thần sắc mặt như ăn phải ruồi, toàn thân sát khí đậm đặc, hắn triệt để phẫn nộ.
Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài là mất mặt bực nào, cho nên trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong có chết trăm lần cũng chưa hết tội.
- Ta ghét nhất kẻ nào nói câu này với ta!
Nghe Diệp Thần nói, Hoa Phong liền nghĩ đến tên đáng hận hại hắn thê thảm kia, nếu không có tên đáng bầm thây vạn mảnh đó, đám người Nam Thiên Kiếm Phái có cơ hội động thủ trước mặt hắn sao.
Cho nên hắn rất ghét kẻ nào nói câu này với hắn.
-Ghét thì ngươi làm gì được ta?
Diệp Thần cười lạnh châm chọc.
- Mà có không làm được gì, thì ngươi cũng phải ch..ết.
Diệp Thần sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nói.
- Nam Thiên Nhất Kiếm.
Không đợi Hoa Phong kịp phản bác, hắn liền ra tay công kích. Không giống như hai lần trước, lần này Diệp Thần rốt cuộc sử dụng võ kỹ công kích, hắn đã liệt Hoa Phong vào danh sách tất sát, cho nên vừa ra tay liền sử dụng kiếm kỹ.
Kiến kỹ của hắn đơn giản không hoa mỹ, nhưng dưới sự gia trì của chân nguyên lẫn ý cảnh, liền bộc phát khí thế khủng bố.
Kiếm chiêu vừa xuất liền tạo thành kiếm quang, kiếm quang phô thiên cái địa, quét sạch vạn vật lao nhanh về phía Hoa Phong, hắn lúc này cũng đang chuẩn bị nghênh đón.
- Ta không tin lần này hắn không chết.
- Hắn có là yêu nghiệt cũng phải chết.
Hai tên đứng ngoài dù có chút Khinh thường Diệp Thần, thế nhưng cũng là không cho rằng Hoa Phong có thể sống sót sau một kích của hắn.
- Hắn thật là tên vô sỉ sao?
Tiểu Linh không có suy nghĩ nhiều như đám người kia, nàng lúc này nội tâm một trận phức tạp, suy nghĩ lung tung, bất quá vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người giao thủ.
- Ta dễ chết vậy sao?
Hoa Phong nhếch miệng lẩm bẩm. Đối phương khơi dậy ký ức không tốt đẹp, cũng khiến hắn thật sự nổi sát tâm.
Hô
Hoa Phong toàn thân bộc phát chiến ý, chiến ý bất khuất không chịu đầu hàng, chiến ý không lui bước không sợ hãi, dù ngươi mạnh ta cũng chiến, dù có thua ta cũng chiến.
Bất quá chưa hẳn đã thua, vì kẻ trước mặt không phải quá mạnh.
Đặc biệt hơn kiếm ý cũng bị hắn khai mở đi ra, nhưng kiếm ý lần này, mục đích không phải để công kích mà là phòng thủ.
Kiếm ý hắn thi triển đó là Bất Hủ, Bất Hủ kiếm ý vô hình vô chất bao bọc Hoa Phong bên trong, tạo thành bức tường phòng ngự vững chắc.
Ly Nhẫn kiếm dưới sự gia trì chân khí, cộng thêm bị chiến ý Hoa Phong ảnh hưởng, liền bộc phát quang mang kinh người.
Gió vẫn là gió, gió nổi gió tắt, liên miên bất tuyệt, không đâu không gió.
-Phong Linh Tái Khởi.
Hoa Phong hô lớn, tinh khí thần mạnh mẽ tập trung vào ly Nhẫn Kiếm chém mạnh vào công kích đang lao tới như tên bắn của Diệp Thần.
Oanh
Lần thứ ba thanh âm nổ lớn vang lên, bất quá không như trước đó lần này khủng bố hơn rất nhiều, sóng xung kích từ trung tâm bắt đầu từ điểm công kích va chạm, mạnh mẽ quét ra xung quanh, cây cối đổ rạp, hệt như quả b năm hai phát nổ.
Hoa Phong lúc này cũng không chịu nổi xung kích, liền bị đánh bay, sắc mặt tái nhợt khóe miệng trào máu, hiển nhiên đã bị thương.
Diệp Thần lông tóc không rụng, nhưng cũng lùi ba bước mới có thể đứng vững.
- Không thể nào!!! Không thể nào!!!
Sóng xung kích tản đi Diệp Thần nhìn chằm chằm Hoa Phong phía đối diện, nội tâm sóng gió ngập trời, hắn đã xuất ra tám thành thực lực, mà đối phương chỉ bị thương nhẹ, hơn nữa bản thân cũng là bị đẩy lui, chuyện này vốn không thể nào xảy ra, nhưng đúng thật là vừa xảy ra.
- Kẻ này phải chết!
- Đúng vậy tuyệt đối không thể để hắn sống sót.
Hai người đứng ngoài quan sát cũng bị tình cảnh này làm cho chấn động, dù Diệp Thần có khinh địch thì một tên võ giả Luyện Mạch kỳ cũng không thể nào đón đỡ một chiêu vừa rồi.
Điều đó chứng tỏ Hoa Phong chính là một yêu nghiệt tuyệt thế, cho nên ý niệm của họ là phải chém giết Hoa Phong bằng mọi cách, nếu để hắn sống sót đối với Nam Thiên Kiếm Phái là một đại họa, thậm chí cả Nam Vực cũng liền bị Phong Linh Tông cưỡi đầu, sinh ra một tên yêu nghiệt như này, nếu hắn trưởng thành thì việc đó rất dễ xảy ra.
- Hắn làm sao làm được!
Tiểu Linh cũng là một trận chết lặng, Hoa Phong làm nàng không thể tin vào cặp mắt của mình nữa rồi.
- Không thể! Có gì không thể!
Hoa Phong cười nhạt cong miệng khinh thường.
- Hiện tại đến phiên ta rồi!
Hoa Phong nghiêm mặt.
Hô
Vừa dứt lời kiếm ý cũng được hắn toàn bộ thôi phát, trừ kiếm ý Bất Hủ được sử dụng như một tấm bảo giáp, tứ đại kiếm ý lẫn Thiên Địa kiếm ý liền mạnh mẽ hướng địch nhân đè ép, không phải một mà là cả ba tên.
Kiếm ý mênh mông, phô thiên cái địa, hủy diệt vạn vật, thôn phệ linh hồn, cướp đoạt âm dương, quanh minh chính khí, cuối cùng là ý chí thiên địa hàng lâm phàm giới, khiến vạn vật thần phục.
Kiếm ý tối cao, kiếm ý khủng bố, kiếm ý bộc phát liền không cho phép kẻ nào dùng kiếm có ý định chống đối, vừa hay ba tên trước mặt đúng là dùng kiếm.
- Chuyện gì?
Ba người Diệp Thần bị kiếm ý trực tiếp áp chế, toàn thân run rẩy, vẻ mặt trắng bệch, đầy sợ hãi, thậm chí bản năng muốn quỳ xuống tế bái quân vương. Kiếm trên tay bọn hắn cũng một trận run rẩy kịch liệt, muốn thoát chủ mà ra.
-Khốn kiếp! Tiểu tử này cực kỳ đáng sợ, nhanh chóng giết hắn diệt trừ hậu hoạn.
Diệp Thần cắn môi phun máu cố ép bản thân thanh tỉnh, kế tiếp hai người kia cũng là gượng ép thanh tỉnh. Cả ba nhìn Hoa Phong đằng đằng sát khí. Bọn họ không thể nào tưởng tượng trên đời lại có kẻ đáng sợ như vậy.
Tu vi Luyện Mạch kỳ nhỏ yếu, chỉ bộc phát khí thế cũng suýt chút khiến bọn họ phải quỳ bái, đây tuyệt đối không phải người.
- Hắn thật là Hoa Phong sao?
Tiểu Linh giờ phút này cũng triệt để không tin chính mình, khí thế khủng bố kia dù không nhắm vào nàng, nhưng chỉ dư ba thôi cũng khiến nàng run rẩy.
- Phong Linh Phiêu Miễu!
Kiếm ý mạnh mẽ áp chế địch nhân, Hoa Phong nhân cơ hội tức tốc xuất thủ, hắn là áp sát cận chiến, với tu vi Luyện Mạch kỳ hắn chỉ có thể cận chiến.
Bất quá ba người hắn phải đối mặt không phải Luyện Mạch kỳ, dù bị kiếm ý áp chế nhưng vẫn dư sức đối phó hắn.
Thế nhưng cái gọi là dư sức đó phải là cả ba người cùng lúc phối hợp, mới có thể tạo ra khó khăn cho Hoa Phong, bởi vì bị kiếm ý áp chế cho nên động tác của bọn họ chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Đặc biệt kiếm thuật Hoa Phong là cực kỳ tinh diệu, liên tục biến ảo một lúc quấn lấy ba tên, khiến bọn họ muốn thoát ra thi triển tuyệt kỹ Hồng Mông cảnh, cũng là không làm được.
- Nàng liền chạy đi! Ta sắp chịu hết nổi!
Hoa Phong thần thức truyền âm cho Tiểu Linh bên ngoài. Thế nhưng nàng lúc này không thể nghe thấy thứ gì nữa rồi.
Hoa Phong một đấu ba, một Luyện Mạch kỳ đấu ba Hồng Mông cảnh, thậm chí có phần áp chế, việc này khiến nàng triệt để chết lặng.
Hơn nữa Phong Linh Cửu Thức mà nàng phải mất sáu tháng mới hơi thành thục, liền được Hoa Phong thi triển một cách tinh diệu hoàn mỹ.
Ai có thể tin rằng bộ kiếm kỹ này mới tới tay hắn được gần mười ngày.
Rốt cuộc nàng là cứu về một quái vật hay là một nhân loại.
Chẳng trách La Thiên sư huynh dù trở mặt với nành cũng không muốn làm hắn phật ý.
Nàng muốn đánh với hắn một trận sao thật nực cười a. Người ta ngay cả Hồng Mông cảnh cũng là đâu một lúc ba tên.
-Chết tiệt!
/125
|