Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã tự hỏi, biện pháp tốt nhất giải quyết Dạ tuyệt thực là phải có thức ăn. Mà nàng phải thế nào để bắt được con mồi giúp Dạ đây?
Cá! Đúng rồi, nàng có thể bắt cá.
Từ sau khi thương thế của Dạ lành lại, thì Lỗ Đạt Mã không có đi bắt cá nữa. Một là, tâm Dạ thương yêu nàng, không để cho nàng đi ra ngoài chịu rét; thứ hai, vết thương trên tay nàng bị tổn thương do giá rét thật sự là vô cùng đau đớn.
Hiện tại, nàng không muốn lại làm kẻ Ăn không ngồi rồi nữa rồi.
Ngày hôm sau, Dạ đi ra ngoài săn bắt không lâu, Lỗ Đạt Mã chuẩn bị xong công cụ bắt cá cũng bò xuống vách đá. ChieuNinh~dien~dan~lequydon
Có kinh nghiệm mấy ngày trước, Lỗ Đạt Mã bắt được cá cũng coi là Quen tay dễ làm . Làm tan chảy ra bốn, năm cái lỗ thủng ở trên mặt băng, bỏ mồi thức ăn xuống, không đầy một lát, liền xiên được chừng mười con. Tính cho mình và Dạ ăn đủ một bữa rồi, Lỗ Đạt Mã liền kết thúc công việc trở về động, nấu nước làm sạch cá.
Hôm nay Dạ trở lại không tính là muộn, hơn nữa còn mang về hai con thỏ mập mạp.
Thấy Dạ trở lại, Lỗ Đạt Mã chống cá đã làm sạch xong lên trên lửa nướng, xoay người nhận lấy thịt thỏ trong tay hắn đã được lột da làm sạch sẽ thả vào trong thùng gỗ trữ vật đông lạnh ở ngoài động.
Nhanh đi rửa tay! Hôm nay chúng ta ăn cá nướng. Ngày mai nướng thêm thỏ ăn.
Lỗ Đạt Mã vào động, thấy Dạ đứng ngây ngốc ở đó, liền muốn đẩy hắn đi ngâm nóng tay đã bị lạnh như băng.
Ngược lại Dạ lại kéo tay Lỗ Đạt Mã nhìn, trong miệng lẩm bẩm: Không ngoan!
Trong lòng Lỗ Đạt Mã âm thầm trợn trắng mắt, không phải là chỉ bắt mấy con cá thôi sao, làm sao lại coi là không ngoan rồi. Biết là Dạ yêu thương nàng nên nàng cũng giải thích: Vết nứt nẻ đã tốt lên nhiều rồi, không còn đau, có thể bắt cá được rồi!
Dạ vẫn cau mày như cũ: Không cho đi!
Chúng ta đi ăn trước, ăn xong bàn tiếp ha.
Biết Dạ cố chấp, Lỗ Đạt Mã suy nghĩ dương thịnh âm suy, trước hết để cho hắn ăn no mới là chân
Lỗ Đạt Mã tự hỏi, biện pháp tốt nhất giải quyết Dạ tuyệt thực là phải có thức ăn. Mà nàng phải thế nào để bắt được con mồi giúp Dạ đây?
Cá! Đúng rồi, nàng có thể bắt cá.
Từ sau khi thương thế của Dạ lành lại, thì Lỗ Đạt Mã không có đi bắt cá nữa. Một là, tâm Dạ thương yêu nàng, không để cho nàng đi ra ngoài chịu rét; thứ hai, vết thương trên tay nàng bị tổn thương do giá rét thật sự là vô cùng đau đớn.
Hiện tại, nàng không muốn lại làm kẻ Ăn không ngồi rồi nữa rồi.
Ngày hôm sau, Dạ đi ra ngoài săn bắt không lâu, Lỗ Đạt Mã chuẩn bị xong công cụ bắt cá cũng bò xuống vách đá. ChieuNinh~dien~dan~lequydon
Có kinh nghiệm mấy ngày trước, Lỗ Đạt Mã bắt được cá cũng coi là Quen tay dễ làm . Làm tan chảy ra bốn, năm cái lỗ thủng ở trên mặt băng, bỏ mồi thức ăn xuống, không đầy một lát, liền xiên được chừng mười con. Tính cho mình và Dạ ăn đủ một bữa rồi, Lỗ Đạt Mã liền kết thúc công việc trở về động, nấu nước làm sạch cá.
Hôm nay Dạ trở lại không tính là muộn, hơn nữa còn mang về hai con thỏ mập mạp.
Thấy Dạ trở lại, Lỗ Đạt Mã chống cá đã làm sạch xong lên trên lửa nướng, xoay người nhận lấy thịt thỏ trong tay hắn đã được lột da làm sạch sẽ thả vào trong thùng gỗ trữ vật đông lạnh ở ngoài động.
Nhanh đi rửa tay! Hôm nay chúng ta ăn cá nướng. Ngày mai nướng thêm thỏ ăn.
Lỗ Đạt Mã vào động, thấy Dạ đứng ngây ngốc ở đó, liền muốn đẩy hắn đi ngâm nóng tay đã bị lạnh như băng.
Ngược lại Dạ lại kéo tay Lỗ Đạt Mã nhìn, trong miệng lẩm bẩm: Không ngoan!
Trong lòng Lỗ Đạt Mã âm thầm trợn trắng mắt, không phải là chỉ bắt mấy con cá thôi sao, làm sao lại coi là không ngoan rồi. Biết là Dạ yêu thương nàng nên nàng cũng giải thích: Vết nứt nẻ đã tốt lên nhiều rồi, không còn đau, có thể bắt cá được rồi!
Dạ vẫn cau mày như cũ: Không cho đi!
Chúng ta đi ăn trước, ăn xong bàn tiếp ha.
Biết Dạ cố chấp, Lỗ Đạt Mã suy nghĩ dương thịnh âm suy, trước hết để cho hắn ăn no mới là chân
/101
|