"Đùng, đùng, đùng!"
Đón nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Sở, trên mặt Lâm Bân lóe lên vẻ kinh hãi rồi chợt biến mất cố gắng nở một nụ cười gằn vỗ tay châm chọc nói:
- “Ta vốn cho là người đã là phế vật, không thể nghĩ tới ngươi dĩ nhiên lại đem đến cho ta một kinh hỉ lớn như vậy.”
Dửng dưng như không nhìn Giang Sở, trong mắt Lâm Bân không có sợ hãi hắn biết nơi này không phải là tinh mộ người đi theo hắn cũng không phải là những tên phế vật Trương gia mà là thị vệ tnh nhuệ nhất của phủ thành chủ.
- "Ta thừa nhận, ta coi khinh ngươi ." Hơi nheo mắt lại, Lâm Bân không chút nào lùi bước cùng Giang Sở đối diện: "tự bạo bản mạng tinh lại có thể một lần nữa ngưng tụ, không hổ yêu nghiệt."
Giang Sở vẫn chưa trả lời, chỉ là kiếm cầm trong tay càng ngày càng tiến tới gần.
- "Sao, ngươi muốn giết ta sao?" Trêu tức nhìn Giang Sở, không không thèm quan tâm sát khí nồng nặc xung quanh, Lâm Bân lạnh nhạt nói: "Rất khéo, ta cũng muốn giết ngươi."
Lời vừa dứt trong mắt Lâm Bân tràn ra sát khí uy nghiêm đáng sợ không chút nào dấu giếm.
"Đùng!"
Tiếng bước chân ầm ầm vang lên như tiếng trống trận đánh sau vòng lòng mỗi người.
Lâm Bân thấy mấy chục hộ vệ đồng thời bước ra đao kiếm đã ra khỏi vỏ, sát khí trầm ổn, kinh nghiệm như thế này hẳn phải qua vô số lần huyết chiến mới có thể tích cóp được sát khí chỉ trong chớp mắt đã phát ra. Mấy chục người như một giống như đã được huấn luyện đặc thù ở trong quân đội, không thể nghi ngờ làm cho bầu không khí xung quanh càng ngày càng nặng nề.
- "Giang Sở, sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là không nên vứt bỏ thân đệ tử phận Tinh Điện."
Mất đi thân phận đệ tử Tinh Điện, hắn ra tay cũng không có chút nào kiêng kỵ cho dù vận dụng thị vệ chém giết Giang Sở cũng không ai có thể nói gì được. Dù sao, vứt bỏ lệnh bài thân phận đệ tử cũng là xem như không quan hệ cùng Tinh Điện. Lạnh lùng nhìn Giang Sở, trong mắt Lâm Bân đầy vẻ châm chọc muốn nhìn thấy vẻ ảo não cùng hối hận trên mặt Giang Sở.
Đáng tiếc đáp lại hắn chỉ là ánh mắt bình tĩnh phẳng lặng không gọn sóng như hồ nước, phảng phất đối với dự tính phản kích của hắn cũng không thể làm cho Giang Sở một chút dao động.
- "Giết, không tiếc bất cứ giá nào, giết hắn cho ta!"
Cảm nhận xấu hổ, Lâm Bân nghiến răng nghiến lợi gầm lên, bây giờ Giang Sở giống như một cái gai sắc nhọn đâm sâu vào cổ họng của hắn, nếu không nhổ cái gai này hắn ăn ngủ bất an.
- “Dạ”
Trên thực tế Lâm Bân có thể điều động thị vệ ở khía cạnh nào đó cũng là được thành chủ Kinh Châu Lâm Hiểu Đông ngấm ngấm đồng ý.
Bây giờ nghe lệnh mấy chục người hoàn toàn không có nửa điểm do dự chỉnh tề đạp bước vây Giang Sở lại, triển khai kiếm trận sát ý sôi trào.
Quân đội cùng võ giả bình thường tuyệt nhiên không giống nhau, mặc dù bản thân không tính quá mạnh mẽ thế nhưng một khi ra tay giống như dòng nước lũ, giống như sắt thép thế không thể đỡ.
Nhưng luận về thực lực cá nhân mấy chục người này bất quá chỉ là thực lực Bán bộ Ngưng Tinh Cảnh, thậm chí bản mạng tinh đều không có. Thế nhưng đội hình như vậy giết người dưới cự ly ngắn cho dù là cường giả Ngưng Tinh Cảnh cũng khó thoát khỏi cái chết.
Quả thực dù cho Giang Sở bây giờ đã ngưng luyện ra bản mạng tinh nhưng luận cảnh giới chân thực vẫn như trước chưa bước vào Ngưng Tinh Cảnh cảnh giới. càng trọng yếu là mấy chục hộ vệ này chỉ vẻn vẹn là khúc dạo đầu mà thôi.
Hạ lệnh đồng thời động thủ quân phòng vệ thành vẫn không ngừng cuồn cuộn kéo tới không tiếc bất cứ giá nào cho dù dùng tính mệnh cũng quyết phải giết chết Giang Sở tại chỗ này.
Nếu là người tu luyện bình thường một khi khí thế bị mất ngay lập tức sẽ chạy toán loạn thế nhưng quân đội thì không như vậy. Mặc dù biết rõ hẳn phải chết cũng đồng dạng không chút do dự nào dùng tính mạng của mình tiêu hao sức mạnh đối phương.
"Vù!"
Trường kiếm phát ra một tiếng thanh minh, chỉ trong một sát na kiếm trong tay Giang Sở ra khỏi vỏ điểm ra một vệt hàn mang hung hãn lao vào trong trận chiến.
Tinh lực phun trào, trường kiếm trong tay Giang Sở dưới bản mạng tinh gia trì, tản mát ra một vệt ánh sao xanh thẳm, ánh kiếm không gì không xuyên thủng.
Kiếm ý bao phủ mà tràn ra giết người vô hình vô tung.
Tương tự như những bản mạng tinh khác, kiếm tinh cũng có quy tắc áo nghĩa mà biểu hiện trực tiếp ra đó chính là kiếm ý.
Trước khi ngưng luyện bản mạng tinh, kiếm ý của Giang Sở vẫn chưa chân chính thành hình ngoài trừ dựa vào cầm kiếm tư ra kiếm ý rất khó giết người thế nhưng bản mạng tinh vừa thành kiếm ý nhìn như vô hình đã thực sự đủ có sức mạnh chống lại bất kỳ quy tắc áo nghĩa nào.
Đối với cảm ngộ về kiếm càng sâu kiếm ý lại càng mạnh, uy lực cũng đồng dạng tăng gấp bội.Nếu như nói sau khi ngưng luyện thành bản mạng tinh có thể tu luyện áo nghĩa võ học liên quan như vậy tu kiếm cũng đồng dạng có kiếm chi áo nghĩa.Đối với Giang Sở mà nói bản thân kiếm kỹ dưới kiếm ý thôi thúc cũng chính là thể hiện của một loại kiếm chi áo nghĩa.
Kiếm, như gió!
Kiếm cũng không nhất định phải thẳng tắp, giống như thanh phong mưa phùn tương tự cũng có thể giết người mà không hề có một tiếng động.
Dịch kiếm thuật!
Thiên địa như ván cờ, hành kiếm như lạc tử.
Đối mặt chiến trận, Giang Sở cũng không hề lựa chọn lấy cứng chọi cứng, lấy khủng bố kiếm ý mạnh mẽ xé ra một khe hở làm chiến trận sụp đổ. Mà là bằng tư thái nhẹ nhàng, dường như Hồ Điệp lượn qua rừng hoa đi khắp chiến trận, người đi theo giống như làn gió nhẹ xen kẽ tinh chuẩn phán đoán ra mỗi bước mỗi lượt công kích tiếp theo của đối phương.
Nhưng mà nhìn tư thế xuất kiếm nhẹ nhàng nhưng mà nhưng nơi kiếm đi qua tất nhuốm máu, tất nhiên có một sinh mệnh ngã xuống.
Trước đó trong ấn tượng của mọi người đều dừng lại bên trên cái kiếm ý kinh khủng kia tựa hồ ra tay giống như là bẻ gãy cảnh khô không thể chống đỡ.nhưng bây giờ Giang Sở lại cho mọi người thấy kiếm kỹ ưu nhã như vậy tuyệt đẹp như thế.
Không đề cập tới cuộc chiến khốc liệt kia, chỉ là bây giờ mỗi chiêu mỗi kiếm mỗi động tác múa lên trên mũi đao đối phương đều giống như những chiêu kiếm hoàn mỹ đấy tính nghệ thuật, cái vẻ ưu nhã này cho dù dươi giết chóc khốc liệt này tựa như cũng phải tô thêm vẻ đẹp mỹ lệ. Ưu nhã kiếm vũ, dụng nhân kiếm vũ, tử vong kiếm vũ! Trong nháy mắt ấn tượng của mọi người đối với Giang Sở tựa như hoàn toàn sụp đổ.
Xa xa trong mắt long ngạo cũng lộ ra một tia kiêng kỵ không thể khống chế, nhìn kiếm kỹ như ưu nhã nhưng từ trình độ nào đó mà nói thậm chí so với kiếm ý khủng bố tỏa ra đều đáng sợ hơn nhiều.
Nếu nói trước đó đối mặt với kiếm ý không gì không xuyên thủng Long Ngạo còn có tự tin chiến thắng nhưng từ giờ khắc này cái niềm tin tất thắng đó đã sụp đổ theo kiếm vũ ưu nhã kia.
Nhìn phong thái Giang Sở giờ khắc này Ngụy Nguyên tự nhiên nghĩ tới thân ảnh gọt trúc làm kiếm tại rừng trúc trước kia.
Nghĩ đến lúc đó ngay cả tinh lực đều không có, cái gã sai vặt áo xanh kia chỉ vẻn vẹn lấy một cái trúc kiếm dựa vào kiếm kỹ siêu tuyệt giết chết lão nhân Bán Bộ Ngưng Tinh Cảnh.
Người như vậy kiếm như vậy bản thân ưu nhã đã ăn sâu vào xương tủy.
Chỉ là trước đó bởi vì tinh lực với vì bản mạng tinh làm cho hắn không thể không bỏ đi phần ưu nhã này, chỉ lấy kiếm ý khủng bố cùng Dạ Chi áo nghĩa đối địch mà thôi.
Mà bây giờ, vì ngưng luyện kiếm tinh làm bản mạng tinh, một lần nữa đứng trước mặt thế nhân cái kia phần ưu nhã tiêu sái kia lần thứ hai hiện ra rõ ràng trên người Giang Sở.
PS: kiếm bản thân liền là ưu nhã, đều là vừa ra tay liền đánh đất rung núi lở, nhật nguyệt biến sắc kiếm chiêu nhiều tẻ nhạt a. Vì lẽ đó, ngẫu yêu thích như vậy ưu nhã kiếm! : )
Mặt khác, đề cử một quyển sách! Giới thiệu tóm tắt: Lý Phong, một cái kỹ thuật biến thái phế nhân, một lần bất ngờ xuyên qua đến mười năm trước một cái thân thể so đấu Trương Bá Luân càng biến thái cầu thủ trên người. Dã thú thân thể, hung ác tình cách, tinh xảo kỹ thuật, tạo cho sân bóng rỗ trên độc nhất vô nhị hung thú tiên phong."Ta muốn làm chính là so đấu mọi người càng hung!" Khi phóng viên hỏi Lý Phong làm sao tại cường nhân như rừng NBA bộc lộ tài năng, trở thành vĩ đại nhất cầu thủ lúc, Lý Phong như thế nói.
Đón nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Sở, trên mặt Lâm Bân lóe lên vẻ kinh hãi rồi chợt biến mất cố gắng nở một nụ cười gằn vỗ tay châm chọc nói:
- “Ta vốn cho là người đã là phế vật, không thể nghĩ tới ngươi dĩ nhiên lại đem đến cho ta một kinh hỉ lớn như vậy.”
Dửng dưng như không nhìn Giang Sở, trong mắt Lâm Bân không có sợ hãi hắn biết nơi này không phải là tinh mộ người đi theo hắn cũng không phải là những tên phế vật Trương gia mà là thị vệ tnh nhuệ nhất của phủ thành chủ.
- "Ta thừa nhận, ta coi khinh ngươi ." Hơi nheo mắt lại, Lâm Bân không chút nào lùi bước cùng Giang Sở đối diện: "tự bạo bản mạng tinh lại có thể một lần nữa ngưng tụ, không hổ yêu nghiệt."
Giang Sở vẫn chưa trả lời, chỉ là kiếm cầm trong tay càng ngày càng tiến tới gần.
- "Sao, ngươi muốn giết ta sao?" Trêu tức nhìn Giang Sở, không không thèm quan tâm sát khí nồng nặc xung quanh, Lâm Bân lạnh nhạt nói: "Rất khéo, ta cũng muốn giết ngươi."
Lời vừa dứt trong mắt Lâm Bân tràn ra sát khí uy nghiêm đáng sợ không chút nào dấu giếm.
"Đùng!"
Tiếng bước chân ầm ầm vang lên như tiếng trống trận đánh sau vòng lòng mỗi người.
Lâm Bân thấy mấy chục hộ vệ đồng thời bước ra đao kiếm đã ra khỏi vỏ, sát khí trầm ổn, kinh nghiệm như thế này hẳn phải qua vô số lần huyết chiến mới có thể tích cóp được sát khí chỉ trong chớp mắt đã phát ra. Mấy chục người như một giống như đã được huấn luyện đặc thù ở trong quân đội, không thể nghi ngờ làm cho bầu không khí xung quanh càng ngày càng nặng nề.
- "Giang Sở, sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là không nên vứt bỏ thân đệ tử phận Tinh Điện."
Mất đi thân phận đệ tử Tinh Điện, hắn ra tay cũng không có chút nào kiêng kỵ cho dù vận dụng thị vệ chém giết Giang Sở cũng không ai có thể nói gì được. Dù sao, vứt bỏ lệnh bài thân phận đệ tử cũng là xem như không quan hệ cùng Tinh Điện. Lạnh lùng nhìn Giang Sở, trong mắt Lâm Bân đầy vẻ châm chọc muốn nhìn thấy vẻ ảo não cùng hối hận trên mặt Giang Sở.
Đáng tiếc đáp lại hắn chỉ là ánh mắt bình tĩnh phẳng lặng không gọn sóng như hồ nước, phảng phất đối với dự tính phản kích của hắn cũng không thể làm cho Giang Sở một chút dao động.
- "Giết, không tiếc bất cứ giá nào, giết hắn cho ta!"
Cảm nhận xấu hổ, Lâm Bân nghiến răng nghiến lợi gầm lên, bây giờ Giang Sở giống như một cái gai sắc nhọn đâm sâu vào cổ họng của hắn, nếu không nhổ cái gai này hắn ăn ngủ bất an.
- “Dạ”
Trên thực tế Lâm Bân có thể điều động thị vệ ở khía cạnh nào đó cũng là được thành chủ Kinh Châu Lâm Hiểu Đông ngấm ngấm đồng ý.
Bây giờ nghe lệnh mấy chục người hoàn toàn không có nửa điểm do dự chỉnh tề đạp bước vây Giang Sở lại, triển khai kiếm trận sát ý sôi trào.
Quân đội cùng võ giả bình thường tuyệt nhiên không giống nhau, mặc dù bản thân không tính quá mạnh mẽ thế nhưng một khi ra tay giống như dòng nước lũ, giống như sắt thép thế không thể đỡ.
Nhưng luận về thực lực cá nhân mấy chục người này bất quá chỉ là thực lực Bán bộ Ngưng Tinh Cảnh, thậm chí bản mạng tinh đều không có. Thế nhưng đội hình như vậy giết người dưới cự ly ngắn cho dù là cường giả Ngưng Tinh Cảnh cũng khó thoát khỏi cái chết.
Quả thực dù cho Giang Sở bây giờ đã ngưng luyện ra bản mạng tinh nhưng luận cảnh giới chân thực vẫn như trước chưa bước vào Ngưng Tinh Cảnh cảnh giới. càng trọng yếu là mấy chục hộ vệ này chỉ vẻn vẹn là khúc dạo đầu mà thôi.
Hạ lệnh đồng thời động thủ quân phòng vệ thành vẫn không ngừng cuồn cuộn kéo tới không tiếc bất cứ giá nào cho dù dùng tính mệnh cũng quyết phải giết chết Giang Sở tại chỗ này.
Nếu là người tu luyện bình thường một khi khí thế bị mất ngay lập tức sẽ chạy toán loạn thế nhưng quân đội thì không như vậy. Mặc dù biết rõ hẳn phải chết cũng đồng dạng không chút do dự nào dùng tính mạng của mình tiêu hao sức mạnh đối phương.
"Vù!"
Trường kiếm phát ra một tiếng thanh minh, chỉ trong một sát na kiếm trong tay Giang Sở ra khỏi vỏ điểm ra một vệt hàn mang hung hãn lao vào trong trận chiến.
Tinh lực phun trào, trường kiếm trong tay Giang Sở dưới bản mạng tinh gia trì, tản mát ra một vệt ánh sao xanh thẳm, ánh kiếm không gì không xuyên thủng.
Kiếm ý bao phủ mà tràn ra giết người vô hình vô tung.
Tương tự như những bản mạng tinh khác, kiếm tinh cũng có quy tắc áo nghĩa mà biểu hiện trực tiếp ra đó chính là kiếm ý.
Trước khi ngưng luyện bản mạng tinh, kiếm ý của Giang Sở vẫn chưa chân chính thành hình ngoài trừ dựa vào cầm kiếm tư ra kiếm ý rất khó giết người thế nhưng bản mạng tinh vừa thành kiếm ý nhìn như vô hình đã thực sự đủ có sức mạnh chống lại bất kỳ quy tắc áo nghĩa nào.
Đối với cảm ngộ về kiếm càng sâu kiếm ý lại càng mạnh, uy lực cũng đồng dạng tăng gấp bội.Nếu như nói sau khi ngưng luyện thành bản mạng tinh có thể tu luyện áo nghĩa võ học liên quan như vậy tu kiếm cũng đồng dạng có kiếm chi áo nghĩa.Đối với Giang Sở mà nói bản thân kiếm kỹ dưới kiếm ý thôi thúc cũng chính là thể hiện của một loại kiếm chi áo nghĩa.
Kiếm, như gió!
Kiếm cũng không nhất định phải thẳng tắp, giống như thanh phong mưa phùn tương tự cũng có thể giết người mà không hề có một tiếng động.
Dịch kiếm thuật!
Thiên địa như ván cờ, hành kiếm như lạc tử.
Đối mặt chiến trận, Giang Sở cũng không hề lựa chọn lấy cứng chọi cứng, lấy khủng bố kiếm ý mạnh mẽ xé ra một khe hở làm chiến trận sụp đổ. Mà là bằng tư thái nhẹ nhàng, dường như Hồ Điệp lượn qua rừng hoa đi khắp chiến trận, người đi theo giống như làn gió nhẹ xen kẽ tinh chuẩn phán đoán ra mỗi bước mỗi lượt công kích tiếp theo của đối phương.
Nhưng mà nhìn tư thế xuất kiếm nhẹ nhàng nhưng mà nhưng nơi kiếm đi qua tất nhuốm máu, tất nhiên có một sinh mệnh ngã xuống.
Trước đó trong ấn tượng của mọi người đều dừng lại bên trên cái kiếm ý kinh khủng kia tựa hồ ra tay giống như là bẻ gãy cảnh khô không thể chống đỡ.nhưng bây giờ Giang Sở lại cho mọi người thấy kiếm kỹ ưu nhã như vậy tuyệt đẹp như thế.
Không đề cập tới cuộc chiến khốc liệt kia, chỉ là bây giờ mỗi chiêu mỗi kiếm mỗi động tác múa lên trên mũi đao đối phương đều giống như những chiêu kiếm hoàn mỹ đấy tính nghệ thuật, cái vẻ ưu nhã này cho dù dươi giết chóc khốc liệt này tựa như cũng phải tô thêm vẻ đẹp mỹ lệ. Ưu nhã kiếm vũ, dụng nhân kiếm vũ, tử vong kiếm vũ! Trong nháy mắt ấn tượng của mọi người đối với Giang Sở tựa như hoàn toàn sụp đổ.
Xa xa trong mắt long ngạo cũng lộ ra một tia kiêng kỵ không thể khống chế, nhìn kiếm kỹ như ưu nhã nhưng từ trình độ nào đó mà nói thậm chí so với kiếm ý khủng bố tỏa ra đều đáng sợ hơn nhiều.
Nếu nói trước đó đối mặt với kiếm ý không gì không xuyên thủng Long Ngạo còn có tự tin chiến thắng nhưng từ giờ khắc này cái niềm tin tất thắng đó đã sụp đổ theo kiếm vũ ưu nhã kia.
Nhìn phong thái Giang Sở giờ khắc này Ngụy Nguyên tự nhiên nghĩ tới thân ảnh gọt trúc làm kiếm tại rừng trúc trước kia.
Nghĩ đến lúc đó ngay cả tinh lực đều không có, cái gã sai vặt áo xanh kia chỉ vẻn vẹn lấy một cái trúc kiếm dựa vào kiếm kỹ siêu tuyệt giết chết lão nhân Bán Bộ Ngưng Tinh Cảnh.
Người như vậy kiếm như vậy bản thân ưu nhã đã ăn sâu vào xương tủy.
Chỉ là trước đó bởi vì tinh lực với vì bản mạng tinh làm cho hắn không thể không bỏ đi phần ưu nhã này, chỉ lấy kiếm ý khủng bố cùng Dạ Chi áo nghĩa đối địch mà thôi.
Mà bây giờ, vì ngưng luyện kiếm tinh làm bản mạng tinh, một lần nữa đứng trước mặt thế nhân cái kia phần ưu nhã tiêu sái kia lần thứ hai hiện ra rõ ràng trên người Giang Sở.
PS: kiếm bản thân liền là ưu nhã, đều là vừa ra tay liền đánh đất rung núi lở, nhật nguyệt biến sắc kiếm chiêu nhiều tẻ nhạt a. Vì lẽ đó, ngẫu yêu thích như vậy ưu nhã kiếm! : )
Mặt khác, đề cử một quyển sách! Giới thiệu tóm tắt: Lý Phong, một cái kỹ thuật biến thái phế nhân, một lần bất ngờ xuyên qua đến mười năm trước một cái thân thể so đấu Trương Bá Luân càng biến thái cầu thủ trên người. Dã thú thân thể, hung ác tình cách, tinh xảo kỹ thuật, tạo cho sân bóng rỗ trên độc nhất vô nhị hung thú tiên phong."Ta muốn làm chính là so đấu mọi người càng hung!" Khi phóng viên hỏi Lý Phong làm sao tại cường nhân như rừng NBA bộc lộ tài năng, trở thành vĩ đại nhất cầu thủ lúc, Lý Phong như thế nói.
/31
|