Mưa xuân ẩm ướt, tiếng mưa đầy tai.
Một chiếc đèn dầu lập lòe trong phòng, chiếu rọi khuôn mặt biểu tình kỳ quái của thiếu niên. Khương Anh cũng không biết đến tột cùng mình đã đợi bao lâu, mới nghe thấy thanh âm hắn:
“Nếu ngươi dám tiết lộ việc này cho lâu chủ,“
Con ngươi đen nhánh của thiếu niên vừa đạm bạc lại vô tình, “Khương Anh, ta nhất định giết ngươi.”
Khương Anh chỉ bị hắn nhìn thoáng như vậy, đã cảm giác hơi lạnh thấu xương, hắn đã đi theo bên cạnh thiếu niên này ba năm, trước đây chưa từng có bất luận kẻ nào, bất luận việc gì có thể khiến hắn sinh ra nửa điểm thương hại.
Thiếu niên không cách nào cảm giác được đau đớn, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn ác hơn.
Khương Anh cũng không hoài nghi thiếu niên này lạnh nhạt và tàn nhẫn.
Mặc dù Thập Nhất hộ pháp cũng từng cộng sự với hắn, hắn cũng có thể giết chết không hề do dự.
“Thập Thất hộ pháp đối với Khương Anh ân trọng, việc hộ pháp dặn dò, Khương Anh tuyệt không dám làm trái ý hộ pháp,“ Khương Anh cúi đầu, chắp tay nói, “Khương Anh chỉ không đành lòng nhìn hộ pháp ngài vướng sâu trong vũng lầy...... Hộ pháp, mặc dù lâu chủ có thể khoan dung với ngài, nhưng ngài chung quy cũng phải về Lược Phong Lâu.”
“Không phải ngươi từng nói với ta, có hai ba hồng nhan tri kỷ là niềm vui trên nhân gian sao?”
Thiếu niên không hề để ý sáp nhỏ giọt xuống tay, hắn chậm rãi đi đến trước người Khương Anh, thấp liếc hắn, “Ta không cần hai ba người, một người thì tốt rồi.”
Khương Anh ngẩng đầu: “Thập Thất hộ pháp, nhưng nàng là Minh Nguyệt công chúa.”
“Ta biết a,“
Thiếu niên chẳng hề để ý, kỳ quái nhìn hắn chăm chú, “ta rất thích mang theo nàng.”
“Chẳng lẽ ngài về Lược Phong Lâu cũng mang theo nàng “
Khương Anh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống trán mình, hắn cũng không dám duỗi tay đi lau.
Thiếu niên nghe xong, hơi rũ mi mắt, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ, mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lược Phong Lâu không tốt, ta không thích nơi đó, nàng cũng nhất định không thích.”
“Không cần ngươi quản,“
Hắn không kiên nhẫn nhíu mi, “Ta có nơi giấu nàng.”
Khương Anh nhất thời không biết nói gì, trong lòng hắn biết đại khái là hai ba hồng nhan tri kỷ và một hồng nhan tri kỷ hoàn toàn khác nhau, hắn có hai ba người, thì sẽ không dễ dàng giao phó chân tình của mình cho bất kỳ người nào trong đó.
Nhưng thiếu niên này không giống, hắn chỉ cần một người, cho nên hắn mới đem nụ tình vừa chớm nở, vừa trong trẻo lại nhiệt liệt, nghiêm túc giao hết cho một người.
“Vậy nàng thì sao?.”
Khương Anh lại hỏi, “Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng, vậy nàng thích ngài không?”
“Ngài muốn luôn giấu nàng bên người, vậy ngài có biết, nàng nguyện ý không? Nàng là một công chúa từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nguyện ý cùng ngài đi qua huyết vũ tinh phong*, nguyện ý gả cho ngài, làm thê tử ngài sao?”
*huyết vũ tinh phong: mưa máu gió tanh
Gả cho ngươi, làm thê tử của ngươi.
Thiếu niên không biết vì sao, lặp lại nửa câu sau của hắn, mảnh lông mi dài hơi hơi run rẩy.
“Khương Anh,“
Giọng nói hắn vẫn bình tĩnh, “Ta có rất nhiều tiền.”
Bất luận là phấn thơm váy áo, kim ngọc trang sức, bất luận món ăn trò chơi nào, hắn đều có thể mua nổi.
“Hai người ở hiệu thuốc Hạnh Nam ngươi theo thật sát cho ta, Tạo Tương Đường thành Thục Thanh liên quan đến sản nghiệp của Thiên Phục môn, ngươi cũng có thể truyền tin về lâu, chuyện khác, ngươi tốt nhất một chữ cũng đừng nói.”
Thiếu niên biểu tình lạnh lẽo, áp lực vô hình trong lời hắn nói, bức cho sau lưng Khương Anh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thở dài, rốt cuộc cũng không dám khuyên tiếp, chỉ nói: “Bất luận như thế nào, cũng xin hộ pháp tin tưởng, cuộc đời này của Khương Anh, tuyệt không phản bội ngài.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mưa đêm càng dày, nhân tâm càng loạn.
Thiếu niên đứng trên hành lang lạnh lẽo không người, ở cửa sổ đang mở hờ ra bên ngoài, hứng nước mưa đầy tay, một ngọn đèn đêm chiếu lên vạt áo trắng của hắn, trên bàn tay thon dài trắng nõn chỉ toàn là từng hạt mưa trắng xóa.
Thổi vào mặt là gió lạnh ẩm ướt, nhưng hắn chỉ khép hờ hai mắt, tiếng mưa lạnh đánh vào mái thanh thúy không ngừng, hắn lặng im nghe một lát, lại nhìn chằm chằm bàn tay ướt át của mình.
Cả người hắn cơ hồ đã lạnh thấu, như cơn gió lặng yên không tiếng động tiến vào một gian phòng, cũng mặc kệ ống tay áo bị mưa thấm ướt, nằm xuống trên mặt đất.
Đêm càng khuya, trong phòng tối đen đến hắn cũng không thấy rõ thân ảnh cô nương nằm trên giường, nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm.
“Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng, vậy nàng thích ngài không?”
Không tự kìm hãm được, bên tai lại có giọng nói này.
“Nàng nguyện ý gả cho ngài, làm thê tử ngài sao?”
Thê tử.
Cái gì là thê tử.
Không phải hắn chưa từng thấy phu thê trên nhân gian, nếu cẩn thận nhớ lại, tựa như hắn cũng từng giết một đôi phu thê.
Thích, thì phải làm vợ chồng sao?
Trong đầu hắn tựa như rất nhiều năm rồi cũng không có hỗn loạn như tối hôm nay, như là gỡ ra sao cũng không tháo nỗi mớ dây rối, hắn ở trong chăn lăn qua lộn lại, không biết khi nào mới mệt mỏi chợp mắt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mưa đổ suốt một đêm tới tận bình minh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cũng bởi vậy mà mới sáng sớm sắc trời đã đen tối rất nhiều, Thương Nhung thức giấc trong lúc mơ ngủ, trước hết nhìn thiếu niên nằm dưới giường.
Cái chăn vốn nên ở trên người hắn đã vùi thành một đống đè sau vai lưng hắn, ánh sáng lãnh đạm chiếu vào khuôn mặt hắn say ngủ, lông mi hắn đen nhánh lại xinh đẹp.
Thương Nhung ghé vào mép giường, cũng không biết vì sao, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Nàng thậm chí hồi tưởng lại lúc mình còn trong hoàng cung ở Ngọc Kinh, cũng từng gặp vài vị hoàng tử của hoàng bá phụ, trong cung yến, không ít đại thần cũng từng đưa thân thích đến.
Những người nàng từng gặp, không có một ai đẹp hơn hắn.
Thương Nhung động tác cực nhẹ đứng dậy, mang giày vào mới ngồi xổm xuống bên người hắn, nàng thậm chí còn chưa kịp túm chăn của hắn, đã thấy hắn bỗng nhiên mở to mắt.
Mặt mày thiếu niên vẫn mang theo cơn buồn ngủ nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt nàng.
“Chiết Trúc.”
Ánh sáng có chút mơ hồ, gò má nàng trắng nõn lại trong vắt.
“Làm cái gì?”
Hắn xoa xoa đôi mắt, tiếng nói có chút nghẹn.
“Ngươi lên trên giường ngủ đi.”
Thương Nhung thấy mí mắt hắn bị xoa đến nỗi nổi lên phiếm hồng, nàng bắt lấy cổ tay của hắn, nhìn hắn nói.
Ngón tay ấm áp của nàng đụng vào, làm hắn hơi rũ đôi mắt nhìn thẳng tay nàng, ước chừng là bởi vì hắn vẫn còn buồn ngủ, cũng có lẽ còn bởi vì cái gì khác, dù sao hắn cũng không biết, hắn nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn đứng dậy lên trên giường nằm xuống.
Mưa xuân còn đang liên miên không ngừng ngoài mái hiên, tâm sự của thiếu niên dường như cũng bị nước mưa thấm vào ướt dầm dề, gương mặt hắn đặt trên gối mềm, lặng im nằm nghe thanh âm cô nương kia thay y phục rửa mặt.
Mơ màng sắp ngủ.
“Hôm nay chúng ta phải đi sao?” Hắn bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nàng, vì thế mi mắt vừa rũ xuống lại nâng lên.
“Không đi.”
Hắn lười nhác đáp.
Cách một lát, lại thêm một câu: “Chờ ta tỉnh ngủ, nếu mưa tạnh, chúng ta liền đi chơi.”
Thương Nhung nghe tiếng, quay đầu, lại thấy thiếu niên trên giường đã nhắm mắt lại, nàng nhấp môi, đi lấy hộp mặt nạ tự dán một mình.
Ngoài cửa khách điếm mưa bụi mông lung, Thương Nhung và Mộng Thạch cùng ngồi dùng cơm sáng, bánh bao nhân nước nho nhỏ, nước canh bên trong thật nóng, Mộng Thạch bị phỏng miệng liền nhắc nhở nàng: “Vi Vi, coi chừng nóng.”
“Vâng.”
Thương Nhung lên tiếng, cái miệng nhỏ cắn lớp da ngoài mỏng như cánh ve của bánh bao, canh nóng chảy ra, vừa thơm vừa đậm đà.
“Vi Vi,“ Mộng Thạch vừa ăn, vừa hỏi nàng, “Đêm qua các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Hai người cũng không nói chuyện, có phải giận dỗi rồi không?”
Hắn vẫn nhớ tình hình khác thường giữa hai người bọn họ vào đêm qua.
“...... Không có,“
Vốn đã cố tình bỏ qua thứ gì đó thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu, Thương Nhung bỗng trở nên cực kỳ mất tự nhiên, nàng ậm ờ nói, “Mộng Thạch thúc thúc, ta và Chiết Trúc không có chuyện gì hết.”
“Không có hả?”
Mộng Thạch nhìn nàng, cười nói, “Không có thì tốt rồi.”
Rốt cuộc là chuyện giữa hai người bọn họ, Mộng Thạch cảm thấy mình cũng không tiện tiếp tục hỏi sâu hơn.
Dùng xong cơm sáng, Mộng Thạch liền bung dù đi ra ngoài mua kim sang dược cho Chiết Trúc, mà Thương Nhung thì ở trong phòng mình chép Đạo kinh, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, lúc trời mưa cũng nhìn không ra sắc trời thay đổi.
Thương Nhung ngừng bút, nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành còn chưa khô mực.
Chiết Trúc hắn dậy chưa?
Nàng nhịn không được nghĩ nghĩ.
Đứng dậy đi ra ngoài, Thương Nhung mới đi đến trước cửa phòng Chiết Trúc, vừa vặn Mộng Thạch bên trong mới đổi thuốc trị thương cho Chiết Trúc xong mở cửa ra, hắn ngẩng đầu thấy nàng, liền cười nói: “Vi Vi, ta thấy cơm trưa nên kêu người đưa lên đây, chúng ta cùng nhau ăn?”
“Vâng.”
Thương Nhung rụt tay về, gật gật đầu.
Mộng Thạch đi xuống lầu, Thương Nhung vừa vào cửa, liền thấy thiếu niên ngồi ở mép giường, dựa vào cột giường, biểu tình uể oải ngáp một cái.
Hắn chuẩn xác phân biệt ra được tiếng bước chân của nàng, nâng đôi mắt lên nhìn nàng.
Thương Nhung đến gần, nghiêm túc mà đoan trang nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?”
Hắn hỏi.
“Chiết Trúc, ta nghĩ,“
Thương Nhung ngồi xuống bên người hắn, “Trên người của ngươi còn thương tích, không thể ngủ mãi trên mặt đất, ta cũng không thể bởi vì ta sợ hãi mà cứ để ngươi ngủ cùng ta như vậy, đêm qua ngươi cũng không ngon giấc.”
“Đêm qua ta ngủ không ngon, không phải bởi vì cái này.”
Hắn nói.
“Vậy bởi vì cái gì?”
Thương Nhung nhìn hắn, thấy rõ một quầng thâm mệt mỏi nhạt màu dưới mí mắt hắn.
“Tóm lại,“
Chiết Trúc nghiêng mắt đi không hề nhìn nàng, “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Nhưng hai ngày này ngươi thật sự không ngủ ngon,“ Thương Nhung duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, nàng ngửi được mùi thuốc hơi đắng trên người hắn, “Chiết Trúc, ta có thể ngủ một mình.”
“Ngươi không sợ đêm hôm khuya khoắt, có người đến bắt ngươi đi, mà ta hoàn toàn không biết sao?”
Chiết Trúc nhướng mày, cố ý nói.
Thương Nhung nghe xong, ước chừng là theo lời hắn nói liên tưởng đến những hình ảnh đó, mày nàng quả nhiên nhăn nhẹ, mím môi: “Chỉ là......”
Mặt mày Chiết Trúc tuấn tú mà lạnh băng, ngữ khí hắn bình tĩnh, “Trận mưa này chỉ sợ hôm nay cũng sẽ không ngừng, chuyện của ta nhất thời cũng làm không xong, như vậy ngày mai chúng ta liền về Đào Khê thôn.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đầy phiền loạn, trong phòng có một lát yên tĩnh.
“Thương Nhung.”
Thương Nhung ngồi bên người hắn lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, lại nghe hắn bỗng nhiên gọi nàng một tiếng, nàng ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía sườn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Hắn rũ mắt, con ngươi chăm chú nhìn nàng, “Chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể giấu ngươi thật lâu, còn ngươi thì sao? Ngươi nguyện ý đi theo ta, bất luận ở đâu sao?”
“Ngươi phải rời khỏi Thục Thanh sao?”
Thương Nhung không rõ nguyên do, hỏi hắn.
“Có lẽ vậy.”
Chiết Trúc nhàn nhạt nói.
“Hiện giờ ta đi nơi nào cũng đều như nhau,“ Thương Nhung buông lông mi xuống, nghiêm túc nói, “Chiết Trúc, ngươi biết ta không có nơi để đi, ta chỉ đi theo ngươi.”
Nàng không quên, mình còn cần chép Đạo kinh cho hắn, bất luận về sau đi nơi nào, hiện giờ, nàng thật sự muốn ở bên cạnh hắn, tuân thủ lời nàng đã hứa.
Thiếu niên nghe rõ một câu “Ta chỉ đi theo ngươi” của nàng, hắn cơ hồ một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Nhưng mà ngón tay đang cuộn chặt trong tay áo lại thả lỏng.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt nàng.
Mặt nạ ám vàng che lấp màu da vốn có của nàng, đôi chân mày nàng tự vẽ lung tung còn xấu hơn hắn vẽ cho nàng.
Nàng thật là, vừa không biết búi tóc cũng không biết vẽ mắt.
Chỉ là giờ phút này hắn nhìn nàng, đôi mắt hắn lại nhẹ nhàng cong lên.
Bỏ đi.
Thích thì thích đi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: Khương Anh đúng là có công rất lớn trong pha giác ngộ này
Một chiếc đèn dầu lập lòe trong phòng, chiếu rọi khuôn mặt biểu tình kỳ quái của thiếu niên. Khương Anh cũng không biết đến tột cùng mình đã đợi bao lâu, mới nghe thấy thanh âm hắn:
“Nếu ngươi dám tiết lộ việc này cho lâu chủ,“
Con ngươi đen nhánh của thiếu niên vừa đạm bạc lại vô tình, “Khương Anh, ta nhất định giết ngươi.”
Khương Anh chỉ bị hắn nhìn thoáng như vậy, đã cảm giác hơi lạnh thấu xương, hắn đã đi theo bên cạnh thiếu niên này ba năm, trước đây chưa từng có bất luận kẻ nào, bất luận việc gì có thể khiến hắn sinh ra nửa điểm thương hại.
Thiếu niên không cách nào cảm giác được đau đớn, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn ác hơn.
Khương Anh cũng không hoài nghi thiếu niên này lạnh nhạt và tàn nhẫn.
Mặc dù Thập Nhất hộ pháp cũng từng cộng sự với hắn, hắn cũng có thể giết chết không hề do dự.
“Thập Thất hộ pháp đối với Khương Anh ân trọng, việc hộ pháp dặn dò, Khương Anh tuyệt không dám làm trái ý hộ pháp,“ Khương Anh cúi đầu, chắp tay nói, “Khương Anh chỉ không đành lòng nhìn hộ pháp ngài vướng sâu trong vũng lầy...... Hộ pháp, mặc dù lâu chủ có thể khoan dung với ngài, nhưng ngài chung quy cũng phải về Lược Phong Lâu.”
“Không phải ngươi từng nói với ta, có hai ba hồng nhan tri kỷ là niềm vui trên nhân gian sao?”
Thiếu niên không hề để ý sáp nhỏ giọt xuống tay, hắn chậm rãi đi đến trước người Khương Anh, thấp liếc hắn, “Ta không cần hai ba người, một người thì tốt rồi.”
Khương Anh ngẩng đầu: “Thập Thất hộ pháp, nhưng nàng là Minh Nguyệt công chúa.”
“Ta biết a,“
Thiếu niên chẳng hề để ý, kỳ quái nhìn hắn chăm chú, “ta rất thích mang theo nàng.”
“Chẳng lẽ ngài về Lược Phong Lâu cũng mang theo nàng “
Khương Anh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống trán mình, hắn cũng không dám duỗi tay đi lau.
Thiếu niên nghe xong, hơi rũ mi mắt, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ, mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lược Phong Lâu không tốt, ta không thích nơi đó, nàng cũng nhất định không thích.”
“Không cần ngươi quản,“
Hắn không kiên nhẫn nhíu mi, “Ta có nơi giấu nàng.”
Khương Anh nhất thời không biết nói gì, trong lòng hắn biết đại khái là hai ba hồng nhan tri kỷ và một hồng nhan tri kỷ hoàn toàn khác nhau, hắn có hai ba người, thì sẽ không dễ dàng giao phó chân tình của mình cho bất kỳ người nào trong đó.
Nhưng thiếu niên này không giống, hắn chỉ cần một người, cho nên hắn mới đem nụ tình vừa chớm nở, vừa trong trẻo lại nhiệt liệt, nghiêm túc giao hết cho một người.
“Vậy nàng thì sao?.”
Khương Anh lại hỏi, “Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng, vậy nàng thích ngài không?”
“Ngài muốn luôn giấu nàng bên người, vậy ngài có biết, nàng nguyện ý không? Nàng là một công chúa từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nguyện ý cùng ngài đi qua huyết vũ tinh phong*, nguyện ý gả cho ngài, làm thê tử ngài sao?”
*huyết vũ tinh phong: mưa máu gió tanh
Gả cho ngươi, làm thê tử của ngươi.
Thiếu niên không biết vì sao, lặp lại nửa câu sau của hắn, mảnh lông mi dài hơi hơi run rẩy.
“Khương Anh,“
Giọng nói hắn vẫn bình tĩnh, “Ta có rất nhiều tiền.”
Bất luận là phấn thơm váy áo, kim ngọc trang sức, bất luận món ăn trò chơi nào, hắn đều có thể mua nổi.
“Hai người ở hiệu thuốc Hạnh Nam ngươi theo thật sát cho ta, Tạo Tương Đường thành Thục Thanh liên quan đến sản nghiệp của Thiên Phục môn, ngươi cũng có thể truyền tin về lâu, chuyện khác, ngươi tốt nhất một chữ cũng đừng nói.”
Thiếu niên biểu tình lạnh lẽo, áp lực vô hình trong lời hắn nói, bức cho sau lưng Khương Anh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thở dài, rốt cuộc cũng không dám khuyên tiếp, chỉ nói: “Bất luận như thế nào, cũng xin hộ pháp tin tưởng, cuộc đời này của Khương Anh, tuyệt không phản bội ngài.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mưa đêm càng dày, nhân tâm càng loạn.
Thiếu niên đứng trên hành lang lạnh lẽo không người, ở cửa sổ đang mở hờ ra bên ngoài, hứng nước mưa đầy tay, một ngọn đèn đêm chiếu lên vạt áo trắng của hắn, trên bàn tay thon dài trắng nõn chỉ toàn là từng hạt mưa trắng xóa.
Thổi vào mặt là gió lạnh ẩm ướt, nhưng hắn chỉ khép hờ hai mắt, tiếng mưa lạnh đánh vào mái thanh thúy không ngừng, hắn lặng im nghe một lát, lại nhìn chằm chằm bàn tay ướt át của mình.
Cả người hắn cơ hồ đã lạnh thấu, như cơn gió lặng yên không tiếng động tiến vào một gian phòng, cũng mặc kệ ống tay áo bị mưa thấm ướt, nằm xuống trên mặt đất.
Đêm càng khuya, trong phòng tối đen đến hắn cũng không thấy rõ thân ảnh cô nương nằm trên giường, nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm.
“Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng, vậy nàng thích ngài không?”
Không tự kìm hãm được, bên tai lại có giọng nói này.
“Nàng nguyện ý gả cho ngài, làm thê tử ngài sao?”
Thê tử.
Cái gì là thê tử.
Không phải hắn chưa từng thấy phu thê trên nhân gian, nếu cẩn thận nhớ lại, tựa như hắn cũng từng giết một đôi phu thê.
Thích, thì phải làm vợ chồng sao?
Trong đầu hắn tựa như rất nhiều năm rồi cũng không có hỗn loạn như tối hôm nay, như là gỡ ra sao cũng không tháo nỗi mớ dây rối, hắn ở trong chăn lăn qua lộn lại, không biết khi nào mới mệt mỏi chợp mắt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mưa đổ suốt một đêm tới tận bình minh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cũng bởi vậy mà mới sáng sớm sắc trời đã đen tối rất nhiều, Thương Nhung thức giấc trong lúc mơ ngủ, trước hết nhìn thiếu niên nằm dưới giường.
Cái chăn vốn nên ở trên người hắn đã vùi thành một đống đè sau vai lưng hắn, ánh sáng lãnh đạm chiếu vào khuôn mặt hắn say ngủ, lông mi hắn đen nhánh lại xinh đẹp.
Thương Nhung ghé vào mép giường, cũng không biết vì sao, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Nàng thậm chí hồi tưởng lại lúc mình còn trong hoàng cung ở Ngọc Kinh, cũng từng gặp vài vị hoàng tử của hoàng bá phụ, trong cung yến, không ít đại thần cũng từng đưa thân thích đến.
Những người nàng từng gặp, không có một ai đẹp hơn hắn.
Thương Nhung động tác cực nhẹ đứng dậy, mang giày vào mới ngồi xổm xuống bên người hắn, nàng thậm chí còn chưa kịp túm chăn của hắn, đã thấy hắn bỗng nhiên mở to mắt.
Mặt mày thiếu niên vẫn mang theo cơn buồn ngủ nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt nàng.
“Chiết Trúc.”
Ánh sáng có chút mơ hồ, gò má nàng trắng nõn lại trong vắt.
“Làm cái gì?”
Hắn xoa xoa đôi mắt, tiếng nói có chút nghẹn.
“Ngươi lên trên giường ngủ đi.”
Thương Nhung thấy mí mắt hắn bị xoa đến nỗi nổi lên phiếm hồng, nàng bắt lấy cổ tay của hắn, nhìn hắn nói.
Ngón tay ấm áp của nàng đụng vào, làm hắn hơi rũ đôi mắt nhìn thẳng tay nàng, ước chừng là bởi vì hắn vẫn còn buồn ngủ, cũng có lẽ còn bởi vì cái gì khác, dù sao hắn cũng không biết, hắn nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn đứng dậy lên trên giường nằm xuống.
Mưa xuân còn đang liên miên không ngừng ngoài mái hiên, tâm sự của thiếu niên dường như cũng bị nước mưa thấm vào ướt dầm dề, gương mặt hắn đặt trên gối mềm, lặng im nằm nghe thanh âm cô nương kia thay y phục rửa mặt.
Mơ màng sắp ngủ.
“Hôm nay chúng ta phải đi sao?” Hắn bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nàng, vì thế mi mắt vừa rũ xuống lại nâng lên.
“Không đi.”
Hắn lười nhác đáp.
Cách một lát, lại thêm một câu: “Chờ ta tỉnh ngủ, nếu mưa tạnh, chúng ta liền đi chơi.”
Thương Nhung nghe tiếng, quay đầu, lại thấy thiếu niên trên giường đã nhắm mắt lại, nàng nhấp môi, đi lấy hộp mặt nạ tự dán một mình.
Ngoài cửa khách điếm mưa bụi mông lung, Thương Nhung và Mộng Thạch cùng ngồi dùng cơm sáng, bánh bao nhân nước nho nhỏ, nước canh bên trong thật nóng, Mộng Thạch bị phỏng miệng liền nhắc nhở nàng: “Vi Vi, coi chừng nóng.”
“Vâng.”
Thương Nhung lên tiếng, cái miệng nhỏ cắn lớp da ngoài mỏng như cánh ve của bánh bao, canh nóng chảy ra, vừa thơm vừa đậm đà.
“Vi Vi,“ Mộng Thạch vừa ăn, vừa hỏi nàng, “Đêm qua các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Hai người cũng không nói chuyện, có phải giận dỗi rồi không?”
Hắn vẫn nhớ tình hình khác thường giữa hai người bọn họ vào đêm qua.
“...... Không có,“
Vốn đã cố tình bỏ qua thứ gì đó thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu, Thương Nhung bỗng trở nên cực kỳ mất tự nhiên, nàng ậm ờ nói, “Mộng Thạch thúc thúc, ta và Chiết Trúc không có chuyện gì hết.”
“Không có hả?”
Mộng Thạch nhìn nàng, cười nói, “Không có thì tốt rồi.”
Rốt cuộc là chuyện giữa hai người bọn họ, Mộng Thạch cảm thấy mình cũng không tiện tiếp tục hỏi sâu hơn.
Dùng xong cơm sáng, Mộng Thạch liền bung dù đi ra ngoài mua kim sang dược cho Chiết Trúc, mà Thương Nhung thì ở trong phòng mình chép Đạo kinh, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, lúc trời mưa cũng nhìn không ra sắc trời thay đổi.
Thương Nhung ngừng bút, nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành còn chưa khô mực.
Chiết Trúc hắn dậy chưa?
Nàng nhịn không được nghĩ nghĩ.
Đứng dậy đi ra ngoài, Thương Nhung mới đi đến trước cửa phòng Chiết Trúc, vừa vặn Mộng Thạch bên trong mới đổi thuốc trị thương cho Chiết Trúc xong mở cửa ra, hắn ngẩng đầu thấy nàng, liền cười nói: “Vi Vi, ta thấy cơm trưa nên kêu người đưa lên đây, chúng ta cùng nhau ăn?”
“Vâng.”
Thương Nhung rụt tay về, gật gật đầu.
Mộng Thạch đi xuống lầu, Thương Nhung vừa vào cửa, liền thấy thiếu niên ngồi ở mép giường, dựa vào cột giường, biểu tình uể oải ngáp một cái.
Hắn chuẩn xác phân biệt ra được tiếng bước chân của nàng, nâng đôi mắt lên nhìn nàng.
Thương Nhung đến gần, nghiêm túc mà đoan trang nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?”
Hắn hỏi.
“Chiết Trúc, ta nghĩ,“
Thương Nhung ngồi xuống bên người hắn, “Trên người của ngươi còn thương tích, không thể ngủ mãi trên mặt đất, ta cũng không thể bởi vì ta sợ hãi mà cứ để ngươi ngủ cùng ta như vậy, đêm qua ngươi cũng không ngon giấc.”
“Đêm qua ta ngủ không ngon, không phải bởi vì cái này.”
Hắn nói.
“Vậy bởi vì cái gì?”
Thương Nhung nhìn hắn, thấy rõ một quầng thâm mệt mỏi nhạt màu dưới mí mắt hắn.
“Tóm lại,“
Chiết Trúc nghiêng mắt đi không hề nhìn nàng, “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Nhưng hai ngày này ngươi thật sự không ngủ ngon,“ Thương Nhung duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, nàng ngửi được mùi thuốc hơi đắng trên người hắn, “Chiết Trúc, ta có thể ngủ một mình.”
“Ngươi không sợ đêm hôm khuya khoắt, có người đến bắt ngươi đi, mà ta hoàn toàn không biết sao?”
Chiết Trúc nhướng mày, cố ý nói.
Thương Nhung nghe xong, ước chừng là theo lời hắn nói liên tưởng đến những hình ảnh đó, mày nàng quả nhiên nhăn nhẹ, mím môi: “Chỉ là......”
Mặt mày Chiết Trúc tuấn tú mà lạnh băng, ngữ khí hắn bình tĩnh, “Trận mưa này chỉ sợ hôm nay cũng sẽ không ngừng, chuyện của ta nhất thời cũng làm không xong, như vậy ngày mai chúng ta liền về Đào Khê thôn.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đầy phiền loạn, trong phòng có một lát yên tĩnh.
“Thương Nhung.”
Thương Nhung ngồi bên người hắn lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, lại nghe hắn bỗng nhiên gọi nàng một tiếng, nàng ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía sườn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Hắn rũ mắt, con ngươi chăm chú nhìn nàng, “Chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể giấu ngươi thật lâu, còn ngươi thì sao? Ngươi nguyện ý đi theo ta, bất luận ở đâu sao?”
“Ngươi phải rời khỏi Thục Thanh sao?”
Thương Nhung không rõ nguyên do, hỏi hắn.
“Có lẽ vậy.”
Chiết Trúc nhàn nhạt nói.
“Hiện giờ ta đi nơi nào cũng đều như nhau,“ Thương Nhung buông lông mi xuống, nghiêm túc nói, “Chiết Trúc, ngươi biết ta không có nơi để đi, ta chỉ đi theo ngươi.”
Nàng không quên, mình còn cần chép Đạo kinh cho hắn, bất luận về sau đi nơi nào, hiện giờ, nàng thật sự muốn ở bên cạnh hắn, tuân thủ lời nàng đã hứa.
Thiếu niên nghe rõ một câu “Ta chỉ đi theo ngươi” của nàng, hắn cơ hồ một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Nhưng mà ngón tay đang cuộn chặt trong tay áo lại thả lỏng.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt nàng.
Mặt nạ ám vàng che lấp màu da vốn có của nàng, đôi chân mày nàng tự vẽ lung tung còn xấu hơn hắn vẽ cho nàng.
Nàng thật là, vừa không biết búi tóc cũng không biết vẽ mắt.
Chỉ là giờ phút này hắn nhìn nàng, đôi mắt hắn lại nhẹ nhàng cong lên.
Bỏ đi.
Thích thì thích đi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: Khương Anh đúng là có công rất lớn trong pha giác ngộ này
/63
|