Ở trong núi nửa tháng, giá rét đầu xuân đã lui, trên vách núi sau lưng tiểu viện trong rừng trúc cây cỏ sum suê, muôn hình vạn trạng, hôm qua Mộng Thạch nhổ một gốc hoa dại không biết tên, đặt trên bàn chép kinh của Thương Nhung.
Thương Nhung thích màu sắc tươi sáng của nó, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn cẩn thận một cái, trong lúc nàng đang ngáp một cái, đóa hoa trong chậu hoa nhỏ đã bị một bàn tay thon dài cắm bên mái tóc nàng.
Thương Nhung nhìn chằm chằm chậu hoa cành lá trủi lủi, hờn dỗi một hồi lâu.
“Nếu đẹp, ta hái xuống cho ngươi thì có gì không đúng?” Nhưng hắn cũng không hề biết vì sao nàng tức giận, đôi con ngươi trong sáng thuần triệt tràn đầy mê mang.
“Ta thích nó, muốn ngày ngày nhìn thấy nó trên bàn,” Thương Nhung rốt cuộc vẫn không nhịn được nói chuyện với hắn, “Ngươi hái xuống như vậy, nó sẽ khô héo rất mau.”
Nhưng mà thiếu niên nhìn về phía nàng biểu tình lại rất cổ quái, Thương Nhung cũng không biết đến tột cùng hắn suy nghĩ cái gì, cuối cùng nàng cũng luôn luôn không hiểu tâm sự của hắn, nàng chỉ nghe hắn bình đạm mà “Nga” một tiếng.
Nhưng sáng nay tỉnh lại, nàng phát hiện bên giường, trước gương đồng, trên bàn, thậm chí trên song cửa sổ đều bày đầy chậu hoa các màu hãy còn dính giọt sương.
“Vi Vi”
Mộng Thạch vào viện liền thấy Thương Nhung đang cầm bút ở trước bàn phát ngốc.
Thương Nhung thình lình nghe thấy thanh âm, tay cầm bút vừa động, nàng lấy lại tinh thần, phát hiện dưới ngòi bút đã tụ một giọt mực dày làm ướt giấy Tuyên Thành, che mất hai chữ.
“Mộng Thạch thúc thúc, sao hôm nay sớm như vậy ngài đã trở về?” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
“Trong thôn có mấy mãng phu đánh nhau, ở bên ngoài cách học đường không xa, ta thừa dịp có chút thời gian rỗi liền đi nhìn náo nhiệt, nào ngờ bọn họ đánh tới sức trâu quá lớn, ta vốn muốn khuyên can, lại bị bọn họ va chạm đụng vào hồ nước……” Mộng Thạch nhắc tới việc này liền có chút xấu hổ, “Sau đó lão tú tài trong học đường nhỏ lấy xiêm y hắn cho ta thay, nhưng ngươi cũng biết tật xấu này của ta, không bao lâu mẩn đỏ lại nổi lên thật sự ngứa, nên thôi, ta về đổi bộ khác cho lẹ.”
Cũng nhờ Chiết Trúc, Mộng Thạch mới không đến nỗi cứ phải mặc đi mặc lại bộ đồ trong bằng vải vân cẩm kia.
Thương Nhung nghe xong, liền nhìn về phía cần cổ Mộng Thạch, quả nhiên đã có không ít dấu mẩn đỏ.
“Ngươi gần đây luôn dậy sớm chép Đạo kinh.”
Mộng Thạch nhìn thấy trên bàn một xấp giấy Tuyên Thành tràn ngập nét chữ quyên tú.
“Nếu Chiết Trúc có ở đâu, ta cũng không được rảnh.”
Thương Nhung gác bút xuống, ánh mắt buông xuống dấu mực nho nhỏ trên giấy, nàng nghĩ nghĩ, vẫn vo giấy Tuyên Thành thành một viên giấy nhỏ.
Nửa tháng nay, nàng khó khăn lắm mới chép xong một quyển [Quá thanh tập].
Việc này toàn do Chiết Trúc luôn mang theo nàng đi ra ngoài chơi.
Thục Thanh thành đã qua rất nhiều lần, trong núi có chỗ nào thú vị hắn cũng đều mang nàng đi một lần.
Lúc trước Thương Nhung không biết gạo trong chén làm sao mà có, không biết khúc nhạc mục đồng thổi khi ngồi trên lưng trâu trở về nhà trong bức họa đến tột cùng là ca khúc nào, không biết đồng ruộng đối với nông phu đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng.
Không biết từng trận từng trận mưa xuân đến tột cùng chứa đựng bao nhiêu kỳ vọng của bá tánh bình thường.
“Chẳng qua che mất hai chữ thôi, lại viết tiếp là được rồi, sao lại vò đi mất vậy?” Mộng Thạch đi ngang qua bàn, nhìn thấy nàng đã vò tờ giấy đã viết được phân nửa.
“Ta không thích có vết.”
Thương Nhung cầm viên giấy, nói.
Trên mặt Mộng Thạch trồi lên một mảnh ý cười, hắn rõ ràng là hiểu ra cái gì đó, nhưng không nhiều lời, chỉ gãi gãi mẩn đỏ trên cần cổ, vội vàng đi vào phòng thay xiêm y.
Trong viện im ắng, chỉ còn lại tiếng ngòi bút viết chữ sàn sạt rất nhỏ của Thương Nhung, môi nàng không tiếng động mấp máy, viết xuống từng câu từng chữ ghi nhớ trong lòng.
Lại nghe cửa phòng nhà kề mở ra, nàng ngẩng đầu, thấy Mộng Thạch đã thay đổi xiêm y ra tới.
“Mộng Thạch thúc thúc.”
Nàng bỗng nhiên gọi.
“Vi Vi, muốn hỏi ta cái gì cứ hỏi, không cần có điều cố kỵ.” Mộng Thạch sửa sang lại nếp gấp trên ống tay áo, đến gần nàng.
Thương Nhung ngẩn ra.
“Từ lúc nhìn thấy mẩn đỏ trên cổ ta, ngươi cứ muốn nói lại thôi.” Mộng Thạch cười, ở một bên châm thêm than vào lò nấu nước pha trà.
“Ta có chút tò mò chuyện của ngài,”
Thương Nhung đúng sự thật nói, “Ngài sinh ra tại Đinh Châu sao?”
“Không phải,” Mộng Thạch cũng không có gì kiêng dè khi nhắc tới chuyện cũ của mình, hắn bất động thanh sắc phát hiện ý thử trong lời nói cô nương này, vừa bỏ lá trà vào ấm trà, vừa nói, “Ta là sinh ra ở Nam Châu, là một quan tài tử.”
“Vi Vi có biết cái gì là quan tài tử không?”
Hắn bậc lửa than củi trong lò.
“Không biết.”
Thương Nhung lắc đầu.
“Chính là hài tử được mổ ra trong bụng người chết,” khi Mộng Thạch nhắc tới thân thế của mình, biểu tình trên mặt hắn vẫn luôn nhẹ nhàng, “Sư phụ ta nói với ta, năm đó hắn du lịch Nam Châu, đi ngang qua một mảnh đất hoang dã, vừa lúc gặp được mẫu thân ta đang hấp hối, nàng trúng kiếm bị thương, trước lúc tắt thở đã cầu sư phụ ta mổ bụng lấy hài nhi của nàng ra……”
“Sư phụ ta không đành lòng cự tuyệt, cho nên ta mới không đến nỗi chưa sinh ra đã chết trong bụng mẫu thân.”
“Sau đó, hắn liền mang theo ta trở về Bạch Ngọc Tử Xương quan ở Đinh Châu, ta lớn lên trong quan,” Mộng Thạch nói, không khỏi nhớ tới đoạn năm tháng niên thiếu khi từng ở trong quan, hắn không khỏi than thở, “Chắc có sư phụ phù hộ, ta ở trong quan, cũng coi như có một cuộc sống cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ là sau đó, ta xuống núi du lịch kết bạn với mẫu thân Yểu Yểu, sau khi hoàn tục, ta không về Bạch Ngọc Tử Xương quan nữa.”
Sau đó hắn nhập đạo lại, cũng không phải nhập ở Bạch Ngọc Tử Xương quan.
“Sư phụ ngài không đồng ý ngài và mẫu thân Yểu Yểu ở bên nhau?” Thương Nhung thấy biểu tình có dị, liền hỏi.
“Không,” Mộng Thạch giấu đi chút chua xót trong lòng, trên mặt có thêm một mảnh ý cười, “Sư phụ ta tuy là Chính Dương đạo sĩ, tâm lại vạn phần sáng suốt, ông nói với ta, nếu ta cảm thấy hồng trần tốt, vậy nên đi về phía hồng trần, nếu một ngày kia lại cảm thấy nó không tốt, cũng còn có thể trở về.”
“Chỉ là khi ta lại muốn trở về, ông đã tạ thế.”
“Sư phụ ngài thật tốt,” Thương Nhung trước đây chưa từng nghe tới “Đạo”, đều là Mộng Thạch nói cho nàng nghe, nàng không khỏi nhớ tới một người, “Sư phụ ta chỉ nói với ta quy củ, nói ta nên làm cái gì, không nên làm cái gì.”
“Vi Vi cũng có sư phụ?” Mộng Thạch kinh ngạc nâng mắt lên.
Thương Nhung nhấp môi, nhẹ nhàng đáp.
“Chính Dương giáo hiện giờ hơn nửa là như thế, coi trọng quy củ trói buộc, như thế mới tính là đạo tu hành,” Mộng Thạch nhìn trong ấm trà bay lên từng làn từng làn khói nóng, “Kỳ thật ngươi cũng không cần nghe hết mọi thứ, hiện giờ ngươi đã không còn dính tới ‘Đạo’ của bọn họ, không bằng cứ thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ nhiều hơn.”
Nắng xuân lên cao, vầng sáng phủ đầy mái nhà, Thương Nhung cơ hồ theo bản năng quay đầu lại theo ánh mắt Mộng Thạch.
Trên song cửa sổ, là một cụm lại một cụm hoa núi rực rỡ.
“Sáng nay khi ta mới ra khỏi phòng, liền thấy hắn xiêm y dính đầy bùn đất ôm trở về thật nhiều hoa,” Mộng Thạch nhớ tới vào lúc sương sớm hắn nhìn thấy thiếu niên kia bùn đất đầy người bước trên đường, mang theo một thân ướt đẫm trở về, đáy mắt hắn mỉm cười, “Vi Vi, ta đã rất lâu chưa từng sống cuộc sống bình an như vậy, có thể ở cùng các ngươi, lòng ta rất vui mừng.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm nay Chiết Trúc trở về có chút muộn, bóng đêm bao phủ, chân trời tiếng sấm ầm vang, không bao lâu mưa lại tí tách tí tách rơi xuống, thân ảnh hắn uyển chuyển nhẹ nhàng đi qua màn mưa, một thân y phục đen huyền cơ hồ bị nước mưa ướt đẫm, mảng lớn vết máu dính trên vạt áo bị nước mưa cọ rửa thành từng dòng bọt nước hồng nhạt, không ngừng theo góc áo hắn chảy xuống.
Ban đêm trong rừng trúc sương mù mênh mang, hắn dừng bước giữa chừng, một đôi con ngươi đen nhánh như là bị nước mưa tẩy đến càng thêm thanh triệt sáng ngời, hắn chỉ nhìn thẳng một chỗ trong sương mù: “Đi trốn mưa.”
“Vâng.”
Trong rừng có vài thanh âm cơ hồ đồng thời truyền đến, ngay sau đó cành trúc bị nước mưa sũng nước lung lay, như một trận gió lao đi, trong khoảnh khắc lại không còn động tĩnh.
Một bàn tay Chiết Trúc trước sau vẫn che trước ngực, bước nhanh xuyên qua rừng trúc đi vào trong viện, hắn vừa nhấc đầu, liền thấy một cánh cửa sổ mở trên thềm gỗ, ánh lửa đèn lồng lay động dưới hiên, chiếu ra gương mặt trắng nõn của cô nương ngồi sát cửa sổ.
Con ngươi Chiết Trúc sáng lên, hắn bước nhanh lên bậc thềm, ở trên hành lang cách nàng một cánh cửa sổ, nước mưa rơi tí tách tí tách, tiếng nói hắn trong trẻo dễ nghe: “Ngươi chờ ta à?”
“Ngươi có bị thương hay không?” Ập vào mặt là hơi nước ẩm ướt cùng mùi máu nồng nặc trên người hắn, nhưng hắn đứng hơi xa, nàng đành phải duỗi tay câu lấy đai thắt lưng làm hắn đến gần chút.
Thiếu niên hoàn toàn không phòng vệ nàng, bị lực đạo không tính quá lớn trên tay nàng kéo đi về phía trước hai bước, hắn mới buông mi mắt xuống nhìn ngón tay nàng câu lấy đai ngọc của hắn.
“Không có.”
Hắn nhẹ giọng nói, từ trong ngực lấy ra một bao giấy dầu thật dày đưa cho nàng.
Đó là thứ hắn che chở trong lòng ngực suốt một đường, nửa phần bánh đường cũng không hề bị nước mưa dính ướt, thậm chí không có miếng nào bị nát.
Thương Nhung nhìn bánh đường bên trong, mưa đêm đì đùng giòn vang bên tai nàng, nàng không nhịn được, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt mày ướt át của hắn.
Trong phòng đốt vài trản đèn, một mảnh ánh đèn cam vàng chiếu vào tấm bình phong sợi nhỏ. Thương Nhung mơ hồ liếc mắt một cái, thoáng nhìn bóng dáng thiếu niên cởi áo tháo thắt lưng sau đó, chỉ một chút đã quay mặt đi, cửa sổ đầy bụi mưa, nàng cắn một miếng bánh đường.
Hắn mới bỏ đi áo ngoài, Mộng Thạch liền ở bên ngoài gọi hắn đi tắm.
Thương Nhung vừa ăn bánh đường, vừa chép Đạo kinh trên bàn, nhưng trước sau vẫn có chút thất thần, khi Chiết Trúc trở về, trên giấy của nàng cũng không có mấy chữ.
Tóc dài đen nhánh của hắn rối tung, bọt nước tí tách, chỉ vén rèm nhìn thấy nàng cầm bút trong tay, hắn nhíu nhẹ mi một chút, cái gì cũng chưa nói, buông mành liền đi đến giường của hắn.
“Chiết Trúc.”
Thương Nhung lại đứng dậy, đi theo hắn đến trước giường hắn.
“Ngươi làm sao vậy?”
Nàng thấy thiếu niên ngồi xuống trên giường, rõ ràng mới vừa rồi còn cho nàng bánh đường ăn, lúc này lại không thèm để ý nàng.
“Ngươi tuân thủ hứa hẹn như thế,”
Chiết Trúc nhẹ nâng mắt lên, tiếng nói bình tĩnh, “Nghĩ đến không còn bao nhiêu ngày nữa đã có thể chép xong quyển sách cuối cùng cho ta rồi.”
“Ngươi không cao hứng sao?”
Thương Nhung nhìn mặt hắn, cũng nhìn không ra cái gì.
“Ta cao hứng a.” Hắn lười nhác đáp.
“Ta……” Thương Nhung nghe được hắn nói như vậy, nàng rũ hờ đôi mắt xuống, không biết vì sao trong lòng có chút rầu rĩ, cách một hồi lâu, nàng nắm làn váy, nói, “Ta không nhớ rõ [Thanh nghê thư] bằng [Quá thanh tập], nếu ngươi không vội, ta…… có lẽ sẽ chép chậm hơn một chút.”
Nàng đang nói dối, lúc này thấp thỏm đến mức căn bản không dám nhìn tới đôi mắt hắn.
Nhưng nàng, vì sao phải nói dối?
“Nói như thế, đích xác không thể nóng vội.”
Chiết Trúc gật đầu, tiếng mưa đầm đìa đầy tai, đôi mắt hắn hơi hơi cong lên, tầm mắt dừng trên chậu hoa núi màu lam bên cửa sổ: “Ngươi không thích nó?”
“Ta thích nhất nó,”
Thương Nhung lắc đầu, cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía chậu hoa nho nhỏ kia, “Cho nên Chiết Trúc, ta muốn đặt nó ở chỗ ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy.”
Nàng nói, ngồi xổm xuống, làn váy buông xuống mặt đất, tay nàng nhẹ nhàng đụng vào nụ hoa còn chưa nở trong đó.
“Vì sao?”
Tóc đen ướt át càng khiến da thịt hắn trắng nõn, tâm sự không người biết của hắn cứ như bức mành bị gió thổi qua, liền nổi lên gợn sóng... lắc lư... đong đưa.
Hắn vậy mà cũng nghe không được chữ “thích” trong miệng nàng.
Vừa nghe, lỗ tai đã nóng ran.
Nếu là thích hắn, thì tốt rồi.
“Ta muốn chia sẻ với ngươi. Ngoại trừ Đạm Sương tỷ tỷ, cũng chỉ có ngươi để ý ta thích cái gì, chỉ có ngươi sẽ nghiêm túc nghe lời nói của ta,” Thương Nhung nhìn lên hắn, bọt nước trên tóc đen của hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, vô cớ dẫn tới chút rung động trong lòng nàng, “Chiết Trúc, ngươi có muốn cái gì không? Ta cũng muốn cho ngươi.”
Ngón tay thiếu niên không nhịn được nắm chặt chăn gấm bên cạnh, hắn cơ hồ không thể bình tĩnh khi bị ánh mắt nàng nhìn chăm chú như vậy, hắn dời ánh mắt tới chậu hoa màu lam kia.
“Ngươi nói ngươi muốn ngày ngày nhìn thấy nó,”
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm về được thanh âm của mình, “Vậy ngươi nói cho ta biết,”
Hắn lần nữa nhìn nàng, ánh sáng vàng ấm, con ngươi hắn chớp động quang ảnh nhỏ vụng.
Có chút lời nói, sao lại khó mở miệng như thế!.
Môi mỏng hắn khẽ mím, cằm căng chặt.
“Cái gì?” Thương Nhung nhìn hắn, chờ hắn.
“Ngươi có muốn ngày ngày nhìn thấy ta không?”
Thanh âm hắn khóa tiếng mưa đêm, nhưng lại êm tai còn hơn tiếng mưa.
Lại là từng hạt bọt nước từ đuôi tóc hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, đôi mắt Thương Nhung động đậy một chút, trái tim trong lồng ngực nàng không chịu khống chế nhảy loạn lên.
Nàng rũ đầu xuống né tránh ánh mắt hắn.
Tới gần một cánh cửa sổ bị gió thổi mở ra, mưa nghiêng như hạt châu vỡ nhỏ giọt trên sàn nhà, Thương Nhung phảng phất như chưa phát giác, chỉ thấy vạt áo tuyết trắng của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hắn sắp đứng lên, nàng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của hắn.
Mưa rền gió dữ càng tăng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, buột miệng thốt ra:
“Muốn.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thương Nhung thích màu sắc tươi sáng của nó, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn cẩn thận một cái, trong lúc nàng đang ngáp một cái, đóa hoa trong chậu hoa nhỏ đã bị một bàn tay thon dài cắm bên mái tóc nàng.
Thương Nhung nhìn chằm chằm chậu hoa cành lá trủi lủi, hờn dỗi một hồi lâu.
“Nếu đẹp, ta hái xuống cho ngươi thì có gì không đúng?” Nhưng hắn cũng không hề biết vì sao nàng tức giận, đôi con ngươi trong sáng thuần triệt tràn đầy mê mang.
“Ta thích nó, muốn ngày ngày nhìn thấy nó trên bàn,” Thương Nhung rốt cuộc vẫn không nhịn được nói chuyện với hắn, “Ngươi hái xuống như vậy, nó sẽ khô héo rất mau.”
Nhưng mà thiếu niên nhìn về phía nàng biểu tình lại rất cổ quái, Thương Nhung cũng không biết đến tột cùng hắn suy nghĩ cái gì, cuối cùng nàng cũng luôn luôn không hiểu tâm sự của hắn, nàng chỉ nghe hắn bình đạm mà “Nga” một tiếng.
Nhưng sáng nay tỉnh lại, nàng phát hiện bên giường, trước gương đồng, trên bàn, thậm chí trên song cửa sổ đều bày đầy chậu hoa các màu hãy còn dính giọt sương.
“Vi Vi”
Mộng Thạch vào viện liền thấy Thương Nhung đang cầm bút ở trước bàn phát ngốc.
Thương Nhung thình lình nghe thấy thanh âm, tay cầm bút vừa động, nàng lấy lại tinh thần, phát hiện dưới ngòi bút đã tụ một giọt mực dày làm ướt giấy Tuyên Thành, che mất hai chữ.
“Mộng Thạch thúc thúc, sao hôm nay sớm như vậy ngài đã trở về?” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
“Trong thôn có mấy mãng phu đánh nhau, ở bên ngoài cách học đường không xa, ta thừa dịp có chút thời gian rỗi liền đi nhìn náo nhiệt, nào ngờ bọn họ đánh tới sức trâu quá lớn, ta vốn muốn khuyên can, lại bị bọn họ va chạm đụng vào hồ nước……” Mộng Thạch nhắc tới việc này liền có chút xấu hổ, “Sau đó lão tú tài trong học đường nhỏ lấy xiêm y hắn cho ta thay, nhưng ngươi cũng biết tật xấu này của ta, không bao lâu mẩn đỏ lại nổi lên thật sự ngứa, nên thôi, ta về đổi bộ khác cho lẹ.”
Cũng nhờ Chiết Trúc, Mộng Thạch mới không đến nỗi cứ phải mặc đi mặc lại bộ đồ trong bằng vải vân cẩm kia.
Thương Nhung nghe xong, liền nhìn về phía cần cổ Mộng Thạch, quả nhiên đã có không ít dấu mẩn đỏ.
“Ngươi gần đây luôn dậy sớm chép Đạo kinh.”
Mộng Thạch nhìn thấy trên bàn một xấp giấy Tuyên Thành tràn ngập nét chữ quyên tú.
“Nếu Chiết Trúc có ở đâu, ta cũng không được rảnh.”
Thương Nhung gác bút xuống, ánh mắt buông xuống dấu mực nho nhỏ trên giấy, nàng nghĩ nghĩ, vẫn vo giấy Tuyên Thành thành một viên giấy nhỏ.
Nửa tháng nay, nàng khó khăn lắm mới chép xong một quyển [Quá thanh tập].
Việc này toàn do Chiết Trúc luôn mang theo nàng đi ra ngoài chơi.
Thục Thanh thành đã qua rất nhiều lần, trong núi có chỗ nào thú vị hắn cũng đều mang nàng đi một lần.
Lúc trước Thương Nhung không biết gạo trong chén làm sao mà có, không biết khúc nhạc mục đồng thổi khi ngồi trên lưng trâu trở về nhà trong bức họa đến tột cùng là ca khúc nào, không biết đồng ruộng đối với nông phu đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng.
Không biết từng trận từng trận mưa xuân đến tột cùng chứa đựng bao nhiêu kỳ vọng của bá tánh bình thường.
“Chẳng qua che mất hai chữ thôi, lại viết tiếp là được rồi, sao lại vò đi mất vậy?” Mộng Thạch đi ngang qua bàn, nhìn thấy nàng đã vò tờ giấy đã viết được phân nửa.
“Ta không thích có vết.”
Thương Nhung cầm viên giấy, nói.
Trên mặt Mộng Thạch trồi lên một mảnh ý cười, hắn rõ ràng là hiểu ra cái gì đó, nhưng không nhiều lời, chỉ gãi gãi mẩn đỏ trên cần cổ, vội vàng đi vào phòng thay xiêm y.
Trong viện im ắng, chỉ còn lại tiếng ngòi bút viết chữ sàn sạt rất nhỏ của Thương Nhung, môi nàng không tiếng động mấp máy, viết xuống từng câu từng chữ ghi nhớ trong lòng.
Lại nghe cửa phòng nhà kề mở ra, nàng ngẩng đầu, thấy Mộng Thạch đã thay đổi xiêm y ra tới.
“Mộng Thạch thúc thúc.”
Nàng bỗng nhiên gọi.
“Vi Vi, muốn hỏi ta cái gì cứ hỏi, không cần có điều cố kỵ.” Mộng Thạch sửa sang lại nếp gấp trên ống tay áo, đến gần nàng.
Thương Nhung ngẩn ra.
“Từ lúc nhìn thấy mẩn đỏ trên cổ ta, ngươi cứ muốn nói lại thôi.” Mộng Thạch cười, ở một bên châm thêm than vào lò nấu nước pha trà.
“Ta có chút tò mò chuyện của ngài,”
Thương Nhung đúng sự thật nói, “Ngài sinh ra tại Đinh Châu sao?”
“Không phải,” Mộng Thạch cũng không có gì kiêng dè khi nhắc tới chuyện cũ của mình, hắn bất động thanh sắc phát hiện ý thử trong lời nói cô nương này, vừa bỏ lá trà vào ấm trà, vừa nói, “Ta là sinh ra ở Nam Châu, là một quan tài tử.”
“Vi Vi có biết cái gì là quan tài tử không?”
Hắn bậc lửa than củi trong lò.
“Không biết.”
Thương Nhung lắc đầu.
“Chính là hài tử được mổ ra trong bụng người chết,” khi Mộng Thạch nhắc tới thân thế của mình, biểu tình trên mặt hắn vẫn luôn nhẹ nhàng, “Sư phụ ta nói với ta, năm đó hắn du lịch Nam Châu, đi ngang qua một mảnh đất hoang dã, vừa lúc gặp được mẫu thân ta đang hấp hối, nàng trúng kiếm bị thương, trước lúc tắt thở đã cầu sư phụ ta mổ bụng lấy hài nhi của nàng ra……”
“Sư phụ ta không đành lòng cự tuyệt, cho nên ta mới không đến nỗi chưa sinh ra đã chết trong bụng mẫu thân.”
“Sau đó, hắn liền mang theo ta trở về Bạch Ngọc Tử Xương quan ở Đinh Châu, ta lớn lên trong quan,” Mộng Thạch nói, không khỏi nhớ tới đoạn năm tháng niên thiếu khi từng ở trong quan, hắn không khỏi than thở, “Chắc có sư phụ phù hộ, ta ở trong quan, cũng coi như có một cuộc sống cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ là sau đó, ta xuống núi du lịch kết bạn với mẫu thân Yểu Yểu, sau khi hoàn tục, ta không về Bạch Ngọc Tử Xương quan nữa.”
Sau đó hắn nhập đạo lại, cũng không phải nhập ở Bạch Ngọc Tử Xương quan.
“Sư phụ ngài không đồng ý ngài và mẫu thân Yểu Yểu ở bên nhau?” Thương Nhung thấy biểu tình có dị, liền hỏi.
“Không,” Mộng Thạch giấu đi chút chua xót trong lòng, trên mặt có thêm một mảnh ý cười, “Sư phụ ta tuy là Chính Dương đạo sĩ, tâm lại vạn phần sáng suốt, ông nói với ta, nếu ta cảm thấy hồng trần tốt, vậy nên đi về phía hồng trần, nếu một ngày kia lại cảm thấy nó không tốt, cũng còn có thể trở về.”
“Chỉ là khi ta lại muốn trở về, ông đã tạ thế.”
“Sư phụ ngài thật tốt,” Thương Nhung trước đây chưa từng nghe tới “Đạo”, đều là Mộng Thạch nói cho nàng nghe, nàng không khỏi nhớ tới một người, “Sư phụ ta chỉ nói với ta quy củ, nói ta nên làm cái gì, không nên làm cái gì.”
“Vi Vi cũng có sư phụ?” Mộng Thạch kinh ngạc nâng mắt lên.
Thương Nhung nhấp môi, nhẹ nhàng đáp.
“Chính Dương giáo hiện giờ hơn nửa là như thế, coi trọng quy củ trói buộc, như thế mới tính là đạo tu hành,” Mộng Thạch nhìn trong ấm trà bay lên từng làn từng làn khói nóng, “Kỳ thật ngươi cũng không cần nghe hết mọi thứ, hiện giờ ngươi đã không còn dính tới ‘Đạo’ của bọn họ, không bằng cứ thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ nhiều hơn.”
Nắng xuân lên cao, vầng sáng phủ đầy mái nhà, Thương Nhung cơ hồ theo bản năng quay đầu lại theo ánh mắt Mộng Thạch.
Trên song cửa sổ, là một cụm lại một cụm hoa núi rực rỡ.
“Sáng nay khi ta mới ra khỏi phòng, liền thấy hắn xiêm y dính đầy bùn đất ôm trở về thật nhiều hoa,” Mộng Thạch nhớ tới vào lúc sương sớm hắn nhìn thấy thiếu niên kia bùn đất đầy người bước trên đường, mang theo một thân ướt đẫm trở về, đáy mắt hắn mỉm cười, “Vi Vi, ta đã rất lâu chưa từng sống cuộc sống bình an như vậy, có thể ở cùng các ngươi, lòng ta rất vui mừng.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm nay Chiết Trúc trở về có chút muộn, bóng đêm bao phủ, chân trời tiếng sấm ầm vang, không bao lâu mưa lại tí tách tí tách rơi xuống, thân ảnh hắn uyển chuyển nhẹ nhàng đi qua màn mưa, một thân y phục đen huyền cơ hồ bị nước mưa ướt đẫm, mảng lớn vết máu dính trên vạt áo bị nước mưa cọ rửa thành từng dòng bọt nước hồng nhạt, không ngừng theo góc áo hắn chảy xuống.
Ban đêm trong rừng trúc sương mù mênh mang, hắn dừng bước giữa chừng, một đôi con ngươi đen nhánh như là bị nước mưa tẩy đến càng thêm thanh triệt sáng ngời, hắn chỉ nhìn thẳng một chỗ trong sương mù: “Đi trốn mưa.”
“Vâng.”
Trong rừng có vài thanh âm cơ hồ đồng thời truyền đến, ngay sau đó cành trúc bị nước mưa sũng nước lung lay, như một trận gió lao đi, trong khoảnh khắc lại không còn động tĩnh.
Một bàn tay Chiết Trúc trước sau vẫn che trước ngực, bước nhanh xuyên qua rừng trúc đi vào trong viện, hắn vừa nhấc đầu, liền thấy một cánh cửa sổ mở trên thềm gỗ, ánh lửa đèn lồng lay động dưới hiên, chiếu ra gương mặt trắng nõn của cô nương ngồi sát cửa sổ.
Con ngươi Chiết Trúc sáng lên, hắn bước nhanh lên bậc thềm, ở trên hành lang cách nàng một cánh cửa sổ, nước mưa rơi tí tách tí tách, tiếng nói hắn trong trẻo dễ nghe: “Ngươi chờ ta à?”
“Ngươi có bị thương hay không?” Ập vào mặt là hơi nước ẩm ướt cùng mùi máu nồng nặc trên người hắn, nhưng hắn đứng hơi xa, nàng đành phải duỗi tay câu lấy đai thắt lưng làm hắn đến gần chút.
Thiếu niên hoàn toàn không phòng vệ nàng, bị lực đạo không tính quá lớn trên tay nàng kéo đi về phía trước hai bước, hắn mới buông mi mắt xuống nhìn ngón tay nàng câu lấy đai ngọc của hắn.
“Không có.”
Hắn nhẹ giọng nói, từ trong ngực lấy ra một bao giấy dầu thật dày đưa cho nàng.
Đó là thứ hắn che chở trong lòng ngực suốt một đường, nửa phần bánh đường cũng không hề bị nước mưa dính ướt, thậm chí không có miếng nào bị nát.
Thương Nhung nhìn bánh đường bên trong, mưa đêm đì đùng giòn vang bên tai nàng, nàng không nhịn được, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt mày ướt át của hắn.
Trong phòng đốt vài trản đèn, một mảnh ánh đèn cam vàng chiếu vào tấm bình phong sợi nhỏ. Thương Nhung mơ hồ liếc mắt một cái, thoáng nhìn bóng dáng thiếu niên cởi áo tháo thắt lưng sau đó, chỉ một chút đã quay mặt đi, cửa sổ đầy bụi mưa, nàng cắn một miếng bánh đường.
Hắn mới bỏ đi áo ngoài, Mộng Thạch liền ở bên ngoài gọi hắn đi tắm.
Thương Nhung vừa ăn bánh đường, vừa chép Đạo kinh trên bàn, nhưng trước sau vẫn có chút thất thần, khi Chiết Trúc trở về, trên giấy của nàng cũng không có mấy chữ.
Tóc dài đen nhánh của hắn rối tung, bọt nước tí tách, chỉ vén rèm nhìn thấy nàng cầm bút trong tay, hắn nhíu nhẹ mi một chút, cái gì cũng chưa nói, buông mành liền đi đến giường của hắn.
“Chiết Trúc.”
Thương Nhung lại đứng dậy, đi theo hắn đến trước giường hắn.
“Ngươi làm sao vậy?”
Nàng thấy thiếu niên ngồi xuống trên giường, rõ ràng mới vừa rồi còn cho nàng bánh đường ăn, lúc này lại không thèm để ý nàng.
“Ngươi tuân thủ hứa hẹn như thế,”
Chiết Trúc nhẹ nâng mắt lên, tiếng nói bình tĩnh, “Nghĩ đến không còn bao nhiêu ngày nữa đã có thể chép xong quyển sách cuối cùng cho ta rồi.”
“Ngươi không cao hứng sao?”
Thương Nhung nhìn mặt hắn, cũng nhìn không ra cái gì.
“Ta cao hứng a.” Hắn lười nhác đáp.
“Ta……” Thương Nhung nghe được hắn nói như vậy, nàng rũ hờ đôi mắt xuống, không biết vì sao trong lòng có chút rầu rĩ, cách một hồi lâu, nàng nắm làn váy, nói, “Ta không nhớ rõ [Thanh nghê thư] bằng [Quá thanh tập], nếu ngươi không vội, ta…… có lẽ sẽ chép chậm hơn một chút.”
Nàng đang nói dối, lúc này thấp thỏm đến mức căn bản không dám nhìn tới đôi mắt hắn.
Nhưng nàng, vì sao phải nói dối?
“Nói như thế, đích xác không thể nóng vội.”
Chiết Trúc gật đầu, tiếng mưa đầm đìa đầy tai, đôi mắt hắn hơi hơi cong lên, tầm mắt dừng trên chậu hoa núi màu lam bên cửa sổ: “Ngươi không thích nó?”
“Ta thích nhất nó,”
Thương Nhung lắc đầu, cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía chậu hoa nho nhỏ kia, “Cho nên Chiết Trúc, ta muốn đặt nó ở chỗ ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy.”
Nàng nói, ngồi xổm xuống, làn váy buông xuống mặt đất, tay nàng nhẹ nhàng đụng vào nụ hoa còn chưa nở trong đó.
“Vì sao?”
Tóc đen ướt át càng khiến da thịt hắn trắng nõn, tâm sự không người biết của hắn cứ như bức mành bị gió thổi qua, liền nổi lên gợn sóng... lắc lư... đong đưa.
Hắn vậy mà cũng nghe không được chữ “thích” trong miệng nàng.
Vừa nghe, lỗ tai đã nóng ran.
Nếu là thích hắn, thì tốt rồi.
“Ta muốn chia sẻ với ngươi. Ngoại trừ Đạm Sương tỷ tỷ, cũng chỉ có ngươi để ý ta thích cái gì, chỉ có ngươi sẽ nghiêm túc nghe lời nói của ta,” Thương Nhung nhìn lên hắn, bọt nước trên tóc đen của hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, vô cớ dẫn tới chút rung động trong lòng nàng, “Chiết Trúc, ngươi có muốn cái gì không? Ta cũng muốn cho ngươi.”
Ngón tay thiếu niên không nhịn được nắm chặt chăn gấm bên cạnh, hắn cơ hồ không thể bình tĩnh khi bị ánh mắt nàng nhìn chăm chú như vậy, hắn dời ánh mắt tới chậu hoa màu lam kia.
“Ngươi nói ngươi muốn ngày ngày nhìn thấy nó,”
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm về được thanh âm của mình, “Vậy ngươi nói cho ta biết,”
Hắn lần nữa nhìn nàng, ánh sáng vàng ấm, con ngươi hắn chớp động quang ảnh nhỏ vụng.
Có chút lời nói, sao lại khó mở miệng như thế!.
Môi mỏng hắn khẽ mím, cằm căng chặt.
“Cái gì?” Thương Nhung nhìn hắn, chờ hắn.
“Ngươi có muốn ngày ngày nhìn thấy ta không?”
Thanh âm hắn khóa tiếng mưa đêm, nhưng lại êm tai còn hơn tiếng mưa.
Lại là từng hạt bọt nước từ đuôi tóc hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, đôi mắt Thương Nhung động đậy một chút, trái tim trong lồng ngực nàng không chịu khống chế nhảy loạn lên.
Nàng rũ đầu xuống né tránh ánh mắt hắn.
Tới gần một cánh cửa sổ bị gió thổi mở ra, mưa nghiêng như hạt châu vỡ nhỏ giọt trên sàn nhà, Thương Nhung phảng phất như chưa phát giác, chỉ thấy vạt áo tuyết trắng của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hắn sắp đứng lên, nàng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của hắn.
Mưa rền gió dữ càng tăng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, buột miệng thốt ra:
“Muốn.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
/63
|